Anh Là Của Nợ Của Em

Chương 17: Còn muốn mang thai con của anh lạc kỳ sao?


Đọc truyện Anh Là Của Nợ Của Em – Chương 17: Còn muốn mang thai con của anh lạc kỳ sao?

Khi Hồ Khả Khả tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, trong bụng cô là từng cơn đau đớn co rút, giống như bị dao găm sắc bén đâm vào rồi nghiền ép.

Cô nằm trên giường như tượng gỗ không nhúc nhích, cả nửa ngày mới dám đưa tay ra run run xoa bụng, băng gạc thô ráp ma sát vào ngón tay tái nhợt của cô.

Nơi đó, đã từng có thai bốn đứa bé.

Nhưng mà, mỗi một đứa bé đều bị Bao Lạc Kỳ tàn nhẫn giết chết rồi.

Một giọt nước mắt lăn qua gò má tái nhợt của cô, không có một người nào bên trong phòng bệnh, chỉ có tiếng khóc khẽ vang lên.

“Ôi chao, anh Lạc Kỳ vẫn chưa đến đâu, cô khóc như vậy cho ai nhìn chứ?”

Tiếng giễu cợt sắc bén vang lên, không phải cô em gái độc ác kia của cô thì còn có thể là ai chứ?

Hồ Khả Khả bị dáng vẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu của cô ta làm cho buồn nôn không chịu được, nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn để ý đến cô ta.

Rõ ràng Hồ Ý Nhiên không phải là người sẽ chịu để yên, hôm nay đặc biệt đến xem chuyện cười của cô, sao có thể tùy tiện bỏ qua cho cô chứ.

Cô ta đi lên phía trước, bàn tay mảnh khảnh đè lên nơi còn đang quấn băng gạc của Hồ Khả Khả, khẽ ấn một cái.

Sau khi nhìn thấy Hồ Khả Khả lập tức đau đến toát mồ hôi lạnh mới hài lòng thu tay, trên mặt mang theo ý cười đắc ý, trong miệng phun ra câu nói tàn nhẫn đến cùng cực.

“Còn muốn mang thai con của anh Lạc Kỳ sao? Cắt tử cung rồi xem cô lấy cái gì để mang thai?”

Câu nói này giống như sét đánh giữa trời quang, Hồ Khả Khả đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn Hồ Ý Nhiên.


Dường như rất hài lòng với phản ứng của Hồ Khả Khả, lông mày Hồ Ý Nhiên hơi nhíu lại, chậm rãi nói: “À, tôi quên mất cô vừa tỉnh lại vẫn chưa biết, anh Lạc Kỳ nói là để trừng phạt cô không nghe lời dám cầm dao đâm tôi, để bác sĩ cắt một bên tử cung của cô rồi.”

“Cô nói cái gì?” Bỗng nhiên Hồ Khả Khả ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái người được gọi là em gái cô đây, dường như vô cùng bi thương mà chảy nước mắt.

Hồ Ý Nhiên hài lòng nhìn phản ứng của cô, tiếp tục đâm cô thêm một nhát.

“Còn một bên khác nha, anh Lạc Kỳ nói tốt nhất cô có thể cút bao xa thì cút, sau này còn dây dưa nữa, cũng không chỉ là cắt một bên tử cung nữa đâu.”

Nói xong lời muốn nói, Hồ Ý Nhiên giống như một con chim khổng tước giành được thắng lợi nghênh ngang rời khỏi phòng bệnh.

Hồ Khả Khả nằm ở trên giường, đau đớn nhắm nghiền hai mắt lại.

Bao Lạc Kỳ, em sai rồi.

Tôi cho rằng chỉ cần cố gắng, cuối cùng anh sẽ nhìn thấy điểm tốt của tôi.

Tôi cho rằng ba năm sớm chiều ở chung, chắc chắc có một ngày sẽ hâm nóng được trái tim anh.

Tôi cho rằng…

Đã không thể vui vẻ sống cùng nhau, như vậy chết cùng nhau đi!

Hồ Khả Khả nằm viện một tuần mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại, chuyện đầu tiên khi cô xuống được giường chính là nói dối bác sĩ không ngủ được, đòi mấy viên thuốc ngủ.

Mãi đến ngày thứ mười ba Hồ Khả Khả bị thương, rốt cuộc Bao Lạc Kỳ đi đến.


Còn mang theo cô em gái Hồ Ý Nhiên chỉ cần ở bên cạnh Bao Lạc Kỳ là đóng giả thành một người vô cùng ngoan ngoãn kia của cô ta.

Lúc này Hồ Khả Khả ngồi ở một bên giường bệnh, xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn gì đó phía xa xa.

Cắt ngang cô chính là tiếng nói ngọt ngào của Hồ Ý Nhiên kia: “Ôi trời, sao chị Khả Khả đã xuống giường rồi, em dìu chị lên giường nhé.”

Hồ Khả Khả nhướng mày, nặng nề đẩy đôi tay vươn ra của cô ta: “Đừng chạm vào tôi, buồn nôn.”

Trong nháy mắt sắc mặt Bao Lạc Kỳ trầm xuống, anh mạnh mẽ kéo Hồ Ý Nhiên vào trong ngực mình, nhàn nhạt trách cứ.

“Chạm vào tiện nhân này làm cái gì? Làm bẩn tay của mình!”

Hồ Ý Nhiên ngoan ngoãn nép vào trong ngực Bao Lạc Kỳ, lo lắng nói: “Nhưng mà chị bị thương nặng như vậy, là em không tốt, không…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Bao Lạc Kỳ cắt ngang: “Chuyện này không liên quan đến em, là bản thân cô ta không biết tốt xấu muốn cầm dao giết người, bị thương thành như thế này đều là cô ta đáng nhận được.”

“Nhưng mà…” Hồ Ý Nhiên còn muốn nói thêm nữa, bị Bao Lạc Kỳ giơ một ngón tay lên chặn tại bờ môi.

“Ý Nhiên, tôi không cho phép em nói những lời tự coi nhẹ mình.”

“Thể hiện ân ái đủ chưa, đủ rồi thì cút đi cho tôi!” Hồ Khả Khả lạnh nhạt nhìn hai người gần như dính chặt vào nhau kia, nơi trống trải trong đáy lòng dâng lên từng cơn lạnh buốt.

Bao Lạc Kỳ nhướng lông mày, lúc này mới chuyển lực chú ý lên trên người người phụ nữ đã làm vợ anh ba năm nay, nói rất rõ ràng, xem ra cơ thể bình phục rất tốt.


Hồ Khả Khả bị anh nhìn mà cảm thấy mệt mỏi, cô tựa lên gối đầu ở phía sau, nhắm mắt lại, từ từ mở miệng: “Cũng đã ký tên rồi, ly hôn rồi, anh còn đến đây làm gì?”

Lời nói quan tâm vốn dĩ đã đến đầu lưỡi lại bị Bao Lạc Kỳ nuốt xuống, tức giận nói: “Đến xem cô đã chết chưa.”

Hồ Khả Khả cười lạnh: “Nhờ vào sự quan tâm của anh, vẫn sống tốt lắm.”

“Vậy là tốt rồi.”

Giọng điệu của Bao Lạc Kỳ cũng lạnh xuống, quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hồ Khả Khả gọi anh lại.

“Bao Lạc Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút.”

Hồ Khả Khả vẫn duy trì tư thế dùng tay che phía trước mắt, bờ môi bên dưới chóp mũi hiện ra vẻ tái nhợt không giống bình thường.

Hồ Khả Khả vốn cho rằng sẽ lại chỉ nhận được chế giễu tàn nhẫn, nhưng bất ngờ ngoài ý muốn nhận được hồi đáp.

“Ý Nhiên, em đi đến nhà hàng chúng ta thường đến trước đi, một lát nữa tôi qua.”

“Anh Lạc Kỳ…”

“Nghe lời!”

Trong phòng bệnh vang lên tiếng đóng sập cửa lại, chỉ chốc lát sau liền hoàn toàn im lặng trở lại.

Tiếp theo, Hồ Khả Khả nghe được tiếng soàn soạt của giấy và bút ma sát với nhau, cô mở mắt ra, khẽ ngồi thẳng người dậy, liền thấy một tờ chi phiếu ở đối diện lượn lờ bay đến trước mặt mình.

Là một tờ chi phiếu 6 tỷ.

“Chăm sóc cơ thể thật tốt, sau này… đừng gặp lại.” Bao Lạc Kỳ vẫn mang theo bộ dạng cao cao tại thượng bố thí người khác như vậy.


Hồ Khả Khả cười một tiếng thê lương, cô duỗi hai ngón tay ra kẹp tấm chi phiếu kia lên, ngẩng đầu chất vấn Bao Lạc Kỳ.

“Cái này thì coi là gì? Coi như phí nạo thai bốn đứa bé anh cho tôi hay là phí tạ lỗi cắt một bên tử cung của tôi?”

Bao Lạc Kỳ biến sắc, cắn răng nói: “Hồ Khả Khả, cô đừng có mà cho thể diện còn không cần!”

Hồ Khả Khả bị anh ta quát sững sờ, dừng lại một chút mới tự giễu mà cười rộ lên: “Tôi nào có còn thể diện nữa chứ? Từ cái ngày tôi gả cho anh kia, anh đã kéo thể diện của tôi xuống tàn nhẫn giẫm đạp vô số lần rồi.”

Cô ngẩng đầu, dường như vẻ mặt tái nhợt cố cười và đau thương trong mắt cũng lây nhiễm sang người bên cạnh, Bao Lạc Kỳ dừng lại, nuốt xuống lời nói làm tổn thưởng người khác sắp thốt ra khỏi miệng.

“Tóm lại, trên hợp đồng hôn nhân lúc trước của chúng ta cũng đã viết rất rõ ràng, Ý Nhiên quay về chúng ta sẽ ly hôn trong hòa bình, bây giờ Ý Nhiên quay về rồi, sau này chúng ta không ai nợ ai.”

Hay cho một câu không ai nợ ai! Bao Lạc Kỳ anh thật sự tuyệt tình khiến lòng người rét lạnh!

Trái tim Hồ Khả Khả mạnh mẽ co rút, dưới bụng cũng theo đó mà co rút đau đớn.

Cô biến sắc, ôm bụng thấp giọng kêu lên.

Cho rằng Hồ Khả Khả lại giở trò hề, Bao Lạc Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, quay người muốn đi.

“Bao Lạc Kỳ, tôi đau quá, giúp tôi…”

Sau lưng truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của Hồ Khả Khả.

Bước chân Bao Lạc Kỳ dừng lại, bước chân nhấc lên, cuối cùng vẫn quay trở lại.

Anh đỡ lấy cơ thể Hồ Khả Khả đang co rút trên giường bệnh, đưa tay ra định nhấn chuông ở đầu giường, lại bị Hồ Khả Khả đưa tay ngăn lại.

“Bao Lạc Kỳ, có một vấn đề tôi vẫn giấu kín trong lòng rất lâu rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.