Anh Là Bầu Trời Của Em

Chương 5: Giả trang


Đọc truyện Anh Là Bầu Trời Của Em – Chương 5: Giả trang

Duy Anh từ trong phòng bước ra, 

Vẻ mặt thực sự bối rối tới mức đỏ ửng lên một mảng, vậy nhưng đổi lại bước chân ngượng ngùng của cậu, chỉ có vẻ mặt thẫn thờ như nói không thành lời của Đặng Hải.

Duy Anh hơi cúi đầu, tay vô tình vuốt lên bộ tóc giả lại càng khiến cậu mặt đỏ đến muốn nhỏ máu. Gần như muốn tìm một cái lỗ dưới nền nhà mà chui xuống.

Đặng Hải vẫn nguyên một tư thế, như vừa bị vạn tiễn xuyên tim mà bất động không thể nhúc nhích,

Mới chỉ là đội mái tóc giả, mặc cái váy len, phớt chút son môi…

Còn xinh đẹp hơn cả mấy hot girl nổi tiếng! 

Giản dị cuốn mình trong bộ váy len ôm dài phủ tới đầu gối, lộ ra đường eo mảnh dẻ, chiếc hông cao vểnh mẫu mực, đôi chân thon dài bị che phủ trắng bóc như sữa..

Thực sự nếu Duy Anh là con gái, hôm nay Đặng Hải cậu có vào tù cũng phải nhảy tới vuốt mông hai ba cái cho thỏa ước mơ mới thôi!

Duy Anh ngồi lại salon, một thoáng vẫn chưa thấy Đặng Hải nói tiếng nào, liền bắt đầu di chân nọ lên chân kia, vô cùng bồn chồn lo lắng mà nhỏ giọng gọi:

– Anh… Hải..

– Em… 

– Em thấy.. kỳ quá. 

Đặng Hải bị mấy tiếng muỗi kêu này làm giật mình, suýt thiếu chút thì nhểu máu mũi rồi, liền giả bộ ngó lơ:

– Ờ, tạm đấy! Cũng tạm tạm. 

– ….!

Duy Anh không biết nói sao bây giờ…

Cũng là vì cậu không để ý, làm sai thì phải chịu phạt, thế nên không dám một tiếng nào phản đối.

– ——–

Cái này, phải nhắc lại cái việc chép bài đó, 

Quả thực khi Đặng Hải nhờ, cậu cũng không quá chú ý tới chuyện chữ xấu chữ đẹp. Chỉ tận lực viết cho kịp thời hạn, không nghĩ rằng chữ của Đặng Hải như thế mà… thực sự.. khó đánh vần,. So với chữ của cậu thì chẳng có một chút nào giống thật.

Đặng Hải sau khi đóng sầm cửa, cứ thế ngồi viết, liên tiếp ba ngày một câu cũng không nói với cậu. Duy Anh cố gắng ngồi ở bàn cơm chờ, cũng không thấy ra ăn. 

Hôm nay, Duy Anh phải canh từ sớm, vừa thấy người len ra khỏi cửa liền vội vã bước tới, bám lấy một góc áo:

– Anh Hải, em xin lỗi,

– Bỏ ra. 

– Em không cố ý.. anh.. anh ăn sáng đã. Em có làm bánh trứng mềm..

– Bỏ tay!

– … Em.. 

– Không bỏ tay ra làm sao vào ăn được? 

– .. Vậy… anh chịu tha lỗi cho em rồi sao? 

Trái tim nhỏ bé non nớt đập mạnh tới nỗi suýt muốn rớt ra ngoài.

Cậu vốn là thế rồi, từ nhỏ đã sợ bị mọi người xa lánh, từ nhỏ đã yếu đuối đến như thế. Cứ nghĩ tới mấy ngày rồi Đặng Hải cả một câu chào một cái nhìn cũng không có. Cậu thực sự lo tới mất ngủ. Nói thế nào, mới ở đây có một thời gian, còn chưa hết nửa cái học kỳ đã có xích mích, nếu để cho bố cậu biết, chắc hẳn là lo lắng không thôi. Cậu vẫn còn chưa có quên, cũng không dám quên lời dặn dò ấy. So với Đặng Hải mà nói, cậu tốt hơn hết là cứ phải cúi đầu thấp hơn nữa, ngoan ngoãn nhiều hơn nữa. 

Đặng Hải ngồi trên bàn ăn, lại không cầm đũa mà khoanh tay trước ngực, nheo nheo mắt:

– Biết sai chưa?


– Em xin lỗi, tất cả đều là lỗi tại em, không nên viết chữ như thế, quả thực em cũng không ngờ chữ anh.. chữ anh… 

Duy Anh vội vàng cuốn lưỡi lại, suýt chút lại sai nữa rồi. 

Đặng Hải hôm nay có vẻ vị tha lắm, không đôi co nữa: 

– Muốn chuộc tội?

– Dạ.. Em hứa sau này sẽ hỏi ý kiến anh trước, xem chữ của anh trước.

– Không phải cái đó! 

– Dạ?

– Nếu cậu đồng ý giúp tôi một việc, cái hôm trước coi như xí xóa. 

– Vâng!. Anh muốn ăn món gì? Hay muốn em.. đấm lưng cho anh?

Duy Anh trong một phút ấy, chỉ có nghĩ ra được hai cái này. Vì cậu thường xuyên đấm lưng cho bố rồi cho bà những ngày trở trời, nên nghĩ vế thứ hai nếu Đặng Hải yêu cầu cậu cũng lập tức xắn tay lên mà làm.

Vậy nhưng, Đặng Hải lại vô cùng gian manh mà nhảy vào phòng, lôi ra một mớ đồ giả trang làm con gái rồi bắt cậu mặc. 

Duy Anh thực sự không muốn, nhưng.. Đặng Hải lại trừng mắt lên với cậu một cái, khiến cậu chỉ có thể cúi đầu đón lấy.

Và kết quả là thế này đây. 

Đặng Hải giả bộ mỏi cổ mà xoay một vòng, ngửa ngửa cổ ra phía sau. Trong lòng thầm chửi ngàn vạn lần đừng có nhỏ máu mũi hay nước dãi ra bây giờ. 

Hơi hơi ổn định tâm tình một chút rồi mới có thể đóng tiếp được cái vẻ bề ngoài đạo mạo:

– Cứ mặc thế, lát đi ra ngoài với anh. 

– Sao.. sao ạ? 

– Tai để trang trí à?. Cứ mặc thế đi. 

– Nhưng mà.. em..

– Ai có lỗi?

– ….Vâng…

Duy Anh khó xử muốn chết, mặc cái này thì thôi đi, nhưng mặc ra ngoài.. cậu cũng không phải muốn bị mọi người chửi là bị điên chứ? 

Vậy mà Đặng Hải đã vác điện thoại lên lớn giọng cười hề hề:

– Kiên, Sang, chúng mày hẹn gặp nhóm thằng Phong cho tao đi, 

– Làm gì á? Thằng mồm thối đó dám nói tao là loại không có nổi một mống gái bám!. Hôm nay anh mày đại khai sát giới, dẫn hot gơ đến vả mặt nó! 

– Ở đâu ra?. Ở đâu kệ mẹ tao, mày cứ hẹn nó đi.

– Ừ thế nhé, ừ ừ. 

Đặng Hải cúp máy xong, nhướn nhướn mi nhìn Duy Anh đang nhăn mặt khó hiểu:

– Nghe cho rõ đây: hôm nay khi đi với anh, nhớ cho kỹ em là con gái, tên là Duy Anh thì cũng được rồi khỏi đổi, còn nữa, nếu muốn đi đái thì phải vào nhà vệ sinh nữ, ngồi trong bệ xí mà đái, cấm đái đứng!

Mặt Duy Anh thực sự đã nhăn tới khó co: 

– Nhưng mà.. anh Hải.. anh có nhầm không? Em.. em là con trai.

– Xì, ai chả biết chú là con trai. Nhưng mà … nhìn cũng tạm tạm. 

– ….!!!!


Nói rồi lại bổ sung:

– Cái này là anh nể mặt chú ở chung nấu cơm cho anh, anh tạm thời chịu thiệt coi chú như người yêu một hôm, chứ tiêu chuẩn của anh mày cao lắm, chú mày đừng có hòng tơ tưởng!

– Em… em… cũng..

Duy Anh thật sự oan khuất quá mà, cậu cũng đâu có tơ tưởng có một cô bạn gái cơ bụng 6 múi, nặng hơn tám chục ký kia chứ… 

Nhưng, cậu hiển nhiên cũng không có ngốc lại đã nhận lời rồi, cũng không muốn tái diễn cái cảnh mấy ngày trời không chạm mặt nhau kia. Thế nên cũng đành mà cắn răng.. khoác tay Đặng Hải rời khỏi phòng.

Cũng thực sự may, bàn chân của cậu nhỏ nhắn, đi một đôi giày bệt dáng búp bê lại cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. 

Thở phào một hơi, thật may không phải đi dép cao gót. 

Đặng Hải bĩu môi, nếu không phải vì sợ tên ngốc này đi giày cao gót vào thì cao quá rồi, thì hiển nhiên quất cho đôi 5-7 phân cho cái mông vểnh lên một xíu thì quả vẫn là ngon cơm hơn. Xem xem, hai bờ mông căng đầy bọc trong lớp váy len kia, quả thực con mẹ nó.. thèm nhỏ dãi. 

=======

Ven trưa, đông lạnh nhen lên chút nắng sưởi, không khí nhen chút ấm áp. 

Đặng Hải hơi khuỳnh tay ra, Duy Anh gượng gạo lồng cánh tay mình lên đó, theo chân bước vào một quán café khá lớn. 

Thằng Sang, Thằng Kiên. Còn cả 2 tên nhìn rất chi là chuẩn đẹp trai trí thức nữa, Duy Anh đảo mắt qua đã nhận ra người tên Phong. 

Bởi vì trên đường đến, Đặng Hải đã nói tình hình cho Duy Anh biết, còn cho xem ảnh qua. Vì mấy cô người yêu cũ của Đặng Hải khả năng là bị mù (???!!!!) nên lại dám đá cậu. Do đó cái tên Phong chết tiệt kia thừa dịp gắn cho cậu cái mác Hải Dớ, đi bêu nhọ sỉ nhục cậu quá. Còn thách cậu đến năm thứ 3 mà không có người yêu thì nên cạo đầu đi tu cho rồi.

Thế nên hôm nay nhất định Duy Anh phải diễn cho tốt, nếu mà á, để sơ xuất. Đặng Hải chắc chắn không tha cho cậu! 

– ——-

Duy Anh ngượng ngùng ngồi bên cạnh Đặng Hải, 

Đặng Hải vừa tới đã hếch mặt lên tận trời, kéo Duy Anh sát rạt vào lòng:

– Em yêu, đây là nhóm bạn anh. 

Hiển nhiên là đéo đứa nào tin sất cả, 

Kể cả thằng Kiên hay thằng Sang.

Bởi lẽ cô bé này cũng xinh quá rồi, lại chân dài thẳng tắp, nhìn sao cũng mét 75 trở lên. Lố không còn lời nào để tả.

Trong khi hai thằng bạn bấm bụng cười, tổ cha thằng bạn ngu đần dở đến thế là cùng, đi thuê đâu ra cô người mẫu này, chọn thì chọn đứa vừa vừa thôi không phải dễ tin hơn sao? 

Tên Phong kia lại nhìn Duy Anh từ đầu đến chân, ngọt ngào chào hỏi:

– Chào em. Em tên gì?

– Dạ..

Duy Anh thực sự bị ánh nhìn đó làm cho bao nhiêu mồ hôi cũng muốn đổ.

Dưới bàn, chút run rẩy nơi lòng bàn tay cậu lập tức được một bàn tay khác, ấm áp bao trọn lấy, khẽ siết. 

Duy Anh hơi thở hắt ra một hơi, bẽn lẽn cúi đầu:

– Dạ.. em tên Duy Anh. 

– Ồ tên đẹp nha! 

Thằng Kiên buồn cười quá rồi, vội vàng thả mấy hạt hướng dương vào mồm để nhịn lại. Tính thằng bạn mình quá hiếu thắng, chỉ bởi vì cùng tên Phong đó tranh giành nhau cái chức bang chủ trong game tới mẻ đầu,liền thách thức nếu Đặng Hải sớm cua được một cô em thì nó sẽ ok rút lui. 

Thế mà không ngờ thằng bạn đâu đấy lại mọc ra cái chiêu cũ rích này. Thằng Kiên liếc sang thằng Sang, hai đứa nháy mắt nhau xem trong vòng mấy nốt nhạc thằng Phong nham hiểm kia có thể bóc hành được thằng bạn Dớ của mình.


Y như rằng, cô bé phục vụ vừa bước khỏi, tên Phong đó đã bắt đầu dồn giọng hỏi:

– Em năm nay bao nhiêu tuổi? 

– Dạ, mười chín. 

– Em là người mẫu à? 

– Dạ.. không, em học bên sư phạm, chuyên ngành Văn Học.

– Ừm, anh còn tưởng em là người mẫu. 

Xinh quá xinh, nụ cười e thẹn kia, đôi gò má trắng trẻo khẽ ửng hồng dưới cái hanh khô của mùa đông khiến cho không khí hơi có chút nóng rồi nha. Hai thằng Kiên với Sang dẫm lên chân nhau, nhìn sang len lén cười tình với Duy Anh.

Một khắc này sao Đặng Hải lại thấy khó chịu như thế chứ, liền trừng giọng:

– Cút sang chỗ khác nhìn. 

Sau đó còn lườm cháy mặt Nguyễn Phong với thằng bạn bên cạnh hắn:

– Sao? Chịu chưa? 

Nguyễn Phong thản nhiên nguấy đều ly cafe:

– Không có cơ sở. Em ấy đẹp như thế mày cua không nổi.

– Hả? Cái đéo nhà mày! Bố đây mà cua không nổi! 

Đặng Hải tức đến muốn đứng phắt dậy. Duy Anh kéo lại ống tay áo mới miễn cưỡng ngồi xuống:

– Này tao nói cho thằng mắt lợn mày biết nhé: Duy Anh chính là người yêu tao. Theo đúng thỏa thuận, từ nay cút đừng có bén mảng tranh giành chức bang chủ với tao. 

Nguyễn Phong khinh thường:

– Một câu của mày nói mà bắt tao tin? Nằm mơ đi!. Xừ, kịch cũ mèm thế mà mày cũng diễn cho được.

Sau đó đảo mắt sang phía Duy Anh:

– Cô bé, nói cho anh biết nó thuê em đến hôm nay hết bao nhiêu. Anh trả gấp đôi!

– ….!

Tình huống này đương nhiên đã tập trước, hừ, Đặng Hải vạn phần tự tin nhìn về phía Duy Anh:

– Em nói cho nó rã tai ra cho anh đi. 

Duy Anh bắt đầu nói theo đúng lời dặn dò:

– Chúng em quen nhau hai tháng rồi. Em thực sự là người yêu của anh Hải. Em rất thích..

– Đủ rồi! 

Nguyễn Phong cắt ngang lời:

– Hôn đi. 

– Hả? 

Duy Anh sững người, đôi môi mấp máy không thành lời.. cái này thì chưa có hỏi qua… 

Đặng Hải chửi thề:

– Ditme mày đang giữa quán đấy! 

– Hôn một cái mà còn không dám! Người yêu cái quần què à? 

Đặng Hải nóng máu, đếch cần nghĩ nhiều nữa:

– Hôn thì hôn chứ ông sợ à? 

Nói rồi liền bắt gọn lấy gương mặt kia, hôn xuống, còn mút mát đôi chút cánh môi mềm..

Ngọt quá… 

Sao lại.. ngọt như vậy… 


Luyến tiếc không buông, Đặng Hải dùng cả bàn tay to lớn mạnh mẽ mà áp lấy, hôn mỗi lúc càng thêm sâu. 

Trên miệng trên tay thằng Kiên, hướng dương vãi thành một nùi dưới đất. Thằng Sang thì mồm há ngoác tới mang tai. 

– Mẹ.. mẹ… kiếp…

– Chúng nó.. hôn nhau thật! 

Nguyễn Phong cũng bị dọa một phen hơi chết sững, thế nhưng mà cũng chẳng là gì. Lập tức lấy lại vẻ đường hoàng, e hèm một cái:

– Ừm.. 

Đặng Hải hôn tới thỏa mãn mới buông ra, chút son hồng vị dâu trên cánh môi kia cũng như đã được mút sạch. 

Duy Anh thì tưởng như lồng ngực mình một lần nữa bị rớt mất quả tim, vội vàng thở hổn hển lấy lại hơi sức…..khó… khó thở quá… 

Thế nhưng không để cho cậu một chút cúi đầu lảng tránh. Đặng Hải liền ôm rúc cả mái đầu cậu vào trong lồng ngực

Duy Anh thậm chí còn nghe.. tiếng đập trong khuôn ngực rắn chắc ấy.. mỗi một nhịp đều cũng như muốn nổ tung. 

Rộn rã vô cùng..

Mà tại sao kia chứ… cậu không chán ghét….

Một chút lại còn nghĩ rằng, lồng ngực này.. thật ấm bao nhiêu. 

Đặng Hải trên má cũng có chút nóng ran, hất hàm hỏi:

– Sao? Còn ý kiến giề? 

Nguyễn Phong nhấp một ngụm ly café, vẫn chưa bỏ cuộc, gõ gõ xuống bàn:

– Sao rồi? Cô bé? Mới chỉ hôn thế mà đã chịu không nổi, làm sao mà xxoo với thằng trâu bò này được? 

– …!!!

Cái chủ đề này đi quá xa rồi, Duy Anh còn chưa kịp nghĩ tới thì Đặng Hải đã đưa tay tới … bóp một cái vào mông cậu tới trắng trợn. 

– Cô ấy cực kỳ yêu “ cái chày” của tao. Đảm bảo một đêm bốn năm lần không thành vấn đề. 

Nhỏ giọng vùi vào mái tóc trên đầu cậu mà hỏi:

– Phải không bảo bối?.

– ….!!!

Duy Anh không còn lời nào để nói nữa, xúc cảm từ nơi bờ mông mềm vừa bị nắn bóp khiến cậu còn chưa kịp hết hồn, sao có thể nhảy tới chủ đề cái chày cơ chứ? 

Duy Anh đỏ lựng cả mặt, một phút ủy khuất như muốn đỏ vành mắt, cúi đầu xuống nhìn chiếc ly. Hai tay vò chặt vào nhau… 

Kiên và Sang liền giải vây:

– Thôi thôi, đủ rồi đấy. Phong, mày cũng đừng ép người quá. Tao là thấy cô bé sắp khóc rồi. 

– Bỏ bỏ bỏ …

– Thôi, đi đi, 

Hai thằng bạn rất nhanh nhẹn nhìn ra tình hình. 

Nếu là một đứa con gái bị bóp mông trắng trợn trước thiên hạ như thế, lại còn là một cô bé quá ư hiền lành dễ thương thế kia, quả thực là không nỡ mà..

Vậy nên liền một mạch kéo thằng Phong, cả đám rời khỏi gần như ngay lập tức. 

Trước khi đi còn rủ rỉ vào tai Đặng Hải:

– Chết bà mày chưa. Ngu vlin. 

– ??!!!

Cả đám rời đi, Đặng Hải còn chưa nghĩ ra mình ngu vlin ở đâu. 

Duy Anh như vậy mà đỏ mọng mắt:

– Em.. đi vệ sinh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.