Đọc truyện Anh Là Bầu Trời Của Em – Chương 18: Chán ghét
5h sáng.
Reng, Reng, Reng
Cái nhạc chuông điện thoại khủng bố của ông anh cả nổ vào lúc này khiến chú chim non đang ngủ say sưa cũng phải hết hồn tỉnh dậy.
Nhắc lại không quên, cậu sợ nhất là cái ông anh của mình, thế cho nên dẫu là chuẩn bị chết cũng phải sống lại mà nhấc máy.
Cậu vừa ấn vào nút nghe thì bên kia vang lạnh một tiếng:
– Mở tin.
– Mở tin gì?
– Túp..
Còn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy ngang xương.
Đặng Hải chán ghét ấn vào tin nhắn tới..
Có một video. Ủa bộ điên hả? 5h sáng gửi video gì này?
Vừa bấm tới thì Duy Anh cũng dậy theo, hỏi:
– Sao vậy anh?
– Không … hả?
Sau đó, thì cả hai đồng loạt hóa đá:
Hai người trong video kia.. chẳng phải..
Sao… sao lại.. thế này?
– A… ư… Đặng Ninh.. anh.. nhẹ một chút…
– A,.. đừng.. sâu quá…
– Ưm…
– Hư.. đau.. nhẹ một chút…
– Hựm…
Tuy chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng tối qua Nguyễn Phong mới cùng với hai người họ đi café tán phét kia mà.. sao.. cuối cùng lại cùng ông anh mình đóng vai chính trong cái video sex Gay hàng Việt Nam chất lượng quá mẹ nó cao kia!
Thế nhưng nói thế nào thì, cái video đó cũng quá chân thật, quá kích tình đi, những âm thanh rên rỉ, những cú thúc vang lên theo tiếng va chạm da thịt vào nhau, tức khắc đốt nóng từng sợi nơ- rôn.
Đặng Hải liếm môi.
Mặc kệ nó là cái gì, Tính sau…
Nhìn sang Duy Anh mặt cũng đã ửng hồng.
Đặng Hải cười hì hì, luồn tay vào vạt áo kia, nửa nặng nửa nhẹ mà nhéo đầu v* mềm một cái:
– A…
– Bật công tắc rồi. Quẩy thôi.
– Nhưng…
Duy Anh còn đang muốn kháng cự một chút, tên nào đó đã nhào tới, đã thế còn vô liêm sỉ mà lắc lắc màn hình điện thoại đang chiếu cái video kia ra trước mặt cậu mà tuyên bố:
– Anh đảm bảo sẽ cho em rên to hơn thằng cha Nguyễn Phong ấy!
– ???~~~~!!!!!
==============
10h sáng chính là thứ 7 đi, cũng chính là được nghỉ cơ mà.
Thế nên, Duy Anh rạng sáng nay không keo kiệt gì, để mặc cho Đặng Hải thoải mái ra vào, đổi năm đổi bảy tư thế, trêu chọc cậu không ngừng.
Đến giờ thì quả thực lưng đau eo mỏi, chỗ nào đó thậm chí còn cần phải bôi một vòng thuốc mỡ lạnh mới có thể bớt sưng tấy.
Duy Anh hiện tại cũng chỉ có thể nằm úp sấp trên lồng ngực trần của Đặng Hải mà thôi, chịu không cách nào nằm ngửa được.
Đặng Hải cũng vậy, chân tay rã rời hết cả.
Trên lưng, vết cào xước đều vẽ lên từng vết từng vết
Thực sung sướng mà ngủ tới rơi cả nước miếng.
– ——-
King kong
King kong
Chuông cửa reo cả chục lần cũng không thể đánh thức nổi hai con người đã trải qua một hồi quá kịch liệt kia.
Và phải cho đến khi tiếng điện thoại lại vang lên ầm ĩ.
Duy Anh mới lay người Đặng Hải:
– Anh Hải, có người gọi,
– Kệ đi.
Vòng tay qua tấm lưng trần của Duy Anh, bọc cả người vào trong lòng mình, vậy mà cái điện thoại nhất quyết đổ chuông reo ầm ĩ.
– Con mẹ nó!
Đặng Hải bực bội mở mắt, quát một câu quờ lấy cái điện thoại. Thằng Sang?
Nhớ là nay có hẹn hò game ghiếc đéo gì đâu nhờ?
– Alo!
– Mở cửa!
– …Hả?
Đặng Hải cũng không phải người quên bạn quên bè, nghe cái giọng gấp gáp của nó thì cũng vội vàng ngồi dậy.
Duy Anh hơi muốn nhích người sang, Đặng Hải như vậy mà đưa đôi bàn tay thô dày kia, đặt nhẹ cậu sang một bên.
Duy Anh vui vẻ xen chút e ngại, thẹn thùng, mím miệng cười.
Đặng Hải trêu ghẹo một chút mới tiếc nuối đưa cái quần lên xỏ tạm vào người.
Cánh cửa vừa mở, đã thấy thằng Sang chui đầu vào:
– Kiếm được thằng xịt hơi cay rồi!
– Hả? Kiếm được rồi?
– Ừ! Mau thay đồ, đi theo tao.
– Chờ tao tý.
Sau ngày ấy, Đặng Hải vẫn âm thầm điều tra xem, rút cuộc thì thằng nào mà gan to như vậy., quan trọng nhất là Duy Anh quá nhu hiền, không thể nói tới chuyện gây sự với ai để mà ra nông nỗi vậy.
Bây giờ, chói quá Duy Anh cũng chịu không được, một đôi khi vẫn còn bị choáng.
Khi đi học thì phải chuyển lên ngồi gần những hàng đầu tiên.
Nói chung thì, phải xử.
Đặng Hải chào tạm biệt Duy Anh, thế nhưng đừng nghĩ là hôn vào má vào môi.
Tên xấu xa này lại kéo góc chăn, hôn lên bờ mông trần kia một cái,
Còn không đứng đắn mà rằng:
– Vẫn còn ngày mai. Anh cho em cả ngày khỏi mặc quần áo luôn!
– …!! Xấu xa…
Tiếng như mèo kêu đó vừa bật ra, Duy Anh lại ngượng tới vùi cả mặt vào trong chăn.
Trời ạ..
Nếu không phải là việc quan trọng, Đặng Hải nguyện cả ngày ấp người trong chăn, làm tình từ trên nóc nhà xuống dưới hầm để xe!
– —————-
Đi một lúc rồi Đặng Hải mới phát hiện ra thiếu thiếu cái gì đó:
– Ủa, thằng Kiên đâu?.
– Nó ở chỗ mấy thằng mất dạy kia.
– Ừ.
Hỏi thế vì đơn giản trước giờ chẳng khi nào thấy hai kẻ này tách nhau ra.
Vậy mà dạo này thì cứ thấy một thằng lại thiếu một thằng,
Bờ hoang ven sông Hồng.
Hai tên nghiện đã bị trói gô lại với nhau, thiếu thuốc nhìn vô cùng èo uột.
Một tay Đặng Hải bây giờ cũng xem chừng tóm vứt xuống sông được chứ nói gì cả một đám thế kia.
Thằng Kiên đứng đó, bên cạnh còn 3 kẻ cao to xem chừng là được hai thằng bạn quý hóa của mình thuê.
Đặng Hải tiến tới, nhìn về phía thằng Kiên:
– Sao rồi?
Thằng Kiên lắc lắc đầu:
– Không thể tin nổi! Không thể tin nổi!
– Đúng thực chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau!
Đặng Hải nhăn mặt:
– Nói mẹ nó trắng ra đi! Là đứa nào?
Thằng Kiên tiến đến, vỗ vai Đặng Hải ra chiều an ủi:
– Bình tĩnh chút.
– Sao?
– Là Thụy Anh làm.
– Mày điên hả?
Đặng Hải cũng không tin, làm gì có chuyện, sau khi Thụy Anh rời từ bệnh viện về, cậu còn áy náy một mảnh, đưa 20 củ cho thằng Kiên nói nó tùy thời thích hợp thì đưa cho Thụy Anh, bởi Đặng Hải biết nhà cô bé không khá giả gì. Lại lần đầu được một người yêu tới si mê như thế.
Nguyễn Kiên nhăn nhở:
– Ban đầu tao cũng tưởng nghe nhầm ấy.
Sau đó quay lại chỗ hai tên nghiện đang ngáp dài ngáp ngắn kia mà bảo:
– Nói cho nó nghe đi.
Một trong hai tên như đã bị đánh tới nhỏ máu miệng, liếc nhìn cả đám người thì cũng không dám lộn xộn thêm:
– Có một buổi trưa thì có hai bé đó mà bịp hết mặt mũi mặc quần áo dài rồi, thấy em chích thuốc ngoài bãi, đưa cho em 3 triệu với một bình xịt và ảnh của người tên Duy Anh đó, nhưng em bảo 3 triệu một mình em làm không được. Rồi em kêu đưa thêm 3 triệu em rủ thằng này thì làm.
– Nó biết rõ ngày nào tầm sáng cậu kia cũng đi chợ một mình, ngang qua cái hẻm đó, thế nên là kêu tụi em chờ sẵn. Kêu phụt vô mắt. Em có hỏi thì nói là không mù được.
– Hự…
Còn chưa để tên đó nói hết câu,
Đặng Hải đã mất kiên nhẫn mà xông tới đạp lên bụng, khiến cả hai tên lập tức ngã lăn ra đất, vì bị trói chặt vào nhau lên chỉ có thể nằm đó để mặc Đặng Hải đạp liên tiếp mấy cái.
– Xin..
– Hự…
Thằng Kiên với Sang cũng mặc kệ.
Biết bản tính thằng bạn mình rồi, không đánh cho tòe máu thì can cũng bằng thừa. Thế nhưng ba tên kia lập tức lại xông tới cản Đặng Hải:
– Eey, Đánh nữa chết đấy. Bọn nghiện này yếu lắm.
Đặng Hải hít một ngụm dài thật dài.
Một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, quay về phía thằng Kiên, vẫn là có chút hoang đường hỏi:
– Đã nói là bịp kín, sao mày còn biết đó là Thụy Anh?
Thằng Kiên lắc đầu:
– Chúng nó bị mày đánh cho ộc máu ra rồi chắc không còn hơi mà nói nữa.
– Thế mồm mày mọc làm gì?
– Tao nói mày lại đéo tin cơ!
– Nói!
– …!
– Bọn nghiện này thì đương nhiên không ngon lành lấy 6 triệu như thế, thực tế sau khi đồng ý với Thụy Anh thì nó lại lén bám theo về tới tận phòng trọ. Mục đích là sau này tống tiền.
– Khi bắt được kêu nó dẫn tới, nó chỉ vào phòng của Thụy Anh mà tao còn vả cho nó 2 cái. Bắt nó nói lại mấy lần đấy.
– ….!!!
Đặng Hải chết sững.
Thì ra.. con người lại có thể giả dối đến mức như thế…
Còn, cái gì mà đau lòng chết đi?
Còn, cái gì mà tới thăm em ấy?
Thụy Anh…
Thật sự… bên trong cái vỏ bọc xinh đẹp hòa nhã, lại thối nát đến như vậy…
Thằng Kiên và Thằng Sang nhìn Đặng Hải đang phiêu, liền tự động đi giải quyết mấy chuyện còn lại.
– ———
Đương nhiên, cả ba không vội về lại chung cư. Một lúc, thằng Kiên mới huých vai Đặng Hải:
– Mày tính thế nào?
– Có kiện nó không?
Vẫn là im lặng. Thằng Kiên thở dài:
– Ôi đàn bà đúng là niềm đau. Sợ vãi nồi ra.
Thằng Kiên nói xong câu này thì tự dưng lại liếc sang mông thằng Sang đang đứng cạnh đó.
Thằng Sang vừa quay lại bắt gặp ánh mắt này liền chửi:
– Ditme! Mày bớt nhìn mông bố mày đi!
– Mắt bố bố nhìn liên quan đéo mày à?
– Nhưng đấy là mông bố!
– Kệ mẹ mày!
– Tao sẽ thông chết mày con ạ!
– Còn chưa biết thằng nào thông thằng nào!
– Ditme vậy tối nay so, con chó nào cu ngắn hơn thì nằm dưới đi!
– Bố mày cu ngắn hơn nhưng to hơn!. Sao? ý kiến?
– …..!!!
– Cút con mẹ mày đi thằng chó Kiên!
– Thằng tởm lợm nhà mày cút ngay!!!! Đồ con chó!
Đặng Hải không còn để vào tai những lời cãi cọ rất có mùi ám muội ở đây.
Cũng mặc kệ chúng nó lộn xộn những gì nữa.
Đôi vành mắt đã đỏ ngầu, cậu một đường đứng phắt dậy.
Hai thằng kia thấy thế liền sợ hết hồn, vội vàng bám theo khuyên bảo:
– Này đừng có giết người nha,
– Nói sao nó cũng là con gái!
– Không thì kiện chết mẹ nó đi là được rồi!
– ….!!!!