Đọc truyện Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông – Chương 39
Trần Tuấn Kiệt vừa xuống đến chân núi thì nhận được điện thoại của Vương Nhất Băng. Nỗi lo trong lòng anh càng lớn hơn khi biết Vương Hàn Tuyết bị La Chí Tường bắt đi. Anh dừng xe ven đường, nhắm mắt để tỉnh táo lại. Dường như suy nghĩ thật lâu, anh nổ máy, phóng xe về hướng ngược lại.
Chiếc xe lao nhanh trên đường rồi dừng trước quán bar Bắc Nam. Trần Tuấn Kiệt bước vào, trình thẻ hội viên. Anh tìm đến căn phòng trong cùng trên tầng ba. Ngoài cửa có hai tên canh giữ, khi nhìn thấy anh thì rất ngạc nhiên. Hai tên đó cúi gập người, nói với giọng kích động.
“Anh ba!”
Trần Tuấn Kiệt gật đầu với họ, chờ họ mở cửa rồi bước vào phòng. Căn phòng sang trọng thiết kế theo kiểu châu âu khác hẳn với các phòng tầng dưới của quán bar.
Có ba người đàn ông trong phòng đang trò chuyện. Thấy Trần Tuấn Kiệt cả ba đều vui mừng. Người đàn ông lớn tuổi nhất trong đó đứng lên, Trần Tuấn Kiệt vội đến gần ông.
“Chú Sáu, chú khỏe chứ?”
Người đàn ông có vẻ đã ngoài 50 nhưng giọng nói vẫn còn hùng mạnh.
“Khỏe, tất nhiên là khỏe rồi. Thằng nhóc này, rất lâu rồi không đến thăm chú.”
“Thời gian trước cháu ra nước ngoài, trước đó đến gặp chú nhưng chú không ở đây.”
“Không sao, đến rồi thì ngồi vào đây. Chú cháu ta phải uống cho say thì thôi.”
“Phải đấy, cậu ba lâu không đến, chú Sáu lúc nào cũng nhắc đến cậu.” Người đàn ông ngồi bên phái chú Sáu lên tiếng.
“Anh hai, bệnh của chị dâu thế nào rồi?”
“Cô ấy điều trị ở Mỹ, giờ thì khỏi rồi. Cũng nhờ cậu giới thiệu bác sĩ giỏi.”
Trần Tuấn Kiệt ngồi xuống bên trái chú Sáu, rồi quay sang nắm tay người đàn ông còn lại trong phòng.
“Chú Tư, lần trước đi Canada cháu gặp con trai chú rồi, vợ cậu ta có thai, chú biết tin chưa?”
Chú Tư ừ một tiếng, chú Sáu tiếp lời.
“Ông ấy cũng mới biết tin. Ha ha ông ấy vui đến mức gặp ai cũng khoe. Chỉ là dạo này cổ họng không tốt, bác sĩ dặn phải hạn chế nói, chứ không ngay từ lúc cháu vào ông ấy đã khoe rồi.”
Chú Tư cũng ha ha cười, mỗi lần nghĩ đến mình sắp được làm ông nội, nửa đêm đang ngủ ông cũng có thể bật dậy cười vui sướng.
Trò chuyện một lúc, Trần Tuấn Kiệt liền nghiêm túc lại, anh lần lượt nhìn những người trong phòng, rồi bỗng nhiên quỳ dưới chân chú Sáu.
“Chú Sáu, lần này cháu đến đây là muốn nhờ chú một việc.”
Mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, chú Sáu vội nâng anh dậy.
“Có chuyện gì thì nói, chúng ta đều là người nhà cả, sao cháu làm vậy chứ.”
“Chú Sáu, cháu muốn nhờ chú tìm giúp một người, cô ấy hiện đang gặp nguy hiểm. Cháu biết chú đã rời khỏi băng đảng lâu rồi, nhưng xin chú giúp cháu lần này.”
Chú Sáu trầm mặt lại. “Cháu đang tìm một cô gái?”
“Vâng thưa chú, cô ấy bị bắt cóc, cháu không đủ nguồn lực để tìm cô ấy.”
“Cô ấy là gì của cháu mà khiến cháu tìm đến chú để nhờ vả thế này?”
“Cô ấy là người cháu muốn dùng cả đời để bảo vệ, dù có phải hi sinh mạng sống này.”
“Cô bé ấy thật may mắn khi gặp được cháu.”
“Không, là cháu may mắn khi được quen và yêu cô ấy.”
Chú Sáu cười lớn, nhìn Trần Tuấn Kiệt với vẻ mặt hài lòng.
“Tốt! Tốt! Cuối cùng thì thằng nhóc nhiều năm không có bạn gái cũng đã biết yêu rồi. Được rồi, việc này cứ để chú. Chỉ là tìm một người thôi mà, chú thật muốn nhìn mặt cô bé đó như thế nào mà có thể bắt được trái tim vô tình của thằng nhóc cháu.”
“Cháu cảm ơn chú Sáu.”
* * *
Vương Hàn Tuyết ngồi đối diện Phạm Lan Lan, trong căn phòng ẩm thấp chỉ còn lại hai người.
“Lan Lan, làm chuyện này cô đã lường trước hậu quả chưa? Nếu anh tôi tìm ra cô, anh ấy sẽ không bỏ qua. Dù anh ấy không tìm ra được, cô nghĩ người thủ đoạn như La Chí Tường sẽ để lại nhân chứng sống như cô và tôi ư?”
“Cô không cần phải kích động tôi. Tôi đã đưa ra rất nhiều manh mối để mọi người nghĩ người bắt cô đi là Diệp Như Anh. Anh cô sẽ không tìm ra cô dễ dàng đâu. Còn tôi và La Chí Tường là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Anh ta có được thứ anh ta muốn, còn tôi…” Phạm Lan Lan cười mỉa “Tôi chỉ cần trả thù cô là được.”
“Cô đã làm gì A Anh rồi ?”
“Yên tâm đi, cô ta không thù không oán với tôi, tôi sẽ không làm gì cô ta. Cô ta dù sao cũng là con cờ tôi lợi dụng bấy lâu nay để các người lạc lối điều tra, tôi sẽ không làm gì quá đáng với cô ta.”
“Lan Lan, cô làm thế này không đúng đâu. Hãy dừng tay khi chưa quá muộn.”
“Cô im đi. Cô đừng giả vờ khuyên nhủ tôi. Tốt nhất cô nên biết điều một chút. Tôi thấy cô ngoan ngoãn biết đâu lại tìm cho cô một anh chàng đẹp trai thì sao.”
“Cô định làm gì?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo hắn nhẹ nhàng chút. Tiểu thư của Nhất Thiên mỏng manh yếu đuối thế này, hắn cũng không nỡ làm đau cô đâu.” Phạm Lan Lan đứng lên, ra ngoài gọi một người đàn ông vào.
Vương Hàn Tuyết từ lúc thấy hắn ta bước vào liền cảm thấy lo lắng. Cô giãy dụa trên chiếc ghế, chỉ mong sợi dây trói tay cô sẽ tuột ra. Nhìn hành động của cô Phạm Lan Lan cũng không làm gì, cô ta chỉ đứng đó chờ mong cuộc vui bắt đầu. Cô ta muốn hủy hoại Vương Hàn Tuyết, muốn Vương Hàn Tuyết bị ám ảnh suốt đời. Dù có thế cũng không thể xóa hết đi mối hận thù của cô ta.
Người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, nước da ngăm đen, cánh tay lực lưỡng. Hắn ta cười đê tiện đi về phía Vương Hàn Tuyết. Vương Hàn Tuyết giãy dụa càng mạnh hơn, cô hét lên với Phạm Lan Lan.
“Lan Lan, thả tôi ra. Cô làm thế này liệu Vũ Minh có vui không?”
“Hừ! Cô nói thế nào thì cũng không thay đổi được quyết định của tôi.”
Người đàn ông vươn tay về phía Vương Hàn Tuyết.
“AAA! Kiệt! Anh ơi!”
Ngay lúc hắn ta sắp chạm vào người Vương Hàn Tuyết thì cửa bật mở.
“Ồ! Ở đây có trò vui ư?” La Chí Tường thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn vui vẻ nhìn Vương Hàn Tuyết thất vọng rồi chuyển sang tuyệt vọng, lại nhìn vẻ mặt tức tối của gã đàn ông và khuôn mặt xem trò vui của Phạm Lan Lan. Hắn đến cạnh Phạm Lan Lan.
“Lan Lan, tiểu thư đây hiện là khách của tôi. Trước khi Vương Nhất Băng đưa tôi thứ tôi cần, tôi hi vọng cô ấy sẽ không có chuyện gì. Còn sau đó…” La Chí Tường nhếch miệng “Tùy cô xử lí.”
Phạm Lan Lan có chút mất hứng nhìn hắn ta, nhưng cô biết bọn họ còn đang hợp tác, xử lí Vương Hàn Tuyết vẫn còn nhiều thời gian. Cô ra hiệu cho người đàn ông ra khỏi phòng rồi nói với Vương Hàn Tuyết. “Coi như may cho cô.”
Vương Hàn Tuyết không dám vui mừng quá sớm. Cô chỉ mong sao anh trai mau chóng tìm ra cô, nếu không cô không biết mình sẽ thế nào.