Đọc truyện Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông – Chương 3
Chiếc xe màu xám bạc dừng trước cổng công ty Nhất Thiên, ba dáng người chầm chậm bước xuống. Đi cùng Vương Nhất Băng là một người con gái nhỏ nhắn và một người con
trai vô cùng anh tuấn.
Những lời bàn tán bắt đầu sôi nổi khi Vương Nhất Băng đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ với một vẻ nuông chiều mà từ trước tới nay không hề có ở anh. Cô gái này chắc chắn phải là người vô cùng
đặc biệt.
Ngay cả anh chàng đẹp trai đi cạnh cũng nhìn cô đầy yêu
thương. Cô gái nhỏ bình thản bước đi. Cô không hề để ý tới những ánh mắt hiếu kì của mọi người đang chiếu vào cô.
* * *
Ngồi trên
chiếc ghế sofa màu xám, Trần Tuấn Kiệt đưa mắt đảo một vòng quanh phòng. Đây là phòng làm việc của Vương Nhất Băng. Màu chủ đạo của căn phòng là đen trắng, rèm cửa cũng là một màu xám lạnh lẽo.
Đúng là phong
cách của Vương Nhất Băng. Giữa phòng là chiếc bàn đặt đầy giấy tờ, cạnh
đó là bàn máy tính. Phía sau là một căn phòng nhỏ có giường dùng để nghỉ ngơi. Vật mang sức sống duy nhất trong phòng là chậu cây nhỏ đặt ở cửa
sổ, một bông hoa nhỏ màu trắng nở rộ.
Cảm thấy tay áo bị giật nhẹ, Trần Tuấn Kiệt ngừng việc quan sát căn phòng, quay về phía bàn tay nhỏ
nhắn đang kéo áo anh. Cô gái nhỏ đưa cho anh tách trà nóng vừa được pha
xong. Anh mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm. Ừm, rất ngon.
“Bé con, em muốn ăn dâu tây hay bánh kem dâu tây đây?” Tiếng Vương Nhất Băng vọng ra từ trong phòng nghỉ của anh.
Cô gái nhỏ không trả lời nhưng đôi mắt cô sáng rực lên khi nghe thấy dâu tây – món khoái khẩu của cô.
Trần Tuấn Kiệt nhìn ánh mắt rạng rỡ của cô gái nhỏ, anh cất giọng nói đầy ý cười:
“Em nghĩ anh nên mang cả hai thứ đó ra đây.”
“Ồ! Anh cũng nghĩ như cậu đấy.” Trần Tuấn Kiệt vừa dứt lời thì Vương
Nhất Băng đã đi ra với một đĩa dâu tây đỏ mọng và một chiếc bánh kem nhỏ thơm lừng mùi dâu tây được anh dặn thư kí mang đến từ trước.
Cô gái nhỏ đưa tay ra đỡ lấy chiếc bánh kem trên tay Vương Nhất Băng. Không chần chừ, cô dĩa miếng bánh nhỏ đưa lên miệng.
Vương Nhất Băng bật cười, anh cầm khăn giấy lau khóe miệng dính kem của cô. Bé con của anh vẫn luôn hám ăn dâu tây như thế. Trần Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô ăn.
Cảm giác có hai ánh mắt đang nhìn
mình, cô gái nhỏ giương đôi mắt to tròn nhìn lại hai người. Tưởng rằng
Vương Nhất Băng cũng muốn ăn, cô do dự một lát rồi dĩa một miếng bánh
nhỏ đưa lên trước miệng anh. Vương Nhất Băng hơi ngẩn người, ngay sau đó anh bật cười thật lớn xoa đầu cô gái nhỏ.
“Em ăn đi. Nhìn em miễn cưỡng thế kia anh cũng không nỡ ăn của em.”
Nghe được anh nói, cô gái nhỏ mỉm cười tiếp tục với món ăn trước mặt. Trần Tuấn Kiệt khẽ cười nhìn cô.
* * *
“Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn công việc đang làm của Vương Nhất Băng. Anh lên tiếng: “Mời vào!”
Cửa phòng được mở ra, một dáng người dong dỏng cao bước vào. Ánh mắt
người đó thoáng ngạc nhiên khi thấy Trần Tuấn Kiệt và cô gái nhỏ đang
ngồi trên ghế sofa. Nhưng chỉ một giây sau anh liền lấy lại vẻ mặt bình
thường của mình đi về phía bàn làm việc mà Vương Nhất Băng đang ngồi.
“Cậu gọi mình lên đây có việc gì không?” Anh chàng vừa bước vào lên tiếng hỏi Vương Nhất Băng.
“Hạo Thiên, đây là Trần Tuấn Kiệt.” Vương Nhất Băng chỉ tay về phía Trần Tuấn Kiệt. Trần Tuấn Kiệt gật đầu thay lời chào hỏi.
Vương Nhất Băng nói tiếp: “Cậu ấy sẽ tiếp nhận vị trí Giám đốc kinh
doanh thay cho người vừa rời đi. Cậu giúp mình sắp xếp rồi bàn giao công việc cho cậu ấy.”
Lục Hạo Thiên đánh giá Trần Tuấn Kiệt một vòng
rồi gật đầu với Vương Nhất Băng. Đây là lần đầu tiên Nhất Băng đề cử
người khác vào chức vụ giám đốc.
Thường thì công ty sẽ trải qua
cuộc tuyển chọn từ các nhân viên có năng lực và kinh nghiệm. Nhưng Lục
Hạo Thiên biết rõ, người mà Vương Nhất Băng đã đề cử thì chắc chắn phải
có năng lực thực sự. Vì vậy anh rất yên tâm với quyết định của bạn mình.
Đảo mắt qua Trần Tuấn Kiệt, Lục Hạo Thiên chợt thấy cô gái nhỏ đang thản nhiên ăn dâu tây.
“Nhất Băng, cô gái này là ai?”
“Là công chúa nhỏ của tôi.” Vương Nhất Băng nhìn cô gái nhỏ đầy yêu thương.
“Công chúa nhỏ? Lẽ nào là em gái cậu, Vương Hàn Tuyết ư?” Lục Hạo Thiên ngạc nhiên.
“Lâu lâu mới thấy cậu thông minh được một lần.”
Lục Hạo Thiên đang mải kinh ngạc nên không để ý tới lời chọc khoáy của Vương Nhất Băng. Anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Khuôn mặt cô thanh tú, nhỏ nhắn. Hàng lông mi dài cong vút. Mái tóc nâu vàng buông xõa, vài lọn tóc khẽ bay trước trán. Mặc dù khuôn mặt nhỏ
nhắn đáng yêu nhưng ánh mắt thì lại lạnh nhạt xa cách. Cả khi anh nhìn
cô lâu như thế cô cũng không quan tâm, vẫn thản nhiên ăn uống.
Trần Tuấn Kiệt không mấy vui vẻ khi Lục Hạo Thiên cứ nhìn chằm chằm vào
cô gái nhỏ. Anh cũng thầm đánh giá con người trước mặt. Gương mặt anh ta rất tươi sáng, nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh ta tỏ rõ là một
công tử ăn chơi chính hiệu. Dáng vẻ của anh ta không mấy đứng đắn. Thật
không thể hiểu nổi sao anh ta có thể là bạn thân của người nghiêm túc
như Vương Nhất Băng được.
Nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm
của Trần Tuấn Kiệt chiếu vào mình, Lục Hạo Thiên chỉ nở nụ cười nhạt.
Anh chàng Trần Tuấn Kiệt này khá điển trai, có nét nam tính của người
phương Tây, cũng có nét dịu dàng của chàng trai phương Đông, đúng là sự
kết hợp hòa hảo đáng ghen tị.
Lục Hạo Thiên không tiếp tục quan sát Trần Tuấn Kiệt mà tươi cười quay sang cô gái nhỏ:
“Chào cô bé! Anh là Hạo Thiên. Rất vui được làm quen với em.”
Cô gái nhỏ thậm chí không thèm liếc nhìn Lục Hạo Thiên, cô vẫn chăm chú ăn dâu tây của mình. Thỉnh thoảng cô cầm một quả dâu tây đưa lên trước
miệng Trần Tuấn Kiệt. Anh mỉm cười há miệng đón lấy quả dâu tây ngọt
ngào từ tay cô.
Thấy bản thân bị cô gái nhỏ coi như không khí, nụ
cười thường trực trên khóe môi Lục Hạo Thiên đông cứng. Cô gái này đúng
là chẳng có chút lịch sự nào cả. Từ đầu tới cuối cô chỉ để ý tới đồ ăn
mà không nói một lời nào, dường như cô chẳng quan tâm tới bất kì vấn đề
nào ngoài bản thân mình.
Tính tình cổ quái này thật giống Vương
Nhất Băng như đúc. Không biết là do cô dạy hư Vương Nhất Băng hay do
tính tình anh ta lây truyền sang cho cô đây.
Không chịu nổi việc
mình bị một cô gái coi như không khí, Lục Hạo Thiên mang vẻ mặt bất mãn
bước ra khỏi phòng đi chuẩn bị công việc của mình.