Bạn đang đọc Anh Không Thương Em Đâu Anh À! – Chương 17: Nhìn Trộm Đủ Rồi Thì Chạy Sao
Lãnh Ái Hy chỉnh lại váy áo một lúc rồi mới rời đi, thấy vậy, Quý Cẩm Nga không phục lẩm bẩm một tiếng rồi vội vã quay sang nhìn Hiểu Phù.
Cô ấy hiện tại chẳng biết nên nói gì cả, đành ú ớ nói câu.
“A Phù, trên thế giới này, rừng cây nhan nhản, không phải là cỏ thấp thì cũng có cây cao nghìn trượng, trèo lên một cây vẫn có thể tuột xuống trèo lên cây khác…”
Đúng là an ủi.
Thấy Hiểu Phù không nói gì, Quý Cẩm Nga càng vội hơn nữa.
Rõ chỉ gặp nhau lần đầu vào ngày nhập học, nhưng tình bạn có lẽ cũng phải tương đương năm năm, dù bên ngoài thường có những lời bàn tán không hay về Hiểu Phù, Quý Cẩm Nga vẫn hết lòng đứng về phía của cô.
“Thôi nào bạn yêu của tao, mày có phải là một cô gái yếu đuối đến thế đâu mà? Anh ta thì là cái thá gì chứ? A Phù của tao tốt đẹp như thế này mà lại để ý đến con nhỏ kiêu căng đó.
Vương Đề Hiền không quan tâm cậu thì thôi, cậu thử bỏ anh ta đi, tìm người thực sự yêu cậu ấy…”
“Anh ấy có yêu thương tớ…” Hiểu Phù ngước mắt lên, Quý Cẩm Nga có thể thấy được đôi tròng mắt của cô hoe đỏ: “Nhưng anh ấy chỉ quan tâm tớ khi tớ đã chết đi rồi mà thôi!”
Quý Cẩm Nga lúng túng không hiểu cô đang nói chuyện gì, đã thấy trên đôi gò má nhợt nhạt của Hiểu Phù bỗng ẩm ướt những giọt lệ mặn chát, nhưng tiếng khóc không có cách nào bật ra được khỏi cổ họng, càng khiến cho tâm can của người ta thêm đau lòng.
Hiểu Phù chậm chạp mặc lại bộ áo gió dùng cũng đã được một thời gian, xỏ giày rồi lẳng lặng đi ra ngoài kí túc xá.
Khi Quý Cẩm Nga hớt hải hỏi cô đi đâu, Hiểu Phù chỉ bâng quơ nói mình hơi đói, đi mua chút đồ ăn vặt tiện hít thở không khí, rồi xoay đầu đi hẳn, chỉ chừa lại trong tầm mắt của Quý Cẩm Nga một bóng lưng đơn bạc.
Quý Cẩm Nga biết cô đang phải trải qua một điều không thể chấp nhận ngay được, nên cũng biết ý mà để cô tự tìm một không gian riêng tư định thần.
Hiểu Phù đi lang thang dọc trên những đoạn vỉa hè trên phố, trời đã tối hẳn, đèn đường bật lên những ánh sáng mờ mờ nhìn chẳng rõ lối đi.
Có những tiếng nói xôn xao, nhưng cũng ở một nơi rất xa.
Người đi bộ thờ ơ vượt qua người cô, xe cộ cũng vùn vụt vượt qua một cách vô tình.
Nó khiến cho cô có cảm giác mình đang bị tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bước chân nhỏ nhắn càng nhuốm màu cô đơn.
Hiểu Phù mua một vài gói snack và một số món ăn vặt vì lỡ mồm nói với Quý Cẩm Nga là đi mua.
Lúc liếc mắt sang bên cạnh, cô thấy có một vài lon bia, không tự chủ được lấy năm lon lớn có độ còn khá cao, đem tới bàn thu ngân.
Mua xong cô cũng quay trở về lại trường học, nhưng không vội về lại kí túc xá mà ra sau trường, đi đến một bờ hồ trong khuôn viên trường học mà ngồi trên một chiếc ghế đá, cậy một lon bia, nhấp lên miệng.
Một vị đắng tràn ngập trong khoang miệng, cổ họng cay xè, Hiểu Phù nhíu mày, nhưng vẫn uống, càng về sau, vị bia trong miệng cũng thấy ngon hơn rất nhiều.
Cô đã bắt đầu suy nghĩ về lí do mà mình được trùng sinh trở về.
Lúc đầu, cô nghĩ đó là ông trời cho cô có hội để quay về theo đuổi anh một cách chính đáng hơn.
Nhưng giờ nghĩ lại, hình như, là để cô biết đường mà rời xa anh càng sớm càng tốt.
Dính vào cô, có ngày nào anh vui vẻ đâu?
Đúng vậy, hẳn là vậy rồi…
Cô nên từ bỏ anh thôi.
Nếu cô vẫn còn cố chấp, chắc chắn sẽ chỉ đem lại cho anh những sự gò bó khó chịu.
Vốn dĩ, những chuyện xảy ra trong mấy năm sau như cùng anh trở thành vợ chồng, Vương Đề Hiền hiện tại cũng đâu có kí ức gì?
Hai người Vương Đề Hiền và Lãnh Ái Hy vốn dĩ là của nhau, tốt nhất không nên làm xáo trộn như trước nữa…
Hiểu Phù ngồi lặng thinh bên cạnh một bờ hồ, trong khuôn viên trường vắng tanh vắng ngắt.
Từng đợt gió thổi lạnh lẽo luồn qua tay áo thổi vào trong người của Hiểu Phù, cô có thể nghe thấy cả tán lá cây xào xạc lay động trên đỉnh đầu.
Không gian ban tối vốn dĩ đã u buồn, nay càng u buồn hơn.
Hiểu Phù ngồi đây rất lâu, ba lon rượu cũng đã uống hết.
Trong không gian vắng lặng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, rồi sau đó Hiểu Phù đứng lên, xách lấy túi đồ mua từ tiệm tạp hoá định quay về lại kí túc xá.
Bỗng từ một hướng trong không khí vẳng lặng phát đến những tiếng nói chuyện, cô đưa mắt nhìn theo, không khỏi cảm thấy kì quái.
Giờ đêm thế này, chỉ có kẻ đầu não úng nước mới đi ra gần bờ hồ thế này thôi! (Trừ cô ra.)
Hiểu Phù hiếu kì nhìn theo cặp đôi đó, bất chợt mười đầu ngón tay của cô bám chặt lên thành ghế đá.
Hai bóng người, một nam nhân cao lớn vững vàng và một nữ hài uỷ mị thanh thoát đó, đều là người cô quen, Vương Đề Hiền và Lãnh Ái Hy.
Họ nói với nhau gì đó, cô có thể nhìn thấy nét mặt của anh vô cùng thoải mái, cũng vô cùng nhu hoà, hình như, anh rất thích được ở gần Lãnh Ái Hy như vậy.
Cô nhìn họ sóng vai nhau cùng dạo chơi vài vòng quanh khuôn viên trường, trước khi tạm biệt nhau, Vương Đề Hiền còn dịu dàng xoa lên đầu của Lãnh Ái Hy.
Hiểu Phù mím môi, cô muốn về lại kí túc xá, mà đường về kí túc xá lại phải vòng qua chỗ đường mà hai người đó đang đứng.
Cô không muốn đến chỗ họ, nên là lại thu người ngồi bó gối trên ghế, chờ đợi hai người đó rời đi.
Giờ cũng đã sắp đến lúc quản lí kí túc xá đi kiểm tra phòng rồi, mong họ sẽ nhanh nhanh một chút…
Vương Đề Hiền thích Lãnh Ái Hy như vậy, cô cũng sẽ biết điều không dám mơ mộng lung tung nữa, không tới gần anh nữa…
Ba tiếng dầm mình trong những cơn gió lạnh để nghĩ thông suốt, kể ra cũng đáng…
Họ chào tạm biệt nhau, Hiểu Phù lẳng lặng ngồi chờ họ đi xa.
Nào ngờ được bóng dáng của Lãnh Ái Hy đã đi xa từ tận giờ nào, Vương Đề Hiền vẫn cứ đứng đó ngóng trông cô ta mãi.
Hiểu Phù bĩu môi, ôm vào thân người lạnh giá.
Yêu đến vậy là cùng.
Nhưng không, cô nghĩ sai rồi.
Anh ta đứng đó không phải là để ngóng Lãnh Ái Hy, mà là để chờ cô ta đi khuất rồi mới ngoảnh đầu bước từng bước thong dong tiến về phía chỗ ghế đá cô ngồi.
Hiểu Phù hoảng hốt, cô vội khom người lại, cố gắng để làm cho tiếng thở của mình cũng biến mất.
Anh ta tới đây làm gì?! Trời tối thế này, sao Vương Đề Hiền lại có thể nhận ra cô vậy?
Hiểu Phù có thể nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, khi anh chỉ còn cách cô một hai cái bước chân nữa, cô cuối cùng cũng không thể chịu được mà vội bật người bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp đặt gót xuống đất, hai vai đã bị anh đè lại trên ghế.
“Nhìn trộm đủ rồi thì chạy sao?”.