Bạn đang đọc Anh Không Thương Em Đâu Anh À! – Chương 112: Vợ Anh Tìm Về Với Em Rồi Hoàn
Vương Chí Nguyên nằm nhoài trên những bậc cầu thang, đôi con ngươi trợn lớn, nhìn Vương Đề Hiền đứng ở trên một tầng cao hơn hắn, nhìn hắn từ trên cao xuống, còn hắn, thì phải ngóc đầu mà nhìn lên anh.
Lúc nào cũng như vậy.
Vương Đề Hiền lúc nào cũng luôn đứng ở trên đỉnh của sự cao quý, còn hắn thì lúc nào cũng nằm quằn quại như một con sâu bọ xấu xí ở dưới chân bùn.
Không thể thay đổi được.
Hắn không thể thoát ra được khỏi cái bóng lớn của Vương Đề Hiền.
Bỗng nhiên, từ bên cạnh Vương Chí Nguyên phát đến những tiếng bước chân.
Bây giờ hắn mới rùng mình mà sực nhớ ra, vẫn còn có Hiểu Phù đang đuổi theo hắn!
Cô bước đi không nhanh không chậm, nhưng từng tiếng gót giày của cô vang xuống lộp cộp dưới nền nhà lại dội vào trong tâm hắn cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
Mỗi lần âm thanh ấy phát ra ngày càng gần, hắn lại có cảm giác như có một cái dùi sắt đâm ngang vào tim hắn, kinh hoảng.
Vương Chí Nguyên hắn không thể chết được!
Hắn cố lết người để nhặt lại khẩu súng, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào, khẩu súng đó đã bị Hiểu Phù đá văng ra xa.
Vương Chí Nguyên kinh hãi hét lớn, đột ngột bị Hiểu Phù bóp chặt lấy miệng.
Lực của cô rất mạnh, như hận không thể bóp nát mặt hắn ra.
“Mày… Mày… Ặc!”
Vương Chí Nguyên muốn cậy tay của Hiểu Phù ra nhưng không được, ngược lại, mặt còn bị cô dùng sức siết lấy mạnh hơn.
“Đừng nói thêm gì cả.
Kẻ sắp chết thì không nên nói nhiều.”
Hiểu Phù nói với một tông giọng nhàn nhạt, đồng thời, bàn tay cô cầm lấy con dao cũng giơ lên không trung, kề đến cạnh cổ của Vương Chí Nguyên.
“Anh sẽ phải trả giá cho những gì mà mình đã làm.
Đi chết đi tên khốn.”
Vương Chí Nguyên mở to mắt, nhìn Hiểu Phù bắt đầu nghiêng đầu lưỡi dao đi, cứa cho túa máu ở cổ hắn.
Chưa thể…! Hắn chưa muốn chết…
RẦM!!!
“Dừng lại!!! Cảnh sát đây! Mau bỏ hung khí xuống!”
Cửa thang thoát hiểm sau lưng của Hiểu Phù đột ngột bật tung ra, một nhóm cảnh sát cơ động chĩa súng xông vào trong sảnh cầu thang.
Trong đó có cả Hiểu Đông Du.
“Hiểu Phù! Nghe lời chú.
Mau bỏ dao xuống! Cháu chưa giết người nên chưa tạo ra tội! Còn Vương Chí Nguyên, chú đã có những bằng chứng phạm tội của cậu ta rồi!” Hiểu Đông Du run giọng: “Nên là, cháu dừng có làm liều… Hiểu Phù, chú không muốn cháu phải ra tù ra tội…”
“…” Hiểu Phù hơi ngẩn người, vẫn giữ nguyên tư thế không dịch chuyển, chỉ xoay lại bóng lưng về phía của Hiểu Đông Du: “Tại sao lại ngăn tôi lại?”
“… Vì cháu là cháu gái của chú.
Ngăn cháu gái làm chuyện dại dột là trách nhiệm của người lớn trong gia đình.”
Hiểu Phù bất chợt mím môi, rồi không tự chủ được mà phì cười một tiếng, rồi cao giọng cười lên, hai vai vì những tràng cười lớn mà hơi run rẩy.
Những người cảnh sát đứng sau dè chừng mà chỉa súng lên, nhưng Hiểu Đông Du đã hạ tay ra lệnh cho họ không được phép tự ý hành động.
Đột ngột Hiểu Phù thả ngã Vương Chí Nguyên xuống, con dao cũng ném sang một bên khác, xoay thành nhiều vòng trượt trên nền đất rồi đập vào thành tường, kêu keng lên một tiếng chói tai.
Cô xoay người lại, đi qua khỏi chỗ đoạn cầu thang, lướt qua người của Hiểu Đông Du.
“E rằng ông đã thể hiện trách nhiệm sai thời điểm rồi…”
Hiểu Phù một đi không quay lưng lại, Hiểu Đông Du đứng ở đằng sau cô, nuốt một ngụm nước bọt.
Khoé mắt sâu hoằm vết chân chim khẽ nheo lại, ánh mắt phản lên sự hối hận.
Chú xin lỗi…
Hiểu Phù rời khỏi sòng bạc lớn, cô bước đi trên nền tuyết trắng ở ngoài đường, nhưng không quay trở về nhà, mà đi ra ngoài một cánh đồng hoang.
Chỉ với một chiếc áo len mỏng manh, cô vô hồn nhấc chân rồi lại đạp lên lớp tuyết trắng.
Ở xung quanh cô chẳng có một ai cả, chỉ bao quanh tứ phía là một khung cảnh trắng xoá của tuyết và những cành cây khô cứng lặng lẽ chìa những đầu ngón tay què quặt, hứng tuyết rơi.
Cô cứ đi, mặc kệ cho toàn thân và khuôn mặt đã tím bầm lại vì bị lạnh.
Bất chợt, Hiểu Phù ngã khuỵu xuống dưới đất, đỉnh đầu ngụp xuống lớp tuyết, không kìm được mà bật khóc.
Cô nhớ Đề Hiền, rất nhớ.
Nhưng phải làm sao đây? Cô tự nhận ra mình không có tư cách để mà nhớ anh nữa.
Anh vì cô mà làm mọi thứ, nhưng cô lại mù quáng làm tổn thương anh rất nhiều, rất rất nhiều.
Cô muốn đi xin lỗi anh, nhưng bây giờ anh đang ở đâu cơ chứ?
Tấm lưng nhỏ của Hiểu Phù run lên, quằn quại giữa nền tuyết trắng.
Bỗng có hai đầu mũi giày da xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Vương Đề Hiền quỳ xuống, đỡ cô ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sẫm màu của Hiểu Phù khẽ động đậy, ẩm ướt, nhìn Vương Đề Hiền.
Không một lời nói, cô vòng tay ôm vào cổ anh, đẩy ngã cả hai ra đằng sau, nằm trên lớp tuyết dày.
Hiểu Phù muốn hỏi anh rất nhiều.
Hỏi anh đã tỉnh lại từ lúc nào mà giấu cô, hỏi anh tại sao lại ở đây, hỏi anh hiện tại có còn bị đau nữa hay không… Hỏi anh có thể tha thứ cho cô không.
Nhưng hiện tại trí não cô đã quá rối bời, thành ra chỉ biết khóc, khóc và khóc mà thôi.
Vùi đầu vào trong lòng anh.
Vương Đề Hiền hơi kinh ngạc trước hành động của cô, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, chôn cô vào trong người mình, nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ dành cô.
Khung cảnh khi cả hai ở dưới tiết trời đông này làm anh nhớ đến ngày xưa, cái lúc mà cô ném tuyết vào người anh rồi đuổi anh đi ấy.
Sau đó cô quay đầu đi thẳng, bỏ mặc anh lại.
Bất chợt từ đằng sau có một quả bóng tuyết ném đốp vào đầu cô.
Hiểu Phù sững sờ, quay đầu nhìn Vương Đề Hiền.
“Nhóc con, em đang muốn chơi ném bóng tuyết sao? Nếu thế thì em thách đấu nhầm người rồi!”
Vương Đề Hiền hô to, vừa nhếch mày khinh tướng Hiểu Phù.
Cô đương nhiên không có ý đó, chỉ muốn đuổi anh đi thôi.
“Không phải!” Hiểu Phù cáu.
Nhưng lời mới vừa chỉ mới dứt, đã có thêm một quả bóng tuyết khác ném bộp vào mặt cô.
Vương Đề Hiền cười lớn, chỉ vào mặt của Hiểu Phù.
“Trông mặt em hài thế…”
Bốp! – Một quả bóng tuyết từ bên phía đối diện ném thẳng vào mồm của Vương Đề Hiền.
Hiểu Phù lè lưỡi, làm mặt quỷ lêu lêu anh.
Vương Đề Hiền cứng người trong giây lát, tay anh giơ lên, gạt đi lớp tuyết trên mặt, để lộ ra một khuôn mặt đã tắt nắng.
Cái con nhỏ chết tiệt này…
Sau đó, cả hai người đã có một cuộc chiến, một cuộc chiến được cả hai lưu lại trong kí ức như một cuộc “thế chiến thứ ba”.
Những niềm háo thắng của trẻ con khi đó đã biến từ một trò chơi trở thành một cuộc tranh đấu, rất mệt, nhưng cũng rất đã.
Hiểu Phù vo tuyết rồi ném về phía anh, có cảm giác, như lúc đó cô đang xả đi những sự dồn nén ở trong lòng, sau cơn tức giận, cô thực sự đã chơi rất vui.
Vương Đề Hiền cũng dốc hết sức để tranh giành thắng bại với cô.
Cuối cùng, mệt lả, cả hai cùng lăn trên tuyết, nằm bên cạnh nhau, thở không ra hơi.
“Tôi chưa chịu thua đâu.” Hiểu Phù vừa nằm vừa thở.
“Không thèm chấp em nữa đâu.
Chơi bẩn hết sức.
Toàn ném vào chỗ hiểm của người ta.” Vương Đề Hiền nằm bên cạnh cô, mệt đứt hơi.
Hiểu Phù nằm, cố để ổn định lại hơi thở, đôi mắt cô trầm tư, nhìn trời, bất chợt cô cất giọng nói tiếp.
“Tôi thích tuyết.”
“Hả?” Vương Đề Hiền không hiểu tại sao tự dưng Hiểu Phù lại nói thế.
“Tôi thích tuyết.
Ngoài ra, tôi còn thích ăn thịt gà hầm hạt sen, ghét ăn đậu.
Thích ngủ, không muốn làm việc nhiều.
Hơn nữa, tôi thích chim cánh cụt, lần duy nhất bố mẹ dẫn tôi tới thủy cung là vào ngày tôi được giải nhất thành phố, chim cánh cụt ở trong thuỷ cung ấy là dễ thương nhất.”
Nhận ra sự ngơ ngác trên nét mặt của Vương Đề Hiền, Hiểu Phù chỉ quay sang nhìn anh, nói.
“Chẳng phải anh muốn hiểu thêm về tôi à?”
Vương Đề Hiền vẫn chưa hơi load kịp trước sự thay đổi thái độ của cô nên chỉ gật gật đầu, cẩn thận lưu nhớ vào trong não.
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Đôi mắt của Hiểu Phù lại lặng lẽ nhìn lên nền trời xa xăm, nhưng nó đã không còn âm u như trước nữa, thay vào đó đã có nhiều thêm một chút sắc sáng.
“Nghe nói, mùa đông là biểu tượng cho cảnh gia đình sum vầy, cùng ngồi trước một chiếc lò sưởi ấm áp.
Nếu cặp đôi nào mà tìm được nhau vào trong màu đông, thì sẽ gắn bó với nhau, vượt qua được mọi chông gai.
Dù có hoàn cảnh bắt buộc phải rời xa nhau.” Khoé môi non nớt của cô khẽ cười, phiến má ửng hồng: “Vẫn có thể tìm về với nhau.”
Đó cũng là nụ cười đầu tiên mà cô cho anh được thấy.
Vương Đề Hiền nhớ lại lúc đó, cảm thấy câu chuyện có đôi chút không thực tế.
Khi đó anh đã nghĩ cô đang kể về một câu chuyện nào đó mình tự tưởng tượng ra, nhưng bây giờ, có lẽ anh nên nghĩ lại.
Hiểu Phù nằm khóc trong lòng anh, Vương Đề Hiền chỉ khẽ dỗ dành cô, vén tóc, hôn lên trán cô, dịu dàng.
“Vợ, anh tìm về với em rồi.”
_____ ANH KHÔNG THƯƠNG EM ĐÂU ANH À! – HOÀN _____.