Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 110: Anh Em Họ


Bạn đang đọc Anh Không Thương Em Đâu Anh À! – Chương 110: Anh Em Họ


Sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, hai người anh em họ như Vương Đề Hiền và Vương Chí Nguyên đã từng không chướng mắt nhau như thế này.
Vương Chí Nguyên sinh ra là người con của nam trưởng nhà họ Vương, theo lẽ thường, khi lớn lên hắn ta sẽ là người tiếp theo thừa hưởng sản nghiệp của gia đình.
Nhưng Vương Thì Vinh lại là một người lười biếng lại còn gặp nhất nhiều những vụ tin đồn lùm xùm ở bên ngoài, vì vậy, Vương đại lão gia đã quyết định sẽ để cho Vương Quân Thụy lên thay.
Cũng vì lẽ đó, Vương Đề Hiền trong mắt người ta là đã được định sẵn sẽ trở thành trưởng tộc rồi.
Một ngày ở trường cấp ba, Vương Chí Nguyên tụ tập ở đằng sau cổng trường với lũ con trai chơi bời, điếu thuốc trên miệng rít lên rồi nhả ra một hơi trắng.
Khi lũ hắn đang chuyên tâm đi bàn tán về mấy chuyện linh tinh lặt vặt như về mấy cô nữ sinh xinh đẹp ở trong trường, về một bà giáo viên ngực xệ xấu tính nào đó hoặc là một đám học sinh ăn chơi ở trường khách hẹn ra sau trường đánh nhau… bỗng có một đứa trong hội bạn của Vương Chí Nguyên hô lên.
“Ê! Kia là thằng em họ của mày hả?”
Vương Chí Nguyên theo cái chỉ tay đó mà nghiêng đầu liếc sang nhìn.

Thấy Vương Đề Hiền vai đeo quai cặp đứng ở cổng trường, đang xua tay từ chối một lá thư tình của một cô nữ sinh.
Hắn rít nốt một hơi thuốc cuối cùng rồi thả cho điếu thuốc đã cháy quá nửa xuống dưới đất, giơ chân dẫm lên rồi xuẩy thẳng áo đi đến bên cạnh Vương Đề Hiền, khoác lên vai rồi giật lấy bức thư tình ở trên tay anh.
“Này em gái.” Vương Chí Nguyên nhếch môi cười với cô nữ sinh đó, quơ quơ bức thư trên tay: “Em trai anh là con vàng con bạc của ông nội anh, thằng nhóc này từ nhỏ sớm đã có vị hôn thê rồi, cô em không chen chân nổi vào đâu.”
Cô gái đó nghe thấy Vương Đề Hiền đã có vị hôn thê liền cảm thấy mình thực sự chẳng khác nào một con tiểu tam trà xanh đi cướp rể của người ta cả, xấu hổ mà vội vã chạy đi.

Vương Đề Hiền nhìn cô gái đó rời xa, lại quay đầu đang nhìn Vương Chí Nguyên.
“Cảm ơn anh.”
Hai người là hai anh em họ, cùng tuổi nhau, học cùng một trường.
Nhưng Vương Đề Hiền là vào lớp học dành riêng cho những người học giỏi, còn Vương Chí Nguyên thì chỉ ở một lớp học tầm trung.
Người ta nhìn vào thế nào cũng thấy hai anh em nhà họ quá lệch nhau.
Vương Đề Hiền lớn lên trong sự giàu sang, còn Vương Chí Nguyên cũng gọi là giàu, nhưng không được bằng anh.
Vương Đề Hiền có học lực cực giỏi, nhưng Vương Chí Nguyên thì chỉ tầm cỡ tạm dùng được.
Vương Đề Hiền có ngoại hình, học lớp mười hai, anh đã cao hơn mét chín, còn Vương Chí Nguyên cũng chỉ tàm tạm hơn một mét bảy một chút, cũng không quá đẹp trai.
Ngoài ra, Vương Đề Hiền còn có một cô em gái ở bên gần mười năm (dù hai người chỉ nói nhau là bạn thân, nhưng ai cũng đều biết Hiểu Phù thích Vương Đề Hiền), còn Vương Chí Nguyên đến nay vẫn chưa có một mống nào.
Không thể biết là do hắn kén chọn hay là do đại đông số kén chọn nữa…
Thôi kệ đi.

Mà hắn cũng chẳng quan tâm.
Vương Chí Nguyên không để ý đến những câu nói bàn tán so sánh về mình và Vương Đề Hiền lắm, kể cả là những câu nói xúi giục Vương Chí Nguyên nên cướp lại vị trí trưởng nam của Vương gia từ tay của Vương Đề Hiền.
Tại sao hắn lại phải so bì với Vương Đề Hiền chứ? Hai người họ là anh em mà?
Trước lời cảm ơn của Vương Đề Hiền, Vương Chí Nguyên chỉ xua tay, cười nói.
“Nếu mày giấu ông nội vụ tao hút thuốc lá hôm nay thì lời cảm ơn của mày tao sẽ nhận!”
“…”
Vương Đề Hiền nhìn Vương Chí Nguyên, chỉ nói nốt mỗi ngày hôm nay rồi kéo tay của Hiểu Phù vừa mới từ trường cấp hai đi đến chỗ họ, đỡ cô ngồi lên chiếc xe mô tô của mình.

Nói ra thì biết, Hiểu Phù có đang nhờ anh dạy kèm cho mình ôn thi lên lớp mười.

Bây giờ anh sẽ chở cô về nhà của cô.
Vương Chí Nguyên nhìn Hiểu Phù đỏ mặt khi được Vương Đề Hiền ôm, chỉ chậc chậc hai tiếng.
Vương Đề Hiền rất giỏi trong mấy chuyện logic nhưng xem ra chẳng rành về chuyện tình cảm chút nào.


Con gái nhà người ta yêu thầm vậy mà cũng chẳng nhận ra.
Hiểu Phù sau khi ngồi sau xe của Vương Đề Hiền, quay đầu nhìn thấy Vương Chí Nguyên cũng đang đứng cạnh đó, lễ phép cúi đầu chào.
Đôi mắt của cô nhìn hắn ta lúc ấy rất trong veo, không hề mang bất cứ suy tính hay tình cảm gì cả.

Thậm trí còn có đôi chút kính nể với người lớn tuổi.
Ai mà ngờ được cũng chính với con người ấy, đôi mắt ấy, trong tương lai, Hiểu Phù sẽ là người siết cổ của Vương Chí Nguyên chứ?
Vương Chí Nguyên nhìn hai người lái xe đi xa, lại quay trở lại với lũ bạn của mình.
Tiếp những ngày sau đó, cũng chẳng có gì cả.

Kí ức về hồi cấp ba ngoài những đợt thi tháng ra thì chẳng còn gì nữa.
Cùng một ngày hàng tháng, Vương Chí Nguyên lại đứng trước bảng điểm được dán ở bảng tin của trường, nhìn tên mình ở một nơi nào đó trong ngưỡng ba trăm…
Hắn tạc lưỡi một cái, đã nản học nay lại càng nản hơn.
Hắn quay lưng muốn rời đi, đột ngột một thằng bạn của hắn đã nhảy bổ vào khoác lên vai hắn.
“Vẫn đầu ba trăm à? Chán thế.

Mày xem thằng em họ mày kìa, đúng con số một đẹp mắt luôn.”

“Nó giỏi thì kệ nó chứ, liên quan gì đến tao?”
“Thì… tao chỉ muốn hỏi là mày với thằng em mày có phải là anh em cùng chung một họ không vậy?”
Vương Chí Nguyên gạt tay của người đó ra, nói cút một tiếng rồi chán chường đi vòng ra sau trường, muốn hút một điếu thuốc.
Sau khi bảng điểm về tay phụ huynh, đảm bảo hắn sẽ lại bị mợ cả đánh cho bẹp dúm ở một góc mới thôi.
Vương Chí Nguyên hầy một tiếng, lục ở trong túi quần bao thuốc lá.
Thuốc lá đã thấy rồi, nhưng mãi cái bật lửa thì chẳng thấy đâu.
Đang nóng giận muốn chết, bỗng có một giọng nói trong trẻo của nữ nhi vang lên bên tai hắn.
“Ừm… bạn ơi?”
Vương Chí Nguyên đang bực nên khi ngẩng đầu lên, hắn ta không có mấy coi trọng người phía trước cho lắm.
Nhưng chỉ ngay giây sau đó, điếu thuốc lá trên tay hắn rơi bộp xuống dưới đất, đôi mắt mở to, miệng há hốc.
Một cô gái xinh đẹp như nai tơ đứng ở trước mặt hắn, dịu dàng mỉm cười, đưa đến trước mặt hắn chiếc bật lửa.
“Của cậu đánh rơi, tớ nhặt được ngoài sân.”
Ngay vài lúc ấy, Vương Chí Nguyên đã biết thế nào là mối tình đầu rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.