Bạn đang đọc Anh Không Muốn Ly Hôn – Chương 1
Phần 1: Mở đầu!
Tôi là một người đàn ông, một người đàn ông đã 30 tuổi, đã có vợ và sắp có con.
Tôi kết hôn lúc tôi 26 tuổi, còn em, lúc đó em chỉ 19. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đã trải qua được 4 năm và giờ chúng tôi đang lâm vào tình trạng bế tắc, có lẽ chúng tôi sẽ… li hôn.
“ Linh! Anh không muốn li hôn!”
Chap 1: “ Anh không muốn li hôn!”
Tôi và em quen nhau vào hơn 4 năm về trước, trước khi đám cưới diễn ra là 3 tháng. Hoàn cảnh mà chúng tôi gặp nhau không hề lãng mạn, tôi và em cũng không phải là tình yêu sét đánh gì để sau 3 tháng ngắn ngủi liền tiến tới hôn nhân, đơn giản chỉ là: tôi tới bar, em tới bar rồi cả hai chung giường một đêm, thế thôi.
Là một dân chơi hiện đại, tôi không hề tin vào mấy cái thứ máu lần đầu tiên của đàn bà con gái, cũng chả buồn quan tâm người lên giường với tôi đêm nay là ai, loại gái gì, cứ có gái là tôi lại kéo lên giường, không quan tâm chuyện gì khác, miễn sao xinh là được. Và với tôi, em cũng vậy, đơn giản chỉ là thuận mắt kéo em lên giường.
Tôi, bản thân tôi cũng không biết mình có phải là một người đàn ông thành đạt, chỉ là tôi có một vẻ ngoài sáng láng, là CEO của một công ty vừa tầm( không đẹp trai đến mức baby và giàu nhất nhì thế giới như mấy bạn teen hay nhắc đến đâu), mặc dù không giàu sụ cho lắm nhưng đủ để gái bám theo cả ngày và tôi cũng chỉ có việc ngồi chọn lựa “thức ăn” vào miệng thôi. Tôi đã nghĩ, em cũng chỉ như vậy, chỉ là một cô gái thèm tiền của tôi.
Giây phút ném em lên giường và ghì chặt em, tôi mới biết em là lần đầu tiên, không phải là gái đ.ĩ như lúc đầu tôi đã nghĩ. Em căn bản hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm giường chiếu nào, cứ mơ hồ, lo lắng nhìn tôi “hành động”. Toàn thân em run rẩy kịch liệt, tôi có thể cảm nhận được em sợ tôi. Biết em là lần đầu, tôi cũng nương tay với em, khúc dạo đầu cũng lâu hơn, nhưng với tôi, cái lần đầu tiên cũng chẳng là gì cả.
Khi em có vẻ đã sẵn sàng, tôi bắt đầu…
Ngay khi tôi vào trong em, em kinh ngạc và đau đớn hét lên một tiếng rồi cố sức đẩy tôi ra. Sức của em sao bằng tôi được chứ, em chẳng làm gì được tôi, chỉ có thể cắn tôi một miếng ở bả vai rồi ngất lịm đi. Còn tôi cứ thế đày đọa em cho tới gần sáng rồi bỏ lại một xấp tiền sau đó bỏ đi.
………….
…….
…
– Anh!- Tiếng em khẽ gọi tôi…
Trong đêm tĩnh mịch, tôi nhận ra tiếng của em, tôi chưa quay đầu lại, chỉ nhanh chóng dụi tàn điếu thuốc cháy dở rồi mở toang các cửa sổ phòng sách ra cho vơi đi mùi và khói thuốc lá, xong xuôi, tôi ngoảnh lại nhìn em.
Đứng ở cửa, em, một tay em đặt lên phần bụng đã nhô lên một chút một tay cầm tờ giấy nổi rõ ba chữ “ đơn ly hôn” hướng về phía tôi.
Lòng tôi chợt nổi gợn sóng.
– Em dậy rồi à?- gượng gạo, sao tôi lại không biết được chứ, cả đêm em có ngủ đâu mà dậy, mấy tuần nay em đều vậy, tôi cũng thế. Nhìn khuôn mặt hốc hác, bạc màu của em mà tôi đau lòng, lắm lúc muốn ôm em, cùng em quên đi những chuyện đã qua, nhưng tôi không làm được, vì tôi biết, nếu tôi ôm em, em sẽ lại đẩy tôi ra…em yêu hắn ta… tôi biết. Giờ, đứng trước mặt em, nhìn thấy em, nhìn thấy sự kiên quyết của em thông qua ba chữ kia, tôi cũng chỉ biết đứng yên, hỏi một câu vô định, thực sự tôi không biết nói gì với em ngay lúc này. Nói tôi yêu em, nói tôi không muốn ly hôn hay nói tôi chấp nhận sự thật là…em đã lừa tôi đi ngoại tình.
Một thoáng mơ hồ trên đôi mắt, em nhìn tôi rồi gật đầu, em dối tôi. Tôi biết là em cũng biết là tôi đang cố nén tất cả.
– Đơn…em kí rồi…- rất nhỏ, em nói rất nhỏ. Lúc nào cũng vậy, dù là gì, em vẫn dịu dàng như thế. Đâu có ai ngờ, một người con gái nết na, dịu dàng, gia giáo như em lại tới bar rồi đồng ý lên giường với tôi- một kẻ em mới chỉ gặp chưa đến 3 tiếng đồng hồ, nhưng sau này tôi lại nghĩ, nếu không có ngày hôm đó, chắc chắn cả đời này tôi cũng không gặp được em và có lẽ…tôi cũng đã chẳng thể yêu nổi ai…
Nhưng cũng đâu ai ngờ, một người vợ đoan trang, công dung ngôn hạnh toàn mĩ như em, sau nhiều năm chung sống lại ngoại tình…
Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy em vào khách sạn cùng với một người đàn ông khác…
– Phải như thế sao? Anh đã chấp nhận rồi mà!- thê lương tôi nhìn em nhưng em lại tránh ánh mắt của tôi. Thực sự, tôi yêu em và tôi không muốn mất em dẫu cho em đã phản bội tôi. Đúng là lúc đầu khi biết chuyện, tôi đã có những hành vi quá đáng, nhưng khi nhìn thấy em vì vô ý ngã cầu thang, tôi biết em quan trọng hơn cái phẩm giá kia.
– Em đặt nó lên bàn….em đi đây…khi nào xong tất cả thủ tục, gọi em!- nhanh chóng đặt tờ giấy lên bàn, em bước ra khỏi phòng ngay trước mặt tôi.
– Linh!- tôi gần như hét lên, gọi với theo bóng dáng nhỏ bé của em.
Nghe tiếng tôi gọi, bờ vai em khẽ run lên nhưng cũng dừng lại.
– Hắn tốt đến thế sao?- nực cười quá! Tôi đang hỏi cái quái gì vậy? Hỏi tình nhân của em có tốt hơn tôi hay không sao? Tốt, đương nhiên là tốt hơn tôi rồi, có thế em mới bỏ tôi theo hắn chứ.- Anh sẽ cố gắng mà…đúng là trước kia anh có chút không tốt với em…nhưng hãy cho anh cơ hội, cho anh cơ hội. Anh yêu em!
Bước ra khỏi cửa, tôi ôm chầm lấy em từ đằng sau, vòng tay lên trước choàng lấy hai tay em.
– Anh…!- em khóc, tôi biết mà, tôi biết em sẽ khóc.
– Dù không thể vì anh…thì hãy vì con có được không? Nó còn chưa ra đời mà!- tôi cố gắng níu kéo em bằng đứa con mới 3 tháng tuổi. Tôi hi vọng nó là con tôi.
– Chắc gì nó là con anh, nhỡ đâu….
– Anh chấp nhận…là con hắn cũng được, anh chấp nhận. Làm ơn đừng rời xa anh. Đừng!- Càng nói, tôi càng xiết chặt vòng tay của mình hơn như thể sợ em chạy mất khỏi tôi, tôi biết em yêu hắn ta hơn tôi nhưng tôi thật sự không thể thiếu em.- Hơn nữa, theo như em nói thì hắn cũng đã có vợ rồi mà, em đừng như vậy nữa, có được không, chúng ta đừng ly hôn nữa, ở lại với anh đi mà.
Chap 1.1: Anh không muốn ly hôn!
Trời vừa hừng đông, cảnh vật bên ngoài vẫn còn chưa sắc nét, lấp ló những mảng màu tối nguyên, thỉnh thoảng nghe trong gió một vài tiếng xe cộ dưới lòng đường.
Căn biệt thự xa hoa, một mảng màu u tối vẫn cứ bao trùm…Dường như, dù tôi có lắp thêm bao nhiêu, bật sáng bao nhiêu ngọn đèn thì cũng vẫn không đủ để xua tan đi những vệt xám ố đã hằn sâu trong không gian, trong từng hơi thở, tiềm thức con người… Rất lạnh, rất đen tối, u ám…Làm sao đây, tôi phải làm sao, cuộc hôn nhân này, tôi không thể đánh mất….Tôi không thể mất em…
………………………………..
Phòng sách của tôi là một căn phòng rộng, được bài trí theo phong cách châu âu cổ kính với những họa tiết trên trần nhà, tường cùng những tấm thảm dày có những đường viền cổ… Bao quanh bộ salon màu đen là những dãy la liệt toàn là sách về kinh tế, thỉnh thoảng lạc vào một vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà em mua về rồi để lẫn vào…tôi cũng giữ nguyên trạng như vậy vì như thế em sẽ luôn có cái để đọc lúc vào phòng sách trong khi tôi ngồi nghiền những quyển kinh tế khô khan.
Đã không biết từ khi nào, (có lẽ là từ khi tôi bắt đầu để đôi mắt mình dừng lại trên người em như để thăm dò điều gì đó), vào mỗi lúc đọc sách, nghiên cứu chuyên môn, hay duyệt dự án, tôi lại thích cái cảm giác có em ngồi bên cạnh. Khi đó, chỉ cần tôi ngước lên là có thể nhìn thấy em rồi khẽ chạm vào mái tóc dài suôn mượt, hôn nhẹ lên má em tha hồ âu yếm em, giữ em trong vòng tay…
Lắm lúc tôi lại có cái sở thích quái gở là bắt em ngồi trên bàn cao còn tôi ngồi dưới ghế salon đối diên với em vừa nhìn em đọc sách vừa cắt móng, tô son chân cho em…
Đã từng rất vui, hạnh phúc…
Nhưng đó giờ cũng chỉ là kí ức mất rồi, bây giờ….trên bàn- nơi em từng ngồi, vung va,ĩ một vài cuốn sách về kinh tế khô khan cùng với một tập những văn kiện cần giải quyết, nhưng để ý một chút sẽ thấy ngay lạc vào đó có một tờ giấy đơn sắc buồn tẻ, nổi trội với ba từ lớn : đơn ly hôn.
Em muốn ly hôn với tôi.
Bầu không khí vô giờ đây cùng ngột ngạt, khó chịu… Tôi vẫn khóa chặt em trong vòng tay của mình…
– Làm ơn!- Tôi kề môi sát tai em nhỏ giọng. Sống đến tuổi này , tôi chưa từng cầu xin ai bao giờ, dù là ở đâu, bất cứ hoàn cảnh nào. Đặc biệt là trên thương trường, chỉ có người khác nhún nhường tôi chứ chưa từng có chuyện tôi đi xin xỏ ai. Thế nhưng hôm nay, chính tại nơi này, tôi- Nguyễn Nhật Duy cầu xin em, cầu xin em ở lại bên tôi…
Ừ thì cái tôi, sĩ diện của đàn ông con trai rất lớn, ừ thì con trai rất mạnh mẽ, nhưng dù cái tôi lớn đến đâu, cái mạnh mẽ to đến như thế nào, thì đâu đó, trong một khoảnh khắc nhất định, họ cũng sẽ yếu đuối, rơi lệ…
Tôi cũng vậy…
Tôi cần em…
Ôm chặt em vào lòng, thu gọn em trong vòng tay nhưng sao tôi vẫn thấy bản thân mình bất lực. Em ở đây, ngay cạnh đây, sao cứ ngỡ em quá xa… Phải chăng tôi đã sai trong cách biểu lộ tình cảm của mình. Ừ thì nguyên do tôi cưới em, suy cho cùng cũng không phải là yêu đương gì, chỉ là do gia đình hai bên tự ý đính hôn vì lợi ích hai công ty… em cũng vậy, em không yêu tôi, em đồng ý lấy tôi chỉ là vì em cần một người thế thân… tôi nghĩ vậy nhưng tôi đã yêu em…
– Ngốc!
Nức nở, sau một hồi run rẩy trong vòng tay của tôi, em cuối cùng cũng không chịu được mà hét lên,vùng khỏi vòng tay của tôi, xoay người đối diện với tôi. Hai tròng mắt em ngấn lệ, thanh thuần nhìn tôi đầy đau khổ. Khuôn mặt em trắng bệch, thiếu sinh lực vì quá kích động nhưng lại như cố gắng kiềm chế cho bản thân không được bộc phát thái quá làm tôi cứ xót xa, có cảm tưởng dường như em có thể gục ngã, biến mất khỏi tầm mắt của mình bất cứ lúc nào…Hai chân của em lại càng không thể nào trụ vững, cứ cố gắng mãi…
– Linh! Đừng vậy! Lại đây với anh, em đang mệt đấy…
– Anh ngốc lắm anh biết không? Sao anh lại như thế?- Kích động, em như đã không thể nào chịu hơn được nữa…em bước tới đưa hai tay lên đánh vào người tôi. Nếu như là bình thường, tôi sẽ để cho em đánh, nhưng giờ thì không được, em đang mang thai, vận động như vậy sẽ rất mệt, tôi không nỡ.
– Đừng như vậy! Sẽ ảnh hưởng tới con đó!- Nắm lấy hai tay của em, tôi khống chế rồi ôm em thật chặt vào lòng…có thể cảm nhận được…em đang run sợ. Em đang run sợ, em đang sợ cái gì vậy? Em sợ tôi có phải không? Em sợ tôi không buông tha cho em đi theo hắn ta hay sao?….
– Em đã phản bội anh, anh có hiểu không? EM ĐÃ NGOẠI TÌNH!- Như lấy hết sức bình sinh có, em hét lên trong vòm ngực của tôi, hai tay em cũng không yên vị, ra sức vung loạn xạ, cào kéo người tôi. Tôi biết em đang bất lực…Tôi cũng đang bất lực.
Chuyện gì đang xảy ra đây? 4 năm chung sống, nhưng chỉ hơn 2 năm tôi mới biết đến vị của tình yêu. Có phải vì trước đó, cuộc hôn nhân của chúng tôi là một cuộc mua bán và chúng tôi cũng không có tình cảm với nhau nên giờ em làm như vậy- phản bội tôi- ngoại tình? Đúng là lúc cưới em về, tôi không hề có cảm giác gì với em, đối xử lại lạnh lùng, không chút tình cảm,…lắm lúc tôi lại biến em trở thành nơi giải tỏa nhu cầu sinh lý của mình, coi em không khác gì một con búp bê xinh đẹp, hấp dẫn, ngoan ngoãn ở trên giường tùy ý để tôi dày vò…
Nhưng, đó là khi tôi chưa yêu em, khi em chưa là gì của tôi. Hơn 2 năm nay, tôi đâu còn như thế? Kể từ lúc được đả thông tư tưởng, lúc tôi biết tôi yêu em nhường nào thì tôi đã cố gắng bù đắp cho em. Chẵng lẽ từng ấy, với em vẫn không đủ.
“ Linh! Anh không muốn mất em…Anh không muốn ly hôn!”
– Ngoan! Đừng đánh anh nữa, tay em sẽ đau đấy! Không chỉ mình em đau đâu, còn có cả con cũng ảnh hưởng nữa, và anh cũng sẽ đau…
– Đừng đối với em như vậy…em là một con đàn bà dâ,m đãng mà…em không phải là một người vợ tốt…Anh…Đừng….
……………………………