Bạn đang đọc Anh Hướng Đạo Em Hướng Anh – Chương 11: – Là Ông Tự Tìm Chết
Editor: Yuri Ilukh
Nhất Diệp dắt tay Bạch Vũ, chính là hóa hình của Hoàng Vũ Xà, một nhà ba người rời khỏi hội đấu giá.
“Vợ ơi, đêm nay em vẫn muốn ở Phủ chủ thành sao?” Vũ Quân đột nhiên hỏi.
“Không” Nhất Diệp lắc lắc đầu, “Hàn Lâm đã bế quan rồi nên chúng ta không đến đó nữa, em cũng không thân thuộc gì chủ thành cả”.
“Vậy…!chúng ta ra ngoài thành tìm một hang động làm chỗ ngủ đi” Vũ Quân nói.
“Em nghe chồng” Chỉ cần ở cùng Vũ Quân thì dù có đi đâu Nhất Diệp cũng không phản đối.
Vũ Quân gọi Trường tình điểu ra rồi ba người bay vọt lên không trung, rất nhanh chóng rời khỏi kết giới Huệ thành.
Vừa ra khỏi đó, sắc mặt Vũ Quân lập tức thay đổi.
“Chồng làm sao vậy?” Nhất Diệp nghi ngờ hỏi.
Vũ Quân không nói gì, chỉ nắm tay Nhất Diệp, khống chế pháp khí bay từ trên trời xuống, sau đó che chở trước người Nhất Diệp.
“Chồng?” Nhất Diệp cảm nhận được có chút không đúng, sau đó một luồng sức mạnh uy áp rơi xuống, che chời lấp đất khiến Nhất Diệp thở không nổi.
Mặt Vũ Quân biến sắc, giơ tay tạo một kết giới chặn sự uy áp kia lại.
“Kính Hà đạo hữu, nếu đuổi tới thì hiện thân đi” Vũ Quân nói với không khí.
Kính Hà chân nhân? Không phải là người tranh Hoàng Vũ Xà với cô lúc nãy ở hội đấu giá sao, sao lại đuổi tới đây? Muốn bắt Bạch Vũ sao? Nhất Diệp phản xạ có điều kiện nhìn về đứa nhỏ có sắc mặt trắng bệch bên cạnh.
“Nhất Diệp” Đứa trẻ đầy sợ hãi ôm lấy tay Nhất Diệp.
“Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em”
Vũ Quân quay đầu liếc nhìn vợ mình một chút, nhìn một tu giả Kim Đan sơ kỳ đang nói sẽ bảo vệ tu giả Nguyên Anh sơ kỳ thì cảm thấy có chút vi diệu.
“Vu đạo hữu” Một ông lão với đạo bào màu xanh lá chậm rãi hạ xuống từ không trung, tầm mắt đối điện với 3 người đang đứng, khi nhin đến Bạch Vũ thì mắt ông ta sáng lên.
Bạch Vũ bị dọa trốn sau lưng Nhất Diệp, Nhất Diệp cũng phối hợp bảo vệ cậu bé phía sau người.
“Kính Hà đạo hữu đuổi từ Huệ thành tới đây là có việc sao?” Vũ Quân hỏi.
“Vũ đạo hữu biết rõ rồi mà còn cố hỏi” Kính Hà chân nhân chỉ vào Bạch Vũ nói, “Đương nhiên tôi tới đây là vì con Hoàng Vũ Xà này”
“Tôi nghĩ lúc ở hội đấu giá đã nói rõ với Kính Hà chân nhân rồi chứ” Vũ Quân thong thả trả lời.
“Do ông không nhiều linh thạch bằng tôi, bây giờ còn không biết xấu hổ tới giành nữa à” Nhất Diệp bồi thêm.
“Đừng có làm càn!” Tu vi Kính Hà chân nhân là ở mức nào, sao có thể để một tiểu bối tu vi Kim Đan sơ kỳ làm càn trước mặt mình được, lập tức chưởng một chưởng về phía Nhất Diệp.
“Rầm!”
Vũ Quân kịp thời chặn lại một chưởng này, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau trên không trung tạo ra một dòng khí khổng lồ chấn động toàn bộ cây cối xung quanh làm lá rụng đầy đất.
Sắc mặt Nhất Diệp trắng bệch, kéo tay Bạch Vũ cùng tránh về phía sau Vũ Quân.
“Kính Hà đạo hữu, nếu ông ra tay với vợ tôi thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu” Vũ Quân hơi tức giận nói.
“Vợ? Người phụ nữ với tu vi thấp kém này mà là vợ cậu?” Kính Hà chân nhân lắp bắp kinh hãi.
“Xin đạo hữu chú ý lời nói” Vũ Quân lạnh lùng nói.
“Bần đạo thất lễ” Kính Hà chân nhân vốn chỉ muốn lấy Hoàng Vũ Xà về cũng không muốn làm Vũ Quân tức giận nên liền nói, “Vũ đạo hữu, Hoàng Vũ Xà này vô cùng quan trọng đối với tôi, nếu cậu có thể nhường nó cho tôi thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng”
Vũ Quân nhíu mày, tuy tu vi của anh cao hơn Kính Hà chân nhân nhưng nếu 2 tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đánh nhau thì cũng chưa biết ai hơn ai.
“Nhất Diệp” Bạch Vũ sợ hãi nắm lấy tay áo Nhất Diệp, đôi mắt tròn xoe ngấn lệ sắp khóc.
“Đừng sợ” Nhất Diệp kéo kéo tay áo Vũ Quân, “Chồng ơi, chúng ta phải cứu Bạch Vũ, nó đã từng cứu mạng em”
Kính Hà chân nhân nghe câu nói của Nhất Diệp thì sắc mặt lại tàn nhẫn thêm vài phần.
Vũ Quân nhìn vẻ mặt Nhất Diệp đầy khẩn cầu và lo lắng thì im lặng thở dài, quay người nói với Kính Hà chân nhân, “Thật xin lỗi, Hoàng Vũ Xà này không thể nhường cho Kính Hà đạo hữu được”
“Vũ đạo hữu nhất định phải làm vậy sao?” Sắc mặt Kính Hà chân nhân tái mét.
“Thật xin lỗi” Vũ Quân kiên trì cự tuyệt.
“Vũ đạo hữu, cậu tuổi còn nhỏ nhưng đã có tu vi là Hóa Thần hậu kỳ, phi thăng cũng chỉ là chuyện sớm muộn, còn tôi đã 29900 tuổi, chỉ còn 100 năm nữa, nếu tôi không phi thăng thì chắc chắn sẽ ngã xuống.” Kính Hà chân nhân muốn thuyết phục Vũ Quân.
“Hoàng Vũ Xà mấy vạn năm nay chưa từng xuất hiện, đây là cơ hội phi thăng cuối cùng của tôi”
Vũ Quân cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Kính Hà chân nhân, Hoàng Vũ Xà này là hy vọng phi thăng cuối cùng của ông ta, nếu không thể phi thăng thì 100 năm nữa ông ta sẽ chết.
Nếu anh kiên trì giữ con Hoàng Vũ Xà này tức là bóp chết đường sống của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ liều chết một trận với anh.
“Phi thăng không được là do ông không có bản lĩnh, tại sao nhất định phải bắt được Hoàng Vũ Xà” Nhất Diệp tức giận nói, “Huống chi ông đã sống gần 3 vạn năm rồi còn chưa thỏa mãn sao”
“Con nhóc cô biết cái gì mà nói” Kính Hà chân nhân quát lớn.
“Sao tôi không biết, anh trai tôi mới 1100 tuổi đã có thể phi thăng thượng giới bằng bản lĩnh của mình, anh ấy cũng không cần dùng thứ gì hỗ trợ” Nhất Diệp tránh ở sau lưng Vũ Quân nên không sợ chết mắng ông ta.
“Cô là em gái của Cửu Liên chân quân?” Hơn một ngàn tuổi đã phi thăng cũng chỉ có một mình Cửu Liên chân quân mà thôi.
“Sợ rồi sao, vậy thì chạy nhanh đi” Nhất Diệp khoe khoang.
Vũ Quân nhịn cười không nổi, chắc là vợ anh trước đây cũng hay cáo mượn oai hùm thế này.
“Cửu Liên chân quân có lợi hại thì cũng không thể hạ giới tới bảo vệ cô” Kính Hà chân nhân đầy oán giận nói, “Dù sao cũng sẽ chết không bằng tôi sống chết một phen với cô”
“Tôi nói cho ông biết, bố mẹ và anh trai tôi đều ở thượng giới, nếu ông không khách khí với tôi thì sau khi phi thăng cũng không sống yên ổn nổi đâu” Nhất Diệp nói.
“Chỉ khi ông ấy phi thăng thành công thì mấy cái này mới dùng được vợ à” Vũ Quân nhắc nhở.
“Ờ ha” Nhất Diệp bừng tỉnh đại ngộ, “Chưa chắc ông ta đã phi thăng được”
“Đủ rồi” Kính Hà chân nhân bị 2 vợ chồng nhà này tung hứng làm cho tức điên, triệu hồi pháp khí nói, “Tôi hỏi lại lần cuối, Vũ đạo hữu nhất định không nhường tôi đúng không?”
“Hoàng Vũ Xà có ơn với vợ tôi, tất nhiên tôi không thể nhường cho Kính Hà đạo hữu” Vũ Quân ngước mắt nhìn lại, ánh sáng trên tay chợt lóe tạo ra một thanh kiếm dài màu tím.
Kính Hà chân nhân thấy đàm phán không thành, chỉ có thể đánh nên cũng không nói nhiều nữa, lập tức đánh tới.
Vũ Quân vội vàng bỏ lại một câu, “Đừng ra khỏi kết giới”.
Vũ Quân bay lên theo hướng Kính Hà chân nhân, hai người kịch liệt giao đấu trên không trung, toàn bộ xung quanh đều bao phủ trong gió lốc màu tím điện quang, Nhất Diệp ôm Bạch Vũ lo lắng nhìn lên.
“Nhất Diệp, chồng chị có đánh thắng được lão già đó không?” Bạch Vũ lo lắng nói.
“Đánh thắng được” Nhất Diệp trả lời chắc chắn.
Bạch Vũ thoáng yên tâm nhưng vẫn dùng vẻ mặt lo lắng nhìn lên bầu trời.
Vũ Quân sợ linh lực mạnh lan tới chỗ Nhất Diệp nên vừa đánh vừa dẫn Kính Hà chân nhân rời khỏi chỗ này, bay một mạch xa tới vài trăm dặm.
Trên mặt Kính Hà chân nhân tràn đầy sát khí, đuổi mãi không dừng.
“Sao lại bay đi rồi?” Nhất Diệp lo lắng.
“Diệp Tử cẩn thận” Tiểu đẳng yêu nãy giờ vẫn nằm yên trên tóc Nhất Diệp bỗng bay ra, hóa ra bản thể dùng tầng tầng lớp lớp cành cây quấn quanh hai người.
“Tiểu đằng sao vậy?” Nhất Diệp hỏi.
“Có người tới gần, là 3 cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ” Tiểu đằng yêu khó khăn lắm mới đạt Nguyên Anh hậu kỳ cảm nhận được có tu giả tới gần.
“Phải làm sao bây giờ?” Ba tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, mà một người hai yêu ở đây chỉ có Tiểu đằng là Nguyên Anh hậu kỳ, ngặt nỗi Tiểu đằng yêu lại không có kinh nghiệm chiến đấu.
Xoạt một tiếng, 3 người mặc đồ rất giống Kính Hà chân nhân xuất hiện bên ngoài kết giới.
Nhất Diệp ôm Bạch Vũ cảnh giác nhìn 3 người.
“Tiểu nha đầu, giao con rắn nhỏ ra đây thì tôi sẽ tha cho cô” Một tu sĩ trung niên nói.
“Không đưa” Nhất Diệp đáp.
“Sư huynh đừng phí lời với cô ta nữa, cùng nhau gϊếŧ thôi” Tu sĩ thứ hai nói.
“Đúng rồi, dù sao sư tôn cũng chỉ cần nội đan” Tu sĩ thứ 3 nói thêm.
Sắc mặt Nhất Diệp trắng bệch, không tự chủ lùi về sau một bước.
“Đừng sợ, bọn họ không vào trong kết giới được đâu” Tiểu đằng yêu trấn an.
“Đúng vậy, chúng ta còn có kết giới” Sắc mặt Nhất Diệp hơi hòa hoãn.
“Hừ…” Tu sĩ cầm đầu cười nhạo một tiếng rồi lấy trong túi càn khôn ra một con dao găm, trên mặt tản ra linh lực Hóa thần hậu kỳ dồi dào.
Nhất Diệp cũng nhận ra đó là thứ gì, đó là dao găm chuyên dùng để phá kết giới.
Trong tầm mắt hoảng sợ của Nhất Diệp, dao găm mang theo tia sáng chạm vào kết giới của Vũ Quân, kết giới xuất hiện vết nứt hình mạng nhện tại vị trí dao găm chạm vào, sau đó ầm ầm vỡ vụn.
Kết giới này vốn được Vũ Quân tiện tay tạo ra để chặn sức mạnh uy áp của Kính Hà chân nhân nên sức mạnh bảo vệ không lớn và dễ dàng bị phá vỡ.
Vũ Quân cách xa trăm dặm cảm nhận được kết giới vỡ nát thì lập tức rùng mình nhìn về phía Kính Hà chân nhân, trong mắt anh hiện lên tia sát khí rõ ràng.
“Cảm nhận được rồi? Nhưng cũng không kịp nữa đâu, hahaha…” Kính Hà chân nhân cười to nói.
“Cô ấy mà thiếu một cộng tóc thì tôi sẽ cho ông hồn phi phách tán” Thanh kiếm trong tay Vũ Quân nháy lên tia sét càng nhiều, không gian trên đỉnh đầu của hai người từ từ bị mây sét che đậy, phía trong mây sét ẩn chứa từng đoàn tia sét khiến người ta sợ hãi.
“Cậu có thể dẫn mây sét tới sao?” Kính Hà chân nhân hoảng sợ hỏi.
Vũ Quân cũng không nhiều lời, thanh kiếm trong tay dẫn muôn vàn tia sét, hận không thể dùng một kiếm đánh chết ông lão trước mặt.
“Trước đây tôi đã dùng đạo tâm để thề, ai động đến cô ấy thì tôi sẽ gϊếŧ không tha” Sát khí che kín đôi mắt Vũ Quân, “Kính Hà, là ông tự tìm chết”.
“Rầm”
Muôn vàn tia sét giáng xuống, ánh sáng lóe lên như ban ngày, chấn động toàn bộ khu vực quanh đó trăm dặm.