Đọc truyện Anh Hùng – Chương 50: Di tích viễn cổ : Điện Biên Phủ
Cùng lúc đó.
Y Dược viện…
Công nghệ viện…
Những học viện hàng đầu khác….
Vô số truyền tống trận sáng lên, và những đội ngũ mạnh mẽ cường hãn bước tới trong những tiếng reo hò cổ vũ đầy nhiệt huyết, biến mất trong hào quang chói sáng.
Bọn họ sẽ xuất hiện ở chiến trường cổ kia!
Nơi đó, phong vân hội tụ, quần hùng tranh tài!
Nơi đó, vô số ánh mắt dõi theo của vô số võ tu trên đại lục.
Nơi đó sẽ khiến vô số cái tên vang danh Việt Nam đại lục.
…..
Truyền tống trận là do trận đồ đại sư Công Nghệ viện cùng nhiều Võ Đế cùng nhau tiêu phí vô số tinh lực xây dựng một loại trận pháp tương tự như thuấn di, có thể giúp người chỉ trong nháy mắt di chuyển ra ngoài xa vạn dặm, điều kiện tiên quyết là bên kia cũng phải có tiết điểm của truyền tống.
Ánh sáng truyền tống trận tràn ngập đôi mắt Hùng, hắn cảm giác bị mê muội đi trong chốc lát, rồi hắn cảm giác dao động không gian dần ổn định lại, hào quang chói mắt nhanh chóng biến mất.
Hùng hoảng sợ, không ngờ trận pháp này lợi hại như vậy.
Truyền tống đã hoàn thành.
Tầm mắt mọi người trở nên sáng ngời, một vùng đất xa lạ xuất hiện trước mặt họ. Một vùng thảo nguyên mênh mông vô tận, xen vào giữa là vô số kiến trúc bị tàn phá và những vực sâu không đáy. Những cái vực đó dường như không phải tự nhiên hình thành mà do những trận chiến kinh thiên động địa nào đó đã phá hủy vùng đất thành như vậy. Khung cảnh hoang vắng như thời viễn cổ.
Đây là di tích viễn cổ: Điện Biên Phủ nằm ở vùng tây bắc Việt Nam đại lục.
Điện Biên Phủ được biết đến từ rất lâu về trước. Căn cứ theo truyền thuyết kể lại, bên trong Điện Biên Phủ có một bí cảnh hình xoắn ốc màu đen, nơi đó là một nơi ở của tông môn từng tồn tại hơn triệu năm trước đây, nhưng không biết nguyên nhân vì sao tông môn kia lại biến mất trong dòng sông lịch sử. Ở bên trong bí cảnh tồn tại vô số bẫy rập, cơ duyên, là thứ mà mọi người muốn tranh vỡ đầu cũng phải chiếm được. Chỉ đáng tiếc bí cảnh kia lại bị hạ xuống cấm chế cường đại, võ giả thực lực không đủ căn bản không thể đi vào. Cho dù là Võ Đế đỉnh phong cũng không có được năng lực đi vào.
Cứ 50 năm một lần, cấm chế suy yếu, những người dưới Võ Quân mới có thể vào trong tìm kiếm cơ duyên, 1 năm sau cấm chế khép lại, nếu không trở ra kịp thời sẽ vĩnh viễn không ra được.
Cho nên các học viện liền đặt ra quy củ, mỗi năm mươi năm cử hành đại hội ngay tại Điện Biên Phủ rồi cùng nhau tiến vào di tích.
Trải qua nhiều lần tổ chức, cuối cùng cũng có người lấy được bảo vật bên trong như tông chủ đời đầu Hoàn Kiếm tông tại đây có được Thần Kiếm, Lão tổ Công Nghệ viện đạt được bí tịch về trận pháp trong đó có cả cách xây dựng truyền tống trận, ngoài ra còn có công pháp thiên cấp, giới chỉ,…
Nhưng mà cơ duyên cùng nguy hiểm luôn sẽ đi song hành với nhau. Mỗi một đời học viên trẻ tuổi đi vào bí cảnh, có thể sống sót được một phần mười xem như đã vạn hạnh.
Lúc này con mèo gõ gõ người Hùng:
-Hùng tử? Tại sao bổn đế cảm giác như mình đã từng ở nơi này rồi.
Còn mèo vừa nói vừa dùng chân chỉ chỉ vào sâu bên trong.
Hùng gật đầu, bắt đầu đánh giá hết thảy xung quanh.
Hùng đảo mắt quan sát, đội của hắn được truyền tống hiện ra trên một khối đá khổng lồ cực kỳ to lớn, như một tòa núi, mà xung quanh đó không chỉ có bọn họ…..Liên tiếp những cột sáng chiếu xuống từ bầu trời, ánh sáng tan đi, từng đội ngũ lại hiện ra. Chỉ chốc lát nơi đây đã có đến cả trăm đội ngũ. Hùng than thở:
-Thật lớn a! Không ngờ đại lục nhiều học viện tới vậy!
Biển người tràn ngập, nhưng lại tách biệt rõ ràng, đệ tử của mỗi học viện khác nhau đều có một khu vực riêng bao quanh một võ đài to lớn, xung võ đài là màn hào quang trong suốt phủ xuống như kết giới. Tứ phía võ đài kia là vô số đệ tử của vô số học viện, tập trung ở những khu vực tách biệt nhau, kéo dài tít tắp.
“Boooong!”
Một tiếng chuông vang rền không gian.
Một vị trưởng lão quay sang năm người Ý, Hùng… nghiêm mặt:
-Tới giờ rồi các em xuống võ đài ở giữa kia đi.
Năm người Hùng đáp một tiếng phi thân xuống võ đài kia.
Các học viện khác cũng tương tự phi thân xuống.
Mọi ánh mắt lúc này đang hội tụ vào trung tâm võ đài, nơi đó sáng rực, ngưng tụ thành từng tầng lên cao như một cái thang trời.
Thang phân làm 4 phần càng lên cao, càng nhỏ lại.
“Rẹt rẹt!”
Không gian trên cao đột nhiên biến dạng, rồi 4 bóng người xuất hiện trên bầu trời.
Mọi người trong vùng nhìn thấy bốn người kia, ánh mắt liền tỏ ra kính sợ, vì họ chính là cao thủ Võ Đế của Tứ Đại học viện thủ hộ bốn phía nơi đây.
Đầu tiên là Y Dược viện Mộc Đế, là một lão nhân ánh xanh, lông mi râu tóc bạc trắng, nhưng làn da lại trắng nõn như trẻ con. Bên tay phải của lão như mọc lên một gốc tùng xanh rờn, tản ra ánh sáng phỉ thúy.
Bên cạnh là băng ngưng thánh nữ Ngọc Sương, Thiên bảng top 3 Bách Khoa viện rời học viện một vạn năm trước, ngoại hình xinh đẹp tuyệt trần, diện một bộ váy dài màu trắng hoa lệ, dung nhan ưu nhã tôn quý, mái tóc búi lên như phượng vĩ. Làn da như ngọc ngà, so với mấy lão già bên cạnh, có vẻ như nàng trẻ hơn rất nhiều.
Hùng nhìn chăm chú nhìn vào đường cong lồi lõm mê ngươi kia, sắc tâm nổi lên nghĩ bậy:
-Quá đẹp, nàng như mỹ phụ chín mọng chờ người hái, phong tình khác hẳn các cô nương trẻ tuổi.
Nhìn Hùng nước dãi chảy thành dòng, Ý ghen tuông lại gần véo hông Hùng khiến hắn méo mặt vội lau nước miếng.
Bên Ngọc Sương thánh nữ là lão già Ảnh Đế của Hàng Không viện, lão mang vẻ khí phách. Thân hình hùng vĩ, một nam tử không biết bao nhiêu tuổi tác, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như đao cho thấy lão không phải tay mơ. Gương mặt khá anh tuấn, đứng tại chỗ mà như núi cao sừng sững trong thiên địa.
Ngoài cùng bên phải là một lão nhân gầy ốm, dáng người thấp bé, bàn tay khô héo vuốt râu, bộ dáng buồn ngủ, nhưng lại toát ra khí phách không tên. Lão chính là Học Đế của Công Nghệ viện.
Bốn người hiện thân, liếc nhìn nhau gật đầu xem như chào hỏi.
– Đa tạ chư vị viện trưởng các đại học viện tới tham dự.
Ảnh Đế hùng hồn lên tiếng, âm thanh như đao sắc vang vọng khắp nơi.
-Nông Lâm viện xin chào các vị.
-Điện Ảnh viện xin chào…
-Hoa Sen viện….
-…..
-Thật nhanh à, mới đó mà 50 năm rồi.
-Lần này học viên khá mạnh.
-……
Viện trưởng các đại học viện nhao nhao đáp, chào bốn người.
Lúc này, Học Đế vung tay lên vô số lệnh bài nhỏ màu trắng rơi xuống tay của học viên trên võ đài ở giữa kia, thanh âm lão vang vọng:
-Đây là độn phù do Công Nghệ viện chế tạo theo mô hình truyền tống trận cỡ nhỏ, em nào không chống chỡ được bóp nát độn phù sẽ được đưa ra ngoài, ai không chịu bóp độn phù, sống chết, tàn phế tự chịu.
-Võ đài có 4 tầng, học viện nào trụ được cuối cùng trên 4 tầng là học viện mạnh nhất. Xếp hạng theo tầng, tầng cao nhất sẽ là đệ nhất học viện.