Bạn đang đọc Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 73: Mật Lệnh Cẩm Nang
Quách Tĩnh đưa Khưu Xử Cơ và mười tám đệ tử của y là bọn Lý Chí Thường, Doãn Chí Bình, Hạ Chí Thành, Vu Chí Khả, Trương Chí Tố, Vương Chí Minh, Tống Đức Phương cáo từ trở ra. Ra tới ngoài cung, chỉ thấy Hoàng Dung và ba trường lão Lỗ Giản Lương cùng hơn ngàn bang chúng Cái bang, lều cưỡi ngựa chờ ngoài cung.
Thấy Quách Tĩnh ra khỏi cung, Hoàng Dung phóng ngựa tới, cười nói:
– Không việc gì chứ?
Quách Tĩnh cười nói:
– Vận khí không kém, mới gặp Khưu đạo trưởng tới, đại hãn đang rất thoải mái.
Hoàng Dung làm lễ chào hỏi Khưu Xử Cơ xong, nói với Quách Tĩnh:
– Ta sợ đại hãn nổi giận giết ngươi, nên dắt người tới tây chuẩn bị cứu. Đại hãn nói thế nào? Có ưng thuận cho ngươi từ hôn không?
Quách Tĩnh ngần ngừ hồi lâu rồi nói:
– Ta chưa từ hôn.
Hoàng Dung sửng sốt nói:
– Tại sao?
Quách Tĩnh nói:
– Dung nhi, cô muôn ngàn lần đừng nổi giận nhé, bởi vì… .
Vừa nói tới đó, công chúa Hoa Tranh trong cung chạy ra, cao giọng gọi lớn:
– Quách Tĩnh ca ca.
Hoàng Dung thấy nàng lập tức biến sắc, nhảy ngay xuống ngựa, tránh qua một bên. Quách Tĩnh đang định giải thích với nàng, Hoa Tranh đã kéo tay y nói:
– Ngươi không ngờ ta tới phải không? Ngươi gặp ta có thấy vui không?
Quách Tĩnh gật gật đầu, lúc đưa mắt tìm Hoàng Dung thì đã không thấy bóng nàng đâu nữa.
Hoa Tranh chỉ chú ý tới Quách Tĩnh, cũng chưa nhìn thấy Hoàng Dung, kéo kéo tay y, líu lo khúc khích nói lòng thương nhớ từ khi chia tay. Quách Tĩnh thầm kêu khổ:
– Dung nhi ắt cho rằng mình nhìn thấy em Hoa Tranh, lại không chịu từ hôn với đại hãn.
Những lời Hoa Tranh nói, y đều không để ý tới câu nào. Hoa Tranh nói một lúc, thấy y ngơ ngẩn xuất thần, kêu lên:
– Ngươi làm sao thế? Ta từ xa xôi tìm tới gặp ngươi, ngươi lại không hề để ý tới người ta?
Quách Tĩnh nói:
– Muội tử, ta đang lo một chuyện quan trọng, phải về xem trước. Rồi sẽ quay lại trò chuyện với cô.
Rồi dặn thân binh khoản đãi Khưu Xử Cơ, chạy thẳng về doanh tìm Hoàng Dung. Thân binh nói:
– Hoàng cô nương trở về cầm lấy bức họa, ra cửa đông đi rồi.
Quách Tĩnh hoảng sợ hỏi:
– Bức họa nào?
Tên thân binh ấy nói:
– Chính là bức họa mà Phò mã gia thường xem đấy.
Quách Tĩnh càng hoảng sợ, nghĩ thầm:
– Nàng cầm bức họa ấy đi, rõ ràng là quyết ý tuyệt tình với mình rồi. Mình bất kể mọi chuyện, theo nàng về nam là được.
Rồi vội vã viết lại mấy chữ cho Khưu Xử Cơ, nhảy lên con tiểu hồng mã ra khỏi thành đuổi theo.
Con tiểu hồng mã cước lực rất mau, Quách tĩnh lại sợ tìm không được Hoàng Dung, trong lòng nóng nảy, lại càng không ngừng thôi thúc, trong chớp mắt đã chạy được vài mươi dặm, ngoài thành xác người ngựa lẫn lộn, ngổn ngang trên mặt đất, đi một mạch mấy mươi dặm, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màu tuyết trắng mênh mông, trên mặt tuyết có một vết chân ngựa đi thẳng về phía đông. Quách Tĩnh vô cùng mừng rỡ:
– Tiểu hồng mã cước lực mau lẹ, thiên hạ vô song, chỉ thêm lát nữa nhất định có thể đuổi kịp Dung nhi. Mình và nàng cùng về đón mẹ, nhất tề về nam. Cho dù em Hoa Tranh trách mình, cũng không thể nghĩ tới nữa.
Lại chạy thêm hơn mười dặm chỉ thấy dấu chân ngựa chuyển lên hướng bắc, bên cạnh dấu chân ngựa đột nhiên lại thêm dấu chân người. Dấu chân này rất kỳ lạ, khoảng cách giữa hai bước cách nhau bốn thước, bước chân làm sao dài tới như thế, mà đặt xuống đất rất nhẹ, chỉ lún vào tuyết có vài tấc. Quách Tĩnh giật nảy mình:
– Khinh công của người này lợi hại thật.
Kế lại nghĩ:
– Chung quanh đây ngoài Âu Dương Phong thì không ai có công phu như thế, chẳng lẽ là y đuổi theo Dung nhi?
Nghĩ tới đó, tuy trong gió rét nhưng bất giác toàn thân toát mồ hôi. Con tiểu hồng mã rất có linh tính, biết chủ nhân đuổi theo vết chân, không chờ Quách Tĩnh giật cương ra lệnh, lập tức chạy theo dấu vết. Chỉ thấy dấu chân kia thủy chung ở cạnh dấu chân ngựa, nhưng sau vài dặm, thì cả hai dấu chân đều đột nhiên xoay qua phía tây trên mặt tuyết. Rồi chợt chuyển qua phía nam, quanh co vòng vèo chứ không đi thẳng một mạch nửa. Quách Tĩnh nghĩ thầm:
– Chắc Dung nhi phát hiện ra Âu Dương Phong đuổi theo phía sau, nên cố ý đi đường vòng. Nhưng dấu chân ngựa in lại trong tuyết rất rõ ràng, rất dễ đuổi theo, nên Lão Độc vật đuổi riết không tha.
Lại phóng thêm hơn mười dặm, vết chân ngựa và vết chân người đột nhiên giẫm đạp lên nhau. Quách Tĩnh xuống ngựa nhìn kỹ, nhận ra một đường phía trước, một đường phía sau, thấy trên mặt tuyết xa xa có hai vết, đột nhiên hiểu ra:
– Dung nhi dùng thuật kỳ môn của cha nàng, cố ý quanh đông quẹo tây để mê hoặc Âu Dương Phong, khiến y mờ mịt một lúc lại trở về đường cũ .
Y nhảy lên ngựa, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là vì Âu Dương Phong có quá nửa không đuổi kịp Hoàng Dung, lo là vì dấu chân ngựa rối loạn, mình cũng mất dấu vết để đuổi theo, ngẩn người một lúc trên mặt tuyết, nghĩ thầm:
– Dung nhi chạy tới chạy lui rốt lại cũng định đi về phía đông, mình cứ đuổi theo phía đông là được.
Bèn nhảy lên ngựa, nhận rõ phương hướng đi thẳng về phía đông. Đi được hồi lâu quả nhiên lại thấy vết chân xuất hiện, kế lại thấy chỗ chân trời giữa mặt tuyết và trời xanh giáp nhau xa xa có bóng người.
Quách Tĩnh giục ngựa đuổi tới, xa xa thấy người ấy chính là Âu Dương Phong. Lúc ấy Âu Dương Phong cũng đã nhận ra Quách Tĩnh, kêu lên:
– Lại đây mau, Hoàng cô nương rơi xuống đầm cát rồi.
Quách Tĩnh giật nảy mình, kẹp chặt hai chân, con tiểu hồng mã lướt tới như tên. Khi còn cách Âu Dương Phong hơn mười trượng, chỉ cảm thấy vó ngựa lún xuống, không phải đạp lên đất cứng nửa, tựa hồ phía dưới tuyết trắng là một cái đầm lầy. Con tiểu hồng mã cũng biết là không hay vội rút chân phi chếch qua một bên chạy vòng tới gần, chỉ thấy Âu Dương Phong bám vào một gốc cây nhỏ xoay vòng rất mau, không hề ngừng lại. Quách Tĩnh ngạc nhiên:
– Y giở trò gì thế này?
Vừa kéo cương lại, đang định nhảy xuống ngựa hỏi, nào ngờ con tiểu hồng mã không dừng chân, phóng thẳng qua rồi mới quay đầu lại.
Quách Tĩnh lập tức hiểu ra, té ra dưới đất là đầm cát, dừng lại là rơi xuống ngay. Lại xoay chuyển ý nghĩ, bất giác giật nảy mình:
– Chẳng lẽ Dung nhi đã rơi xuống đó?
Bèn nhìn Âu Dương Phong kêu lên.
– Hoàng cô nương đâu?
Âu Dương Phong chân không ngừng bước, nói:
– Ta đuổi theo dấu chân ngựa của cô ta, tới chỗ này thì mất dấu vết. Ngươi xem đây!
Nói xong đưa tay chỉ vào gốc cây nhỏ một cái.
Quách Tĩnh thúc ngựa phóng qua, chỉ thấy trên thân cây có một cái vòng.
Con tiểu hồng mã lướt qua gốc cây, Quách Tĩnh vươn tay cầm cái vòng, chính là cái vòng vàng buộc tóc của Hoàng Dung. Y quả tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, quay ngựa lại chạy thẳng về phía đông, được vài dặm chỉ thấy trên mặt tuyết có một vật lóng lánh phát sáng. Y nhảy xuống ngựa cúi xem, đưa tay nhặt lên, chính là một đóa kim hoa mà Hoàng Dung thường cài trên áo. Y càng hoảng sợ, kêu lên:
– Dung nhi, cô ở đâu?
Đưa mắt nhìn ra xa, trên mặt tuyết trắng mênh mông vô cùng vô tận không có bóng đen nào di động. Lại chạy thêm vài dặm, trên mặt tuyết bên trái có một tấm áo cừu bằng lông hắc điêu, chính là chiếc áo mình tặng nàng lúc ở Trương Gia Khẩu.
Y thúc con tiểu hồng mã chạy quanh chiếc áo, gọi lớn “Dung nhi” thanh âm vang xa trên mặt tuyết, chung quanh hoàn toàn không có núi nên ngay cả hồi âm cũng không có một tiếng. Quách Tĩnh vô cùng lo sợ cơ hồ suýt bật ra tiếng khóc.
Qua một lúc, Âu Dương Phong cũng đuổi tới kêu lên:
– Ta muốn lên ngựa, chúng ta cùng đi tìm Hoàng cô nương.
Quách Tĩnh tức giận nói:
– Nếu không phải ngươi đuổi theo thì nàng đã không chạy tới chỗ đầm cát này.
Hai chân kẹp một cái, con tiểu hồng mã lướt đi.
Âu Dương Phong cả giận, thân hình nhô lên hụp xuống ba cái đã tới sau con tiểu hồng mã, vươn tay chụp vào đuôi ngựa. Quách Tĩnh không ngờ y vọt tới mau như thế, vung ra một chiêu Thần long bãi vĩ, chưởng phải chém mạnh xuống phía sau chạm vào chưởng Âu Dương Phong, hai người đều dùng hết toàn lực Quách Tĩnh bị chưởng lực của Âu Dương Phong đẩy một cái, thân hình bay khỏi yên ngựa, may là con tiểu hồng mã phóng thẳng lên, y tay trái vươn ra nắm được đuôi nó, mượn sức lại nhảy lên lưng ngựa.
Âu Dương Phong lui lại hai bước, bị chưởng lực của Quách Tĩnh đẩy ra, dưới chân chịu lực, chân trái ngập xuống cát, sâu tới tận gối. Âu Dương Phong cả kinh, biết trên bãi cát trôi này, chân trái bị lún, nếu dùng lực rút chân trái lên thì chân phải sẽ lún xuống, cứ thế”Càng lúc càng lún sâu, cho dù anh có bản lĩnh bằng trời cũng không thể thoát thân. Lúc gấp rút ngã người xuống nằm ngang, lăn trên mặt đất, đồng thời dùng sức mạnh đá chân phải lên, một chiêu Liên hoàn uyên ương thoái, dựa vào thế chân phải đá ra, chân trái theo đó đá lên, bùn cát bay tung, đã rút lên khỏi hố cát.
Y tung người đứng lên, chỉ nghe Quách Tĩnh kêu lớn:
– Dung nhi, Dung nhi!
Một người một ngựa đã cách hơn một dặm, xa xa thấy con tiểu hồng mã phóng đi rất vững chắc, xem ra đã ra khỏi bãi cát, lập tức đuổi mau theo vết chân ngựa, càng đuổi càng thấy dưới chân mềm hơn, tựa hồ lúc đầu chỉ mới tới rìa đầm cát, bây giờ đã vào giữa. Y liên tiếp mắc mưu Quách Tĩnh ba lần, lần cuối cùng thì trần truồng trước mấy chục vạn con người, vô cùng thảm hại, người ta khâm phục y võ nghệ cao cường nhưng y lại cho rằng đó là mối sỉ nhục lớn nhất trong đời. Lúc ấy gặp Quách Tĩnh một mình, hay dở gì cũng phải trả thù, cũng không chịu bỏ qua cơ hội tốt ấy, huống chi Hoàng Dung sống chết chưa biết, cũng quyết không thể vì thế mà thôi, lập tức triển khai khinh công đề khí đuổi theo.
Lần này y thi triển khinh công, trong mấy dặm đầu quả thật chạy mau hơn cả ngựa phi. Quách Tĩnh nghe tiếng đạp tuyết vang lên sau lưng, ngoảnh mau lại nhìn, chỉ thấy Âu Dương Phong cách đuôi ngựa còn vài trượng, sau lúc hoảng sợ, vội vàng giục ngựa phóng lên.
Một người cưỡi ngựa, một người chạy bộ, trong chớp mắt đã đi mười mấy dặm.
Quách Tĩnh vẫn không ngừng gọi lớn:
– Dung nhi!
Y thấy trời tối dần, cơ hội thấy được Hoàng Dung càng lúc càng xa, tiếng gọi của y từ chỗ to vang chuyển thành khàn khàn, từ nghẹn ngào chuyển thành tiếng khóc. Con tiểu hồng mã đã biết nguy hiểm, dưới chân càng lún, nhấc vó càng mau, sau cùng thì bốn vó như bay như cưỡi gió mà đi. Loại Hãn huyết bảo câu phóng đi mau lẹ như thế, Âu Dương Phong khinh công có cao hơn nhưng thời gian càng kéo dài, rốt lại lơi thở dần dần gấp rút, kình lực dưới chân giảm sút, bước chân dần dần chậm lại. Con tiểu hồng mã trên thân mồ hôi chảy ròng ròng, từng giọt từng giọt đỏ tươi rơi trên đất tuyết trông rất đẹp, bên cạnh từng vết từng vết móng chân, giống như từng đóa từng đóa anh đào nở tung.
Phi đến khi trời tối hẳn, con tiểu hồng mã đã ra khỏi đầm cát, bỏ Âu Dương Phong lại khá xa. Quách Tĩnh nghĩ thầm:
– Con ngựa Dung nhi cưỡi không thần tuấn thế này, chạy không đầy nửa dặm nhất định sẽ lún xuống đầm cát không sao động đậy. Mình thà bỏ hết tính mạng cũng phải tìm cách cứu nàng.
Y biết rõ lúc ấy Hoàng Dung mất tích đã lâu, nếu lún xuống đầm cát, cho dù cứu lên được thì cũng không có cách hoàn hồn, nhưng nghĩ thế cũng chỉ để tự an ủi mình mà thôi. Y xuống ngựa cho con tiểu hồng mã nghỉ ngơi một lúc rồi vỗ lưng ngựa kêu lên:
– Ngựa con ơi ngựa con, hôm nay bất kể cay đắng cũng phải liều mạng quay lại một lần.
Y nhảy lên yên ngựa, kéo cương quay đầu ngựa lại Con tiểu hồng mã sợ sệt, không chịu đạp vào đất lún, nhưng bị Quách Tĩnh thúc giục, rất lại hí dài một tiếng, bốn vó phóng mau, quay vào đầm cát. Con vật biết đường phía trước còn xa, phấn chấn tinh thần, càng phi càng mau.
Đang phóng đi chợt nghe Âu Dương Phong kêu:
– Cứu mạng, cứu mạng.
Quách Tĩnh phóng ngựa lướt qua, dưới ánh sáng nhờ nhờ dưới mặt tuyết hắt lên chỉ thấy y hơn nửa người đã lún xuống cát, hai tay giơ cao khua khoắng rối lên, thấy bùn cát từ từ dâng lên đã tới ngang ngực, một khi đến mũi thì không khỏi chết ngạt.
Quách Tình thấy tình trạng y thê thảm như thế, nghĩ lúc Hoàng Dung lâm nạn ắt cũng như thế, máu nóng sôi lên, cơ hồ muốn nhảy xuống ngựa tự tử trong bãi lầy. Âu Dương Phong kêu lên:
– Cứu người mau đi!
Quách Tĩnh nghiến răng nói:
– Ngươi hại chết ân sư của ta, lại hại chết Hoàng cô nương, còn muốn ta cứu à? Đừng có hòng.
Âu Dương Phong cao giọng nói:
– Chúng ta từng đập tay giao hẹn ngươi phải tha ta ba lần, lần này là lần thứ ba, chẳng lẽ ngươi không giữ tín nghĩa à?
Quách Tĩnh rơi nước mắt nói:
– Hoàng cô nương đã không còn sống trên đời, chuyện giao ước giữa chúng ta còn ý nghĩa gì nữa?
Âu Dương Phong ngoác miệng chửi lớn. Quách Tĩnh không đếm xỉa gì tới y nữa, phóng ngựa vượt qua, được hơn mười dặm, nghe tiếng y kêu gào thê thảm từ xa xa vang tới, trong lòng rốt lại cũng bất nhẫn, thở dài một tiếng quay ngựa lại, thấy bùn cát đã ngập tới cổ y. Quách Tĩnh nói:
– Ta cứu ngươi cũng được, nhưng hai người cưỡi trên ngựa, con ngựa mang nặng quá, ắt phải lún xuống.
Âu Dương Phong nói:
– Ngươi dùng dây kéo ta.
Quách Tĩnh không mang theo dây, xoay chuyển ý nghĩ, quay đầu cởi áo dài, phóng ngựa lướt qua người y. Âu Dương Phong hai tay chụp lấy một đầu chiếc áo dài, Quách Tĩnh hai chân kẹp một cái, quát lớn một tiếng. Con tiểu hồng mã ra sức vọt lên, một một tiếng lớn, Âu Dương Phong đã được rút lên khỏi hố cát, lướt xềnh xệch trên mặt tuyết.
Nếu quay về phía đông thì không bao lâu có thể thoát khỏi đầm lầy, nhưng Quách Tĩnh lo lắng cho Hoàng Dung, há lại chịu tới đó là bỏ? Lúc ấy giục ngựa phóng về phía tây. Âu Dương Phong nằm ngửa trên mặt tuyết, trượt đi rất mau, nhân cơ hội điều tức hơi thở. Con tiểu hồng mã cắm đầu cắm cổ dùng hết sức phóng đi, trời chưa sáng hẳn lại đã ra khỏi đầm cát chỉ thấy dưới mặt tuyết vết chân ngựa từng đốm từng đốm, chính là dấu vết của Hoàng Dung, nhưng vết chân thì còn mà người đã mất, hồn thơm đâu rồi? Quách Tĩnh nhảy xuống ngựa, nhìn nhìn vết chân ngựa ngơ ngẩn xuất thần.
Y đang đau lòng, quên mất đại địch sau lưng, đứng trên mặt tuyết, tay trái nắm dây cương, tay phải cầm chiếc áo lông điêu, đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng rối loạn, đột nhiên thấy sau lưng hơi bị đụng vào, đang giật mình định lui lại, chỉ thấy Âu Dương Phong chưởng trái đã đè lên huyệt Đào đạo trên lưng mình. Âu Dương Phong hôm trước từ hầm cát nhảy ra cũng bị Quách Tĩnh khống chế như thế, lúc ấy dùng gậy ông đập lưng ông, không kìm được vui mừng hô hô cười rộ.
Quách Tĩnh đang lúc đau thương đã đặt mình ra ngoài vòng sống chết, bình thản nói:
– Ngươi muốn giết cứ giết, chúng ta cũng chưa từng giao hẹn là ngươi phải tha ta.
Âu Dương Phong sửng sốt. Y vốn muốn hành hạ làm nhục Quách Tĩnh một phen rồi sẽ giết, nào ngờ y lại không có ý muốn sống, lập tức hiểu ngay:
– Thằng tiểu tử ngốc này và con nha đầu kia tình nghĩa thâm trọng, nếu mình giết y thì sẽ thỏa được tâm nguyện tuẫn tình của y.
Xoay chuyển ý nghĩ lại nghĩ:
– Con nha đầu kia đã chết trong đầm cát, phải lấy được đoạn dịch kinh văn từ y.
Lúc ấy bèn nắm bả vai Quách Tĩnh nhảy lên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi phóng vào trong sơn cốc phía nam.
Đi đến giờ Ty, thấy cạnh đường cái có một thôn xóm. Âu Dương Phong phóng ngựa vào thôn, chỉ thấy khắp nơi đều là tử thi, vì trời lạnh nên xác chết không bị thối rữa, thảm trạng của các xác chết vẫn chưa thay đổi, chính là bị giết hại lúc đại quân Mông Cổ tràn qua. Âu Dương Phong gọi lớn mấy tiếng, trong thôn vẫn hoàn toàn yên ắng không có ai, chỉ có vài mươi con bò con dê rống lên họa lại. Âu Dương Phong cả mừng, kéo Quách Tĩnh vào một gian thạch thất, nói:
– Ngươi hiện đã bị ta bắt, ta cũng không muốn giết ngươi. Chỉ cần ngươi đánh thắng ta thì có thể đi.
Nói xong bắt một con dê làm thịt, xuống bếp nấu nướng.
Quách Tĩnh thấy dáng vẻ đắc ý của y, càng nhìn càng tức giận. Âu Dương Phong ném một chiếc đùi dê chín qua cho y, nói:
– Ngươi ăn no đi, chúng ta sẽ đánh nhau.
Quách Tĩnh tức giận nói:
– Muốn đánh thì cứ đánh, cái gì mà ăn no?
Rồi phi thân vọt lên đánh thẳng vào giữa mặt y một chưởng. Âu Dương Phong giơ tay gạt ra, đánh trả một chưởng. Trong chớp mắt, hai người đã đánh bàn ghế giường tủ trong thạch thất đổ lổng chổng.
Đánh hơn ba mươi chiêu, Quách Tĩnh rốt lại công lực không bằng, bị Âu Dương Phong sấn lên nửa bước, chưởng phải đập trúng sườn. Quách Tĩnh không tránh được đành buông tay chờ chết, nào ngờ Âu Dương Phong lại không phát kình, cười nói:
– Hôm nay đánh tới đây là ngừng, ngươi luyện thêm mấy chiêu công phu trong chân kinh, sáng mai sẽ tiếp tục đánh nhau với ta.
Quách Tĩnh phì một tiếng, ngồi xuống một chiếc bàn lật ngửa, cầm cái đùi dê lên định ăn, nghĩ thầm:
– Y có ý muốn học yếu quyết công phu trong chân kinh, chờ mình đánh ra, thì có thể theo đó mà làm, mình không thể mắc lừa. Y muốn giết mình thì cứ để y giết cũng được… Ờ, mới rồi y đẩy tay một cái ấy thì mình làm sao hóa giải nhỉ?
Nghĩ lại tất cả quyền thuật chưởng pháp mà mình đã học không chiêu nào có thể hóa giải, lại nhớ tới trong Cửu âm chân kinh có chép một công phu xảo kình Phi nhứ kình, cũng vô hình giống cái đẩy mới rồi của y.
Y nghĩ thầm:
– Mình cứ luyện công, y muốn học cũng không học được.
Lúc ấy ăn sạch một cái đùi dê, ngồi xếp bằng dưới đất, nhớ lại khẩu quyết trong chân kinh, theo phép tu tập. Y từ sau khi luyện thành Dịch cân đoàn cốt thiên, căn cơ càng vững, lại được Nhất Đăng đại sư chỉ dạy, yếu chỉ trong chân kinh đã sớm hiểu, những công phu như Phi nhứ kình chỉ là chi tiết lặt vặt không quá một giờ đã luyện xong, liếc mắt nhìn Âu Dương Phong thấy y đang ngồi dưới đất vận công, lập tức quát lên:
– Xem chiêu đây!
Thân hình còn chưa đứng thẳng lên đã vung chưởng chém tới.
Âu Dương Phong rút chưởng đón đỡ, đấu đến lúc kịch liệt, lại theo bài bản cũ vươn tay đẩy vào sườn Quách Tĩnh, đột nhiên thấy tay chưởng trượt đi chệch qua một bên, thân hình không tự chủ được hơi chúi về phía trước, chưởng trái của Quách Tĩnh đã thuận thế chém xuống gáy y, Âu Dương Phong vừa sợ vừa mừng, gia tăng kình lực chúi luôn về phía trước tránh qua chiêu ấy, quay lại kêu:
– Hảo công phu, đây là trong chân kinh phải không? Tên gọi là gì thế?
Quách Tĩnh nói:
– Sa tế dĩ thôi, ái mạt cầm nhi.
Âu Dương Phong sửng sốt, kế nhớ lại đây là văn tự kỳ quái trong chân kinh, nghĩ thầm:
– Thằng tiểu tử ngốc này vốn cứng cổ như trâu, chỉ có thể dùng mưu trí lừa gạt, chứ ép buộc thì vô dụng .
Lập tức chưởng thế thay đổi, lại đánh nhau với y.
Hai người đánh nhau không thôi, Quách Tĩnh cứ thua là lập tức dừng tay, lại luyện công phu mới. Đêm ấy Quách Tĩnh ngồi dựa vào tường, Âu Dương Phong thì cẩn thận, sợ y nửa đêm đánh lén, lại sợ y thừa cơ bỏ trốn.
Hai người cứ thế ở trong thạch thất hơn một tháng, ăn hết một nửa số bò dê còn lại trong thôn. Trong một tháng ấy cũng như Âu Dương Phong ép Quách Tĩnh luyện công. Âu Dương Phong võ học cao thâm, nhìn thấy sự sai biệt trong võ công của Quách Tĩnh trước và sau khi luyện tập cũng ngộ ra được không ít yếu chỉ trong chân kinh, nhưng đem ấn chứng với kinh văn mà mình có lại không thể thông hiểu tất cả. Y càng nghĩ càng không hiểu, lại càng ép Quách Tĩnh ráo riết, cứ thế công phu của Quách Tĩnh trong hơn một tháng ấy lại đột nhiên tăng tiến vượt bậc. Âu Dương Phong bất giác ngấm ngầm rầu rĩ:
– Cứ thế này thì mình chưa hiểu hết yếu nghĩa trong chân kinh đã không phải là đối thủ của thằng tiểu tử ngốc này rồi.
Quách Tĩnh mấy hôm đầu lòng đầy tức giận, nhưng về sau đánh nhau lại càng có ý khắc định chế thắng, quyết ý đánh nhau với y tới cùng, rốt lại cũng phải dùng công phu trong chân kinh giết y bằng được mới thôi, biết rõ là rất khó nhưng không hề nản lòng, cố dằn lửa giận, lại càng quyết tâm. Hôm ấy y nhặt được một thanh đoản kiếm cạnh một xác chết trong thôn, lập tức khổ luyện võ khí, dùng kiếm ra chiêu với trượng gỗ của Âu Dương Phong. Âu Dương Phong vốn dùng xà trượng, nhưng hôm trước ác đấu với Hồng Thất công trên thuyền, xà trượng đã rơi xuống biển, về sau đúc một chiếc trượng khác thả quái xà lên, nhưng sau khi bị khốn trong cột băng đã bị Lỗ Hữu Cước lấy đi hủy mất. Hiện y dùng một ngọn côn gỗ tầm thường, lại không có quái xà trợ oai, nhưng chiêu thuật biến ảo, biến hóa vô cùng, mấy lần đánh bay kiếm sắt của Quách Tĩnh, nếu trên trượng có rắn độc thì Quách tĩnh lại càng khó chống đỡ.
Nghe đại quân Thành Cát Tư Hãn về đông, người ngựa huyên náo mấy ngày không dứt, nhưng hai người đang kịch đấu hăng máu, không hề đếm xỉa. Đêm ấy đại quân qua hết, bên tai trở nên yên ắng. Quách Tĩnh cầm kiếm đứng, nghĩ thầm:
– Đêm nay tuy không thắng được ngươi nhưng mộc trượng của ngươi bất kể thế nào cũng không đánh bay được kiếm ta nữa đâu.
Y sốt ruột muốn thử chiêu thức vừa luyện, đứng im chờ địch nhân tấn công trước, chợt nghe phía ngoài có tiếng người quát:
– Gian tặc giỏi lắm, trốn đi đâu?
Rõ ràng là giọng Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông.
Âu Dương Phong và Quách Tĩnh nhìn nhau ngạc nhiên, cùng nghĩ:
– Tại sao y lại từ vạn dặm xa xôi lên vùng Tây Vực này?
Hai người đang định lên tiếng chợt nghe tiếng bước chân vang lên, hai người một trước một sau chạy ngang thạch thất. Nhà cửa trong thôn vốn không ít, nhưng chỉ trong ngôi thạch thất này có đèn lửa. Âu Dương Phong tay trái vung ra, một luồng kình lực quạt tới đánh tắt ngọn đèn. Đúng lúc ấy cánh cửa két một tiếng mở toang, một người sải chân bước vào, người đuổi theo phía sau chính là Chu Bá Thông.
Nghe thấy tiếng bước chân của hai người này đều mau lẹ dị thường, võ công của người đi trước lại càng không kém gì Chu Bá Thông. Âu Dương Phong vô cùng kinh nghi:
– Người này rõ ràng có thể thoát khỏi tay Lão Ngoan đồng thì trên đời kẻ có bản lĩnh như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu là Hoàng Dược Sư hay Hồng Thất công, thì Lão Độc vật quả không hay rồi.
Lúc ấy ngấm ngầm nghĩ cách thoát thân.
Chỉ nghe người chạy trước tung người vọt tới ngồi trên xà nhà. Chu Bá Thông cười nói:
– Ngươi chơi trò cút bắt với ta, thì Lão Ngoan đồng không gì thích hơn, nhưng ta không để ngươi trốn thoát nữa đâu.
Trong bóng đêm nghe y đóng cửa lớn lại, nhấc một tảng đá lớn bên cạnh chặn ở cửa, kêu lên:
– Này, thằng giặc xấu xa, ngươi đâu rồi?
Vừa nói vừa bước vào sờ soạng. Quách Tĩnh đang muốn lên tiếng chỉ điểm địch nhân trên xà nhà, Chu Bá Thông đột nhiên nhảy vọt lên hô hô cười rộ, chụp tới người đang ngồi trên xà. Té ra y đã sớm biết người ấy nhảy lên xà nhà, nhưng cố ý sờ soạng ở góc phòng để địch nhân không đề phòng, sau đó mới đột nhiên vọt tới tập kích.
Người trên xà nhà cũng bản lĩnh rất cao cường, không đợi hai tay y chụp tới đã lộn nhào một cái ngồi xổm trên phía bắc xà nhà, chu Bá Thông miệng thì quát tháo ầm ĩ, nhưng trong lòng đối với y cũng rất úy kỵ, lắng tai nghe ngóng chỗ y ngồi, không dám ngang nhiên ép tới gần. Trong đêm vắng, y lại nghe thấy rõ ràng tiếng thở của ba người, nghĩ thầm đèn lửa trong gian thạch thất này đột nhiên tắt phụt, quả nhiên có người, chỉ là tại sao không lên tiếng, nghĩ chắc là họ sợ quá lập tức kêu lên:
– Chủ nhân đừng sợ, ta là đuổi theo một thằng tiểu tặc, bắt được là lập tức ra ngay.
Y nghĩ người thường hơi thở nặng nề, người nội công tinh thâm thì hơi thở võ chậm mà dài, nhẹ mà sâu, nếu lưu tâm thì rất dễ phân biệt. Nào ngờ lắng tai nghe thì ba người ba phía đông tây bắc ai cũng thở rất nhẹ. Chu Bá Thông giật nảy mình kêu lên:
– Thằng giặc giỏi, té ra ngươi đã phục sẳn người giúp đỡ ở đây.
Quách Tĩnh vốn định lên tiếng, chợt xoay chuyển ý nghĩ “Âu Dương Phong rình ở bên cạnh, người Chu đại ca đuổi theo cũng là kình địch, mình cứ đừng để lộ thân phận, chờ cơ hội giúp y là được.”
Chu Bá Thông từng bước từng bước tiến tới cạnh cửa, hạ giọng nói:
– Xem ra Lão Ngoan đồng không bắt người được, chỉ đành để người khác bắt thôi.
Trong lòng đã quyết kế, chỉ cần cục diện không hay là lập tức cướp đường bỏ chạy.
Đúng lúc ấy xa xa vang lên tiếng hò reo ầm ầm, vó ngựa rầm rập như sóng nước tràn tới, ngàn người muôn ngựa xông tới bên cạnh.
Chu Bá Thông kêu lên:
– Người bên ngươi càng lúc càng đông, Lão Ngoan đồng xin thất lễ không bồi tiếp được.
Nói xong đưa tay đẩy tảng đá lớn sau cửa, tựa hồ muốn ra cửa bỏ chạy, đột nhiên hai tay nhấc lên ném mạnh vào người y đuổi. Tảng đá ấy phân lượng không nhỏ, Âu Dương Phong hàng đêm vẫn dùng để chặn ở cửa, nếu Quách Tĩnh di động tảng đá ra, thì nhất định y sẽ tỉnh dậy.
Âu Dương Phong nghe tiếng gió rít mạnh, nghĩ lúc Lão Ngoan đồng ném tảng đá ra, ắt bên phải sẽ không đề phòng được, mình cứ giết y trước, trừ bớt một mối họa trước mắt, lần luận kiếm ở Hoa sơn sau này lại bớt được một kình địch. Ý nghĩ vừa động, thân hình đã ngồi xuống, hai tay cùng xô ra, vận Cáp mô công đẩy thẳng tới. Y ngồi xuống phía tây, chiêu ấy đánh từ tây qua đông, lực đạo vô cùng mãnh liệt. Quách Tĩnh cùng y giao đấu liên tiếp mấy mươi ngày, đối với một cử chỉ của y cũng đều đã thuộc lòng, tuy trong ban đêm tối om nhưng vừa nghe tiếng kình phong đã biết y đột nhiên tập kích Chu Bá Thông, lúc ấy sấn lên một bước, đánh mau ra một chiêu Kháng long hữu hối. Người đứng bên phía bắc nghe thấy tiếng đá ném tới, cũng co chân đứng vững, hai tay lật ra ngoài, muốn dùng chưởng lực đẩy ngược tảng đá lại để đả thương đối phương.
Bốn người chia đứng bốn phía, phát kình tuy kẻ trước người sau, nhưng lực đạo cơ hồ không phân cao thấp. Tảng đá ấy bị bốn luồng kình lực từ đông tây nam bắc ép tới, bay tới giữa nhà thì rơi xuống. Bình một tiếng lớn, đánh vỡ nát một cái bàn gỗ.
Tiếng ầm ấy vang lên muốn điếc tai, Chu Bá Thông lại thấy thú vị, không kìm được bật tiếng cười rộ. Nhưng tiếng cười của y đến đoạn cuối thì chính y cũng không nghe thấy, nguyên là hàng vạn người ngựa đã tràn vào thôn, chỉ nghe tiếng ngựa hí vang vang, gươm giáo loảng xoảng, quân sĩ quát tháo hòa thành một tràng.
Quách Tĩnh nghe khẩu âm quân sĩ, biết là bại quân Hoa Thích Tử Mô đã tràn vào thôn, muốn chiếm một góc cố thủ. Nhưng bày trận chưa xong, quân Mông Cổ đã đuổi tới, chỉ nghe tiếng vó ngựa nện đất, cờ lớn phất gió, quát tháo xung sát, cung bật tên bay từ xa tới gần. Kế đó là võ khí ngắn chạm nhau, đâm chém tàn sát, chung quanh không biết có bao nhiêu quân mã đang hăng máu chém giết lẫn nhau.
Đột nhiên có người đẩy cửa xông vào. Chu Bá Thông vung tay chụp y ném trở ra ngoài, bưng tảng đá lên lại chặn sau cánh cửa.
Âu Dương Phong một đòn không trúng, nghĩ thầm chính mình đã bị y phát hiện, quát lên:
– Lão Ngoan đồng, ngươi biết ta là ai không?
Chu Bá Thông nghe loáng thoáng tiếng người nhưng không nhận ra là ai, tay trái che trước ngực, tay phải vươn qua định chụp. Âu Dương Phong tay phải ngoặc vào cổ tay y, tay trái lật chưởng vỗ ra. Chu Bá Thông đón đỡ một chiêu, hoảng sợ kêu lên:
– Lão Độc vật, ngươi cũng ở đây à?
Thân hình lắc một cái, bước qua bên trái sấn vào bên cạnh, đúng lúc ấy người ở phía bắc nhân lúc sơ hở phát chưởng đánh mạnh vào hậu tâm y. Chu Bá Thông tay phải tấn công Âu Dương Phong, quyền trái vung lại đỡ đòn phía sau, nghĩ thầm thuật Tả hữu hỗ bác mình luyện được trên đảo Đào Hoa đến nay vẫn chưa có dịp chia ra để đấu với hai cao thủ, tuy tình thế hôm nay nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội rất tốt để thử chiêu.
Tay quyền vừa chạm vào tay chưởng địch nhân, đột nhiên Quách Tĩnh từ phía đông nhảy xổ ra, tay phải gạt tay quyền của Chu Bá Thông ra, vung tay trái đỡ thay y một chưởng. Ba người đồng thanh bật tiếng la hoảng, Chu Bá Thông kêu “Quách huynh đệ.” Người kia thì kêu “Quách Tĩnh.” Quách Tĩnh thì kêu “Cừu Thiên Nhận!”
Hôm trước Chu Bá Thông tỷ võ trước lầu Yên Vũ y rất sợ rắn độc, thấy không có đường chạy bèn nằm ngửa trên nóc lầu, rút ngói trên nóc lầu đắp lên người che lên tầng tầng lớp lớp, tên của quan binh bắn tới cố nhiên không trúng được, rắn độc của Âu Dương Phong cũng không thể bò lên nóc lầu cắn y. Y chờ đến sáng, xà trận đã rút lui, mọi người cũng không biết đã đi đâu cả.
Y thẫn thờ buồn chán, đi chơi quanh vùng, qua vài tháng thì một đệ tử của Cái bang đưa tới một lá thư, đó chính là thư của Hoàng Dung. Trong thư nói:
– Y từng chính miệng ưng thuận là bất kể nàng thỉnh cầu chuyện gì nhất định cũng sẽ theo lời, bây giờ nàng muốn y đi giết bang chủ Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận, người này có thù oán rất sâu với Lưu quý phi của Đoàn hoàng gia, giết chết y xong, Lưu quý phi sẽ không tìm y nữa. Nếu không thì Lưu quý phi cho dù phải tới chân trời góc biển cũng nhất định sẽ lấy y. Trong thư còn chỉ rõ núi Thiết Chưởng ở đâu.
Chu Bá Thông nhớ tới câu:
– Bất kể thế nào cũng sẽ theo lời.
Thì rõ ràng là mình đã nói với Hoàng Dung. Lão già Cừu Thiên Nhận câu kết với nước Kim, vốn đã không phải là người tốt, giết y cũng phải. Còn như mối duyên oan nghiệt giữa mình và Lưu quý phi thì xưa nay vẫn áy náy trong lòng, tự biết mình đã phụ bà ta quá nhiều nếu bà ta có thù oán với Cừu Thiên Nhận thì cũng nên ra sức cho bà ta, mà có thể khiến bà ta không theo đuổi lằng nhằng với mình thì càng là điều thượng thượng đại cát, lập tức tìm tới núi Thiết Chưởng.
Cừu Thiên Nhận động thủ với y một trận, lúc đầu còn ngang tay, đến lúc y dùng thuật song thủ hỗ bác lập tức không địch nổi, chỉ đành bỏ chạy. Cao thủ tỷ võ nếu một người nhận thua thì thắng phụ đã quyết vốn phải kết thúc, nào ngờ Chu Bá Thông lại cứ đuổi riết không tha. Cừu Thiên Nhận mấy lần hỏi y vì sao, Chu Bá Thông cứ trợn mắt líu lưỡi, không nói ra được lý do, nên biết ba chữ Lưu quý phi thì có chém đầu y cũng không chịu nói.
Hai người lúc đánh lúc dừng, người chạy người đuổi càng đi càng xa. Võ công của Chu Bá Thông tuy cao hơn Cừu Thiên Nhận một bậc nhưng muốn lấy mạng y cũng không phải dễ. Cừu Thiên Nhận trăm mưu ngàn kế cũng không thoát được, không biết làm sao, nghĩ thầm:
– Nếu mình chạy lên vùng Tây Vực giá rét, chẳng lẽ y cũng đuổi riết không tha sao?
Chu Bá Thông thì nghĩ “Để xem ngươi chạy tới đâu mới chịu dừng lại?”
Nhưng vừa lên tới sa mạc ngoài cửa ải thì đồng rộng mênh mông, đuổi theo rất dễ, Cừu Thiên Nhận lại càng không sao trốn được. May là Chu Bá Thông rất giữ tín nghĩa, chỉ cần Cừu Thiên Nhận nằm ngủ hay ngồi lại ăn cơm hoặc tiểu tiện đại tiện thì y quyết không sấn tới xâm phạm, mình cũng đi theo để chiếu cố.