Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 22


Đọc truyện Anh Hùng Mạn Tẩu – Chương 22

: Anh hùng rắc rối

Lâm Thục Nhân đương nhiên sẽ không nghĩ Giang Tuyền Phi hảo tâm như thế, đem cái hộp nhỏ xem bên này ngó bên kia, mùi thuốc xông thẳng vào mũi.Có Xạ hương cùng Lộc nhung ! Đối với xuân dược y vốn chẳng nghiên cứu gì, biết thành phần nhưng cũng không am hiểu, chỉ cảm thấy dược mà có mùi hương nồng như thế đích thị là muốn che giấu cái gì. Y đương nhiên không biết dùng, chưa kểy không hề tín nhiệm Giang Tuyền Phi, mà chuyện phòng the y đủ tự tin đến mức khinh thường mấy thứ linh tinh này, lại càng không muốn gây sức ép cho Sở Ngạo Thiên.

Vì thế ———————————————————————

“Đại ca, cái này cho ngươi.”

Thừa dịp Sở Ngạo Thiên không có ở đó, Lâm Thục Nhân lượn qua phòng Lâm Hiền Nhân.

Lâm Hiền Nhân rửa mặt chải đầu xong, thấy nhị đệ đem đến một cái hộp nhỏ, kì quái hỏi:

“Đây là cái gì?”

Hắn vừa mới mở ra, mùi thuốc nồng nặc xông ra, bên trong là thuốc cao màu trắng, có điểm giống tương hồ.

“Nghe nói là xuân dược này hiệu quả lắm.”

Lâm Thục Nhân nhu nhu mũi, cảm thấy cái mùi này thật khó ngửi.

“Xuân dược?”

Lâm Hiền Nhân đóng hộp lại, nói:

“Cho ta làm gì? Chuyện đó là sở trường của ta, cần gì dùng đến thứ này?”


(Tàn : ha ha, choáng, hai anh em nhà này tự tin thấy ớn…)

“Không phải cho ngươi dùng.”

Lâm Thục Nhân trừng mắt liếc y một cái, nói nốt:

“Ngươi xem ai cần thì cho, ngàn vạn lần đừng lấy mình ra thử nghiệm.”

Dặn dò xong, đang muốn rời đi thì bị Lâm Hiền Nhân kéo lại:

“Trừ ma đại hội ngày mốt mời dự họp, ta đoán lúc đó sẽ phải bầu ra một lãnh đạo, ngươi thấy thế nào?”

Lâm Thục Nhân vẫn chưa nghĩ nhiều, trợn mắt hỏi:

“Ngươi ???”

Lâm Hiền Nhân bất đắc dĩ gật đầu:

“Xét về sức ảnh hưởng của bang phái mấy năm gần đây, không phải ta thì cũng là Chu Khi Đông.”

Lâm Thục Nhân tưởng tượng đến Chu Khi Đông leo lên chức lãnh đạo không khỏi cười lạnh, thẳng thừng:

“Hắn không bằng ngươi.”

“Đừng nói lung tung”


Lâm Hiền Nhân phiền não nói:

“Ta mới không muốn làm cái trò múa khỉ này.Nếu hắn được tuyển thì không nói làm gì, nhưng nếu bất hạnh thay ta bị tuyển, với cá tính của Chu Khi Đông, tất nhiên sẽ dùng mọi cách gây khó dễ.”

“Vậy thì nhượng lại cho hắn.Ngươi nên nói vấn đề này với phụ thân.”

Lâm Thục Nhân nghĩ, y cũng không thích đại ca đảm đương trách nhiệm lãnh đạo cái lũ ‘trừ ma giáo’.

“Cũng tốt, ta đi tìm Chu đạo trưởng, làm điệu làm bộ nói sẽ bầu cho hắn trước mặt mọi người chắc là ổn.”

Lâm Hiền Nhân vặn dây cót tinh thần, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

Lâm Thục Nhân một mình trở về phòng, nghĩ thầm, như vậy là tốt nhất, không cần lo lắng Sở Ngạo Thiên cùng đại ca xung đột. Anh Hùng giáo phải chống đỡ trước sự lãnh đạo của Chu Khi Đông thì chẳng có gì là đáng lo !

Sở Ngạo Thiên cần một bát canh về, nói là nhân sâm, ở nhà bếp đun nguyên một đêm. Lâm Thục Nhân không đoán được Sở Ngạo Thiên đi làm cái việc này, đang muốn oán trách hắn chạy đi đâu cả buổi, liền ôm hắn vào lòng hết bóp mũi lại nhéo má.

Lâm Thục Nhân thấy Sở Ngạo Thiên của y thật sự rất dễ dàng bị dụ dỗ,thân thể của y như thế nào, Sở Ngạo Thiên không phải đã rõ ràng rồi sao ? Đại ca hắn lắm miệng vài câu mà lại tưởng tượng linh tinh, thật sự vừa ngốc vừa đáng yêu. Bất quá, nếu đối tượng không phải Lâm Thục Nhân y, Sở Ngạo Thiên nghĩ đi nghĩ lại cũng sẽ thờ ơ. Y vì Sở Ngạo Thiên mà kì công tạo nên một cái đầm lầy, rồi lại từng bước dìm hắm hãm sâu, nay muốn thoát cũng không thể thoát.

Một ngày nhanh chóng qua đi, không muốn chạm mặt với người của Thuần Dương phái, Lâm Sở hai người vẫn cứ ở lỳ trong phòng. Lâm đại ca sau đó thoạt nhìn rất bề bộn đến không thấy bóng dáng, ai biết rằng y lại ở tửu lâu nào đây. Giang Tuyền Phi trong lòng không yên đã trằn trọc thức trắng một đêm, nhiều lần đến phòng Sở Ngạo Thiên lén xác nhận hai người ở bên trong, hắn kích động muốn nhìn xem sáng hôm sau Lâm Thục Nhân sẽ chết như thế nào.

Sáng hôm sau, Giang Tuyền Phi liền sớm canh ở cửa, chuẩn bị làm người đầu tiên chiêm ngưỡng Lâm Thục Nhân làm trò hề. Cũng đợi không lâu, cửa phòng mở ra, Lâm Thục Nhân sừng sững ở hắn trước mặt.

“Đợi cả một đêm, ngươi thật là có kiên nhẫn.”


Lâm Thục Nhân vòng hai tay tựa vào trên cửa, tựa tiếu phi tiếu nói.

Giang Tuyền Phi quá đỗi sợ hãi, Lâm Thục Nhân cư nhiên bình yên vô sự ! Thế này không phải quỷ kế của hắn đã bị nhìn thấu rồi sao ? Không ổn, phải nhanh chóng ổn định nội tâm, gương mặt  hiền lành, nói:

“Lâm nhị công tử sớm.Đêm qua ngủ có ngon không ?”

Lâm Thục Nhân cười lạnh nói:

“Không nhọc ngươi lo lắng.”

Giang Tuyền Phi cả người rùng mình, xúc động dâng lên.

“Giang tiên sinh lên đây a ~”

Sở Ngạo Thiên cũng chui ra, thần thái sáng lạng, hạ lệnh:

“Vừa lúc, đi xuống gọi người đem điểm tâm lên, phải nhiều chút.”

Giang Tuyền Phi không dám vi phạm mệnh lệnh của giáo chủ, đành phải ngoan ngoãn xuống lầu phân phó tiểu nhị đưa cơm lên, không ngờ lại bị Sở Ngạo Thiên kéo lại ăn cơm cùng.Thánh lệnh của giáo chủ không thể không theo, hắn không dám nề hà mà ngồi xuống đối diện Lâm Thục Nhân. Một lát sau, Lâm Hiền Nhân cũng qua, điềm đạm hòa khí cùng ngồi xuống hưởng thụ điểm tâm buổi sáng.

Trong lúc Lâm Hiền Nhân cùng Sở Ngạo Thiên đang lang thôn hổ yết, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, sau đó một gã ngay cả cửa cũng không thèm gõ trực tiếp phá cửa xông vào, nguyên lai là người của Thuần Dương phái.

“Lâm thiếu hiệp, mời ngươi mau mau cùng ta đi xem Đại sư huynh.”

Lâm Hiền Nhân vẻ mặt hoang mang:

“Vị đạo trưởng này đừng vội, xảy ra chuyện gì?”


“Ta cũng không rõ ràng, Đại sư huynh tự mình khóa trong phòng, bảo chúng ta đến mời ngươi, bảo là nói về đồ của ngươi, ngươi sẽ có biện pháp.”

Người kia càng nói càng sốt ruột.

Lâm Hiền Nhân lặng người, suy nghĩ một tẹo liền hiểu ngay, không khỏi giật mình, trong lòng tràn đầy ngờ vực vô căn cứ, liếc nhị đệ nhà mình hỏi:

“Lão Nhị, thuốc cao ngày hôm qua ngươi cho ta tột cùng là cái gì ?”

Lâm Thục Nhân nuốt vội miếngcơm, thiếu chút nữa phun hết lên mặt Giang Tuyền Phi, trợn mắt nói:

“Ngươi… Ngươi tặng Chu Khi Đông ??? Ngươi cư nhiên lại đem dược kia cho hắn ??!”

Giang Tuyền Phi mồ hôi đầm đìa, đũa cầm trong tay không khỏi run lên.

“Ta nghĩ hẳn người tu đạo chắc ít dây dưa mấy chuyện phòng the(đoạn này theo Tàn hiều là người tu đạo ít tiếp xúc chuyện phòng the…Anh Hiền Nhân nghĩ vậy mới đem xuân dược cho lão Đông =]]~~), mượn đi lấy lòng hắn luôn.”

Từ lúc lão nhị nói đừng dùng hắn đã nghi ngờ, nhưng không để trong lòng, nhìn thấy Chu Khi Đông liền mượn hoa tiến phật, nào dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra !

Giang Tuyền Phi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhận luôn ánh mắt sắc như dao của Lâm Thục Nhân. Sự tình thực rõ ràng, chính là Lâm Thục Nhân đem dược của hắn đưa cho người khác dùng, sau đó hiện tại đã xảy ra chuyện, đối phương đã tìm tới cửa.

“Đại ca, mang theo đại phu đi, không chừng có chuyện không hay.”

Lâm Thục Nhân nghiến răng, hung hăng nhìn chằm chằm Giang Tuyền Phi, làm hắn hết hồn.

“Ân, hảo, vậy thỉnh Giang đại phu trợ giúp.”

Đứng dậy chuẩn bị đi, Lâm Hiền Nhân cảm thấy thực muốn văng tục một phen, tự nhiên lại đi đắc tội Chu Khi Đông!

Giang Tuyền Phi nào dám không theo, nhìn Lâm Thục Nhân một bộ muốn ăn tươi nuốt đống, lập tức đứng dậy ngoan ngoãn theo sát Lâm Hiền Nhân. Bất quá, vô luận là Lâm Thục Nhân hay Lâm Hiền Nhân đều không có nghĩ đến, lần này đắc tội Chu Khi Đông, chính là đại họa càng lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.