Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Chương 62: Tỉnh ngộ


Đọc truyện Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu – Chương 62: Tỉnh ngộ

Ngụy Nhất Thanh vừa nháo loạn, người trong quân doanh cũng không còn an tĩnh, nhất là Cung Thiếu Hách, vốn có những ngày nhàn nhã nịnh bợ Hoàng thượng và Kim tướng quân rốt cục bị đanh vỡ.

Ngụy Trường Hà y đắc tội không nổi, Ngụy Nhất Thanh là nhi tử của Ngụy Trường Hà, y cũng không thể đắc tội.

Cung Thiếu Hách nhanh chóng đưa Ngụy Nhất Thanh vào quân trướng, tiểu tử này cuối cùng cũng chịu an tĩnh. Thiếu niên ánh mắt tròn mở ra thật to, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hỏi, “Ngươi là ai?”

“…” Cung Thiếu Hách câm nín.

Y tất cung tất kính rót trà cho Ngụy Nhất Thanh, mới ha ha cười nói, “Mạt tướng là Cung Thiếu Hách.”

Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu chỉ vào Cung Thiếu Hách nói, “Ngươi chính là tên phó tướng kia của Tây Nam quân phải không!”

Cung Thiếu Hách liên tục xưng phải.

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn khắp nơi, lại hỏi, “Vậy Kim tướng quân đâu? Kim tướng quân ở đâu?”

Kim tướng quân đương nhiên ở trong Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng.

Cung Thiếu Hách trong lòng nghĩ, ngoài miệng tự nhiên không thể nói ra, ha ha cười nói, “Kim tướng quân bị bệnh, Hoàng thượng giữ hắn lại ở trong cung trị liệu.”

Ngụy Nhất Thanh nhướng mày nói, “Nhưng mà, ta nghe nói Tây Nam quân sắp trở về biên cương mà!”

Cung Thiếu Hách đáp, “Tướng quân phải dưỡng bệnh cho tốt.”

Ngụy Nhất Thanh nghe xong, trên mặt lộ ra tươi cười, gật đầu nói, “Nói cũng phải.” Dứt lời, cả người mi phi vũ sắc, lại bắt đầu ồn ào, “Ta muốn tòng quân! Ta muốn học theo Kỷ tướng quân, ta muốn học theo Kim tướng quân!”

“…” Cung Thiếu Hách đỡ trán.

Tiểu thiếu gia ở trong quân doanh náo loạn một ngày, buổi tối rốt cục bị Binh bộ Thị lang đại nhân dẫn theo một đám gia đinh lôi trở về. Chẳng qua trong quân doanh im lặng được một đêm, Ngụy Nhất Thanh lại xuất quỷ nhật thần mà xuất hiện trước quân doanh bắt đầu khiêu chiến.


Tinh thần bám riết không tha của thiếu niên rốt cục kinh động Thánh thượng, cho dù Binh bộ Thị lang trước đó đã sớm bẩm báo về việc nghiệt tử bất hiếu nhà mình cho Long Nghệ biết, nhưng Long Nghệ vẫn rất muốn nhìn thấy vị thiếu niên này.

Ngụy Nhất Thanh kiến giá Hoàng đế ở thiên điện của Dưỡng Tâm điện. Hoàng đế ăn mặc tương đối tùy ý, y và Chung Túc vừa dùng xong ngọ thiện, chỉ mặc một kiện thường phục mà thôi.

“Ngươi chính là Hoàng thượng?” Thiếu niên mở to hai mắt.

Long Nghệ ngồi trên ghế dựa lớn, không nói gì.

Ngụy Nhất Thanh thấy Hoàng đế không có ý phản đối y, càng thêm lớn mật.

“Ngươi thoạt nhìn không giống Hoàng thượng.” Thiếu niên lại bồi thêm một câu.

Long Nghệ không giận, ngược lại còn cười nói, “Vì sao?”

Ngụy Nhất Thanh nói, “Trong tưởng tượng, Hoàng thượng phải nghiêm túc hơn rất nhiều.”

Long Nghệ ha ha cười, y vừa mới chọc cho Chung Túc vui xong, khí sắc rất tốt, nhất là từ khi Chung Túc hoài thai tiểu hài tử của y, quả thật là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Người sắp làm phụ thân, tự nhiên vẻ mặt phải ôn hòa mới được.

Long Nghệ suy nghĩ một hồi, cười hỏi lại, “Nhất Thanh, nghe nói ngươi nhất định phải đi Tây Nam quân, vì sao vậy?”

Lời này rốt cục hỏi đến chính đề, Ngụy Nhất Thanh thanh thanh cổ họng, nói thẳng, “Bởi vì ta muốn đánh trận.”

Long Nghệ nhướng mày, rất có hứng thú nói, “Thích đánh giặc sao?”

Ngụy Nhất Thanh gật đầu nói, “Hảo nam nhi chí tại bốn phương, cha ta cả ngày nhốt ta ở trong nhà học tứ thư ngũ kinh, nhưng mà ta muốn tham gia quân ngũ!”

Y nói xong câu đó, lập tức thẳng thẳng sống lưng, ánh mắt xa xăm, đầy chí hướng nói, “Ta không cần làm chim hoàng yến, ta muốn là tường ưng, ta muốn giống Kỷ tướng quân và Kim tướng quân kiến công lập nghiệp.”


Lời này nói thoạt nghe có chút ngây thơ, nhưng Long Nghệ lại tạm dừng một lúc, qua không lâu, mới bật cười nói, “Học binh thư chưa?”

“Không có.”

“Học về thao lược?”

“Không có.”

“Học công phu?”

“Không có.”

Long Nghệ không hỏi nữa, dứt khoát ngồi bên cạnh chậm rãi uống trà.

Ngụy Nhất Thanh nhíu mày nói, “Hoàng thượng, ngươi để ta đến biên cương đi, ta năm nay thúc quan (18 tuổi), muốn làm một nam tử hán đường đường chính chính.”

Long Nghệ không nói, vẫn từng ngụm từng ngụm uống trà.

Tiểu tử Ngụy gia lăn lộn đòi chết đòi sống, Long Nghệ vừa ứng phó vừa cân nhắc, nhưng mỗi khi nghĩ đến những lời Ngụy Nhất Thanh nhắc đến khi nãy, lại hoàn toàn không có hứng trí trước đó nữa.

Khó trách Tiểu Túc rầu rĩ không vui.

Thì ra là thế.

Long Nghệ trầm mặc nghĩ, đợi Ngụy Nhất Thanh đi rồi, y mới chậm rãi đi đến phòng nghị sự.

***


Sau khi dùng ngọ thiện, Chung Túc ở trong hoa viên của Dưỡng Tâm điện đi dạo một vòng, còn chưa kịp giải phiền muộn trong lòng, lại đi ra ngự hoa viên đi dạo thêm một vòng.

Từ khi hắn biết mình hoài thai hài tử của Long Nghệ, đối với Long Nghệ mà nói đây rõ ràng là thiên đại vui mừng, nhưng Chung Túc lại thế nào cũng không vui vẻ được.

Hắn cảm thấy bản thân thật cổ quái.

Cảm giác như vậy, cũng ảnh hưởng đến người bên cạnh, Chung Túc cảm thấy, ánh mắt người bên cạnh nhìn hắn cũng không giống như ban đầu.

Thật giống như ánh mắt Thành Phong Nam nhìn hắn lúc trước.

Quái vật.

Chung Túc cảm thấy, thật giống như lão thiên gia đang trêu đùa hắn, đi một vòng, lại trở về khởi điểm ngày ấy ở Trầm Cảnh cung.

Hắn một mình đi từ phía Đông ngự hoa viên đi đến phía Tây, lại từ phía Tây đi đến phía Bắc, một đường cảnh đẹp, cưỡi ngựa xem hoa, vẫn không có tâm tình dừng lại ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

Đi tới một cây cầu nhỏ, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm của nữ tử.

“Phía trước là kẻ nào?”

Chung Túc nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy một nhóm cung nhân chậm rãi đi về phía trước, người đi đầu mấy ngày trước thật ra hắn đã gặp qua, chính là Sung Viện đã xông vào Nghi Hi viên.

Bất quá hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Sung Viện. Bộ dáng Sung Viện không giống như người Hán, đôi mắt xanh biếc như ngọc, thủy quang trong suốt, hẳn là có huyết thống của người Ba Tư.

Sung Viện thấy người phía trước dừng lại cước bộ, chậm rãi mỉm cười, thong thả bước về phía trước, thấy bộ dáng Chung Túc, hơi nhíu mày nói, “Ngươi rất lạ mặt, là thị vệ ở đâu?”

Chung Túc ở trong cung đã có hơn tháng, tuy rằng thỉnh thoảng cũng ra ngoài đi lại, nhưng hắn mặc y phục được may vật liệu hoa quý phi phàm, huống chi là người đi ra từ Dưỡng Tâm điện, lại cộng thêm Hoàng thượng tuyên chỉ ra bên ngoài, để cho Hộ quốc tướng quân ở trong Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi, cho nên dù là mấy cung nữ thái giám địa vị thấp cũng biết về thân phận của Chung Túc.

Sung Viện thân là nương nương, những đồn đãi trong cung cũng có thể nhìn ra được chút ít, nhưng Sung Viện vừa mở miệng đã gọi Chung Túc là ‘thị vệ’, cũng không biết người nọ là thật sự không hiểu, hay là giả vờ không biết.

Chung Túc vốn tâm tình không thoải mái, nghe xong câu hỏi của Sung Viện, nhíu mày không nói.

“Ngươi là người của cung nào?” Sung Viện nhìn kỹ Chung Túc, lại một lần nữa mở miệng.

“Dưỡng Tâm điện.” Qua một lúc, trong miệng Chung Túc mới phun ra ba chữ.


Sung Viện nhướng mày, “Dưỡng Tâm điện?” Nàng lặp lại một lần, phụt cười ra tiếng, nói “Bản cung ở Dưỡng Tâm điện lại chưa gặp qua nhân vật nào như ngươi.” Nàng vây quanh Chung Túc đi một vòng, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm, “Nghe nói Dưỡng Tâm điện gần đây có một nhân vật đặc thù, chớ không phải ngươi là vị đại nhân kia chứ?”

Nàng nói chuyện ngả ngớn, Chung Túc cảm thấy phiền muộn, mày nhăn đến càng sâu.

Ánh mắt Sung Vện chuyển tới bảo đao được ngự ban trên người Chung Túc, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, nói “Đây chính là bảo bối mà Hoàng thượng ban cho Kỷ tướng quân, nguyên lai đại nhân thật sự là Hộ quốc tướng quân.”

Nói xong, nàng cúi người xuống liền định quỳ xuống đất hành lễ, nói “Nô tài bái kiến Kim tướng quân.”

Luận lễ tiết, Chung Túc tuy là tướng quân, cũng không chịu nổi hậu cung phi tần bái kiến.

Chung Túc đành phải vươn tay ngăn lại xu thế quỳ xuống hành lễ của Sung Viện, “Nương nương không cần làm đại lễ này. Thần không đảm đương nổi.”

Hắn vừa chạm vào tay Sung Viện, Sung Viện ngược lại cổ tay vừa chuyển, bắt lấy cổ tay Chung Túc, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Tướng quân không cần khách khí, ngươi và ta vốn đều là cùng loại người, luận về giai phẩm, tướng quân thật là lớn hơn Sung Viện rất nhiều.”

Nụ cười của nàng hiện rõ trên mặt, lúm đồng tiền như hoa, lời nói ra lại khiến cho Chung Túc trong lòng cả kinh.

Sung Viện nói, “Tướng quân ở Dưỡng Tâm điện tự mình hầu hạ Hoàng thượng, thật sự là làm cho nô tì vừa hâm mộ lại vừa kinh ngạc.” Trên mặt nàng tươi cười càng ngày càng đậm, tay dần dần siết chặt cổ tay Chung Túc, “Chẳng qua nô tì thật không ngờ, Hoàng thượng cư nhiên sẽ thích loại tư sắc này như tướng quân… Tướng quân, ngươi xem ra hẳn cũng là một nam nhân?”

Một câu cuối cùng của nàng nói ra, rơi vào tai Chung Túc, quả thật hết sức chói tai. Chung Túc giận tái mặt quát, “Mong nương nương tự trọng.”

Sung Viện vẫn như cũ gắt gao túm lấy tay Chung Túc.

Chung Túc đơn giản vận lực đẩy Sung Viện ra, hắn vừa mới phất tay áo thoát khỏi tay Sung Viện, chợt nghe ‘A’ một tiếng kêu thảm vang lên.

Thanh âm cùng động tác cơ hồ đồng loạt tiến hành. Chung Túc chỉ nhìn thấy Sung Viên vốn đang gắt gao bắt lấy tay mình sau khi hắn phất tay áo, cả người đột nhiên ngã sang một bên, mà chỗ hai người đang đứng là trên cầu, lan can cầu bất quá chỉ cao hơn tấc.

Tiếng kêu thảm trôi qua, hắn chỉ nghe một tiếng ‘ào ào’.

Tiểu trì trong ngự hoa viên nổi lên bọt nước.

Hai tiếng này vừa qua đi, bên tai Chung Túc lại truyền đến tiếng hô kinh hoảng, có người nói, “Sung Viện nương nương rơi xuống nước!” Có người nói, “Mau cứu nương nương.” Có người nói, “Hoàng thượng đến”… Trong lúc nhất thời, bên lỗ tai các loại âm thanh hỗn loạn, tiếng động càng lúc càng huyên náo, liên tục không ngừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.