Anh Hùng Chí

Chương 75: Văn Uyên Các (1,2,3)


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 75: Văn Uyên Các (1,2,3)


– Lão đại, đây là công văn từ trên gửi xuống, mời ngài xem qua!
Một nam tử cao lớn hếch mũi, hai chân gác cao trên bàn, hững hờ đưa tay mở công văn, thờ ơ mắng:
– Con mẹ nó, đây là cái rắm gì!
Y đang muốn ngáp một cái, đột nhiên nhảy dựng ngay tại trận, run giọng thốt:
– Đây… Đây là…
Thuộc hạ ở một bên thấy sắc mặt của y hãi hùng, vội vàng đến thăm dò, thoáng chốc cả đám ào ào cười nói:
– Chúc mừng lão đại, Đại học sĩ Khổng An mến tài, cuối cùng điều ngài đến trông coi Văn Uyên Các.
Hán tử cao lớn thấy thuộc hạ nhìn mình có vẻ hả hê, bộ mặt lại thêm phần khổ não, thầm than: ” Thảm rồi, lão tử thua đến mất nhà để ở rồi.”
Hán tử cao lớn này chính là Tần Trọng Hải. Sau khi Lư Vân rời đi, mỗi ngày không có việc gì, y rảnh rỗi trong kinh thành đến là buồn bực. Ngày hôm đó, không ngờ nhận được công văn của Đại học sĩ Khổng An ban xuống, nói rằng những ngày gần đây, Văn Uyên Các không được an bình. Thường có người tự tiện xem công văn, còn trộm đi một số văn hiến quan trọng. Trong khi chờ triều đình sai người khác trông coi, muốn điều Tần Trọng Hải tới đó trấn thủ ba mươi ngày.
Khổng An rất coi trọng việc này, đặc biệt tìm Tần Trọng Hải đến thẳng mặt dặn dò:
– Sở dĩ lần này lão phu chọn, là bởi văn chương phi phàm của ngươi! Ngươi yêu sách như mạng, nhất định có thể trong coi điển tàng đầy đủ. Lão phu cũng có thể vô lo vô nghĩ.
Các quỹ đích thân dặn dò, Tần Trọng Hải dù uể oải gấp bội cũng không dám chậm trễ. Mắt thấy khó mà thoái thác, đành phải mang bộ mặt buồn rầu, suất lĩnh đại đội nhân mã tiến vào Văn Uyên Các. Vì phòng ngự đạo tặc lần nữa quang lâm, y liền đến ở ngay tại phòng sách, chăn bông gối đầu trà nước đều chuẩn bị hết cả. Chúng thái giám thấy trên tay y đầy những bao lớn bao nhỏ nhắm thẳng nơi phòng sách, không biết đi làm cái gì, cả đám hì hì cười hỏi:
– Tần tướng quân tới đây làm gì? Là đi trốn nợ chăng?
Tần Trọng Hải cả giận nói:
– Trốn cái rắm! Lão tử thích thì tới, là học để thi Trạng nguyên, các ngươi không tin sao?
Đám thái giám luôn xem Tần Trọng Hải không thuận mắt, nghe lời này lại phóng thanh cười the thé không kiêng dè, làm cho Tần Trọng Hải tức tối muốn điên.
Tần Trọng Hải mặt đỏ bừng bước vào phòng sách, khó khăn để đống đồ đạc xuống, mới lau mồ hôi, y đã liếc thấy sách vở chung quanh chất đống như núi, có hồng có lục, hoặc dày hoặc mỏng, thiên kì bách quái không gì không có. Tần Trọng Hải thấy vậy thì miệng méo mắt lệch, toàn thân không còn chút sức lực, chợt nghĩ ngợi: “Đều nói trong sách có nàng dung nhan như ngọc. Con mẹ nó, nơi này thật nhiều quỷ thư, không biết có cái gì hay xem cho đã nghiền chăng!”
Lúc này kích động, y bắt đầu tìm kiếm loại sách như Kim Bình Mai, muốn thấy chân diện mỹ nữ Lư Sơn trong sách.
Tìm đến đầu đầy mồ hôi, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp văn thư, thủy chung không thấy nửa tấm hình. Khổ cực hồi lâu, cuối cùng mò thấy một quyển trục, Tần Trọng Hải vui mừng khôn xiết, cười rằng:
– Hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, nhan gia tiểu thư, Tần tiểu sinh này ở chỗ này có lễ!
Trong lòng đập bình bịch, y tranh thủ mở quyển trục, đang muốn thò miệng đi hôn, bỗng chốc thấy một nam tử hung ác trợn mắt nhìn về mình với thần thái nghiêm khắc dị thường.
Tần Trọng Hải sợ đến hồn phi thiên ngoại, cả kinh la lên:
– Mẹ ơi!
Thì ra trong quyển trục nọ nào có mỹ nữ lụa mỏng yếm đào gì? Lại là di ảnh của Trương thái tổ, không biết là ai cất ở chỗ này. Thái tổ đầu vuông tai lớn, vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng cũng có điểm giống Ngũ Định Viễn. Nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa hôn lên, Tần Trọng Hải bất giác kêu một tiếng, đưa bức hình thái tổ lên giữa không trung, tiếp theo phi chân đá văng ra, sau một lát tạo thành một khoảng trống lớn, tạo ra một chỗ nghỉ ngơi.
Tần Trọng Hải nằm ra, hung tợn nhìn về những cuốn sách, thầm hỏi: “Con mẹ nó, trên đời sao có nhiều sách như thế? Rốt cuộc trong đó có viết thứ quỷ quái gì? Lại có nhiều người học điên học cuồng như vậy?”
Cảm giác ngứa ngáy, là nước mũi chảy ra, y tiện tay vớ lấy một quyển sách, lau mũi ngay tại trận rồi cười rằng:
– Hắc hắc, ta trộm lấy một trăm cuốn ra ngoài. Trong vòng cả năm, đi cầu cũng không lo thiếu giấy bản.
Đang đắc ý, có người đưa lên thức ăn phía dưới lầu, Tần Trọng Hải hì hì cười nói:
– Mẹ nó, cuối cùng có chuyện đứng đắn để làm.
Y tiện tay tóm một quyển sách, ý định dùng khi ra ngoài đại tiểu tiện.
Thải hết những đồ đã ăn, Tần Trọng Hải dắt cuốn sách bị xé trở về, mới vào thư phòng thì mùi sách nồng nặc lan đến mũi, phải miễn cưỡng kìm chế cảm giác muốn ói, nhớ tới Các quỹ từng nói điển tịch bị trộm, y thở dài một hồi, thầm nghĩ: “Khổng đại học sĩ của chúng ta chỉ biết làm quan, không biết hành sự, không nói rõ ràng là thiếu sách gì, lao sư động chúng trông coi như vậy, căn bản chỉ lãng phí nhân lực vật lực, hoàn toàn không tác dụng.”
Nếu muốn thẩm tra đối chiếu cả ngàn quyển sách, sợ rằng không mất mười ngày nửa tháng thì không xong nổi. Mới nghĩ đến đã sởn tóc gáy, y liền dò xét một vòng, tính kiểm kê đại khái cho xong.
Tần Trọng Hải mặc dù chây lười nhưng hành sự tinh minh. Đi mọi nơi, liền cẩn thận tính qua, tổng cộng có bốn trăm sáu mươi lăm giá sách lớn nhỏ, sách vở chất đống chừng bảy tám mươi chỗ. Y cầm giấy niêm phong của Hổ Lâm Quân dán vào đối chứng, tránh để bị người vu oan, nói làm không tốt nhiệm vụ.
Đang dán giấy niêm phong, chợt thấy sau đống sách có một cửa sắt ẩn mật, trên ổ khóa còn dán giấy niêm phong của triều đình. Tần Trọng Hải cơ trí cỡ nào, vừa nhìn cánh cửa liền chửi:
– Con mẹ nó! Thì ra lão họ Khổng chỉ làm trò, khiến cho lão tử lãng phí thời giờ vừa rồi.
Đi tới cẩn thận xem sợi xích sắt trên cửa mật, thấy mới đổi lại không lâu, hẳn là sợi trước kia từng bị người ta cầm đao chém đứt. Tần Trọng Hải cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Giỏi cho tên trộm, bản lĩnh không nhỏ a! Không ngờ dám nhìn lén sách cấm! May là Tần Trọng Hải ta học vấn uyên bác, kiến thức vô song, Khổng đại học sĩ lại là người biết tài. Hắc hắc, xem bổn tướng quân sẽ bắt ngươi dễ như trở bàn tay!”
Nghĩ tới được Khổng Các quỹ coi trọng, thật là đắc ý. Y đang dương dương tự đắc, đột nhiên suy nghĩ lại: “Không đúng, sau cửa này cất dấu sách cấm, lão họ Khổng biết Tần Trọng Hải ta yêu sách như tính mạng. Đã biết gia gia là đương kim văn hào, không sách nào không đọc, sao có thể không lo sợ ta coi trộm, nhìn lén này nọ?”
Lúc này mới hiểu tâm ý của Khổng đại học sĩ, căn bản xem y như hạng mù chữ nên mới yên tâm điều tới đây, dù nằm cạnh cơ mật cũng không xem lấy một lần. Tần Trọng Hải giận dữ mắng thầm: “Con gấu nhà nó! Lão tử không xem hết sách nơi này của lão già kia, thề không làm người!”
Nhìn lại thấy thân mình trong biển sách, thoáng chốc lại thay đổi ý nghĩ: “Mẹ nó, lão tử không xem một vài cuốn quan trọng, thề không làm người!”
Từ sau chuyện Quỳnh Quý Phi trộm tình, Tần Trọng Hải nhiều phiên đến nhờ Ngũ Định Viễn, tôi luyện kỹ xảo mở khóa. Được Tây Lương danh bộ chỉ điểm, kỹ năng này của y đột nhiên tăng mạnh, không còn là Ngô Hạ A Mông của ngày xưa nữa. Nhìn kỹ trên khóa sắt có ấn ký của “Vương Tam”, lúc này cười lạnh mắng:
– Thái giám trong cung thật là đê tiện, ổ khóa này rõ ràng là hàng đồng nát năm mươi văn tiền của gã Vương Tam ở thành nam, không ngờ cũng lấy dùng tại nơi quan trọng như thế này? Khóa này làm khó được Hỏa Tham Nhất Đao ta sao?
Dùng một sợi thép nhỏ, cách cách vài tiếng đã mở được khóa, Tần Trọng Hải nói thầm:
– Kỳ thật ta một đao chém nát cũng được, cần gì phiền toái như vậy? Ngày mai lại tới hàng sắt Vương Tam mua cả trăm cái thay vào.
Y cũng không biết bọn thái giám ăn bòn ăn rút, khóa này tiêu tốn của triều đình chừng năm trăm lượng bạc, đủ trả lương cho quan Tri châu một năm.
Tần Trọng Hải chậm rãi đẩy cửa, định vào trong thì ngửi thấy mùi ẩm mốc. Y vớ lấy ngọn đèn soi vào, chỉ thấy trong mật thất có bày rất nhiều hộp sắt, không thấy điển tịch sách vở gì. Mở một hộp, đã thấy bên trong bày một tờ tấu chương có hai chữ “Mật tấu”.
Tần Trọng Hải mừng rỡ thầm nghĩ: “Khổng An! Đã xem thường cha nhà ông rồi! Lão tử không cho lão già ông ăn một vố, liền cùng họ với rùa đen nhà ông!”
Đưa tay mò loạn bên trong một hồi, y tiện tay cầm một quyển tấu chương ra xem, chỉ thấy nội dung liên quan đến thống lĩnh Cẩm Y Vệ tiền triều, trong đó nói người này làm việc ngấm ngầm xấu xa, là chuyện cũ của cả trăm năm về trước. Tần Trọng Hải đọc một hồi lâu, thoáng chốc mặt lộ vẻ sợ hãi, thốt lên:
– Thì ra Trương Tam là con trai ruột của Lý Tứ, Trần Lục từng sờ chân Thất lão nương, sao lão tử không biết?
Lật loạn một hồi, bất giác lớn tiếng cuồng tiếu:
– Không ngờ hoàng đế này lại chết vì bệnh trĩ, thực là buồn cười con mẹ nó!
Trong các tấu chương đủ chuyện Giáp giết Ất, Ất độc chết Bính … Nội dung phần lớn là chuyện cũ, một số đã tiết lộ ra ngoài thành tạp lục tương truyền qua cửa miệng, cũng không phải bí mật trọng đại gì, huống chi người liên quan qua đời đã nhiều năm, mặc dù công bố bí mật ra nơi đây, trong triều cũng không còn người nào quan tâm nữa.
Tần Trọng Hải xem hết chuyện cũ, cảm giác vẫn còn chưa kết thúc, liền đứng dậy quanh quẩn một vòng, muốn xem còn bí mật kinh thế hãi tục nào không. Đang muốn thưởng thức kỳ văn, chợt thấy một chỗ giá sách phía trước ghi ba chữ thật lớn: “Nộ Thương Sơn”
Tần Trọng Hải lấy làm vui vẻ. Từng gặp qua vài tay hảo hán trong đó, y rất hứng thú với đám giặc tạo phản này. Nghĩ đến Ngôn Nhị Nương, nhớ một hồi đại chiến bên ngôi miếu đổ nát như mới hôm qua. Nhiệt huyết dâng lên, Tần Trọng Hải thầm hỏi: ” Không biết nữ nhân này hiện nay thế nào? Có tìm được trượng phu của nàng chưa?”
Lại nghĩ đến công chúa bắt y bỏ qua đám hảo thủ như Thiết Ngưu Âu Dương Dũng. Việc trôi qua đã cả năm mà vẫn căm giận bất bình: “Lão tử vào sinh ra tử, khó khăn lắm mới tóm được mấy người, lại bị tiểu bà nương kim chi ngọc diệp thả đi, thật sự là làm ăn lỗ vốn.”
Giờ phút này công chúa đã gả đi Tây Vực. Tham mưu Lư Vân năm đó cũng thành trạng nguyên, bản thân y càng từ mãnh tướng biên cương trở thành Ngự Tiền thị vệ. Cảnh xưa còn đó mà người nay đã hoàn toàn đổi khác.
Tần Trọng Hải xuất thần một hồi lâu, thầm nghĩ: “Bất luận sao, lão tử cũng từng qua đại điện nọ, Nộ Thương Sơn là một đoạn lịch sử. Hắc hắc, giờ nơi đây vô sự, tới coi một hồi đi!”
Lập tức lấy ra một quyển tấu chương, thấy do một người gọi là Lưu Mộng Long viết. Tần Trọng Hải thì thầm đọc:
– Thần cho rằng đám giặc cỏ Nộ Thương Sơn lấn quan bạo dân, tàn hiền hại thiện, nếu triều đình không quét trừ nghịch tặc hung ác, thương cho lê dân bá tánh không được an bình. Để trừ quân giặc cướp, thần xin mười vạn quân, chia hai đường thủy bộ, ắt bắt giữ tên đầu sỏ, tru di nghịch bạo, xin bệ hạ cho phép.
Tần Trọng Hải lấy làm tò mò: “Nghe khẩu khí Lưu Mộng Long này thật lớn, không biết thắng bại ra sao?”
Y lấy đạo tấu chương tiếp theo, đọc:
– Ôn dịch tứ tán, trời giáng kỳ họa. Lũ lụt kéo tới, sấm trời oanh kích, trong lúc khí hậu không thuận, khiến sĩ tốt chưa đánh đã thương, chiến trận chưa khai mà đại tướng đã vong, tuy nói có trung nghĩa phò tá, hiệp thiên địa chế nhưng thế thì làm gì không bại? Mới thành ra tội không đánh. Xin bệ hạ ban ân trời mênh mông, xá cho tội nghiệt bậc này cho chúng thần.
Tấu chương không phải Lưu Mộng Long viết, đã đổi thành tướng lãnh Đỗ Hạo Chính. Tần Trọng Hải cười lạnh:
– Sấm thần oanh kích, ôn dịch cái rắm! Đích thị là đại bại thiệt thòi, lúc này mới lấy cớ, tám phần Lưu Mộng Long nọ đã để cho người ta làm thịt. Hắc hắc! Như vậy xem ra Nộ Thương Sơn rất khá.
Mặt lộ vẻ hứng thú, liền muốn giao thủ với đám cường đạo nọ một lần, xem ai mới là anh hùng đương thời.
Lật đi lật lại, thấy một quyển tấu chương viết hai hàng tên tuổi. Tần Trọng Hải lấy làm mừng rỡ. Ngày ấy tại Nộ Thương Sơn, y từng xem qua ngoại hiệu tính danh nhưng không biết lai lịch đám người kia thế nào.
Cẩn thận xem xét từ tờ thứ nhất, chỉ thấy: “Đầu lĩnh phản tặc Nộ Thương Sơn: Tần phỉ Bá Tiên.” Tần Trọng Hải cả kinh thốt:
– Tần Bá Tiên! Lại là lão rùa đen họ Tần này! Ra chính là lão đại Nộ Thương Sơn!
Nhớ tới trên Hoa Sơn, Giang Sung từng nhiều lần đề cập người này. Ninh Bất Phàm cùng sư phụ y cũng biết đến. Hỏi sao danh tiếng lão tiểu tử đó vang dội như thế? Thì ra chính là đại đầu mục Nộ Thương Sơn danh chấn thiên hạ.
Tần Trọng Hải thầm khen: “Chắc hẳn lão tiểu tử đó rất là lợi hại, hắc hắc! Chiếu lão tử xem, chỉ cần mang họ Tần, hơn phân nửa là không kém.”
Y mở trang kế tiếp, muốn xem kẻ đứng thứ hai là thần thánh phương nào. Thấy là “Tả quân sư Nộ Thương Sơn: Chu phỉ Dương, tặc hiệu Tiềm Long.”
Tần Trọng Hải rùng mình hỏi: “Mẹ nó, người này họ Chu, không biết có liên quan gì với hoàng đế không đây?”
Lúc này hoàng tộc họ Chu, trong thiên hạ đâu chỉ hàng nghìn. Nhìn hai chữ “Chu Dương”, đoán già đoán non không ngớt nhưng không ra manh mối gì, lật tiếp chỉ thấy: “Nộ Thương Sơn hữu quân sư: Đường phỉ Sĩ Khiêm, tặc hiệu Phượng Vũ “
Tiềm Long Phượng Vũ hai đại quân sư, Tần Trọng Hải từng thấy qua trong đại điện nhưng đến giờ mới biết tính danh thực của hai người. Một là Chu Dương, một là Đường Sĩ Khiêm. Có điều hai người này không hề có danh khí trên giang hồ, cũng đoán không được bọn họ có sự tích gì, đành phải lật xem tiếp.
Xem qua phụ tá tòng quân, đứng đầu chính là danh sách tướng lãnh Nộ Thương Sơn. Tần Trọng Hải cúi đầu, bất ngờ thấy: “Nộ Thương Sơn Ngũ Hổ thượng tướng, đứng đầu là Phương Tử Kính, tặc hiệu Cửu Châu Kiếm Vương.”

Tần Trọng Hải kinh hãi run hai tay, nhất thời đánh rơi danh sách trên tay xuống đất.
Toàn thân y phát run, trong đầu loạn thành một đống: “Sư phụ là đại tướng Nộ Thương Sơn? Điều này… từ đâu mà có? Sao ta không nghe người ta nhắc tới? Phải chăng có kẻ vu hãm?”
Chỉ một thoáng, trong đầu chợt như điện chớp, nhớ tới vô số việc lạ từ nhỏ. Sư phụ thường xuyên buồn bực không vui, khi nghe y sẵn sàng góp sức cho triều đình thì bộc phát tức giận, Giang Sung hạ lệnh giết chết sư phụ tại Ngọc Thanh Quan …
Tần Trọng Hải há to miệng lẩm bẩm:
– … Xem ra, sư phụ quả thực liên quan chuyện này. Thì ra ngày ấy tại đại điện Nộ Thương Sơn thấy một con hổ bị chặt mất đầu, tên khắc trên đó chính là của sư phụ. Đáng tiếc à đáng tiếc! Với một thân võ nghệ của sư phụ, nếu góp sức cho triều đình, đích thị là đại tướng uy trấn biên cương, vì sao phải tạo phản đây?
Tần Trọng Hải ngây người một hồi. Hành sự dưới trướng Liễu Ngang Thiên nhiều năm, y sớm coi an bình triều đình là nhiệm vụ của mình, cũng thường tự cho là cô thần trung nghĩa. Nếu không phải như thế, cũng không thu thập hào kiệt thất thế khắp nơi, nhằm dốc sức cho triều đình. Mắt thấy sư phụ dạy dưỡng mình chính là đại phản tặc, bất giác tiếc hận đau lòng thay.
Tâm hoảng ý loạn, đọc thấy tướng lãnh còn lại gồm:
– Thạch phỉ Cương, tặc hiệu Khí Trùng Tái Bắc. Lục phỉ Cô Chiêm, tặc hiệu Giang Đông Phàm Ảnh. Hàn phỉ Quyết, tặc hiệu Tây Lương Tiểu Lữ Bố. Lý phỉ Thiết Sam, tặc hiệu Thiết Kiếm Chấn Thiên Nam.
Những cái tên quen mắt từng thấy trong đại điện Nộ Thương Sơn ngày ấy. Tần Trọng Hải tức tốc lật xem, còn có huynh muội Ngôn Chấn Võ, Ngôn Nhị Nương. Còn những anh hào như Thường Phi, Hạng Thiên Thọ nhất thời kể không xiết.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng thái giám nói chuyện truyền đến, Tần Trọng Hải rùng mình, biết mình đang ở trong cấm địa. Những người này chưa chắc đi lên đây, nhưng để bọn họ tùy tiện gặp được cũng không phải chuyện tốt, lập tức ba bước làm hai bước, vội vàng lao ra khỏi mật thất, tiếp theo trở tay đóng cửa lui về sau lầu.
Qua không mấy ngày, hôm đó hoàng đế triệu kiến Liễu Ngang Thiên, Vi Tử Tráng hộ vệ tiến cung. Mắt thấy Liễu Ngang Thiên cùng hoàng đế đàm luận không ngớt trong Dưỡng Tâm Điện, Vi Tử Tráng biết một thời nửa khắc không hết chuyện, thứ nhất mọi nơi vô sự, thứ hai đã lâu không gặp Tần Trọng Hải, muốn đi tìm y tâm sự.
Vi Tử Tráng biết Tần Trọng Hải bị điều đến Văn Uyên Các, liền dọc theo đường tìm tới. Đến nơi chỉ thấy Hổ Lâm Quân canh gác nghiêm ngặt, ba bước một chòi canh, năm bước một trạm gác. Vi Tử Tráng thầm khen hay: “Tần tướng quân ngày thường tỏ ra lơ là, kỳ thật trị quân có phép, cẩn trọng đều đủ, tuyệt không kém Hầu gia chúng ta”
Hắn tới cửa báo với thủ vệ. Người nọ nhanh chóng đi thông cáo. Chờ một lúc mới thấy Tần Trọng Hải từ tầng cao xuống, tinh thần có vẻ không tập trung.
Vi Tử Tráng biết Tần Trọng Hải phụ trách trông coi phòng sách, vừa thấy sắc mặt y khác thường thì cũng kinh hoảng, vội hỏi :
– Làm sao vậy? Mất mát thứ gì sao?
Tần Trọng Hải mới xem hết danh sách Nộ Thương Sơn, trong lòng phiền muộn, tức giận nói:
– Ở đâu mất cái gì? Ông đừng hù dọa ta, không có việc gì.
Vi Tử Tráng ho một cái, nói:
– Ta sợ ngươi có sơ xuất, còn quở trách lại ta sao!
Tần Trọng Hải cười khan vài tiếng, tìm một cái ghế ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới Vi Tử Tráng xuất thân Võ Đang hiểu chuyện giang hồ, mới hỏi:
– Vi hộ vệ, ông có từng nghe qua Nộ Thương Sơn?
Vi Tử Tráng nghe ba chữ “Nộ Thương Sơn”, bất giác sắc mặt đại chấn, thân thể run rẩy. Tần Trọng Hải mắt sắc, đã nhìn ra bộ dáng của Vi Tử Tráng không hề tầm thường. Y đứng dậy, trầm thanh hỏi:
– Vi hộ vệ sao vậy, đám giặc cỏ này có ân oán cùng ông?
Vi Tử Tráng thở dài nói:
– Không có việc gì. . . Không có gì để nói…
Tần Trọng Hải buông lỏng nét mặt, cười nói:
– Ai dà! Chỉ thuận miệng hỏi vài câu, xem Vi đại ca khẩn trương như thế. Không nói . . . Không nói nữa …
Vi Tử Tráng thở dài một hơi, nói:
– Không có việc gì đừng đàm luận về Nộ Thương Sơn, đây chính là phạm vào đại kỵ.
Trên mặt Tần Trọng Hải lộ vẻ xảo trá, cười nói:
– Không nói chuyện Nộ Thương Sơn, vậy nói chuyện Tần Bá Tiên cũng được!
Thân thể to béo của Vi Tử Tráng giật nẩy lên, hoảng sợ muôn dạng nói:
– Ngươi. . . Sao lại đề cập. . .tới người này?
Ý niệm xoay chuyển, Tần Trọng Hải phỏng đoán: “Tần Bá Tiên chắc chắn có điểm cổ quái, quyết không phải là một thổ phỉ bình thường. Nếu không, Vi hộ vệ sẽ không hoảng hốt thành bộ dáng như vậy”
Y ra vẻ không quan tâm, cười nói:
– Tần Bá Tiên… Tần Bá Tiên… Người này có gì khó lường? Ngày ấy tại Hoa Sơn, không phải Ninh Bất Phàm cùng Phương… Phương Tử Kính cũng nhắc tới này người sao?
Nhắc tới sư tôn, y muốn xưng hô là Phương đại hiệp nhưng lúc này phải hỏi vòng, không tiện để người nghi ngờ, liền kêu trực tiếp tên họ.
Vi Tử Tráng run giọng nói:
– Ngươi. . . Ngươi đừng công nhiên đàm luận người này… Tuyệt không hay ho gì…
Tần Trọng Hải ghé mắt sang đánh giá: “Vi hộ vệ lịch lãm giang hồ, là một hảo hán lão luyện, sao giờ lại sợ sệt giống như quân chuột nhắt vậy? Không đúng, nhất định Tần Bá Tiên có can hệ cùng hắn.”
Y hắng giọng một tiếng, liền nói:
– Rốt cuộc Tần Bá Tiên làm sao vậy? Đàm luận một chút cũng không được, không phải tiểu tử này từng đánh đấm qua với ông?
Vừa nói vừa đặt tay lên vai Vi Tử Tráng, ra vẻ thân thiết. Mắt thấy Tần Trọng Hải liều mạng xoa nắn, Vi Tử Tráng không chịu nổi quấy nhiễu, một tay lấy y đẩy ra, thở dài nói:
– Cũng được, dù sao ngươi nhất định muốn hỏi, ta đây liền nói cho ngươi biết.
Tần Trọng Hải đưa đầu lại gần với vẻ mặt nóng bỏng, thúc giục:
– Nói mau, nói mau, lai lịch của lão tiểu tử đó rốt cuộc là gì, ta không chờ nổi nữa.
Vi Tử Tráng ngửa mặt lên trời thở dài, buồn bã nói:
– Hắn là sư huynh của ta.
Lời này vừa ra, đến phiên Tần Trọng Hải giật mình. Không ngờ đệ nhất đại phản tặc Tần Bá Tiên lại là sư huynh của Vi Tử Tráng! Y há hốc mồm, chỉ vào Vi Tử Tráng, run giọng hỏi:
– Ông… Là sư đệ của phản nghịch triều đình?
Vi Tử Tráng than nhẹ một tiếng, nói:
– Tần sư huynh không phải sinh ra đã tạo phản. Trước hai mươi sáu tuổi, hắn là một đạo sĩ, ai ngờ không tuân thủ thanh quy, luyến ái một nữ tử rồi cùng trốn khỏi núi, trở thành phản đồ của Võ Đang Sơn ta.
Tần Trọng Hải oa một tiếng, thầm nghĩ: “Thì ra là quỷ háo sắc, cùng một dạng với hai tên hỗn đản Dương Lư kia”.
Y hỏi:
– Sau này thì sao? Tần Bá Tiên rời Võ Đang thì lập tức phản lại triều đình sao?
Vi Tử Tráng lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói:
– Mấy năm nay nhờ có Hầu gia bảo bọc, Võ Đang Sơn ta mới giữ được núi, chưa bị triều đình niêm phong. Tất cả chuyện này đều do Tần sư huynh ban tặng, tướng quân đừng hỏi thêm nữa!
Tần Trọng Hải thán một tiếng. Còn chưa thôi, đang muốn mở miệng gặng hỏi, hợt nghe một người hừ một tiếng nặng nề, lớn tiếng nói:
– Trọng Hải! Ngươi lại đang tính làm loạn cái gì?
Tần Trọng Hải nghe thanh âm này, không nhìn cũng biết là Liễu Ngang Thiên, liền quay người chào hỏi:
– Hầu gia.
Sắc mặt Liễu Ngang Thiên lộ vẻ khó coi, dường như đầy tức giận. Tần Trọng Hải theo lão đã lâu, thấy vậy hắng giọng một tiếng, mời:
– Hầu gia, khó có dịp đến Văn Uyên Các, ngồi xuống nghỉ một chút đi.
Liễu Ngang Thiên lại không để tâm lời mời, điềm nhiên hỏi:
– Vì sao ngươi hỏi chuyện Nộ Thương Sơn?
Tần Trọng Hải rùng mình thầm nghĩ: “Xem bộ dạng của Hầu gia, có vẻ là đang tức giận. Ta phải cẩn thận một chút”
Y lại hắng giọng một tiếng, nói:
– Ngẫu nhiên nghe người ta đề cập qua đám giặc cỏ này, ta nhất thời tò mò nên mới hỏi vài câu.
Liễu Ngang Thiên hắc hắc cười lạnh, chỉ tay mắng rằng:
– Tiểu tử ngươi đúng là không biết lợi hại! Hiện giờ tình thế nguy hiểm, ngươi muốn lật lại bức màn năm xưa, có mười cái đầu cũng không đủ cho người ta chém!
Tần Trọng Hải ngoảnh mặt sang một bên, bực mình nói:
– Hầu gia giáo huấn rất phải.
Vi Tử Tráng thấy Liễu Ngang Thiên nặng lời như thế, liền lên tiếng hòa giải:
– Xin Hầu gia đừng giận! Tần tướng quân chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác.

Liễu Ngang Thiên hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tần Trọng Hải vài lần. Lão đi ra tới cửa thì nghĩ đến một chuyện, dừng bước hỏi:
– Trọng Hải! Không phải nói cố gia của ngươi ở tại Hoài Nam? Lúc này sao không trở về một lần?
Lời nói lành lạnh có vẻ không tầm thường. Tần Trọng Hải không biết vì sao lão hỏi lời này, thản nhiên đáp:
– Phụ mẫu của ty chức đều đã qua đời, trong nhà không còn ai thân thích, không về cũng được.
Liễu Ngang Thiên gật đầu nói:
– Không có việc thì về thăm nhà một lần, tránh lại quên mất cội nguồn.
Tần Trọng Hải nghe lời nặng không nể mặt mũi mình gì cả, thoáng chốc trán nổi gân xanh, lòng đầy bất mãn: “Con mẹ nó, hôm nay làm sao Hầu gia hung ác như vậy? Lão tử đã động thủ trên đầu thái tuế sao?”
Liễu Ngang Thiên đi rồi, một mình Tần Trọng Hải ở lại Văn Uyên Các, nhớ tới ngày xưa Liễu Ngang Thiên xem trọng bản thân cỡ nào, hôm nay lại vì một việc nhỏ mà làm khó mình như thế, nhất thời rầu rĩ không vui.
Đang bực mình, lại thấy Vi Tử Tráng thò đầu đến, Tần Trọng Hải thấy hắn không rời theo Liễu Ngang Thiên, y nghiêng mắt nhìn một cái, lạnh lùng hỏi:
– Sao? Vi đại nhân còn có chuyện chỉ giáo?
Lúc này Vi Tử Tráng có nói về chuyện của Nộ Thương Sơn, y cũng không còn tâm tình mà nghe, chỉ vểnh chân nhắm mắt mà ngủ.
Vi Tử Tráng đi qua kề bên, thấp giọng nhắc:
– Tần tướng quân, Hầu gia đã trở lại.
Trong mắt Tần Trọng Hải xuất nộ hỏa, hỏi:
– Sao? Lại tới quở trách lão tử quên nguồn quên gốc sao?
Vi Tử Tráng tỏ ý chớ có lên tiếng, thấp giọng nói:
– Hầu gia mắng ngươi nhưng tâm tình không yên, lại tới thăm ngươi.
Tần Trọng Hải cười lạnh vài tiếng, quay đầu đã thấy một lão nhân xách hai cái giỏ lớn bằng trúc, đang vội vã bước về phía trước. Người này đầu đầy tóc bạc, thân hình cao lớn, chính là Liễu Ngang Thiên. Lão không nói một lời, đi vào sảnh tìm một cái bàn bỏ đồ xuống, quát:
– Trọng Hải, ngươi lại đây!
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, vẫn ngồi im nhưng ngập ngừng hỏi:
– Sao? Lại có chuyện gì nữa?
Liễu Ngang Thiên không thèm nhìn y một lần, lấy đồ ăn trong giỏ ra, lớn tiếng nói:
– Bảo thủ hạ đi lấy chén đĩa đến, lão phu muốn dùng bữa.
Tần Trọng Hải sửng sốt, chỉ thấy Liễu Ngang Thiên lấy ra, nào là một bát bắp trâu hầm thơm vị cay nồng, một con vịt nướng béo ngậy, một đĩa lớn cá tươi xốt chua ngọt, một nồi nhỏ thịt dê om dưa nóng, đều là thức ăn mà ngày thường y thích nhất.
Liễu Ngang Thiên hừ một tiếng, nói:
– Lão phu tới Thừa Thiên Môn, chợt thấy đói bụng, trên đường liền mua vài thứ trở lại.
Lão có ý lấy lòng nhưng không tiện mở lời, chỉ nói là mình đói bụng. Tần Trọng Hải biết vậy, toàn bộ lửa giận cũng tan đi, cười trộm rằng: “Hầu gia luôn có kiểu cách thế này. Hắc hắc, căn bản không nỡ mắng ta!”
Y được thời giậu đổ bìm leo, nhất thời xoay người nhảy lên, cười ha hả ôm vai Liễu Ngang Thiên, nói:
– Hầu gia đói bụng, sao không nói? Để ta tới ngự phòng trộm đồ, cần gì phải mua đây? Như vậy không phải thừa hơi chăng?
Liễu Ngang Thiên nghe lời này, cơn giận bất giác bộc phát, mắng:
– Tiểu tử ngươi xưa nay không biết nghe lời, giờ lại muốn đi trộm đồ? Hai hổ tranh chấp, ngươi đừng gây phiền toái cho ta!
Vừa nói vừa đẩy Tần Trọng Hải ra, bộ dạng đầy vẻ tức giận. Vi Tử Tráng lộ vẻ cười thảm, thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Lại có ầm ĩ nữa đây!”
Hắn nhìn trộm lại, quả nhiên thấy sắc mặt Tần Trọng Hải khó coi. Y phất ống tay áo một cái, ngồi xuống một cái ghế, lớn tiếng nói:
– Gây phiền toái cái gì? Tần Trọng Hải ta xuất sinh nhập tử trên chiến trường, đã nào làm mất mặt lão? Cho ta là trẻ ranh ba tuổi sao?
Liễu Ngang Thiên tức giận quát:
– Giỏi! Muốn học tranh công? Lão phu nói cho ngươi biết, tuổi còn trẻ đừng tự cho là đúng, tránh để ngày sau thân bại danh liệt!
Vi Tử Tráng thấy hai người càng nói càng nóng, vội vàng khuyên giải:
– Các người đừng ầm ĩ như vậy, có chuyện từ từ nói, đều là người một nhà!
Hai người cùng quay đầu gầm lên:
– Cút ngay! Không phải chuyện của ngươi!
Vi Tử Tráng lại càng hoảng sợ, co rụt thân thể không dám nói thêm một lời.
Chợt nghe Tần Trọng Hải hét lớn một tiếng, thần thái hung ác như muốn đả thương người. Vi Tử Tráng sợ đến hồn phi phách tán, nhanh chóng lao đến bảo vệ Liễu Ngang Thiên. Hắn vận khởi tuyệt học Võ Đang, đang toàn lực đề phòng, lại thấy Tần Trọng Hải liên tục vỗ bàn hét lớn:
– Đánh rắm! Đừng nhiều lời nữa! Mau mau lấy rượu ra, mọi người uống đến ngươi chết ta sống mới thôi! Có gan không?
Liễu Ngang Thiên giận quá hóa cười, ôm ra một vò Hoa Điêu cực phẩm vua ban, mở nắp đưa tới trước mặt Tần Trọng Hải, quát:
– Đồ hỗn láo! Cho con rùa đen ngươi say chết này!
Tần Trọng Hải tu mạnh một hơi, tiếp theo đưa sang Liễu Ngang Thiên, cười ha hả nói:
– Xem lão già ông dám uống hay không?
Liễu Ngang Thiên hừ một tiếng khinh miệt, chỉ tay mắng:
– Lão phu uống rượu từ khi tiểu rùa đen ngươi còn đang bú sữa mẹ!
Lão nhấc vò rượu, cũng há miệng uống ừng ực.
Vi Tử Tráng thấy hai người thay nhau uống điên cuồng, thỉnh thoảng mới nhắm đồ, đều không nói một lời, thần sắc hung ác. Hắn không dám lơ là, vẫn canh giữ giám thị một bên, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ăn uống một lúc, Liễu Ngang Thiên hoắc mắt đứng lên, lớn tiếng nói:
– Ở nơi này không phân thắng bại! Đến nhà ta uống tiếp đi!
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, cười lạnh nói:
– Uống tại nhà ông, từ trên xuống dưới đều là người nhà giúp đỡ. Này là Tam di thái, này là Thất phu nhân, chúng ta đến lầu Nghi Hoa đi!
Liễu Ngang Thiên quát:
– Được! Cứ làm như thế! Hôm nay dù bị bảy mụ vợ trách cứ, lão phu cũng phải dạy bảo con rùa đen ngươi một phen!
Hai người trợn mắt nhìn nhau, đùng đùng nổi giận, lại đứng lên sóng vai đi ra bên ngoài. Vi Tử Tráng trợn mắt há mồm thầm nghĩ: “Bọn họ thật sự đang cãi nhau? Sao khuôn mặt khó coi mà trong bụng sung sướng? Còn đến tiệm rượu ầm ĩ nữa?”
Nhất thời đoán không ra, đành phải hậm hực theo sát.
Cơm nước no nê, Tần Trọng Hải trở lại Văn Uyên Các khi đã nửa đêm. Qua một phen tướng soái thổ lộ tình cảm, Tần Trọng Hải nghĩ đến nhân tình của Liễu Ngang Thiên, biết không tiện điều tra nghe ngóng thêm nữa, đừng lật lại chuyện cũ chính là cục diện an bình đối với tất cả mọi người. Y lắc đầu lắc tai than thở: “Sao gần đây lão tử gặp toàn những chuyện hoang đường cổ quái thế này. Lưu Kính bao che cho người thông dâm, Hầu gia sợ bóng sợ gió, sao bọn họ đều lúng búng như gà mắc tóc vậy?”
Tần Trọng Hải theo Liễu Ngang Thiên đến nay đã được bảy tám năm, coi như là thân tín trong Liễu môn, xưa nay tương giao cùng Liễu Ngang Thiên không giữ lễ tiết, như là phụ tử không cần tâm cơ. Dương Túc Quan dù cũng được Liễu Ngang Thiên coi trọng nhưng cảm tình hai người lại không thân mật như vậy. Tần Trọng Hải lại là người thống khoái, chỉ cầu mọi người ăn cá ăn thịt, sướng ăn sướng nói là đủ, không tính toán địa vị danh tự cái gì, cũng tự ình ở ngôi kém, vì vậy giang hồ mới có câu “Văn Dương võ Tần”.
Uống nhiều có cảm giác buồn ngủ, Tần Trọng Hải ngáp một cái. Trở về lầu trên, y đang muốn cởi giầy, chợt thấy sợi xích nơi mật thất do mình buộc lại đã lệch một chút, hẳn đã bị người ta phát động.
Tần Trọng Hải rùng mình, vội đến gần cửa mật, áp tai vào trên cửa sắt rồi phát động nội lực. Quả nghe trong phòng truyền đến từng hồi tiếng vang khẽ. Tần Trọng Hải hắc hắc cười lạnh, bất động thanh sắc đi xuống lầu triệu tập thuộc hạ, thấp giọng hỏi:
– Các ngươi canh giữ dưới này, có để ai lên trên lầu?
Mọi người đáp:
– Cẩn phụng mệnh lệnh của Tần tướng quân, chúng ta đều canh giữ đầu dưới, tuyệt không dám lơi là.
Biết có người vào trong mật thất xem công văn, Tần Trọng Hải hừ một tiếng, thấp giọng nói:
– Truyền lệnh ra, tất cả huynh đệ chuẩn bị cung tên dây trói, tối nay bắt giữ tặc nhân.
Y biết trong đám thủ hạ không có cao thủ, lập tức rút cương đao, đoạn lắc mình đi tới mật thất. Vào trong, chỉ thấy không ít tấu chương đã bị lục lọi, y tận lực đè thấp tiếng bước chân, từ giá sách chậm rãi về phía trước, chờ mai phục thỏa đáng liền ám toán tặc nhân.
Mọi âm thanh lắng lặng, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng vang rất nhỏ. Tần Trọng Hải nghe được phương vị liền bế hô hấp, chậm rãi đi đến. Kẻ tài cao lá gan cũng lớn, lúc này địch trong tối ta ngoài sáng nhưng chỉ cần ẩn nấp cho tốt, lại đảo ngược trở thành địch minh ta ám. Y trốn gần một giá sách, nín thở ngưng thần, đợi cơ hội nhất cử bắt giữ kẻ trộm quỷ dị.

Chỉ nghe có tiếng cạch cạch, giống như có vật gì đó đang chạy, Tần Trọng Hải càng giữ im lặng, cầm đao lăn về phía trước một vòng. Cương đao chém ra vào chân địch nhân. Đao này có ý chế địch, không phải giết người. Chỉ nghe phập một tiếng, thân đao đã chém trúng một vật mềm nhũn, Tần Trọng Hải lấy làm lạ mắng thầm: “Quái! Rõ ràng ta đây chém trúng xương chân của hắn, sao lại vào chỗ mềm như vậy?”
Y giơ đao phát ra tia lửa. Ánh lửa vừa nổi, chỉ thấy một con chuột lớn bị băm nát vụn. Tần Trọng Hải cười thầm: “Thì ra là mèo bắt chuột, ta còn tưởng rằng có trộm!”
Đang cười lại nhớ tới xích sắt cửa mật thất lệch vị trí, chợt có cảm giác không ổn: “Không đúng! Nơi này không có đồ ăn, sao lại có chuột béo chui vào? Gian tặc khá lắm, định trốn sao!”
Đang muốn cảnh giới, sau lưng truyền đến một luồng sát khí nồng nặc, Tần Trọng Hải giật mình, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Tai nghe tiếng bước chân rất nhỏ, một bước, hai bước, ba bước… Tần Trọng Hải thấy tánh mạng của mình trong lúc sớm tối, không thể kéo dài nữa liền lăn về phía trước một vòng, tiếp theo cương đao chém ngược trở lại sau. “Hỏa Tham Nhất Đao” mạnh mẽ phát ra, liền muốn bức người nọ lộ diện.
Liền vào lúc này, binh khí của địch nhân đã xuyên qua lưới đao. Chỉ nghe một tiếng xoạt nhỏ, đầu vai Tần Trọng Hải đã bị thương.
Chiêu vừa rồi của Tần Trọng Hải công thủ đều đủ, vậy mà đã bị thương, đủ thấy võ công của địch nhân cực cao. Máu chảy như trút, y hổ rống một tiếng, vận công lực Hỏa Tham Đao tầng thứ tám. Một chiêu “Long Hỏa Phệ Thiên “, hai tay nắm chuôi đao, điên cuồng hét lên lao về phía trước. Đao phong như mưa, tựa như một quả cầu lửa cuốn tới. Thoáng chốc bóng người đối diện chợt lóe, địch nhân bay lên tận trời, không ngờ đã né tránh được tuyệt chiêu này. Tần Trọng Hải thu đao không kịp, hỏa quang lóe lên, liên tiếp chém đổ mấy giá sách, vô số bản tấu chương bắn lên giữa không trung.
Thân pháp của người nọ mau lẹ khác thường, trong chớp mắt liền mất dạng. Tần Trọng Hải bị thương nơi đầu vai, vội đưa tay bịt tránh chảy máu quá nhiều. Y đề thanh quát:
– Tặc tử mau lăn ra đây! Thân ngươi đã hãm trong lồng, quyết trốn không thoát nổi!
Lúc này rất nhiều thuộc hạ đợi bên ngoài, nơi đây lại là cấm cung đại nội, lời này không phải giả. Tần Trọng Hải hô quát vài tiếng, vẫn không thấy bóng dáng người nọ, càng không nghe tiếng trả lời. Đang sinh nghi, bỗng nghe tiếng gió nhanh mãnh phía sau, là người nọ thừa cơ ám toán. Tần Trọng Hải giận dữ mắng thầm: “Giỏi cho tên giặc! Khi dễ ta là hình nộm bằng giấy?”
Y giả cách không phát hiện, đợi binh khí địch nhân tới sau lưng mới kêu to một tiếng, lại xoay người nhảy lên giữa không trung, tiếp theo một chiêu Hỏa Vân Bát Phương chém ra trái phải, bao phủ toàn thân.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, đường đi của binh khí nọ đầy quỷ dị, phút chốc xuyên qua lưới đao dày đặc, nhẹ nhàng đâm vào cổ tay Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải bị thương, bất giác thất kinh thầm nghĩ: “ Tiểu tử giỏi thật! Không ngờ đâm trúng ta đến hai lần! Người này rốt cuộc là ai?”
Trên tay đau đớn, chân khí không tinh, y liền té xuống đất. Đang lúc cuống quít, thấy một người bịt mặt chạy tới, trên tay là một thanh trường kiếm. Tần Trọng Hải không hề e sợ, nhất thời bạo quát:
– Nạp mạng!
Tay trái y nắm đao, vận khởi khí lực toàn thân ném về phía trước. Phút chốc thanh đao bay tới trong tiếng gió hỗn loạn, quả là vô cùng hung mãnh.
Người bịt mặt nọ thấy Tần Trọng Hải ngã xuống đất, tưởng rằng cầm chắc thắng lợi, không ngờ tới y còn tuyệt chiêu liều mạng này. Người nọ không ham chiến, mắt thấy đao phong hàng lâm, thoáng chốc nghiêng người tránh đi, tiếp theo phá cửa sổ chạy ra.
Tần Trọng Hải trúng hai kiếm, máu vẫn đang chảy, kỳ thật sớm đã vô lực phòng ngự. Ném đao lui địch thuần túy dựa vào tính cách dũng mãnh mà thôi. Y ngồi xổm dưới đất thở dốc, thầm nghĩ: “Thì ra là cao thủ dụng kiếm, giỏi, thật là lợi hại.”
Tai nghe thuộc hạ lớn tiếng kêu to, tiếp theo là tiếng giương cung bắn tên. Có điều võ công của người nọ vô cùng inh, hẳn là không ai trong đám Hổ Lâm Quân ngăn được cao thủ cỡ này. Quả nhiên thuộc hạ quát to một trận rồi âm thanh dần dần tan đi, địch nhân đã thong dong rời khỏi.
Tần Trọng Hải chậm rãi đứng dậy, bùi ngùi thở dài. Trận chiến này trúng hai nơi kiếm, địch thủ lại vô sự trở ra, xem như bản thân ăn thiệt thòi không nhỏ.
Chỉ một lúc sau, đông đảo thuộc hạ tiến vào. Mắt thấy trên người y chảy máu, mấy kẻ giật mình chạy tới băng bó hộ. Tần Trọng Hải hỏi:
– Có thấy rõ diện mạo tặc nhân?
Một gã thuộc hạ đáp:
– Khởi bẩm tướng quân, thân ảnh tặc tử cực nhanh, nhất thời thấy không rõ. Khi rời đi còn hung hãn đả thương người, đâm bị thương nơi cổ tay tổng cộng mười ba huynh đệ.
Tần Trọng Hải sửng sốt thầm nghĩ: “Kiếm pháp cao tuyệt. Võ công thiên về dùng kiếm, đương thời rất ít người. Xem ra không khó truy ra lai lịch người này.”
Nghĩ tiếp thì cả kinh đoán: “Chẳng lẽ là Trác Lăng Chiêu tái xuất giang hồ?”
Vừa nghĩ liền biết không phải. Trác Lăng Chiêu đang khổ tư kiếm phápở Giang Nam, khi không chạy tới kinh thành xa xôi làm gì?
Tần Trọng Hải thấy đoán không ra, cố gắng kìm nộ khí trong lồng ngực, đưa tay triệu đám thủ hạ lại gần, nói:
– Các ngươi nghe đây. Chuyện hôm nay cấm không nhắc cho người ngoài, nếu không Khổng Các quỹ trách tội, tất cả mọi người đều không yên thân.
Chúng thuộc hạ cùng kêu lên:
– Chúng tôi sẽ lưu ý!
Tần Trọng Hải nói:
– Minh Nhi, gọi những huynh đệ bị thương tới tìm ta, sẽ phát ỗi người ba mươi lượng bạc ngợi khen. Các huynh đệ còn lại xuất lực ngăn địch, cũng có công lao, thưởng mỗi người mười lượng bạc uống rượu.
Chiêu này là tiền tài lấp miệng, chỉ cần ngươi im lặng, lão tử liền cho ngươi ích lợi. Quả nhiên tất cả mọi người mừng rỡ nghĩ thầm: “Không hổ là đại tướng tiền tuyến trở về! Ra tay thật là hào sảng!” Cả đám hân hoan rời đi, có thể đi theo một thủ trưởng như thế, đúng thật tam sinh hữu hạnh.
Lúc này Tần Trọng Hải đã tỉnh hẳn rượu, ngồi trên đống tấu chương thầm mắng:
” Tiểu tử giỏi thật, lại xem Văn Uyên Các như chỗ không người, không ngờ còn đả thương cả cha ngươi nữa.”
Ngày ấy y quyết chiến với Sát Kim trăm hiệp, còn không bị thương tích gì. Ai ngờ giờ tới trông coi một phòng sách nho nhỏ, lại trúng hai kiếm. Xem như là trận đại bại hiếm thấy trong đời.
Mắt thấy sắc trời đã sáng, ngày mai các huynh đệ sẽ đến lấy tiền. Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, bấm tay tính toán thì bị thương mười ba người, mất ba trăm chín mươi lượng. Huynh đệ còn lại cũng tốn hơn sáu trăm, tổng cộng phải xuất ra cả ngàn lượng bạc. Càng tính y càng nhức đầu, ngày thường tiền bạc đều ném sạch vào tửu lâu, đến nay đã ba hai tuổi mà vẫn chưa vợ. Cũng may dưới giường có chôn ba trăm lượng bạc, chính là tiền dành mua quan tài những năm trước đây, tránh để chết ở tiền tuyến không người chôn cất, lúc này nợ tiền sai sử, không thể làm gì khác hơn là đành xuất ra cho đủ số.
Tần Trọng Hải sờ sờ mũi. Mắt thấy thiếu tiền phải tìm người mượn, y thầm nghĩ:
“Dương lang trung nhất định có tiền, có điều phân nửa đã đi Giang Nam. Lư huynh đệ cũng không còn ở Bắc Kinh, mà hắn cũng là hạng quỉ đói. Ài… Việc này lại không thể để Hầu gia biết, không còn đường nữa, đành tìm Ngũ Định Viễn mượn tiền vậy!”
Nhớ tới Ngũ Định Viễn ngày thường hiểu đối nhân xử thế, chi tiêu tiết kiệm, hẳn là tích được bao tiền đầy ắp. Tần Trọng Hải vui vẻ, lúc này giấu đi thương thế, tiếp theo ba bước làm hai bước, vội vàng tới phủ Chế sứ.
Tới gần phủ của Dương đại học sĩ, thấy trước cửa có mười mấy chiếc xe. Mấy tên gia đinh đang chuẩn bị gì đó, Tần Trọng Hải ngăn lại, hỏi:
– Sao trước cửa chen lấn nhiều người như thế? Dương gia các ngươi đi đưa ma sao?
Gia đinh nghe lời vô cùng khó nghe, sắc mặt khó coi không đáp một lời, chỉ nghe một người kêu lên:
– Tần tướng quân, ngài cũng tới tiễn đưa gia huynh sao?
Tần Trọng Hải nhìn lại. Thấy người nọ diện mạo thanh tú, tuổi tầm hai mươi, lại là bào đệ Dương Thiệu Kỳ của Dương Túc Quan.
Tần Trọng Hải nghe nói Dương Túc Quan còn ở kinh thành, cao hứng thầm nghĩ: “Dương Túc Quan hay lắm. Ra là còn chưa kịp đi, đúng lúc ta đến vơ vét tài sản của hắn”
Y ngáp một cái, nói:
– Có cái gì hay mà đưa với đón? Hắn cũng muốn tới Giang Nam? Chờ lão tử đi thải một lát, ngươi cũng tiễn ta một đoạn được chăng?
Dương Thiệu Kỳ nghe lời lẽ thô tục, trên mặt hết xanh lại đỏ, thầm nghĩ: “Người này thật là thô lỗ.”
Tần Trọng Hải thấy hắn non nớt đáng yêu, cười thầm trong bụng, càng không ngừng trêu chọc. Dương Thiệu Kỳ là thư sinh, ứng phó sao nổi hạng lưu manh trêu cợt, chỉ thầm kêu khổ, khấn đối phương mau rời đi cho.
Tần Trọng Hải phiếm chuyện một hồi, lại nói sang chủ đề “Kim Bình Mai”. Dương Thiệu Kỳ bịt tai, chỉ sợ nghe lọt một chữ. Đang huyên náo, lại thấy một người đi tới cau mày nói:
– Trọng Hải lại ăn hiếp xá đệ.
Người này dung mạo anh tuấn, cử chỉ lão luyện, chính là Dương Túc Quan.
Tần Trọng Hải tức giận nói:
– Ai ăn hiếp hắn? Ta đây đang điểm giáo tiểu đệ nhà ngươi, tránh mai này hắn không hiểu chuyện, để cho người ta lấy hết áo quần trong trận mây mưa. Các ngươi còn không đa tạ lão tử?
Mắt thấy bào đệ đỏ bừng khuôn mặt, Dương Túc Quan sợ hắn bị ô nhiễm, liền thấp giọng dặn dò vài câu, bảo Dương Thiệu Kỳ đi trước.
Tần Trọng Hải đang tính mở miệng vay tiền, chợt thấy Dương Túc Quan đến gần vài bước, thần sắc ngưng trọng như có việc muốn nói. Y hì hì cười hỏi:
– Có việc gì chăng?
Dương Túc Quan khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
– Trọng Hải, mấy ngày này trong kinh thành, cần lưu ý thêm về Ngũ chế sứ, ta có điều lo lắng về hắn.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi:
– Lo lắng hắn làm gì? Sợ hắn tìm không ra nơi chơi gái sao?
Dương Túc Quan cau mày nói:
– Ngươi đừng giỡn nữa, ta đang nói về chính sự.
Chàng thấp giọng nhắc:
– Trở về từ Thiên Sơn, Ngũ chế sứ trở nên rất cổ quái. Ta sợ hắn nghĩ ngợi nhiều mà sinh chuyện.
Tần Trọng Hải ngạc nhiên hỏi:
– Phải không? Ta thấy mỗi ngày hắn đều ăn ba chén cơm lớn, rượu uống cả hũ, còn làm bao tay sắt đeo cho oai, nói đến rất tốt! Có cái gì lo lắng?
Dương Túc Quan thở dài, nói:
– Cũng chưa chắc. Lần này Hầu gia không phái hắn xuôi nam, ta xem hắn rất là bi phẫn.
Tần Trọng Hải ừm một tiếng, nhớ tới Ngũ Định Viễn luôn canh cánh án tình Yến Lăng tiêu cục trong lòng, Liễu Ngang Thiên lại không giao trách nhiệm, bảo hắn làm sao chịu nổi. Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể nói gì? Y lắc đầu không đáp lời.
Dương Túc Quan thở dài nói:
– Hiện giờ võ công của Định Viễn vượt xa khi xưa, tính tình lại nóng, chỉ mong đừng kích động gặp phải mầm vạ, như vậy thu xếp cũng khó khăn.
Tần Trọng Hải cười ha hả nói:
– Hắn thật sự như vậy, chính là không thể tốt hơn! Nếu ta là Thiên Sơn truyền nhân con mẹ nó gì đó, ta đã sớm tới Giang Nam giết người. Các ngươi đa tạ ta cũng không kịp, còn cần giúp lão tử thu xếp cái gì?
Dương Túc Quan nhìn y một cái, lắc đầu nói:
– Là thế này,cũng coi như việc nhỏ. Ta chỉ sợ hắn… Sợ hắn hiểu lầm ta.
Tần Trọng Hải nghe thì mừng rỡ, cười nói:
– Lại có hiểu lầm? Là vì nữ nhân?
Mắt thấy sắc mặt Dương Túc Quan quẫn bách, Tần Trọng Hải cười nghiêng ngả, nói:
– Tưởng sự tình rắm chó nào, ra là có người hiểu lầm ngươi. Hắc hắc, nếu làm không tốt, lão tử cũng hiểu lầm tên mặt trắng ngươi!
Lúc này Cố gia tiểu thư sớm bỏ trốn cùng Lư Vân, hẳn là Túc Quan cũng đã biết chuyện, Tần Trọng Hải nghĩ đồng môn nhiều năm, cũng không giễu cợt nhiều, chỉ châm chọc một phen.
Dương Túc Quan hừ một tiếng, nói:
– Ngươi đừng đổ thêm dầu vào đám lửa cháy. Nghe nói Ngũ chế sứ thực sự cảm mến một nữ đệ tử Cửu Hoa Sơn, còn từng nhiều lần mạo hiểm khó khăn, ngay cả tánh mạng cũng không cần…
Chàng còn chưa nói hết, Tần Trọng Hải đã tiếp lời, cười nói:
– Có điều nữ nhân kia là hạng lẳng lơ, lén thích Dương đại nhân, không màng đến Ngũ chế sứ của chúng ta, có đúng hay không?

Lời này thật sự khó nghe, Dương Túc Quan gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong, đành thở dài một tiếng.
Tần Trọng Hải cười nói:
– Ngươi muốn lão tử đến nói rõ thay ngươi, đúng hay không?
Dương Túc Quan lộ vẻ xấu hổ, gật đầu nói:
– Vậy phải làm phiền Trọng Hải. Chỉ vì mấy lần thương lượng đại sự, Định Viễn đều có vẻ kích động. Mỗi hồi ta nói đến chuyện hợp tác cùng Giang Sung, hắn đều tức giận đến ngập lòng. Ta sợ hắn nghĩ quẩn, cuối cùng lại xa lánh ta.
Tần Trọng Hải hì hì cười nói:
– Ai kêu ngươi không chơi không chịu được, chuyên chui rúc trong đám son phấn, đáng đời huynh đệ chúng ta xem thường ngươi.
Y đưa tay ra, đảo mắt nói:
– Lão tử nói thay không khó, một trăm lượng bạc.
Dương Túc Quan thấy y một dạng lưu manh, thật là thổ phỉ trời sinh, bất giác tức giận nói:
– Mọi người cùng cộng sự Liễu môn, chỉ nói vài câu, ngươi có thể nào đòi tiền khắp nơi như vậy?
Tần Trọng Hải cười nói:
– Ngươi còn không biết, lát nữa ta tính dẫn hắn đi lầu Nghi Hoa thay đổi tâm tình, há lại không có tiền chơi hoa? Nghi hoa à Nghi hoa, vay tiền chơi hoa nào!
Dương Túc Quan thở dài một tiếng, lệnh cho hạ nhân lấy năm đĩnh Long ngân hai mươi lượng ra, đích thân hai tay dâng lên. nói:
– Bất kể thế nào, mọi việc xin kính nhờ cho.
Đây là có tiền tiêu tan tai họa. Về phần có phải bánh bao thịt ném chó hay không, cũng không cách nào quản nổi. Tần Trọng Hải thấy Dương Túc Quan hậm hực rời đi, liền hì hì cười thầm: “Được một trăm lượng rồi!”
Tính ra còn thiếu năm trăm lượng bạc, liền chạy tới nhà Ngũ Định Viễn. Tới phủ Chế Sứ, Tần Trọng Hải có việc cầu người, biết không nên la to. Y nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng kêu lên:
– Ngũ chế sứ, Ngũ đại gia. Lão tử đến với ngươi, mượn… Mượn sách để xem.
Y sợ hai chữ “vay tiền” vừa ra, Ngũ Định Viễn liền chạy trối chết, đành dối lừa một phen.
Gọi vài tiếng, không thấy có người ra mở cửa. Tần Trọng Hải thầm hỏi: “Nhà hắn có quản gia gác cổng, sao giờ không ai trông cửa? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Tâm niệm vừa động, liền xoay người nhảy lên tường, chạy về hướng hoa viên. Tới phòng ngủ Ngũ Định Viễn, Tần Trọng Hải lên giọng, lớn tiếng kêu:
– Ngũ Định Viễn! Ngươi mau ra đây! Lão tử tới mượn sách!
Cũng không quản Ngũ Định Viễn là người thô kệch, có thể bày sách vở gì trong nhà, liền gõ cửa không dứt.
Hồi lâu vẫn không người đáp trả, Tần Trọng Hải đang buồn bực, lại nghe tiếng bước chân vang, có người tới đại sảnh. Y vui mừng phóng vào trong, hét lớn một tiếng:
– Ngũ Định Viễn! Ngươi vừa chạy đi đâu vậy?
Mắt thấy người tới hình dung khô quắt, nào phải Ngũ Định Viễn, lại là một lão đầu vô danh. Lão đầu nọ thấy Tần Trọng Hải ác hình ác trạng, sợ đến hồn phi thiên ngoại, té trên mặt đất, xua tay xin:
– Tráng sĩ tha mạng!
Tần Trọng Hải thấy vẻ mặt lão nhân kinh hoảng như xem mình thành quân trộm cướp. Y đỏ mặt, vội vàng kéo lão dậy, hỏi:
– Thứ lỗi, xin hỏi lão trượng, Ngũ chế sứ ở đâu?
Lão nhân nọ ngạc nhiên hỏi lại:
– Ngũ chế sứ? Là ai?
Tần Trọng Hải cau mày nói:
– Ông nghễnh ngãng rồi chăng? Chính là quan nhân ở chỗ này!
Lão nhân kia ồ một tiếng, cười nói:
– Là nam tử mang bao tay sắt đó sao! Hai ngày trước, hắn đã bán nơi này cho lão gia nhà ta.
Tần Trọng Hải nhảy dựng lên, cả kinh hỏi:
– Hắn bán nơi này? Vậy đi nơi nào?
Lão nhân kia cười nói:
– Lão không quen biết thì sao rõ việc nọ? Hôm nay tới để quét dọn. Cậu là bằng hữu của hắn?
Tai nghe lão nhân lải nhải, Tần Trọng Hải sao nghe lọt nửa chữ, thầm nghĩ: “Giỏi cho Ngũ Định Viễn, rốt cuộc chết ở nơi nào? Chẳng lẽ là đi Giang Nam?”
Từ biệt lão nhân nọ, ra khỏi phủ Chế sứ, y còn chưa được vài bước thì một người đâm đầu mà đến, lại là Vi Tử Tráng. Tần Trọng Hải biết Vi Tử Tráng chuyên trách thủ vệ, bình thường không rời Liễu Ngang Thiên, lúc này tới đây nhất định có việc, y xông tới hỏi:
– Sao, có chuyện lớn gì?
Sắc mặt Vi Tử Tráng lộ vẻ sầu khổ, nói:
– Không ngờ đêm qua Ngũ chế sứ bỏ quan ấn trong thư phòng Hầu gia, còn để lại một phong thơ, nói hắn muốn từ quan đi xa.
Tần Trọng Hải hít một hơi, cười lạnh nói:
– Từ quan đi xa? Định Viễn giỏi lắm, đích thị là đi tìm Trác Lăng Chiêu báo thù!
Vi Tử Tráng cả kinh nói:
– Làm sao ngươi biết?
Tần Trọng Hải quay đầu nhìn phủ Chế Sứ, nói:
– Hắn bán sạch nhà cửa, ông nói là muốn làm cái gì? Ta xem hắn sẽ liều mạng bằng bất cứ giá nào!
Y gật đầu liên tục, lại nói:
– Nhìn không ra người thành thật như Ngũ Định Viễn lại thế này, ngày thường làm người làm quan đều chu đáo, trong lòng vẫn còn nhiệt huyết, cũng xem như nam tử rắn rỏi!
Vừa nói vừa dựng thẳng ngón cái, tán thưởng không ngớt.
Vi Tử Tráng thở dài nói:
– Ngươi đừng khen hắn! Trác Lăng Chiêu có Giang Sung bảo vệ, chúng ta muốn dựa vào người này lấy chứng cứ phạm tội, nhiều nhất chỉ mời ra làm chứng, có thể nào giết hắn đây? Ông trời phù hộ, đừng sinh chuyện mới tốt.
Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:
– Ông đừng rầu rĩ nữa, Ngũ chế sứ dù đã mạnh hơn nhiều, Trác Lăng Chiêu cũng không phải là đèn cạn dầu. Không có chuyện chết người được đâu.
Y trầm ngâm một hồi lâu, nhớ tới Dương lang trung còn chưa rời đi, mới nói:
– Việc này không nên chậm trễ nữa, thừa dịp Dương lang trung chưa rời kinh, ông sai người thông báo cho hắn một tiếng, nói rằng Ngũ chế sứ đã tới Giang Nam, bảo hắn để ý một chút. Đừng để lớn chuyện.
Vi Tử Tráng nghe tình huống khẩn cấp, vội vã đồng ý một tiếng, đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe Tần Trọng Hải kêu lên:
– Chờ một lát, ta còn có đại sự.
Vi Tử Tráng quay đầu, nói:
– Sao? Tần tướng quân dặn dò gì nữa?
Tần Trọng Hải hắng giọng một tiếng, nói:
– Có chuyện muốn phiền ông. Gần đây trong tay sạch bách, cần ít tiền đi vớt vát lại.
Vi Tử Tráng cười khổ nói:
– Lại thua bạc? Thật sự là…
Hắn chau mày, thò trong lòng lấy ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, than thở rằng:
– Lấy dùng trước đi, không cần giả ta vội.
Tần Trọng Hải nhăn nhó nói:
– Không đủ.
Vi Tử Tráng cả kinh hỏi lại:
– Rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu!
Tần Trọng Hải cúi đầu, ngập ngừng nói:
– Năm trăm lượng.
Vi Tử Tráng hít một hơi lạnh, run giọng nói:
– Năm trăm lượng! Ta… Ta còn vợ dại con thơ! Lão huynh ngươi thật quá tàn nhẫn!
Xem ra hai người thường mượn tiền lẫn nhau. Về phần ai thiếu ai, có trả hay không thì không ai nhớ nổi.
Tần Trọng Hải nào quản đến tình cảnh của Vi Tử Tráng, nhớ tới chúng thuộc hạ còn đang chờ, lập tức nhéo hắn, lớn tiếng nói:
– Lão tử mặc kệ, dù sao hôm nay ta phải dùng! Ông không ượn, lão tử chỉ có nước nhảy xuống biển!
Y thấy Vi Tử Tráng lộ vẻ khó xử, liền giao cương đao cho hắn, quát:
– Cầm cây đao xem như làm tin, mau đưa tiền cho ta. À! Đừng cho Hầu gia biết!
Vi Tử Tráng đau khổ than thần: “Kẻ mặt dày này thật là phiền toái, ai… Lát nữa phải mở miệng ra sao với mụ vợ ở nhà? Ta đây không khéo ăn nói, có lẽ xảy ra chuyện mất…”
Hắn xem bộ dáng vô lại của Tần Trọng Hải. Nếu không thuận theo, sợ rằng còn bị chèo kéo không dứt, đành phải gắng gượng chịu trận một lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.