Anh Hùng Chí

Chương 68: Mệnh Lý Hữu Thời Chung Tu Hữu


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 68: Mệnh Lý Hữu Thời Chung Tu Hữu


Lư Vân lòng đầy tâm sự, chậm rãi trở về khách sạn đang trọ. Hắn vừa đi vào, liền nói với tiểu nhị:
– Mang một vò rượu thật lớn đến đây.
Tiểu nhị sửng sốt hỏi:
– Không phải ngày mai mới yết bảng sao? Sao công tử muốn uống rượu giờ này?
Tiểu nhị này từng trò chuyện một lần cùng Lư Vân, biết hắn là thí sinh vào kinh thi Đình, lúc này mở lời hỏi lại.
Lư Vân cười khổ nói:
– Yết bảng hay không, với ta đều không khác gì. Mau! Lấy rượu đến đây!
Tiểu nhị kia cười nói:
– Công tử chớ nói như vậy, dầu gì ngài cũng xuất thân cử nhân rồi, tính ra oai phong hơn người thường nhiều lắm. Chỉ cần không gặp đại nhân vật xuất thân tiến sĩ, chính là gặp ai cũng không sợ!
Lư Vân thầm nghĩ: “Ài. . . Nhưng ta chuyên đụng đầu với tiến sĩ đại quan. . .”
Hắn lấy bát ra, một mình uống rượu. Đang uống, bỗng một người nhảy ra mắng:
– Con bà nó, không phải đã nói lên kinh thì tới tìm ta sao? Giờ lại trốn lão tử mà uống thế này!
Lư Vân nghe thanh âm hào phóng đầy ô ngôn uế ngữ, nhất thời mừng rỡ, ngẩng đầu kêu lên:
– Tần tướng quân!
Quả nhiên người trước mắt mặc quân trang, lưng đeo cương đao. Chính là Hỏa Tham Nhất Đao tới.
Tần Trọng Hải hắc hắc cười nói:
– Thi khảo thế nào?
Lư Vân cười khổ đáp:
– Ta cũng chẳng rõ. mấy ngày nay vô tri vô giác. Khó khăn lắm mới lấy được cái danh Hương cống. Ai ngờ đi tới trong kinh, thủy chung lại không định tâm, ai… Có lẽ đã rớt.
Tần Trọng Hải nhổ nước miếng phì phì, lớn tiếng nói:
– Thúi lắm! Vẫn còn chưa yết bảng! Ta nói ngươi đích thị đứng đầu bảng, là trạng nguyên thiên hạ!
Lư Vân lắc đầu cười khổ:
– Đừng nói nữa, uống rượu! Uống rượu đi!
Tần Trọng Hải nâng bát cùng hắn, hì hì mắng:
– Đã lâu không gặp được lão huynh ta, biết đâu ngươi lại đổi tướng gặp vận, mau uống thêm mấy bát!
Hai người uống một hồi, Lư Vân thấy trên trán Tần Trọng Hải ẩn hiện vẻ lo lắng, đoán rằng gần đây y có chuyện không trôi chảy, liền hỏi:
– Ta xem dường như Tần tướng quân có chuyện ưu phiền? Trong hoàng cung xảy ra chuyện gì sao?
Tần Trọng Hải dốc một bát đầy, nói:
– Mấy ngày nay trong triều đấu đá ác liệt, ngươi có nghe qua?
Lư Vân ngạc nhiên hỏi:
– Lại có chuyện này? Rốt cuộc xảy ra đại sự gì?
Tần Trọng Hải nghĩ đến đám người Quỳnh Quý Phi, bất giác trong tâm phiền muộn, lắc đầu nói:
– Việc này không tiện đề cập, có dịp chúng ta sẽ nói sau. Dù sao lần này ta hồi kinh, phải ở lại đến cả năm mất.
Lư Vân thấp giọng nói:
– Sao vậy? Sự tình thực sự nghiêm trọng?
Tần Trọng Hải giơ bát rượu lên, nói:
– Đừng nói nữa, uống rượu uống rượu!
Lư Vân cũng đang tâm phiền ý loạn, lập tức cụng bát. Hai người một hơi cạn sạch.
Đêm này tâm tình hai người không yên. Uống đến say như chết, thẳng canh ba Tần Trọng Hải mới trở về.
Hôm sau, trong cung xuất bảng danh dán ngoài cửa Thừa Thiên, Tần Trọng Hải không để ý thân đầy mùi rượu tối qua, sáng sớm đã đến khách điếm kêu la, kiên quyết kéo Lư Vân dậy, quát:
– Ngày đại hỉ đã đến!
Lư Vân say rượu chưa tỉnh, đầu hãy còn đau, thấy bộ dáng mừng rỡ của Tần Trọng Hải thì thở dài nói:
– Tần tướng quân đừng như vậy, lát nữa nếu thất vọng, chẳng phải càng thêm khó chịu sao?
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, nói:
– Nhìn xem bên ngoài, là ai tới thăm ngươi!
Lư Vân còn mặc quần áo, đã thấy một đại hán tiến vào. Người này đeo một cái bao sắt nơi tay phải, chính là Ngũ Định Viễn đến.
Lư Vân vui vẻ reo lên:
– Ngũ huynh!
Ngũ Định Viễn dùng một tay ôm lấy hắn, kêu lên:
– Cuối cùng đệ đã trở về! Tưởng là muốn giết người ca ca như ta rồi!
Lư Vân áy náy trong tâm. Ngày ấy hắn đi quá vội, không lời từ biệt Ngũ Định Viễn, lúc này thở dài nói:
– Ngày ấy tiểu đệ thất thố biết bao, xin Ngũ huynh…
Ngũ Định Viễn lớn tiếng nói:
– Cái gì thất thố với thất thái? Mọi người đều là huynh đệ, còn nói lời này làm gì?
Tần Trọng Hải đi tới, hắc hắc cười nói:
– Đúng vậy! Ngày đại hỉ đã đến! Chúng ta bớt lời nhảm nhí đi. Lư huynh đệ, thử nói xem, ngươi là Trạng nguyên hay Thám hoa?
Ngũ Định Viễn dùng sức vỗ vai Lư Vân một cái, sảng khoái quát to:
– Lư huynh đệ đương nhiên là Trạng nguyên được ngự bút khâm điểm!
Lư Vân thấy thần thái hai người mà lòng cảm kích, rơi lệ nói:
– Được hai vị huynh trưởng trân trọng Lư Vân như vậy, tiểu đệ… thật không biết nên hồi báo thế nào!
Tần Trọng Hải cười nói:
– Hồi báo cái rắm, ngươi đỗ Trạng nguyên thì dẫn hai ta tới tửu lâu vui vẻ một phen, đó chính là hồi báo lớn nhất!
Ngũ Định Viễn thấy Lư Vân rơi lệ đầy mặt thì không khỏi lo lắng, hỏi:
– Sao vậy? Nhìn bộ dáng của hiền đệ, có thực là thi không tốt?
Lư Vân lau mắt cười nói:
– Mặc kệ có tốt hay không, tóm lại đã giải thoát rồi, Mau… Mọi người cùng đi xem bảng vàng thôi!
Ba người tới cửa Thừa Thiên, chỉ thấy bốn phía đầy ắp người, đều là gia quyến thân hữu của các thí sinh. Tần Trọng Hải thấy cước bộ của Lư Vân chậm chạp, có ý khích lệ hắn, liền cười nói:
– Lư huynh đệ, chúng ta đánh cuộc đi!
Lư Vân đang buồn bã, chán nản hỏi:
– Đánh cuộc cái gì?

Tần Trọng Hải cười nói:
– Nếu ngươi đỗ Trạng nguyên, liền cởi khố chạy quanh Thừa Thiên Môn một vòng, ngươi nói được không?
Sắc mặt Lư Vân quẫn bách, nói:
– Tướng quân thật biết nói chơi, thứ nhất ta không đỗ Trạng nguyên, thứ hai ta không làm chuyện nhàm chán này, sao tướng quân đánh cuộc hoang đường như vậy?
Tần Trọng Hải hì hì cười nói:
– Dù sao ngươi tự cho là mình không đỗ, vậy chúng ta hãy đánh cuộc, còn e ngại cái gì?
Lư Vân không đáp mà đi về phía trước. Tần Trọng Hải cười nói:
– Không đáp chính là đồng ý rồi, lát nữa lão tử sẽ tính sổ một phen.
Ba người đang muốn chen đẩy xem bảng vàng. Thấy Dương Túc Quan cũng đến, Ngũ Định Viễn vẫy tay chào, kêu lên:
– Dương lang trung cũng tới rồi!
Bên người Dương Túc Quan có một thanh niên mi thanh mục tú tuổi chừng hai mươi, dung mạo có phần giống chàng.
Dương Túc Quan cười nói:
– Đây là bào đệ Thiệu Kỳ, cũng tham gia thi Đình năm nay, ta đặc biệt dẫn đến xem bảng.
Dương Thiệu Kỳ tuổi trẻ nhưng hành sự khá là lão luyện. Hắn chắp tay với mọi người, nói:
– Tiểu đệ Thiệu Kỳ, có lễ với các vị huynh trưởng.
Ngũ Định Viễn vội vàng hoàn lễ, khen rằng:
– Thiệu Kỳ dòng dõi nhà hổ, tất nhiên là tên đề bảng vàng.
Tần Trọng Hải đi ra phía trước, lại cười một cách bất hảo:
– Có kỳ huynh tất có kỳ đệ, lại thêm một gã tiểu phong lưu! Đừng đi hái hoa khắp nơi nữa chứ!
Dương Thiệu Kỳ đỏ mặt lên, không biết đáp lời ra sao. Dương Túc Quan lại hắng giọng một tiếng, nói:
– Trọng Hải đừng ăn hiếp xá đệ.
Mắt tuấn nhìn nghiêng, thoáng chốc thấy Lư Vân. Dương Túc Quan rùng mình, ôm quyền nói:
– Lư công tử, đã lâu không thấy.
Lư Vân ngập ngừng nói:
– Ừm… Đã lâu không gặp.
Dương Túc Quan mỉm cười:
– Hôm nay Lư huynh cũng đến xem bảng sao?
Lư Vân ậm ừ một tiếng, lại cúi đầu không đáp.
Dương Túc Quan nói:
– Lư huynh tài học hơn người, tất nhiên danh đề bảng vàng. Ta ở đây xin chúc mừng Lư huynh trước.
Tần Trọng Hải nghiêng mắt liếc chàng một cái, lại phun một ngụm nước miếng, hung tợn nói:
– Đừng lắm lời khách sáo, mọi người mau đi xem bảng!
Dương Túc Quan cười nói:
– Nói đúng lắm, mời chư vị!
Chàng kéo theo đệ đệ, liền quay thân rời đi.
Tần Trọng Hải thấy bảng dài đã được treo lên, lúc này lớn tiếng nói:
– Đi thôi! Chúng ta cũng đến xem!
Nói rồi tay nhéo Lư Vân một cái:
– Xem từ đầu bảng, đầu tiên xem đại danh của Lư trạng nguyên!
Ngũ Định Viễn cũng nói:
– Tần tướng quân nói không sai, Lư huynh đệ tài hoa dào dạt, chính là Trạng nguyên không sai!
Ai ngờ Lư Vân chợt lui về sau, thấp giọng nói:
– Ta xem từ cuối lên.
Tần Trọng Hải không muốn miễn cưỡng hắn, liền đánh mắt sang Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn hiểu ý, nhảy lại vỗ mạnh vào vai Lư Vân một cái, khích lệ:
– Lát nữa thấy tên của đệ, ca ca lập tức tìm ngươi ăn mừng!
Lập tức binh chia làm hai đường, Lư Vân từ cuối bảng xem lại, Tần Trọng Hải cùng Ngũ Định Viễn xem từ đầu bảng. Lư Vân thở vắn than dài cả đoạn đường, nghĩ thầm: “Tư vị thi rớt, ta sớm đã nếm qua. Nhân sinh mười phần, tám chín không được như ý. Lát nữa không thấy tên mình, ta cũng không nên tức giận.”
Hắn thất bại nhiều năm, sớm đã tâm tàn ý lạnh. Xem cuối bảng, chỉ thấy Triệu Nhất Phi, Nghiêm Tùng Chính, Lý Như Long ba cái tên treo cao. Những người này đỗ giáp thứ ba, đều được ban thưởng học vị “Đồng tiến sĩ xuất thân”. Lư Vân lòng đầy tịch liêu, thầm nghĩ: “Đứng cuối bảng năm nay là Triệu Nhất Phi. Nếu ta thi rớt lần nữa, vậy sẽ gọi là Triệu Lạc Sơn. (kẻ tới từ Sơn Đông lại thi rớt)”
Hắn cười khổ, xem tiếp thì bất ngờ thấy cái tên Chu Dương. Chợt nhớ ngày ấy bản thân lòng đầy căm phẫn, từng giúp người này thanh toán tiền phí thi, không ngờ là đối phương cũng đậu Tiến sĩ.
Lư Vân kính nể trong tâm, thầm nghĩ: “Đúng là vô tâm trồng liễu liễu đâm chồi, ta đây hiệp trợ cũng đáng.”
Nhất thời hắn lại vui vẻ thay cho Chu Dương.
Xem thêm một hồi tới bảng giáp thứ hai. Bảng này có mười lăm người, được ban thưởng học vị “Tiến sĩ xuất thân”.
Lư Vân đi chưa mấy bước, thấy ba chữ Dương Thiệu Kỳ, trong lòng tán thưởng: “Dương môn quả nhiên phi phàm, không ngờ hai đời phụ tử xuất ba ra vị tiến sĩ, thực có thể sánh với Tô thị phụ tử năm xưa”
Năm xưa Tô Tuân, Tô Thức (tức đại thi hào Tô Đông Pha), Tô Triệt nhất môn tam kiệt đỗ tiến sĩ, tạo thành thiên cổ giai thoại lưu truyền tới nay, Dương gia phụ tử giỏi như vậy, tự nhiên sẽ được truyền tụng một thời.
Lư Vân chậm rãi mà xem. Trong mười lăm người đỗ giáp thứ hai cũng không có tên mình. Lần này trúng tuyển tổng cộng được bốn mươi ba vị tiến sĩ. “Nhị giáp tiến sĩ xuất thân” cùng “Tam giáp đồng tiến sĩ xuất thân” chiếm bốn mươi người, chỉ còn lại ba người thuộc bảng “Đệ nhất giáp tiến sĩ cập đệ”.
Lư Vân cười khổ trong lòng: “Nhị giáp cũng không có, xem ra không có ta, Ài! Đến lúc trở về Sơn Đông rồi.”
Chỉ nghe ở bên có tiếng nỉ non không dứt, lại có người cười to không ngớt, là trường diện mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu khổ. Nơi xa xa, Dương gia huynh đệ còn đang chúc mừng, Lư Vân cười khổ thầm nghĩ: “Kỳ thật ta đã đoán trúng bản thân thi rớt, giờ cần gì phải tỏ ra đau thương? Hắc hắc, đợi xem hết quỷ bảng này, lát nữa phải tính kế sinh lộ ngày sau, đó mới là chính đạo.”
Hắn gắng mỉm cười, miễn cưỡng nhìn lại. Chỉ thấy Thám hoa là Giang Đại Thanh, chính là cháu của Giang Sung. Lư Vân cười khan một tiếng, nghĩ đến chốn quan trường coi trọng xuất thân dòng dõi, nếu không Giang Đại Thanh nọ óc đầy bụng phệ, sao lại trúng cử? Lư Vân than nhẹ một tiếng, xem thêm thấy Bảng nhãn là “Hồ Chí Liêm”, chiếu tên gọi thì chí hướng người này không hề tầm thường, lấy thanh liêm làm lẽ sống, không biết là thần thánh phương nào.
Xem đến đây, Lư Vân lòng đầy thê thảm, mặt xám như tro. Hắn thấy hai người Tần Trọng Hải cùng Ngũ Định Viễn vẫn ở phía trước, lúc này đi ra thấp giọng kêu:
– Tần tướng quân! Ngũ chế sứ! Chúng ta đi thôi!
Hắn gọi một hồi, ai ngờ hai người Tần Ngũ như trúng tà, từng người si ngốc đứng nhìn bảng vàng.
Lư Vân càng thêm khó chịu, thấp giọng gọi:
– Tần huynh! Ngũ huynh! Chúng ta hãy đi uống rượu!
Tần Trọng Hải kinh ngạc hỏi:
– Ngươi không phát hiện tên mình sao?
Lư Vân thở dài nói:
– Không thấy, ài…
Ngũ Định Viễn ngơ ngác hỏi lại:
– Thật sự không phát hiện?
Lư Vân đau xót trong tâm, nói:
– Thật không có.

Hai người Tần Ngũ nhìn nhau, cùng nói:
– Đọc sách quá nhiều, quả nhiên tổn thương thị lực.
Tiếp theo chỉ vào một chỗ, cùng kêu lên:
– Hai chữ Lư Vân to như cái đấu, sao không nhìn ra?
Lư Vân đại chấn toàn thân, ngẩng đầu vừa nhìn, thoáng chốc thấy mười ba chữ lớn: “Khâm định nhất giáp Trạng nguyên Lư Vân, ban thưởng tiến sĩ cập đệ”
Cuối mùa thu, ánh dương óng vàng chiếu lên, mấy chữ trên dường như được đúc từ vàng ròng.
Toàn thân Lư Vân như trúng sét đánh, run giọng hỏi:
– Đây… Đây thực là tên của ta sao?
Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:
– Con mẹ nó, không phải Lư Vân ngươi, chẳng lẽ là Lư Nhất Vân nọ sao?
Ngũ Định Viễn cười nói:
– Lư huynh đệ, chúc mừng đệ! Rốt cục đã làm rạng rỡ tổ tông, hãnh diện rồi!
Lư Vân run rẩy, hai đầu gối nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Tần Trọng Hải cả kinh hỏi:
– Làm sao vậy? Trúng gió sao?
Lư Vân rơi nước mắt như mưa, sướt mướt khóc lớn:
– Cha! Mẹ! Con đỗ rồi! Đỗ rồi! Hai người dưới đất có biết, xin hãy nhắm mắt . . . hu hu…
Mười năm gian khổ học tập, khổ sở thất lạc tứ hải, tới lúc hồi báo trong khoảnh khắc này. Hôm nay lúc này, hai chữ Lư Vân đã dương danh thiên hạ.
Hai người Tần Ngũ lòng cùng một mối cảm thông, liếc mắt nhìn nhau đều muốn nói: ” Lư huynh đệ chịu nhiều đau khổ, cuối cùng đã đến thời khắc khổ tận cam lai.”
Tần Trọng Hải thấy Lư Vân còn khóc nỉ non không dứt, lập tức nháy mắt. Ngũ Định Viễn lập tức hiểu ý liền đỡ hắn dậy. Lư Vân cả kinh hỏi:
– Hai người muốn làm gì?
Tần Trọng Hải cười to:
– Ngươi đã quên ước định vừa nãy sao?
Lư Vân rung giọng nói:
– Uớc định?
Tần Trọng Hải lớn tiếng:
– Chỉ cần ngươi trúng Trạng nguyên, liền phải cởi khố chạy quanh Thừa Thiên Môn một vòng!
Vừa nói liền muốn tới cởi khố của hắn.
Lư Vân vừa xấu hổ vừa vội, liên tục né tránh, lại bị Ngũ Định Viễn vững vàng ôm lấy. Bị “Phi La Tử Khí” quấn lấy, Lư Vân có thể nào giãy dụa? Hắn chỉ có thể hi hi cười khổ, liều mạng xin khoan dung, làm ọi người đứng xem cười trộm không thôi.
Tần Trọng Hải quát:
– Còn giãy dụa nữa, lão tử liền xuất đao!
Ba người vừa khóc vừa cười, loạn thành một đống ngay trước bảng vàng.
—o0o—
Chú: (1) Liệt Tử, tên thật Liệt Ngự Khấu, người đời Chu, triết gia chịu ảnh hưởng Ðạo Giáo, có viết :
“Si lung ám á gia hào phú,
Trí tuệ thông minh khước thụ bần.
Niên nguyệt nhật thời giai tải định,
Toán lai do mệnh bất do nhân.
Mệnh lý hữu thời chung tu hữu*
Mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu.”
Dịch nghĩa:
– Kẻ ngây, điếc, ngọng, câm nhà giàu to. Kẻ trí tuệ, thông minh lại chịu nghèo. Năm, tháng, ngày, giờ đều đăng tải ổn định rồi. Tính ra do mệnh (chứ) không do người. Trong mệnh có thời thì rốt cuộc phải có – trong mệnh không có thời thì đừng gượng tìm.
Diễn ca:
Ngây, điếc, câm, ngọng, nhà giàu,
Thông minh trí tuệ rớt vào… mồng tơi!
Thì ra số phận xấu chơi,
Kẻ không thời vận, cố bơi cũng chìm!
– Tiểu thư! Tiểu thư! Người biết Trạng nguyên năm nay là ai chưa?
Ngày hôm đó, Cố Thiến Hề đang trang điểm, chợt thấy Tiểu Hồng chạy vào, trong miệng còn không ngừng kêu la. Nàng khẽ cau mày nhắc:
– Em sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ mà nói.
Tiểu Hồng còn thở hỗn hển, nói:
– Tiểu thư! Có biết Trạng nguyên năm nay là ai?
Cố Thiến Hề soi mình trong gương đồng, tức giận nói:
– Ta sao biết là ai? Không phải công tử nhà quan lớn nào đó sao?
Tiểu Hồng lắc đầu:
– Không phải, không phải… Trạng nguyên năm nay là một người xuất thân sa cơ thất thế, hơn nữa tiểu thư còn biết người đó.
Cố Thiến Hề ngạc nhiên hỏi:
– Ồ ! Ta có biết à! Chẳng lẽ là gã công tử bột Bùi Thịnh Thanh kia sao?
Tiểu Hồng nói:
– Nhà hắn không sa cơ thất thế.
Cố Thiến Hề liếc Tiểu Hồng một cái:
– Em có chuyện mau nói thẳng, khi nào học được lối thừa nước đục thả câu vậy?
Tiểu Hồng thấp giọng nói:
– Trạng nguyên năm nay mang họ Lư, tên một chữ là Vân.
Cố Thiến Hề thất kinh đến nỗi để chiếc gương đồng trên tay rớt xuống, run giọng hỏi:
– Em… Em nói là sự thật?

Tiểu Hồng đáp:
– Vâng. Trạng nguyên còn đang dạo phố! Người không tin liền đi xem thử!
Cố Thiến Hề chạy vội lên lầu trên, đảo mắt liền không thấy bóng dáng. Tiểu Hồng đuổi theo kêu:
– Tiểu thư đừng vội!
Cố Thiến Hề đứng ở lầu gác, đưa tay cửa sổ đẩy ra. Thoáng chốc nghe tiếng pháo vang vọng cùng thanh la không ngừng. Nàng duỗi đầu ra ngoài, thấy từ xa đi tới một đoàn xe nghi lễ. Lão bá tánh đứng xem kín trên đường phố, trước mặt đoàn xe là một con bạch mã cao lớn, ngồi trên nó là một nam tử anh tuấn. Người này thân đeo đai hồng, trên đầu còn mang dải lụa có đính hoa màu đỏ thẫm. Lại chính là gã sai vặt Lư Vân năm đó từng ở nhà nàng.
Cố Thiến Hề ngóng nhìn lại, chỉ thấy vẻ u buồn trên mặt Lư Vân đã mất đi, thay vào là nụ cười nhẹ. Hắn còn đang hai tay vòng chào bá tánh hai bên, đúng là xuân phong đắc ý. Cố Thiến Hề nhớ mấy ngày trước hai người cắt đứt, lòng bỗng thấy đau xót, nước mắt suýt nữa rớt ra.
Lúc này Tiểu Hồng cũng lên tới lầu. Chủ tớ hai người cùng dò xét từ cửa sổ. Tiểu Hồng nhìn Lư Vân, thở dài nói:
– Đúng mười năm sông chảy về đông, mười năm sông chảy về tây. Năm đó họ Lư bi thảm, giờ lại thành khâm điểm Trạng nguyên, ài. . . Thế sự thật là khó lường..
Cố Thiến Hề nhẹ nhàng thở dài, lau lệ nói:
– Đây là điều đương nhiên. Lư công tử tài hoa hơn người, lại chịu đủ gian nan. Hắn không đỗ Trạng nguyên thì ai đỗ?
Nàng dõi mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy hai người cách thật xa, khuôn mặt Lư Vân dần dần mơ hồ.
Đang khi nói, Tiểu Hồng thấy Lư Vân đi về phía trước, nàng khẽ kéo ống tay áo tiểu thư, nói nhỏ:
– Tiểu thư người xem… xem ra hắn hướng về nơi này!
Cố Thiến Hề cúi đầu nhìn lại, quả thấy Lư Vân đi tới gần, đang ngưng mắt như tìm kiếm mình. Nàng cắn răng một cái, lại đưa tay đóng cửa sổ. Tiểu Hồng cả kinh hỏi:
– Tiểu thư sao vậy?
Cố Thiến Hề rơi lệ mà rằng:
– Không phải hắn đã nói rồi sao? Từ nay về sau, hai người chúng ta không hề liên quan. Ta cần gì gặp lại hắn…
Tiểu Hồng giữ tay nàng, khuyên nhủ:
– Tiểu thư, ngày ấy là hắn ăn dấm chua của Dương đại nhân, người đừng ấy lời đó là thật.
Cố Thiến Hề run giọng nói:
– Hết thảy đều quên đi… Hắn đỗ Trạng nguyên rồi, còn nhớ ta nữa sao? Ai… Đã hai năm, mọi người đều có cuộc sống riêng. Hắn có ngày hôm nay, ta cũng nên cao hứng thay…
Nói rồi không quay đầu mà đi về sau lầu.
Tiểu Hồng nhìn theo bóng dáng tiểu thư, thầm nghĩ: “Tiểu tử họ Lư trước kia là hạng khốn cùng, toàn bộ nhờ vào lão gia tiểu thư chiếu cố, hiện nay mới phất lên một chút, không những không biết đến khấu tạ ân đức, lại còn đòi dứt khoát với tiểu thư, thật là chó không bằng người.”
Nàng càng nghĩ càng giận, mở toang cửa sổ rồi phun ra một ngụm nước miếng, mắng:
– Ta nhổ vào! Đỗ Trạng nguyên thì giỏi lắm sao!
Lại nghe phía dưới xôn xao tiếng người, một hán tử cao lớn quát:
– Tiểu nha đầu chết dẫm nhổ bậy, muốn chết sao?
Tiểu Hồng cả kinh, mắt thấy dưới cửa sổ Lư Vân đang si ngốc nhìn lên. Nàng bối rối, vội đóng cửa sổ rồi rời đi.
Hán tử cao lớn nọ chính là Tần Trọng Hải. Ngày hôm nay y, Ngũ Định Viễn phấn khởi cùng Lư Vân dạo phố, ai ngờ tới bên cạnh phủ trạch Cố gia thì thình lình lại bị một trận nước miếng phun ra. Tần Trọng Hải nhất thời giận sôi lên, bất giác vỡ miệng mắng to. Đến lúc thấy tiểu nha đầu lén đi, liền nói với Lư Vân:
– Đi thôi! Chỗ này có gì hay ho đâu! Mau trở về vui vẻ một phen nào!
Lại nghe Ngũ Định Viễn lên tiếng:
– Tần tướng quân, ngài đừng lau nước miếng vào quần áo của ta, bộ y phục này có giá năm lượng bạc đấy!
Thì ra là Tần Trọng Hải tiện tay lấy áo của hắn lau mặt.
Tần Trọng Hải cười mắng:
– Hắc hắc! Đây chính là nước miếng của tiểu nữ hài nhi. Rất thơm, không thể so với đờm của lão tử, không bẩn một chút nào.
Hai người trêu chọc một hồi, ai ngờ Lư Vân ngây ra như phỗng. Ngũ Định Viễn khuyên:
– Lư huynh đệ, chúng ta mau đi! Đừng để người bên đường tò mò.
Tần Trọng Hải cau mày nói:
– Ngươi muốn làm gì! Bụng đau muốn mượn nhà xí sao?
Nói đoạn đi đến cửa lớn Cố gia, đưa chân đá vào, kêu to:
– Con mẹ nó! Có người muốn vãi cả ra quần, cần mượn nhà xí dùng một lát!
Lư Vân cả kinh nói:
– Tần tướng quân đừng quấy rối nữa, chúng ta đi thôi!
Trong tiếng cười lớn của Tần Trọng Hải, mọi người liền rời đi.
Ban đêm mọi người mượn phủ trạch của Liễu Ngang Thiên mở tiệc rượu. Lư Vân không có nhiều bằng hữu nhưng Liễu Ngang Thiên dụng tâm vì hắn, đã mời rất nhiều triều thần. Các vị đại thần vì nể thể diện Liễu Ngang Thiên, hơn nữa có chỗ tò mò với tân khoa trạng nguyên, ngoài Giang Sung, Lưu Kính thì hầu hết đều tụ tập tại Liễu phủ. Lư Vân bị các tân khách vây quanh, làm hắn cả kinh không biết sao cho phải, nhất hoảng sợ thất thố, được sủng ái mà kinh sợ đến độ liên tục nói lắp.
Một lão nhân to béo đi tới cười nói:
– Đây là tân khoa Trạng nguyên sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự!
Liễu Ngang Thiên kéo Lư Vân lại, cười nói:
– Lư hiền điệt mau lại đây, tham kiến thủ phụ đại nhân!
Lư Vân cả kinh, thủ phụ chính là đương kim Các quỹ, đứng đầu các đại học sĩ Nội các, hắn run giọng:
– Vãn bối Lư Vân, tham kiến Các quỹ đại nhân.
Lão nhân kia cười ha hả, nói:
– Không cần gọi Các quỹ đại nhân làm cho đôi bên xa cách. Gọi ta một tiếng Khổng lão gia đi!
Liễu Ngang Thiên thấy Khổng đại học sĩ yêu thích Lư Vân, trong lòng rất là cao hứng, cười nói:
– Lư hiền điệt, ngày sau nếu được Khổng lão gia tử sủng ái, chính là giúp ích rất lớn!
Khổng lão gia tử nói:
– Ngươi giờ đỗ đạt, từng nghĩ muốn làm cán sự của bộ nào chưa?
Lão thấy Lư Vân không đáp, lại nói:
– Ngươi là Trạng nguyên, tất nhiên là Cát sĩ đứng đầu. Nếu muốn lưu ở lục bộ chủ sự thì không chút vấn đề. Nếu ngươi ngại đợi trong kinh, lão phu cũng có thể tiến cử hiền tài như ngươi đi làm Tri châu Tri huyện…
Còn đang lải nhải, chợt thấy Lư Vân sắc mặt thừ người ra rồi rời đi, Khổng lão gia vừa sợ vừa giận, quát:
– Tiểu quỷ, ta còn chưa nói hết!
Liễu Ngang Thiên biết Lư Vân tính tình khác lạ, lại làm cho người khác ghét bỏ, liên tục bồi tội với Khổng lão gia:
– Con trẻ không hiểu lễ nghĩa! Lão gia đừng để bụng, mọi việc xem như thể diện lão Liễu ta…
Vừa nói vừa kéo Khổng các quỹ sang một bên, hai người tự đi uống rượu.
Lại hỏi Lư Vân thấy là người phương nào, sao có thế khiến hắn tâm lay thần trì như thế? Chỉ thấy hắn rơi lệ đầy mặt, đi tới trước một lão nhân gầy gò, quỳ xuống nói:
– Cố bá bá! Lư Vân tới khấu đầu với người.
Lão nhân kia diện mạo thanh kỳ, tiên phong đạo cốt. Chính là cha của Cố Thiến Hề, đương kim Binh bộ thượng thư Cố Tự Nguyên.
Vội vã từ biệt đến nay đã hai năm, xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Cố Tự Nguyên có vô vàn lời muốn nói nhưng yết hầu nghẹn lại. Tuy lão yêu tài của Lư Vân nhưng do người nhà cản trở, buộc Lư Vân phải rời đi, cuối cùng làm cho lão phiền muộn bi thống, thời gian qua vẫn thường tự trách bản thân không thôi. Còn tưởng rằng cả đời không từ mà biệt, ai ngờ ông trời còn thương, cuối cùng Lư Vân trở thành trạng nguyên thiên hạ, hai người mới có thể gặp lại lần nữa.
Cố Tự Nguyên khẽ vuốt gương mặt Lư Vân mà lão lệ tung hoành, lẩm bẩm:
– Con ngoan, ngày ấy ta xem bảng vàng, còn cho là mình mắt mờ. Nhờ người hỏi thăm mới biết đúng thật là con. Vân nhi à Vân nhi, mây đen tan đi lại thấy bầu trời, mười năm gian khổ đèn sách, cuối cùng không có uổng công …
Lư Vân nghe mà kích động trong lòng, nước mắt ứa ra. Thoáng chốc hai người ôm cùng một chỗ, đồng thanh khóc rống.
Đám người Liễu Ngang Thiên, Tần Trọng Hải thấy thế liền sôi nổi vây quanh. Tần Trọng Hải cười nói:
– Lư huynh đệ chúng ta đỗ trạng nguyên mà khóc như đưa ma, là đang diễn cái gì đó!
Mọi người nghe lời này đều nở nụ cười. Cố Tự Nguyên lau mắt, thở dài nói:
– Đúng vậy! Hôm nay tới chúc mừng Tân trạng nguyên, thật không nên rơi lệ.
Ngũ Định Viễn xưa nay chu đáo, tranh thủ kéo Lư Vân ra, chỉnh trang lại y phục cho hắn.
Liễu Ngang Thiên hỏi:
– Thì ra Cố đại nhân có biết Lư hiền điệt, chỉ không biết là nhờ duyên cớ nào?
Cố Tự Nguyên thở dài nói:
– Nói thì rất dài, Vân nhi là thư đồng của ta tại Dương Châu trước kia.
Mọi người ào ào khen:

– Cố đại nhân quả nhiên tinh mắt! Dùng cả Trạng nguyên làm thư đồng!
Lư Vân hồi tưởng chuyện cũ thì rơi lệ:
– Năm đó nếu không nhờ Cố bá bá chiếu cố, Lư Vân sao có ngày hôm nay?
Cố Tự Nguyên thở dài nói:
– Trạng nguyên có hôm nay, tất cả đều là dựa vào bản thân mình, không nửa điểm liên quan đến lão hủ. Giỏi, thật sự rất giỏi!
Tần Trọng Hải thấy mi mắt Lư Vân đỏ lên, sợ hai người lại muốn ôm đầu khóc rống, đến lúc đó không khỏi âm phong bi thảm, liền trêu:
– Được rồi, mau đi uống vài chén! Nếu không, nghe hai vị dài dòng thêm thì lát nữa không cần ăn, ta đã nổi một thân da gà!
Mọi người nghe vậy đều cười ha hả. Liễu Ngang Thiên cười nói:
– Trọng Hải nói đúng, mời mọi người khai tiệc, uống vài chén rồi nói sau!
Nói rồi đưa tay mời khách.
Cố Tự Nguyên dắt tay Lư Vân, mỉm cười nói:
– Hôm nay cha con ta uống đến không say không nghỉ.
Lư Vân gật đầu:
– Tiểu điệt đang muốn bồi tội Cố bá bá vì không từ mà biệt.
Cố Tự Nguyên cười ha hả, nói:
– Con đỗ Trạng nguyên chính là việc vui mừng trọng đại, có tội gì đều được miễn xá cả!
Mọi người hân hoan ăn uống bàn luận, Lư Vân mấy lần muốn nói chuyện riêng cùng Cố Tự Nguyên nhưng còn bận bịu bởi đám tân khách mời rượu. Cố Tự Nguyên lại lơ đãng, chỉ cười dài nhìn hắn.
Trong tiệc, Dương Túc Quan cũng tới mời rượu. Chàng hào phóng cười với Lư Vân:
– Ngày ấy tại Thừa Thiên Môn, ta từng nói qua Lư huynh tất sẽ đỗ đạt cao, quả không ngoài sở liệu, thật là đáng mừng!
Chúng tân khách thấy Dương Túc Quan hình dáng tuấn mỹ, Lư Vân thần thái phi dương, đều khen:
– Liễu môn xuất hiện lớp lớp nhân tài. Xem xem kìa, chỉ là tiến sĩ đã có hai vị!
Một lão nhân thân hình cao lớn, đầy mặt vẻ phú quý bưng chén rượu tới, chính là quốc trượng Quỳnh Võ Xuyên. Lão thấy hai người Dương Lư dáng vẻ xuất chúng bất giác thầm khen trong lòng, liền nói với Liễu Ngang Thiên:
– Ông thật là may mắn! Xem hai tiểu bằng hữu này thực như Du như Lượng, đều là học trò của chủ sự như ông, thật là một người đã chiếm hết chỗ tốt của thiên hạ!
Vị quốc trượng này xưa kia không giao hảo cùng Liễu Ngang Thiên. Đến khi tại Hoa Sơn thấy lớp tuấn kiệt trẻ tuổi Liễu môn mới có ý kết giao. Giờ mượn yến hội tới Liễu phủ, liệu rằng ngày sau sẽ thân cận cùng đám người Liễu môn.
Liễu Ngang Thiên nghe lời này trong tâm rất vui, bất giác cười ha hả:
– Quốc trượng mở kim khẩu quá lời, lão phu thật sự đảm đương không nổi ! Ha ha! Ha ha!
Ngự Sử Hà đại nhân đương nhiên cũng được Liễu Ngang Thiên mời đến. Chỉ nghe lão cười nói:
– Đều nói ‘ Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần ’, nhưng xem Dương lang trung, Tần tướng quân của chúng ta đều là chiêu bài lâu đời. Giờ tăng thêm Lư trạng nguyên tân khoa, càng là binh hùng tướng mạnh!
Quỳnh Võ Xuyên từng thấy qua thân thủ của Ngũ Định Viễn tại đại điển quy ẩn của Ninh Bất Phàm. Lão đi ra phía trước, kéo Ngũ Định Viễn qua cười nói:
– Liễu môn không chỉ ra một văn trạng nguyên, chúng ta ở nơi này còn có thêm một võ trạng nguyên từng đại chiến chưởng môn Hoa Sơn nữa!
Ngũ Định Viễn nghe quốc trượng tán dương, vội khiêm tốn đáp lễ:
– Không dám, ngày ấy nếu không phải nhờ Ninh chưởng môn nương tay, tại hạ sớm đã mất mạng, giờ sao còn ngồi ở đây!
Tần Trọng Hải cười nói:
– Ngũ chế sứ lại giở công phu hư ngụy rồi!
Ngũ Định Viễn cười khổ vài tiếng, liền không nhiều lời nữa.
Quỳnh Võ Xuyên cười ha hả nói:
– Ngày nay Liễu môn hưng thịnh, không chỉ là ‘ Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần ’ , chúng ta nên sửa khẩu hiệu, thêm tân danh mới phải.
Mọi người sôi nổi phụ họa, đều hỏi:
– Nên lấy danh hiệu là gì?
Hà đại nhân nói:
– Hiện nay là tứ đại tướng, chúng ta gọi là Liễu môn tứ tướng.
Hồ thượng thư bên bộ Lễ tiếp lời:
– Hà đại nhân nói đúng! Liễu môn tứ tướng, Dương Tần Lư Ngũ! Nghe thế nào?
Tần Trọng Hải nhíu mày nói:
– Nghe đến khô khốc lỗ tai, rất khó nghe.
Hà đại nhân cười nói:
– Vậy lấy danh hiệu gì?
Tần Trọng Hải ha hả cười nói:
– Ta nghĩ nên gọi là Liễu môn tứ thú, gà vịt thịt cá…
Vi Tử Tráng vội vươn tay ra che miệng y.
Cố Tự Nguyên tài hoa cao tuyệt, trầm ngâm một lát đã có kiến giải, liền nói:
– Như vậy đi! Chúng ta lấy chữ cuối trong tên từng vị. Túc Quan hiền điệt thì lấy chữ ‘ Quan ’, Trọng Hải tướng quân lấy chữ ‘ Hải ’, Vân nhi là ‘ Vân ’, Định Viễn chế sứ là ‘ Viễn ’. Chúng ta dựa vào chức quan cao thấp, gọi bọn họ là ‘ Liễu môn tứ thiếu, Quan Hải Vân Viễn ’. Chư vị nghĩ sao?
Mọi người hồ hởi khen:
– Hay cho ‘ Quan Hải Vân Viễn ’, không hổ là lời vàng của đương kim Binh bộ thượng thư!
Đêm này mọi người hứng khởi, liền bài danh cho bốn anh hùng trẻ tuổi Liễu môn. Hợp xưng “Liễu môn tứ thiếu, Quan Hải Vân Viễn “. ‘Quan’ đương nhiên là phong lưu tư lang trung Dương Túc Quan, ‘Hải’ chính là Hỏa Tham Nhất Đao Tần Trọng Hải, ‘Vân’ là Tân khoa Trạng nguyên Lư Vân, ‘Viễn’ còn lại là Thiên Sơn truyền nhân Ngũ Định Viễn. Tất cả mọi người thấy “Quan Hải Vân Viễn” đầy văn nhã, đều khen không dứt miệng, ngay cả kẻ thô lỗ như Tần Trọng Hải cũng phải cười bồi vài câu.
Mọi người uống đến đêm khuya mới chậm rãi tán đi.
Trước khi về, Cố Tự Nguyên triệu Lư Vân tới, dặn rằng:
– Ngày mai Hoàng thượng ban thưởng tiệc rượu, con nhớ ứng đối cho tốt, chờ qua ngọ yến thì tới nhà ta ngồi một chút, Cố bá bá có chuyện muốn nói.
Lư Vân lại nhớ tới Cố Thiến Hề. Từ khi hắn đỗ Trạng nguyên tới nay, hai người chưa từng gặp lại, không biết nàng có tha thứ cho chuyện hắn dứt áo đoạn tuyệt ở lầu trà hay không. Nhớ tới khi Cố Thiến Hề tức giận đóng cửa cửa sổ lúc dạo phố, hắn không khỏi thêm lo lắng, thầm nghĩ:
“Ngày ấy ta nhờ Tiểu Hồng chuyển lời, muốn nàng quên ta, ai ngờ. . . Ai ngờ trời cao trêu cợt, lại cho ta đỗ đạt Trạng nguyên, giờ ta nên xin nàng tha thứ sao đây?
Hắn ngập ngừng nói:
– Cố bá bá… Con..con ..
Cố Tự Nguyên thấy sắc mặt hắn chần chờ, còn cho là sợ Nhị di nương làm phiền, liền nói ngay:
– Con ngoan, còn sợ Nhị di nương sao?
Lời này lại nhắc Lư Vân nghĩ đến Nhị di nương chanh chua, bất giác thở dài.
Cố Tự Nguyên nói:
– Con hiện nay là tiến sĩ, ai có thể làm khó dễ cái gì, cứ yên tâm mà đến, biết chưa?
Lư Vân vâng dạ một tiếng, đang còn muốn hỏi tình trạng gần đây của Cố Thiến Hề, chợt nghe một âm thanh réo rắt vang lên:
– Cố bá bá, tiểu điệt xin cáo từ trước, mọi người chậm rãi trò chuyện sau!
Bên cạnh đi qua một người, là Dương Túc Quan. Cố Tự Nguyên thấy chàng liền gật đầu mỉm cười:
– Mau về đi, để cho cha con đỡ phải lo lắng.
Lời lẽ thật là thân thiết, dự liệu Cố Tự Nguyên cũng rất thương yêu người vãn bối này.
Dương Túc Quan gật đầu vâng mệnh, lại quay sang Lư Vân nói:
– Chúc mừng Lư huynh, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải vào triều diện kiến thánh nhan!
Lư Vân nhìn khuôn mặt tuấn tú hiểu đời Dương Túc Quan, nhất thời không biết đáp sao.
Dương Túc Quan lại lơ đãng mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn:
– Ngày sau cùng là thần tử một triều, chúng ta cần hỗ trợ lẫn nhau mới phản.
Tiếp theo xoay người nói:
– Cố bá bá, tiểu điệt đi trước một bước.
Lư Vân nhìn bóng dáng Dương Túc Quan mà lòng chợt thấy lo lắng, bất giác than nhẹ một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.