Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 65: Trận Chiến Cuối Cùng
Đi năm sáu ngày đường, Tần Trọng Hải đều trốn trong quân doanh, rất ít bắt chuyện cùng Lư Vân. Đêm nọ, khi đại quân tiến đến giáp ranh Sơn Đông, Tần Trọng Hải bất ngờ hạ lệnh đóng quân. Mọi người dàn xếp quân mã ổn thỏa, đến lúc vây quanh lửa trại tán chuyện, chợt nghe một tiếng cười dài. Một người từ trong doanh đi ra, chính là Tần Trọng Hải.
Lý phó quan tiến lên hỏi:
– Tướng quân, chúng ta đã đến tỉnh thành, kế tiếp nên hành sự ra sao?
Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười to, cất cao giọng nói:
– Các ngươi nghe cho kỹ, tối nay xem như nể mặt Tần mỗ, mời tất cả làm cường đạo một lần cho ta!
Đám người nghe vậy đều lấy làm kinh ngạc, Lư Vân càng hoảng sợ la thành tiếng. Tần Trọng Hải thấy mọi người có vẻ chần chờ, liền cười hắc hắc nói:
– Các ngươi theo ta đến nay đã bảy tám năm, mở trận ta luôn xông đầu, không hề e ngại chối từ khổ cực. Nếu chư vị có lòng yêu quý ta, hôm nay coi như nể mặt Tần mỗ mà mạo hiểm một hồi.
Quân sĩ hai mặt nhìn nhau, thoáng chốc lại cười hì hì. Thì ra toàn bộ đám người đều xuất thân lục lâm thảo mãng, được Tần Trọng Hải nhất nhất thu phục vào trong quân. Vừa nghe nói trở về nghề cũ, cả đám hưng phấn dị thường. Có điều sợ thượng quan giả cách dò xét, giờ biết chuyện này là thực, cả đám đều hoa tay múa chân, còn cần động viên thêm gì nữa?
Lý phó quan bĩu môi về phía Lư Vân, thấp giọng hỏi:
– Tần tướng quân, Lư công tử này có đáng tin cậy chăng?
Tần Trọng Hải cười ha hả nói:
– Ngươi đừng cho hắn là người đọc sách, hắn cũng xuất thân phỉ đồ đó.
Lý phó quan ồ một tiếng, có vẻ không mấy tin tưởng.
Quả nhiên Lư Vân tự ình mang tâm thánh hiền, sao chịu được chuyện hoang đường như thế? Hắn bước nhanh ra phía trước, trầm giọng hỏi:
– Tần tướng quân nói đánh trận cuối cùng, chính là đi cướp bóc sao?
Tần Trọng Hải hắc hắc cười lạnh, nói:
– Tần mỗ là hạng người nào mà đi trộm cướp vặt? Lư huynh đệ tin tưởng thì cứ theo ta, tuyệt sẽ không ô uế nửa ngón tay của ngươi. Còn không tin liền quay đầu rời đi, ta không oán trách nửa câu.
Y không dây dưa thêm cùng Lư Vân nữa, cùng thuộc hạ cởi bỏ trang phục quan binh rồi đổi sang hắc y, có vẻ tính làm một mẻ lớn.
Lư Vân tính toán một trận, do dự một hồi mới nói:
– Được! Ta tin tướng quân, chúng ta đi cùng một chỗ.
Hắn nói như vậy nhưng âm thầm quyết định. Nếu quả thật Tần Trọng Hải có chủ ý hại dân hại nước, tuy hắn không thể ngang nhiên trở mặt nhưng sẽ tận lực khuyên can, tuyệt không để người vô tội bị sát hại.
Tần Trọng Hải lấy ra một tấm bản đồ, thấp giọng căn dặn mọi người với vẻ đầy thần bí, không biết là có tính toán gì.
Chờ đến canh ba, đại quân phát ra một tiếng hô, liền từ sơn cương lao xuống áp sát tỉnh thành. Lư Vân không biết ý đồ của Tần Trọng Hải, sợ y đả thương đến lão bá tánh, liền gấp gáp theo sau.
Đại quân xông thẳng tới cửa thành, hướng này ít có đạo tặc lui tới, số lượng quân sĩ thủ thành ít ỏi, lại đêm khuya nên cửa thành chỉ khép hờ. Quan binh thủ thành đang ngủ say, chợt nghe tiếng la ó nổi lên, mắt thấy người la ngựa hí lao tới, đám này sợ đến tè ra quần, cả kinh kêu lên:
– Bọn cướp Sơn Đông tới rồi!
Tần Trọng Hải thúc ngựa đi đầu mở cửa lớn, đám thuộc hạ lập tức xông tới bắt trói quân sĩ thủ thành. Năm nghìn binh mã vào trong, không đi quấy rối lão bá tánh mà chạy như bay trên đường. Lư Vân còn lo lắng Tần Trọng Hải xuất đao giết người, giờ thấy vậy thì lấy làm ngạc nhiên, không biết rốt cuộc Tần Trọng Hải có tính toán gì.
Lúc này lão bá tánh đã tỉnh giấc, nghe có quân mã tràn vào thành thì sợ đến hồn bất phụ thể, nhất thời hô cha gọi mẹ, ào ào trốn dưới bàn thờ thắp hương niệm Phật, chỉ cầu các ông cường đạo mau mau rời đi cho.
Lư Vân nhíu mày đi theo đại quân, trong lòng không ngừng suy xét dụng ý của Tần Trọng Hải. Đi một hồi, chợt thấy phố bên có một khách sạn khá quen mắt, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy có ba chữ “Khách Lai Hiên”.
Lư Vân ồ một tiếng, nhận ra đây là thị trấn hắn từng lưu lạc tới khi năm xưa thi rớt, nghèo túng đến nỗi phải đi làm tiểu nhị. Không biết Tần Trọng Hải tới đây làm gì.
Lúc này, Tần Trọng Hải đã dẫn quân tới huyện nha, ha hả cười nói:
– Lư huynh đệ, chỉ mỗi cái nha môn này mà hại ngươi bi thảm đến vậy?
Lư Vân chợt giật mình tỉnh ngộ, run giọng hỏi:
– Tần tướng quân, ngài. . . Ngài đến báo thù thay cho ta?
Năm đó do huyện nha này hãm hại, Lư Vân bị đánh đến chết đi sống lại. Về sau được hảo hán Giang Đông Song Long Trại giải cứu, hắn tiếp tục bị vu cáo thêm tội vượt ngục cùng đám này, mở ra thêm hai năm dài bi thảm về sau.
Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng nói:
– Tiểu nhân trong triều nhúng tay, muốn triệt để đánh rớt công lao của Lư huynh đệ, không để cho ngươi rửa sạch án oan. Hắc hắc, như thế cũng tầm thường mà thôi. Giờ Tần mỗ dẫn quân mã ở đây, đám thỏ đế kia không giúp ngươi, chúng ta liền tự mình làm cho thống khoái, có gì mà phải ngại ngần?
Lư Vân nghe thì bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra Tần Trọng Hải sớm đã điều tra lai lịch của hắn. Mắt thấy hắn có chí mà thân khó tiến, liền tới đây xuất đầu rửa hận dùm một phen. Trong tâm cảm động, hồi tưởng cả đời không ai đối đãi với với mình tốt như vậy, bất giác Lư Vân ứa lệ, nói:
– Tâm ý của Tần tướng quân, Lư Vân xin tâm lĩnh. Chỉ là ta đã quyết hồi hương dạy học, tướng quân cần gì khổ tâm như vậy?
Tần Trọng Hải hắc hắc cười lạnh:
– Năm đó ta kéo người huynh đệ nhập bọn, đã đồng ý rửa oan thay ngươi, đây là ta nợ ngươi, còn nói nhiều làm gì?
Lư Vân lắc đầu nói:
– Huynh là mệnh quan triều đình, có thể nào làm ra chuyện này? Chúng ta mau trở về thôi!
Tần Trọng Hải không quản nhiều nữa mà đẩy hắn ra, trầm giọng nói:
– Chúng quân tướng nghe lệnh, che mặt vào!
Ba quân dạ ra một tiếng, nhất thời nai nịt che đầu. Tần Trọng Hải quát lên một tiếng:
– Lên!
Y thúc ngựa lên trước, giơ chân đạp phá cửa lớn huyện nha, gã quan sai gác đêm nghe tiếng động thì thất kinh, vội vàng vọt ra.
Tần Trọng Hải mắng:
– Tổ tông nhà ngươi!
Y một cước đạp bắn đối phương ra ngoài. Quân sĩ phía sau cười ha hả, thoáng chốc toàn bộ tràn vào cửa lớn.
Tần Trọng Hải nhảy vào nha môn, thấy ghế huyện quan ở trên, y kéo lồng bịt mặt xuống, bộ dạng nghiêm nghị, quát:
– Cẩu quan ở đâu?
Lý phó quan vội vàng lại đây bẩm báo:
– Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã phong tỏa tất cả tuyến đường chính trong thành ngoài thành, giờ đang giải quan gian Ngô Xương cùng già trẻ cả nhà tên sư gia đến, chờ tướng quân phát lạc.
Lư Vân thất kinh đến toàn thân run rẩy, vội khuyên nhủ:
– Tướng quân đừng dây vào, lát nữa để người khác nhận ra thì phiền phức rất lớn.
Hắn còn muốn can ngăn, bên ngoài đã truyền đến tiếng la lớn:
– Quan gian đã đến nha môn! Chờ phán xét!
Tần Trọng Hải cười ha hả, quát:
– Mang tên quan gian Ngô Xương lên đây!
Quân sĩ hai bên lớn tiếng đáp:
– Mang quan gian Ngô Xương vào!
Lư Vân quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lý phó quan áp giải một trung niên nam tử cổ ngấn bụng phệ đi vào, chính là Ngô Xương nọ.
Lư Vân vừa thấy Ngô Xương, nhất nhất chuyện cũ cuồn cuộn trong lòng như sóng dậy. Năm đó hắn bị tên huyện quan này hạ lệnh đánh đến chết đi sống lại, cuối cùng còn bị vu oan là giang dương đại đạo, hết thảy bất hạnh đều do đối phương ban cho. Lư Vân bi thương cùng giận dữ trong lòng, tuy không muốn làm điều phi pháp nhưng cừu nhân trước mắt thật sự khó nhịn. Hắn run rẩy toàn thân, chạy vội tới trỏ tay hét lớn:
– Tên quan gian trá! Chính là ngươi hại ta bi thảm đến thế này!
Chỉ thấy Ngô Xương phát run, nằm sấp dưới đất không ngừng cầu xin. Tần Trọng Hải sai người cản Lư Vân lại, cười nói:
– Cứ giao người này cho ta! Ca ca ngươi chuyên môn đối phó loại phế vật này, huynh đệ hãy ở một bên xem là tốt rồi.
Lý phó quan bưng ghế tới mời Lư Vân ngồi một bên quan sát. Lư Vân bi giận rất nhiều nhưng dứt khoát không ra ngoài, ngay cả lồng bịt mặt cũng không đội, chờ xem thủ đoạn của Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải sai người lôi Ngô Xương qua, chợt thấy còn thiếu gì đó, lại hỏi:
– Gã sư gia nọ đâu?
Lý phó quan quát lớn:
– Mang cẩu quan sư gia vào đây!
Chỉ một thoáng, mấy gã binh tốt liền lôi một nam tử xấu xí vào, chính là gã sư gia năm đó.
Tần Trọng Hải vỗ mạnh tấm lệnh ra uy xuống bàn, quát:
– Cẩu quan lớn mật! Sư gia vô sỉ! Hai người các ngươi có nhận tội hay không?
Hai người không biết vì sao đám cường đạo tới đây, nghe lời chỉ thấy vừa kinh vừa sợ, sầu thảm hỏi:
– Đại gia muốn chúng ta nhận tội gì?
Lư Vân ngồi một bên, nghe vậy thì vô cùng tức giận. Hai người này từng hại hắn bi thảm như thế, giờ còn không hề có ý hối cải. Hắn đang giận dữ, đã thấy Tần Trọng Hải chỉ vào Ngô Xương, lớn tiếng quát:
– Nhận tội gì? Nhìn ngươi mập như con lợn, đó chính là tội! Đánh cho ta!
Ngô Xương cả kinh nói:
– Ta sinh ra đã trong hình hài này. . Vậy cũng là tội sao?
Tần Trọng Hải mắng:
– Tướng mạo con người ta trước bốn mươi tuổi do cha mẹ, sau bốn mươi dựa vào bản thân! Ngươi năm nay bao tuổi?
Ngô Xương rung giọng nói:
– Bốn mươi sáu.
Tần Trọng Hải quát lớn:
– Cái gì! Bốn mươi sáu, đầu heo óc heo như vậy, lão tử nhìn là nổi trận lôi đình, đánh hai mươi roi rồi hẵng nói!
Lý phó quan cười nói:
– Dạ!
Hắn cầm lấy sợi dây mây, dùng sức vụt mạnh vào cái mông của lão huyện quan, thoáng chốc đánh cho lão này tróc da bong thịt, đau đớn không thể tả xiết.
Lư Vân thấy huyện quan bị đánh thành như vậy, nhớ tới bản thân từng chịu đòn hiểm của người này, nhất thời trong lòng cũng thấy hả hê.
Huyện thái gia bị đánh tới bảy lần ngất tám lần tỉnh, khóc ròng nói:
– Lão gia đừng đánh nữa. Ta nhận tội, đều là mẹ ta thích nấu ăn, mỗi ngày đều là sơn trân hải vị, ta ăn căng bụng nên thành ra cái dạng này.
Tần Trọng Hải cười lạnh nói:
– Được rồi, nghe ngươi nói cũng đáng thương, tạm thả ngươi qua một bên.
Sư gia nọ quỳ bên thầm nghĩ: “May mắn là ta tiên phong đạo cốt, một trời sinh ăn bao nhiêu cũng không mập. Vóc người như con khỉ, hôm nay nhất định tránh được một kiếp”
Hắn đang dương dương tự đắc, bỗng nghe Tần Trọng Hải vỗ mạnh tấm mộc bài xuống bàn, quát:
– Con mẹ nó! Cẩu sư gia ngươi vừa cao vừa gầy như thế! Là hạng mặt khỉ dáng chó mà cũng dám hành tẩu trên đường, không sợ quấy nhiễu trẻ nít hay sao? Thật là đáng chết! Đánh mạnh cho lão tử!
Sư gia thấy quân sĩ tả hữu tay cầm dây mây, sợ đến toàn thân nhũn ra, cầu xin:
– Đại nhân! Béo cũng đánh, gầy cũng muốn đánh, đây không phải thêu dệt tội danh sao?
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, cười lạnh hỏi:
– Nói như vậy, phải chăng không nên cho ngươi ăn đòn?
Sư gia nọ thấy y muốn phân rõ phải trái, nhất thời một bộ cây ngay không sợ chết đứng, đáp:
– Đương nhiên là tại hạ không đáng bị đánh, gia tộc ta nam không phạm pháp, nữ không tái giá, luôn luôn đỉnh thiên lập địa, sao có thể bị đánh?
Tần Trọng Hải lạnh lùng thốt:
– Còn dám chối tội! Người đâu, đem mồ hôi nước mắt hắn vơ vét của lão bá tánh lấy ra đây cho ta!
Mấy người quát một tiếng lớn, dốc ra một đống vàng bạc. Tần Trọng Hải cười lạnh nói:
– Cân lên xem nặng cỡ bao nhiêu!
Lý phó quan cân một lúc rồi bẩm lại:
– Tổng cộng bảy mươi hai cân.
Huyện thái gia đang nằm dưới đất, nghe tài bảo trong nhà sư gia vô số thì giật mình nhảy dựng lên. Lão đá cho sư gia nọ một cước, quát:
– Ngươi. . . Cái tên hỗn đản này, không ngờ còn giàu có hơn cả ta.
Sư gia lộ vẻ sầu thảm, liên tục né tránh, nhất thời hai người loạn thành một đống.
Tần Trọng Hải lệnh cho Lý phó quan lôi hai người ra, tiếp theo chỉ về sư gia mắng:
– Cẩu tạp chủng! Trong nhà của ngươi dấu bảy mươi hai cân tài bảo, tên khỉ nhà ngươi nặng bao nhiêu cân?
Sư gia sợ đến hồn phi phách tán, run giọng đáp:
– Tôi chưa cân thử…
Tần Trọng Hải trầm giọng nói:
– Người đâu, treo hắn lên cân móc hàm cho ta.
Mấy người treo sư gia lên, cẩn thận cân rồi hồi bẩm:
– Tiểu tử này không có bao nhiêu thịt, chỉ được sáu mươi cân.
Tần Trọng Hải vỗ tấm lệnh ra uy, mắng:
– Con mẹ nó, trong nhà nhiều vàng bạc như vậy mà không nỡ ăn xài tẩm bổ, không biết con khỉ nhà ngươi nghĩ cái gì, đánh một trận rồi nói sau!
Gã sư gia vừa kinh vừa sợ, hoảng sợ nói:
– Bản tính tôi vốn tiết kiệm, sao phải bị đánh!
Hai bên quân sĩ không tha, kẹp đầu kẹp cổ loạn đả một trận. Tần Trọng Hải thấy toàn thân sảng khoái, thoáng chốc quát một tiếng:
– Người đâu! Mang người nhà cẩu quan đi ra!
Hai người kia nghe thân nhân bị mang ra, không biết sắp phải chịu thảm họa gì, một tên sợ đến són cả phân, một kẻ thì tè ra quần. Nhất thời mùi hôi bốc lên tận trời.
Chỉ thấy quân sĩ kéo vài người già trẻ ra, đều là vợ con thân thuộc của hai người, Lư Vân sợ Tần Trọng Hải thương tổn người vô tội. Hắn đang muốn khuyên can, bỗng nghe Tần Trọng Hải quát:
– Lão già trẻ nít thì thả ra! Mấy mụ sồn sồn thì giữ lại!
Đám già trẻ như được hoàng ân đại xá, không ngừng chạy khỏi nha môn, chỉ chừa hai nữ nhân ở lại.
Tần Trọng Hải thấy phu nhân của hai tham quan này rất là xinh đẹp, lập tức hừ một tiếng, nói:
– Nhìn không ra, hai người các ngươi một con heo mập một con khỉ khô, không ngờ lấy được mỹ nữ làm vợ.
Sư gia giờ chỉ cần tánh mạng, đâu thèm quản chết sống của kẻ từng đầu ấp tay gối? Hắn nhanh chóng bồi cười:
– Phải chăng đại vương ngài đang thiếu một áp trại phu nhân? Bà nương nhà tôi không quá xinh đẹp nhưng công phu trên giường rất mạnh. Tôi hóa ra con khỉ khô như vậy, chính sức yếu không chịu nổi. Đại vương thu lấy ả, chấp nhận dùng thì xin bỏ qua cho tiểu nhân một lần!
Tần Trọng Hải nghe vậy giận dữ, quát ngay tại trận:
– Ngươi trời sinh là con rùa khốn nạn! Lâm nạn thì ngay cả lão bà cũng không cần, thực là vô sỉ. Quân đâu, vả vào mồm cho ta!
Quân sĩ hai bên xông lên đánh chan chát, nhất thời hai gò má của gã sư gia sưng tướng lên.
Tần Trọng Hải thấy Ngô Xương lui ở một bên, sắc mặt khó coi, biết muốn rửa án oan cho Lư Vân thì phải hạ thủ lúc này. Y liền đánh mắt sang. Lý phó quan hiểu ý, lập tức nhảy ra, giơ đao chỉ vào Ngô Xương quát:
– Quan tham! Hôm nay đại vương chúng ta thay trời hành đạo, ngươi có sự tình gì trái với lương tâm thì mau khai hết ra. Đại vương chúng ta sẽ xử lại án, nếu ngươi làm ác không nhiều, không chừng sẽ cho ngươi được toàn thây!
Ngô Xương nào dám nói thật, chỉ dập đầu như giã tỏi, kêu lên:
– Ta không làm gì trái với lương tâm! Đại vương, oan uổng, oan uổng!
Tần Trọng Hải hừ mạnh một tiếng. Lý phó quan vung đao lên chém rụng tóc Ngô Xương. Ngô Xương sợ đến tim vỡ mật nát, kêu lên:
– Tôi khai! Chỉ cần không giết tôi, tôi khai tất!
Vừa nói thở liên tục, nằm xuống không ngừng run rẩy.
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, nói:
– Muốn khai sao, còn không mau nói.
Ngô Xương lau mồ hôi trên mặt, bồi cười nói:
– Vâng vâng… Tiểu nhân làm ác không ít, chuyện ác bình sinh lớn nhất chính là bố thí trong miếu, cứu tế người nghèo…
Tần Trọng Hải nghe đối phương nói bậy, ngay tại trận giận dữ quát một tiếng:
– Đánh mạnh nữa cho ta!
Lý phó quan giơ sợi dây mây quất loạn một trận, Ngô Xương không thể chịu được đau đớn, tru tréo lên:
– Khai khai khai, tôi khai toàn bộ.
Lý phó quan nghe vậy mới dừng tay, Ngô Xương cười thảm vài tiếng, thở dài nói:
– Chuyện ác bình sinh của tôi chia làm bốn món tám loại, không biết đại vương muốn nghe loại nào?
Tần Trọng Hải lấy làm kỳ lạ. Người này chuyên đi hãm hại lão bá tánh thiện lương, không ngờ còn có rất nhiều chiêu trò, lập tức hỏi:
– Ở đâu ra bốn món, tám loại là thế nào? Ngươi nhất nhất nói ra, lão tử nghe thấy sảng khoái, không chừng tha cho ngươi khỏi cái chết.
Ngô Xương thở dài nói:
– Tiểu nhân nghĩ toàn biện pháp hại dân, bốn món trước gọi là ‘ ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc ’. Tám loại sau gọi là ‘ trộm đoạt lừa gạt, gian dâm cướp của”, không biết đại vương muốn nghe loại nào?
Tần Trọng Hải chỉ nghĩ rửa sạch án oan cho Lư Vân, đâu ngờ còn có trò vui bực này. Y cười ha hả, nói:
– Xem ra ngươi không khác gì đám thổ phỉ chúng ta! Chúng ta nhiều nhất chỉ cướp cướp giết giết, nói đến mấy món này, e là còn chưa lợi hại bằng ngươi.
Ngô Xương nghe khen ngợi, nhất thời nhìn mặt người hiểu được sắc, cười nói:
– Tôi xuất thân tiến sĩ, đầu óc lanh lẹ hơn thổ phỉ các ngài, đương nhiên có nhiều phương pháp hơn…
Lão còn muốn nói nữa, đã bị Lý phó quan đá ột cước, quát:
– Còn nói nhảm nhiều như vậy!
Ngô Xương ngã xuống đất, thở dốc nói:
– Được rồi! Đại vương muốn nghe thứ nào, xin hãy nói đi!
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Ngươi mới vừa nói tứ khoái có ăn chơi, uống rượu, chơi gái, bài bạc. Không biết hai chuyện ‘ ăn ’, ‘ uống ’ có thể nào moi tiền hại dân?
Ngô Xương cười khan vài tiếng, nói:
– Không dám dấu đại vương, ăn chính là Hồng Môn Yến, uống chính là Đầu Đao Tửu. Phàm là hạng phú thương trong thành, mỗi dịp thọ yến của mẫu thân tôi, phải đến ăn Hồng Môn Yến. Mỗi người một ngàn lượng bạc, không ai thoát khỏi.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi tiếp:
– Thì ra là như vậy. Thế còn uống? Là trò hay gì?
Ngô Xương cười nói:
– Uống thì nói cũng rất dễ dàng. Phàm đến tiệc rượu của tôi, mỗi người được thưởng ba hũ rượu lớn, không uống xong thì không cho phép ra về.
Tần Trọng Hải hừ nói:
– Ai có tửu lượng cao như vậy, há có thể uống nổi ba hũ lớn?
Ngô Xương hắc hắc cười gian, nói:
– Uống không xong thì mua về uống dần, mỗi hũ một ngàn năm trăm lượng, lớn bé già trẻ đều được đối đãi bình đẳng ‘mới thôi’.
Tần Trọng Hải thấy đối phương tươi cười, không ngờ còn đem chuyện tham nhũng biến thành lời hoa mỹ, lúc này cuồng nộ quát:
– Còn dám cười nữa, đánh cho ta! Phải quất đủ ba mươi roi, đánh đến hô cha gọi mẹ ‘mới thôi’!
Mọi người nghe Tần Trọng Hải cũng học khẩu khí của tham quan, bất giác đều cười trộm.
Lại nói tai nghe quan huyện kêu đau, sư gia cũng hãi hùng khiếp vía, chợt nghe Tần Trọng Hải hỏi:
– Mới rồi tên quan gian kia nói có tám món làm tiền, ‘ trộm đoạt lừa gạt ’ cùng gì gì nữa…
Sư gia nọ không dám không đáp, cuống quít nói:
– Bốn món sau gọi là ‘gian dâm cướp giật’.
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Ừm, chính là gian dâm cướp giật.
Đột nhiên y giận dữ quát:
– Còn dám tự khoe! Đánh!
Mấy người mừng rỡ, sôi nổi quyền đấm cước đá, đánh đến toàn thân đổ mồ hôi.
Qua một hồi, Tần Trọng Hải thấy sư gia bị đánh đến mắt nổ đom đóm, miệng mồm méo xệch, y liền hắng giọng một tiếng, hỏi:
– Tám kiểu làm ăn này có vẻ không thật, chữ gian cùng chữ dâm vốn cùng nghĩa, dùng trong các trường hợp thế nào?
Bộ dạng sư gia lộ đầy đau đớn, nói:
– Lăng nhăng với vợ kẻ khác là gian, rình coi quấy rối gọi là dâm.
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Thì ra là thế.
Lại giận dữ quát:
– Còn dám tự khoe! Đánh tiếp!
Chúng quân sĩ hô ứng một tiếng, lại đánh một trận.
Sư gia bầm dập mặt mũi, gượng mở môi hỏi:
– Đại vương còn muốn hỏi điều gì?
Tần Trọng Hải cười lạnh nói:
– Ngươi có từng trải qua hành vi gian dâm?
Sư gia nọ thấy sắc mặt quân sĩ hai bên đầy bất thiện, run giọng nói:
– Gian dâm lại phân ra vài loại, không biết đại vương muốn hỏi loại nào?
Tần Trọng Hải lấy làm kỳ, hỏi:
– Còn có rất nhiều biến hóa sao? Ngươi nói nghe qua một chút!
Sư gia thấp giọng bẩm báo:
– Đại khái gian dâm chia làm ‘ tưởng tượng, quấy rối, trộm cấm, mớm ăn’ bốn loại.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, cười hắc hắc nói:
– Tưởng tượng, quấy rối, trộm cấm, mớm ăn’? Tưởng tượng so với quấy rối thì loại nào hay hơn?
Sư gia nọ thở dài một tiếng, đáp:
– Tưởng tượng đương nhiên rộng nhất, chính là mắt thấy người đẹp thì dâm ý dạt dào vô bến bờ.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi:
– Quấy rối là sao?
Sư gia ủ rũ, thấp giọng đáp:
– Chính là sờ loạn sờ bừa một lần, cũng tính là mang tội.
Tần Trọng Hải nghe thì hứng khởi, lại hỏi:
– Vậy trộm cấm, mớm ăn là sao?
Sư gia nọ ho nhẹ một tiếng, nói:
-Trộm chính là hạ mê hương mê dược cướp tình, việc ngu ngốc cỡ này tôi không bao giờ thèm làm. Chỉ riêng mớm ăn là ngầm thông tâm tình, chính là cảnh giới cao nhất. Đôi bên liếc mắt hiểu ý một cái, liền đi ngay tìm khoái lạc, ung dung đỡ việc, bản thân tôi thường xuyên sử dụng.
Chợt nghe mụ vợ của Ngô Xương khóc ròng mà rằng:
– Thì ra ngươi sớm tồn tại dị tâm, ngươi… Ngươi thật không có lương tâm!
Vừa nói, thị vừa tiến lên loạn đả gã sư gia một trận.
Ngô Xương ở một bên cả kinh nói:
– Lý Cố chết dẫm! Tiểu tử ngươi ăn của ta của uống ta, lại còn dâm cả lão bà của ta! Khó trách thằng con ta ăn mãi mà không mập, gầy giống như con khỉ, ra là con rùa đen ngươi làm càn! Lão tử liều mạng với ngươi!
Nói rồi lao tới cắn loạn. Sư gia nọ cả giận mắng lại:
– Tham quan vô sỉ nhà ngươi, mỗi lần say khướt đều mò đến nhà ta, ngươi cho rằng làm chuyện tốt sao?
Hai người mắng chửi lẫn nhau, kết thành một khối.
Lư Vân thầm than thở một hồi. Đám người kia ăn lộc vua mà hành vi vô sỉ như thế, xem ra chuyện bọn họ hãm hại hắn thật không đáng là gì.
Tần Trọng Hải cười nói:
– Được rồi! Hai người các ngươi không ai thiệt thòi, sau này đổi lão bà cho nhau, hai nhà đều vui vẻ cả.
Hai người kia nghe mạng sống còn hy vọng, lập tức quỳ xuống đất, liên thanh nói:
– Đại vương tha mạng! Chỉ cần bỏ qua cho chúng tiểu nhân một lần, ngày sau chúng ta chắc chắn dựng bài vị trường sinh cho ngài, mỗi ngày thắp nhang cầu khẩn.
Tần Trọng Hải hắng giọng một tiếng, nói:
– Dễ dàng bỏ qua cái mạng chó của các ngươi sao? Mang tiền tài đến đổi lại đi.
Hai người cùng kêu lên:
– Nguyện dùng một trăm lượng hoàng kim, xin cho chúng tôi về cố hương!
Tần Trọng Hải cười lạnh nói:
– Nào ngon ăn như vậy? Hai tham quan chuyên làm chuyện xấu, thịt thà trên người đều là đồ bẩn thỉu! Như vậy đi, mỗi cân thịt dùng một lượng hoàng kim đổi lại.
Ngô Xương nghe vậy kinh hãi, kêu thảm thiết rằng:
– Hỏi với những người béo như tôi thì công bình ở đâu?
Tần Trọng Hải thầm buồn cười nhưng cố tỏ ra nghiêm trang, nói:
– Ta mặc kệ ngươi, lão tử chỉ nghĩ ra cách này.
Lập tức sai người đi cân, lão huyện quan thật sự mập mạp, chừng trên dưới một trăm cân, tịch thu cả gia sản vẫn còn thiếu hai mươi cân.
Tần Trọng Hải lắc đầu thở dài, nói:
– Người này béo quá khổ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lý phó quan cười nói:
– Có gì phiền toái? Cứ chặt quách hai cái đùi mập đi, vậy là bớt được hai mươi cân bạc liền!
Ngô Xương vừa sợ vừa vội, bi thảm nói:
– Đại vương tha mạng, lão bà của tôi tặng luôn cho ngài, có thể tính thêm vài cân chăng!
Mụ vợ Ngô Xương nghe vậy kinh hãi khóc ròng:
– Đồ tiểu nhân vô sỉ, còn mở miệng bán cả ta sao.
Ngô Xương liếc thị một cái, mắng:
– Tiểu dâm phụ vô sỉ biết bao, ngày thường chuyên môn trộm tình, giờ còn dám mở miệng nữa.
Ngô Xương lão bà vừa khóc vừa cãi, phu phụ hai người loạn thành một đống. Tần Trọng Hải vỗ mạnh mộc bài, quát:
– Không được cãi! Lão bà ngươi sớm bỏ đi cùng gian tình, không tính là của ngươi nữa!
Ngô Xương kinh hãi, khóc ròng nói:
– Đại vương tha mạng! Đừng cưa chân của tôi!
Lý phó quan ở một bên thấy Tần Trọng Hải nháy mắt, biết hắn muốn bức Ngô Xương lấy ra công văn Hình bộ, lúc này sờ cái đầu mập của lão quan huyện, cười lạnh nói:
– Tham quan! Ngươi còn bảo bối cổ quái gì nữa, mau lấy ra để chúng ta đại vương xem một lần!
Ngô Xương vỗ vỗ ngực, thở ra mội hơi dài, vội nói:
– Có có có, nhà của ta còn bàn tính Ngọc Hoàng đại đế đã dùng qua, thêm kim chỉ nam mà Hoàng đế lưu lại khi đại chiến với Xi Vưu, đều giá trị liên thành, ngài xem một lần, đều ở đàng kia.
Vừa nói liền chỉ cái bàn tính cùng thỏi nam châm dưới đất.
Mọi người nghe lời thần kỳ vội quay đầu, ai ngờ thấy hai đồ vật cũ kỹ, thật sự nhìn không ra đáng giá chỗ nào.
Tần Trọng Hải cả giận nói:
-Ngươi cho lão tử là thằng ngu sao? Đánh! Đánh mạnh nữa vào!
Đám người vâng dạ rồi luân phiên đấm đá, Ngô Xương bị đau đành nói:
– Như vậy đi! Tôi còn hai bản danh sách tù phạm rất dày, nhất định đại vương sẽ mò ra chỗ tốt từ đó!
Tần Trọng Hải cần chính là bảo bối cỡ này, thoáng chốc mừng rỡ quát:
– Được! Lấy ra toàn bộ cho ta!
Ngô Xương chỉ dẫn cho người mang tới. Chỉ thấy hai gã quân sĩ nâng đến hai quyển sách dày, oành một tiếng vất ở trên bàn. Tần Trọng Hải cả kinh hỏi:
– Sao dày thế này?
Ngô Xương đáp:
– Tiểu nhân không dám dấu diếm, đây chính là danh sách toàn bộ tặc nhân khắp tỉnh. Tiểu nhân ngày thường sớm ghi lại ác sự của rất nhiều lão bá tánh, chỉ chờ ngày sau bắt được sẽ tố giác.
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Nhìn ngươi phì đầu phì não, không ngờ lợi hại như vậy. Đáng ra Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng nên mời ngươi đến bàn điều tâm đắc mới phải, cho bọn chúng được khai mở học hỏi một phen.
Ngô Xương nhìn mặt hiểu được sắc, cười nói:
– Lần trước Giang Sung Giang đại nhân đên đây tuần tra, tôi nhân tiện bẩm báo qua, Giang đại nhân còn khen …
Lão còn thao thao muốn nói, chợt thấy sắc mặt quân sĩ bất thiện, lập tức ngậm miệng.
Tần Trọng Hải mở sách tìm tên Lư Vân, ai ngờ sách nặng đến cỡ Hỏa Tham Nhất Đao công lực thâm hậu mà giờ phút này cũng cố hết sức. Tần Trọng Hải quát lớn:
– Cuốn sách khỉ gió, rốt cuộc tìm đọc ra sao?
Ngô Xương vội nói:
– Muốn đọc sách này phải có phương pháp, xin đại vương tra cứu mục lục đằng trước. Có chia làm tính danh, hành vi phạm tội, nam nữ, bậc tuổi. Bốn phép tra duyệt, đây là công lao rất lớn của tôi!
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, vội vàng tìm, lật một chút thấy tên Lư Vân. Lư Vân cũng gấp gáp đến xem. Hai người vừa nhìn, thoáng chốc tức giận trong lòng, Tần Trọng Hải cả giận nói:
– Lư Vân này rốt cuộc là ai? Sao hành vi phạm tội dài đến hơn mười trang?
Ngô Xương sửng sốt, bước mau lên phía trước, đọc rằng:
– Lư Vân người huyện Duy Sơn Đông sát hại ngục tốt, cùng quần đạo Thái Hồ vượt ngục, từng mưu hại người qua đường Lý Tam, tiểu thương Vương Tứ, cướp giật Trần Ngũ, cưỡng gian rồi giết chết Trần bà, Hứa muội, Vương tỷ…
Nhất thời không nghĩ ra ai, lão trầm tư chỉ chốc lát, lập tức cười nói:
– Đại vương minh giám, tiểu nhân đúng là có tài tiên tri! Đám nam nam nữ nữ nọ chết cùng nguyên nhân với lão ngục tốt, không một ai ngã bệnh chết. Đương nhiên họ Lư là kẻ khả nghi số một, cũng bởi vậy tiểu nhân mới hiềm nghi, tuyệt không phải vu hãm.
Tần Trọng Hải nghe lời bậy bạ, liền quát:
– Thúi lắm! Cấp trên ngươi viết rõ ràng, nói Lý Tam chết đã tám mươi mấy năm, có thể nào cũng là họ Lư làm?
Ngô Xương cười nói:
– Cái này đương nhiên, ta đã thấy mặt họ Lư. Người này chừng hơn trăm tuổi, là một lão nhân thần bí.
Tần Trọng Hải thấy Lư Vân tức giận sôi trào, lập tức quát:
– Đánh! Đánh cho chết tươi!
Ngô Xương cũng là hạng người tỉnh táo, lúc này nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
– Họ Lư chính là hảo hữu của đại vương! Đúng hay không?
Tần Trọng Hải không muốn nói rõ cũng không muốn phủ nhận, cười hắc hắc nói:
– Đúng thì sao, không đúng thì sao?
Ngô Xương dùng sức vỗ tay một cái, lớn tiếng nói:
– Chỉ cần là bằng hữu đại vương, hết thảy đều xử lý ổn thỏa!
Chỉ thấy lão tiến lên, giơ bút lông trên án vạch một cái, “Lư Vân” kia thoáng chốc biến thành “Lư Nhất Vân” . Ngô Xương chỉ vào ba chữ “Lư Nhất Vân” cười nói:
– Được rồi! Tất cả tội ác đều biến thành do Lư Nhất Vân làm. Lư Nhất Vân người Sơn Đông Duy huyện, tiểu tử này chính xác cùng hung đồ cực ác!
Mắt thấy Lư Vân trợn mắt há hốc mồm, Tần Trọng Hải cũng cảm giác hoang đường, ha hả cười nói:
– Giỏi cho tên gian quan! Còn dối trá như vậy!
Ngô Xương cười hì hì, đắc ý nói:
– Đại vương minh giám, chứng kiến cho tiểu nhân thay mới hết công văn hải bộ, không xử tử tên đầu trộm đuôi cướp‘ Lư Nhất Vân ’ ngay tại chỗ thì tuyệt không thôi!
Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười to, tiếp theo quay đầu quát:
– Người đâu! Đưa giấy lên!
Lý phó quan ở một bên nghe vậy, liền đưa một bản cung đặt trên án đường. Ngô Xương cả kinh, không biết Tần Trọng Hải sẽ đối phó mình thế nào, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tần Trọng Hải cất cao giọng nói:
– Ngươi đồng ý xác nhận vào đây! ‘Hai người Ngô Xương ta cùng Lý Cố viết huyết thư này, thề cống hiến vì dân, trinh trung đền nợ nước…’
Ngô Xương cùng Lý Cố lộ vẻ kinh hỉ, thoáng chốc vỗ ngực liên tiếp, hai mặt nhìn nhau cười nói:
– Đại vương lợi hại biết bao, đã biết chí hướng trong lòng chúng ta!
Tần Trọng Hải không để ý, lại đọc tiếp:
– Thề rằng Ngô Xương Lý Cố cùng kết tâm lan, không giết được hai đại cường đạo gian thần Giang Sung cùng ác hoạn Lưu Kính thề không làm người, đặc biệt lập giấy làm có đất trời chứng giám. Chính tại ngày này tháng này năm này, đồng ý như thế.
Hai người nghe đến đây mới biết Tần Trọng Hải có ý hãm hại. Nếu tờ giấy này truyền ra ngoài, hai đại gian thần Giang Sung, Lưu Kính không hề dễ chọc, liên thủ đối phó một tri huyện nho nhỏ thì hai người còn đường sống sao?
Ngô Xương cùng Lý Cố nhìn nhau thì sợ đến hồn vía lên mây, toàn thân phát run.
Tần Trọng Hải đưa tay vỗ giấy, quát:
– Mau mau đồng ý ký tên điểm chỉ, nếu không cứ đánh cho chết tươi! Hai con đường cho các ngươi chọn đó!
Ngô Xương tính toán lợi hại, sống thêm được lúc nào hay lúc đó, cười khổ nói:
– Ta viết ta ký! Chung quy đừng bị đánh chết ngay là được!
Lý Cố càng thông minh hơn, nhanh chóng bồi cười nói:
– Tru diệt gian thần, quả thật là chí nguyện trong lòng tại hạ, đa tạ đại vương giúp ta viết ra.
Tần Trọng Hải thấy hai người ký vào, biết đã có biện pháp chế trụ bọn họ, tiện tay mở danh sách tù đồ, thầm nghĩ: “Sách này hại dân như thế, lại trọng đại phi thường, tuyệt không thể tùy tiện phá huỷ, ta nên tính sao cho phải?”
Y thấy trong danh sách có không ít hảo hán như Triệu Thành, Vương Hổ, Trương Long, lập tức học theo bộ dáng gian quan, giơ bút vạch một cái là được Triệu Nhất Thành, Vương Nhất Hổ, Trương Nhất Long. Y lật vài tờ, thấy còn nhiều tên ba chữ như Hạ Chiêu Bảo, Lý Tiến Quan, Ngô Sử Tiền, lập tức đều gạch sửa thành Nhất Bối Chiêu Bảo, Mộc Nhất Tiến Quan, Nhất Thiên Sử Tiền. Về sau, trên giang hồ nếu có người mang họ quái lạ, hơn phân nửa đều là Tần Trọng Hải gây nên, việc này hãy để đời sau khảo chứng.
Tần Trọng Hải nói:
– Hai người các ngươi nghe kỹ, hạn trong mười ngày phải đưa bản sách mới đến bộ Hình. Nếu có gì sai lầm, lão tử liền đem tờ ước thề sinh tử các ngươi mưu hại Giang đại nhân, Lưu tổng quản đưa lên, có nghe hay không!
Hai người liên tục xin tha, Tần Trọng Hải không để ý, lại thu hết tiền tài tham ô, lúc ra thị trấn thì đánh rơi vô số tài bảo ven đường, có ý cứu tế người nghèo khó. Cuối cùng cột trần truồng hai tham quan vào trên thành, trên người một người viết có “Gà trống”, trên người một người viết “Gà mái “. Hai người lõa thân bù trừ thành một đôi.
Tần Trọng Hải ở dưới thành, cao giọng nói:
– Hai người các ngươi ngày sau còn dám hại quốc ương dân, lão tử tùy thời đến dạy bảo các ngươi! Có nghe hay không!
Hai người kia bị cột vào đầu tường cao, đã sợ đến thần trí bất minh, nghe Tần Trọng Hải gầm lên, cả kinh nói:
– Đại vương tha mạng! Tiểu nhân không dám, chết cũng không dám nữa!
Tần Trọng Hải cười ha hả, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Trải qua một phen nhiễu sự, về sau hai tham quan luôn luôn sợ hãi, cho rằng Tần Trọng Hải tùy thời quang lâm trở lại, hơn nữa còn sợ lão bá tánh công bố gièm pha chuyện “gà trống gà mái”. Hai người sợ hãi rất nhiều, về sau không hề dám làm ác, coi như niềm vui ngoài ý cho dân lành.
Trở ra thị trấn, trời đã sáng rõ, Lư Vân ngước nhìn trời xanh mây trắng, hồi tưởng chuyện hôm qua đúng là hoang đường buồn cười, nhớ tới cuối cùng bản thân đã giải thoát gông xiềng, là việc vui nhất bao lâu nay.
Lư Vân đang muốn nói lời đa tạ, Tần Trọng Hải không để hắn nhiều lời, đưa tay vỗ vai cười nói:
– Lư huynh đệ, chúng ta đã xong chuyện, giờ hãy theo ta hồi kinh!
Lư Vân lắc đầu nói:
– Không được, ta không về kinh, xin Tần tướng quân trở về cho!
Tần Trọng Hải cả kinh nói:
– Ngươi. . . khó khăn giải thoát, đang muốn lập nên sự nghiệp, có thể nào tự tiện buông bỏ?
Lư Vân mỉm cười nói:
– Nhờ Tần tướng quân trượng nghĩa đêm qua, sảng khoái thay ta rửa sạch oan tình, coi như đánh tan mọi chuyện tức giận khi xưa. Có điều về công danh lợi lộc thế gian, lòng ta thấy đã phai nhạt, giờ hồi hương là tốt nhất.
Tần Trọng Hải vội la lên:
– Ngươi. . . Ngươi thật muốn đi?
Lư Vân gật đầu nói:
– Lư Vân khoa cử không trúng cũng là thiên mệnh, còn biết nói gì nữa đây? Ta nên trở về quê hương dạy vài con chữ. Hôm nay có thể nghĩ thông suốt điểm này, cũng không tính là muộn.
Vừa nói vừa chắp tay:
– Ngày khác nếu tướng quân đến huyện Duy tầm u phóng cổ, tại hạ xin hầu mấy chén rượu nhạt.
Tần Trọng Hải mắt nhìn Lư Vân, biết tâm ý của hắn đã quyết. Y than nhẹ một tiếng rồi cúi đầu. Nghĩ đến lần này chia lìa, kiếp này hai người không còn gặp mặt. Y lắc đầu, không khỏi lộ vẻ uể oải.
Lư Vân thấy bộ dạng của Tần Trọng Hải như thế, ngược lại tiến lên an ủi, khuyên rằng:
– Trọng Hải, mỗi người đều có số mệnh riêng, chúng ta cần gì cưỡng cầu? Ta có thể bình an hồi hương, đó cũng là việc tốt!
Hắn biết Tần Trọng Hải tới nay đều xưng bằng tướng quân, lúc này không còn chức quan ràng buộc mới có thể gọi thẳng tên, cảm giác thân mật thêm nhiều.
Lư Vân không nói thêm, chắp tay với đám người Lý phó quan rồi rời đi. Tần Trọng Hải nhìn theo bóng dáng của hắn, bỗng lớn tiếng gọi:
– Lư huynh đệ, trước khi chia tay, ca ca có chuyện cầu ngươi, không biết có dám nhận lời hay không?
Lư Vân xoay người lại, cười nói:
– Được tướng quân đối đãi như thế, Lư Vân sao dám không hồi báo? Có gì sai khiến, xem bảo cho biết.
Tần Trọng Hải lộ vẻ cao hứng, gật đầu nói:
– Huynh đệ thật sảng khoái. Bất luận chuyện gì cũng dám nhận lời?
Lư Vân cả kinh, nhớ tới Tần Trọng Hải hành sự khác người, không khỏi kiêng kỵ thầm nghĩ: “Tần tướng quân ra chiêu luôn dấu bài, không biết sẽ ra đề mục kỳ quái gì cho ta?”
Có điều nghĩ đến nghĩa khí giữa hai người, sao còn có thể thoái thác? Hắn cắn răng một cái, vỗ ngực nói:
– Tướng quân cứ nói, chỉ cần Lư làm được, chắc chắn tận lực hoàn thành.
Tần Trọng Hải lộ vẻ vui mừng, lập tức chạy tới cầm hai tay Lư Vân, chậm rãi nói:
– Lư huynh đệ, ta muốn nhờ ngươi thi hội thêm một lần.
Lư Vân ồ một tiếng, tuyệt đối không ngờ được Tần Trọng Hải lại yêu cầu thế này.
Hắn run giọng nói:
– Ngài… Muốn ta thi thêm một lần nữa?
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Đúng thế, vì Tần mỗ, mong ngươi đừng buông bỏ.
Lư Vân cứng họng, ngơ ngác nhìn Tần Trọng Hải, thoáng chốc hiểu tâm ý của đối phương. Tần Trọng Hải không muốn hắn mai một một thân đèn sách nên mới ra đề mục này, hy vọng vạn nhất hắn có nhụt chí, vẫn có thể lại thử một lần.
Lư Vân lấy làm cảm động, run giọng nói:
– Tần tướng quân, huynh . . vì sao…
Tần Trọng Hải vỗ mạnh vào vai Lư Vân, nói:
– Lư huynh đệ! Vì chính ngươi, cũng vì lão Tần ta, đừng quên lời hứa hôm nay!
Y xoay người sang chỗ khác, nói:
– Chúc huynh đệ khảo vận thông suốt, ta ở kinh thành chờ tin vui.
Lư Vân nhớ tới Tần Trọng Hải ngàn dặm xa xôi rửa oan ình, giờ phút này còn toàn tâm toàn ý như vậy. Hắn đi ra phía trước, một tay ôm lấy Tần Trọng Hải, rơi lệ nói:
– Tướng quân đối đãi Lư Vân như thế, ân cao khác nào tái tạo, sinh thời ta tuyệt không quên.
Tần Trọng Hải cười nói:
– Đừng ôm ta nữa, kẻo hai ta lại thành một đôi gà trống gà mái đó!
Miệng nói giỡn nhưng mi mắt y cũng đỏ lên.