Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 59: Luận Võ Đoạt Soái
Hai đại cao thủ chậm rãi bước đến gần nhau. Mọi người trong sảnh có thể tận mắt chứng kiến cao nhân đương thời quyết chiến. Trận này đúng là bình sinh hiếm gặp. Cả đám thầm kêu sảng khoái, cảm giác thật bõ công bôn ba lên Hoa Sơn chuyến này.
Lại nói Trác Lăng Chiêu luân phiên đánh bại hai đại Kim Cương là Linh Âm, Linh Chân, đã xem thấu ngọn nguồn võ học Thiếu Lâm. Lúc này y thầm tính toán, so về nội lực thì cao thủ Thiếu Lâm thâm hậu vững chắc các môn phái khác khá nhiều, có điều nói về độ linh hoạt tùy biến trong chiêu thức thì đám hòa thượng này lại kém một bậc. Ngay cả đệ tử tục gia như Dương Túc Quan cũng mắc phải khuyết điểm này. Muốn đánh bại đám cao thủ nội lực thâm hậu như vậy, ngoài chính chiêu cần phải dùng kỳ chiêu. Trên mặt Trác Lăng Chiêu nở cười tươi tắn nhưng quỷ kế liên tục xuất hiện trong lòng, không ngừng suy tính chiêu thức động thủ.
Tay ấn chặt chuôi kiếm, Trác Lăng Chiêu đang muốn rút kiếm tấn công. Lại thấy Linh Định cúi đầu, đôi mày rủ xuống, miệng đang lẩm bẩm không biết đang sử dụng tà pháp gì. Trác Lăng Chiêu cười lạnh thầm nghĩ: “Lão hòa thượng này chết đến nơi mà còn đứng đó niệm kinh, là muốn tự siêu độ cho bản thân hay sao?”
Y thổ nạp một hơi, đang muốn xuất kiếm, chợt thấy thân hình Linh Định có chỗ kỳ quái, ngưng thần nhìn kỹ thì phát hiện đối phương đã cao hơn mấy tấc! Trác Lăng Chiêu hoảng sợ thầm nghĩ: “Rốt cuộc lão hòa thượng này đang diễn tuồng gì vậy?”
Càng xem càng hoảng, thoáng chốc y gào thét một tiếng, nội lực tuôn ra, thanh quang chợt lóe. Chỉ thấy kiếm quang lay động như sét trên trời giáng xuống, người phàm mắt thịt nào có thể chặn được? Trong một thoáng, trên người Linh Định đã liên tục trúng kiếm vào cổ họng, nhân trung, đầu vai, bụng dưới, phần dưới thân, đủ tất cả các điểm yếu hại trên người. Xem ra kiếm pháp của Trác Lăng Chiêu vừa nhanh vừa chuẩn, đã đến cảnh giới nhập hóa.
Những người võ công thấp một chút có mặt ở đây, còn không biết Trác Lăng Chiêu xuất kiếm thế nào. Đương trường rõ ràng đường kiếm của y, chỉ có Ninh Bất Phàm, Phương Tử Kính và một vài cao thủ khác.
Thắng bại đã phân, Trác Lăng Chiêu mỉm cười tra kiếm vào vỏ, sau đó xoay người trở về. Trong lòng đầy đắc ý, không ngờ Linh Định chỉ là hạng tốt mã dẻ cùi, là một con hổ giấy, ngay cả một kiếm của y cũng ngăn không được. Trận này thắng dễ dàng đến không thể ngờ nổi.
Trác Lăng Chiêu đang muốn rời đi, chợt nghe một thanh âm truyền đến:
– Xoay người lại, lão nạp không muốn ám toán sau lưng người khác.
Trác Lăng Chiêu giật mình, hoảng sợ quay đầu. Đã thấy Linh Định hai tay ôm ngực, đang cúi đầu nhìn mình.
Trác Lăng Chiêu ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói:
– Ngươi… Sao lại cao lên như vậy?
Chỉ thấy lúc này thân hình Linh Định cao thêm một cái đầu, dáng người thấp bé giờ cao lớn lên tới gần hai thước, dù là đại lực sĩ cũng phải cam nguyện chịu thua.
Mặt mũi Linh Định vốn hiền hòa như thánh tăng, giờ phút này lại giống như yêu ma quỷ quái, trên mặt tỏa nồng đậm sát khí. Mọi người trong sảnh lộ vẻ sợ hãi, ngơ ngác mà nhìn. Linh Định lạnh lùng thốt:
– Trác Lăng Chiêu! Mọi chuyện đều là do ngươi tự chuốc lấy! Nếu không phải bị ngươi ép buộc, ta sao dám vi phạm nội quy bổn tự, sử xuất “Tu La thần công” cấm truyền này?
Trác Lăng Chiêu lẩm bẩm:
– Tu La thần công?
Trong thoáng chốc nhớ đến một điển cố, bất giác toàn thân y ứa mồ hôi lạnh.
Thiếu Lâm có tổng cộng bảy mươi hai tuyệt kỹ, trong đó mấy bộ võ công uy lực rất lớn nhưng chiêu thức âm độc tàn nhẫn, làm ảnh hưởng đến phật pháp từ bi, do vậy bị các cao tăng trong chùa liệt vào hàng ngũ cấm truyền, Tu La thần công cũng là một trong số đó. Bộ võ công này thần diệu không kể xiết, có điều một khi phát công thì sẽ bị ma tính khống chế lòng người. Một trăm năm trước, có một tăng lữ trẻ tuổi luyện tập thành công đã trốn xuống núi giết người gian dâm, không chuyện ác nào không làm, sau đó bị các cao tăng trong chùa liên thủ giết chết, bộ thần công này mới bị liệt vào hàng cấm truyền.
Đến giờ trong Thiếu Lâm Tự, ngoài phương trượng, thủ tọa La Hán Đường và một số ít người, tăng lữ trong chùa đều không thể xem không thể tập. Chỉ vì trận chiến này liên quan đến tồn vong vinh nhục của Thiếu Lâm, Linh Định đã rơi vào thế không thể không thắng.
Sắc mặt Trác Lăng Chiêu thảm đạm, chưa biết đối phó thế nào. Đúng lúc này, Linh Định đưa tay đấm ngực. Lão ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn, sau đó lao thẳng về Trác Lăng Chiêu. Mọi người thấy Linh Định nào còn bộ dạng cao tăng hiền hòa, trong lòng sợ hãi, vội lùi về sau vài bước.
Linh Định vung chưởng lên, bàn tay to như quạt hương bồ đập xuống, Trác Lăng Chiêu khẽ động cước bộ. Kiếm quang bắn ra bốn phía, phút chốc y xuất ra liên tục bảy mươi hai nhát kiếm, kiếm kiếm đâm trúng vùng ngực bụng yếu hại của Linh Định. Có điều lão hòa thượng này lại không có cảm giác đau đớn, không thấy máu tươi chảy ra. Trác Lăng Chiêu hoảng sợ, biết đây là cường địch hiếm gặp trong đời.
Linh Định nhe răng cười một tiếng, nói:
– Tự xưng là Kiếm thần, sao kiếm pháp không thấy gì đặc biệt?
Lão rống to một tiếng, hai quyền dũng mạnh đập xuống đầu Trác Lăng Chiêu. Trác Lăng Chiêu vội vàng nhảy ra tránh. Đất cát bắn tung tóe bốn phía, mặt đất bị quyền pháp cương mãnh đánh thành một cái hố lớn. Nếu bị hai quyền nọ đánh trúng người, chỉ sợ Trác Lăng Chiêu gãy xương đứt gân, chết oan chết uổng ngay tại chỗ.
Nội lực Linh Định xếp danh trong mười người hàng đầu chốn võ lâm, dựa vào công lực thâm hậu cỡ này, lại dùng tuyệt chiêu cấm truyền, lúc này kích phát hoàn toàn tiềm năng trong cơ thể. Một chưởng đánh tới mang theo lực đạo cương mãnh vô bì, chỉ sợ không người nào trong thiên hạ ngăn nổi.
Trác Lăng Chiêu tự biết tình huống không ổn. Y hít một hơi chân khí thật sâu, trường kiếm xoáy thành vòng tròn, Tiền Lăng Dị thấy chiêu này, kinh ngạc hoảng sợ thốt:
– Kiếm ảnh! Đây là tuyệt chiêu của ta!
Chỉ thấy trường kiếm ngoằn nghèo biến ảo, khiến cho người ta hoa cả mắt, hoàn toàn không thấy đường đi của kiếm. Kiếm tới không hình ảnh, kiếm về không tung tích, chính là đạo lý tối cao của “Kiếm Ảnh”. Tiền Lăng Dị dựa vào “Vô hình bảo kiếm” mới có thể khắc địch, Trác Lăng Chiêu chỉ nhiễu kiếm thành vòng, khiến cho người người không thể nhìn rõ đường đi của kiếm. Đồng môn cùng học nghệ nhưng công lực hai người chênh lệch quá lớn, thật không thể nào so sánh.
Chỉ thấy thanh quang lóe lên, trường kiếm của Trác Lăng Chiêu bắn ra nhanh chóng. Tuyệt chiêu này là tổ hợp của hai chiêu “Kiếm ảnh” và “Kiếm Báo”. Kiếm tới không ảnh, tốc độ lại nhanh như sấm chớp, vô cùng lợi hại.
Lúc này Trác Lăng Chiêu đắc ý nghĩ thầm: “Cho dù ngươi luyện thành tấm thân kim cương bất hoại, chẳng lẽ không thể bị hủy đôi mắt sao?”
Lúc này như có hai thanh kiếm song song như chớp đâm tới. Trác Lăng Chiêu quát to một tiếng:
– Trúng!
Thoáng chốc mũi kiếm đâm thẳng vào hai mắt Linh Định. Linh Định vội vàng cúi đầu, dùng trán ngăn chặn mũi kiếm. Nếu người bình thường sử dụng chiêu này, để mũi kiếm đâm vào sọ, nhất định là tự tìm chết. Ai ngờ toàn thân Linh Định cứng rắn như thép, trường kiếm của Trác Lăng Chiêu đụng vào trán lão thì lại bị oằn đi. Linh Định cũng tránh được bị hủy đi hai mắt.
Lực va chạm giữa kiếm và trán quá mức mãnh liệt, may mắn là thân kiếm mềm dẻo nên chỉ bị văng ra, chưa đến mức bị gãy làm đôi. Dù là như thế, cũng khiến cho Trác Lăng Chiêu đổ mồ hôi lạnh, kinh ngạc nói không nên lời.
Linh Định gầm lên một tiếng, quát:
– Nạp mạng!
Hai tay lão không ngừng múa may, vô số quyền chưởng xuất hiện, vừa giống Thiên Thủ La Hán, lại giống như Bát Tí Kim Cương. Quyền cước bất phàm, tạo ra kình phong rít gào khắp nơi, không ít tân khách bị gió mạnh đẩy ngã. Mọi người vội vàng vận công hộ thể, cố chịu cơn đau như dao cắt qua da thịt trên mặt.
Trác Lăng Chiêu đỡ trái thì hở phải, vô cùng vất vả, đôi chân liên tục né tránh. Lúc này cây cột trụ bằng gỗ bên cạnh bị Linh Định đánh nát, trong thoáng chốc y bị động chạy trối chết. Tân khách thấy thân thể Linh Định giống như tường đồng vách sắt, trường kiếm trong tay Trác Lăng Chiêu không thể đả thương nổi, lão lại dựa vào chưởng lực cương mãnh đuổi đánh đối thủ. Trận tỷ thí này, ai thắng ai bại xem ra đã rõ.
Linh Định thần uy lẫm lẫm quát:
– Mọi người nhìn cho kỹ đây! Hôm nay ta sẽ báo thù cho Yến Lăng tiêu cục!
Chưởng trái chém ra, kình phong lập tức chặn đường lui của Trác Lăng Chiêu. Lão hét lớn một tiếng, quyền phải đánh thẳng vào mặt đối phương. Một quyền nhanh mãnh, đằng sau không hề còn đường lui, Trác Lăng Chiêu tránh né không kịp, thoáng chốc bị quyền đánh trúng gò má. Chỉ nghe bình một tiếng, thân hình Trác Lăng Chiêu giống như cọng rơm bay ra xa, bắn vào bức tường điện thờ, khiến cho nó bị chấn vỡ nát. Đệ tử Côn Luân Sơn kinh sợ đến ngây người, không biết chưởng môn sống chết thế nào.
Linh Định ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, thanh thế vô cùng kinh người.
Giờ phút này thắng bại đã rõ, có điều người xem vẫn còn ngơ ngác nhìn Linh Định, trong lòng sợ hãi khó nói thành lời.
Giang Sung vốn an nhàn ngồi xem Ninh Bất Phàm sắp thoái ẩn, lại chứng kiến cảnh Trác Lăng Chiêu tranh đoạt ngôi vị võ lâm minh chủ. Trác Lăng Chiêu ngày thường tự cao tự đại, ai ngờ võ công lại yếu đến mức không chịu nổi một quyền, đừng nói giao thủ cùng Ninh Bất Phàm, ngay cả hòa thượng Linh Định cũng địch không nổi. Giang Sung lắc lắc đầu, nhíu mày nhìn đám người Cẩm Y Vệ, nói:
– Các ngươi lên xem hắn đã chết chưa?
Đám người Cẩm Y Vệ xưa nay hận nhất là họ Trác, quả thật vui sướng khi người gặp họa, liền vui vui vẻ vẻ chạy tới xem xét. Một hảo thủ cười nói:
– Trác lão nhi, ngươi còn sống nữa không?
Hắn vươn chân ra muốn đạp lên ngực Trác Lăng Chiêu. Đám người Kim Lăng Sương, Đồ Lăng Tâm giận dữ như điên, chạy gấp tới quát:
– Thu bàn chân bẩn thỉu của ngươi lại ngay!
Hảo thủ nọ kinh ngạc cười nói:
– Chỉ đùa một chút mà…
Từ “đã” còn chưa thoát khỏi miệng, bỗng thấy thanh quang lóe lên, cao thủ nọ đã bị kiếm chém thành hai đoạn. Một người tóc tai bù xù đứng lên, bộ dạng âm trầm cùng cực, chính là “Kiếm Thần” Trác Lăng Chiêu.
Đám người Kim Lăng Sương thấy chưởng môn chưa chết, trận tỷ thí còn chưa chấm dứt, đều mừng rỡ lùi về phía sau.
Chỉ thấy Trác Lăng Chiêu sải bước tiến lên, trên tay nắm chặt trường kiếm. Linh Định thấy đối phương chưa ngã, lão hét lên một tiếng điên cuồng, thêm một quyền nện xuống đối phương. Quyền lực cương mãnh, kình phong mãnh ác, quả là sát chiêu cực kì hung ác.
Trác Lăng Chiêu bình tĩnh cười lạnh:
– Linh Định ngươi có tuyệt chiêu cấm truyền, Trác Lăng Chiêu ta danh là Kiếm Thần, chẳng lẽ không có tuyệt học sinh tử?
Thoáng chốc y giơ trường kiếm lên. Nội lực tràn ra, thân kiếm bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ, giống như ngọn lửa hừng hực chiếu rọi khắp đại sảnh.
Tất cả mọi người chứng kiến đều sợ hãi kinh dị, hoảng sợ ngạc nhiên hỏi:
– Đây… Đây là cái gì?
Lúc này sắc trời mờ ảo, mặt trời đã lặn về tây. Chỗ ngồi nơi này bắt đầu tối dần, ánh sáng phát ra từ thân kiếm càng thêm chói lòa, khiến ọi người không thể mở nổi mắt.
Phương Tử Kính vốn đang khép hờ hai mắt, không hề quan tâm để ý xung quanh, cho dù ban nãy Linh Định dùng Tu La thần công cũng không hề động đậy. Nào biết ánh sáng vừa tỏa ra rực rỡ trên thân kiếm, bất giác hai mắt lão lóe lên thần quang, thoáng chốc đứng dậy, kinh ngạc hoảng sợ nói:
– Kiếm quang! Giỏi cho tiểu tử nhà ngươi!
Linh Định thì không thèm quan tâm cái gì là kiếm quang hay đao nhoáng, dù sao đã có thân thể kim cương bất hoại, dù bảo đao lợi kiếm cỡ nào cũng không thể đả thương. Lão hét lên một tiếng, hung mãnh đánh ra một quyền. Ngay lúc này, Trác Lăng Chiêu cũng giương kiếm, ánh sáng xanh rực rỡ lóe lên đâm tới lồng ngực Linh Định. Linh Định hề tránh chiêu, một quyền đánh thẳng vào mặt Trác Lăng Chiêu.
Chỉ thấy ánh sáng tắt dần, một kiếm của Trác Lăng Chiêu đâm vào ngực Linh Định, nắm đấm của Linh Định cũng trúng cằm dưới Trác Lăng Chiêu. Thân hình hai người không hề nhúc nhích, giống như chết đứng tại trận.
Qua thật lâu, Trác Lăng Chiêu mới chậm rãi thu kiếm, đẩy tay Linh Định đang trên hàm mình ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, cơ thể cao to của Linh Định ngã xuống đất, từ ngực phun lên một dòng máu tươi, xem ra đã bị trọng thương. Lúc này cơ thể Linh Định bắt đầu thu nhỏ, không bao lâu đã biến thành hình dáng thánh tăng thấp bé hiền hòa ngày thường.
Mọi người mắt thấy trận chiến luân phiên thay đổi cao trào, kết quả cuối cùng Trác Lăng Chiêu chuyển bại thành thắng, trong lòng đều hoảng sợ không thôi.
Trác Lăng Chiêu tra kiếm vào vỏ, sửa sang lại đầu tóc trang phục, sau đó cất cao giọng nói:
– Chư vị nghe cho rõ đây, từ nay về sau đệ tử Thiếu Lâm gặp người môn phái ta, đều phải nhường đường né tránh. Nếu không, Linh Định là tấm gương cho các ngươi đó!
Đám người Dương Túc Quan, Vi Tử Tráng thấy mạng của Linh Định nguy ngập trong sớm tối, lập tức xông lại. Vi Tử Tráng kêu lên:
– Ta đến cầm máu!
Hắn vội vàng điểm huyệt nhưng vết thương ở ngực Linh Định quá sâu, máu tươi ào ào bắn ra. Chúng tân khách thấy Linh Định già cả như vậy, chỉ sợ vết thương này sẽ cướp mất tính mạng của lão. Dương Túc Quan lấy hai tay đè chặt vết thương nọ nhưng máu tươi vẫn theo kẽ tay phun ra, toàn bộ bắn lên mặt chàng. Hai người Tần Trọng Hải, Lư Vân thấy thế cũng chạy vội tới hỗ trợ.
Tần Trọng Hải lấy thuốc trị thương từ trong lòng ra, nói:
– Thử cái này đi!
Mọi người luống cuống tay chân nhưng không cầm nổi máu. Mắt thấy Linh Định đổ máu ngày càng nhiều, hơi thở trở nên yếu ớt. Dương Túc Quan nào đoán được kết cuộc trận chiến lại như thế, phút chốc tự trách bản thân nặng nề. Chàng cầm tay sư huynh, cắn răng nói:
– Sư huynh! Hãy gắng gượng lên!
Một người đi đến bên cạnh, trầm giọng nói:
– Tất cả tránh ra!
Mọi người quay đầu, chỉ thấy người tới không giận mà uy, chính là Cửu Châu Kiếm Vương Phương Tử Kính. Tần Trọng Hải biết sư phụ muốn ra tay cứu người, trong lòng vui vẻ, vội vàng kêu mọi người lùi lại.
Mắt thấy đám người tản ra, Phương Tử Kính giơ song chỉ điểm nhẹ vào không khí. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, kình lực thấu vào xương cốt, huyệt đạo bị che lấp, dòng máu nơi ngực Linh Định lập tức ngừng phun. Tân khách chứng kiến công phu cách không điểm huyệt của Phương Tử Kính thì đều nhao nhao nghị luận, trên mặt không che được nét sợ hãi kinh dị.
Phương Tử Kính chợt nheo mắt, nói:
– Nghe nói y thuật của Thanh Y chưởng môn rất cao, có thể tương trợ một lần chăng?
Thanh Y Tú Sĩ nghe lời triệu hồi, lúc này bước tới xem xem vết thương của Linh Định, xem trong chốc lát liền nói:
– Một kiếm thương đến tạng phủ, phải cứu chữa lập tức.
Y rút ra một cây kim vừa mảnh vừa dài, sau đó lại từ trong bao lấy ra một hoàn thuốc bôi màu vàng. Ban đầu dùng kim quấy thuốc trong hộp, lấy ra một chút thuốc bôi màu vàng đậm đặc, sau đó dùng kim thoa thuốc vào vết thương bị kiếm đâm. Thuốc bôi quả thực linh nghiệm, vết thương bắt đầu co rút, không bao lâu đã bắt đầu khép lại.
Mọi người thấy thuốc trị thương linh nghiệm như thế, đều sợ hãi tán thán, trong lòng thầm nói: “Chẳng trách Cửu Hoa Sơn tài bảo chồng chất như núi, thuốc trị thương kia quả thật là bảo bối, còn quý hơn cả vàng.”
Thanh Y Tú Sĩ lại lấy một viên thuốc bỏ vào miệng Linh Định, dặn dò:
– Trong vòng trăm ngày không được chạy nhảy hoạt động mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.
Dương Túc Quan cảm kích trong lòng, chắp tay nói:
– Cũng nhờ chưởng môn ra tay cứu chữa, trên dưới toàn Thiếu Lâm cảm tạ đại đức.
Sau đó chàng quay về phía Cửu Châu Kiếm Vương, nói:
– Nghĩa cử cao cả của tiền bối, vãn bối khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên.
Hai người nghe chỉ gật đầu không nói thêm.
Trác Lăng Chiêu thấy mọi người cứu chữa cho Linh Định, y cười lạnh một tiếng, quay sang khắp nơi nói:
– Các vị bằng hữu, bổn tọa đã đánh bại đại sư Linh Định Thiếu Lâm Tự, không biết còn vị nào muốn lên khiêu chiến nữa?
Trận đại chiến vừa rồi đánh cho thiên địa biến sắc, bốn phương kinh sợ. Mọi người thấy võ công Linh Định thần kỳ như vậy mà còn thua trong tay người này, bây giờ hỏi còn ai không biết tự lượng sức dám lên khiêu chiến?
Trác Lăng Chiêu mắt dừng trên thân Thanh Y Tú Sĩ, nói:
– Các hạ cũng là người đủ tư cách lên đài, có muốn hoạt động một chút, so vài chiêu với bổn tọa?
Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu nói:
– Ta không phải là đối thủ của Trác chưởng môn.
Trác Lăng Chiêu mỉm cười, nói:
– Biết mình biết người, Thanh Y chưởng môn quả nhiên thông minh.
Y quay đầu nhìn sang Dương Túc Quan cùng Tần Trọng Hải, lại hỏi:
– Hai vị thiếu niên anh kiệt, có đồng ý làm một trận quyết đấu sinh tử với ta chăng?
Hai hàng chân mày Dương Túc Quan nhíu lên, liền đứng phắt dậy. Hai vị sư huynh lần lượt bại trận, mưu kế của chàng cũng mất đi hiệu quả. Giờ còn không lên ứng chiến, nhất định uy danh Thiếu Lâm không còn sót chút nào nữa.
Tần Trọng Hải biết Dương Túc Quan không phải là đối thủ của Kiếm Thần, tùy tiện lên ứng chiến chỉ là chịu chết mà thôi. Y vội vàng giữ chặt Dương Túc Quan lại, sau đó hắc hắc cười lạnh với Trác Lăng Chiêu:
– Chưởng môn tìm hai ta làm gì? Ngài quay lại xem đằng sau kìa, thiên hạ đệ nhất Ninh Bất Phàm đang nhìn chằm chằm đó!
Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:
– Đúng rồi! Sao ta lại quên hắn?
Y quay đầu lại, trầm giọng hỏi:
– Ninh huynh! Muốn đấu một trận với ta chăng?
Ánh mắt vô cùng sắc bén, nhắm thẳng vào Ninh Bất Phàm.
Phương Tử Kính không ra tay tỷ thí, Thiên Tuyệt tăng lại không đến. Trong tứ đại tông sư, chỉ còn mỗi mình Ninh Bất Phàm có thể chống lại Trác Lăng Chiêu. Chỉ cần Ninh Bất Phàm đánh bại Kiếm Thần cuồng ngạo, lúc đó võ lâm sẽ trở lại cục diện ban đầu. Mọi người biết vận mệnh võ lâm đều nằm cả trong trận chiến sắp tới, ai nấy đều đưa mắt nhìn về phía Ninh Bất Phàm, chờ đợi một câu trả lời xác đáng.
Ninh Bất Phàm cười gượng vài tiếng, bồi cười nói:
– Tại hạ sao có thể là đối thủ của Trác chưởng môn? Trác chưởng môn thần công cái thế, thiên hạ vô địch, mĩ danh thiên hạ đệ nhất phải dâng cho ngài rồi.
Các vị khách đến xem đều nhìn y bằng ánh mắt hèn mọn, thầm nghĩ: “Ninh Bất Phàm là con hổ giấy, không dám đứng ra ứng chiến.”
Trác Lăng Chiêu chỉ hừ một tiếng, nói:
– Ninh tiên sinh khách khí rồi, Trác mỗ chưa đánh thắng tiên sinh, sao có thể vỗ ngực tự xưng là võ lâm minh chủ?
Ninh Bất Phàm khom người thở dài, than thở:
– Minh chủ trăm ngàn lần đừng nói như vậy. Lão nhân gia ngài đả bại vô số cường địch, thật sự khiến người người kính ngưỡng, tại hạ sao có thể tiếp được một chiêu nửa thức của ngài? Thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta còn cái miệng ăn cháo đi!
Mọi người nghe y ăn nói khép nép như vậy, phút chốc lộ vẻ khinh thường, cũng có người nghĩ rằng trong này có âm mưu tính toán gì khác. Phút chốc vẻ mặt mọi người âm tình bất định, đều nghiền ngẫm dụng ý của Ninh Bất Phàm.
.
Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói:
– Tiên sinh thật sự không muốn động thủ?
Ninh Bất Phàm kính cẩn nhìn mọi người trong sảnh đường, cao giọng nói:
– Chư vị ở đây chứng kiến, chưởng môn Côn Luân Sơn, Trác lão sư võ công đệ nhất thiên hạ, đã ngồi lên ngôi vị võ lâm minh chủ, xin các vị sớm ngày tuyên dương ở trên giang hồ, tại hạ vô cùng cảm kích.
Y lấy trường kiếm khỏi cái đĩa đựng, lớn tiếng kêu lên:
– Hôm nay Bất Phàm phong kiếm thoái ẩn, về sau không hỏi chuyện giang hồ, mai này nếu mọi người có điều thỉnh giáo, xin mời đi tìm Trác minh chủ. Bất Phàm ở đây đa tạ.
Nói xong lấy nến đốt dưới hộp vàng, nhìn bộ dạng vội vàng giống như muốn đi đầu thai sớm cho kịp vậy.
Ninh Bất Phàm không dám đánh trận cuối cùng, vận số võ lâm chính đạo đã hết, Đám người Nguyên Dịch nhịn không được thở dài một hơi đầy thất vọng. Gương mặt Dương Túc Quan lại trắng như tờ giấy, cắn chặt môi dưới, toàn thân run rẩy.
Giang Sung thấy tình thế cơ bản đã định, lập tức tiến lên cười nói:
– Trác chưởng môn đã đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Vài ngày nữa hồi kinh, ta nhất định sẽ dâng lên một bản tấu chương, xin triều đình sắc phong Trác chưởng môn là hộ quốc thiên sư của triều đình, vĩnh viễn bảo hộ an nguy vững vàng cho hoàng thất.
Trác Lăng Chiêu lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói:
– Thảo dân Trác Lăng Chiêu, tạ ơn đãi ngộ của Giang đại nhân.
Giang Sung cười ha hả nói:
– Trác chưởng môn bằng bản lĩnh thật sự của mình đạt được ngôi vị, được thiên ân này, cần gì phải nói lời cảm tạ!
Bộ dáng Quỳnh Võ Xuyên đang đầy cô đơn, nghe Giang Sung dõng dạc nói chuyện, nhịn không được đứng lên quát:
– Tiểu tử ngươi. Hộ quốc thiên sư là chức vị mà ngươi nói phong thì phong sao?
Giang Sung cười nói:
– Trác chưởng môn chính là nhất đại kiếm thần đương thời. Hoàng thượng phong hiệu cho hắn, có chỗ nào không đúng?
Quỳnh Võ Xuyên xì một tiếng khinh miệt, nói:
– Ninh Bất Phàm còn chưa bị người đánh bại, vĩnh viễn vẫn là thiên hạ đệ nhất!
Lời này âm vang hữu lực, người của Hoa Sơn vỗ tay rầm rộ. Riêng Ninh Bất Phàm nghe thì biến sắc, hai tay run rẩy, cầm cái hộp vàng không chặt lại để rơi xuống đất. Một tiếng leng keng vang lên. Dòng sáp nóng đỏ bên trong tràn ra đầy đất, thoáng nhìn giống như máu tươi vậy.
Giang Sung thở dài một tiếng, nói:
– Quỳnh quốc trượng à. Câu nói hay có thể cứu một mạng người, nhưng một câu ngu ngốc cũng có thể giết chết một người, ngài biết điều này chưa?
Quỳnh Võ Xuyên hừ một tiếng, nói:
– Ngươi nói cái quỷ gì vậy, lão phu nghe không hiểu nổi nửa câu.
Giang Sung thở dài:
– Thực ra Ninh Bất Phàm có thể bình an thoái ẩn, ai ngờ vì câu nói của ngài, đại họa sắp rơi xuống đầu hắn rồi.
Quỳnh Võ Xuyên biến sắc hỏi:
– Những lời này của ngươi có ý gì?
Giang Sung thở dài:
– Chỉ cần hắn ngoan ngoãn giao lại danh hiệu đệ nhất thiên hạ, sẽ không có người đến quấy rầy nữa, nhưng vì những lời vừa rồi của ngài. Nếu Ninh Bất Phàm còn sống trên đời, cho dù ai cũng không được xưng là đệ nhất đương thời, ngài nói đúng hay không?
Quỳnh Võ Xuyên giật mình hoảng sợ, nhìn thoáng qua Ninh Bất Phàm. Chỉ thấy sắc mặt y thảm đạm, một lúc lâu nói không nên lời.
Quỳnh Võ Xuyên nhìn về phía Giang Sung, lạnh lùng nói:
– Cuối cùng ngươi muốn thế nào?
Giang Sung mỉm cười, nói:
– Vòm trời không thể có hai vầng dương, giang hồ há dung nổi hai thiên hạ đệ nhất, nếu không ngôi vị minh chủ chỉ là hữu danh vô thực, vậy thì rất khó coi.
Nói xong đứng dậy, đi đến bên Ninh Bất Phàm. Giang Sung vừa đứng, một đám hộ vệ đều rút đao giắt ở hông ra, vội vàng luân phiên bảo hộ. Đám Hỏa Thương Thủ cũng giơ súng, nhìn chằm chằm mọi người trong sảnh. Chỉ cần có người hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn là toàn thân cùng ăn cả trăm phát đạn.
Giang Sung thấy thuộc hạ bảo vệ chu toàn, Trác Lăng Chiêu cũng rút kiếm đứng bên cạnh nên không hề sợ hãi. Y đứng trước mặt Ninh Bất Phàm, mỉm cười nói:
– Ninh đại hiệp, ta muốn mượn một thứ của đại hiệp.
Ninh Bất Phàm biến sắc, bồi cười nói:
– Hoa Sơn cơ hàn khốn cùng, tiểu nhân thân không của nả, không biết đại nhân muốn mượn cái gì?
Giang Sung không trả lời, chỉ cầm hai tay Ninh Bất Phàm lên sờ soạng, vẻ mặt tươi cười.
Ninh Bất Phàm run giọng nói:
– Hai tay tại hạ thô ráp, đại nhân vạn lần đừng sờ, chỉ sợ ô uế tay ngài!
Giang Sung cầm hai tay Ninh Bất Phàm, cười nói:
– Nói gì vậy? Hai tay này vô cùng trân quý. Có điều chính lão đệ tự thừa nhận đánh không lại người ta, còn hứa hẹn sau này không dùng kiếm nữa. Đôi tay này về sau ngoài ăn cơm viết chữ, chắc cũng không còn làm gì khác nữa, đúng không?
Ninh Bất Phàm run giọng nói:
– Đại nhân… Ngài… Ngài muốn làm gì?
Giang Sung cười cười, nói:
– Không có gì, dù sao về sau hai tay của lão đệ cũng vô dụng, vậy cho ta mượn mang về kinh đi, tương lai chờ ngươi xuống mồ, ta sẽ sai người trả lại, lão đệ nói được hay không?
Ninh Bất Phàm kinh ngạc, run giọng thốt:
– Ta thoái ẩn còn chưa đủ, ngài… còn muốn chặt hai tay của ta nữa…
Giang Sung cười nói:
– Đúng vậy, nếu không thì ta sao có thể an tâm? Trác minh chủ sao có thể thoải mái hiệu lệnh quần hùng?
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Đám môn nhân Hoa Sơn cuồng nộ rút kiếm vọt lên. Giang Sung cười nói:
– Ngăn bọn họ lại!
Thoáng cái Hồ Mị Nhi, An Đạo Kinh, đám người Côn Luân Sơn đều đồng loạt tiến lên. Đám Hỏa Thương Thủ cũng quay họng súng, nhắm ngay đám người Hoa Sơn.
Tân khách trong sảnh đánh giá tình thế, trong lòng đều rõ ràng. Nếu người của Hoa Sơn muốn đánh bừa, dựa vào thực lực của bọn họ, không thể là đối thủ của cao thủ thủ hạ dưới trướng Giang Sung, chắc chắn sẽ chết thảm hơn phân nửa. Chưởng môn các đại phái nhìn nhau thì đều lắc đầu. Gian thần lộng hành, thiên địa còn không kháng cự nổi, hỏi có ai can đảm tiến ra trợ giúp?
Giang Sung thấy Ninh Bất Phàm run rẩy, cười cười nói:
– Ninh Bất Phàm! Ngươi muốn đám người kia bình an qua ngày, chỉ cần chặt hai tay của mình, dùng chúng đổi lấy bình an chân chính cho Hoa Sơn.
Ninh Bất Phàm mắt thấy các đệ tử đều nằm trong tầm ngắm của gian thần, chỉ có thể cười khổ nói:
– Dùng hai tay ta đổi lấy bình an cho toàn phái, nói thế nào cũng là một vụ buôn bán có lời.
Tô Dĩnh Siêu kiềm nén không được, thoáng chốc vọt ra, nhịn khóc nói:
– Sư phụ! Chúng ta liều mạng thôi!
Ninh Bất Phàm cười nói:
– Đứa nhỏ ngoan, chỉ cần lòng mang hiếu tâm là được, sư phụ đã rất vui, mau mau lùi lại đi!
Môn nhân Hoa Sơn đồng loạt quỳ xuống đất, khóc nói:
– Chưởng môn!
Quỳnh Võ Xuyên dù có ý ngăn trở nhưng thuộc hạ của Giang Sung cao thủ như mưa, kiên quyết ngăn không cho lão đi qua can thiệp. Có điều lão biết chỉ cần Ninh Bất Phàm ra tay phản kháng thì không ai cản nổi, lập tức lớn tiếng kêu lên:
– Bất Phàm, ngươi thật sự muốn để yên cho người ta chặt tay sao? Ngươi ra tay đi, bọn họ không làm gì được ngươi đâu!
Giang Sung liếc xéo sang Quỳnh Võ Xuyên, cười nói:
– Quỳnh quốc trượng đừng giựt dây nữa, hắn thiếu đi hai tay nhưng về sau vui vẻ tiêu dao, ngài đừng nói thêm mà hại chết hắn đó.
Quỳnh Võ Xuyên tức giận nói:
– Ngươi…Ngươi độc tài như vậy, ta…. Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Giang Sung cười ha hả nói:
– Giang Sung ta độc tài không phải ngày một ngày hai, Quỳnh quốc trượng nếu muốn sửa cho ta, xin cứ tùy tiện.
Y phất tay quát:
– Ra tay!
Đệ tử Hoa Sơn đồng loạt kêu lên:
– Chúng huynh đệ! Mọi người hôm nay cùng rải máu khắp Hoa Sơn này, dù chết cũng không chịu nhục!
Đám người An Đạo Kinh quát:
– Muốn chết nhanh thì lại đây!
Đám người Tần Trọng Hải, Dương Túc Quan dù muốn xen vào nhưng giờ Linh Định bị trọng thương, thực lực đại giảm. Hơn nữa giao tình giữa Liễu môn cùng Ninh Bất Phàm chỉ bình thường, không muốn xen vào vũng bùn này, đám này không nói được lời nào. Mắt thấy môn nhân Hoa Sơn bị người dùng súng ngăn lại. Các cao thủ khác chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ hại chết đám người Hoa Sơn, tất cả đều lực bất tòng tâm.
Trong tình thế nguy cấp, Phương Tử Kính lại mỉm cười như không quan tâm đến chuyện đang xảy ra. Chỉ thấy khóe mắt lão chăm chú nhìn vào tấm biển có đề bốn chữ “Kiếm Vũ Phi Dương”, không biết phía sau có gì cổ quái nữa.
Mắt thấy Giang Sung từng bước bức bách, Ninh Bất Phàm sao có thể để người trong môn phái bị cuốn theo dòng nước dữ. Y lắc lắc đầu, cất cao giọng nói:
– Môn nhân Hoa Sơn nghe lệnh, hôm nay ta tự nguyện chặt đứt tay, toàn bộ mọi người lui xuống, không cần oán hận trong lòng.
Y không để ý người trong môn phái, tự bước lên nói với Trác Lăng Chiêu
– Trác chưởng môn, mời ngài chém hai tay Ninh mỗ cho! Từ nay về sau ngài chính là thiên hạ đệ nhất.
Trác Lăng Chiêu không hề mong muốn điều này. Sắc mặt y ngưng trọng, lắc đầu nói:
– Trác mỗ tuy giết nhiều người nhưng không phải là hạng tiểu nhân hèn hạ, xin hỏi vì sao các hạ không đánh một trận? Chẳng lẽ xem thường ta sao?
Mấy câu này vừa ra, mọi người gật gù thầm khen. Dù sao Trác Lăng Chiêu vẫn còn có khí khái của người luyện võ, có điểm khác xa với Giang Sung.
Ninh Bất Phàm lắc đầu thở dài, nói:
– Ta có nỗi khổ riêng, ngài chỉ cần chém một kiếm, không cần nhiều lời.
Trác Lăng Chiêu thấy y tìm đủ cách trốn tránh, hừ một tiếng rồi nhìn mọi người trong sảnh, nói:
– Người này nhất quyết không dám ứng chiến, bây giờ ta rút kiếm chặt đứt hai tay của hắn, các vị không thể trách ta.
Y rút trường kiếm ra, điềm nhiên nói:
– Ninh huynh, bổn tọa đắc tội.
Đám đệ tử Hoa Sơn kêu thảm thiết:
– Không được!
Đám này muốn tiến lên ngăn trở, lại bị người ta chặn đứng.
Ngũ Định Viễn thấy tình thế bên dưới ngày càng bất lợi. Mắt thấy Trác Lăng Chiêu sắp sửa chặt đứt hai tay Ninh Bất Phàm, hắn sợ hãi thầm nghĩ: “Cuối cùng là có chuyện gì? không phải Ninh Bất Phàm chỉ muốn thoái ẩn thôi sao, sao một đám gian tặc Giang Sung lại muốn bức y đến bước đường này?”
Hắn đang suy tư, lão nhân bên cạnh chợt cười nhẹ, nói:
– Đến lúc chúng ta xuống rồi.
Ngũ Định Viễn còn chưa đáp, thấy lão nhân nọ đã nhảy ra, thoáng chốc thân hình bay xuống dưới.