Anh Hùng Chí

Chương 57: Truyền Nhân Thiên Sơn


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 57: Truyền Nhân Thiên Sơn


ờng cùng Diễm Đình, gặp núi cùng ngắm, gặp sông cùng bơi, quả thực khác nào thần tiên. Ngũ Định Viễn cả đời đơn độc, khó dịp được giai nhân làm bạn, cảm giác lộ trình đầy sự ấm áp. Chỉ trăm dặm đường nhưng mất tới mười ngày thời gian. Có điều lúc nào tay phải Ngũ Định Viễn cũng xuất độc tính, khẽ vận lực vận khí liền sinh tử quang lòe loẹt, nhìn qua rất cổ quái. Hắn lo rằng Diễm Đình khiếp sợ, trên đường liền mua băng vải quấn chặt lấy tay phải.
Ngày hôm đó đúng là mùng một tháng hai, Ngũ Định Viễn đánh xe ngựa, rốt cục tới dưới chân núi Hoa Sơn. Ngũ Định Viễn ngồi trước, quay người nhấc màn xe cười nói:
– Diễm Đình cô nương, chúng ta đến rồi!
Diễm Đình vui vẻ hỏi:
– Là thật sao?
Nói rồi nàng thò đầu ra từ màn xe, nhìn về dãy Hoa Sơn hùng vĩ kỳ hiểm.
Hai người gần trong gang tấc, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau. Đôi gò má trắng muốt mềm mại Diễm Đình áp gần, tương phản với khuôn mặt dàn dày phong sương của Ngũ Định Viễn. Phấn hương như xạ, hơi thở như lan, Ngũ Định Viễn ghé mắt nhìn lại, thấy đôi mi thật dài của Diễm Đình khẽ động, càng tô đượm thêm vẻ xinh đẹp. Nhất thời hắn ý loạn tình mê, thầm muốn ôm chặt nàng vào ngực thương tiếc một phen.
Đang lúc tâm viên ý mã (1), chợt thấy Diễm Đình chỉ một ngón tay, kêu lên:
– Ngũ đại gia, huynh xem kìa!
Ngũ Định Viễn theo lời nhìn lại. Chỉ thấy xa xa quân doanh san sát, một lá cờ lớn màu vàng đen tung bay trước doanh trướng, bên trên có viết một chữ “Liễu”. hai bên doanh trướng còn cắm mấy cây cờ nhỏ có ghi chữ “Tần”.
Diễm Đình cười nói:
– Đây chính là quân doanh của Liễu đại nhân các ngài! Xem ra thật là uy phong!
Ngũ Định Viễn nghe ba chữ “Liễu đại nhân”, thoáng chốc chấn động trong lòng, liền nhớ tới Dương Túc Quan. Hắn thầm nghĩ: “Mấy ngày nay ta tiêu dao vô tâm, lại quên mất Dương lang trung! Diễm Đình cô nương chuyên tâm với hắn như thế, ta biết làm nào cho phải?”
Nghĩ vậy toàn thân hắn run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống. Diễm Đình thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, vội hỏi han:
– Ngũ gia, huynh làm sao vậy?
Ngũ Định Viễn vội hoàn hồn, gượng cười nói:
– Không có gì. Chỉ là nhớ tới việc công nên lòng ta chợt thấy ưu phiền. Chúng ta mau lên núi gặp mặt sư muội của cô.
Sắc mặt Diễm Đình hoan hỉ, nói:
– Thật tốt quá, không biết những ngày nay sư muội thế nào rồi?!
Ngũ Định Viễn thầm thở dài trong lòng. Biết rằng chốc lát nữa lên Hoa Sơn, chỉ sợ hai người sẽ tách ra. Ngày sau, không biết năm nào tháng nào mới gặp lại Diễm Đình.
Tuy lòng phiền não nhưng Ngũ Định Viễn xuất thân bộ đầu, từng nếm trải đủ mọi phong sương, xưa nay tính cách nhẫn nại. Mắt thấy tương lai như thế, dù hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhưng còn biết làm sao? Hắn lắc lắc đầu, nhắc dây cương thúc ngựa chạy đi.
Tới chân núi, đường lên bắt đầu khó khăn. Ngồi xe bất tiện, Ngũ Định Viễn liền cùng Diễm Đình xuống đi bộ. Lúc này thời tiết còn lạnh, dưới đất vẫn còn băng mỏng, Ngũ Định Viễn sợ Diễm Đình cảm lạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên thân Diễm Đình mặc áo da điêu ấp áp, là ngày ấy hắn dụng tâm mua cho nàng.
Ngũ Định Viễn thấy lòng được an ủi, thầm nghĩ: “Cô này ngày sau có gả cho người, ta cũng không hối hận vì đã đối xử tốt với nàng.”
Ngày ấy hai người gặp đại hiểm trong Thần Cơ Động. Tại thời điểm sinh tử, Ngũ Định Viễn vì cứu Diễm Đình mà không tiếc tan xương nát thịt, liều chết nhảy xuống Minh Hải. Nhớ cử chỉ hào phóng ngày đó, hắn chợt cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, nhất thời lòng đầy ắp một khối tình si khi liều mình cứu giúp.
Diễm Đình thấy Ngũ Định Viễn nghiến răng nghiến lợi, bất giác lo lắng. Nàng lập tức cầm tay hắn, chuyển thân tới gần, ôn nhu nói:
– Ngũ đại gia làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
Ngũ Định Viễn lấy lại bình tĩnh, hắn thấy Diễm Đình nắm hai tay mình, sợ độc tính làm nàng bị thương, liền rút tay ra rồi cười gượng nói:
– Đại ca của muội đang mạnh khỏe, sao lại ốm đau? Ta không có việc gì.
Đôi mắt đẹp của Diễm Đình tràn đầy nhu tình, nhẹ giọng nói:
– Ngũ đại gia đừng nói như vậy. Người yếu thì bệnh thừa cơ mà đến. Mấy ngày này thời tiết nóng lạnh thất thường, huynh phải cẩn thận, kẻo nhiễm phải phong hàn.
Ngũ Định Viễn cười khổ nghĩ thầm: “ Với thể trạng của ta hiện nay, dù ngân châm của Bách Hoa tiên tử cũng không làm gì nổi, còn có thể nhiễm phong hàn sao?”
Từ khi rời Thần Cơ Động tới nay, Ngũ Định Viễn không chỉ mắt sắc trong đêm đen, chưởng độc kinh người, đi đường như ngựa phi nước đại, so sánh với loài yêu quái chỉ kém một bước. Ngày đó trúng độc châm còn hồn nhiên vô sự, nếu bảo ngày sau còn cảm mạo tiêu chảy, ngược lại đó mới là chuyện lạ.
Nghĩ như vậy nhưng không tiện nói khiến Diễm Đình sợ hãi. Hắn lắc đầu, đang muốn đối đáp qua chuyện, chợt nghe bên đường truyền tới một thanh âm bén nhọn, cười nói:
– Cô nhỏ này rất thông minh! Trời không thể lường mưa gió, người có họa có phúc, không quản ngươi là thần phật tiên đạo hay yêu ma quỷ quái. Một lần sơ xuất là thân bại danh liệt. Có thể nào không cẩn thận đây?
Ngũ Định Viễn nghe lời này mang âm quái khí bất nam bất nữ, vội quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy một lão nhân đang ngồi chồm hỗm bên đường núi như tìm củi đốt. Lão nhân này còng lưng, mặt vàng như nến, tuổi chừng bảy mươi. Lão chỉ mặc áo ngoài bằng vải thô, không khoác áo bông, y phục trên thân đơn bạc, đoán rằng là một lão nhân nghèo khổ, mới đến chân núi tìm củi bán duy sinh.
Lão nhân nọ thấy Ngũ Định Viễn nhìn mình thì cả cười nói:
– Vị đại gia này muốn hỏi đường sao? Há cớ gì nhìn chằm chằm vào lão đầu nhi ta vậy?
Ngũ Định Viễn đối xử với người luôn luôn chu đáo. Vừa thấy lão nhân cơ khổ, liền cởi áo khoác đưa cho đối phương, nói:
– Lão trượng, trên núi rất lạnh, ông mặc thêm áo vào đi.
Diễm Đình chứng kiến cảnh này, trong lòng liền nghĩ: “Ngũ đại gia bề ngoài hung dữ, kỳ thật tâm địa rất tốt.”

Lão nhân nọ không nhận áo, chỉ ồ một tiếng, nói:
– Vị đại ca này chưa từng gặp mặt ta, sao đối với lão đầu nhi này tốt như vậy?
Ngũ Định Viễn nói:
– Người trong bốn bể đều là anh em một nhà. Lão trượng cao tuổi như vậy, ta có nghĩa vụ săn sóc một chút.
Nói xong kiên quyết đưa áo qua. Lão nhân đứng dậy tiếp nhận, lại chỉ cầm trong tay mà không thấy mặc vào.
Diễm Đình lập tức bước lên phía trước, hòa nhã nói:
– Lão trượng, đại ca tôi là người thành khẩn. Tấm áo này thật tâm thành ý, ông mặc vào đi.
Nàng cầm áo lại, đầy mặt ôn nhu nói:
– Lão trượng, để tôi giúp ông mặc áo.
Nói xong mở áo mời lão nhân mặc vào, hình dáng dịu dàng thân thiết như là một thiếu phụ có chồng.
Ngũ Định Viễn nhìn trong mắt, đột ngột nhớ tới phụ thân, trong tâm nổi lên ý nghĩ thương cảm: “Nếu cha ta còn tại nhân thế, vợ ta hầu hạ người mặc đồ như vậy, nhất định rất là đầm ấm.”
Nghĩ như vậy, mi mắt hắn lại thấy cay cay. Lão nhân nọ thấy Ngũ Định Viễn nhìn không chuyển mắt, chăm chú nhìn mình cùng Diễm Đình, liền cười nói:
– Hai cô cậu tâm địa thật tốt, biết săn sóc người già cả như vậy, nhất định là rất hiếu thuận với cha mẹ.
Ngũ Định Viễn nghe lão nói ra tâm sự của mình, thở dài một tiếng rồi im lặng không nói.
Lão nhân nọ dò xét Diễm Đình vài lần, chậc chậc khen:
– Cô nhỏ này thật mỹ lệ, đã gả cho người ta chưa?
Diễm Đình đỏ mặt lên, nói:
– Tiểu nữ vừa tròn mười tám. Chưa được người mai mối, sư môn chưa có lệnh, nào dám nói chuyện kết hôn.
Lão nhân ồ một tiếng, giơ một ngón tay với Ngũ Định Viễn, cười nói:
– Anh chàng này khỏe mạnh như hổ, tướng mạo đường đường, tiểu nha đầu cô nói thực đi, phải chăng từng trộm thương thầm nhớ người ta?
Diễm Đình phì một cái, xấu hổ đến hai gò má đỏ rực, vội quay đầu không dám mở miệng.
Ngũ Định Viễn nghe lão nhân trêu ghẹo như thế, chính là đánh vào chỗ yếu trong lòng. Hắn tuy vui mừng nhưng trên mặt không lộ tâm sự, chỉ mỉm cười chắp tay nói:
– Lão trượng, chúng ta còn đại sự cần làm, không có thời gian nhiều lời, cáo từ.
Nói xong kéo Diễm Đình xoay người tránh ra. Lão nhân nọ cười nói:
– Đừng đi gấp như vậy! Chúng ta hãy tâm sự thêm một chút!
Ngũ Định Viễn thấy Diễm Đình đỏ mặt, hình dáng động lòng người, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Hai người gia tăng cước bộ, nhắm thẳng trên núi mà đi.
Trên con đường núi dài, Ngũ Định Viễn thấy không còn bóng dáng tân khách, cũng không môn nhân Hoa Sơn ra đón chào. Xem ra hai người đã đến muộn giờ, liền nói:
– Xem ra chúng ta đã tới trễ, giờ này Ngọc Thanh Quan bắt đầu hành lễ. Chúng ta mau lên một chút.
Nói xong cầm tay Diễm Đình, vận khởi khinh công chạy nhanh theo đường núi.
Chạy vài dặm, Diễm Đình chỉ cúi đầu đi nhanh, im lặng không nói. Ngũ Định Viễn thấy nàng như vậy, lo lắng nghĩ thầm: “Nhìn bộ dạng cô này tựa hồ không vui. Phải chăng lời nói lão nhân kia đã chọc giận đến nàng?”
Hắn đoán không ra, lại không hiểu lão đầu nọ chuyện phiếm nhằm mục đích gì hay không, liền tăng thêm cước bộ tránh thêm khó xử.
Hai người vận khởi khinh công, chừng nửa canh giờ đã đến núi phía bắc. Ngũ Định Viễn thấy xa xa có một tòa đạo quán, trên tấm biển treo có hai chữ “Ngọc Thanh”. Ngũ Định Viễn lấy làm vui vẻ, đang muốn tiến lại. Chợt thấy mảnh đất trống phía trước có mấy chiếc kiệu, rất nhiều Hán vệ hảo thủ đứng tại cửa. Nhìn qua tới mấy trăm người, đúng là lộ nhân mã của Giang Sung.
Diễm Đình thấy Cẩm Y Vệ đến đây, hoảng sợ run giọng nói:
– Mấy người xấu lại tới nữa sao?
Ngũ Định Viễn dừng bước thầm nghĩ: “Đám ngưu quỷ xà thần này sao như âm hồn bất tán, lúc này lên Hoa Sơn làm gì?”
Ngũ Định Viễn dò xét một hồi lâu thì phát hiện. Lúc này cao thủ bên mình cũng tập hợp đông đủ tại Hoa Sơn. Linh Định, Linh Chân công lực thâm hậu. Vi Tử Tráng, Dương Túc Quan túc trí đa mưu. Ngay cả Tần Trọng Hải, Lư Vân cũng mang tuyệt học trên thân. Người đông thế mạnh như vậy, võ công của hắn lại tiến nhanh, xem ra chỉ cần các bên hội hợp, bất luận đơn đả độc đấu hay quần ẩu đều chiếm phần hơn. Hắn tính toán xong, liền nói:
– Cô nương chớ hoảng sợ. Chỉ cần chúng ta đi vào gặp mặt mọi người, sẽ không còn phải sợ gì hết!
Diễm Đình mặt lộ sầu lo, nói:
– Giữ cửa đều là người Cẩm Y Vệ, chúng ta làm sao để vào đây?
Ngũ Định Viễn nói:
– Không cần lo lắng điều này, hãy xem Ngũ đại ca của muội.

Ngũ Định Viễn xưa nay hành sự chu đáo chặt chẽ. Chỉ là việc nhỏ nhập sảnh, sao có thể làm khó được hắn? Lập tức kéo Diễm Đình vòng từ đường mòn sau núi, tìm kiếm lối vào sảnh đường.
Đến hậu sơn, thấy có một bức tường cao cao, đoán rằng qua tường liền có thể đi vào trong. Ngũ Định Viễn đang muốn phi thân phóng qua, chợt nghe một người cười nói:
– Ai dà! Sao đúng dịp như vậy? Lại gặp hai người hảo tâm các ngươi!
Ngũ Định Viễn nghe thanh âm quen thuộc, quay đầu chỉ thấy một lão nhân chậm rãi đi tới, là người vừa gặp bên đường núi. Chỉ thấy lão nở nụ cười dễ gần, trên thân còn mặc áo ngoài của hắn, hình dáng thật là hòa ái.
Diễm Đình chắp tay với lão nhân nọ, cười nói:
– Lại gặp được lão tiên sinh. Chúng ta thật hữu duyên.
Lão nhân cười nói:
– Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Chúng ta hữu duyên như vậy, sau này con cháu chắc chắn ngồi cùng thuyền qua sông!
Đây gọi là “tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ cùng gối “. Lão nhân này nói chuyện, tất nhiên có ý trêu ghẹo.
Lão nói xong, trên dưới dò xét Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình, lại cười nói:
– Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì? Muốn tu mối lương duyên cùng gối chăng?
Diễm Đình xấu hổ đến mang tai, trách cứ:
– Lão trượng nói chuyện không đứng đắn, bổn cô nương mặc kệ lão.
Nói xong nhún chân khẽ động eo nhỏ, xoay người không hề để ý tới đối phương.
Lão nhân thấy Diễm Đình lộ vẻ xấu hổ, lại chỉ cười to không dứt, dường như rất là vui vẻ.
Ngũ Định Viễn mừng thầm song trên mặt bất động thanh sắc. Hắn hắng giọng một tiếng, nói:
– Lão trượng nói không đúng rồi. Chúng ta tới nơi đây để tìm người.
Lão nhân ồ một tiếng, nói:
– Thì ra tìm đến người. Nói vừa lúc, ta cũng đến tìm người, chi bằng cùng nhau vào đi.
Ngũ Định Viễn nghe lời này, bất giác khẽ rùng mình. Lúc trước hắn thấy lão nhân này theo mình như bóng với hình, đã cảm giác có điều không ổn. Giờ nghe lời thì càng thêm đề phòng. Ánh mắt sáng ngời nhìn lão nhân nọ, hắn nói:
– Lão trượng nhãn lực inh, sao biết chúng ta muốn vào đạo quán?
Lão nhân cười nói:
– Điều này có gì khó đoán? Bắc phong này trụi lủi một mảnh, thật sự không có gì để ngắm nghía. Hai ngươi nếu không vào xem lễ, còn có thể đi chỗ nào? Hay là thật muốn đi tìm một cái giường ngủ sao?
Nói xong lại cười ha hả.
Ngũ Định Viễn giận tái mặt, thầm nghĩ: “Hôm nay là ngày Ninh Bất Phàm thoái ẩn, khách đến đều là người trong võ lâm. Lão nhân này bộ dáng cổ quái, lẽ nào là thủ hạ của Giang Sung, ta nên cẩn thận ứng phó.”
Hắn cầm tay Diễm Đình, nói:
– Lão trượng, trước mắt chúng ta có việc cần làm, thứ cho không thể phụng bồi.
Nói xong liền mang Diễm Đình rời đi. Lão nhân nọ đuổi theo, nói:
– Này, mọi người cùng vào xem náo nhiệt, có gì là không ổn đâu? Theo ta đi thôi!
Ngũ Định Viễn nghe lão cao giọng kêu la, sợ là đánh động đến đám thủ hạ của Giang Sung. Hắn hừ một tiếng, xoay người lại điềm nhiên nói:
– Thực ra lão trượng có gì chỉ giáo?
Khi nói thì hít một ngụm chân khí thầm đề phòng. Công lực của Ngũ Định Viễn giờ đã thông thần, không còn là bộ đầu võ nghệ thấp kém khi xưa. Chỉ thoáng vận công, trên thân xuất ra một luồng khí lưu, khiến cho quần áo khẽ lay động, tay phải dường như tỏa ra tử quang mờ ảo, quả thực dọa người.
Lão nhân thấy sắc mặt hắn bất thiện, vội vàng xua tay, cả kinh nói:
– Tiểu lão đệ đừng nóng. Ta chỉ đến tìm người, không có ý làm khó ngươi!
Lời này cao giọng hô lên như sét đánh, e là đám người Cẩm Y Vệ dù tai điếc cũng nghe được.
Ngũ Định Viễn nghe lão la to, chắc chắn dẫn dụ người tới. Hắn đang muốn trách cứ, bỗng nghe phía sau có người hô:
– Nơi kia có người nói chuyện, chúng ta quá đó xem sao!
Ngũ Định Viễn quay đầu, chỉ thấy có năm ba người mặc trang phục Hán vệ đang chạy tới, là thủ hạ của An Đạo Kinh.

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, đang muốn nổi giận, lão nhân nọ lại hì hì cười nói:
– Đi thôi. Chậm chút nữa sẽ để người ta nhìn thấy, khi đó không động thủ e là không thể thoát nổi.
Nói xong nhún người nhảy lên. Nhoáng một cái đã lên đầu tường, thân pháp thập phần linh hoạt.
Ngũ Định Viễn thấy người này mang võ công, càng thêm đề phòng. Có điều đám Cẩm Y Vệ đã tới gần phía sau. Song phương đối mặt chắc chắn sinh ra phiền toái. Hắn than thở một tiếng, ôm eo nhỏ Diễm Đình rồi đề khí nhảy lên.
Bức tường nọ cao tới cỡ ba người xếp chồng. Ngũ Định Viễn tay ôm một người lại nhẹ nhàng nhảy dựng, thân hình còn bật cao khỏi tường vài thước, dường như cưỡi gió bay thẳng lên. Lão nhân nọ ngồi ở trên tường, thấy thì không khỏi sợ hãi, bật thốt khen:
– Giỏi! Khinh công như vậy, không hổ tới từ Thiên Sơn!
—oOo—
Chú: (1) Tâm như con khỉ, ý như con ngựa. Con khỉ luôn nhẩy nhót, con ngựa chạy luôn chân. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này thoắt nghĩ sang chuyện khác, những chuyện xa cách nhau về thời gian và không gian, những chuyện không liên can gì đến nhau, tâm ý không lúc nào ngừng chuyển động, tâm ý đổi khác trong mỗi sát na!
Ngũ Định Viễn tai nghe đối phương nêu thẳng lai lịch võ công của mình, thoáng chốc trong lòng chấn động, liền muốn quát hỏi. Diễm Đình vội đưa tay che miệng hắn, lão nhân nọ chỉ cười hì hì, quay đầu nhảy khỏi tường.
Ngũ Định Viễn kịp thoát khỏi Diễm Đình, nhảy xuống chặn trước người lão. Hắn trầm giọng hỏi:
– Lão trượng mới vừa nói gì?
Thanh âm tuy thấp nhưng ngữ khí đầy vẻ nghiêm khắc. Bộ dạng lão nhân nọ đầy vẻ khó hiểu, lắc đầu phủ nhận:
– Cậu hỏi gì? Ta chưa từng nói gì cả!
Ngũ Định Viễn thấy lời lẽ cử chỉ đối phương mờ ám, thoáng chốc giơ hữu chưởng lên, mặt đầy lửa giận nói:
– Đừng trêu chọc ta, cho ta là hạng người dễ bắt nạt sao?
Diễm Đình sợ hắn xuất thủ đả thương người, vội kéo lại khuyên nhủ:
– Lão trượng này chỉ nói nhiều mấy câu, không có ác ý. Ngũ đại gia đừng làm khó dễ lão nữa.
Ngũ Định Viễn thấy lai lịch đối phương không bình thường. Nếu không tra hỏi, e là sau này có hậu họa. Hắn không để ý tới Diễm Đình, lạnh lùng thốt:
– Mời lão trượng nói rõ cho, rốt cuộc lão là ai? Sao biết lai lịch của ta?
Khi nói thì sát khí bốc đầy mặt, chỉ cần lão nhân nọ trả lời không đúng liền ra tay lập tức.
Lão nhân nọ gãi gãi đầu, nhăn nhó nói:
– Được rồi, cậu nhất định muốn hỏi, vậy thì ta họ Lưu, là một lão đầu cơ khổ không nơi nương tựa, như vậy đủ rồi chứ?
Ngũ Định Viễn hừ lạnh:
– Lão trượng nói cho có lệ như thế, xem ta là tiểu hài nhi ba tuổi sao?
Vẻ mặt lão nhân nọ đầy khó khăn, nói:
– Vậy cậu muốn thế nào? Muốn xem gia phả nhà ta sao? Nhưng ta để thứ đó ở nhà, sao có thể đưa ra lúc này?
Diễm Đình nghe lời này, không nhịn được bật cười thành tiếng. Sắc mặt Ngũ Định Viễn trở nên khó coi, nhất thời tâm tư lưu chuyển, lại không nghĩ ra nhân vật võ lâm họ Lưu nào có bộ dạng tướng mạo như vậy.
Đang ngờ vực, chợt thấy rất nhiều gã Hỏa thương thủ tiến vào nội đường. Ngũ Định Viễn rùng mình, chẳng rõ Giang Sung đã động thủ cùng đám người Dương Túc Quan hay chưa? Nóng lòng lo cho đồng bạn, hắn bất chấp lão nhân kia, khẽ động cước bộ chạy tới đạo quán.
Lão nhân nọ cười nói:
– Là nhân mã của Giang Sung, kình địch của cậu tới rồi!
Ngũ Định Viễn cả kinh, dừng bước hỏi:
– Lão cũng biết Giang Sung?
Lão nhân nọ cười nói:
– Hạng đại gian đại ác, thiên hạ có ai mà không biết?
Lão nói chuyện nhưng cước bộ rất mau lẹ, thoáng chốc chạy xa mấy trượng.
Ngũ Định Viễn chạy theo lão, thầm lấy làm kinh hãi: “Thực ra lão nhân này có lai lịch thân phận gì, lại có thể biết rõ mọi thứ như trong lòng bàn tay, nói là mang họ Lưu. Rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Hắn dốc lòng suy tư nên quên kéo tay Diễm Đình, nhìn lại đã thấy nàng theo sát phía sau.
Ngũ Định Viễn từng thấy qua khinh công của Diễm Đình tại Thiên Sơn, lúc này thấy thân pháp của nàng nhẹ nhàng, chỉ mỉm cười gật đầu. Diễm Đình thấy trong mắt Ngũ Định Viễn ẩn chứa ý khen ngợi, liền cũng cười theo.
Chỉ một thoáng, ba người đã tới cửa sau đạo quán, liền nhảy lên rồi đi xuyên qua trên mái nhà. Khinh công của ba người inh, một đường đi tới không hề phát ra tiếng động. Đi tới một góc mái, chợt thấy lão nhân nọ phi thân xuống, thân ảnh chợt lóe biến mất không thấy, đoán rằng phía dưới chắc chắn có lối vào.
Ngũ Định Viễn rùng mình, e là lão nhân này có quan hệ với Ngọc Thanh Quan, nếu không sao lại quen thuộc địa hình nơi đây như thế? Hắn không nghĩ nhiều, lập tức kéo Diễm Đình nhảy theo. Thân hình hai người hạ xuống, trước mắt quả có một cửa sổ dài rộng tầm một thước đủ chui lọt thân hình, liền một trước một sau chui vào.
Tiến vào trong sảnh, hai người đứng trên xà nhà. Chỉ thấy phía dưới đông nghịt tới cả ngàn người. Cả hai cả kinh nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng lão nhân nọ. Diễm Đình thấp giọng hỏi:
– Làm sao bây giờ? Chúng ta nhảy xuống chăng?
Ngũ Định Viễn lắc lắc đầu, chưa quyết định thì thấy phía sau một tấm biển thò ra một cánh tay, đang vẫy về phía hai người. Thì ra lão nhân nọ ẩn thân rất kỹ sau đó.
Ngũ Định Viễn thấy tấm biển dài tới mười thước, ở trên viết bốn chữ “Kiếm Vũ Phi Dương”, liền nghĩ: “Tấm biển lớn như thế, là nơi ẩn thân rất tốt.” Lập tức dẫn theo Diễm Đình nấp vào trong đó.
Hai người trốn sau tấm biển, lui tới bên cạnh lão nhân nọ. Ngũ Định Viễn thấy lão cười dài, trong lòng có vô vàn lời muốn hỏi, đang muốn mở miệng lại nghe một tiếng quát:
– Chỉ dám ăn hiếp người không có võ công sao? Cuối cùng có dám đọ sức cùng ta hay không?
Ngũ Định Viễn nghe thanh âm quen thuộc, liền thò đầu ra nhìn. Chỉ thấy Trác Lăng Chiêu tay ấn chốt kiếm, đang nhìn chằm chằm vào một nam tử cao lớn đứng giữa sảnh. Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng Trác Lăng Chiêu như nóng máu bốc đầu, không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ: “Hung đồ xưa nay mọi việc thuận lợi, luôn luôn kiêu ngạo cuồng vọng, sao giờ tỏ ra giận dữ như thế?”

Ngũ Định Viễn tò mò, không biết người giữa sảnh là thần thánh phương nào, muốn xem diện mạo đối phương nhưng người nọ đưa lưng về phía hắn, nhất thời nhìn không rõ ngũ quan.
Lúc này tân khách trong sảnh không phân biệt già trẻ lớn bé, đều nhìn chằm chằm vào nam tử cao lớn nọ. Chỉ thấy một người trốn sau lưng Trác Lăng Chiêu, người này thân mặc mãng bào, sắc mặt khó coi, chính là Giang Sung. Bên cạnh y còn rất nhiều cao thủ bảo vệ. Mấy trăm tay Hỏa Thương Thủ giơ súng, bộ dạng đám này chăm chú như lâm đại địch.
Liền vào lúc này, người nọ đột nhiên quay đầu nhìn lên tấm biển. Ngũ Định Viễn thấy người nọ phát hiện ra mình, bất giác khẽ la một tiếng, thầm nghĩ: “Thì ra là lão tới rồi, chẳng trách cục diện thành ra như vậy”.
Lão nhân nọ ở bên lại cười cười, duỗi khuỷu tay huých vào Ngũ Định Viễn, cười nói:
– Không hổ là Kiếm Vương, chỉ một lát liền phát hiện chúng ta.
Người giữa sảnh diện mạo già nua, vẻ mặt cố chấp, chính là Phương Tử Kính năm đó Ngũ Định Viễn từng gặp qua một lần tại Bạch Long Sơn. Về sau hắn tha hương lưu lạc giang hồ, đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Giờ thành Chế sứ kinh thành, còn luyện thành một thân võ công huyền diệu. Nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối.
Ngũ Định Viễn đang than thở không ngớt trên xà, Trác Lăng Chiêu ở dưới lại luân phiên khiêu chiến. Chỉ nghe y quát:
– Phương Tử kính! Ngươi là cao thủ kiếm thuật, Giang đại nhân không có võ công, vì sao liên tiếp đe dọa? Có Trác mỗ ở đây, tới so cao thấp đi!
Ngũ Định Viễn nghe thì rùng mình, vội vàng ngưng thần. Phương Tử Kính lại không có ý động thủ, chỉ cười nói:
– Ai đe dọa Giang đại nhân? Ta chỉ muốn mời hắn ăn khoai mà thôi.
Nói rồi lấy ra một củ khoai, ném thẳng về phía Giang Sung. Giang Sung hoảng sợ, co người nấp sau lưng La Ma Thập. Củ khoai nhất thời bắn trúng cái đầu trọc của lão tăng rồi rơi xuống dưới đất.
Phương Tử Kính nhíu mày nói:
– Trồng khoai này không dễ, đừng lãng phí như vậy.
Nói xong liền muốn tiến lên lượm lấy. La Ma Thập kinh hãi, vội nhặt củ khoai nhét vào trong miệng An Đạo Kinh. An Đạo Kinh sợ Phương Tử Kính tức giận nên không dám nhả ra, đành phải cố mà nhai nuốt.
Phương Tử Kính mỉm cười nói:
– Khoai này ngon chăng?
An Đạo Kinh một mồm đầy khoai, chỉ biết ú ớ phất tay, sắc mặt cũng trắng bệch, nghĩ đến khó mà nuốt ngay cho nổi.
Trác Lăng Chiêu thấy Phương Tử Kính còn lo trêu chọc người ngoài, nhất thời lửa giận công tâm, quát:
– Ngươi trốn trái trốn phải, chẳng lẽ là sợ Trác mỗ?
Phương Tử Kính quay đầu nhìn đối phương một cái, tiếp theo cười nhạt nói:
– Ta sợ thì sao? Kiếm Thần võ công đệ nhất thiên hạ, nhân phẩm thối nhất thiên hạ. Lão phu cam bái hạ phong.
Nói xong chắp tay trở về chỗ ngồi, để mặc cho Trác Lăng Chiêu cứng đơ đương trường, khí giận xông ngực. Tân khách nghe lời trào phúng, nhớ tới hành vi ngày thường Trác Lăng Chiêu, không khỏi cười mỉm.
Phương Tử Kính uy phong bát diện, chỉ thoáng chốc đã dọa cho đám gian tặc mặt xám mày tro. Diễm Đình thán phục hỏi:
– Lão tiên sinh này là ai mà cao siêu giỏi giang như vậy?
Lão nhân nọ cười nói:
– Cô nhóc nhớ cho kĩ. Người này là Phương Tử Kính, ngoại hiệu Cửu Châu Kiếm Vương, võ công cực cao, từng oai phong trên chốn giang hồ hơn hai mươi năm trước. Giang Sung muốn trêu chọc hắn, đó là tự chuốc lấy cái khổ.
Ngũ Định Viễn cũng tán thưởng, nghĩ thầm: “Đây mới thật là bậc anh hùng hào kiệt, chỉ mong ngày sau ta có được một nửa khí thế của Phương đại hiệp.”
Trác Lăng Chiêu tính tình cao ngạo, bị Phương Tử Kính cười nhạo trước mặt mọi người, hỏi sao không giận đến điên lên? Chỉ thấy hai mắt y lóe sáng, liền muốn ra tay giết người đương trường. Chợt trong đám đông len ra một người che trước người Trác Lăng Chiêu. Chính là nhân vật đứng hàng thứ hai tại Côn Luân Sơn, Kiếm Hàn Kim Lăng Sương. Người này liền thấp giọng nói bên tai Trác Lăng Chiêu như khuyên nhủ điều gì.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, không người nào nghe thấu. Ngũ Định Viễn dựa vào uy lực của Phi La Tử Khí, nhĩ lực vượt xa người thường trăm ngàn lần mà cũng không nghe nổi. Hắn thầm nghĩ: “Xem bộ dạng hai người này nhất định là có âm mưu, ta không thể bỏ qua.” Liền vận thần công lén nghe hai người nói chuyện. Chỉ nghe bọn họ đối đáp vừa nhanh vừa vội, nhưng quanh đi quẩn lại không thoát được bốn chữ “Minh chủ võ lâm “!
Sắc mặt Ngũ Định Viễn trắng bệch, trở nên kinh nghi bất định. Lúc này Trác Lăng Chiêu đã áp chế được lửa giận. Y hít một hơi thật sâu, điềm nhiên nói:
– Chỉ cần Phương tiên sinh không trêu chọc đến đại quan triều đình. Niệm ngài là tiền bối, ta sẽ không miễn cưỡng động thủ nữa.
Mọi người biết Trác Lăng Chiêu hiếu thắng, giờ nghe y nhượng bộ, liền lấy làm kinh ngạc. Phương Tử Kính lại không hề cảm kích. Lão sớm ngồi trở lại ghế trên, nghe lời chỉ nhếch môi một cái.
Trác Lăng Chiêu không muốn trêu chọc Phương Tử Kính, chuyển hướng sang Ninh Bất Phàm, lạnh lùng thốt:
– Ninh chưởng môn. Ta ở nơi này có một yêu cầu quá đáng, việc này liên quan đến tài sản tính mạng của võ lâm đồng đạo thiên hạ, mong ngài thành toàn cho.
Mọi người nghe y miệng nói đến đồng đạo thiên hạ thì đều ngạc nhiên. Kiếm Thần hung ác tàn bạo lạnh nhạt ích kỷ, từ khi nào biết nghĩ tới người trong thiên hạ? Đoán rằng trong này tất có mưu kế, nhất thời cả đám thầm lưu tâm.
Ninh Bất Phàm biết Trác Lăng Chiêu hành sự tàn nhẫn, vì an nguy của môn nhân ngày sau, sao dám vô ý đắc tội? Nghe đối phương có việc mở miệng. Y hắng giọng một tiếng, nói:
– Trác chưởng môn có chuyện sai bảo, Bất Phàm đương nhiên tuân theo, xin mời nói cho.
Trác Lăng Chiêu nhìn chúng tân khách trong sảnh, mắt tỏa hào quang, trầm giọng nói:
– Chư vị cao hiền, khó được dịp quần anh tụ tập Hoa Sơn, bổn tọa nghĩ nên thừa dịp này lập ra minh chủ võ lâm.
Bốn chữ ” minh chủ võ lâm ” vừa ra, đám người trong sảnh nhất thời ồ lên. Minh chủ võ lâm đứng đầu quần hùng thiên hạ. Nếu ngồi vào cái ngai này, lời nói chính là quy củ, không ai dám dị nghị. Chúng tân khách kinh ngạc, sôi nổi nhìn lại môn nhân Côn Luân, chỉ thấy Đồ Lăng Tâm bộ dáng hung ác,Tiền Lăng Dị dương dương đắc ý. Nếu ngôi vị minh chủ võ lâm rơi vào trong tay đám hung đồ này, thử hỏi giang hồ nào còn ngày nào được yên tĩnh?
Nhất thời Dương Túc Quan, Vi Tử Tráng trong phòng; Tần Trọng Hải, Lư Vân ngoài sảnh đều trở nên nghiêm nghị. Chỉ có Ngũ Định Viễn đã nghe được điều này, tất nhiên không lấy làm lạ.
Ninh Bất Phàm cực kỳ hoảng sợ, run giọng hỏi:
– Ngài muốn lập minh chủ võ lâm?
Trác Lăng Chiêu nghiêm nghị nói:
– Đúng vậy!
Nói xong chậm rãi quay sang nhìn Giang Sung. Ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng cả hai đều nở nụ cười gằn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.