Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 51: Phong Vân Tương Khởi
Đêm đã về khuya, từ dưới chân núi tối tăm ngước lên nhìn trời. Chỉ thấy vầng trăng tròn lơ lửng, điểm xuyết những tia sáng bạc trên dãy núi hùng vĩ, càng khiến khung cảnh đẹp đẽ thêm phần thê lương.
Nơi sơn biên hẻo lánh, từng trận gió lạnh lướt qua trên những lớp tuyết đọng đầy mặt đất. Có một lão nhân ngồi dưới đất, đang nhìn một cái bao tải thật lớn, khuôn mặt nhẵn nhụi tiên phong đạo cốt lúc này chợt ứa ra vài giọt nước mắt, có vẻ rất kích động.
Nơi xa xa, một nam tử ôm trường kiếm lạnh lùng nhìn lão và cái bao tải. Đôi mày của y nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì. Lão nhân kia lau nước mắt trên mặt, thở dài:
– Ninh chưởng môn, người cũng đã ra rồi, ngươi còn quyết chí thoái ẩn sao?
Nam tử kia đáp:
– Xin thứ cho ta. Người đã xuất hiện, nhưng vì cơ nghiệp trăm năm của Hoa Sơn, ta đành phải rời khỏi giang hồ. Nếu không…Các hạ cũng biết hậu quả thế nào.
Lão nhân lắc đầu, nói:
– Quản gì hậu quả nữa, đã hứa dốc lòng vì chính nghĩa đến chết mới thôi, sao không buông tay đánh cuộc một lần?
Nam tử kia nghe thì cười ảm đạm, muốn nói gì thì chợt nghe có tiếng bước chân của một đám người đang tiến lại. Sắc mặt y hơi đổi, thở dài một ngụm, nói:
– Coi như ta sợ đi, việc này Ninh mỗ đã cố hết sức, không hổ thẹn với sự ủy thác. Các hạ tự thu xếp cho ổn thỏa.
Lão nhân kia gật đầu:
– Bất luận thế nào, ta đã thiếu nợ ngươi một món nhân tình.
Lão nhìn bao vải, nhẹ nhàng nói:
– Quỳnh quý phi đã tới, ngươi thực sự không muốn gặp nàng?
Nam tử kia cười buồn:
– Gặp thì đã sao? Chỉ thêm phiền não mà thôi.
Nói rồi y giắt trường kiếm vào hông, đi vào trong bóng tối. Thân pháp người này không tính là nhanh nhưng bước chân trên đường phảng phất không chạm đất, chốc lát thân ảnh đã biết mất trong màn đêm.
Lão nhân nhìn theo bóng dáng người nọ, thấp giọng thì thầm:
– Thắng liền tám trăm trận, Võ nghệ trùm thiên hạ. Ninh Bất Phàm a Ninh Bất Phàm, trận chiến cuối cùng của riêng ngươi, phải thật cẩn thận a!
Lão đang lầu bầu, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói:
– Khởi bẩm tổng quản, thuộc hạ đã y lời tổng quản, đưa Quỳnh quý phi tới đây.
Lão nhân chậm rãi đứng dậy, quay đầu thấy có vài nam tử đứng quanh một mỹ nữ.
Mỹ nữ kia cũng khẽ chào:
– Lưu lão.
Lão nhân gật đầu nói:
– Dọc đường đi xe mệt nhọc, còn phải trốn đông núp tây, thật vất vả cho quý phi rồi.
Mỹ nữ kia cười buồn:
– Chỉ cần có thể thấy “hắn”, vất vả bao nhiêu ta cũng không sợ.
Lão nhân mỉm cười, đưa tay chỉ vào bao vải. Mỹ nữ chấn động thân hình, thoáng chốc rơi nước mắt, run giọng hỏi:
– Lưu lão…Trong đó là “hắn” sao?
Lão nhân kia gật đầu, mỹ nữ dường như vô cùng thương tâm cùng nhung nhớ, ôm chặt lấy bao vải.
Lão nhân vội cản nàng lại:
– Đừng vội. “Hắn” sống tại đáy động đen ba mươi năm, sức khỏe rất yếu, thần trí cũng không thanh tỉnh. Hiện tại ta đang dùng tuyết liên tẩm bổ cho hắn, hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Mỹ nữ kia lau nước mắt rồi gật đầu:
– Ta hiểu. Lưu lão, nhưng có thể cho ta nhìn hắn một lần không, như thế ta đã thỏa mãn.
Lão nhân kia thở dài:
– Đã chờ được ba mươi năm, sao còn gấp gáp nhất thời.
Mỹ nữ kia nức nở nói:
– Thời gian qua ta cứ nghĩ hắn đã chết. Giờ biết “hắn” vẫn còn tại thế, ta sao có thể nhẫn nại cho nổi?
Lão nhân kia lại lắc đầu, thấy khuôn mặt nàng tràn đầy sự chờ mong thì đành khoát tay áo, nói:
– Thôi tùy người vậy.
Mỹ nữ kia đầy vui mừng lao về phía bao vải. Lão nhân kia không muốn quấy rầy, tự đứng sang một bên. Hơn mười tên thuộc hạ đều tiến đến tham kiến. Thần sắc lão nhân đầy vẻ uy nghiêm, trầm giọng hỏi:
– Giang Sung hiện ở nơi nào?
Một gã thuộc hạ thưa:
– Giang Sung đã rời khỏi Thiên Sơn, đang tiến thẳng tới Hoa Sơn.
Lão nhân kia cười lạnh nói:
– Giỏi cho tiểu tử, hắn lại muốn đối phó Ninh Bất Phàm.
Lão hừ mấy tiếng, lại hỏi:
– Ta bảo các ngươi tìm hiểu hậu nhân của Vũ Đức Hầu, các ngươi làm ra sao rồi?
Chợt phía xa truyền đến một tiếng cười bén nhọn đến cùng cực, nói rằng:
– Công công đoán không sai. Quả nhiên tên hỗn đản kia là đệ tử của Cửu Châu Kiếm Vương, ta xem hắn khó thoát khỏi liên quan.
Đám người đồng loạt quay đầu. Chỉ thấy từ xa có một bóng người cao gầy đang đi lại. Người này mặt trát đầy phấn trắng lộ rõ trong đêm đen, bộ dáng vô cùng yêu dị. Chỉ là di chuyển bằng chân thấp chân cao, dường như bị thương nơi hạ bàn.
Lão nhân kia ừm một tiếng, hỏi:
– Hắn có biết việc này không?
Bóng người cao gầy kia cười nói:
– Tên ngu ngốc đó thì biết cái gì, thực sự quá ngu xuẩn.
Lão nhân gật đầu nói:
– Thế cũng tốt, chỉ cần hắn không biết thì Liễu Ngang Thiên kia cũng không thể biết, chính biến lần này còn có hi vọng.
Mọi người nghe hai chữ “Chính biến” đều quỳ rạp xuống, toàn thân run rẩy không thôi. Bóng người cao gầy kia cũng biến sắc, có vẻ hết sức kiêng kị.
Lão nhân lại không để ý đám người, chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời đêm. Thoáng chốc trong mắt bạo phát dị quang, như một ngọn lửa hừng hực chiếu thẳng lên trời xanh.