Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 49: Phi La Tử Khí
Theo ước định tại Tây Lương vào đêm nguyên tiêu. Giờ không biết là ngày nào, Ngũ Định Viễn sợ trễ hẹn nên chạy suốt đêm.
Trên đường, nhớ đến Diễm Đình còn trong tay Trác Lăng Chiêu. Lòng hắn càng thêm ưu phiền. Cũng may nàng chỉ một tiểu cô nương, lại không có thù oán gì Côn Luân Sơn, mong là Trác Lăng Chiêu nhớ thân phận tông sư mà không làm khó dễ nàng.
Chạy hơn mười dặm, chân khí phát động mãnh liệt cuồn cuộn không bao giờ cạn, cơ thể như căng ra. Ngũ Định Viễn đề khởi chân khí nhảy lên, thân thể bay ra xa chừng hai trượng, chân còn giữa không trung lại bước nhanh một cái, cứ liên tục như tuấn mã phi nước đại.
Chạy hơn nửa canh giờ, gió mạnh đập thẳng vào mặt giống như đao cắt. Có điều khắp nơi trong cơ thể Ngũ Định Viễn lại ấm áp dễ chịu. Chân khí vô cùng dẻo dai, công lực thâm hậu ngoài sức tưởng tượng, võ công trong Thần Cơ Động quả nhiên bất phàm.
Trên đường cũng có lúc dừng lại nghỉ ngơi, Ngũ Định Viễn lấy ra bí kíp nọ ra tìm hiểu, mới biết uy lực của Phi La Tử Khí cường đại vượt xa tưởng tượng. Pháp môn luyện công lại quái dị khôn cùng, thế gian tuyệt không có bộ võ công thứ hai như vậy.
Chỉ thấy giới thiệu chung có viết:
– Thiên tướng ứng vào người nào, đầu tiên người đó phải lao tâm khổ chí, hủy đi da thịt bên ngoài. Muốn được thần công Chân long, trước tiên phải thiêu đốt ngũ tạng bản thân, bỏ tim, làm hư thận, phá vỡ ruột, gây dựng trong mình bào thai thần thánh, không gan không tỳ, mới được như tâm nguyện.
Mới riêng đoạn này đủ làm người ta trợn mắt há mồm, Ngũ Định Viễn dù qua đủ loại cực khổ, đọc đến đây vẫn cảm thấy lạnh lẽo khắp châu thân.
Thì ra biện pháp luyện thành “Phi La Tử Khí” quái dị kỳ lạ đến vậy. Tuyệt không giống bất kì võ học nào khác trên đời này. Người luyện công bình thường khổ tu mới thành kết quả, nếu không luyện nội lực thì cũng tập quyền cước ngoại công. Từ nội sinh ngoại, dựa vào năng lực lĩnh ngộ của bản thân. “Phi La tử khí” lại hoàn toàn khác, người luyện công cần ngâm mình trong các loại độc dược kỳ môn, dựa vào đó thay đổi thể chất. Thuần túy dựa vào ngoại lực, không liên quan đến năng lực của người luyện.
Cũng vì để chuyển hóa thể chất, vị tiền bối kia mới đặt ra Minh Hải, để người được chỉ dẫn ngâm đến thối rữa da thịt lộ ra nội tạng, mới khiến cho ao báu Phục Hy cùng rượu trời Nữ Oa phát huy hiệu quả lớn nhất. Người luyện công mới có thể “ tâm được nhân”, “can trì nghĩa”, “thận phát tín”, “Tỳ thủ trí”,“mật được dũng”. Từ đó mà rèn toàn nội tạng, cuối cùng đạt được cảnh giới cao nhất “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể luyện được “Phi La Tử Khí”. Nếu thể chất không đủ, cơ duyên không trùng hợp, chắc chắn sẽ chết ở giữa đường hoặc do độc dược. Ở trên cũng viết:
– Một đời phàm nhân, phi kim la tử, số mệnh đều như thế. Luyện thành thần công này là do thiên mệnh. Người luyện công nếu không có tứ trụ đồng mệnh hay là Tam tài chẩm (1), tất chết không có chỗ chôn. Cảnh giác, cảnh giác!
Theo như trên, Ngũ Định Viễn luyện thành thần công. Một nửa là dựa vào cơ duyên số mệnh, một nửa là do sự gan dạ của bản thân, mới trở thành Nhất Đại Chân Long. Đến cả Trác Lăng Chiêu cũng vạn lần không thể ngờ, võ học Thiên Sơn lại là như thế. Nếu bảo y nhảy xuống Minh Hải, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Ngũ Định Viễn nhìn bí kíp “Phi La Tử Khí”, tự biết càng luyện theo thì chân khí ngày càng mạnh, chiêu thức càng hoàn mỹ. Chỉ là cánh tay phải không nghe theo sự điều khiển của hắn, một khi vận chân lực sẽ thì nó phát ra ánh sáng tím mờ ảo, ẩn chứa kịch độc. Tuy vậy thương thế bị quái xà cắn lại chưa từng phát tác. Không biết khi luyện công có hại bản thân hay không!
Ngũ Định Viễn nhìn cánh tay phải, thầm nghĩ:
– Thương thế trên tay ta thực lợi hại, không biết độc tính còn hay không? Có làm ta bị thương nữa chăng?
Hắn nhíu mày suy nghĩ, có điểm lo lắng nhưng cảm nhận cơ thể không có hiện tượng trúng độc. Hành động cũng thoải mái, thần thanh khí sảng nên không để tâm điều này nữa.
Ngũ Định Viễn nóng lòng chạy suốt đêm. Khi phía chân trời dần sáng lên, sáng sớm có một tầng sương nhàn nhạt. Phóng tầm mắt ra xa, bình nguyên mênh mông mơ hồ chìm trong sương mù dày đặc. Hắn đã chạy được hai canh giờ nhưng tinh thần vẫn rất dồi dào, không hề có cảm giác mệt mỏi, dưới chân càng như đằng vân giá vũ, giống như tia chớp xẹt qua bầu trời vậy. Cảnh vật chung quanh đều chạy ngược nhanh chóng, chỉ sợ còn nhanh hơn cả Thiên lý mã gấp mười lần.
Lại đi một lúc, thoáng thấy phía trước có một cổng chào lớn, dõi mắt trên đó có viết:
– Ngọc Môn Quan.
Ngũ Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ:
– Một đêm ta đã chạy được quãng đường vài trăm dặm? Điều này sao có thể?
Lúc trước hắn cùng đám người Côn Luân Sơn mất hơn mười ngày đường cưỡi xe ngựa mới đến Thiên Sơn, ai ngờ quay về chỉ hết một đêm. Nhìn hai chân của mình, Ngũ Định Viễn kinh hãi khó có thể nói thành lời. Ngây người một lúc hắn mới quyết định đi về quan ải.
Ngũ Định Viễn đến gần, biết mình đang mặc long bào không thể tùy tiện qua ải, liền vào nhà dân gần đó muốn trộm quần áo để thay. Ai ngờ mới bước đến cửa đã bị một lão nhân đang nấu nước chặn lại.
Ngũ Định Viễn đang muốn lui đi. Lão nhân kia sợ tới mức hồn vía bay đi nơi nào không hay, kinh ngạc nói:
– …Là hoàng thượng!
Liền quỳ xuống tại chỗ:
– Tiểu dân khấu kiến hoàng thượng!
Ngũ Định Viễn vừa sợ vừa buồn cười, nói:
– Ta…Ta không phải là hoàng đế…
Lão nhân liếc nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói:
– Thì ra là hoàng thượng mặc long bào đi tuần. Hoàng thượng yên tâm, tiểu dân nhất định không nói ra ngoài …
Ngũ Định Viễn xua tay cười khổ:
– Ta…Ta thật sự không phải..
Lão nhân kia đặt tay lên miệng, thấp giọng nói:
– Tiểu dân biết, nhất định sẽ không nói lung tung.
Lão lại hỏi:
– Hoàng thượng tới đây vi hành, hay là tìm phi tử lạc đường?
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Xem ra đã gặp một lão quái nhân, phải mượn đồ rồi nhanh rời khỏi đây mới được.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
– Ta……. Ta đến mượn y phục.
Lão nhân ồ một tiếng, nói:
– Thì ra hoàng thượng ngại mặc long bào khó chịu, muốn thay đổi thường phục!
Ngũ Định Viễn vui vẻ nói:
– Đúng vậy, lão hán có có thể cho ta mượn?
Ông lão kia thầm nghĩ: “Hiếm dịp gặp được hoàng đế, nhất định phải kiếm một chút lợi mới được”. Lập tức nói:
– Mượn cũng không khó, nhưng lão nhân gia ngài cũng nên có thưởng chứ?
Ngũ Định Viễn nhíu mày, hỏi:
– Lão huynh muốn báo đáp thế nào?
Ông lão kia thầm nghĩ:
– Lão tử không biết đọc sách, cũng không có địa vị gì. Khó dịp gặp được hoàng đế, vậy ta kiếm lấy một thân phận hoàng thân quốc thích là ổn.
Nghĩ vậy thì cười cười nói:
– Nhà ta có một khuê nữ đã tam tuần còn chưa xuất giá, kính nhờ Hoàng thượng thu nạp cho.
Ngũ Định Viễn giật mình hoảng sợ, vội nói:
– Điều này sao có thể? Lão đừng xằng bậy.
Ai ngờ lão nhân kia không thèm quan tâm, lại hô lớn:
– Quế Hoa! Đừng ngủ nữa! Có chuyện lớn rồi! Con mau dậy mà xem!
Lão hô một lúc, thấy một nữ nhân tóc tai rối bời vọt ra, dụi mắt hỏi:
– Phụ thân, có chuyện gì vậy? Có trộm nhỏ sao?
Lão nhân nọ chỉ vào Ngũ Định Viễn, hét lớn:
– Hoàng thượng tới rồi!
Ngũ Định Viễn thấy cái miệng rộng toang hoác của nữ nhân nọ, mặt mũi nàng tuy không hung tợn nhưng cũng là hạng Chung Vô Diệm khó gặp! Mồ hôi của hắn chảy ròng ròng. May mà nữ nhân đó nhìn Ngũ Định Viễn, đánh giá trên dưới vài lần thì nghi ngờ hỏi:
– Người này thoạt nhìn rất ngây ngốc, thật sự là Hoàng thượng sao? Không phải, dường như là người hề của gánh xiếc rong!
Trong lòng Ngũ Định Viễn dãn ra một chút, thầm nghĩ:
– Nguy hiểm thật! May là cô nương này không có hứng thú với ta. Xem ra có thể mượn một bộ y phục rồi chạy thoát.
Ai ngờ lão nhân kia lại nói:
– Hoàng đế xưa nay đều một bộ ngu ngốc, bằng không sao có thể làm hoàng đế? Con đừng lắm lời nữa, nhanh quỳ lạy đi!
Cô gái kia lẩm bẩm một tiếng, đi về phía trước quỳ xuống:
– Dân nữ Quế Hoa, tham kiến vạn tuế gia!
Lão nhân kia giữ chặt Ngũ Định Viễn, cười nói:
– Hoàng thượng mau vào trong nghỉ tạm. Mai này hai người thành hôn, ta sẽ là quốc trượng rồi…
Nói rồi kéo Ngũ Định Viễn vào phòng ngủ, muốn giúp hắn thay quần áo. Nữ nhân kia cũng theo vào trong phòng. Nàng mở cái miệng lớn quyến rũ cười với Ngũ Định Viễn, nói:
– Xem vạn tuế gia ngốc đầu ngốc não, thế mà thân hình lại rất cường tráng. Đến đây! Để nô tì hầu hạ người thật tốt! Bảo đảm người mất hồn tan xương, quên hết cả ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung!
Ngũ Định Viễn tuy có thần công cái thế, lúc này ngửi mùi tỏi phát ra từ cái miệng kia thì hai chân run rẩy. Hắn quát to một tiếng, điểm trúng huyệt đạo của lão nhân rồi lột lấy y phục. Lão nhân hoảng sợ nói:
– Hoàng thượng sao vậy? Chẳng lẽ người không thích khuê nữ, lại hứng thú với lão hán như ta?
Ngũ Định Viễn gầm lên một tiếng, cởi bỏ long bào trên người mình lộ ra thân thể rắn chắc. Khuê nữ ở một bên giận dữ nói:
– Con thỏ nhỏ nhà ngươi, uổng ột thân thể rắn chắn cường tráng, ai ngờ lại không phải là nam tử!
Nói xong định giơ chân đá vào chỗ hiểm yếu của hắn. Lão nhân kia quát:
– Quế Hoa không được làm bậy!
Sau đó bồi cười:
– Hoàng thượng thích món này cũng được thôi, lão hán ta đã già nhưng vẫn rất dẻo dai, người muốn lên trái xuống phải đều được, cho dù là lật trước lật sau, ta cũng có thể thử một lần.
Lão quái đang thao thao bất tuyệt, Ngũ Định Viễn đã ôm bộ y phục chạy vội đi. Trải qua chuyện này, hắn càng hiểu được sự đáng sợ của việc một nước có hai vua. Nếu Võ Anh hoàng đế còn sống trên đời, tránh không khỏi gây ra không biết bao nhiêu hiểm họa cho quốc gia nữa đây.
Ngũ Định Viễn mặc xong y phục. Giờ đang là buổi sớm mai nên khách lữ hành trên đường không nhiều. Quan binh trông coi Ngọc Môn Quan còn chưa mở cổng thành. Ngũ Định Viễn đến dưới cửa xem xét trái phải, đang muốn tìm đường vào thành thì nghe phía sau có người quát:
– Ngươi đang làm gì vậy! Sao đi tới đi lui ở đây vào giờ này?
Ngũ Định Viễn quay đầu, thấy một gã quan quân dẫn theo mười tên tiểu tốt đang chỉ tay quát hỏi, hẳn là tuần tra nơi này.
Ngũ Định Viễn ôm quyền bồi cười, nói:
– Tại hạ là thương khách từ Tây Vực trở về, do lỡ thời gian vào thành mới đứng ở đây. Còn xin các vị mở đường để tiểu nhân vào thành sớm một chút.
Gã quan quân kia lạnh lùng nói:
– Thì ra ngươi muốn vào thành! Đi theo ta!
Ngũ Định Viễn vội vàng nói:
– Đa tạ quân gia.
Hắn theo gã quan quân kia vào thành. Còn chưa được vài bước, quân sĩ hai bên bỗng vươn tay bắt hắn lại, một tên tiểu tốt thò tay vào người hắn lục soát.
Ngũ Định Viễn kinh ngạc hoảng sợ, nói:
– Tại hạ chỉ là lương dân, đại nhân có ý gì?
Gã quan quân kia nhe răng cười, nói:
– Ta không quản ngươi là ai. Cho dù là hoàng đế lão nhi đến đây cũng phải nộp một trăm lượng bạc trắng, gọi là tiền bảo toàn tính mạng vào thành! Nếu không phải có chúng ta ngày ngày đêm trấn giữ nơi này, đám dân đen tầm thường chết tiệt như các ngươi cũng không có ngày an bình, phải thế không?
Ngũ Định Viễn thầm kêu khổ. Hành lý trên người hắn đều bị đám Côn Luân sơn lấy đi hết. Giờ thân không còn một hào bạc, sao có thể đưa mãi lộ qua đường đây?
Đám tiểu tốt lục soát một lúc, nói:
– Trên người gã này không có ngân lượng. Mụ nội nó, chỉ có một quyển sách mà thôi!
Nói rồi đưa quyển sách cho gã quan quân, Ngũ Định Viễn thầm kêu không ổn. Gã quan quân kia nhìn quyển sách thì mắng:
– Cái tên nghèo xơ nghèo xác. Một lượng bạc cũng không có, còn dám tự xưng mình là thương gia, lão tử thấy ngươi nhất định là gian tế địch quốc!
Hắn nhìn thoáng qua bìa sách, lại mắng:
– Phi La Tử Khí? Lão tử phi cái đầu bà nội ngươi! Muốn mang sách thì nên chọn loại văn hay chữ đẹp, đây xem là thứ *** chó gì!
Trong cơn giận dữ, quan quân nọ muốn xé rách quyển sách. Ngũ Định Viễn vội vàng nói:
– Sách này rất quan trọng đối với ta, đại nhân không thể xé!
Gã quan quân kia nhe răng cười, nói:
– Tên dân đen chết tiệt, còn dám yêu cầu nữa!
Nói rồi dùng sức banh quyển sách muốn xé đi. Ngũ Định Viễn quát lớn một tiếng, hai tay đẩy mạnh về sau. Chỉ nghe oành một tiếng, hai gã tiểu tốt đang giữ chặt cánh tay hắn bắn ra xa như đạn. Sau đó cả hai đầu đập vào tường, ngã nằm xụi lơ dưới đất.
Gã quan quân kia hoảng sợ, quát:
– Cuồng đồ lớn mật ở đâu, lớn gan dám chống trả nhà quan!
Liền rút đao giắt ở lưng chém thẳng vào đầu Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy chiêu thức hung ác, thầm nghĩ:
– Không có thâm cừu đại hận gì với ta. Chỉ muốn chút tiền bạc mà ra sát chiêu như vậy?
Hắn có ý giáo huấn đối phương, ra tay cũng không hề dung tình. Một chiêu “Khai môn kiến sơn” đánh thẳng vào mũi gã quan quân. Quyền pháp này thực quá phổ thông, cho dù là tiểu hài tử cũng biết. Gã quan quân kia mắng:
– Tiểu tử chết dẫm!
Liền nghiêng đầu né tránh, ai ngờ kình phong cuốn tới mang theo mùi tanh tưởi vô cùng. Gã quan quân kia hô hấp không được, cái cổ không thể động đậy. Quyền của Ngũ Định Viễn xẹt qua mặt hắn. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, gã quan quân kia ngã lăn xuống đất, không ngừng dãy dụa.
Ngũ Định Viễn lạnh lùng nói:
– Đừng ăn vạ nữa, mau đứng đậy!
Gã quan quân kia lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu gào. Đám tiểu binh bên cạnh thấy thế bỏ chạy tán loạn.
Ngũ Định Viễn nhíu mày, nắm gã quan quân kia đứng lên nhưng thân thể đối phương đã bất động. Ngũ Định Viễn nắm bàn tay lại như muốn đánh thêm một quyền nữa, quát:
– Tham quan lớn mật, còn không mau để ta vào thành!
Nói rồi mới phát hiện cái đầu của gã quan quân kia chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã thối rữa, xương sọ lộ cả ra ngoài, Ngũ Định Viễn giật mình, hoảng sợ nghĩ:
– Lại nữa sao! Quyền này của ta rất nhẹ, sao lại bá đạo ác độc như vậy?
Thì ra quyền phong xẹt qua, gã quan quân đã bị trúng độc mà chết. Hai gã tiểu tốt khác thì bị lực cánh tay của hắn chấn động đập vào tường mà chết. Ngũ Định Viễn biết võ công của mình cao đến khôn lường, mai này ra tay nhất định phải lưu lại ba phần đường sống cho người ta.
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng quát tháo của quân sĩ:
– Gian tế ở chỗ này, mau mau bắt hắn lại.
Xem ra là đám tiểu tốt chạy trốn dẫn người tới bủa vây. Ngũ Định Viễn không muốn dây dưa thêm, nhìn tường thành nghĩ thầm:
– Với võ công hiện tại của ta, không chừng có thể nhảy qua bức tường này.
Nghĩ vậy thì bước tới dùng sức đá vào tường thành. Chỉ nghe bình một tiếng, tường thành bằng đá cứng rắn lại bị thủng một lỗ sâu.
Ngũ Định Viễn đầy kinh ngạc, chỉ dùng hai thành công lực nhẹ nhàng đạp vào tường thành, cơ thể phất phơ bay thẳng theo tường thành lên cao. Lực bay vừa hết thì lại giơ chân đạp vào tường lượn lên hơn năm trượng nữa, giống như bóng ma phiêu đãng qua tường thành vậy.
Quân sĩ phía dưới thấy võ công của hắn cao cường như vậy thì kinh ngạc đến ngây người. Cả đám ngẩng đầu nhìn không nói nên lời. Quân tốt trông giữ trên tường thành cũng sợ tới mức tè ra quần. Cả đám ôm đầu chạy tán loạn bốn phía, phút chốc vô tung vô ảnh.
Ngũ Định Viễn nhìn đài cao trên tường thành không còn một bóng người thì lắc đầu thở dài. Không thể tưởng tượng được tại cửa ải trọng yếu nhất vùng Tây Cương, quân kỷ lại bại hoại đến mức thế này.
Hắn phi thân xuống, chạy nước đại về hướng Tây Lương. Trên đường không biết lối thì tìm người hỏi đường. Giờ đã là mười bảy tháng giêng, tuy dùng hết sức nhưng vẫn tới chậm hai ngày. Ngũ Định Viễn biết đám người Dương Túc Quan sẽ đi về hướng Hoa Sơn nên không quá lo lắng, chỉ còn ưu phiền về Diễm Đình trong tay đám người Giang Sung. Mắt thấy không thể hội họp cùng đám người Dương Tần, hắn đành chậm rãi đuổi theo.
—-
Chú:
(1) Tứ trụ đồng mệnh: Người có trụ năm sinh, trụ tháng sinh, trụ ngày sinh và trụ giờ sinh cùng mạng trong ngũ hành. Tỷ dụ: Hỏa –Hỏa – Hỏa – Hỏa.
Tam tài chẩm: Phía sau đầu có 3 xương nổi tròn, xếp theo hàng dọc. Là tướng lạ đại quý, dưới một người trên vạn người.
Đi thêm hai ngày thì đến ngoại ô Lương châu. Ngũ Định Viễn tuy không mệt nhưng có cảm giác đói bụng. Hắn thấy bên đường có một khách điếm, liền xông vào kêu hai tô mì, một bình rượu trắng, sau đó há mồm ăn nhanh như gió cuốn. Những ngày qua trên đường chỉ lót dạ bằng trái cây dại, giờ cảm thấy đồ ăn thật ngon, rất nhanh đã ăn sạch uống cạn.
Ngũ Định Viễn liếm miệng, còn muốn kêu thêm đồ ăn, chợt nhớ trong túi không còn xu nào. Hắn biến sắc thầm nghĩ:
– Làm gì bây giờ? Chẳng lẽ quỵt tiền không trả sao?
Nghĩ đi rồi nghĩ lại:
– Ta từng làm bộ khoái ở đây, vậy thì nợ quán này một bữa đi, coi như không hề hấn gì.
Chưởng quầy đứng một bên, thấy hắn vươn tay sờ trong ngực rồi biến sắc. Người này đã nhìn ra Ngũ Định Viễn không có một xu nào, ai ngờ hắn còn lớn giọng kêu thức ăn tiếp:
– Tiểu nhị, cho ta một cân thịt bò, thêm hai tô mì nữa.
Tiểu nhị vâng dạ một tiếng, muốn đi vào phòng bếp bưng đồ. Chưởng quầy cười lạnh một tiếng, ngăn lại tiểu nhị quát:
– Chậm một chút đã!
Hắn hừ một tiếng, đến bên bàn Ngũ Định Viễn cười nói:
– Vị khách quan này. Bổn tiệm chỉ làm ăn nhỏ, xin ngài thanh toán trước, sau đó lại ăn uống tiếp cũng không muộn.
Ngũ Định Viễn đáp:
– Hôm nay ta không đủ tiền, một hồi nữa nhất định sẽ đem tới trả cho ngươi.
Chưởng quầy nói:
– Khách quan, đừng nói chúng ta keo kiệt. Nếu ngài không đủ tiền, sao lại đến ăn không như vậy? Tiểu điếm có quy định không bố thí cho khất cái. Xin ngài nhanh chóng trả tiền cho!
Tai nghe những lời khó trôi, sắc mặt Ngũ Định Viễn trầm xuống, nói:
– Khi xưa ta từng là bộ khoái thành Tây Lương, quen biết vô số bằng hữu, tuyệt đối không quỵt tiền người. Ngươi cứ đưa thức ăn lên là được, lát nữa nhất định ta sẽ mang tiền đến trả.
Chuyện tự biên tự diễn thế này, trong một ngày chưởng quầy nghe chẳng biết đến mấy trăm lần, lập tức cười mắng:
– Nếu ngươi là bộ khoái Tây Lương, ta sẽ là đề đốc Cam Túc! Ta không quản ngươi là quan hay dân. Có tiền chính là đại gia, không tiền đừng đến đây ăn không uống không, đừng nghĩ nợ một bữa hay nửa bữa.
Ngũ Định Viễn nghe quở trách thì lộ vẻ xấu hổ, nghĩ thầm:
– Bây giờ ta không có tiền, làm sao trả tiền người đây, chẳng lẽ muốn ta nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài?
Bình sinh hắn ghét nhất là hành vi ăn uống không trả tiền. Khi trước nếu thuộc hạ dám vi phạm, hắn sẽ trách phạt thật nặng. Giờ tuy không còn là bộ khoái nhưng không thể làm hỏng quy củ khi xưa, phút chốc không biết hắn làm thế nào cho phải.
Chưởng quầy nói:
– Vị đại gia này, thức ăn và rượu tổng cộng là một lượng bạc, xin ngài trả mau cho!
Ngũ Định Viễn vươn tay thò vào trong áo, một lúc lâu không lấy ra nổi nửa văn tiền. Sắc mặt chưởng quầy ngày càng khó coi. Ngũ Định Viễn thầm quyết định:
– Không được, hôm nay ta phải làm lưu manh một lần rồi.
Hắn đang muốn xoay người chạy trốn. Chợt thấy một nữ nhân bước đến, nhét một đĩnh vàng vào tay chưởng quầy, cười duyên nói:
– Mười lượng hoàng kim trả tiền cơm rượu cho người này, đã đủ chưa?
Lúc đó vàng quý bạc rẻ. Mười lượng hoàng kim đổi được ba trăm lượng bạc trắng, chưởng quầy mừng rỡ nói:
– Đủ! Đủ! Chỗ này đủ mua luôn tiểu điếm của ta, vậy là quá dư rồi!
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt quyến rũ của nữ nhân kia chớp động, ai ngờ lại chính là nữ ma đầu Bách Hoa tiên tử. Ngũ Định Viễn thấy ả thì hoảng hốt, nhảy dựng lên tại chỗ.
Bỗng một người cầm đao đặt ngang cổ hắn, cười lạnh nói:
– Ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống, bọn ta đợi ngươi lâu rồi.
Giọng nói này lạnh lùng khó nghe, chính là của thống lĩnh Cẩm Y vệ An Đạo Kinh.
Ngũ Định Viễn nghe lời ngồi xuống, nhìn quanh thì thấy đám người Cửu U đạo nhân, La Ma Thập ngồi một bên. Trong điếm có chừng mười cao thủ nổi danh.
Xa xa đặt một bàn bát tiên, có hai nam tử ngồi ở đó. Một người có khuôn mặt tinh minh cường hãn, trên mép có hàm râu ngắn, chính là Tổng án sát mười tám tỉnh, “Thái tử thái sư” Giang Sung. Người còn lại thân hình thon dài, trên người toàn mùi văn chương, chính là chưởng môn Côn Luân, “Thần kiếm” Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu và Giang Sung đang cúi đầu uống rượu, thấy Ngũ Định Viễn nhưng thần sắc vẫn như thường, dường như đoán được hắn sẽ sống sót rời Thần Cơ Động vậy.
Đám người này vận trang phục thương nhân khách thương tầm thường, tuy vậy trên mặt không thể che giấu được nỗi mệt nhọc. Xem ra bọn họ đã ra roi thúc ngựa sương gió mệt mỏi, mới có thể đến Lương châu trong vòng hai ngày.
Ngũ Định Viễn kêu khổ thấu trời, tự trách vào điếm mà không cẩn thận nhìn trước ngó sau, rốt cuộc vẫn bị bắt lại.
Trác Lăng Chiêu cười nói:
– Mạng của Ngũ chế sứ thật lớn! Minh Hải kia độc như vậy nhưng không làm ngươi bị thương một chút da thịt nào, thần công Thiên Sơn quả thật rất inh.
Lời lẽ này thực sự hâm mộ. Giang Sung cũng thở dài nói:
– Mệnh tốt vận tốt thân tốt, đến già vẫn sung sướng. Quả nhiên Ngũ chế sứ có tam tài chẩm. Rất hay, rất giỏi, có thể trở thành “Nhất Đại chân long”
Ngũ Định Viễn nghe đối phương nói vậy thì kinh ngạc. Có điều nghĩ lại, Giang Sung có thể nhìn ra điểm đặc biệt ở tướng mạo hắn, tất nhiên là có nghiên cứu sâu sắc đối với võ học Thiên Sơn, mới nói rõ được nguồn gốc võ công này.
Ngũ Định Viễn cũng là người từng trải, trước mắt tuy là địch mạnh nhưng giờ đã có “Phi La tử khí” hộ thân, cũng không hẳn ở vào thế yếu. Hắn muốn thám thính tin tức của Diễm Đình, lập tức mỉm cười nói:
– Cũng nhờ phúc lớn của hai vị đại nhân, tại hạ mới may mắn thoát chết. Nói lại còn phải đa tạ hai vị.
Lời này của Ngũ Định Viễn đầy bình tĩnh, hoàn toàn khác với bộ dạng chán chường e sợ khi trước. Đám người đều thấy kỳ lạ, đối phương sắp bị bắt mà còn thản nhiên không sợ hãi như vậy? Thật khiến người ta ngạc nhiên không thôi.
Hai hàng lông mày của Giang Sung hơi nhíu, cười to nói:
– Ngũ chế sứ nói rất đúng. Nếu không phải chúng ta hữu duyên, Ngũ chế sứ cũng không nhân họa đắc phúc, lấy được một thân thần công. Như vậy mọi người đều là người một nhà, đúng không!
Y lại cười ha hả:
– Nếu hai nhà chúng ta thân cận như vậy, huynh đệ thiếu vàng bạc sao không nói một tiếng chứ? Ca ca ta không có thứ gì, chỉ có tiền là nhiều nhất.
Y nháy mắt một cái. Một gã hảo thủ liền lấy ra hai đĩnh vàng lớn đặt trước mặt Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn biết đối phương muốn mượn sức của mình. Mặt không đổi sắc, hắn thản nhiên nói:
– Đại nhân có ý khoản đãi tại hạ, sao không bỏ cây đao kề trên cổ ta ra.
An Đạo Kinh còn đặt đao trên cổ hắn, nghe lời có ý thu hồi binh khí. Nào biết Giang Sung lắc lắc đầu, nói:
– Truyền nhân Thiên Sơn lấy tên là “Nhất Đại Chân Long”, ta với ngươi ngồi uống cùng bàn khác nào ở bên mãnh thú, sao có thể không đề phòng.?
An Đạo Kinh nghe vậy, đao trên tay càng đặt gần cổ Ngũ Định Viễn hơn.
Lại nghe Trác Lăng Chiêu nói:
– Các ngươi buông hắn ra đi. Có ta ở đây, không người nào trong thiên hạ có thể làm Giang đại nhân bị thương.
Mấy lời này hào khí ngất trời, mọi người ai nấy đều chấn động. Xem ra Trác Lăng Chiêu rất tự tin vào tuyệt học của bản thân, không hề để Ngũ Định Viễn vào trong mắt.
An Đạo Kinh lẩm bẩm trong miệng:
– Con mẹ nó, làm bộ ra oai cái gì chứ.
Lại nghe ở bàn của Côn Luân Sơn có người quát lên:
– An Đạo Kinh, miệng ngươi không sạch sẽ còn dám phóng rắm cái gì?
Ngũ Định Viễn thấy nhân mã hai bên không hòa thuận, lúc này mỉm cười nói:
– An thống lĩnh vẫn khiến người chán ghét như xưa sao?
An Đạo Kinh hừ một tiếng, không đáp mà ngồi xuống.
Cửu U đạo nhân quát chưởng quầy tiểu nhị:
– Các ngươi mau đem thức ăn và rượu lên.
Mấy tên tiểu nhị vội mang lên mấy đĩa thức ăn nóng. La Ma Thập thấp giọng nói với bọn họ:
– Chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, những người không liên quan nhanh chân đi ra ngoài.
Bách Hoa tiên tử nghe vậy, ngang ngược bước ra đứng trước cửa vào, cất cao giọng nói:
– Mọi người nghe rõ rồi chứ. Chúng ta bao hết khách điếm này, những kẻ không liên quan cút mau!
Lập tức khách nhân trong điếm ồn ào. Chỗ này là nơi trọng yếu trước cửa thành, khách nhân tới lui rất đông, phút chốc sao đuổi hết cho được?
Một gã khuân vác bất bình đứng dậy, tức giận nói:
– Bà nương như ngươi sao dám hoành hoành bá đạo? Gọi thân nhân của ngươi ra, ta không động thủ với hạng nữ nhân!
Ngũ Định Viễn hiểu rõ Hồ Mị Nhi tàn độc đến thế nào. Hắn thở dài một tiếng, biết rất nhanh gã khuân vác sẽ gặp chuyện bất hạnh.
Quả nhiên Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, đánh qua một bạt tai, đã thấy hàm răng người nọ bị đánh nát. Sau đó ả đá ra một cú, thân thể cồng kềnh của gã phu nọ bắn ra khỏi cửa. Hảo thủ Cẩm Y vệ thấy khách nhân trong điếm còn không đi, quát lên:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Các ngươi muốn chết sao?
Đám khách nhân thấy những người này vẻ mặt dữ tợn, trong tay cầm vũ khí sáng loáng, lúc này mới kêu sợ hãi, không ngừng lao ra khách điếm. Không một kẻ nào dám ở lại, một khách điếm to như vậy thoáng chốc trở nên trống trải.
Đám người Cẩm Y vệ cười ha hả. Cả đám đang cảm thấy sảng khoái. Ngay lúc này, bỗng nghe trong góc phòng truyền ra một tiếng ho nhẹ. Mọi người quay đầu, thấy một người mặc áo choàng đầu quấn khăn trắng, vận phục trang dị quốc một thân một mình ngồi uống rượu trong góc.
Hồ Mi Nhị thấy người nọ không đi, lập tức quát lớn:
– Ngươi nên thức thời một chút, cút khỏi nơi này cho ta!
Người nọ cúi đầu không đáp giống như bị điếc. Ngũ Định Viễn nhìn cách ăn mặc của đối phương, đoán rằng đây là một nhân sĩ Tây Vực không hiểu tiếng Hán, liền cười nói:
– Người đó không hiểu tiếng Hán. Cô kêu to với hắn làm gì, không phải uổng phí khí lực sao?
Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, nói:
– Nghe không hiểu tiếng người, vậy chắc sẽ nghe được tiếng ám khí! Ta muốn hắn cút mau!
Ả lấy ngân châm ra, đang định ném thì Giang Sung lên tiếng:
– Tiên cô đừng đả thương người! Nếu là nhân sĩ ngoại quốc thì không có chuyện gì, cứ để hắn ở đó.
Hồ Mị Nhi nhíu mày nói:
– Giang đại nhân đang thưởng rượu ở đây, sao có thể bị ngoại nhân quấy rầy?
Giang Sung nói:
– Không sao, giờ chúng ta đang ở Tây Lương, không thể bằng lúc ở kinh thành, ít phô trương một chút thì tốt hơn. Chỉ cần người nọ nghe không hiểu tiếng Hán, sẽ không có chuyện gì hết.
An Đạo Kinh tán thưởng một tiếng, ca tụng:
– Đại nhân thật có khí độ phi phàm, chưa bao giờ so đo cùng đám tiểu dân.
Câu nói này của An Đạo Kinh quả thật rất inh, tùy thời tùy chỗ đều có thể vỗ mông ngựa ra một đống phân lớn, tưởng tượng Giang Sung và hắn cùng hành tẩu, nhất định là vô cùng lạc thú.
Giang Sung cười ha hả, uống cạn chén rượu, nhìn về phía Ngũ Định Viễn đánh giá vài lần thì nói:
– Thế nào! Làm Nhất Đại chân long, cảm giác thế nào?
Ngũ Định Viễn cảm giác toàn thân lạnh lẽo, hỏi:
– Lời này của Giang đại nhân có ý gì?
Giang Sung mỉm cười nói:
– Nếu ngươi có thể vượt qua Minh Hải, sao lại trở về tay không? Hẳn là ngươi đã gặp thứ gì đó, phải không?
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Trên đời chỉ có ba người biết bí mật trong Thần Cơ Động. Một là ta, một kẻ khác là Trác Lăng Chiêu, người còn lại là tên gian thần trước mắt. Bí mật này vô cùng trọng đại, nhất định đối phương xem ta là cái gai trong mắt, ta phải cẩn thận ứng phó mới được.
Hắn làm bộ kinh ngạc, ồ lên một tiếng, hỏi:
– Bí mật gì vậy? Lời của Giang đại nhân sao khó hiểu như thế?
Giang Sung là loại người lợi hại thế nào, mắt thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn khẽ đổi, nắm chắc hắn biết bí mật trong Thần Cơ Động, liền ho nhẹ một tiếng, nói:
– Ngũ chế sứ, ngươi biết cũng được mà không biết cũng được. Có điều ngươi nên rõ ràng đạo lý làm người. Nếu không dù có mấy chục cái đầu, cũng không đủ cho người ta chém.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, nói:
– Đạo lý làm người gì, xin Giang đại nhân nói rõ.
Giang Sung cười hắc hắc, thản nhiên nói:
– Có thứ cần nói ra, khi nói dễ như hát vậy. Có những thứ không nên nói, dù bị chặt đầu cũng không thể tiết lộ một chữ. Điều này gọi là “thủ khẩu như bình”, ngươi hiểu rồi chứ?
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Giang Sung quả nhiên lợi hại, ban nãy ta chỉ hơi nhíu mày mà hắn đã biết trong lòng ta có quỷ. Để ta thăm dò lại tâm địa của hắn mới được.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
– Giang đại nhân, con người của ta không có chỗ nào tốt, điểm tốt nhất chính là muốn nói thì nói, muốn làm thì làm. Đấy mới là tác phong của bậc hảo hán. Nếu có người nào muốn ta giấu đầu lòi đuôi, sẽ khiến ta toàn thân không thoải mái, trở thành một kẻ tiểu nhân vô sỉ.
Giang Sung bị hắn nói sâu nói xa như vậy thì trên mặt lóe lên thanh khí, lại thản nhiên nói:
– Ngũ chế sứ, ngươi thật muốn làm kẻ địch của ta sao?
Ngũ Định Viễn lạnh lùng trả lời:
– Ngũ mỗ hành tẩu giang hồ xưa nay chưa từng kết oán cùng ai, tới giờ vẫn luôn tuân theo vương pháp. Nếu đại nhân đi thẳng ngồi đúng, Ngũ mỗ sao dám đắc tội?
Khi ở Thần Cơ Động, Ngũ Định Viễn không muốn nợ ân tình của Trác Lăng Chiêu mà nhảy xuống Minh Hải. Giờ phút này đã có thần công Thiên Sơn “Phi La tử khí” càng vạn lần không thể cúi đầu, hắn liền trả lời không chút đắn đo.
Giang Sung giận dữ, đang muốn nói thêm thì Trác Lăng Chiêu mỉm cười ngắt lời:
– Ngũ chế sứ ăn nói kiêu ngạo như vậy, hẳn là ỷ vào Thiên Sơn tuyệt thế võ công chăng? Chi bằng để bổn tọa lãnh giáo mấy chiêu, có thể khiến Ngũ chế sứ giảm bớt hỏa khí trong người, thế nào?
Ngũ Định Viễn giật mình hoảng sợ. Đã thấy qua võ công của Trác Lăng Chiêu, dù võ nghệ của hắn đã tiến bộ thần tốc những sao có thể so sánh với Kiếm thần? Không biết bản thân có đỡ nổi một chiêu kinh thiên động địa của đối phương hay không. Lúc này hắn lựa chọn im lặng không đáp.
Giang Sung hừ một tiếng, nói:
– Là Nhất Đại Chân Long, đại khái nhãn giới cũng được nâng cao. Ngũ chế sứ, nếu trí nhớ của ngươi không tệ, hẳn còn nhớ rõ ở kinh thành, ta từng vạch tội của ngươi như thế nào?
Ngũ Định Viễn lắp bắp hoảng sợ, nhớ lại chuyện Hà đại nhân đến Liễu phủ tra hỏi chuyện cũ của hắn. Hắn nhíu chặt mày, thầm nghĩ:
– Tên gian thần này nói như vậy, chắc chắn sẽ dùng âm mưu đối phó với ta. Nếu ta thật sự là kẻ địch của hắn, mai này chắc chắn dùng tất cả quỷ kế đối phó với ta. Cho dù ta thoát khỏi nơi này, cũng có gì đảm bảo bình an?
Độc kế hại người của gian thần không phải chỉ có một. Mai này, mỗi ngày đối phương vạch một hai tội của Ngũ Định Viễn, cũng đủ làm hắn chết đi sống lại. Chỉ cần một ngày còn làm quan trong triều, cho dù võ công cao đến đâu cũng vô dụng. Lòng nghĩ như vậy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Giang Sung thấy hắn lộ vẻ ưu sầu thì nghĩ rằng đã sợ mình, lập tức cười nói:
– Các hạ không cần sợ ta như vậy. Giang Sung ta thật không có ý gây phiền phức cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý hai chuyện, từ nay về sau hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Thế nào?
Ngũ Định Viễn biết rõ đối phương tài đại thế lớn, cao thủ dưới trướng đông nghìn nghịt, dù có Liễu Ngang Thiên bảo vệ thì cũng không mấy an lòng. Lúc này hắn hừ một tiếng, nói:
– Các hạ có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng.
Giang Sung cười nói:
– Chuyện thứ nhất rất đơn giản. Ngươi ngậm chặt miệng, những điều không nên nói thì không nói, như vậy song phương sẽ cùng có lợi.
Ngũ Định Viễn biết Giang Sung sợ bí mật Võ Anh hoàng đế từng sống trong Thần Cơ Động truyền ra ngoài. Lập tức nói ngay:
– Ăn lộc vua phải trung với vua. Ngũ Định Viễn ta là thần tử của Hoàng thượng, đương nhiên nguyện trung thành với ngài. Một khi mở miệng chỉ chọn những chuyện có lợi cho quốc gia, tuyệt đối không ăn nói tầm bậy tầm bạ.
Lời này của hắn không phải muốn lấy lòng Giang Sung, bí mật tiên hoàng chết trong Thần Cơ Động sao có thể để người đời nghị luận. Nếu không cẩn thận để truyền ra ngoài, nhất định khiến cả triều đình rung chuyển. Vị tiền bối tạo ra Thần Cơ Động cũng từng căn dặn hắn không thể để lộ ra ngoài.
Giang Sung vui vẻ nói:
– Hiểu chuyện! Hiểu chuyện!
Ngũ Định Viễn không muốn mình rơi xuống thế yếu, lập tức nói thẳng:
– Nói thì nói thế, Ngũ mỗ đối với những kẻ tung lời gièm pha, cả ngày nói xấu thánh nhân, ta nhìn thật không thuận mắt.
Giang Sung cười to không ngừng, nói:
– Đúng đúng! Ta sớm xem Đông Xương Lưu Kính không vừa ý, nói rất hay! Nói rất hay!
Ngũ Định Viễn thấy y dễ dàng chuyển mũi dùi sang chỗ khác, trong lòng cũng thầm khâm phục sự nhanh nhẹn và tài ăn nói của đối phương. Hắn lựa hơi nơi cổ họng, nói:
– Giang đại nhân, việc thứ hai mà ngài nói là gì? Không ngại nói ra nghe một chút!
Giang Sung cười hắc hắc, nói:
– Ngũ chế sứ. Chuyện thứ hai không tầm thường. Giang mỗ nhất định phải biết rõ đầu rõ đuôi mới được. Chỉ cần chuyện này một ngày còn chưa rõ ràng, ta ăn không ngon ngủ không yên.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
– Nhìn bộ dạng đối phương, chuyện thứ hai nhất định không dễ, ta phải cẩn thận hơn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:
– Đại nhân cứ nói, không cần vòng vo.
Chân mày Giang Sung nhăn lại. Vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, chỉ nghe y thản nhiên nói:
– Ngũ chế sứ, ngươi có thấy “hắn” không?
Ngũ Định Viễn mới nghe thì ngẩn ngơ, thoáng chốc lại sợ hãi giật mình, thầm nghĩ trong lòng:
– “Hắn” là…! Họ Giang đang hỏi về chuyện của Võ Anh Đế!
Những người khác không hiểu từ “hắn” ám chỉ ai, cả đám đều trầm tư suy nghĩ. Chỉ có Trác Lăng Chiêu biến sắc, biết Giang Sung đang ép hỏi chuyện quan hệ đến vận mệnh quốc gia.
Giang Sung thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn khẩn trương, sợ rằng dưới tình thế cấp bách thì hắn sẽ nói bậy nói bạ, lập tức cười nói:
– Ngũ chế sứ! Giang Sung ta là người công bằng, tuyệt không để ngươi chịu thiệt. Chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ta lập tức mời ngươi một bữa ngon.
Nói xong phất tay lên:
– Đem ra!
Chỉ thấy một gã hảo thủ đi tới, dâng lên một hộp gấm nho nhỏ có chứa một xấp ngân phiếu dày cộm.
Giang Sung cười nói:
– Trong hộp này đều là ngân phiếu một trăm lượng. Tổng cộng một ngàn tấm, vậy là có mười vạn lượng bạc trắng.
Mọi người thấy số bạc kinh người như vậy, nhịn không được phát ra tiếng sợ hãi. An Đạo Kinh thì giàn giụa nước miếng. Lại thấy GiangSung vươn tay đẩy hộp ngân phiếu đến trước mặt Ngũ Định Viễn, nói:
– Chỉ cần ngươi nói hết những gì đã thấy trong Thần Cơ Động. Mười vạn lượng bạc trắng này. Hắc hắc, sẽ là của Ngũ Định Viễn ngươi một cách dễ dàng.
Ngũ Định Viễn luôn tuân theo vương pháp, tuy liêm khiết tự trọng nhưng thấy xấp ngân phiếu dày cộm, lúc này tim cũng đập thình thịch. Lương bổng một năm của hắn chỉ được hai trăm bốn mươi lượng bạc. Muốn kiếm cho đủ mười vạn lượng bạc trắng, phải làm công suốt năm trăm năm mới đủ!
Ngũ Định Viễn biết số tiền này sinh ra từ những nơi dơ bẩn, nếu không phải là do hối lộ thì cũng là ăn bớt công quỹ bỏ túi riêng, vạn lần không thể lấy. Hắn liền ho một tiếng nói:
– Giang đại nhân quả là không tiếc đại tài. Nhưng tiền tài không mang đến thanh thản khi sống, chết cũng không thể mang theo của riêng. Ngũ Định Viễn ta không phải người tham tiền, không cần lấy nó ra thỏa hiệp với ta.
Giang Sung cười lạnh, nói:
– Ồ! Không muốn muốn ngon chăng? Vậy đắng cay thì thế nào?
Nói xong phất phất tay:
– Đem món đắng lên!
Ngũ Định Viễn giật mình nghĩ thầm:
– Cái gì đắng?
Đám người Cẩm Y vệ một bên vâng dạ, chỉ một lúc đã áp giải ra một cô nương, chính là Diễm Đình. Ngũ Định Viễn vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
– Diễm Đình cô nương!
Diễm Đình cũng mừng rỡ đầy mặt, đáp trả:
– Ngũ đại gia! Trời ơi, ngài……. Huynh, cuối cùng đã an toàn!
Mắt nàng đầy lệ, muốn nhào tới ôm Ngũ Định Viễn nhưng một gã vệ sĩ chặn ngang, quát:
– Cấm cử động!
Ngũ Định Viễn thấy Diễm Đình bị người cản lại, giật mình hoảng sợ kêu lên:
– Các ngươi đừng làm nàng bị thương!
Giang Sung liếc mắt, biết Ngũ Định Viễn có tình cảm với cô nương này thì lạnh lùng nói:
– Ngũ chế sứ, khổ tới rồi! Nếu ngươi cứ tiếp tục im lặng, ngoan cố với ta, ở đây có mười tráng hán đều là hổ lang sài báo, để một khuê nữ thuần trinh ở cùng đám người bọn họ, ngươi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không?
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, nói:
– Ngươi đừng mong uy hiếp ta!
Giang Sung cười cười, bước lên trước nháy mắt một cái. An Đạo Kinh cười nói:
– Ngũ chế sứ, nhìn cho kĩ nhé!
Chỉ nghe một tiếng “xoạt” vang lên. “Cửu Chuyển Đao” của hắn lập tức rời vỏ, cắt lấy một mảnh vải trên vai áo Diễm Đình. Đao pháp gọn gàng dứt khoát, không mảy may làm xước một miếng da. Dù như thế, cũng đủ khiến Diễm Đình sợ tới mức kêu thất thanh, Ngũ Định Viễn thì hồn bay khỏi xác.
Giang Sung cười nói:
– Ngũ chế sứ, đừng tốn thời gian vô nghĩa nữa. Nghiêm túc một chút cho ta, biết chưa?
Chỉ thấy thân thể thương khách ngồi uống rượu trong góc run lên, dường như sợ hãi vì cảnh tượng bức cung trước mắt. Chưởng quầy thấy đám người hung thần ác sát, sớm trốn chui trốn trong phòng bếp, không bước ra ngăn cản được một câu.
Ngũ Định Viễn cắn răng, trầm giọng hỏi:
– Thực ra ngươi muốn biết cái gì?
Giang Sung cười cười, châm rượu vào chung cho Ngũ Định Viễn, nói:
– Trước đây trong triều có một người, tên là Võ Đức Hầu. Không biết Ngũ chế sứ có từng nghe qua?
Ngũ Định Viễn nào muốn nghe đối phương nói này nói nọ, lắc đầu:
– Chưa từng nghe qua.
Trên mặt Giang Sung hiện vẻ giảo hoạt, cười nói:
– Chưa nghe cũng tốt. Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, hẳn ngươi rõ ràng điều này?
Ngũ Định Viễn tuy khó chịu trong lòng, nhưng trước mắt đang bị áp bức, đành tùy tiện gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Giang Sung nói:
– Võ Đức Hầu này là một kẻ đại nghịch bất đạo, cái gọi là trung thần hiếu tử không hề thấy ở người này. Hắn ỷ vào võ công cao cường mà nuôi dã tâm bừng bừng. Năm đó tại Ngọc Môn Quan, mưu hại tiên hoàng là do hắn làm, ngươi đã nghe qua chuyện này?
Ngũ Định Viễn lại chỉ lo nhìn sang Diễm Đình. Thấy nàng sợ hãi, trong mắt đầy lệ, hắn lập tức nói thẳng:
– Đại nhân có chuyện nói mau, ta còn chuyện cần làm!
An Đạo Kinh ở một bên nhảy ra, quát:
– Đại nhân còn đang nói, ngươi chuyên tâm lắng nghe cho ta!
Nói xong xuất đao hướng về Diễm Đình. Giang Sung mười phần lợi hại, thấy tinh thần của Ngũ Định Viễn không yên, cứ mãi dõi mắt nhìn Diễm Đình. Y liền đưa tay ngăn An Đạo Kinh, cười nói:
– Ghế này rất cứng, khiến Ngũ chế sứ của chúng ta ngồi không thoải mái. Người đâu, mời vị cô nương này qua ngồi bên cạnh
Liền sai người lấy ghế để Diễm Đình ngồi bên cạnh Ngũ Định Viễn. Diễm Đình mới ngồi xuống đã ôm chầm lấy hắn, khóc thành tiếng. Ngũ Định Viễn vô cùng vui mừng, thấp giọng nói:
– Cô nương đừng sợ, nhất định chúng ta sẽ bình an thoát khỏi nơi này.
Diễm Đình thút thít khóc:
– Muội còn tưởng huynh đã chết. May mà ông trời có mắt, không để huynh chết trong Thần Cơ Động quỷ quái kia…
Ngũ Định Viễn đang muốn trả lời, đã nghe Giang Sung cười ha hả:
– Ngũ chế sứ, ghế này thoải mái hơn rồi đúng không!
Ngũ Định Viễn bỗng đỏ mặt, nói:
– Đại nhân còn chuyện mời nói.
Giọng điệu của hắn đã nhẹ đi một chút. Giang Sung quả thật lợi hại. Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư người khác. Nếu không sao có nhiều hào kiệt trong thiên hạ quy thuận theo y?
Giang Sung cười nói:
– Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Ngũ chế sứ cần gì phải đỏ mặt?
Lại thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn trầm xuống. Y biết da mặt của hắn rất mỏng, lập tức nói tiếp chuyện kia:
– Nói đến Võ Đức Hầu, thật sự là mối phiền não của triều đình. Khó khăn lắm mới chém đầu cả nhà hắn. Ai ngờ người này như âm hồn bất tán, nhất định phải đối nghịch với ta cho bằng được. Ai…… Lại nói, có thể coi người này là sư phụ của ngươi!
Ngũ Định Viễn vốn không tập trung lắng nghe, đôi mắt vẫn cứ dõi sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Diễm Đình, có điều nghe những lời trên thì giật mình. Hắn ngẩng đầu lên, nói:
– Cái gì? Sư phụ của ta?
Giang Sung cười nói:
– Tuyệt thế võ công Thiên Sơn của ngươi từ đâu mà có? Đó không phải từ trên trời rơi xuống!
Ngũ Định Viễn thấy trên mặt Trác Lăng Chiêu lộ vẻ tôn trọng ao ước, thoáng chốc tỉnh ngộ run giọng nói:
– Võ Đức Hầu này, chính là người sáng tạo ra võ học trong Thần Cơ Động sao?
Hắn từng nghe Liễu Ngang Thiên kể lại sự tích của vị trung thần này, thật không tưởng tượng được lại có quan hệ với võ công trên người mình.
Giang Sung cười nói:
– Quả nhiên xuất thân bộ khoái, nói đi nói lại cũng còn thông minh.
Ngũ Định Viễn nhớ đến sự tích về vị danh thần mà Liễu NgangThiên kể ình nghe. kinh ngạc hỏi:
– Võ Đức Hầu đã chết hay chưa…
Trác Lăng Chiêu liền ngắt lời:
– Điều này thì ngươi có thể yên tâm, hắn đã chết.
Ngũ Định Viễn im lặng cúi đầu. Theo lời của Liễu Ngang Thiên, tuy biết vị tiền bối này không còn, nhưng nghe Trác Lăng Chiêu khẳng định một lần nữa thì trong lòng vẫn thấy buồn bã.
Giang Sung cười nói:
– Nhìn ngươi dường như rất thất vọng? Tiểu bằng hữu, nếu người này còn sống, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ phải chết đến một nửa. Hắn chính là đệ nhất đại ma tinh đương thời, ngươi thương tiếc cái gì?
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, nói:
– Đại nhân muốn biết rõ chuyện gì, mau nói cho rõ ràng đi.
Giang Sung cười nói:
– Tên Võ Đức Hầu vương bát đản, sau khi chết còn để lại một câu đố huyễn hoặc người. Nói cái gì mà “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế”, rồi còn cái gì mà tuyệt thế võ công, Thần Cơ Động. Suốt ngày dụ dỗ người ta chui tới chui lui trong cái động tối tăm đó. Đến như Trác chưởng môn của chúng ta, với nhãn giới cùng võ học inh như vậy, cũng thiếu chút nữa trúng bẫy rập của người này. Như vậy đủ biết đám phàm phu tục tử khác sẽ vọng tưởng đến mức nào rồi.
Trên mặt Trác Lăng Chiêu chợt lóe thanh khí, trầm giọng nói:
– Những lời này của Giang đại nhân có ý gì?
Y xưa nay tự cao tự đại, sao có thể để người ngoài vũ nhục, lập tức lên tiếng chất vấn.
Giang Sung vỗ vỗ bả vai của Trác Lăng Chiêu, cười nói:
– Võ công của Trác chưởng môn là đệ nhất thiên hạ, đến động kia là muốn tìm cao thủ võ công tương đương luận bàn một chút, sao có thể nói trúng bẫy của kẻ khác? Trác chưởng môn, ngài nói đúng hay không?
Trác Lăng Chiêu ngẩng đầu nhìn trời không đáp, xem ra vẫn còn tức giận.
Giang Sung không quan tâm đến y nữa mà quay sang nói với Ngũ Định Viễn:
– Nói dông dài vòng vo như vậy, kỳ thật chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Những gì ngươi đã nghe đã thấy trong Thiên Sơn, tất cả đều là lời bịa đặt không bằng chứng, vạn lần không thể truyền ra ngoài! Ngươi đã hiểu rồi chứ?
Ngũ Định Viễn cười gượng không đáp, trong lòng lại nghĩ:
– Càng nói nhiều càng chứng tỏ gian thần này chột dạ. Xem ra dù rất lợi hại, nhưng Thần Cơ Động vẫn khiến hắn sợ muốn chết.
Giang Sung cười cười, thấp giọng hỏi:
– Ngũ chế sứ! Ngươi thử nói xem. Ngươi vào trong Thần Cơ Động, rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Ngươi có thấy “hắn” hay không?
Hỏi đến lần thứ hai rồi nhưng Ngũ Định Viễn vẫn giật mình, biết màn kịch lại diễn lại từ đầu. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
– Gặp thì sao, không gặp thì sao?
Giang Sung thản nhiên nói:
– Gặp thì chết, không gặp thì…Hừ hừ, đó là không còn gì tốt hơn.
Ngũ Định Viễn thấy vẻ mặt đối phương trở nên vô cùng âm trầm, với võ nghệ mới có được mà trong lòng hắn cũng thấy khiếp sợ,thầm nghĩ:
– Vị tiền bối truyền dạy Phi La tử khí cho ta cũng từng nhắc nhở, bảo ta không thể đem bí mật truyền ra ngoài, nếu không chắc chắn gặp tai họa bất ngờ. Xem bộ dáng khẩn trương đến mức này của Giang Sung, bí mật nọ thực rất trọng đại. Bất kể sao ta cũng không thể lỡ ra khỏi miệng được.
Trong lòng nghĩ vậy, chậm rãi nói:
– Nói thật ta không thấy người nào trong động cả. Giang đại nhân không cần quá mức khẩn trương như vậy.
Sắc mặt Giang Sung trầm xuống, hỏi:
– Thật sự không thấy người nào?
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
– Nếu ta thấy người đó, đó là chuyện quan trọng cỡ nào. Ta còn tâm trạng nhàn rỗi ngồi ở trong tiểu khách điếm này ăn uống sao?
Lời này rất có trọng lượng, khiến cho Giang Sung yên tâm không ít. Y cất cao giọng nói:
– Nói vậy cũng đúng. Nhưng hài cốt của người đó ở đâu? Ngươi không thấy người, chắc cũng nhìn thấy hài cốt chứ. Ngươi nói rõ ràng, hài cốt ở đâu?
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên thầm nghĩ:
– Xem ra Võ Anh Đế thật sự sống trong động một thời gian, bằng không với sự tinh minh của Giang Sung, chắc không khẩn trương đến vậy.
Giang Sung thấy hắn cúi đầu suy nghĩ, lạnh lùng nhắc:
– Họ Ngũ kia, nói cho ta biết. Hài cốt của hắn ởđâu?
Diễm Đình thấy khuôn mặt hung thần ác sát kia thì sợ tới hoa dung thất sắc, phút chốc than một tiếng sợ hãi.
Ngũ Định Viễn vẫn bình tĩnh lắc đầu nói:
– Ta chưa hề thấy qua thứ gì.
Giang Sung quát lên đe dọa:
– Lời này là thật sao!?
Ngũ Định Viễn cười lạnh nói:
– Giang đại nhân! Người không cần nói chuyện bằng giọng điệu này. Ngươi muốn tin thì tin, ta không quản!
An Đạo Kinh quát:
– Lớn mật! Ở trước mặt Giang đại nhân còn dám ăn nói ngông cuồng!
Một đao chém thẳng vào ngực Ngũ Định Viễn. Đao thế quá bất ngờ, Ngũ Định Viễn tay không tấc sắt, trong lúc cuống quýt liền giơ tay phải che trước ngực. Chỉ nghe một tiếng khô khốc vang lên, lưỡi đao đã chém trúng cổ tay hắn.
Lưỡi đao biến mất, xem ra đâm vào xương thịt quá sâu. Diễm Đình hét lên một tiếng:
– Ngũ đại gia! Tay của huynh…
Nàng hoảng hốt muốn đến coi vết thương. Trên mặt Ngũ Định Viễn cũng lộ vẻ sầu thảm, thầm nghĩ:
– Xem ra tay phải của ta đã bị phế.
Giang Sung thì tức giận quát:
– An thống lĩnh, ai bảo ngươi xuống tay nặng như vậy?
An Đạo Kinh bồi cười đáp:
– Là…Là hắn tự giơ tay lên chắn, điều này không thể trách ta…
Đang nói bỗng nghe một tiếng xoảng vang lên. Không biết vì sao cương đao của An Đạo Kinh lại nát thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, còn cổ tay của Ngũ Định Viễn thì lại không hề thấy có máu chảy ra. Mọi người thấy cảnh tượng quái dị này, đều hoảng sợ kêu thành tiếng.
An Đạo Kinh chấn động, nhặt lên thì thấy thân đao bị vỡ như đã bị lửa nung chảy. An Đạo Kinh dụi dụi mắt, run giọng nói:
– Ngươi… Ngươi dùng tà thuật gì vậy?
Bản thân Ngũ Định Viễn cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn há to miệng nhìn tay phải của mình. Chỉ thấy quanh bàn tay lóe lên tử quang, còn lại không thấy có gì kì lạ. Không biết sao lại trở nên cứng rắn đến mức đao kiếm đâm không thủng như vậy.
Mọi người còn đang chìm trong nỗi sợ hãi, lại nghe Trác Lăng Chiêu lạnh lùng nói:
– Khá khen cho “Phi La tử khí”. Không hổ là võ học Thiên Sơn, loại võ công thâm độc đệ nhất đương thời.
Ngũ Định Viễn nghe đối phương nói rõ lai lịch võ công của mình thì kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trác Lăng Chiêu không nói nên lời.
Giang Sung ở một bên dường như đầy phiền não. Y thấy Ngũ Định Viễn không bị thương gì, không để ý xung quanh mà vuốt mặt thở dài:
– Này… Trong động không có bóng người, cũng không thấy hài cốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trác Lăng Chiêu bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
– Đã bị đạn pháo bắn nát, dù là bí mật to bằng trời cũng tan thành mây khói. Giang đại nhân cần gì sầu lo nữa đây?
Giang Sung lắc đầu:
– Nói thì nói thế. Ai… Tóm lại không tận mắt thấy được thi thể, ưu phiền trong lòng ta một ngày không thể tan đi.
Trác Lăng Chiêu khuyên tiếp:
– Cát nhân tự có thiên tướng, Giang đại nhân không cần lo lắng ép buộc bản thân như vậy. Nào, chúng ta uống một chén đi!
Giang Sung cầm lấy chén rượu, đột nhiên thở dài một tiếng:
– Số mệnh Giang Sung