Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 21: Huyền Cơ Trong Da Dê
Mắt thấy Liễu Ngang Thiên tiễn Hà đại nhân ra cửa, Dương Túc Quan kéo Ngũ Định Viễn lại nhỏ giọng nói chuyện, giống như đang thương lượng đại sự gì đó. Tần Trọng Hải thấy không còn việc nên đứng dậy định cáo từ, chợt một gã gia đinh vội chạy tới nói:
– Tần tướng quân, Liễu đại nhân mời ngài đến thư phòng nói chuyện.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, cười nói với Lư Vân:
– Xem ra Liễu đại nhân muốn gặp hai ta, chúng ta cùng đi.
Liền kéo Lư Vân cùng theo.
Gia đinh kia vội xua tay:
– Lão gia căn dặn chỉ mời riêng đại nhân.
Lư Vân ngẩn ra, đang định lên tiếng thì Tần Trọng Hải đã trợn hai mắt, lạnh lùng nói với gã gia đinh đối diện:
– Nếu là như thế, ngươi trở về chuyển cáo với Hầu gia, nói là Tần Trọng Hải này còn việc cấp bách, không thể tới hầu.
Dứt lời xoay người muốn đi. Gia đinh nọ sợ Tần Trọng Hải nói đi là đi, đến lúc bị trách cứ thì chịu không nổi trách nhiệm. Hắn vội đưa tay ngăn cản, bồi cười nói:
– Tướng quân không nên tức giận. Xem ngài cao hứng như vậy, ngài muốn dẫn vị huynh đài này đi vào cũng được! Chỉ là trước mặt lão gia thì nói hộ vài câu cho, đừng để tiểu nhân mang tội không hết trách nhiệm.
Tần Trọng Hải lấy ra một thỏi bạc nhỏ nhét vào trong tay gia đinh nọ, cười nói:
– Con mẹ nó, cần nhiều lời như vậy làm gì.
Liền kéo tay Lư Vân đi vào trong phòng.
Hai người vừa vào nội đường, liền thấy một mỹ phụ đứng ở trong này vớí vẻ mặt sầu thảm, bộ dáng như đang trầm tư. Tần Trọng Hải thấy phụ nhân nọ thì sắc mặt khẽ biến đổi đồng thời dừng chân. Lư Vân đoán rằng phụ nhân này tất là thân quyến Liễu gia. Nếu không phải con cháu cũng là vãn bối của của Liễu Ngang Thiên. Đêm khuya thế này chạm mặt thì không hay, liền cũng dừng bước.
Nữ nhân nọ nghe tiếng bước chân thì chậm rãi quay đầu, vừa thấy Tần Trọng Hải thì thân thể mềm mại nhất thời run lên.
Tần Trọng Hải khom lưng chắp tay, trầm giọng nói:
– Tần Trọng Hải xin ra mắt Thất phu nhân. Chỉ vì Hầu gia triệu kiến đêm khuya nên đã mạo muội đi vào trong này, có đắc tội thì xin bỏ quá cho.
Mỹ phụ kia nhẹ nhàng tiến về trước vài bước. Lư Vân thấy nàng mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết. Dù tuế nguyệt đã in chút ấn trên người nhưng càng thêm phong tình vạn chủng, là một tuyệt đại giai nhân.
Mỹ phụ đang định lên tiếng thì Liễu Ngang Thiên đã ra khỏi thư phòng, nói:
– Trọng Hải còn không mau tiến vào, ở đây làm gì?
Phụ nhân kia thấy Liễu Ngang Thiên thì quay đầu đi, cúi người ngắm hoa cỏ.
Liễu Ngang Thiên thấy Lư Vân ở một bên thì nhướng mày. Tần Trọng Hải nhìn mặt mà đoán tâm tư, cười nói:
– Mạt tướng biết Hầu gia cầu hiền tài như khát nước, muốn chiêu mộ danh sĩ trong thiên hạ nên đã mạo muội mang Lư huynh đệ cùng đến. Ta chỉ là một lòng tiến cử nhân tài, tuyệt không có ý khác. Hầu gia là bậc đại tài kiêm văn kiêm võ, đại nhân ắt có đại lượng (1). Ắt hẳn lỗi nhỏ này của ta, Hầu gia sẽ không để ở trong lòng.
Hắn nói lời này, nhất thời làm cho Liễu Ngang Thiên khó có thể phát tác. Quả nhiên lão chỉ hừ một tiếng, vươn tay chỉ vào trán Tần Trọng Hải nói:
– Trọng Hải a Trọng Hải! Ngươi chính là hạng to gan trời không sợ đất không sợ, cả trăm đại thần trong triều, thực chỉ có lão phu là dung hạ nổi ngươi!
Tần Trọng Hải cười ha hả rồi lộ vẻ lơ đãng. Lư Vân xem cử chỉ của hai người thân thiết thì đoán rằng giữa họ có giao tình không nhỏ. Liễu Ngang Thiên không nói thêm gì mà đi vào thư phòng.
Tần Trọng Hải thấy bộ dạng của Lư Vân bồn chồn không yên, liền cười nói:
– Lư huynh đệ đừng ngẩn người ở đây nữa, mau mau cùng vào.
Y thấy Lư Vân đang nghĩ miên man liền kéo vào trong.
Vào thư phòng, Liễu Ngang Thiên ra hiệu bảo hai người ngồi xuống. Lư Vân đang chần chờ thì lão trầm giọng nói:
– Đã nghi ngờ thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi nhờ. Tính tình lão phu xưa nay như vậy. Trọng Hải nhiều lần tiến cử ngươi, ta sẽ xem ngươi là người một nhà! Ta muốn ngươi ngồi thì cứ thoải mái mà ngồi, không nên bày vẻ khách sáo!
Lư Vân ngẩn ra, đa tạ rồi ngồi xuống.
Tần Trọng Hải nghe Liễu Ngang Thiên nói thế thì rất vui, cười nói:
– Đa tạ Hầu gia bán cho ta thể diện lần này, ngày sau Trọng Hải nhất định báo đáp.
Liễu Ngang Thiên cười hắc hắc, nói:
– Bằng vào tiểu quỷ ngươi cũng muốn mua bán thể diện cùng ta sao! Xem lại trước kia người cần dùng người nào, lão phu đã khi nào can thiệp qua?
Lão khoát khoát tay như bỏ qua sự tình Lư Vân.
Tần Trọng Hải theo Liễu Ngang Thiên đã lâu, biết lão không hề so đo thì cảm thấy rất vui.
Lư Vân vốn sợ Liễu Ngang Thiên không chiêu nạp bản thân, mắt thấy Tần Trọng Hải nhiều phen tiến cử thì không khỏi cảm kích.
Qua một lát, Liễu Ngang Thiên nhấp một ngụm trà rồi nói:
– Tối nay ta tìm ngươi đến đây, chính là có một đại sự.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, nói:
– Là chuyện Hà đại nhân đi sứ nghị hòa sao?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu nói:
– Đó là công vụ triều đình, chúng ta chỉ là vâng mệnh hộ vệ, không tính là đại sự gì. Đại sự của ta tất nhiên liên quan đến thiên hạ số mệnh ngày sau. Sự tình trọng đại, phải tuyệt đối cẩn thận mới được.
Tần Trọng Hải nghe lão nói nghiêm trọng như vậy thì ngẩn ra. Lư Vân cũng thầm lưu tâm.
Liễu Ngang Thiên nói:
– Mấy tháng trước, lão phu đang tọa giá hồi phủ thì bỗng thấy số đông nhân mã vây quanh Ngõ Vương phủ, thấy đám Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh đang đuổi bắt khâm phạm nên không muốn can thiệp. Chẳng biết tại sao, khâm phạm nọ lại vọt tới chỗ ta, Dương hiền điệt phụng mệnh hộ vệ, sợ người nọ quấy rầy lão phu nên liền bắt giữ kẻ đó.
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Ta có nghe nói qua việc này, đào phạm kia chính là Ngũ Định Viễn Ngũ chế sứ!
Liễu Ngang Thiên nói:
– Trọng Hải nói không sai, đào phạm chính là Ngũ Định Viễn. Do Túc Quan hiền điệt giữ Ngũ Định Viễn lại nên các bên nổi lên tranh chấp. Sau này cao tăng Thiếu Lâm tự tới hỗ trợ thì mới dừng can qua.
Lư Vân nghe hai người nhắc lại tình huống nọ, hồi tưởng những mạo hiểm khi đó thì không rét mà run.
Liễu Ngang Thiên ngừng lại một chút, lại nói:
– Đến khi đám người Cẩm Y Vệ thối lui, Túc Quan hiền điệt trình lên cho ta một thứ, nói là Ngũ Định Viễn muốn chuyển cho ta. Ta tiếp nhận thì thấy là một tấm da dê, phía trên viết chi chít những hàng văn tự ngoại quốc. Ta vừa thấy thì liền giật mình, biết rằng qua bao nhiêu cơ khổ, cuối cùng vật này cũng được người tìm lại. Đám người Giang Sung hoành hành không ai ngăn trở, cuối cùng sẽ có một khắc diệt vong!
Âm thanh Liễu Ngang Thiên run nhè nhẹ, có thể thấy được khi đó lão kích động đến thế nào. Tần Trọng Hải theo Liễu Ngang Thiên đã lâu, rất ít khi thấy lão như vậy thì rõ ràng chuyện này không nhỏ. Hai hàng chân mày của y nhíu chặt hỏi:
– Lời này của Hầu gia có phóng đại chăng, chỉ là một tấm da dê mà thôi, làm sao có thể trừ được đám người Giang Sung? Điều này thật khiến người ta không thể tin nổi.
Liễu Ngang Thiên cười hắc hắc, nói:
– Chuyện cổ quái trong triều đình còn ít sao? Nếu tấm da dê này bình thường, Giang Sung cần gì phái người ngàn dặm xa xôi thu về, lại một đường truy đuổi Định Viễn từ Tây Lương tới kinh sư?
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
– Thuộc hạ đang muốn thỉnh giáo việc này.
Liễu Ngang Thiên đột nhiên thở dài, lắc đầu nói:
– Ai… Nói thì rất dài dòng… Muốn nói lai lịch tấm da dê này thì phải từ bốn mươi năm trước.
Tần Trọng Hải sửng sốt:
– Bốn mươi năm trước?
Liễu Ngang Thiên không tiếp lời. Ánh nến thấp thoáng chiếu vào khuôn mặt già nua. Chỉ thấy lão cúi đầu, hình như có đoạn hồi ức gì kể mãi không tận.
Qua một lúc lâu, Liễu Ngang Thiên run run mà nói:
– Bốn mươi năm trước. Khi đó ta chỉ mới hai mươi, chính là anh hùng thiếu niên còn trẻ hơn các ngươi vài tuổi, có điều lão phu được Tiên đế sủng ái, sớm đã là Xa kỵ tướng quân triều đình, lại là Đô chỉ huy sứ quan ải, trấn giữ Bắc cương.
Liễu Ngang Thiên nói tới đây thì trên mặt lộ nụ cười. Như nhớ đang lại đường làm quan rộng mở năm đó. Tần Trọng Hải thấy thì biết lão đang hồi tưởng lại sự tích phong lưu thời thiếu niên. Y chỉ mỉm cười không quấy rầy, mặc cho lão xuất thần đến ngẩn ngơ.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Nói đến chuyện cũ năm xưa, cục diện lúc ấy rất khác so với hiện nay. Khi đó Bắc cương thái bình, không chinh chiến như những năm gần đây. Sự lo lắng của triều đình lại nằm ở vùng Tây Vực.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng. Mấy năm nay hắn phòng thủ tại Bắc cương, đánh đến máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Không ngờ khi trước triều đình cùng bộ tộc Ngoã Lạt lại tường an vô sự, thật ra ngoài ý liệu.
Liễu Ngang Thiên nói tiếp:
– Trong đó làm cho triều đình phiền não nhất chính là một Khả hãn kiêu hùng mới xuất thế, gọi là Dã Tiên. Người này dã tâm bừng bừng, nhiều lần cho thủ hạ xâm phạm biên cương tàn sát vô số quân dân, khiến cho toàn bộ trong vòng trăm dặm Tây Cương không có người ở. Triều đình bị người này quấy rầy nhiều năm nên rất ưu phiền. Trước sau phái người tới trấn an nhưng sứ thần đều bị cắt hai lỗ tai, khóc ròng mà trở về.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, nói:
– Lại có kẻ cuồng vọng như thế? Thật đáng chết!
Liễu Ngang Thiên gật đầu, lại nói:
– Tiên đế thấy Dã Tiên ngông cuồng ngạo mạn, tất nhiên vô cùng tức giận, liên tiếp điều binh khiển tướng xuất chinh, mạnh mẽ đánh mấy trận đại chiến. Chỉ là Dã Tiên hùng tài đại lược, mấy đại tướng xuất chinh hoặc hàng hoặc chết, không một ai trở về. Tiên đế thấy Dã Tiên lợi hại như thế, tiếp tục ác đấu thì tình thế càng thêm bất lợi, nhưng nếu giảng hòa thì Tiên đế chúng ta chính là một người cao ngạo, thật sự nhẫn nại không được ngụm khí giận này. Về sau, cuối cùng người ban thánh chỉ, lệnh cho đệ nhất dũng sĩ đương triều là Hầu Doãn Văn Đại đô đốc xuất chinh. Hầu Đại đô đốc suất lĩnh hai mươi mấy vạn quân, cùng Dã Tiên Khả Hãn kịch chiến hơn trăm trận. Trường đại chiến này đánh cho thiên địa phải biến sắc, sử sách gọi là “Chiến dịch Ngọc Môn Quan”
Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:
– Chiến dịch Ngọc Môn Quan? Sao ta chưa từng nghe nói qua?
Liễu Ngang Thiên khẽ thở dài một tiếng, rồi nói tiếp:
– Hầu đại đô đốc suất binh huyết chiến. Song phương đánh tới nửa năm, cuối cùng triển khai một hồi sinh tử tại ngoài Ngọc Môn Quan. Trận dã chiến đánh tới bảy ngày bảy đêm khiến cho thiên địa phải mờ tỏ. Không ngờ Dã Tiên Khả Hãn lấy ít địch nhiều, đã đánh tan trận thế của Hầu đại đô đốc. Hầu đại đô đốc địch không lại, binh bại mà tự sát. Hai mươi vạn đại quân chúng ta bị tàn sát hầu như không còn.
Tần Trọng Hải nghe thì buồn cười, mắng thầm:
– Khó trách ta chưa từng nghe qua trận đại chiến này. Thì ra thảm bại như thế, chẳng trách triều đình phải dấu dấu diếm diếm. Hắc hắc, hiện nay trong triều có rất nhiều phế vật, là từ đâu mà đến? Thì ra từ lúc ba mươi năm trước, dưới quyền tiên hoàng đều đã là một đám phế nhân vô dụng, cũng thật khó cho hắn.
Lư Vân quay đầu thấy Tần Trọng Hải có ý cười, có điều đoán không ra y đang cười về cái gì.
Liễu Ngang Thiên không chú ý thần sắc hai người, kể tiếp:
– Hầu đại đô đốc chết rồi, Tiên đế thấy tình thế nguy nan, không dám khai quan xuất chiến nữa, liền chuyển từ thế công sang thế thủ. Hàng năm tăng viện cho Tây Cương kiến tạo công sự phòng ngự. Chỉ là Dã Tiên dụng binh như thần, tuy có đại quân trấn thủ nhưng đám man di vẫn liên tục xâm phạm. Qua mấy năm không ngừng công phá các trạm kiểm soát, chém đầu giết người. Hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ đáng thương đã chết tha hương bởi tay Man tộc. Về sau, đại tướng trong triều dù dũng mãnh vô địch tới đâu, anh hùng cái thế thế nào, vừa nghe bị điều tới tiền tuyến Tây Cương thì vô cùng hoảng sợ, khi đó Ngọc Môn Quan còn đáng sợ cả Quỷ môn quan nữa!
Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:
– Đáng tiếc ta sinh nhầm thời. Nếu sinh ra khi đó, việc đầu tiên là xin đi Tây Cương.
Liễu Ngang Thiên phì một tiếng, mắng:
– Thằng nhóc vô tri, lời lẽ ngông cuồng!
Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:
– Anh hùng hào kiệt, được chết trận nơi biên cương là chuyện thống khoái, ta há lại là hạng ham sống sợ chết?
Liễu Ngang Thiên không để ý đến hắn, tiếp tục kể:
– Mắt thấy quân đội Dã Tiên phát triển ngày càng lớn mạnh, bao phen xâm lược nhưng quân thần chúng ta chỉ có trơ mắt nhìn cường địch tàn phá bừa bãi. Tiên đế khổ sở trong lòng, tự đi xin lỗi liệt tổ liệt tông. Mỗi ngày người không ngừng tự trách, tâm tư vốn tinh minh phóng khoáng mà trở nên ưu phiền không vui, lúc nào cũng than ngắn thở dài. Một lần quốc gia lân cận Tây Vực sai sứ đến, nhắc tới hai chữ Dã Tiên thì chén rượu trên tay Tiên đế liền rơi xuống vỡ nát, văn võ cả triều đều bị chấn động. Chúng thần thấy hoàng đế lo sợ mà không thể nào phân ưu, đau lòng nhức óc không gì có thể so sánh. Về sau trên dưới triều đình đều lấy nhiệm vụ bình Tây đặt lên hàng đầu.
Nói tới đây, trên mặt Liễu Ngang Thiên hiện tia sáng chói lọi, mỉm cười nói:
– Ngay khi quần thần thúc thủ vô sách, trong kinh thành liền xuất hiện một người trẻ tuổi. Nghe đồn trước kia hắn là một đạo sĩ có võ nghệ pháp thuật, không biết vì chuyện gì mà quyết định hoàn tục. Người này bỏ lại những năm tháng nhàn vân dã hạc. Một mình xông xáo đến kinh thành, lập chí oanh oanh liệt liệt theo sự nghiệp bình phiên bang.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, nói:
– Nghe hồi lâu bực mình, cuối cùng cũng tới đoạn kha khá một chút.
Liễu Ngang Thiên nói tiếp:
– Người này ngàn dặm xa xôi vào kinh thành ứng thí, cũng bởi được nhân duyên mà anh hùng nổi lên. Năm đó nọ người là trạng nguyên khắp thiên hạ, đứng đầu cả đệ nhất giáp tiến sĩ cập đệ (2) trong khoa cử này. Năm ấy khi yết bảng vàng, văn võ cả triều đều khiếp sợ, cho là hoang đường do Trạng nguyên lại xuất thân từ một đạo sĩ vô danh. Càng kỳ lạ hơn chính là, lúc người nọ tại gặp mặt thánh thượng Kim Loan Điện. Tiên đế thấy hắn cốt cách thanh kỳ lại có luyện qua võ nghệ, liền bảo hắn hiển lộ thân thủ. Nguyên chỉ là nói chơi, ai ngờ người nọ nói nói cười cười, tay giơ lên thì con sư tử đá trước điện tung tăng chạy nhảy như sống lại.
– Điều này kinh động tới toàn bộ bách quan, văn thần đều xem hắn như quái vật, thấy thì chỉ e chạy không kịp. Đám võ tướng thấy hắn khoa khảo trúng cử, không muốn quá mức thân cận nên về sau mới đến. Ngay cả quan chủ khảo chấm bài thi năm đó cũng không tình nguyện giới thiệu người này. Trong triều không người chống lưng thì đừng mong làm đại quan. Mắt thấy văn võ cả triều bạc bẽo, người nọ vô thân vô thích trong triều, cứ như vậy bị điều đi biên tu sách sử tại Hàn Lâm Viện. Đáng thương ột thân võ nghệ liền bị mai một dần đi.
Tần Trọng Hải thấy tình đời như thế, đành phải thở dài một tiếng.
– Cũng là lão thiên có mắt. Một ngày cơ duyên xảo hợp, Tiên đế giá lâm đến Hàn Lâm Viện nghe giảng, vô tình đàm luận cùng người này. Từ sau khi Hầu đại đô đốc thảm bại, mỗi ngày Tiên đế đều xem binh thư, bất kể “Thái Công thao lược” hay là “Binh pháp Tôn Tử” đều thuộc lòng trôi chảy. Ngày ấy Tiên đế cùng người này trò chuyện đến chỗ hưng phấn, liền tham khảo hắn mấy nan đề binh pháp. Người nọ như đã biết trước, chậm rãi diễn giải khiến khiến Tiên đế thán phục không thôi, trở nên tôn sùng hắn. Không tới một năm, người này liền được điều đến bộ Binh nhậm chức Tả Thị Lang. Cùng năm đó Tây Vực lại đại loạn, tiên hoàng liền chiêu binh mộ tướng trong Kim Loan Điện. Văn võ cả triều câm như hến không một người dám ngẩng đầu. Đang lúc Hoàng thượng thất vọng thì có hai người cùng nhảy ra hô to “Thần xin đi” ! Một người là đạo sĩ nọ, người còn lại…
Lư Vân đoán được tâm ý của Liễu Ngang Thiên, mỉm cười nói:
– Một anh hùng khác ắt hẳn là lão gia tử ngài rồi.
Liễu Ngang Thiên cười ha hả, nói:
– Không dám, chính là lão phu!
Tần Trọng Hải cười nói:
– Hầu gia anh hùng cái thế, đương triều ngoài lão gia thì còn ai dám liều mạng như vậy chứ, muốn được vinh hoa phú quý đâu phải giỡn chơi?
Liễu Ngang Thiên cười hắc hắc, nói:
– Ngươi nói ta là hung đồ liều mạng sao?
Tần Trọng Hải hỏi:
– Nghe Hầu gia nói nãy giờ ta vẫn không rõ, rốt cuộc người nọ tên họ là gì. Sao trong triều chưa bao giờ nghe thấy người này?
Trên mặt Liễu Ngang Thiên chợt hiện vẻ âm u, cười khổ nói:
– Điều này nói thì rất dài dòng … Ai… Có một số việc không nên nói thì tốt hơn. Người này được phong là Võ Đức Hầu, chúng ta cứ gọi hắn như vậy đi…
Liễu Ngang Thiên nói tới đây thì chăm chú nhìn Tần Trọng Hải, trên mặt thoáng hiện dị sắc rồi nháy mắt trấn định như thường.
Chỉ nghe lão nói tiếp:
– Khi đó tiên hoàng thấy hai người chúng ta dũng mãnh không sợ chết, liền đồng ý cho chinh Tây. Người cao hứng phong Võ Đức Hầu là Chỉ huy sứ chinh Tây, ta là Đại tướng tổng binh. Mỗi người dẫn năm vạn đại quân tới thẳng Tây Cương.
Tần Trọng Hải xoa tay, nói:
– Hầu gia thân chinh Tây Cương, hẳn sẽ có cái hay đặc sắc tuyệt luân mà nghe đây!
Liễu Ngang Thiên mỉm cười, nói:
– Do cùng một mục đích, sau khi đến Tây Vực ta cùng Võ Đức Hầu kề vai sát cánh, giao chiến hơn năm mươi trận với đám thuộc cấp của Dã Tiên. Hai chúng ta đều toàn thắng, đoạt lại không ít đất đai đã mất. Uy danh của quân ta lại thịnh ngang với thời Hán Đường. Tiên đế vui mừng khôn xiết, phong thưởng lớn cho hai người chúng ta. Sắc phong Võ Đức Hầu là Chinh Tây Đại đô đốc, ta là Chinh Bắc Đại đô đốc. Từ đó hai người một thủ Tây cương một phòng Bắc cương. Khi đó bằng hữu trong triều nhắc đến đều nói: “Tây Bá Tiên, Bắc Ngang Thiên!” Hai người chúng ta cứ như vậy qua năm năm thời gian thuận lợi.
Tần Lư hai người nghe sự tích anh hùng năm đó của Liễu Ngang Thiên đều cảm khái không thôi. Chỉ hận sinh không gặp thời, không thể vượt thời gian trở lại thời đại oanh liệt ngày đó. Liễu Ngang Thiên thấy vẻ ao ước trên mặt hai người, liền biết trăn trở trong lòng bọn họ. Lão gật đầu mỉm cười nói:
– ” Hữu vi giả diệc nhược thị” (3). Các ngươi tuổi trẻ biết bao hăng hái, tương lai cũng có một ngày oai phong như vậy.
—–
Chú:
(1) Nguyên văn: “Đỗ lí năng xanh thuyền” trích trong câu Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền (bụng tể tướng có thể chống được thuyền). Ý rằng, phàm là người quan cao tài lớn thì càng phải rộng lượng bao dung.
Tương truyền, Tể tướng Vương An Thạch đời Tống mất vợ tuổi trung niên nên mới cưới một tài nữ làm thiếp. Sau đó, vì bận việc nước nên thường không về nhà. Nàng tiểu thiếp vì không chịu nổi tịch mịch nên đi lại lén lút với một người hầu.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Vương An Thạch. Một ngày, ông giả bộ ra ngoài làm việc nhưng lại bảo kiệu phu gánh kiệu không đi còn mình trốn trong nhà. Nửa đêm, ông rón rén lại gần cửa sổ. Nghe thấy hai hai người đang ve vãn nhau, dù rất tức giận song ông không đánh động người trong phòng mà lấy một cây sào trúc chọc tổ quạ trên cây. Quạ hoảng sợ kêu ầm lên, người hầu trong phòng thấy động vội vàng chuồn mất.
Thoáng chốc đã đến trung thu, Vương An Thạch muốn nhân lúc thưởng rượu ngắm trăng mà nhẹ nhàng khuyên nhủ nên mới ngâm rằng:
“Nhật xuất đông lai hoàn chuyển đông
Ô nha bất khiếu trúc can thống
Tiên hoa lâu trứ miên tàm thuỵ
Phiết hạ kiền khương môn ngoại thính”
(Ác mọc ở Đông lại về Đông
Gậy trúc không chọc quạ sao động
Hoa thơm ôm nhộng còn say giấc
Chẳng quản gừng già ngoài cửa trông)
Tiểu thiếp nghe vậy biết là mình đã sai, không còn đường đi nên liền quỳ sụp xuống đáp:
“Nhật xuất đông lai chuyển chánh nam
Nhĩ thuyết giá thoại chỉnh nhất niên
Đại nhân mạc kiến tiểu nhân quái
Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền”
(Đợi Ác nơi Đông xuôi về Nam
Năm trường tưởng người quên chuyện ấy
Đại nhân chẳng trách tiểu nhân lỗi
Bụng ông tể tướng chống được thuyền)
Vương An Thạch thấy nàng thành tâm nhận lỗi nên cũng mềm lòng, lại nghĩ mình đã sáu mươi mà nàng vẫn còn trẻ trung, không thể trách được thì chi bằng thành toàn cho bọn họ. Sau tiết trung thu, Vương An Thạch tặng bạc và cho họ thành thân. Sau chuyện đó, mọi người không ngớt lời khen ngợi sự khoan hồng độ lượng của Vương An Thạch, “tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền” trở thành câu chuyện được ca tụng ngàn đời.
(2) Trích Minh sử, quyển 70, chí 46. Khoa bảng:
* Thi Hương( Giải nguyên): Hương cống, Sinh đồ
* Thi Hội (Hội nguyên): Thái học sinh, Phó bảng
* Thi Đình (Đình nguyên) chia làm ba giáp:
– Đệ nhất giáp tiến sĩ cập đệ. Đứng đầu bảng là Tam khôi: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa
– Đệ nhị giáp tiến sĩ xuất thân (còn gọi là Hoàng giáp).
– Đệ tam giáp tiến sĩ xuất thân, đứng cuối cùng trong bảng danh dự các loại học vị tiến sĩ.
(3) Trích lời của Nhan Hồi, trích trong Mạnh Tử, Đằng Văn Công Chương Cú:
“Thuấn hà nhân dã? Dư hà nhân dã? Hữu vi giả diệc nhược thị.”
Câu này xin hiểu như sau : Vua Thuấn là người thế nào? Ta là người thế nào? Nếu như ta lập chí cố gắng mà làm thì ta cũng giống như thế, cũng được người trong thiên hạ ái mộ như thế.
Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:
– Như vậy phải xem đối thủ mạnh mẽ thế nào! Bộ tộc Ngoã Lạt dù hung ác nhưng vẫn còn kém xa đám Dã Tiên.
Nói rồi thở vắn than dài, dường như tiếc hận không thôi.
Liễu Ngang Thiên nói tiếp:
– Từ khi ta cùng Võ Đức Hầu chủ sự. Khả Hãn Dã Tiên kiêu ngạo kia đã đại giảm hung tàn, lãnh địa của bọn chúng thu nhỏ lại không ít. Vào một năm quan ngoại nhiều tuyết rơi, khí hậu rét căm dị thường. Quân dân Dã Tiên chết rét thảm trọng, gia súc lưu tán khắp nơi. Mẫn Vương gia thấy cơ hội trời ban, liền cực lực khuyên nhủ Tiên đế ngự giá thân chinh, hơn nữa đám văn thần còn phụ họa theo không ít.
Tần Trọng Hải cả kinh nói:
– Ngự giá thân chinh! Đây không phải việc nhỏ a!
Liễu Ngang Thiên phất phất tay ý bảo y đừng xen ngang, lại nói:
– Tiên đế một tâm rửa nhục báo thù, nghe lời đệ đệ thì hưng phấn dị thường. Nhưng ngự giá thân chinh nào phải chuyện nhỏ, sẽ hao phí tài lực rất lớn. Ta cùng với Võ Đức Hầu tất nhiên phản đối, đều khuyên Tiên đế bỏ đi ý định này. Ai ngờ lại có người cáo trạng lên, nói ta cùng Võ Đức Hầu muốn độc chiếm công lao, sợ Tiên đế đoạt đi uy phong của hai ta. Sau đạo tấu chương này, Tiên đế dù không trách cứ nhưng đã bắt đầu nghi kỵ chúng ta.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Ta cùng với Võ Đức Hầu biết rõ miệng đời đáng sợ, đành im lặng không dám can gián nữa. Vào mùa xuân năm sau, cuối cùng Tiên đế quyết định ngự giá thân chinh. Người dẫn theo sáu mươi vạn đại quân cùng hơn trăm viên mãnh tướng trong triều, lập đài ban thưởng ngự tửu, lời thề san bằng Tây Cương bắt giữ Khả Hãn bên địch.
– Võ Đức Hầu thấy Tiên đế cố ý thân chinh, liền xin đi tiên phong mở đường cho sáu mươi vạn đại quân. Chỉ là đám tiểu nhân trong triều kiêng kỵ, sợ hắn đánh tan chủ lực quân giặc độc chiếm công lao nên không muốn hắn đi cùng đại quân. Võ Đức Hầu sợ hoàng đế xảy ra chuyện nên nhất quyết xin đi. Chúng thần vì thế tranh chấp không ngớt, không biết thế nào cho hài lòng. Cuối cùng Tiên đế lệnh cho Võ Đức Hầu dẫn quân cùng đi nhưng không được đảm nhiệm tiên phong, sửa thành phòng thủ hậu phương. Để hắn ở lại trấn thủ nơi Ngọc môn quan, chưa được thánh chỉ thì không thể tự tiện xuất quan tiếp chiến. Chúng thần còn sợ chưa đủ, cho rằng Võ Đức Hầu còn có kỳ binh, liền phái một người tên là Giang Sung làm giám quân, đề phòng Võ Đức Hầu tự ý rời quan ải.
Tần Lư hai người nghe đến tên Giang Sung đều kêu “A” một tiếng.
Sắc mặt Liễu Ngang Thiên ngưng trọng, nói:
– Đạo cáo mệnh kia rất là quỷ dị. Giang Sung kia chỉ là một tiểu quan, sao có thể đi giám sát đại thần triều đình? Ta có lời tấu hỏi Hoàng thượng nhưng người lại nói là đây ý tứ của Mẫn Vương gia, muốn ta nhường nhịn một lần.
Tần Trọng Hải cau mày nói:
– Mẫn Vương gia? Rốt cuộc là ai?
Liễu Ngang Thiên chắp tay nói:
– Mẫn Vương gia là thân huynh đệ của Tiên đế, chính là đương kim Thánh thượng.
Tần Lư hai người ồ một tiếng, đều giật mình không thôi.
Tần Trọng Hải hỏi:
– Lần này ngự giá thân chinh, Hầu gia không cùng đi sao?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu nói:
– Khi đó có người tâu với Tiên đế, nói rằng sợ bộ tộc Ngõa Lạt phương Bắc sẽ nhân cơ hội đánh lén. Tiên đế liền lệnh cho ta trấn giữ phương bắc, đề phòng nghiêm ngặt. Ta muốn kháng mệnh nhưng đã có tiền lệ của Võ Đức Hầu, Tiên đế sao có thể dung ta làm càn? Tức thời phái ta xuất mã đi Mục Dương.
Tần Trọng Hải thở dài nói:
– Những người này lòng dạ hẹp, không thể thành đại sự.
Liễu Ngang Thiên cười khổ nói:
– Điều này cũng không thể trách bọn họ hoàn toàn. Khi ta còn trẻ khí thịnh, ngày thường không được lòng người ta. Những hạng đố kị thấy thế, nếu không cấp tốc cho ta sung quân thì bọn họ nhịn làm sao đây?
Lão nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vân, nói:
– Lư hiền điệt tính tình cương cường không khác gì lão phu thời trẻ, ngày sau nếu còn không biết nhẫn nại, chỉ sợ tương lai sẽ nếm nhiều đau khổ.
Trong tâm Lư Vân rùng mình, nói:
– Có được bài học ngày hôm đó, Lư Vân đã tỉnh ngộ ra nhiều, kính xin Hầu gia hãy yên tâm.
Tần Trọng Hải cười ha hả nói:
– Hầu gia tính tình cương cường, không phải cũng làm được đại quan sao? Sao khi chức vị lên cao, làm gì cũng phải ngó trước ngó sau như vậy?
Liễu Ngang Thiên thấy hơi bực mình, nói:
– Ta giáo huấn người tuổi trẻ, ngươi xen miệng vào làm cái gì? Tiểu tử ngươi không học điều tốt! Ngày thường miệng đầy lời thô tục, trang phục không chỉn chu, toàn bộ đều thô lỗ! Ngươi không mau tỉnh lại cho ta, còn dám tranh luận nói bậy ở đây! Thật không ra thể thống gì nữa!
Tần Trọng Hải hắc hắc cười to, theo quay sang Lư Vân rồi làm mặt quỷ như đứa trẻ. Y theo Liễu Ngang Thiên đã lâu, tình cảm thâm trọng. Khi nói chuyện rất ít giữ lời, dù mở miệng chống đối nhưng không tổn thương đến cảm tình giữa hai người.
Liễu Ngang Thiên nhấp một ngụm trà hạ hỏa khí, lại nói:
– Lần này ngự giá thân chinh, binh cường tướng dũng cùng sáu mươi vạn đại quân, chỉ là xe vận tải lương thực đã kéo dài tới cả trăm dặm. Mắt thấy hoàng đế đích thân tới tiền tuyến, ba quân tướng sĩ chấn hưng tinh thần. Ai ai cũng hy vọng có thể diễu võ dương oai trước mặt hoàng đế, ngày sau danh chấn thiên hạ, tuyệt không còn bộ dáng mày nhăn mặt nhó như trước. Tin này truyền ra khiến Dã Tiên thất kinh, biết đại họa mất nước diệt tộc liền ở trước mắt. Dã Tiên vô cùng lo lắng, ngay đêm tối phái người cầu hòa đến xin Tiên đế khoan dung. Tiên đế đang hừng hực khí thế, sao có thể bỏ qua cho kẻ nhiều năm nay quấy nhiễu biên cương như vậy? Ngay tại trận đã dùng phương pháp của địch để trị người địch. Sai người cắt lấy hai tai của sứ thần, dùng gậy đánh ột trận rồi đuổi rồi ngoài, sảng khoái thở ra khí giận trong lòng.
Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:
– Thống khoái! Thống khoái!
Liễu Ngang Thiên nói:
– Tiên đế có ý một lần diệt quốc dẹp yên Dã Tiên. Chúng tướng cân nhắc thế cục, đều đoán lần này thân chinh tất thắng. Dù không thể tiêu diệt hoàn toàn loạn Dã Tiên thì cũng khiến chúng đại thương nguyên khí, những năm tới không thể gây sóng gió. Khi đó tình hai nước cao thấp ra sao, đến ngay cả tiểu nhi lên ba cũng biết. Dã Tiên biết đại thế đã mất, liền tổng lực động binh cả nước được hai mươi vạn đại quân, chuẩn bị oanh oanh liệt liệt quyết chiến một hồi.
– Hai quân giao chiến. Quân ta thế như chẻ tre, liên tiếp đánh thắng vài trận lớn. Đại quân một đường đánh thẳng đến cách đô thành của Dã Tiên ngoài mười dặm. Dã Tiên mắt thấy sắp mất nước, chỉ đành mạo hiểm rời thành dã chiến, muốn liều mạng cùng Tiên đế. Có điều song phương mạnh yếu thật sự cách xa. Dã Tiên dù dũng mãnh thiện chiến nhưng người ít lực mỏng, sao ngăn cản thế công của sáu mươi vạn đại quân? Kịch chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng Dã Tiên không địch lại, đội thân vệ lại bị đại quân chúng ta đánh cho tan tác. Mắt thấy tánh mạng nguy cấp, Khả Hãn Dã Tiên bỏ thành, mang theo hai vạn tàn quân chạy trốn.
Tần Lư hai người vỗ tay khen hay, bộ dạng vô cùng thống khoái.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Khi đó đại tướng tiên phong thấy Khả Hãn Dã Tiên rút chạy thì mừng rỡ, lập tức mang binh tốt đuổi giết, chỉ cần bắt được Khả Hãn Dã Tiên thì chính là đại công ghi vào sử son. Ai ngờ liền vào lúc khẩn yếu quan đầu này thì lại mọc ra một tên tiểu nhân hỗn trướng ngang ngược, gây ra sóng gió ở trong quân ta.
Tần Trọng Hải cười khảy nói:
– Gây sóng gây gió? Hầu gia nói chính là Giang Sung sao?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu:
– Không phải, Giang Sung khi đó chỉ là giám quân không quyền không thế ở Ngọc môn quan, là một khách khanh của Mẫn Vương, muốn chơi cái trò trẻ con này thì còn quá kém.
Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:
– Không phải Giang Sung thì là người nào? Chẳng lẽ là Lưu Kính sao?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu, nói:
– Nói đến thân phận của người nọ thì cao hơn mấy kẻ kia rất nhiều. Hắn là hoạn quan mà Tiên đế xưa nay nhất mực tin dùng, tên là Vương Anh.
Tần Lư hai người lắc đầu, chưa từng nghe qua người này.
Liễu Ngang Thiên rồi nói tiếp:
– Vương Anh nọ ỷ vào sự sủng ái của Tiên đế, trong lúc quan trọng nhất lại giả truyền thánh chỉ, lệnh cho đại tướng tiên phong lập tức trở về quân doanh, chính là sợ bị người đoạt mất công đầu. Tiên phong đại tướng kia sao không biết tâm tư của Vương Anh? Hắn lại là một người cương liệt. Vương Anh càng sợ hắn đoạt công lao, hắn càng ráo riết truy đuổi theo Dã Tiên. Vương Anh mắt thấy tình thế không ổn, vội phái một tên nghĩa tử của hắn dẫn quân đuổi theo, muốn đi trước một bước bắt được Khả Hãn.
Tần Trọng Hải ở trong quân đã lâu, đương nhiên rõ ràng những chuyện tranh công như vậy. Trên mặt liền hiện vẻ khinh thường.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Hai đạo nhân mã này trên đường ngươi đẩy ta lấn không ai nhường ai, đều sợ đối phương đoạt được công lao. Có điều nghĩa tử của Vương Anh chỉ là hạng tôm tép thấp kém, há có thể tranh tiên cơ cùng lão tướng thiện chiến? Song phương đuổi vài dặm thì nghĩa tử liền Vương Anh liền tụt lại phía sau. Đại tướng kia mắt thấy sắp đuổi kịp đám Dã Tiên. Liền thúc ngựa lên trước trầm vai khom lưng, định bắt giữ Khả Hãn đang trên ngựa lập hạ công lao hạng mã.
– Ngay tại lúc này, nghĩa tử của Vương Anh ở phía sau lại không cam lòng, không ngờ sai người bắn tên về đại tướng tiên phong kia. Kẻ này lòng lang dạ xuống tay không hề dung tình, nhất thời loạn tiễn bắn cho cả người lẫn ngựa của đại tướng kia thành như con nhím. Khả Hãn tận dụng thời cơ thì vội chạy vào đường nhỏ, trốn mất tăm mất tích.
Tần Trọng Hải cùng Lư Vân đồng thời phì một tiếng, chỉ cảm thấy nghĩa tử Vương Anh ác độc hèn hạ đến hết chỗ nói.
Liễu Ngang Thiên thở dài, nói:
– Sóng trước chưa tan sóng sau đã tới. Đại tướng tiên phong nọ oan ức chết thảm, tướng sĩ thủ hạ của hắn tất nhiên là căm hận phẫn nộ, lập tức trở giáo quay lại đối phó với nghĩa tử Vương Anh. Hai đạo nhân mã liều mạng nội chiến trước trận địa địch, đánh đến hôn thiên ám địa, máu chảy thành sông. Khả Hãn Dã Tiên vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này thấy hành động hoang đường cực độ của quân ta thì mừng rỡ, lập tức dốc toàn bộ quân binh đánh ngược trở lại. Hai phe nhân mã đang tự tàn sát lẫn nhau, sao có thể ứng phó thế công của Khả Hãn? Nhất thời bị giết đến thây chất cao như núi, đại bại mà chạy.
Tần Lư hai người lắc đầu liên tục, Tần Trọng Hải giận dữ không thôi, mắng:
– Con bà nó! Hoạn quan hại quốc ương dân, thật không xem ai ra gì!
Liễu Ngang Thiên than nhẹ một tiếng, nói:
– Nghĩa tử của Vương Anh võ nghệ tuy thấp nhưng công phu chạy trối chết lại hết sức cao cường. Mặc cho toàn quân bị đánh tơi bời, hắn liền một mình chạy thoát trở về, đặng thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen nói bậy trước mặt Tiên đế một phen. Tiên đế không rõ quân tình, nghe vậy thì giận dữ vô cùng. Khi đám thủ hạ tàn quân của tiên phong đại tướng kia trở về thì liền xử tử toàn bộ bọn họ. Đến lúc này nội bộ quân ta bắt đầu lục đục. Chúng tướng cười chê, tinh thần quân sĩ càng sa sút. Khả Hãn Dã Tiên dò xét tình báo, biết tướng soái chúng ta bất hòa liền nhân cơ hội. Hắn điều tra thì biết có mấy đại tướng thề không đội trời chung với Vương Anh liền chia quân ra bao vây, sau đó lại toàn lực tiến công. Vương Anh thấy địch nhân gần trong gang tấc nhưng kẻ này tâm cơ thâm trầm, có ý mượn đao giết người nên xem như không biết. Các đại tướng báo nguy cho hoàng đế đều bị Vương Anh nọ giấu diếm quân tình, đem đốt sạch công văn báo nguy. Nhất thời quân giặc liên tiếp đắc thắng, mấy đại tướng trước sau bị vây oan ức mà chết trận sa trường.
Tần Trọng Hải nghe thì cúi đầu lẩm bẩm chửi mắng, hai mắt lại như phún lửa.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Binh mã chúng ta tuy sáu mươi vạn nhưng các tướng đều đơn độc ứng chiến. Mỗi đạo chỉ khoảng ba năm vạn, lại thành ra lấy ít địch nhiều. Vương Anh mượn đao giết người, mượn tay Dã Tiên Khả Hãn trừ đi mấy mối hậu họa, bản thân hắn ở một bên báo cáo quân tình hồ đồ khiến Tiên đế chẳng hay biết gì. Về sau, đại quân chúng ta ba phần đã hao tổn mất hai. Sáu mươi vạn đại quân chết còn lại không tới hai mươi vạn, đã không còn ưu thế gì. Vương Anh tiểu nhân vô sỉ lúc này mới biết môi hở răng lạnh. Hắn thấy tình thế không ổn, liền muốn cùng chúng tướng còn sót lại thân thiện hữu hảo. Chỉ là đến nước nơi này, chúng tướng sớm đã ghét cay ghét đắng tên hoạn quan này, không người nào nguyện nghe sai khiến. Vương Anh giận đến hoa chân múa tay nhưng đành vô kế khả thi.
– Dã Tiên thấy thì lợi dụng thời cơ, thừa dịp tướng sĩ chúng ta đang cừu hận lẫn nhau thì tập trung đại quân chủ lực công tới Vương Anh. Chúng tướng ở một bên có ý khoanh tay đứng nhìn, không một người nào phát binh đi cứu. Mắt nhìn Vương Anh bị khổ vây thì đám người thầm thống khoái, đều hận không thể khiến Vương Anh chết sớm hơn nữa. Vương Anh nọ kiêu ngạo một đời, không ngờ rằng có kết cục thảm thiết như vậy. Có thể nói là báo ứng tuần hoàn.
– Phải đến khi Dã Tiên đắc thắng xử tử Vương Anh, lúc này bên người Tiên đế mới không còn người nào dấu diếm quân tình. Chúng tướng trong đêm vội đến soái doanh, quỳ xuống đất đau đớn kể tội Vương Anh, lúc này tiên hoàng mới biết chân tướng. Mắt thấy tình thế đã chuyển biến xấu đi, không ngờ thế cục tất thắng lại đến bên bờ sinh tử tồn vong. Người hối hận rất nhiều, quân thần cùng nhau ôm đầu khóc rống.
Tần Lư hai người thở dài một tiếng, đều là tiếc hận không thôi.
– Mắt thấy tình thế nguy cấp, Dã Tiên Khả Hãn lại cho quân không ngừng khiêu khích, Tiên đế lúc này tỉnh ngộ ra, người đích lên ngựa đốc quân sĩ, nhất quyết tử chiến một trận với địch. Bên ngoài Hồ Lô Cốc diễn ra một hồi đại chiến. Quân chủ hai nước đều dẫn hai mươi vạn đại quân quyết tử với nhau. Chỉ là đến lúc này, Tiên đế dù nhận ra sai lầm nhưng tâm tư quân sĩ đã loạn, thế thất bại đã thành, thật sự vô lực xoay chuyển càn khôn. Không tới mấy ngày, liền truyền ra tin tức đại quân ta thảm bại.
Tần Trọng Hải run giọng nói:
– Thực sự là thua sao?
Liễu Ngang Thiên than thở một tiếng, nói:
– Năm Võ Anh thứ mười lăm, truyền ra lời đồn rằng Tiên đế ngự giá thân chinh thảm bại, Ngọc môn quan đứng mũi chịu sào, nhất thời lòng người bàng hoàng không biết làm sao cho phải. Lúc ấy đại tướng trấn giữ Ngọc môn quan chính là Võ Đức Hầu, quân sĩ chỉ hơn ba vạn người nhưng Võ Đức Hầu ỷ vào binh pháp inh, võ nghệ uyên thâm nên không chút sợ hãi. Hắn nghe tin tức liền muốn mở quan xuất chinh, nghĩ cách tiến ra quan ngoại cứu giá Tiên đế. Ai ngờ lúc này Giang Sung lại phản đối, kẻ này lấy thánh chỉ của Tiên đế không cho xuất binh. Võ Đức Hầu giận dữ không thôi nhưng Tiên đế đã có lệnh, nếu hắn ra mặt phản kháng chính là đại tội phản quốc. Mắt thấy Giang Sung cổ hủ như thế, Võ Đức Hầu đành không có biện pháp. Mấy tên tướng lãnh khác cũng là hạng ham sống sợ chết. Thấy địch mạnh ta yếu thì chỉ mong trốn ở quan nội, không cần ra mạo hiểm.
Tần Trọng Hải cả giận nói:
– Hay cho đám cẩu tạp chúng chỉ biết soán quyền lộng thế, hoàn toàn không có bản lĩnh. Nếu ta ở chỗ đó, liền một đao chém đầu toàn bộ!
Sắc mặt Liễu Ngang Thiên đại biến, quát:
– Chỉ là cái dũng của kẻ thất phu! Việc này chớ có nhắc lại!
Lão thở dốc một lát, quay đầu sang hòa nhã hỏi Lư Vân:
– Nếu như ngươi là Võ Đức Hầu, Giang Sung liều mạng không ở cửa quan ải, ngươi sẽ ứng phó ra sao?
Lư Vân trầm ngâm chốc lát, nói:
– Nếu tiểu nhân là Võ Đức Hầu, tất sẽ giả truyền tin tức, khiến chúng tướng tin rằng Tiên đế vẫn bình yên vô sự. Chỉ là ngài trốn ở một nơi bình an chờ đám thần tử đến cứu giá. Những người này nghe vậy thì có thể cầm lòng sao, có ai mà không nghĩ tới đại công cứu giá? Chắc chắn đáp ứng xuất binh cùng Võ Đức Hầu đi cứu người. Như vậy Giang Sung dù kiêu ngạo cố chấp nhưng chỗ tốt của mấy vạn quân đang ở phía trước, cỡ như hắn lúc đó sao dám chọc giận nhiều người?
Liễu Ngang Thiên cười ha hả, nói:
– Tiểu tử giỏi lắm, chẳng trách Trọng Hải không tiếc lời khen ngươi, năm đó Võ Đức Hầu dùng chính là kế này!
Lão ngừng một chút rồi nói:
– Khi đó Võ Đức Hầu giả tạo tin tức, nói rằng thực ra Dã Tiên Khả Hãn đang kịch chiến với đại quân ta, hai bên đánh đến bất phân thắng bại. Chỉ có Thánh thượng trốn ở một khách sạn nhỏ bên cạnh Hồ Lô Cốc mà không biết làm sao trở về quan ải. Chúng tướng nghe vậy mừng rỡ, thấy công lao to lớn như trời ngay tại trước mắt thì không ngại hiểm nguy, muốn nghênh đón Tiên đế trở về thì lập tức mở quan xuất binh. Ba vạn binh mã chạy vội vàng đi, chỉ sợ có điều chậm trễ.
Tần Trọng Hải cười nói:
– Đúng là một đám hỗn trướng vô dụng, thật sự là nỗi sỉ nhục của bổn triều.
Y thấy Lư Vân vừa mới thể hiện tài năng mà Liễu Ngang Thiên đã tán thưởng, trong lòng đắc ý đến quên cả chuyện Liễu Ngang Thiên vừa mới trách cứ.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Chúng tướng tự cho là chiếm được công lao, kỳ thật là trúng kế của Võ Đức Hầu. Chỉ là ba vạn binh mã đơn độc thì khác nào con thiêu thân lao vào lửa, muốn cứu tiên đế bình an trở ra thì càng khó khăn gấp bội. Khi đó Dã Tiên Khả Hãn đang bao vây đại quân của Tiên đế. Nghe tin địch nhân nhiều năm sắp tới thì mừng như điên. Khả Hãn ỷ trong tay có hai mươi vạn đại quân, thêm thiên thời địa lợi nhân hòa nên không chút giới bị, lúc ấy liền nói với đám hạ thần: “Nếu không bắt giữ được Võ Đức Hầu, khiến hắn quy thuận thì xem như đã thất bại”. Võ Đức Hầu sao không biết tình thế hung hiểm? Có điều hắn là kiêu hùng một phương, tuyệt không có ý trở về mà lập tức bày bố kỳ trận, nhất quyết sinh tử cùng Dã Tiên Khả Hãn mưu đồ cứu giá.
Tần Trọng Hải nghe thì cao hứng, vội hỏi :
– Vậy cuối cùng thế nào? Là ai thua ai thắng?
Trong ánh nến yếu ớt, lại thấy khuôn mặt Liễu Ngang Thiên lộ vẻ bi thương. Lão ngồi một lúc lâu không nói một lời nào. Tần Lư hai người nhìn nhau đều cảm thấy kỳ quái.
Tần Trọng Hải hỏi:
– Sau đó rốt cuộc làm sao? Tiên đế có bình an trở về?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu buồn bã nói:
– Không có, người không có trở về.
Tần Lư hai người đều thất kinh, cùng kêu lên:
– Không trở về? Tiên đế đã chết trong đại chiến rồi sao?
Chỉ thấy Liễu Ngang Thiên gật đầu hết sức khẽ khàng.
Lư Vân cả kinh nói:
– Tiên đế sao mà băng hà? Chính là chết trong tay Dã Tiên?
Liễu Ngang Thiên lại buồn bã lắc đầu. Tần Trọng Hải trầm ngâm chốc lát rồi hỏi:
– Ngài chịu không nổi khuất nhục, vì quốc gia mà tự sát?
Liễu Ngang Thiên thở dài một tiếng, nói:
– Ngài đã bị người cùng một nước giết chết.
Tần Lư hai người há hốc mồm không dám tin, hoảng sợ nói:
– Là ai lớn mật cuồng vọng như vậy, dám can đảm xuống tay hành thích quân vương?
Liễu Ngang Thiên thở dài nói:
– Là Võ Đức Hầu, là hắn một đao giết chết Hoàng thượng.
Tần Trọng Hải lẩm bẩm:
– Điều này sao có thể… Y vốn là đại thần trung kiên! Chẳng lẽ y phát điên rồi…
Liễu Ngang Thiên thở dài, nói:
– Tháng chạp năm Võ Anh thứ mười lăm, trong kinh thành truyền ra một tin tức chấn động lòng người, nói lần này ngự giá thân chinh đã thảm bại. Không biết Võ Đức Hầu vì nguyên do nào mà đã một đao sát hại Tiên đế. Tin tức Tiên đế băng hà truyền ra khiến đại thần cả triều ai ai cũng khiếp sợ. Nhất thời tiếng khóc than rung trời, lòng người trong kinh bàng hoàng loạn thành một đống.
Tần Trọng Hải cùng Lư Vân nhìn nhau, ánh mắt hai người đều lộ vẻ sợ hãi.
Liễu Ngang Thiên lại nói:
– Tin tức truyền ra không lâu, lại có lời đồn nói ít ngày nữa Khả Hãn Dã Tiên sẽ đánh tới vùng lân cận kinh đô. Chúng đại thần vô cùng kinh hãi. Tiên đế đã băng hà, mắt thấy quốc gia lâm nguy như trứng xếp chồng, thật không thể một ngày không vua. Bởi Tiên đế chưa có nhi tử nối ngôi, liền nghị định ngự đệ Mẫn Vương tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, chính là Hoàng thượng hiện tại.
Tần Trọng Hải cả kinh nói:
– Không ngờ có đoạn sử sách này, sao ta chưa bao giờ nghe nói?
Liễu Ngang Thiên thở dài nói:
– Chuyện xấu cỡ này, có ai lại muốn công khai ra thiên hạ?
Tần Trọng Hải gật đầu như đã hiểu ý. Lần ngự giá thân chinh này dù liên quan không nhỏ đến lịch sử nhưng văn võ bá quan không muốn lộ ra. Những năm qua vẫn cực lực che lấp. Tần Lư hai người lần đầu nghe thấy việc này, mãi đến lúc này mới có hình dung về toàn cảnh.
Tần Trọng Hải lại hỏi:
– Cuối cùng tra ra Tiên đế vì sao mà thác? Thật sự là Võ Đức Hầu giết?
Liễu Ngang Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, khóe mắt hơi ướt lắc đầu nói:
– Không biết… Mà ta cũng không muốn biết…
Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:
– Lời này của Hầu gia thật kỳ quái! Võ Đức Hầu đã là nghi hung sát hại hoàng đế, sao ngài không tra cho rõ ràng?
Liễu Ngang Thiên thở dài nói:
– Còn tra cái gì nữa? Tin tức mới truyền ra, đến ngày hôm sau thì toàn bộ bốn mươi hai người cả nhà Võ Đức Hầu đã bị giết. Tam tộc bên nội bị lăng trì xử tử, tam thân bên ngoại thì đem bêu đầu thị chúng. Ngay cả hài tử nhỏ nhất của Võ Đức Hầu cũng không thoát.
Tần Lư hai người a một tiếng, đều có cảm giác thê lương.
Tần Trọng Hải thở dài nói:
– Nghĩ đến một Đại đô đốc oanh liệt, trung trinh ái quốc, có thể nào lại trở thành phản tặc? Sợ rằng lời đồn này chỉ là giả dối, rốt cuộc lời này là do ai nói?
Liễu Ngang Thiên bùi ngùi một tiếng, thấp giọng hộc ra hai chữ: – Giang Sung.
Tần Trọng Hải cười lạnh nói:
– Lại là con rùa đen này! Chẳng lẽ nhiều người như vậy mặc iệng lưỡi của hắn làm loạn, không ai đứng ra đối chất cùng hắn sao?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu, nói:
– Năm đó ngự giá thân chinh vô cùng bi tráng, trước sau điều động hơn trăm tướng lãnh nhưng đều đã tuẫn quốc, trong quân trừ Giang Sung thì không còn một ai thoát thân.
Tần Trọng Hải cả kinh nói:
– Sao? Năm đó chỉ có mình Giang Sung chạy thoát?
Sắc mặt Liễu Ngang Thiên ngưng trọng, gật đầu nói:
– Đúng như thế. Hơn trăm viên mãnh tướng đều chết trận, chỉ có mỗi Giang Sung chạy thoát.
Tần Trọng Hải trầm ngâm nói:
– Như vậy không đúng, Giang Sung nói Võ Đức Hầu vì cầu an nguy bản thân nên đã phản loạn hành thích quân vương. Chiếu theo như vậy thì Võ Đức Hầu không thể chết trận. Lời của Giang Sung tất nhiên có dối trá.
Liễu Ngang Thiên hắc hắc cười khổ, nói:
– Ngươi nói không sai, Võ Đức Hầu không chết ở Tây Cương. Chỉ là dù vẫn còn sống nhưng còn khổ ải hơn so với chết trận sa trường trăm lần.
Tần Trọng Hải khẽ nhíu đôi mày, ngạc nhiên hỏi:
– Đây là ý gì?
Liễu Ngang Thiên lắc đầu nói:
– Tất cả văn hiến ghi lại sự tình về Võ Đức Hầu, triều đình đã niêm phong toàn bộ. Dù thế nào đi nữa thì hiện nay hắn không còn ở nhân gian, ngươi xem như hắn đã chết trận tại Tây Vực đi! Có lẽ như vậy, hắn còn cao hứng hơn một chút.
Đôi mày của Tần Trọng Hải nhíu lại càng chặt, nhất thời không rõ ngụ ý của lão.
Liễu Ngang Thiên nhìn cây nến giống như đang đắm chìm trong chuyện xưa, chỉ nghe lão nức nở nói:
– Ai… Đáng thương trời cao đố kị anh tài. Võ Đức Hầu năm hai mươi tám tuổi vào triều làm quan, trước sau chỉ mười ba năm liền gặp phải sự tình này… Nếu như hắn còn trên thế gian, đến nay cũng chừng hơn sáu mươi …
Nói rồi buồn bã lắc đầu thở dài, xem ra giao tình giữa song phương không cạn.
Tần Lư hai người thấy bộ dáng của lão như thế thì không dám hỏi thêm, nhất thời lặng im không nói.
Qua một lúc lâu, Liễu Ngang Thiên thở dài nói:
– Xưa nay hỏi có ai mà không chết? Hãy để lòng son chiếu sử xanh (2), lòng son đó sẽ lưu lại muôn đời. Đến nay Võ Đức Hầu là gian hay là trung, không người nào có thể biết được. Chỉ là người tốt thường không thọ, gian thần lại có thể trường mệnh trăm tuổi, Phúc Lộc Thọ toàn bộ đầy đủ không thiếu. Giang Sung kia từ khi trở về, về sau thì lên như diều gặp gió. Hắn vốn là ái thần của Mẫn Vương, đến khi Mẫn Vương kế vị thì càng được sủng ái, trong vài năm tay đã cầm binh quyền rất lớn. Không người nào trong triều có thể ngăn cản.
Tần Trọng Hải mắng:
– Tên rùa đen này, một ngày nào đó ta phải bầm thây hắn làm vạn đoạn.
Liễu Ngang Thiên thở dài nói:
– Tiên đế băng hà, trong chớp mắt mấy chục năm liền trôi qua. Trong triều không ai dám nhắc lại việc này. Đương kim hoàng thượng không thích quân nhân chúng ta, liền nghe theo kế sách của Giang Sung, nhất nhất điều động chúng ta đến biên cương, bên tai thanh tĩnh đỡ phải nghe những lời phiền nhiễu.
Tần Trọng Hải than nhẹ một tiếng, nói:
– Nếu không phải Hầu gia mấy năm nay đả bại bộ tộc Ngõa Lạt, lập hạ nhiều công lao hạng mã, chỉ sợ hiện còn đang ở Mục Dương phương bắc đi chăn ngựa a!
Liễu Ngang Thiên cười khổ rồi nói tiếp:
– Về sau bên Dã Tiên lại nội loạn, đám nhi tử của hắn đánh loạn thành một đống. Bổn triều không mất một binh một tốt nào mà chúng tự diệt vong. Đến lúc này, thảm họa ngự giá thân chinh năm xưa càng bị quên lãng như từng phát sinh qua. Tuy vậy, văn võ cả triều dù lòng dạ bạc bẽo nhưng trong thiên địa vẫn có chính khí, cuối cùng xuất hiện một danh thần tài cao gan lớn, ngấm ngầm chống lại Giang Sung. Người này họ Vương tên là Ninh, nhậm chức Tả Ngự Sử đại phu, phong cốt lẫm liệt, ngạo tuyệt đương thời.
Liễu Ngang Thiên thấy khóe miệng Lư Vân khẽ nhúc nhích, hỏi:
– Sao? Ngươi biết Vương đại nhân?
Lư Vân lắc đầu nói:
– Tiểu nhân từng nghe Định Viễn huynh đề cập qua tên người này. Khi đó Định Viễn huynh ly hương chạy trốn, vào kinh thành là để tìm kiếm Vương đại nhân.
Liễu Ngang Thiên gật đầu, nói:
– Lư hiền điệt nói không sai, Định Viễn đến kinh thành chính là muốn bái kiến người này.
Lão nghỉ một chút rồi nói:
– Vương đại nhân tính tình cương trực. Về sự tình ngự giá thân chinh năm đó, hắn thấy vô số mãnh tướng ra đi thì chỉ có mình Giang Sung trở về, hoài nghi trong này có gian trá thì liền theo dõi Giang Sung. Ngoài mặt không để ý thì thật ngấm ngầm điều tra, toàn tâm toàn ý tìm hiểu tiền căn hậu quả sự năm đó.
Tần Trọng Hải khen:
– Vương đại nhân là cô thần mà mang lòng son, thật khiến người phải kính nể biết bao.
Liễu Ngang Thiên nói:
– Mười mấy năm trở lại đây, Vương đại nhân không ngừng phái người đến Tây Cương điều tra nghe ngóng, có thể nói hao tổn rất nhiều tâm huyết. Chỉ là thảm họa năm đó đã quá lâu nên rất khó tra ra manh mối. Sau này Vương đại nhân đành nhờ đến một vị bằng hữu là Lương Tri Nghĩa, tiến cử hắn đến Tây Lương làm tri phủ, đích thân điều tra nghe ngóng. Lương đại nhân cũng là người vô cùng tinh minh, liền bỏ qua nơi phồn hoa đông đúc mà tìm đến biên cương xa xôi. Chiêu này quả nhiên cực kỳ inh, chỉ một thời gian sau Vương đại nhân có thu hoạch, đã tra ra ch