Anh Hùng Chí

Chương 18: Huyết Chiến Nơi Tử Cấm Thành


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 18: Huyết Chiến Nơi Tử Cấm Thành


Lại nói khi hai người rơi xuống vực. Lư Vân đã sớm quan sát địa hình nên nguy mà không loạn. Hắn thấy một đoạn dây leo ló ra liền thò tay với được, có điều hai người rơi xuống quá mạnh, trong sát na dây leo liền bị đứt đi khiến thân thể hai người lại rơi xuống.
Hai người rơi xuống không ngừng. Ngũ Định Viễn thấy trên vách núi có một chỗ lồi ra có thể bám trụ được.
Máu đang chảy nơi ngực nhưng khí lực còn chưa tiêu tán, hắn liền ném Phi Thiên Ngân Thoa tới chỗ lồi kia. Thoáng chốc ngân thoa quấn quanh, nhờ vào đó thân hình hai người dừng lại.
Lúc này cơn đau thấu ngực truyền tới khiến Ngũ Định Viễn chống đỡ không nổi, ngón tay buông lỏng. Lư Vân thấy vậy liền thò tay ra, dùng sức nắm chặt sợi dây của ngân thoa. Hai người quát to một tiếng, đồng thời giữ chặt sợi dây mới có thể bảo toàn tánh mạng.
Hai người thở dốc một hồi, bám vào vách núi tranh thủ nghỉ ngơi.
Lư Vân nhìn quanh khắp vách cốc, thấy phía dưới có một sơn động, liền nói:
– Chúng ta mau leo xuống chỗ ấy, có thể trốn được một lát.
Hai người chậm rãi bò xuống sơn động, tuy nhỏ nhưng bên trong đủ chỗ cho hai người nương náu.
Lư Vân đang muốn lên tiếng, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng động. Ngũ Định Viễn cả kinh liền ra hiệu cho Lư Vân rồi chậm rãi ra ngoài thăm dò, thấy Trác Lăng Chiêu đang như một con nhện đang bò trên các tuyệt vách dò xét. Ngũ Định Viễn vội nắm chặt ngân thoa, nấp nơi cửa động. Chỉ cần Trác Lăng Chiêu bò tới liền ra tay ám toán.
Cũng may sơn cốc này rất dài rộng, Trác Lăng Chiêu tìm kiếm một hồi không thấy Ngũ Lư hai người thì đành trèo lên. Lư Vân thấy võ công của Trác Lăng Chiêu cao cường, nhớ tới hai người từngđối chưởng thì trong lòng phát lạnh.
Mắt thấy Trác Lăng Chiêu đã đi xa, hai người mới tạm yên lòng. Thương thế của Ngũ Định Viễn không nhẹ. Lư Vân liền điểm huyệt giúp hắn cầm máu nhưng vết thương quá sâu nên máu vẫn chảy ra. Hắn liền xé vạt áo băng bó vết thương cho Ngũ Định Viễn.
Qua một hồi máu đã được cầm. Ngũ Định Viễn thở gấp nói:
– Đa tạ.
Hắn thấy sắc mặt của Lư Vân cũng trắng bệch, nói:
– Vừa rồi ngươi đối chưởng cùng họ Trác đã bị nội thương?
Lư Vân lắc đầu nói:
– Không sao.
Thực ra thương thế của hắn khi so đấu nội lực cùng gã tiểu thương cao thủ Đông xưởng chưa khỏi hẳn. Vừa rồi lại đối chưởng cùng Trác Lăng Chiêu, chưởng lực đối phương vô cùng mạnh mẽ khiến Lư Vân thêm nội thương. Có điều với căn cơ nội công vững chắc, chỉ cần tĩnh dường vài ngày là có thể hồi phục.
Hai người thở dốc một hồi, đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngũ Định Viễn lấy lương khô trong bao chia cho Lư Vân cùng ăn.
Lư Vân thấp giọng nói:
– Chúng ta làm sao bây giờ? Ở lại chỗ này hay tranh thủ rời đi?
Ngũ Định Viễn thấy nơi ngực bị trúng kiếm rất đau đớn, hô hấp khó khăn. Tự biết thương thế trầm trọng nên lắc đầu:
– Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, đợi đám người Côn Luân Sơn đi xa rồi chạy sau.
Hai người đều nằm xuống mà nghỉ. Không lâu sau thì Lư Vân thiếp đi. Ngũ Định Viễn trúng tuyệt chiêu “ Kiếm Cổ” nên mỗi lần hít thở thật thống khổ, không cách nào nhắm mắt được.
Sáng hôm sau khi Lư Vân tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy mưa to ào ào. Hắn thấy Ngũ Định Viễn còn đang thiếp đim thì gọi:
– Ngũ huynh, dậy đi thôi.
Kêu mấy tiếng nhưng không thấy hắn động đậy.
Lư Vân kinh hãi nâng Ngũ Đinh Viễn thì thấy toàn thân rất nóng, cởi áo ngoài để xem thì vết thương nơi ngực đã sinh mủ, xem ra một kiếm của Đồ Lăng Tâm không nhẹ. Hóa ra âm kình của “ Kiếm Cổ “ vô cùng lợi hại, sớm thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Ngũ Định Viễn, e rằng nguy hiểm đến tính mạng.
Lư Vân cả kinh, không biết nên làm thế nào cho phải. Qua một lúc Ngũ Định Viễn mới tỉnh lại, mở mắt thấy sắc mặt lo lắng của Lư Vân thì hắn mỉm cười, khàn giọng nói:
– Lư huynh đệ, sao lại lo lắng như vậy?
Khi nói thì hắn lại thở hổn hển như người bệnh nặng vậy.
Lư Vân liền nói:
– Hiện giờ thương thế của ngươi trầm trọng, không nên cử động, để ta nghĩ biện pháp kiếm thuốc cho ngươi.
Ngũ Định Viễn thở gấp nói:
– Thương tổn này thì tính là gì. Nhớ trước đây tại Tây Lương. Hừ! chính là ta xông pha dưới lưỡi đao mà sống qua ngày a.
Hắn lại cười khổ một tiếng:
– Dưỡng thương thêm vài hôm nữa. Chờ thân thể ta tốt hơn một chút liền sẽ rời đi.
Lư Vân gật đầu đồng ý.
Cùng ngày Lư Vân ra ngoài động, quan sát thì thấy một đội nhân mã đã đến tìm kiếm, lại phong bế các con đường dưới cốc. Không ngờ quan binh cũng được xuất động, chỉ không biết thuộc Cẩm Y Vệ hay Đông xưởng.
Lư Vân thầm nghĩ:
– Ngũ huynh này rốt cuộc là ai, sao lại khiến các cao thủ truy đuổi ráo riết như vậy?
Hắn không dám ở lâu, vội quay trở lại hang thương lượng cùng Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn nghe xong thì bộ dáng càng trở nên u sầu. Hiện giờ xông ra chỉ còn con đường chết, hai người đành phải thêm một ngày.
Qua ngày thứ hai, ngoài trời vẫn mưa to không ngớt, nước mưa phả vào bên trong động. Phần lớn thời gian Ngũ Đình Viễn đều nằm yên bất động, khi mở mắt chỉ nói một hai câu rồi lại mất đi khí lực.
Lư Vân thấy thương thế của Ngũ Định Viễn ngày càng trầm trọng, toàn thân sốt cao, vết thương trước ngực đã có mùi hôi. Không có thuốc và kim châm nên hắn không làm gì được. Lư Vân liền cởi áo ngoài đắp thêm cho Ngũ Định Viễn, hứng nước mưa cho hắn uống đều bị ói ra.
Lư Vân kinh sợ thầm nghĩ:
– Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết sao?
Đến ngày thứ ba, ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt. Lư Vân ra ngoài dò xét mấy lần, thấy khắp nơi đều có người canh gác, thật sự không thể thoát thân. Đêm đến hắn không dám chợp mắt, thủ hộ bên cạnh Ngũ Định Viễn sợ thương thế của hắn có biến.
Tới sớm ngày thứ tư, Lư Vân đang ngủ gật thì, nghe một tiếng động thì bừng tỉnh. Chỉ thấy Ngũ Định Viễn đang gắng gượng cựa thân như muốn ngồi dậy. Lư Vân liền đến đỡ hắn.
Ngũ Định Viễn trợn hai mắt, tay áp vết thương trên ngực, thở hổn hển nói:
– Lư huynh đệ, ta…Ta đau quá.
Lư Vân kinh hãi, vội nắm chặt hai bàn tay của Ngũ Định Viễn, kêu lên:

– Chúng ta ra khỏi động đi, ta nhất định sẽ có biện pháp cứu ngươi.
Ngũ Định Viễn lắc đầu, thở dốc nói:
– Ta…ta thật sự không được nữa rồi. Ngươi hãy tự ình, hãy bảo trọng cho tốt.
Mấy ngày sớm chiều ở chung, trong tâm Lư Vân đều đã coi Ngũ Định Viễn như người thân. Nghe lời này thì trong lòng đau xót lắc đầu.
Ngũ Định Viện nhìn lên đỉnh động, buồn bã nói:
– Ta là một bộ khoái ở Tây Lương, chỉ vì một vụ huyết án mà lưu vong ngàn dặm. Trên đường không biết bao nhiêu nguy nan. Ai.. ai ngờ vận mệnh trớ trêu, xem ra hôm nay ta khó thoát khỏi độc thủ..
Nói tới đây, nghĩ đến phụ tử Tề Nhận Tường cùng Tề Bá Xuyên thì trong tâm đau buồn muốn khóc rống lên.
Lư Vân khuyên nhủ:
– Ngũ huynh đừng mất hy vọng. Đợi khi thương thế của người bình phục, chúng ta sẽ liền rời đi.
Ngũ Định Viễn tự biết tính mệnh của mình chỉ còn trong sớm tối, hai mắt ửng đỏ chậm rãi lắc đầu. Từ trong lòng ngực hắn móc ra một tấm da dê giao vào trong tay Lư Vân, thấp giọng dặn dò:
– Lư huynh đệ, tấm da dê này có liên quan đến hơn tám mươi nhân mạng, là khổ chủ ký thác lại cho ta. Hiện tánh mạng của ca ca khó giữ. Nhờ ngươi giữ nó cho tốt, chỉ mong ngày sau giúp chúng ta giải oán báo thù.
Hắn nói một tràng dài rồi thở hổn hển, lại lớn tiếng ho khan.
Lư Vân bối rối, vội vỗ vỗ vào lưng Ngũ Định Viễn, chỉ sợ đột nhiên hắn sẽ ngất đi mà không dậy được nữa.
Ngũ Định Viễn lấy lại bình tình, thấp giọng nói:
– Tấm da dê này liên quan đến số mệnh thiên hạ, chính là tang chứng bán nước của gian thần Giang Sung. Chỉ cần… chỉ cần giao nó ột đại thần có lương tâm, không sợ không đánh đổ được tên gian thần này. Lư huynh đệ, vụ huyết án này đều phải trông cậy cả vào ngươi…
Cảm thương lại tình cảnh đêm hôm đó, Tề Bá Xuyên trước khi chết đã phó thác trọng trách lại cho hắn. Hôm nay bản thân lại không thể gắng gượng nổi, đành đem trọng trách nặng nề giao lại ột hảo hữu mới quen. Ngũ Định Viễn nghĩ tới thì lệ nóng đầy mặt.
Lư Vân thấy hắn bi thương thì cũng rơi nước mắt, cầm chặt bàn tay của Ngũ Định Viễn khóc ròng nói:
– Ngũ huynh đừng nói những lời như vậy, chúng ta hãy mau trốn khỏi nơi đây.
Lư Vân đang muốn nói thì thấy Ngũ Định Viễn điên cuồng rống lên, hai tay vung loạn xạ lên quát:
– Trốn đi! Trốn đi! Ngươi mau chạy đi.
Quát xong hai tay muốn ném tấm da dê ra ngoài động nhưng đã không còn khí lực. Hai mắt trợn tròn, thân thể co giật một hồi rồi bất động như người chết.
Lư Vân chấn động, dò xét mạch đập của hắn thì thấy vô cùng yếu ớt. Nếu còn ở chỗ này thì Ngũ Định Viễn chỉ còn đường chết. Lư Vân cắn răng đem tấm da dê bỏ vào trong ngực, cởi đai lưng ra cột Ngũ Định Viễn vào trên lưng, thầm nghĩ:
– Trong lúc này, chỉ có thể quay lại kinh thành.
Bất chấp mưa to tầm tã bên ngoài, hắn liền lao ra khỏi sơn động.
Lư Vân mang theo Ngũ Định Viễn, leo đến sườn núi thì chợt nghe có tiếng người đang hò hét. Nhìn xuống dưới đáy cốc thì thấy đám quân lính đang hô hào báo động. Bị phát giác thì Lư Vân hoảng hốt, thấy vách núi phía tây dựng đứng, nghĩ là không có người canh gác nên liền trèo lên.
Từng giọt nước mưa lạnh như băng thấm vào trên người. Lư Vân sợ Ngũ Định Viễn không chịu nổi rét lạnh, liền nắm lấy tay Ngũ Định Viễn truyền nội lực vào. May là mạch của Ngũ Định Viễn còn đập, xem ra còn chống đỡ được.
Không bao lâu sau Lư Vân đã trèo lên đỉnh núi, nhìn quanh một hồi chỉ thấy bốn bề vắng lặng. Thì ra đám quan quân nghĩ rằng hai người đã rớt xuống cốc, mới phong tỏa các con đường dưới kia, ngược lại không cắt cử người canh gác trên này. Lư Vân đại hỉ, vội nhận định phương hướng của kinh hành rồi ôm lấy Ngũ Định Viễn chạy đi.
Chạy được một hồi thì trước mắt có mấy lối rẽ. Ở giữa là một con đường bằng phẳng, hai bên là sơn đạo uốn lượn. Lư Vân do dự, đang không biết chọn đường nào thì nghe phía sau có tiếng người kêu:
– Người ở chỗ này rồi, mau đuổi theo hắn.
Lư Vân kinh hãi quay đầu. thấy có chừng trăm tên kỵ binh đang cưỡi ngựa đuổi theo. Tâm niệm như điện, hắn liền chạy vào đường nhỏ ghập ghềnh. Lối này có vô số loạn thạch, ngựa vào trong tất nhiên rất khó đi.
Lư Vân lưng mang Ngũ Định Viễn một đường chạy như điên. Chỉ một lúc sau, đám kỵ binh đã chạy tới. Lại có tiếng hô to gọi nhỏ, không ít người đã ngã từ trên ngựa xuống. Bọn kỵ binh thấy địa hình gập ghềnh, liền xuống ngựa truy theo nhưng so với khi cưỡi ngựa thì đã chậm đi nhiều.
Lư Vân nóng lòng muốn bỏ qua truy binh liền phát động nội lực, uy lực của “ Vô Tuyệt Tâm Pháp” nhất thời được hiển hiện. Thân hình hắn lao về phía trước còn nhanh hơn tuấn mã gấp bội. Đám truy binh phía sau hô quát liên tục nhưng lại không thể nào đuổi kịp.
Lư Vân chạy như điên, chừng một canh giờ đã chạy được hơn hai mươi dặm, quay đầu ra sau thì không còn bóng dáng truy binh. Gánh nặng trong lòng hắn được giải khai, cước bộ cũng chậm lại. Chạy thêm vài dặm thì tường thành cao cao đã thấp thoáng trước mắt. Chỉ cần vào thành tìm được dược liệu, thêm hiểu biết về y thuật của bản thân thì Ngũ Định Viễn sẽ được cứu.
Đi không lâu chợt thấy đằng trước có tiếng người tụ tập huyên náo. Lư Vân ngưng mắt nhìn thì cả kinh, phía trước đã dựng lên những hàng rào san sát, là triều đình lại bố trí một trạm kiểm soát ở đây. Nhìn đám binh mã đang lục soát thương khách ra vào, Lư Vân tính đổi hướng vòng đi đường nhỏ nhưng không kịp.
Trên lưng mang theo một người, hắn biết nhất định sẽ bại lộ hành tung. Đang lúc lo lắng thì thấy một chiếc xe trâu đi tới, trên xe chất đầy cỏ khô. Mắt thấy chủ xe đang quay người nói chuyện với kẻ khác, Lư Vân thừa dịp đem Ngũ Định Viễn ném vào đám cây cỏ trên xe. Sau đó giả như một thường dân, thành thành thật thật sát bên chiếc xe đi về phía trước.
Quân sĩ thủ thành đang lục soát mấy người ở trước, thấy trên xe chở đồ thì một gã quân sĩ nói:
– Trên xe của ngươi chở đồ gì đó? Là thứ trái phép chăng?
Tên chủ xe vội vàng nói:
– Hồi bẩm quan gia, trên xe tiểu nhân chỉ chở một ít cỏ khô, muốn vào thành bán để kiếm chút ít, tuyệt không dám làm chuyện xấu.
Tên quân sĩ cầm cây gậy trên tay chọc chọc vào đám cỏ trên xe. Lư Vân thấy vậy thì lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ngũ Định Viễn đang ở trong ấy, không biết có bị phát hiện ra chăng?
Tên quân sĩ kia đã tra hỏi mấy chục người nên mệt mỏi, thấy không có gì khác lạ thì khua tay:
– Không có gì, mau mau qua đi.
Lư Vân đại hỉ, đang muốn cất bước thì bị một gã quân sĩ ngăn lại:
– Ngươi, tên tiểu tử này gấp cái gì? Ngươi vào thành làm gì?
Lư Vân cúi đầu nói:
– Tiểu nhân là một kẻ sai vặt trong thành, giờ trở về bắt đầu làm việc.
Tên quân sĩ ngáp một cái rồi thò tay vào người hắn lục soát. Chỉ một lát đã sờ trúng tấm da dê kia, liền lôi nó ra. Lư Vân thầm kêu khổ.
Tên quân sĩ ngắm nghía tấm da dê. Chỉ thấy trên này xanh xanh đỏ đỏ, đầy những văn tự khó hiểu thì quát:
– Đây là thứ gì mà kỳ quái vậy?
Lư Vân nghe thì trong lòng thả lỏng. Biết tên quân sĩ này địa vị thấp kém nên không rõ lai lịch của tấm da dê. Hắn lấy lại bình tĩnh, thong dong nói:
– Đây là một tấm bùa chú dùng để trừ tà, tiểu nhân đã cầu được nó ở Ngọc Lâm Quan cách đây không lâu.
Hắn thuận miệng hồ ngôn loạn ngữ một hồi. Tên quân sĩ kia gãi đầu, bộ dạng thiếu kiên nhẫn nói:
– Thì ra là thế, được rồi! Mau nhanh qua đi, người kế tiếp đi lên.

Lư Vân bất động thanh sắc, đang muốn đi thẳng về phía trước chợt thấy có hai người lưng đeo trường kiếm mặc áo bào trắng, đứng giữa ở đám quân sĩ. Nhìn bộ dáng của hai người thì Lư Vân thấy ngờ ngợ, hình như đã gặp qua tại Ngõ Vương phủ.
Hai tên kia lộ vẻ mệt mỏi, lơ là mặc cho đám quân sĩ tự kiểm tra. Lư Vân thấy nguy cơ tứ phía, bước nhanh tính đuổi theo chiếc xe trâu nọ.
Đúng lúc này lại nghe thấy tên quân sĩ kia lải nhải:
– Ngọc Lâm Quan nọ thực kỳ quái, không ngờ lại vẽ bùa chú trên da dê, lần sau ta phải tới đó cầu mới được.
Một gã bạch y khách nghe lời này thì kinh hãi, run giọng hỏi:
– Ngươi … ngươi nói cái gì?
Lư Vân nghe hai người đối đáp thì biết thân phận đã bại lộ, quay đầu đã thấy tên quân sĩ kia chỉ trỏ vào hắn, ắt là đang kể lại về tấm da dê.
Tâm niện Lư Vân vừa động, thấy chiếc xe trâu đi xa thì thầm nghĩ:
“Không ổn, trước hết nên dùng kế điệu hổ ly sơn, nếu giờ ta đào tẩu thì nhất định chúng sẽ đuổi theo. Như vậy Ngũ huynh sẽ có cơ hội sống sót”
Nghĩ đến đây hắn liền chạy như điên vào trong thành.
Đám quân sĩ lập tức hét lớn:
– Tặc tử ở phía trước, mau đuổi theo.
Hơn trăm tên quân sĩ đều đồng loạt xông lên, hai hảo thủ Côn Luân Sơn lại bị đám người chen chúc nên không thể dụng khinh công truy theo, chỉ một lát Lư Vân đã chạy ra xa.
Đúng lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập trên đường, mấy chục khoái mã hiện ra. Chính là đội nhân mã đã đuổi theo Lư Vân từ ban nãy. Gã đầu lĩnh thấy Lư Vân thì quát to:
– Chạy đi đâu?
Nói xong hắn liền giương cung cài tên. Vù vù mấy tiếng, hai mũi tên đã bắn tới Lư Vân. Lư Vân nghe tiếng “ ông ông ” của hai mũi tên, biết rằng kẻ bắn tên công lực không tầm thường, liền nhún người như một con đại bằng bay về phía trước. Song phương cách nhau khá xa, mũi tên khó lòng bắn tới đả thương Lư Vân.
Lư Vân vừa thở phào thì phía sau nổi lên một trận kình phong, một gã bạch y khách đã kịp truy theo.
Lư Vân cả kinh nghĩ thầm:
– Võ công người này thật là lợi hại, có thể là ai?
Vừa nghĩ thì người nọ đã giơ kiếm đâm tới. Lư Vân thấy kiếm pháp mạnh mẽ, không giao phong chính diện mà nhảy qua một bên. Có điều kiếm chiêu của người nọ liền biến đổi, vô cùng hiểm độc đâm vào cổ hắn. Lư Vân thấy không thể tránh né, liền duỗi ngón tay vừa vặn điểm trúng mũi kiếm người nọ, chỉ lệch một chút thì ngón tay đã bị gọt đi.
Người nọ điềm nhiên nói:
– Muốn đấu nội lực sao?
Kiếm chỉ giao nhau, trên kiếm người nọ truyền đến một luồng nội lực âm hàn. Lư Vân bất giác rùng mình lui ra sau một bước. Người nọ liền hét một tiếng, trường kiếm hóa thành những điểm hàn tinh công tới. Lư Vân thấy võ công của người này hơn xa bản thân, không dám đối chiến mà điểm chân bay lui về sau.
Người nọ cất bước đuổi theo, liên tục xuất hơn mười kiếm. Lư Vân không dám quay đầu mà chạy như điên. Mũi kiếm chớp động, liên hồi cách sau lưng hắn chỉ vài tấc. Lúc này thêm một kẻ chạy tới, kêu lên:
– Nhị sư huynh! Đây chính là tiểu tử bán mì nọ, ban nãy trên lưng hắn còn mang theo Ngũ Định Viễn. Sao giờ lại không thấy người đâu?
Âm thanh của người nọ như chuông vỡ, chính là Kiếm Cổ Đồ Lăng Tâm vừa bắn ra hai mũi tên. Xem ra để vây bắt Ngũ Định Viễn, lần này Côn Luân Sơn đã xuất động hết tinh anh.
Người vừa rút kiếm đuổi giết Lư Vân, không phải là ai khác chính là “ Kiếm Hàn “ Kim Lăng Sương. Hắn nghe sư đệ nói thì tỉnh ngộ:
“Tiểu tử giỏi lắm! Ra là điệu hổ ly sơn”
Hắn lập tức dừng bước, không đuổi theo Lư Vân nữa mà ngưng thần, đảo mắt quanh thì thấy một chiếc xe trâu đang chạy, tâm niệm chợt động gật đầu:
– Ở chỗ này!
Hắn liền phi thân nhảy đến chiếc xe trâu kia, một kiếm đâm vào phía sau xe. Chủ xe bị dọa đến cắt mặt không còn một giọt máu, té ngã xuống nằm ở một bên đường.
Lư Vân đang chạy đành phải quay trở lại. Kim Lăng Sương thấy thế thì biết bản thân đã đoán đúng. Hắn cười lạnh thu kiếm, thò tay vào bên trong. Quả nhiên đã tóm được Ngũ Định Viễn rồi lôi ra.
Lúc này sắc mặt của Ngũ Định Viễn trắng bệch, cả người mềm nhũn nằm dựa vào đống củi trên xe, không rõ sống chết.
Kim Lăng Sương thò tay lục soát trên người Ngũ Định Viễn, sờ cả buổi chỉ thấy mấy đỉnh nguyên bảo cùng với ngân thoa, không thấy vật quan trọng nọ thì hừ một tiếng, trong mắt bắn ra tinh quang. Hắn nhìn về Lư Vân thì thầm hỏi, phải chăng nó đang trên người đối phương?
Mắt thấy Ngũ Định Viễn đã rơi vào tay Côn Luân Sơn. Nếu bản thân đào tẩu thì Ngũ Định Viễn nhất định phải chết. Lư Vân thầm nghĩ:
“Những kẻ này trăm phương ngàn kế bắt Ngũ huynh, xem ra là vì tấm da dê kia. Ta phải kéo dài thời gian, tìm một con đường chạy trốn”
Hắn móc tấm da dê trong ngực ra, giơ cao nói:
– Các ngươi nghe cho kỹ đây, vật hiện đang ở trên tay ta. Các ngươi đưa bằng hữu của ta qua đây, ta liền đem tấm da dê này giao cho các ngươi, thế nào?
Kim Lăng Sương đại hỉ, đang muốn đáp ứng thì thấy Đồ Lăng Tâm dùng mắt ra hiệu muốn ám toán. Kim Lăng Sương hiểu ý thì khẽ gật đầu, nhấc Ngũ Định Viễn lên rồi lớn tiếng nói:
– Như thế rất hay. Ngươi mau đem vật giao cho ta! Chúng ta một tay giao người, một tay giao đồ.
Hắn lớn tiếng nói nhưng ánh mắt lại dõi theo động tĩnh của Đồ Lăng Tâm. Chỉ thấy Đồ Lăng Tâm lặng lẽ tiếp cận từ phía sau Lư Vân.
Lư Vân không phát giác được gian kế nhưng thấy sắc mặt bất thiện của Kim Lăng Sương thì rùng mình. Có điều Ngũ Định Viễn đang trong tay đối phương. Không còn biện pháp khác, đành phải cầm tấm da dê chậm rãi đi về phía trước.
Lư Vân mới tiến lên hai bước, đột nhiên sau lưng nổi lên một đạo kình phong. Thì ra Đồ Lăng Tâm đã sử kiếm đánh lén.
Lư Vân chửi ầm lên:
– Giỏi cho quân vô tín vô nghĩa không bằng đồ heo chó.
Trong lúc nguy cấp liền sấp người xuống tránh né. Đồ Lăng Tâm đánh lén không thành liền quát:
– Mau giao đồ ra đây, không thì đừng trách đao kiếm vô tình.
Lư Vân nghe hắn chửi mắng, lại thấy vẻ mặt tham lam của đám quân sĩ bên cạnh. Tất cả đều như hổ đói muốn cướp đoạt tấm da dê. Tâm niệm vừa động, hắn thầm nghĩ:
– Xem ra thứ này rất quan trọng, ta phải dùng nó cho tốt.
Trong đầu lóe lên kế sách thoát thân, Lư Vân cao giọng thốt:

– Các ngươi muốn tấm da dê này đúng không? Cần gì phải động thủ, ta đưa cho các ngươi là được.
Nói xong liền ném tấm da dê ra xa.
Đám quân sĩ biết vật này rất quan trọng, thấy nó bay tới thì nhao nhao kêu la:
– Là ta tìm được! Công lao của ta.
Quả không ngoài dự liệu của Lư Vân, đám người chạy tới tranh đoạt loạn thành một đống.
Đồ Lăng Tâm sợ người cướp đoạt làm hỏng tấm da dê, liền phi thân tới quát:
– Toàn bộ cút ngay cho ta!
Ở đây đều cấm quân có lai lịch không nhỏ, tuy biết Đồ Lăng Tâm là do Giang Sung phái đến nhưng đại công đã ở trước mắt, sao còn rãnh rỗi mà để ý lời hắn. Đồ Lăng Tâm thấy đám người vẫn điên cuồng tranh đoạt thì giận dữ nói:
– Các ngươi muốn chết sao?
Nói xong trường kiếm liền quét ra, một tên cấm quân đầu lìa khỏi cổ. Đồ Lăng Tâm cười lạnh một tiếng đoạt lấy tấm da dê.
Kim Lăng Sương thấy sư đệ ra tay tàn bạo như vậy thì kinh hãi:
– Sư đệ dừng tay, ngàn vàn lần không nên giết người.
Chúng quân sĩ cũng kinh hãi không kém, vội vàng tán loạn ra. Một gã phó quan thấy thuộc hạ của mình bị giết thì tức giận không thôi. Hắn vốn phụng mệnh Giang đại nhân theo đám người Côn Luân Sơn tra án. Mắt thấy đối phương ngang ngược vô lễ thì trong lòng sớm đã bất mãn, chỉ là nhớ lời dặn dò nên mới miễn cưỡng nhẫn nại. Giờ phút này thuộc hạ đã bị giết, sao có thể nhẫn nhịn thêm được? Hắn cả giận nói:
– Yêu nhân to gan làm loạn, tất cả bắt hắn lại cho ta!
Chúng quân sĩ giương cung lắp tên, giơ trường thương đại kích vây kín Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm không hề sợ hãi mà ngạo nghễ nhìn đám người.
Kim Lăng Sơn thấy vậy liền nói:
– Vị quan gia này, chúng ta đều phụng ý chỉ của Giang đại nhân mà hành sự, ngươi đừng gây khó khăn cho chúng ta.
Sắc mặt của phó quan nọ trầm xuống:
– Giang đại nhân bảo các ngươi tới đây để hành sự, không nói các ngươi có thể tùy ý giết người của chúng ta.
Đồ Lăng Tâm hú lên một tiếng quái dị, quát lớn:
– Ngươi là hạng gì mà hung hăng như thế? Tìm chết!
Nói xong liền giơ kiếm bổ tới, quan quân nọ không kịp né tránh đã bị chém thành hai khúc.
Một quan quân bên cạnh kinh hãi quát lên:
– Tạo phản rồi! Bắn tên! Mau bắn tên!
Chúng quân sĩ nghe hiệu lệnh thì lập tức bắn tên, chỉ thấy tên bay như mưa về phía Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm hét lên một tiếng, điên cuồng múa may trường kiếm khiến các mũi tên đều bị đánh bật ra. Có điều tên bắn càng lúc càng nhiều, mắt thấy Đồ Lăng Tâm khó mà chống đỡ nổi. Kim Lăng Sương thở dài một tiếng, đành phải rút kiếm đi ứng cứu.
Đương lúc xuất kiếm thì đột nhiên Vân thừa cơ đánh lén phía sau. Lúc này Kim Lăng Sơn có điểm phân tâm, không kịp đón đỡ mà chỉ né qua một bên.
Lư Vân thấy đối phương không kịp hoàn thủ thì thừa công công mạnh, liên tiếp xuất sử “ Vô Song Liên Quyền”. Kim Lăng Sương vừa phải cản tên cho sư đệ, vừa phải né tránh quyền cước của Lư Vân, tay trái còn ôm lấy Ngũ Định Viễn. Tuy võ công cao cường nhưng nhất thời cũng luống cuống tay chân.
Lư Vân thấy đối phương đỡ trái hở phải, song chưởng hợp lại hung mãnh đẩy thẳng về phía trước. Kim Lăng Sương thấy chưởng lực không hề tầm thường, tả chưởng đành phải buông rơi Ngũ Định Viễn, đề tụ nội lực ứng phó.
Tam chưởng sắp chạm nhau thì Lư Vân đột nhiên bổ nhào về phía trước, lăn về phía Ngũ Định Viễn. Kim Lăng Sương kinh hãi, biết rõ mắc mưu. Muốn giơ kiếm chém ra nhưng đã thấy Lư Vân vươn tay ôm Ngũ Định Viễn vào trong ngực, tiếp theo thuận thế chạy đi.
Kim Lăng Sương hừ một tiếng, quay đầu nhìn tấm da dê trong tay Đồ Lăng Tâm. Ngũ Định Viễn mang ngọc nên có tội, da dê đã thu về thì người không còn quan trọng nữa. Hắn không đuổi theo Lư Vân mà tập trung hộ vệ cho sư đệ.
Đồ Lăng Tâm đại khai sát giới, giết một mạch tới mười gã quân sĩ. Tên phó quan cuồng nộ không thôi, chẳng qua kiêng kị võ công của đối phương nên không dám cận chiến, lại sai người không ngừng bắn tên. Võ công Đồ Lăng Tâm dù cao nhưng làm bia cho người ngắm bắn như vậy, trên người đã trúng không ít mũi tên.
Tên bắn tới như mưa, hai người không ngừng gạt đỡ. Kim Lăng Sương liền quan sát đường đào thoát, thầm nghĩ:
– Xem ra đám thủ hạ của Giang đại nhân đã hiểu lầm sâu nặng, không thể giải thích lúc này, chỉ đành tránh đi rồi nói sau.
Liền muốn kéo Đồ Lăng Tâm chạy vào một con đường nhỏ.
Hai người đang muốn chạy, bỗng trong thành chạy ra hơn mười kỵ binh. Một người thấy hai bên đang động thủ thì giận dữ quát:
– Các ngươi đang làm cái gì! Đồ vật đâu?
Chúng quân sĩ nghe tiếng dừng tay, nhao nhao buông cung. Kim Lăng Sương nhìn lại. Thấy người tới mặc cẩm bào, mặt đỏ như táo chín, chính là ái tướng thủ hạ của Giang Sung đại nhân, thống lĩnh Cẩm Y Vệ tên là An Đạo Kinh.
Kim Lăng Sương thấy sắc mặt của An Đạo Kinh bất thiện, nghĩ đến môn nhân bổn phái còn ở trong kinh, không thể đắc tội mệnh quan triều đình, liền dừng bước chắp tay nói:
– An đại nhân tới đúng lúc lắm. Vừa rồi hai gã đào phạm chạy mất, người của chúng ta lại có hiểu lầm nên mới động thủ. . .
Hắn đang định giải thích thì An Đạo Kinh đã không kiên nhẫn:
– Không cần nhiều lời, vật kia đã tới tay?
Kim Lăng Sương hắng giọng một tiếng, nói:
– Không dám để đại nhân lo lắng, đã đoạt vật kia lại rồi.
An Đạo Kinh lạnh lùng thốt:
– Đã tới tay sao còn không lấy ra?
Kim Lăng Sương quay đầu phân phó, Đồ Lăng Tâm liền từ trong lòng lấy ra tấm da dê, đang muốn giao cho sư huynh thì An Đạo Kinh đã nhảy xuống ngựa giật mạnh lấy, bộ dáng rất vô lễ. Đồ Lăng Tâm thấy người này ngạo mạn như thế thì giận dữ, không quản đối phương có thân phận địa vị khỉ gió gì, liền quát:
– Thứ quái quỉ ở đâu, cũng dám cuồng vọng vô lễ như vậy!
Tay liền đè chuôi kiếm, chúng quân sĩ thấy hắn lại muốn sanh sự thì vội giương binh khí. Mấy chục người vây quanh Đồ Lăng Tâm.
Kim Lăng Sương kéo sư đệ lại, thấp giọng nói:
– Không nên động thủ cùng bọn hắn, chúng ta trở về gặp chưởng môn rồi nói sau.
Đồ Lăng Tâm cả giận mắng:
– Con mẹ nó! Đám rùa đen kia tự ình là ai, ta không giáo huấn bọn chúng một phen thì sao nhịn nổi?
Kim Lăng Sương thở dài một tiếng, lại thấp giọng khuyên bảo. Kỳ thật trong tâm hắn há không tức giận? Từ khi vào kinh thành đến nay đều bị người vũ nhục chế nhạo. Tùy tiện một tiểu thái giám Đông xưởng còn uy phong hơn hảo thủ giang hồ bọn hắn. Chỉ là Kim Lăng Sương thân mang trọng trách do chưởng môn giao phó, chỉ còn nước nhẫn nại hơn nữa.
Mắt thấy An Đạo Kinh đã thu da dê về tay. Kim Lăng Sương liền dẫn theo sư đệ, lớn tiếng nói:
– An đại nhân, vật đã đến tay người. Chúng ta xin cáo từ.
Nào biết An Đạo Kinh mắng: – Giá áo túi cơm! Tất cả đều là hạng giá áo túi cơm!
Đồ Lăng Tâm nghe hắn vũ nhục thì cuồng nộ, liền muốn chém trước nói sau. Kim Lăng Sương ngăn cản sư đệ, áp chế cơn giận hỏi:
– Không biết tại hạ có gì sai lầm mà khiến đại nhân tức giận như vậy?
An Đạo Kinh hừ một tiếng, tiện tay xé tấm da dê nọ thành mấy mảnh rồi ném xuống dưới đất.
Kim Lăng Sương kinh hãi kêu lên:
– Đại nhân sao làm vậy? Da dê nọ là vật rất quan trọng!

An Đạo Kinh leo lên ngựa, tiếp theo dùng trường tiên quất xuống đầu Kim Lăng Sương, cả giận nói:
– Đồ đần! Còn dám mạnh miệng!
Kim Lăng Sương liền tránh sang bên cạnh. Trường tiên vút một tiếng vụt xuống mặt đất. Lúc này dù công phu hàm dưỡng cao đến đâu cũng không thể không giận, sắc mặt hắn tím lại thầm nghĩ:
– Kinh thành là địa bàn của các ngươi. Ta nhường ba phần vậy, ngày sau tương kiến nơi giang hồ, sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Hắn đè áp khí giận, trầm giọng nói:
– An đại nhân. Rốt cuộc là thế nào, thỉnh ngài chỉ rõ.
An Đạo Kinh liền quét trường tiên, xoáy một mảnh da dê trên mặt đất lên, quát:
– Ngươi xem đi, đã bị người đùa giỡn còn không biết!
Kim Lăng Sương xem mảnh da dê nọ, ở trên có viết tứ thư ngũ kinh gì đó. Da dê này đúng là da nhưng không phải giá trị liên thành gì, xem ra là bìa của một quyển sách không đáng tiền.
Thoáng chốc sắc mặt Kim Lăng Sương trắng bệch, thế mới biết đã để người cười cợt đùa giỡn một hồi.
Hóa ra tâm niệm Lư Vân vừa động, nhớ tới có mang một bản tứ thư tùy thân, bìa sách màu trắng lại tương tự như tấm da dê, khi đó liền xé bìa ném ra. Trong lúc vàng thau lẫn lộn, đám quan binh chỉ biết phụng mệnh truy tìm một bản da dê có màu trắng, chứ nào ai đã từng tận mắt thấy qua? Quả nhiên các hảo thủ đều bị lừa gạt.
Kim Lăng Sương cúi đầu nhìn mảnh vụn đầy đất thì sắc mặt khốn quẫn. An Đạo Kinh hừ lạnh một tiếng khinh thường. Lại không hề để ý sư huynh đệ bọn hắn mà tiếp tục điều động binh mã đi bắt người.
Lại nói Lư Vân ôm Ngũ Định Viễn chạy như điên, vào kinh thành thì trong lòng không ngừng tính toán, thầm nghĩ:
“Lúc này ta phải trốn đi đâu? Số đông nhân mã đuổi bắt phía sau, thương thế của Ngũ huynh lại rất nguy cấp, thật sự không thể chậm trễ. Ta phải làm sao đây”
Đột nhiên nghĩ đến Cố Tự Nguyên:
“Xem ra Cố bá bá đã đến kinh nhậm chức, hay là ta. . . Ta mang theo Ngũ huynh đến cầu kiến. . ”
Hắn lại lắc đầu, biết con đường này nhất quyết không thể được:
“Cố bá bá đối đãi với ta tình thâm nghĩa trọng. Người mới nhậm chức không lâu, ta há có thể liên lụy? Huống chi. . . Huống chi người là đại quan, có thể vì kẻ phạm nhân thấp hèn như ta mà mạo hiểm sao?”
Nhất thời lại nhớ tới tiểu thư Cố gia, trong tâm càng thảm thiết. liền chạy đông chạy tây không nghĩ ngợi. Dân chúng trong thành thấy hắn ôm một người chạy trốn đều ghé mắt nhường đường. Qua một hồi Lư Vân dừng bước quan sát bốn phía, không ngờ đã chạy trở lại Ngõ Vương phủ.
Lư Vân thầm kêu khổ. Tại đây tề tụ quan viên, có rất nhiều vệ sĩ. Vài ngày trước, trải qua thiên tân vạn khổ mới thoát khỏi nơi này, nào biết lại ngẫu nhiên trở về. Hắn ôm Ngũ Định Viễn trốn ở góc đường tạm nghỉ, trong tâm hồ đồ không nghĩ ra chủ ý gì nữa. Qua một lúc đã thấy bóng người hành tẩu trên các nóc nhà hai bên đường. Tiếp theo là tiếng vó ngựa đạp loạn, hiển nhiên truy binh đã đuổi tới.
Lư Vân cảm thấy tâm lực cạn sạch, liền cột Ngũ Định Viễn vào trên lưng rồi giơ chưởng bảo vệ toàn thân. Tình thế trước mắt chỉ còn một đường tử chiến.
Hơn trăm tên cấm quân vây quanh khắp ngõ, không biết bao nhiêu hảo thủ tụ tập.
Một gã quân sĩ trông thấy Lư Vân liền hét lớn:
– Tìm được rồi, bọn hắn ở chỗ này!
Tiếp theo rút đao vọt tới. Lư Vân một cước đá hắn ngã lăn ra đất, nhặt lấy bội đao của đối phương rồi chém loạn một hồi, vừa đánh vừa chạy. Chỉ là rất nhiều cao thủ đang rình chằm chằm, thật sự không biết phải chạy hướng nào.
Lúc này An Đạo Kinh đã đuổi tới, hắn xuống ngựa rồi tung người mấy cái đã đứng trước mặt Lư Vân. Lư Vân thấy võ công của hắn không kém cao thủ Côn Luân Sơn thì cả kinh, liền muốn quay người chạy trốn. An Đạo Kinh lại không để cho hắn thở ra, lập tức rút đao khỏi vỏ. Ánh đao lóe lên bổ tới đầu Lư Vân, chiêu số vô cùng bá đạo. Lư Vân không biết lai lịch người này, lại càng không biết đao pháp ảo diệu thế nào, liền dụng lực sử đao đón đỡ. Hai cây đao sắp chạm nhau thì An Đạo Kinh hú lên một tiếng quái dị, chiêu số biến đổi. Lúc thì hoành đao chém vào bên hông Lư Vân, lúc thì chém thẳng từ trên xuống, biến chiêu cực nhanh. Lư Vân trong tình thế cấp bách liền dùng sức nhảy về sau, tiếp theo chạy vào một hẻm nhỏ.
Hắn mới vào cửa ngõ, đột nhiên một luồng chưởng phong đánh tới trước mặt, chưởng lực chưa đến mà đã làm Lư Vân hô hấp không thông. Hắn ngưng thần đánh trả một chưởng.
Bành một tiếng, Lư Vân chỉ cảm thấy một luồng nội lực bài sơn đảo hải kích lên người, nơi cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một búng máu tươi, dưới chân lảo đảo thối lui bốn năm bước. Trong ngõ hẻm liền đi ra một người nho nhã thư sinh, chính là Côn Luân chưởng môn Trác Lăng Chiêu.
An Đạo Kinh cũng đã đuổi tới, lạnh lùng nói:
– Trác chưởng môn, chúng ta đều hành sự dưới trướng Giang đại nhân, mọi người không cần tranh công mà tổn thương hòa khí!
Trác Lăng Chiêu nói: – Nói hay lắm, đao pháp của An đại nhân cũng hay như người!
Trong ngõ hẻm liền đi ra khá nhiều người, đều là hảo thủ Côn Luân Sơn. Hai phái liền vây kín Ngũ Lư hai người. Cả đám im lặng không nói mà thầm giám thị lẫn nhau, muốn bắt Ngũ Lư hai người nhưng lại sợ đối phương đoạt động thủ trước.
Lư Vân thân mang nội thương. Phóng tầm mắt bốn phía. Trước có sói sau là hổ, trong lòng tự đã biết không còn đường chạy. Hắn cởi dây hạ Ngũ Định Viễn xuống. Thấy Ngũ Định Viễn vẫn đang hôn mê thì Lư Vân đau xót trong tâm, lớn tiếng kêu:
– Ngũ huynh, Lư Vân hôm nay đồng sinh cộng tử cùng ngươi!
Chợt nghe phía trước có tiếng chiêng trống vang rền. Lại thêm một đội nhân mã đi về phía này, không biết là thần thánh phương nào. Lư Vân đang bi thương trong lòng, đoán rằng không phải tay sai Đông xưởng thì cũng là thủ hạ Giang Sung, còn có thể là người tốt nào nữa đây?
Hắn ghé mắt nhìn lại. Trong tiếng chiêng trống có mấy chục người ngồi trên lưng ngựa, vây quanh một gã tướng quân. Tướng quân kia đã chừng sáu mươi, để râu dài ba tấc. Hình dáng tướng mạo thật uy vũ. Quan sai đi theo giương hai chiêu bài rất lớn. Bên trái là “Bảo quốc an dân Trấn Bắc Đại đốc sư”, bên phải là “Lời trung can gián quên thân Thiện Mục Hầu”, xem khí thế liền biết đám này quan cao tước trọng.
Lư Vân rùng mình, nhớ tới năm đó theo Cố Tự Nguyên đến Giang Hạ, từng găp qua một vị Tả tổng binh là thủ hạ của Trấn Bắc Đại đốc sư này. Nghe nói thế lực của người này trong triều khổng lồ. Có thể cùng Giang Sung Đông xưởng chia thành thế chân vạc.
An Đạo Kinh nhướng mày, thấp giọng nói:
– Trác chưởng môn, việc này không nên chậm trễ, mau ra tay!
Lư Vân nghe lời ấy, liền đoán Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên cùng đám người ở đây có hiềm khích. Tuy không rõ cụ thể nhưng đến nước này thì không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần Ngũ Định Viễn không lọt vào tay đám người Giang Sung, sẽ có hi vọng sống sót.
Lư Vân liền ôm chặt Ngũ Định Viễn chạy ra giữa đường. An Đạo Kinh thấy hắn động thân thì nhảy tới. Phát sau mà tới trước ngăn trước người Lư Vân, cười lạnh:
– Chạy đi đâu?
Một đao liền chém tới. Lư Vân cắn răng một cái, liều mạng lao vào trong ngực An Đạo Kinh. An Đạo Kinh không ngờ hắn có quái chiêu như vậy, lưỡi đao chém vào phía sau Lư Vân, chỗ hiểm nơi ngực bụng đều lộ ra thì vội nhảy sang lui tránh né.
Lư Vân thừa cơ chạy ra giữa đường, lúc này trên vai đã trúng trọng thủ của một người nào đó. Chưởng lực hùng hậu khiến thương thế của hắn càng thêm trầm trọng. Đầu váng mắt hoa nhưng hắn vẫn gắng gượng, ôm lấy Ngũ Định Viễn ra sức chạy tới chỗ Thiện Mục Hầu.
An Đạo Kinh lui nhưng chưa từ bỏ, tiện tay một trảo bấu về cánh tay Lư Vân. Chỉ lực bao trùm khiến cánh đầm đìa máu tươi, có điều Lư Vân vẫn phi thân về phía trước. Trác Lăng Chiêu thấy đám người không cản được hắn thì cười lạnh một tiếng:
– Các ngươi đều lui ra, xem bổn tọa ra tay.
Thân ảnh nhoáng một cái liền vọt tới Lư Vân, thế tới nhanh tuyệt. Lư Vân biết võ công của y inh dị thường, liều mạng xông về phía trước hét lớn:
– Cứu mạng! Cứu mạng!
Đám hộ vệ của Thiện Mục Hầu thấy có người ẩu đả trên đường, liền rút đao ra khỏi vỏ đồng thời ghìm ngựa.
Lư Vân chỉ cảm thấy khí tức nơi ngực chạy loạn, dưới chân đã bủn rủn vô lực, bất quá vẫn dựa vào một luồng nghị lực chèo chống chạy tới đám người Thiện Mục Hầu.
Trác Lăng Chiêu kêu lên:
– Đứng lại!
Chưởng lực tới mãnh liệt tập kích phía sau. Lư Vân không thể tránh né, trong tâm đau xót biết bản thân không thể thoát một kiếp. Lập tức đem da dê nhét vào trong ngực Ngũ Định Viễn, tiếp theo vận nội lực bảo vệ sau lưng. Hét lớn :
– Ngũ huynh, kiếp sau gặp lại!
Chỉ nghe bùng một tiếng, một luồng mạnh mẽ nội lực chấn đến, nơi hậu tâm Lư Vân đã trúng một chưởng của Trác Lăng Chiêu. Hắn mượn lực chưởng này, hai tay dùng sức ném Ngũ Định Viễn ra xa. Chỉ là chưởng hùng hồn khiến Lư Vân thêm nội thương. Lúc này miệng phun máu tươi, thoát lực ngã xuống đất.
Ngũ Định Viễn như diều đứt dây bay ra ngoài, mắt thấy sẽ rơi xuống trước người Liễu Ngang Thiên. Lư Vân nằm trên đất gắng gượng nhìn lại, biết rõ lần vất vả này cuối cùng đã có kết quả. Trên người trọng thương mà khóe miệng vẫn lộ nụ cười.
Ai ngờ An Đạo Kinh hét lớn một tiếng, kêu lên: – Chạy đi đâu!
Lại phi thân đến đoạt người. Thân pháp của hắn nhanh tuyệt, như một con đại bằng lao tới Ngũ Định Viễn.
Lư Vân cả kinh kêu lên: – Không được!
Hắn muốn ngăn trở nhưng hữu tâm vô lực. Nhớ tới những ngày hoạn nạn gian nan. Hôm nay quên cả bản thân mà Ngũ Định Viễn vẫn không thoát được độc thủ. Trong tâm vô cùng bi thống, miệng phun máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.