Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 14: Mảnh Trăng Treo Đầu Ngọn Liễu
Qua hơn nửa tháng, quản gia thấy thương thế của Lư Vân đã khỏi, liền phái hắn trở lại thư phòng bắt đầu làm việc.
Lão gia không ở trong phủ, trong thư phòng không một bóng người. Lư Vân mỗi ngày vui vẻ nghiên cứu võ công. Chỉ là hắn không muốn ở lại để chịu người khác hành hạ, quyết tâm rời khỏi Cố phủ. Mỗi khi nghĩ tới lúc Cố Tự Nguyên trở về, đó cũng là ngày bản thân từ biệt, trong lòng cảm thấy thực khổ sở.
Ngày lão gia hồi phủ, Lư Vân luyện công xong, liền thu thập đồ vật tùy thân gọn ghẽ, hôm nay đã là ngày cuối cùng hắn sống tại Cố gia. Hắn đứng ở cửa lớn, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tuyết bay đầy trời, thời tiết đã vào tháng chạp, trên dưới Cố phủ đã bắt đầu quét dọn bố trí nghênh đón năm mới.
Lư Vân cười khổ, nghĩ đến giao thừa năm nay hắn lại một mình phiêu bạt bên ngoài, không khỏi có điểm phiền não.
Đúng lúc này, chợt nghe bọn hạ nhân bên ngoài kêu lên:
– Lão gia đã về!
Một đám gia đinh ở cửa lớn chạy ra nghênh đón. Lư Vân thấy Nhị di nương mỉm cười đi tới. Hắn không muốn thấy nữ nhân này, liền chậm rãi lánh vào trong phủ.
Lư Vân một mình đứng ở trong, thấy hai cỗ kiệu dừng ở cửa, từ trong kiệu thứ nhất bước xuống một nam tử gầy gò có điểm già nua, chính là Cố Tự Nguyên. Một chiếc kiệu khác đi xuống một nữ tử còn trẻ, nhìn xa không rõ diện mạo, ngũ quan mờ ảo có phần tú lệ, chắc là thiên kim tiểu thư của Cố gia.
Đám người nghênh đón vui sướng hân hoan. Lư Vân thì ngơ ngác nhìn, trong lòng bi thương một trận. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, yên lặng nhìn những bông tuyết lất phất tung bay.
Qua gần nửa canh giờ, Lư Vân trở về kho củi lấy hành lý, nghĩ tới lát nữa không biết mở lời thế nào để từ biệt Cố Tự Nguyên, trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn xen lẫn đau lòng.
Đang lúc cảm khái chợt thấy A Phúc chạy vào, kêu lên:
– A Vân, lão gia tìm ngươi khắp nơi!
Lư Vân gật đầu, nói:
– Ta sẽ tới ngay.
Hắn thở dài một tiếng cầm lấy hành trang, tự biết không cách nào né tránh, đành kiên trì đến gặp mặt chào từ biệt.
Đi vào thư phòng đã thấy Cố Tự Nguyên ha hả cười to, nói:
– Vân nhi, con đi đâu đó? Ta cho người tìm con khắp nơi!
Lư Vân vâng một tiếng, nói:
– Tiểu điệt thấy tuyết rơi bất giác liền ngắm một lát, không biết Cố bá bá đang tìm, thật sự cáo lỗi.
Cố Tự Nguyên cười nói:
– Con ngắm tuyết sao không báo cùng ta một tiếng? Hai ta hai chén một bầu rượu. Ngắm tuyết trắng kia nhẹ bay mà tâm tình đại sự thiên hạ, chẳng phải mỹ diệu sao!
Lư Vân thấy Cố Tự Nguyên vẫn xem trọng hắn, không biết phải cáo biệt ra sao, trong lòng cảm thấy day dứt.
Cố Tự Nguyên cười nói:
– Ta đến Tô Châu một chuyến, tìm vài món đồ vật cho con, xem này!
Vừa nói vừa xuất ra vài món đồ quý báu. Chỉ thấy là một cây bút lông cực phẩm nạm vàng làm bằng lông của Tử Mao Lang Hào, còn lại có một cái nghiên mực cổ họa hình long vân, đều là trân phẩm hiếm thấy.
Lư Vân vội vàng khoát tay nói:
– Cố bá bá, con xuất thân hàn vi, không quen dùng đồ quý báu như vậy!
Cố Tự Nguyên nói:
– Vân nhi, con đã là phụ tá của ta, sao lại không có bút nghiên? Sau này hồi kinh, con còn phải đảm nhiệm chức Tham nghị trong bộ binh!
Lư Vân cả kinh, nói:
– Tiểu điệt xuất thân hàn vi, thân không có công danh, há có thể đảm nhận chức vị quan trọng bực này?
Cố Tự Nguyên cười nói:
– Bằng vào văn tài của con phải đỗ qua cử nhân tiến sĩ, có gì mà khách khí? Trước tiên cứ làm việc trong nha môn của ta, tới năm sau lại đi thi Đình. Cố bá bá dám chắc nhất định con sẽ tên đề bảng vàng!
Lư Vân lắc đầu nói:
– Cố bá bá đối đãi như vậy, tiểu điệt thật không biết phải hồi báo thế nào. Chỉ là người không thể vì một mình con mà phá hủy điển chương chế độ, cuối cùng không thể được.
Cố Tự Nguyên than một tiếng, trách cứ hai câu:
– Con… Tiểu hài tử này, hiện nay trong triều đình có ai mà không đề bạt môn sinh nhà họ? Khoa khảo lớn thế nào thì khi chấm bài cũng có thể nhận ra chữ viết môn sinh, tự đề bạt người một nhà, con thật sự là chưa hiểu chuyện!
Lư Vân cười khổ nói:
– Cố bá bá, Lư Vân tuy là người có ba phần đầu gỗ, nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện.
Hắn vừa nói vừa cắn răng một cái, bỗng quỳ gối trước Cố Tự Nguyên.
Cố Tự Nguyên cả kinh nói:
– Làm cái gì vậy? Ta không hề giận con, con là người chính trực, không muốn đi cửa sau làm quan cũng là tốt, mau đứng lên!
Lư Vân quỳ trên mặt đất, nức nở nói:
– Cố bá bá, chịu ân sâu của người, Lư Vân suốt đời không quên. Chỉ là tiểu điệt rời xa cố hương đã lâu, lúc này muốn trở về một lần. Hôm nay đặc biệt tới từ biệt Cố bá bá.
Cố Tự Nguyên cả kinh, run giọng nói:
– Mọi sự đang tốt lành, con… vì sao phải đi?
Lư Vân không đáp mà dập đầu ba lần, chậm rãi đứng dậy nói:
– Tiểu điệt chúc Cố bá bá thượng kinh nhậm chức, mọi sự như ý.
Cố Tự Nguyên lo lắng vạn phần, không khuyên giải được thì tâm niệm lưu chuyển, lại nhớ tới mấy người trong nhà đều không thích Lư Vân, lúc này lớn tiếng nói:
– Có phải Nhị di nương làm con tức giận phảikhông? Cứ nói với ta! Cố bá bá sẽ lấy lại công đạo cho con!
Lư Vân lắc đầu nói:
– Nhị di nương đối đãi tốt lắm, Cố bá bá đừng trách oan người.
Hắn không muốn làm khó cho Cố Tự Nguyên, Nhị di nương là thiếp yêu, Bùi Thịnh Thanh lại là con rể tương lai của lão. Nếu hắn đem chuyện Bùi Thịnh Thanh đả thương hắn nói ra, Cố Tự Nguyên có thể xử lý ra sao? Chỉ là làm khó cho người ta mà thôi, căn bản không thể giải quyết gì. Lúc này hắn một thân luyện võ nghệ, dù là lăn lộn trong giang hồ cũng có đường sinh tồn, cần gì phải làm môn hạ để người bao che?
Lư Vân khẽ thở dài, nói:
– Cáo từ, Cố bá bá.
Liền xoay người đi ra.
Cố Tự Nguyên vừa vội lại vừa hoảng, nếu để hài tử này rời khỏi đây. Ngày sau lưu lạc giang hồ suy bại, chỉ sợ mai một đi một thân tài hoa, thì lão đành lòng làm sao được? Lúc này lão gấp đến độ oa oa kêu to, mặc dù năm gần sáu mươi lại như đứa tiểu nhi.
Mắt thấy Lư Vân rời khỏi cửa, Cố Tự Nguyên tiến lên ngăn cản, kêu lên:
– Vân nhi! Nếu con thật tâm lo lắng về cố hương, đợi khi chúng ta bắc tiến vào kinh thành, sẽ thuận đường trở về Sơn Đông xem một lần. Con cần gì phải đi ngay bây giờ? Rốt cuộc ai làm khó dễ con, nói cho ta biết! Cố bá bá không thể để con chịu ủy khuất thế này!
Lão biết chuyển Lư Vân rời đi tất có ẩn tình, liền quyết tâm hỏi rõ ràng.
Lư Vân cười khổ, nói:
– Cố bá bá không cần như vậy, là tự tiểu điệt muốn đi, không liên quan đến ai cả.
Cố Tự Nguyên lớn tiếng nói:
– Đừng dấu diếm ta, Con… cứ nói đi!
A Phúc ở một bên bỗng nói:
– Lão gia người không biết, những ngày người không có nhà. A Vân bị những người đó làm cho bi thảm không ít a!
Cố Tự Nguyên cả kinh:
– Cái gì!
A Phúc nhìn Lư Vân một chút, nói:
– Lão gia, nếu ta nói ra, người cần phải bảo đảm cho tiểu nhân một mạng!
Lư Vân chậm rãi lắc đầu, nói:
– Không cần nhiều chuyện!
Cố Tự Nguyên lại lớn tiếng nói:
– A Phúc! Cứ nói, không phải sợ cái gì!
A Phúc thấy có chỗ dựa, liền kể rõ năm rõ mười sự tình Bùi Thịnh Thanh đánh Lư Vân ra sao, Nhị di nương đe dọa hắn thế nào, đều nói tuốt ra.
Cố Tự Nguyên nghe xong thì tức đến xanh mặt, cả giận nói:
– Giỏi! Giỏi ột tên Bùi thiếu gia! Dám đến bổn phủ đánh khách quý của ta, Tiểu Lan còn có gan che chở hắn, thiên hạ lại có chuyện khốn nạn như vậy.
Lão thở hổn hển một trận, lại nói:
– Vân nhi, đừng vội đi, ta nhất định lấy lại công đạo cho con!
Lư Vân đang muốn khuyên giải, chợt nghe tiếng của một nữ nhân:
– Lão gia, các ngươi đang nói cái gì đó? Làm gì lại hô to gọi nhỏ như vậy.
Đám người quay lại nhìn, thì ra chính là Nhị di nương đã đến.
Cố Tự Nguyên thấy nàng tới, trong lòng càng giận quát:
– Tiểu Lan, nàng bao che khuyết điểm như vậy sao? Bùi Thịnh Thanh đánh người như vậy, nàng đã không quản, không ngờ lại còn đe dọa Vân nhi, cấm không để hắn nói cho ta biết! Nàng… Ngươi là cái giống gì?
Nhị di nương hoa dung thất sắc đi tới trước người Cố Tự Nguyên, nước mắt chảy xuống khóc ròng nói:
– Lão gia, vì chút chuyện nhỏ mà mắng ta ngay trước mặt hạ nhân thế sao?
Cố Tự Nguyên quát:
– Đánh người trọng thương, ngươi còn nói là việc nhỏ?
Nhị di nương nước mắt như mưa, nói:
– Lão gia, ta… Ta không phải hoàn toàn mặc kệ, ta đã gọi quản gia cấp cho hài tử này một số tiền, lại bảo người thay hắn làm việc, để hắn dưỡng thương cho tốt. Lão gia còn muốn sao? Chẳng lẽ muốn ta phải quỳ xuống xin lỗi hắn sao?
Cố Tự Nguyên nghe nàng nói đáng thương, khí giận cũng tiêu tan vài phần. Lão thở dài, nói:
– Ngươi không bảo Thịnh Thanh xin lỗi Vân nhi, chính là không đúng.
Nhị di nương khóc ròng nói:
– Lão gia, ta chẳng qua là một di nương của Cố gia, ta dựa vào cái gì mà bảo đại thiếu gia của Bùi gia đến nhận lỗi? Lão gia, ta còn không biết giao tình giữa người cùng Bùi lão gia thế nào sao? Ta có thể phá hủy mối giao tình này sao?
Cố Tự Nguyên nghĩ lại, lời của Nhị di nương không phải hoàn toàn vô lý, đành thở dài một tiếng, nói:
– Thịnh Thanh hài tử này, ai! Ta kỳ vọng cao đối với hắn như vậy, thế nhưng hắn lại làm ra sự tình này.
Khẩu khí của lão đã dịu đi rất nhiều. Nhị di nương thấy lão gia đã nới lỏng, trong lòng vui vẻ, liền nói:
– Vậy chúng ta nghĩ biện pháp gọi Thịnh Thanh đến vấn tội, ngày sau bồi thường Vân nhi cho tốt, được chăng lão gia?
Cố Tự Nguyên gật đầu nói:
– Như thế được rồi. Tiểu Lan, nàng tới khuyên nhủ Vân nhi, đừng để hắn đòi đi nữa.
Nhị di nương ngạc nhiên nói:
– Hắn muốn đi, thật vậy chăng?
Cố Tự Nguyên thở dài một tiếng, gật đầu.
Nhị di nương ồ một tiếng, đi tới bên người Lư Vân, hỏi:
– Ngươi muốn đi, tại sao? Ngươi hận ta đối đãi không tốt với ngươi sao?
Lư Vân lắc đầu nói:
– Lư Vân không dám.
Nhị di nương hạ thấp âm thanh, nói:
– Họ Lư kia, ngươi thành thật cho ta một chút, ngoan ngoãn ở lại. Qua năm sau khi lão gia lên Bắc Kinh, đến lúc đó ngươi muốn đi đâu thì đi ta không quản, ngươi chết muốn sống thế nào thì tùy.
Lư Vân hừ một tiếng, cũng hạ thấp yết hầu nói:
– Lư mỗ muốn đi là đi, sao có thể để hạng người như ngươi muốn gì được nấy!
Hắn đã quyết ý ra đi, không muốn nhảm nhí thêm cùng hạng người như Nhị di nương, nói chuyện liền không hề nhẫn nhịn.
Nhị di nương ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng cười lạnh nói:
– Họ Lư, ngươi đừng nghĩ đấu với lão nương. Nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi dám rời Cố gia một bước, ta đảm bảo ngươi tự do ở Dương Châu không đầy một ngày. Ta chỉ cần tới nha môn, tùy tiện cáo ngươi tội danh ăn cắp rồi bỏ trốn, ngươi chịu nổi sao?
Lư Vân ngẩn ra, thấp giọng nói:
– Xem như ngươi lợi hại!
Nhị di nương lạnh lùng thốt:
– Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây đến hết năm cho ta, sau này sẽ không ai đến làm phiền ngươi nữa.
Lư Vân hừ một tiếng, im lặng không nói.
Nhị di nương thấy Lư Vân đã khuất phục, liền hướng sang Cố Tự Nguyên dịu dàng nói:
– Lão gia, Vân nhi đã nguyện ý lưu lại, thật tốt quá!
Cố Tự Nguyên mừng rỡ nói:
– Vân nhi! Vân nhi! Con không đi nữa chứ?
Nhị di nương cười nói:
– Ngươi còn không trả lời lão gia?
Lư Vân thấp giọng nói:
– Cố bá bá xin yên tâm, ta… Con không đi nữa.
Cố Tự Nguyên ha hả cười nói:
– Tốt! Thật tốt quá!
Không ngờ hai hàng lệ già lại chảy xuống. Nhị di nương cùng Lư Vân đều cả kinh trong lòng. Lư Vân thầm nghĩ: “Cố bá bá đối trân trọng ta giống như thân tử. Ta tùy tiện mà đi nhất định sẽ khiến người thương tâm vô cùng. Ta không thể nói đi thì đi như vậy.”
Còn Nhị di nương lại thầm nghĩ: “Lão gia thực sự thích hài tử này, ta phải cẩn thận một chút. Ta muốn đuổi tiểu tử này đi tuyệt không thể lộ ra dấu vết, muốn để lão gia tin tưởng thì chính là bản thân hắn tự ý rời đi.”
Cố Tự Nguyên lau nước mắt, nói:
– Ai! Thật sự là… Sắp sang năm mới mà ta còn bộ dáng như vậy. Tiểu Lan, giao thừa năm nay, chúng ta để Vân nhi cùng đón giao thừa đi!
Nhị di nương cả kinh, nàng sợ nhất là lão gia đề cập sự tình này, nhất thời lo lắng nên không lựa lời, lớn tiếng nói:
– Lão gia a! Loại hạ nhân này sao có thể được dự tiệc như vậy, người đừng nhắc lại sự tình này!
Cố Tự Nguyên thấy di nương buông lời vô lễ, trước mặt Lư Vân nói lời hèn hạ, nhất thời trong lòng khẩn trương, đỏ bừng lên mặt lớn tiếng quát:
– Cái gì hạ nhân? Ngươi nói cái gì?
Lão biết Lư Vân là hài tử cương cường, sợ hắn nghe xong bực mình, đến lúc đó lại muốn rời đi.
Nhị di nương thấy lão gia tức giận, vội cúi đầu im lặng.
Lư Vân thấy Cố Tự Nguyên vì một kẻ ngoại nhân như mình mà không tiếc mắng người nhà, trong lòng khó chịu lập tức nói:
– Cố bá bá, tiểu điệt từ nhỏ không biết lễ mạo, không quen dự những đại tiệc, người cũng đừng làm khó nữa. Ta cùng A Phúc, quản gia ở một chỗ mừng năm mới, không phải rất tốt sao?
Cố Tự Nguyên liên tục khổ khuyên nhưng Lư Vân không muốn lão tranh chấp cùng người nhà nên kiên quyết từ chối. Cố Tự Nguyên đành phải thôi.
Đám người náo loạn như vậy một hồi, rốt cuộc phải khiển trách Bùi Thịnh Thanh ra sao, bồi thường cho Lư Vân thế nào vẫn không hề định luận tới. Nhị di nương lại thầm thông tri cho Bùi Thịnh Thanh, rằng lễ mừng năm mới này đừng có đến chúc tết, đợi khi lão gia đi Bắc Kinh rồi hãy nói. Lần này nàng bị Lư Vân làm cho bẽ mặt. Quản gia đã lén lấy đi hai mươi lạng bạc, đã khiến nàng nghĩ rằng không ngờ sau khi hắn thu bạc lại vẫn cáo trạng lên lão gia, cảm thấy thầm hận nên tương lai quyết ý phải trả thù.
Đêm giao thừa, trên dưới Cố gia đều ở chúc mừng. Bọn hạ nhân khổ cực một năm, tranh thủ thời gian nhàn rỗi hiếm có, mỗi người đều đánh bạc uống rượu. A Phúc tìm Lư Vân đi chơi, Lư Vân từ chối bảo rằng mình không khỏe, một mình ở trong phòng tĩnh tọa. Hồi tưởng tới chuyện năm cũ, nhớ năm ngoái còn đang ở đại lao Sơn Đông sinh tử chưa rõ, bị quan sai đánh cho chết đi sống lại. Năm nay đã có được nơi ở an ổn, đây là ơn trời cao ban xuống, há có thể hi vọng gì thêm? Nghĩ đến điều này, đủ loại vũ nhục của Nhị di nương cũng không tính là gì. Hắn nghe tiếng pháo nổ không ngừng trong thành, nhớ tới chuyện cũ năm xưa thì trong lòng cảm khái vô hạn.
Đầu năm đi qua, Cố Tự Nguyên phải tới Bắc Kinh, trước khi đi lão còn đến tìm Lư Vân, dặn dò nhiều điều, muốn Lư Vân chờ lão trở về, quyết không cho phép hắn tự ý rời đi một lần nữa.
Lư Vân thấy ngày ấy Cố Tự Nguyên rơi lệ vì hắn, biết lão quả thật trân trọng bản thân, khắc ghi phần ân nghĩa này thì hắn tuyệt không thể ngang ngạnh. Thầm nghĩ: “Chỉ cần Nhị di nương không đến khi nhục ta, ta cần gì phải khiến Cố bá bá thương tâm? Đến lúc người trở về không gặp ta, nhất định sẽ rất bi thương.”
Liền nói:
– Tiểu điệt đáp ứng Cố bá bá, bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định sẽ chờ Cố bá bá trở về.
Cố Tự Nguyên cũng nhiều phen cảnh báo cho Nhị di nương, bảo nàng tuyệt đối không được vô sự đi trêu chọc Lư Vân.
Nhị di nương cười nói:
– Nếu hắn tự rời đi, sao ta có thể ngăn được?
Cố Tự Nguyên trừng nàng liếc mắt một cái, nói:
– Chỉ cần nàng không đi tìm hắn gây phiền toái, hắn cần gì phải đi?
Nhị di nương ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng nghĩ: “Tiểu tử này nếu dám đắc tội với ta, dù thế nào ta cũng sẽ có biện pháp thu thập hắn.”
Đến tết Nguyên tiêu, trong thành Dương Châu đèn đuốc sáng choang. Cả một vùng sông nước thả đầy những chiếc đèn hoa đủ mọi màu sắc, hết sức rực rỡ. Ngày hôm đó theo tập tục, dân chúng đến trong thành ngắm hoa đèn giải câu đối. Biển người như thủy triều mãnh liệt, đúng là cảnh đẹp thái bình an lạc. Cố gia là đại gia ở Giang Nam, hôm đó trong nhà cũng phi thường náo nhiệt. Hơn nữa tin tức Cố Tự Nguyên nhậm chức Binh bộ Thượng thư sớm đã truyền ra. Lúc này dù lão đã vào kinh thành nhưng các thân hữu đến chúc mừng nối liền không dứt, chính xác là chen lấn như sắp làm đổ cửa lớn của Cố gia.
Bùi Thịnh Thanh vốn là họ hàng xa của Cố gia, chỉ vì chuyện ấu đả Lư Vân vỡ lở ra mà thủy chung không dám tới nhà tới chơi, khó khăn lắm Cố Tự Nguyên mới vào kinh, liền vội tới nhà chúc tết. Nhị di nương thấy hắn đến thì mặt mày hớn hở, nói với Cố Thiến Hề:
– Hôm nay là hội hoa đăng đẹp mắt hiếm thấy trong thành, các con tuổi trẻ đừng ở trong nhà, hãy ra bên ngoài một chút đi.
Ý định của Nhị di nương là phải tác hợp cho bọn họ.
Lại nghe Cố Thiến Hề nói:
– Hội hoa đăng thì có gì đẹp? Không phải vẫn như hàng năm sao?
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
– Thiến nhi đừng làm mất hứng như vậy, thiên kim Tuần phủ Lý đại nhân, tiểu thư Hàn lâm Triệu gia, hôm nay cũng đi ngắm hoa đăng a! Nàng đẹp như hoa như ngọc, động lòng người như vậy, sao có thể không đi? Nếu nàng không đi, không có Dương Châu đệ nhất mỹ nữ chúng ta, chẳng phải hội hoa đăng quá mức nhàm chán sao?
Cố Thiến Hề lắc đầu cười nói:
– Huynh cầm kỳ thi họa cái gì cũng không biết, chỉ có ngọt miệng mà lấy lòng được không ít các cô nương a.
Bùi Thịnh Thanh cười nói:
– Người khác thích cũng vô dụng, quan trọng là nàng thích nghe mới hay! Nếu nàng thích, mỗi ngày ta đều tới nói cho nàng nghe.
Cố Thiến Hề mỉm cười, nói:
– Huynh vẫn còn phải theo học chính kinh, đừng mỗi ngày chỉ biết rong chơi.
Cố phu nhân thấy hai người lại đấu khẩu, lắc đầu nói:
– Hôm nay là lễ mừng năm mới, Thiến nhi nói chuyện đừng khắc khẩu như vậy. Tân khách trong nhà nhiều, nếu con không ra ngoài cùng Thịnh Thanh, liền phải bồi tiếp mấy vị phu nhân thái thái tâm sự, học phong phạm thục nữ của người ta. Nữ hài như con cả ngày chỉ biết đàm thi luận họa, nương sợ tương lai không gả đi được!
Bùi Thịnh Thanh vội nói:
– Thiến nhi sao không gả được, còn có ta ở đây!
Cố Thiến Hề trừng mắt, thở dài nói:
– Đúng là một tên công tử bột.
Cố Thiến Hề sợ nhất nói việc nhà cùng đám phu nhân quan gia, cho dù trói nàng lại còn dễ chịu hơn như vậy, đành đồng ý đi ngắm đèn cùng Bùi Thịnh Thanh.
Cố Thiến Hề mang theo nha hoàn tùy thân Tiểu Hồng, hai người chậm rãi dạo trong thành. Bùi Thịnh Thanh theo sau quấn lấy ba hoa một hồi, hắn hy vọng có thể khiến cho Cố Thiến Hề vui mừng. Hắn thấy sóng mắt nàng trong suốt, mặt đẹp như đào lý, xinh đẹp làm người khác nói không nên lời, lập tức càng quấn chặt theo nàng khắp nơi.
Bỗng nhiên đằng trước xuất hiện một đám nam nữ trẻ tuổi mặc trang phục hoa gấm. Đây đều là đám bạn thường ngày của Bùi Thịnh Thanh, những người này gia thế rất lớn, là đệ tử của quan lại vùng Giang Nam. Bùi Thịnh Thanh liền tới chào bọn họ, Cố Thiến Hề bình thường không gặp nên không biết ai.
Những người này gia thế rất tốt, mấy nam tử trong đó thấy Cố Thiến Hề xinh đẹp thì thầm yêu thích, có ý phân cao thấp cùng Bùi Thịnh Thanh. Đám người tán dóc, một gã nam tử cười nói:
– Bùi huynh, lệnh tôn còn đang dạy học sao? Lúc nào trở về triều đình nhậm chức quan đây?
Bùi Thịnh Thanh đỏ mặt lên, hắn hận nhất là người ngoài nhắc đến điều này. Mấy nam nữ này xuất thân hiển hách, trong nhà không phải có kẻ trọng yếu trong triều thì cũng là quan lại địa phương. Hắn sợ những người kia châm biếm nên nhất thời ấp úng, miễn cưỡng cười nói:
– Gia phụ khoảng hai năm nữa sẽ đi Bắc Kinh! Đến lúc đó nhất định có thể nhậm chức thượng thư, nhỏ nhất cũng cỡ Tuần phủ.
Người nọ cười nói:
– Còn phải hai năm a! Vẫn còn sớm a! Bùi huynh ngươi đừng nóng, lệnh tôn sớm muộn sẽ làm quan.
Trong lời nói có phần coi thường.
Cố Thiến Hề nghe Bùi Thịnh Thanh thuận miệng nói bậy thì trong lòng không thích, lạnh lùng thốt:
– Thịnh ca, dạy học tốt hơn so với làm quan nhiều. Bùi bá bá rất khác với đám người thế tục, thật ra bản thân người không muốn làm quan.
Người nọ mắt nhìn Cố Thiến Hề, mỉm cười nói:
– Vị cô nương này là tiểu thư nhà nào? Bùi huynh dẫn kiến cho ta được chăng?
Bùi Thịnh Thanh nhìn mặt mà đoán được sắc, hắn luôn lấy nữ tử thanh mai trúc mã này để làm oai với chúng bạn, lại biết nàng tám chín phần sẽ là thê tử tương lai, nói:
– Vị này chính thiên kim của Tiền công bộ thị lang Cố đại nhân, ngươi cứ gọi nàng là Cố đại tiểu thư là được.
Vừa nói vừa giới thiệu Cố Thiến Hề cho người nọ.
Người nọ nghe mấy chữ Tiền công bộ thị lang Cố đại nhân thì chỉ ồ một tiếng, cho rằng là một quan viên nhàn cư ở nhà cho qua ngày.
Phụ thân người nọ cũng là quan viên trong triều, chức quan không lớn không nhỏ nhưng kiêu căng quen rồi, thần thái liền cao ngạo nói:
– Thì ra là thiên kim của Cố tiên sinh! Cô nương rãnh rỗi thì có thể đến nhà của ta một chút. Phụ thân ta nếu thích cô, sẽ hữu ích đối với quan lộ của lệnh tôn.
Bùi Thịnh Thanh Một ở bên, nghe xong lời này thì lộ vẻ sợ hãi. Hắn biết gia thế của người nọ rất cao, chỉ sợ Cố Thiến Hề sẽ đáp ứng, nhất thời gấp đến độ không biết làm sao cho phải.
Lại nghe Cố Thiến Hề thản nhiên nói:
– Tiểu nữ tử thân trong phủ sâu, rất ít đi ra ngoài, xin tâm lĩnh hảo ý của công tử.
Người nọ cười nói:
– Cô phải tới nhà của ta mới biết được cái gì gọi là hào phú! Đừng sợ gặp phụ thân ta, người tuy là quan tuy lớn nhưng luôn khách khí với mọi người.
Lúc này chuyện Cố Tự Nguyên thăng nhiệm Binh bộ thượng thư chưa được ban bố. Người kia không biết việc này, khẩu khí không khỏi cuồng ngạo.
Cố Thiến Hề mỉm cười, quay đầu xem hoa đăng mà không hề đáp, thần thái có điểm băng lãnh.
Đám nam nữ kia thấy Cố Thiến Hề lạnh lùng không để ý tới người khác thì mất hứng, liền lôi kéo Bùi Thịnh Thanh đi xem diễn tuồng.
Bùi Thịnh Thanh vội nói:
– Thiến nhi, hoa đăng này nhìn tới nhìn lui chỉ là như vậy, chỉ bằng cùng chúng ta đi xem trò vui khác!
Cố Thiến Hề nói:
– Huynh muốn đi thì cứ đi! Ta ở chỗ này được rồi.
Bùi Thịnh Thanh nhìn đèn lồng đến rầu rĩ cả lòng, thầm nghĩ đi cùng đám bạn xem tuồng thì hay hơn, liền nói:
– Được rồi! Ta đi rồi về ngay, nàng ở đây đừng đi loạn một mình.
Cố Thiến Hề lại dời bước trong thành, nhìn thấy một chỗ hoa đăng lịch sự tao nhã, thủ pháp vẽ hoa cỏ trên đèn không tầm thường. Nàng liền dừng bước nhìn kỹ, nói với nha hoàn Tiểu Hồng:
– Bút pháp có điểm rất khác biệt, Tiểu Hồng ngươi nhìn ra gì chăng?
Tiểu Hồng cười nói:
– Tiểu thư, người hỏi ta không phải là hỏi cho vui hay sao? Ta sao biết được?
Cố Thiến Hề từ chối cho ý kiến, chỉ cảm thấy mọi thứ nhàm chán, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Nàng sâu kín thở dài, nhẹ giọng ngâm:
– Năm ngoái đêm nguyên tiêu, Chợ hoa đèn sáng rực (1)
Nàng đang ngâm chính là bài thơ của Tống đại văn hào Âu Dương Tu, nói về chuyện xưa của một đôi nam nữ trong đêm nguyên tiêu. Lúc này nhẹ giọng ngâm nga, dường như đang cảm khái vô tận.
Tâm hồn thiếu nữ đang tịch liêu, chợt nghe sau lưng một người tiếp lời :
– Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước.
Chính là hai câu sau của bài thơ.
Cố Thiến Hề khẽ kinh hô, quay đầu lại chỉ thấy một người mày kiếm mắt phượng, thân dài như cây ngọc, miệng nở nụ cười đang cúi đầu nhìn mình. Cố Thiến Hề chợt đỏ mặt lên, trống ngực đập thình thịch, gấp rút quay đầu đi. Bất quá chỉ chốc lát sau, nàng quay đầu đã không thấy người nọ.
Cố Thiến Hề định thần lại, chợt thấy đằng trước ồn ào tiếng người, một đám người đang giải những câu đối. Nàng lắc đầu than nhẹ một tiếng, liền đi về phía trước.
Chủ tớ hai người đứng ở xa xa nhìn lại, Tiểu Hồng cười nói:
– Tiểu thư, hay là chúng ta đến xem đi?
Cố Thiến Hề khẽ cười một tiếng, thần sắc có điểm ảm đạm.
Nàng xem trong chốc lát, chỉ thấy hội đố đèn ở kia như có người liến tiếp giải được nan đề. Câu đối trước sau nối tiếp thú vị, liền ngừng chân lại mà không vội mà rời đi.
Chợt nghe lão nhân quản thưởng trong hội cười nói:
– Vị công tử này, lão phu yết thị câu đố ở đây vài chục năm rồi, còn chưa từng thấy một người liên tiếp phá được mười đề, ngươi không ngại thì thử một lần.
Đã thấy một thanh niên cầm bút lông, đang cúi đầu suy tư trước bảng. Câu đố trên bảng đã bị hắn đáp ra bảy đề, chẳng trách hội này tụ tập rất nhiều người quan sát như vậy.
Cố Thiến Hề cảm thấy tò mò, liền nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy thanh niên công tử kia bộ dáng hưng phấn kia chính là người vừa đứng ở sau lưng nàng. Cố Thiến Hề mỉm cười, thầm nghĩ:
– Xem ra người này học vấn uyên bác, lại chịu không nổi tịch mịch, không biết lai lịch thế nào.
Đang nhìn thì thanh niên kia đi ra phía trước, lại viết thêm hai đáp án. Đám người đứng xem nhao nhao hoan hô, đều chăm chú xem hắn phá giải liên đề thứ mười.
Người nọ gặp phải câu này thì chợt lâm vào khổ tư, trên đèn kia có viết tám chữ:
– “Điểu ác chưởng trung” (2), đoán một danh tướng.
Cố Thiến Hề tâm tư mẫn tiệp, trầm ngâm liền biết đáp án nhưng người nọ vẫn còn suy tư, mấy lão nhân ở ngoài cười nói:
– Tiểu tử mau một chút! Trời sắp sáng rồi!
Cố Thiến Hề bất giác nhẹ giọng nói:
– “Điểu ác chưởng trung” mau đoán tên của một đại tướng thời tam quốc!
Ngữ thanh tuy nhỏ nhưng người này đã nghe thấy, hắn bừng tỉnh đại ngộ cười nói:
– “Điểu ác chưởng trung”, đúng vậy! Đây không phải là Trương Phi sao?
Lão nhân nọ quản hội cười nói:
– Công tử thật không đơn giản! Chính là Trương Phi!
Đám người đứng xem sôi nổi vỗ tay.
Người nọ quay đầu nhìn phía Cố Thiến Hề rồi khom người vái chào, cười nói:
– Được cô nương chỉ điểm, tiểu sinh thật may mắn.
Cố Thiến Hề mỉm cười đáp lễ:
– Công tử tài trí hơn người, không nên quá khiêm tốn.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng rời khỏi đám đông.
Cố Thiến Hề nghe khi hắn nói thì uốn lưỡi chính gốc Quan thoại, liền hỏi:
– Nghe khẩu âm của công tử, tựa hồ không phải người bản địa Dương Châu?
Người nọ vuốt cằm nói:
– Không sai, tại hạ là người phương bắc, đến Dương Châu đã đầy một năm.
Cố Thiến Hề gật đầu, hai người sóng vai mà đi, lại hỏi:
– Công tử tới đây đã một năm, cảm thấy Dương Châu so với phương bắc thế nào?
Người nọ mỉm cười nói:
– Dương Châu phong tình danh mãn thiên hạ, danh sĩ tài nữ vô số. Trước kia ta nghe thì cảm thấy là người thổi phồng, giờ được tận mắt thấy …
Cố Thiến Hề mỉm cười tiếp lời:
– Sợ rằng cảm giác thất vọng?
Người nọ cười nói:
– Danh sĩ thế nào còn chưa biết, nhưng tài nữ thật sự bất hư truyền.
Cố Thiến Hề cười khúc khích, biết hắn đang nói về nàng, liền nói:
– Công tử nếu ở tại Dương Châu làm người bản địa chúng ta, không lo Dương Châu không có danh sĩ.
Người nọ cười ha hả:
– Ta một nghèo hai trắng, tính là danh sĩ gì?
Cố Thiến Hề mỉm cười nói:
– Công tử nói giỡn rồi.
Khi hai người nói chuyện ngắm đèn chung quanh, Tiểu Hồng không dám tới quấy rầy, chỉ mỉm cười tránh ở xa chờ đợi.
Biển người vãng lai thật là phồn hoa, công tử nọ thấy trên đường không thiếu hội đố đèn, không thiếu người của các học quán tự miếu Dương Châu tới trợ hứng, liền hỏi:
– Cô nương tài hoa rất cao, sao không đi giải câu đố cho vui?
Cố Thiến Hề thản nhiên cười, nói:
– Nếu ta còn đáp không nổi, xin hãy công tử cũng giúp ta.
Công tử nọ lắc đầu, cười khổ nói:
– Sợ phải để cho ta trở về xem thêm một năm thư điển, mới có thể giúp được cô nương.
Cố Thiến Hề cười nói:
– Công tử đáp đúng mười đề mục đố đèn mà chưa ai giải nổi, cần gì quá khiêm tốn như vậy.
Công tử nọ cũng cười:
– Nếu cô nương ra tay, chỉ sợ tại hạ lập tức sẽ bị vượt qua.
Hai người cùng nhau cười to.
Đang đi chợt thấy Bùi Thịnh Thanh vội vã chạy tới. Cố Thiến Hề cau mày nói:
– Lại là hắn! Chúng ta lánh đi một lát.
Vừa quay đầu thì công tử nọ đã đi mất. Cố Thiến Hề vội khởi chân ngọc, dõi mắt nhìn lại nhưng không thấy người nọ.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một trận buồn vô cớ. Bùi Thịnh Thanh chạy tới bên người nàng, nói:
– Thiến nhi, người vừa rồi là ai?
Cố Thiến Hề tức giận nói:
– Huynh xem hí kịch xem thế nào?
Bùi Thịnh Thanh liền nói:
– Tốt a! Hôm nay diễn chính là Bát Tiên Quá Hải, Hà tiên cô thật không tầm thường…
Cố Thiến Hề nghe cho có lệ, khóe mắt lại tìm kiếm người nọ khắp nơi. Chẳng qua công tử nọ lại biến mất không thấy.
Cố Thiến Hề trở về trong phủ. Nhị di nương kéo Bùi Thịnh Thanh lại hỏi:
– Các con đi chơi có cao hứng chăng?
Bùi Thịnh Thanh nói:
– Sau khi con đi xem hí kịch, Thiến nhi đã cùng một người ngắm hoa đăng.
Nhị di nương tức giận đến muốn hôn mê, mắng:
– Thịnh Thanh a, con không phải là tiểu hài tử nữa, loại chuyện nam nữ này còn muốn biểu di phải dạy con sao? Bản thân chỉ lo đi chơi, lạnh nhạt với tiểu thư người ta, muốn ta giúp con làm sao?
Hai người lại nhìn Cố Thiến Hề, nàng sớm đã trở về phòng ngủ.
Cố Thiến Hề thay đổi y phục, một tay chống cằm ngơ ngẩn bần thần.
Tiểu Hồng cười ý nhị nói:
– Tiểu thư người sao thế?
Cố Thiến Hề phật ý nói:
– Tiểu Hồng, ngươi cười cái gì?
Tiểu Hồng cười nói:
– Ta thấy tiểu thư như đã mắc bệnh, bất giác phải cười.
Cố Thiến Hề cau mày nói:
– Nha đầu ngươi ngày càng làm càn, thấy ta không thoải mái, không ngờ lại còn rất vui vẻ.
Tiểu Hồng che miệng cười nói:
– Bệnh của tiểu thư lại có điểm kỳ quái.
Cố Thiến Hề có điểm tức giận, nói:
– Kỳ quái cái gì?
Tiểu Hồng cười nói:
– Không có gì. Chỉ là tối nay tiểu thư thấy người nọ thì bộ dáng liền trở nên như vậy, tỳ nữ hầu hạ tiểu thư nhiều năm mà chưa từng thấy tiểu thư thế này.
Cố Thiến Hề thở dài một hơi, trầm lặng nói:
– Người đêm nay, ngươi nói lai lịch thế nào? Chính là công tử nhà ai?
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
– Tiểu thư, chỉ sợ người nọ không phải công tử gì cả, chỉ như một một thư sinh bần hàn.
Cố Thiến Hề cả kinh:
– Ngươi. . . Ngươi sao biết?
Tiểu Hồng nói:
– Ta xem y phục trên người đó có vài miếng vá, mặc dù đều ở chỗ kín đáo, chỉ là toàn bộ đã lọt vào trong mắt tỳ nữ.
Cố Thiến Hề sợ run một hồi lâu, mới nói:
– Ta. . . sao ta không thấy?
Tiểu Hồng mỉm cười mà không tiếp lời.
Cố Thiến Hề lại nói:
– Ngươi nói ta còn có thể gặp lại hắn chăng?
Tiểu Hồng thấp giọng nói:
– Tỳ nữ không biết, bất quá tiểu thư là kim chi ngọc diệp, mọi việc phải cẩn thận một chút.
Cố Thiến Hề thở dài, nàng trời sinh tính tình cao ngạo, khó gặp được một bằng hữu có thể chuyện trò như tri giao, không biết sau này có thể gặp lại hay không.
———-
Chú:
(1) Trích trong bài Sinh tra tử – Tác giả: Âu Dương Tu
Năm ngoái đêm nguyên tiêu, Chợ hoa đèn sáng rực
Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước
Năm nay đêm nguyên tiêu, Trăng với đèn như trước
Chẳng gặp người năm qua, Tay áo đầm lệ ướt.
(2) Ở đây có chỗ chơi chữ: “Điểu ác chưởng trung” chỉ “Điểu tại lung trung” trong câu đối:
Điểu tại lung trung, hận quan vũ bất năng trương phi. Nhân xử thế thượng, ứng bát giới canh nhu ngộ không.
Ở vế thứ nhất.
Quan Vũ hận mình như chim trong lồng, không thể “trương phi” tức là bay lên đúng tầm của mình. Nhưng xảo chỗ là Quan Vũ và Trương Phi là huynh đệ nên từ trương phi này rất khó đối lại.
Vì thế, nói đến câu này đa số dân Trung Quốc lại nhớ đến Trương Phi, mặc dù nhân vật chính là Quan Vũ.
Con người khi ứng nhân xử thế cũng vậy, đôi khi như chim trong lồng, muốn hoàn thành cả bát giới rất khó. làm người không nên cưỡng cầu, đến ông Quan Vũ tài thế còn không làm được.
Bát giới là Tám ranh giới bị kiềm chế: (không sát sinh, không trộm cắp, không dâm dục, không nói bậy, không uống rượu, không trang điểm, không nằm ngồi giường quá rộng, ăn chay)
Ở vế thứ hai.
Bát Giới là một nhân vật “rất đời thực” nổi tiếng trong bộ tiểu thuyết Tây Du Ký. Hắn không giống sư đệ Sa Tăng là một người thành thực, cũng không giống như sư huynh Tôn Ngộ Không là một người khôn khéo, lại càng không giống như sư phụ Đường Tăng là một người lòng dạ Bồ Tát.
“ngộ không” ở đây không phải chỉ Tôn Ngộ Không trong tiểu thuyết mà là chỉ bản ý: ngộ, hiểu, thức tỉnh, từ đó thay đổi cách nhìn nhận mới.
Hai vế trên dưới hợp chung một chỗ ý tứ chính là: con chim bị người nhốt ở trong lồng tre, hận mình không thể giống như những con chim thứ khác có thể tận tình giương cánh bay cao , có thể tự do bay lượn ở trên trời. Người nơi trên thế gian này, chẳng những chỉ như đời thực như Trư Bát Giới mà còn nên hiểu được đạo làm người, hiểu được xử sự, biết làm việc, mà còn biết thế nào là sự đồng cảm.
Cố Thiến Hề đam mê thi họa, từng bái một kỳ nữ làm thầy. Cha mẹ nàng vì thế đều bực mình nhưng Cố Thiến Hề bướng bỉnh từ nhỏ, tài hoa lại cao, há có thể chịu được mỗi ngày nhàm chán, than dài thở vắn qua ngày?
Sau tết Nguyên tiêu nàng thu thập họa bút, mỗi ngày mang theo Tiểu Hồng tới chỗ sư phụ để học thi họa.
Lai lịch sư phụ của nàng có điểm ẩn mật, không người nào biết tên thật, chỉ biết danh là “Ngô Đồng cư sĩ “, nhà ở bên trong thành, mỗi ngày Cố Thiến Hề lui tới khá dễ dàng.
Một ngày này Cố Thiến Hề đang mang theo Tiểu Hồng tới nhà sư phụ ở tại Ngô Đồng Cư, vừa tới ngõ thì bỗng nhiên Tiểu Hồng giữ nàng lại. Cố Thiến Hề ngạc nhiên hỏi:
– Làm sao vậy?
Tiểu Hồng thấp giọng nói:
– Tiểu thư, người xem người nọ.
Cố Thiến Hề theo lời nhìn lại, chỉ thấy một người thân hình cao lớn cầm một cái cuốc đang đi lại đây, không phải là nam tử gặp trong hội đèn lồng kia sao?
Cố Thiến Hề kinh hô lên tiếng, không ngờ gặp người ở chỗ này, nhất thời trái tim thiếu nữ đập thình thịch. Tiểu Hồng thấy nàng khó nén thần sắc thẹn thùng, liền cười nói:
– Tiểu thư chớ hoảng sợ, người cứ vào trong với sư phụ, mọi việc để Tiểu Hồng!
Cố Thiến Hề đỏ mặt lên, từ chối cho ý kiến mà chỉ ừm một tiếng, liền tự đi vào Ngô Đồng Cư.
Ngô Đồng cư sĩ là một trung niên mỹ phụ, thấy Cố Thiến Hề tới sớm với vẻ mặt đỏ ửng như có tâm sự gì, lúc này cười nói:
– Thiến nhi a, hôm nay con làm sao vậy?
Trên mặt Cố Thiến Hề vẫn còn ửng hồng, vội nói:
– Sư phó, không có việc gì.
Liền cùng Ngô Đồng cư sĩ bắt đầu tập vẽ. Cứ vẽ vài nét bút thì Cố Thiến Hề liền hướng ngoài cửa xem một lần, nên dù đã vẽ được một lúc lâu nhưng lại lộn xộn, nguệch ngoạc không thành hình dánh gì.
Trong lòng Ngô Đồng cư sĩ biết có khác thường, hỏi:
– Tiểu Hồng đâu? Sao hôm nay không thấy nó đến?
Cố Thiến Hề không giỏi về nói dối, ấp úng không nên lời.
Ngô Đồng cư sĩ thấy Cố Thiến Hề thẹn thùng một hồi, một hồi lại ngẩn ngơ. Như đoán trúng vài phần tâm sự của nàng, liền nói:
– Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi cùng uống trà đàm đạo, con có chịu không?
Cố Thiến Hề gật đầu không lên tiếng. Ngô Đồng cư sĩ khẽ cười một tiếng, đưa tay vuốt lại sợi tóc mai của nàng, ôn nhu nói:
– Hài tử ngốc.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một gã nam tử nói:
– Vị cô nương này, ta có việc cần làm, không có thời gian ở đây rãnh rỗi cùng cô, rốt cuộc chủ nhân nhà cô là ai, mời nói rõ trước đi!
Lại nghe Tiểu Hồng nói:
– Chỉ là đi gặp một người mà thôi, ngươi là một đại nam nhân có gì phải sợ? Ta còn có thể ăn thịt ngươi sao?
Nam tử kia nói:
– Vị cô nương này nói sai rồi, lời lẽ đầy sơ hở. Thứ nhất, nếu cô nương không ăn người, chẳng lẽ không hại người được sao? Nếu hại người, ta há có thể không sợ? Còn nữa, nếu cô nương ăn thịt người, ta tuy là nam nhân nhưng không phải không ăn được, bị người ăn thịt thì bất luận nam nữ đều phải sợ hãi. Không phải cứ là nam nhân thì không sợ.
Người nọ lẩm bẩm nói linh tinh. Ngô Đồng cư sĩ thấy Cố Thiến Hề cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, trong lòng cười thầm:
– Chính chủ đã đến, để ta xem là thần thánh phương nào?
Chỉ nghe Tiểu Hồng quấn lấy tranh cãi cùng người nọ, không ngờ hai người đã đi vào cửa. Liền thấy một người ánh mắt sáng ngời, nhìn qua khí độ phi phàm. Có điều trên tay cầm một cái cuốc, bộ dáng có điểm quái dị. Ngô Đồng cư sĩ nhíu mày, nhất thời đoán không ra lai lịch người này.
Người nọ vào phòng, thấy Ngô Đồng cư sĩ cùng Cố Thiến Hề ngồi đối diện, bất giác hơi sững sờ. Hắn ho nhẹ một tiếng, chắp tay hỏi:
– Nhị vị cao hiền ở trên, không biết là tiểu thư hay là phu nhân triệu kiến tại hạ, có đại sự gì chăng?
Ngô Đồng cư sĩ nhìn Cố Thiến Hề một chút, chỉ thấy vẻ mặt nàng thẹn thùng, khuôn mặt thanh tú chưa từng ngẩng lên, lúc này cười nói:
– Công tử, mời ngồi, là tiện thiếp muốn gặp công tử, không có ý khác. Xin công tử yên tâm.
Nàng thấy rõ Cố Thiến Hề không tiện nói ra tâm sự, tất nhiên là thay nàng đối phó.
Cố Thiến Hề cúi đầu vân vê chén trà trên tay, nghe sư phụ nói mà vẫn im lặng hồi lâu.
Người nọ sờ sờ đầu, như nghĩ không ra tại sao Ngô Đồng cư sĩ muốn gặp hắn, đang sinh nghi thì thấy Cố Thiến Hề ngồi ở một bên, thoáng chốc kêu lên “A” một tiếng, nói:
– Cô nương là… hội hoa đăng ngày ấy…
Cố Thiến Hề thấy hắn nhận ra nàng thì trong lòng chợt vui vẻ, liền đứng dậy vén áo thi lễ, nói:
– Mấy ngày không gặp, công tử vẫn thanh kiện như trước.
Lại quay đầu sang Ngô Đồng cư sĩ nói:
– Vị công tử này vài ngày trước con có gặp mặt một lần, người văn tài độc bộ, tâm tư nhanh nhẹn, là một vị tài tử hiếm có.
Nàng xuất thân tiểu thư quan gia, ứng đối tiến thối xưa nay hào phóng, lúc này bị người nhận ra thân phận liền che dấu vẻ xấu hổ, khôi phục thần thái vốn có của thiên kim quan gia.
Ngô Đồng cư sĩ mỉm cười, hạ thấp người nói:
– Công tử tài trí hơn người, tiện thiếp ngưỡng mộ đã lâu.
Người nọ sao không biết nàng đang khách khí, lúc này ha hả cười, nói:
– Tại hạ lấy ở đâu ra văn danh? Phu nhân nói hai chữ ngưỡng mộ đã lâu là từ đâu!
Cố Thiến Hề sợ sư phụ xem thường người này, vội vàng thấp giọng nói:
– Sư phụ, vị công tử này quá mức khiêm tốn, hắn thật không phải người thường.
Ngô Đồng cư sĩ lại gật đầu mỉm cười.
Qua một hồi lâu, người kia nói:
– Phu nhân, đây là Ngô Đồng Cư sao? Ta thấy trên tấm biển ngoài cửa viết như vậy .
Ngô Đồng cư sĩ nói: – Không dám. Tiện danh chính là ‘ Ngô Đồng cư sĩ ’, khiến công tử chê cười.
Người nọ sửng sốt, ngạc nhiên nói:
– Phu nhân thật sự là Ngô Đồng cư sĩ? Ta từng nghe qua Dương Châu có vị Ngô Đồng cư sĩ. Người này nhã thiện đan thanh, sơn thủy hoa điểu không gì không thể. Chẳng lẽ thật sự là phu nhân?
Thời này trọng nam khinh nữ, giới sĩ phu càng nghiêm khắc hơn nữa. Mặc cho tài nữ văn chương cao tới đâu, văn danh thế nào cũng khó mà nổi bật. Tài nữ giống như Ngô Đồng cư sĩ, thật sự là trong vạn nữ nhân không có được một.
Cố Thiến Hề cười nói:
– Chẳng lẽ Dương Châu còn có vị Ngô Đồng cư sĩ thứ hai sao? Kỳ thật sư phụ không chỉ tinh thâm hội họa, làm thơ điền từ ý cảnh cũng rất cao xa.
Vẻ mặt người nọ kinh ngạc, như không ngờ Ngô Đồng cư sĩ đại danh đỉnh đỉnh lại là một phụ nhân xinh đẹp, lập tức cả kinh nói:
– Không biết đại danh của phu nhân nên đắc tội, thất kính, thất kính.
Vừa nói liên tục chắp tay, bộ dáng khiêm cung.
Cố Thiến Hề thấy hắn đa lễ cũng có ba phần đầu gỗ, bất giác che miệng cười khẽ, nói:
– Người không biết không có tội, chẳng lẽ chúng ta còn có thể phạt đánh công tử sao?
Người nọ vội nói:
– Đánh thì không nên, mắng ta một câu vô tri thì có thể.
Hắn lại khom người nói:
– Hôm nay trên đường gặp được chư vị cao hiền thực là hữu duyên. Ngày sau sẽ tới thỉnh tội.
Vừa nói chắp tay, quay đầu đi ra.
Cố Thiến Hề thấy hắn muốn đi thì sốt ruột, mắt thấy hai bàn tay nhỏ bé của tiểu thư lộ vẻ bối rối. Tiểu Hồng liền chắn ở cửa, tức giận nói:
– Chỉ là mời ngươi uống trà, còn sợ cái gì? Không có nửa lá gan.
Hai tay chắn ngang ra, đúng là không cho người nọ rời đi.
Người nọ xấu hổ đầy mặt, nếu muốn rời đi thì không thể không một cước đá bay Tiểu Hồng! Hắn khụ một tiếng, mặt đỏ đành vòng vo trở về, nhìn thi họa trên tường thì lẩm bẩm:
– Nghe đại danh của Ngô Đồng cư sĩ đã lâu, quả nhiên bất phàm, quả nhiên bất phàm.
Cố Thiến Hề thấy bộ dáng hắn nom trái mà nói phải, bất giác cười khúc khích. Ngô Đồng cư sĩ thấy đồ đệ yêu quý lộ vẻ thẹn thùng, cũng khẽ cười nói:
– Vị công tử này nếu tới Ngô Đồng Cư, sao không bình một chút thi họa, ngồi chơi một lát rồi đi cũng không muộn!
Tiếp theo sai người mang trà điểm tâm, khoản đãi người nọ.
Người nọ thấy Ngô Đồng cư sĩ nói vậy không tiện từ chối, lập tức chắp tay nói:
– Nếu là như thế, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Lại húng hắng một tiếng rồi ngồi xuống.
Khuôn mặt thanh tú của Cố Thiến Hề ửng hồng, nhất thời lấy ra thơ từ hội họa của nàng thỉnh người nọ bình luận. Người nọ gật đầu nhận lấy xem. Chỉ thấy hai mắt hắn lấp lánh nhìn thật kỹ. Xem qua thi họa thì nói nơi nào có thể là coi bút pháp thần kỳ, nơi nào còn chưa được hoàn mỹ đều nhất nhất chỉ ra. Xem ra người này cũng sở trường về thi họa, là đại hành gia trong kỳ nghệ này.
Mắt thấy người nọ dù y phục đơn giản nhưng hiểu biết inh, Ngô Đồng cư sĩ thầm kinh ngạc, nói:
– Công tử kiến văn bất phàm, không biết sư thừa ở nơi nào?
Người nọ cười nói:
– Phu nhân quá kén rồi, ta chỉ là một phàm phu tục tử, rãnh rỗi thì tự họa vài nét bút, lấy đâu ra môn phái?
Ngô Đồng cư sĩ nói:
– Công tử quá khiêm nhường. Cũng không biết công tử ưu thích loại tranh nào? Là tranh hoa điểu thảo thú, hay là nhân vật sơn thủy?
Cố Thiến Hề thấy sư phụ trò chuyện cởi mở cùng hắn, lập tức tự nhiên cười nói:
– Cần gì hỏi nhiều như thế? Xin công tử vẽ một bức không phải là rõ ràng sao? Vừa nói vừa lấy ra giấy bút, liền xin người nọ vẽ tranh.
Người nọ chối từ một trận nhưng Cố Thiến Hề không đồng ý, người nọ thở dài nói:
– Cũng được! Đã hữu duyên thì ta sẽ vẽ một bức!
Ngô Đồng cư sĩ gật đầu cười nói:
– Thật muốn kiến thức bút pháp thần kỳ của công tử.
Người nọ cười khổ nói:
– Tại hạ đã lâu không vẽ, sợ rằng lại để người cười chê.
Vừa nói lấy bút vẽ, hắn tiện tay vẽ từ trái đến phải, vẽ một đường màu đen quanh co khúc khuỷu.
Tiểu Hồng cau mày nói:
– Đây là cái gì? Con sâu sao?
Người nọ cười nói:
– Cô nương nói quả gần đúng. Tiếp theo lại là đưa bút xẹt qua xẹt lại. Mấy người “A” một tiếng, đã nhìn ra hắn vẽ chính là một con sông lớn cuồn cuộn. Chỉ thấy nước sông chảy xiết, khí thế khôn cùng, đám người tán thưởng không thôi.
Chỉ vài nét bút đã đem đại giang hùng hồn khúc khuỷu hiện ra, Cố Thiến Hề cười nói:
– Thì ra công tử có nhã hứng về sơn thủy, bút pháp quả nhiên bất phàm!
Người nọ lắc đầu, nói:
– Không phải, hôm nay thứ ta muốn vẽ chính là nhân vật.
Cố Thiến Hề ồ một tiếng, đang còn muốn hỏi thì đã thấy người nọ phất trái múa phải, hạ bút cực nhanh. Trong chớp mắt liền vẽ ra một đám người, Cố Thiến Hề nhìn một hồi thì cau mày nói:
– Những người này cầm sợi dây làm cái gì? Sao lại kéo một thuyền lớn như vậy?
Người nọ cúi đầu không đáp.
Chỉ nghe Ngô Đồng cư sĩ thở dài nói:
– Đây là những tiêm phu.
Cố Thiến Hề là tiểu thư quan gia, đương nhiên không biết những người này, nàng cảm thấy tò mò, liền hỏi:
– Tiêm phu? Đó là ai?
Ngô Đồng cư sĩ nói:
– Tiêm phu chính là người kéo thuyền, thuyền lớn nếu là gặp phải nơi nước chảy xiết hoặc mắc cạn liền cần người trên bờ kéo, đó là phu kéo thuyền.
Cố Thiến Hề gật đầu, nhìn kỹ diện mạo đám người kéo thuyền kia, chỉ cảm thấy những người này ngửa mặt lên trời, gắng sức thật đau khổ. Nàng than nhẹ một tiếng, nói:
– Những người này đáng thương biết bao, nghĩ đến cuộc sống rất là khổ cực.
Một bên Tiểu Hồng đang yên lặng không nói, nghe lời này đột nhiên mi mắt ửng đỏ, nước mắt liền chảy xuống.
Cố Thiến Hề thấy nàng lộ vẻ bi thương, bất giác ngạc nhiên nói:
– Tiểu Hồng, ngươi làm sao vậy?
Tiểu Hồng nức nở nói:
– Không có việc gì … Chỉ là tỳ nữ nhớ đến phụ thân …
Cố Thiến Hề không biết gia thế của Tiểu Hồng, liền hỏi:
– Làm sao vậy? Phụ thân ngươi quen biết tiêm phu sao?
Tiểu Hồng không thể kìm được, thoáng chốc khóc lớn nói:
– Ta… Phụ thân ta cũng là người kéo thuyền, chịu không được khổ nên mới hơn ba mươi đã mất. Mẫu thân nuôi không nổi ta, đành phải đem ta đến Cố gia làm hạ nữ. May mà gặp được tiểu thư, bằng không Tiểu Hồng nào có được bình an ngày hôm nay? Vừa nói vừa khóc rống lên.
Mấy người lộ vẻ bất ngờ, lúc này mới biết thân thế Tiểu Hồng khúc chiết như thế.
Một lát sau Tiểu Hồng lau nước mắt, áy náy nói:
– Tỳ nữ nhất thời kích động, phá hỏng nhã hứng vẽ tranh của công tử tiểu thư, xin hãy trách phạt nặng nề.
Cố Thiến Hề hòa nhã nói:
– Ngươi đừng nói như vậy, ta vốn không hiểu thân thế của ngươi, ai… Thực cũng khó cho ngươi.
Vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Tiểu Hồng, tâm tình thật thương tiếc.
Ngô Đồng cư sĩ nhìn bức họa “Đại Giang Tiêm Phu Đồ ” nhất thời cảm khái, nói:
– Xem bút pháp của công tử cương nghị như thế, khiến ta nghĩ đến một người mười phần ngạo cốt.
Người nọ nhẹ nhàng nói:
– Thời loạn văn chương không đáng tiền, cần gì phải giữ ngạo cốt hành hạ bản thân!
Trong lời nói ẩn chứa niềm vô hạn chua xót.
Ngô Đồng cư sĩ gật đầu, nàng nhìn chăm chú bức họa, lại nói:
– Nghe công tử nói như vậy, đủ biết là người đọc đủ thứ thi thư, chỉ là không biết tại sao diện mạo của những người trong bức họa không thể phân biệt, mơ hồ không rõ?
Người nọ chỉ vào người trong bức họa, nói:
– Người kéo thuyền dù cùng khổ nhưng không sợ gian khó, từng người giống như cành mai cô độc trong sương lạnh. Chỉ cầu họa được cái thần, không cần họa vẻ bề ngoài. Diện mạo ra sao thực là khó nói.
Cố Thiến Hề ồ một tiếng, nói:
– Cái gì là “Họa thần”? Công tử có thể nói rõ một chút hay không?
Người nọ nhẹ nhàng vuốt ve những người kéo thuyền trên bức họa, trên mặt lộ vẻ thương xót, thấp giọng nói:
– Tại hạ cho rằng hội họa không cầu hình dáng, chỉ cầu hồn ý cốt khí, cầu về ý cảnh, chính là khác biệt cao thấp.
Ngô Đồng cư sĩ nghe xong lời này, đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
– Sở kiến của công tử thật rất hợp lòng ta.
Liền xoay đầu lại nói với Cố Thiến Hề:
– Thiến nhi nhớ kỹ mấy câu nói này, tương lai sẽ giúp ích rất nhiều đối với con.
Cố Thiến Hề vâng dạ một tiếng, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong tâm vô cùng mừng rỡ. Mắt thấy người nọ đôi câu vài lời đã đánh trúng tâm tình của sư phụ, làm sao nàng có thể không vui đây?
Xem hết thi họa, Ngô Đồng cư sĩ đã rất có hảo cảm đối với người nọ, liền nói:
– Chúng ta nói nhiều mà chưa biết cao tính đại danh của công tử, hiện nay đang nhậm chức ở nơi nào?
Trên mặt người nọ đột nhiên hiện một trận âm u, im lặng không nói gì.
Ngô Đồng cư sĩ thấy thần sắc Cố Thiến Hề chuyên chú, cũng lộ vẻ muốn biết lai lịch của hắn.