Ảnh Hậu

Chương 37: Liễu Trạch từ chức


Đọc truyện Ảnh Hậu – Chương 37: Liễu Trạch từ chức

Editor: Hy

Đến Cách Mộc, quả nhiên Vương Thái Cốc đã ở đó, ngược lại Triệu Vân Băng không thấy bóng dáng đâu, Lưu Quyền ngồi ở giữa hai phe, như một quan tòa mà nói: “Thái Cốc à, chuyện lần này xác thực cậu không đúng, cậu đấy, nói một lời xin lỗi thật tốt với họ đi…”

Liễu Trạch lạnh lùng nói: “Xin lỗi? Lưu tổng, tôi cảm thấy việc này không thể đơn giản như thế, dù gì Vương Thái Cốc cũng là người có địa vị ở trong công ti rồi, bình thường chúng tôi cạnh tranh, nhưng tôi cho là tốt, hắn làm ra cái chuyện gì vậy? Ngài không sợ tương lai hắn sẽ dùng thủ đoạn như vậy đối phó với người khác trong công ti sao? Người này mà ở thời kì kháng chiến thì chính là đệ nhất phản quốc đấy.”

Lưu Quyền: “…”

Sắc mặt Vương Thái Cốc khó chịu: “Liễu Trạch, tại sao cô lại nói khó nghe như vậy? Chương Nhiễm Nhiễm và Lâm Ngưỡng chính là hợp đồng yêu đương, cái này không phải là bị cô lừa gạt cho qua sao? Cô dùng thủ đoạn bỉ ổi xào đỏ Chương Nhiễm Nhiễm lên, so với tôi thì tốt hơn chỗ nào?!”

“Bọn họ nói yêu đương, tại sao lại là thủ đoạn bỉ ổi?” Liễu Trạch không lùi bước, “So ra vẫn kém diễn xuất của nhà anh, có hai ba câu thoại mà cũng NG được, rắp tâm xấu xa!”

Vương Thái Cốc: “Nói yêu đương?! Cười đến rụng răng, cô cho là trước kia cô thảo luận về hợp đồng tình yêu thì không có ai nghe được sao?”

Kha Việt luôn trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng: “Qủa nhiên là Triệu Vân Băng nghe trộm được.”

Vương Thái Cốc sững sờ: “Cái gì?”

Liễu Trạch muốn nhảy lên bóp chết Vương Thái Cốc rốt cuộc cũng khôi phục bình thường: “Kha tổng quả nhiên là liệu tính như thần, nghĩ đến Vương Thái Cốc không có chuyện gì lại trở về làm việc của tôi, nhất định là có người nghe được gì đến mật báo, anh mới đưa ra được một chủ ý như thế.”

Kha Việt gật đầu: “Là một nữ minh tinh, Triệu Vân Băng thật sự quản quá nhiều chuyện rồi, khó trách xảy ra chuyện lớn vậy, còn bỗng nhiên rời đi.”

Vương Thái Cốc gần như cắn răng mà nói: “Các ngươi muốn thay nhân vật Mị Nương?”

Liễu Trạch cười lạnh một tiếng: “Tôi ngược lại nghĩ như thế.”

Lâm Ngưỡng nói: “Không. Cửu Trại, Hoàng Long và Vân Nam đều đã quay xong, lúc này mà đổi diễn viên, thời gian và tiền đều gia tăng.”


Vương Thái Cốc hình như thở phào, nói: “Bây giờ các người định làm cái gì? Khởi binh vấn tội? Muốn tôi công khai xin lỗi?”

Lưu Quyền: “Thái Cốc à, thái độc của cậu tốt một tí đi, bất luận thế nào đều là cậu làm sai.”

Vương Thái Cốc nói: “Lưu tổng, xin lỗi, tôi không thể nào xin lỗi được. Tôi cảm thấy tôi thực sự không sai cái gì, chỉ là vạch trần chân tướng, cùng với người Tả Thị thì không khác biệt lắm.”

“Thật tốt là không thích hợp làm người đại diện, chạy tới làm chó săn đi, hay là chạy tới phòng làm việc của đồng nghiệp làm cái chuyện chó săn đấy.” Liễu Trạch vỗ bàn, “Vương Thái Cốc, anh thực sự là hèn hạ quá thể!”

Lưu Quyền: “Xong rồi! Kha tổng và Lâm Ngưỡng còn đang ở đây, hai người muốn để họ nhìn chuyện cười này sao? Như vậy đi, tiểu Liễu, không phải cô muốn kết hôn nhanh chóng sao, nửa năm tiền lương của Vương Thái Cốc tôi đều cho cô, coi như hắn cho cô được không?”

Liễu Trạch: “…”

Vương Thái Cốc bỗng nhiên nở nụ cười: “Lưu tổng, anh còn chưa biết à? Vị hôn phu của Liễu Trạch đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi.”

Lưu Quyền: “Hả???”

Liễu Trạch hít sâu một hơi: “Tiện nhân, quả nhiên anh biết chuyện này.”

Vương Thái Cốc và Ninh Phẩm Đông coi như là bằng hữu, tính cách của hắn có chút đàn bà, coi Ninh Phẩm Đông như là khuê mật (bạn gái thân thiết của mình), Liễu Trạch đã sớm đoán được hắn có lẽ biết rõ chuyện của Ninh PHẩm Đông và Chu Hạo.

Vương Thái Cốc: “Cô chớ mở miệng ngậm miệng lại nói tiện nhân như vậy, chính cô không giữ được đàn ông còn trách ai, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cô sao? Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng chọn cô ấy.”

Lưu Quyền: “Cô ấy là ai? Vương Thái Cốc, cậu đừng nói quá đáng như thế.”

Vương Thái Cốc: “Được rồi, Lưu tổng, tôi cũng không muốn anh khó xử, tôi từ chức, tôi chủ động từ chức, cái gì tôi cũng không muốn, chỉ có chuyện, anh để cho tôi mang Vân Băng đi, tôi trả tiền hợp đồng cho cô ấy và công ti. Tôi mang cô ấy mở văn phòng mới, cũng không cần làm những thứ hục hặc này với nhau.”


Lưu Quyền: “Thái Cốc, cậu chớ kích động. Thật ra chuyện này có thể thương lượng được…”

Kha Việt nói: “Cuối cùng anh cũng nói ra, Lưu tổng, ông liền phê chuẩn đi.”

Vương Thái Cốc lăn lộn nhiều năm như vậy, đã làm sai chuyện còn phách lối căn bản không được, hắn chủ động từ chức, là làm cho bản thân giống như vô cùng oan ức, trên thực tế là còn có mưu đồ khác.

Vương Thái Cốc nhìn về phía Kha Việt: “Kha tổng, lời này của ngài là có ý gì?”

Kha Việt: “Xem ra hai ngày này anh không liên hệ cùng khuê mật tốt Ninh Phẩm Đông, hẳn là gần đây cô ta ở trong Hiệp Khách Hành diễn thì biết rất rõ chứ?”

Vương Thái Cốc: “…”

Kha Việt: “Ninh Phẩm Đông làm mối cho anh, có phải cùng Triệu Đổng cho cậu điều kiện rất tốt? Đáng tiếc bây giờ thanh danh của anh quá kém, không giữ lời nữa.”

Vương Thái Cốc cũng không quá kinh hoảng: “Phải Không? Triệu Đổng không giống người như vậy.”

Kha Việt nói: “Đương nhiên, trước kia Triệu Đổng của Lai Hoa phí công phí sức khai thác anh, là bởi vì trên tay anh còn có bảo bối, phim mới “Sao lại không chia li” nữ chính là Triệu Vân Băng, đúng không?”

Chương Nhiễm Nhiễm và Liễu Trạch cùng Lưu Quyền đều là lần đầu nghe thấy chuyện này, giật mình nhìn về phía Kha Việt và Lâm Ngưỡng.

“Sao không chia li” quả thực là có kế hoạch quay, nhưng ít nhất thì sang năm mới có kế hoạch, lại sớm bắt đầu định diễn viên rồi… Hơn nữa lại còn là Triệu Vân Băng.

Vương Thái Cốc lần này thực là không cười được: “Tại sao các người biết!? Chuyện này không ai biết cả!”


Kha Việt: “Phim mới này nữ chính có phần diễn không nhiều lắm, cho nên đạo diễn Hà không tự mình tuyển người, giao cho người dưới quyền là phó đạo diễn Ninh. Phó đạo diễn Ninh mà, thấy nữ chính tuổi và hình tượng không hợp với em gái mình và Ninh Phẩm Đông, liền mượn Ninh Phẩm Đông giúp một tay, cho nên Triệu Vân Băng dưới tay anh nhất định có hi vọng… Ừm, cô ta cũng không chịu thua kém, “Sao không chia ly” coi như là thỏa mãn.”

Lâm Ngưỡng nói: “Không đúng lúc, tôi là nam chính của đạo diễn Hà, mà tôi không hài lòng cho lắm.”

Vương Thái Cốc không thể tin mà nhìn Lâm Ngưỡng: “Không thể nào, chúng tôi ngay cả hợp đồng cũng kí xong rồi…”

Lúc này điện thoại di động của hắn đúng lúc vang lên, Vương Thái Cốc chậm rãi cầm lên, nhìn chằm chằm người gọi đến.

Tiếng chuông từng hồi từng hồi đập vào trong não, mà Vương Thái Cốc lại không chịu ấn nút nghe.

Kha Việt nói: “Vương Thái Cốc, anh không nghe cũng vô ích.”

Liễu Trạch nhìn Kha Việt, rất cáo mượn oai hùm mà nói: “Đau dài không bằng đau ngắn nha, chết sớm thì sớm siêu sinh!”

Kha Việt: “…”

Vương Thái Cốc hít vào một hơi, nhận điện thoại, bên kia không biết nói gì, Vương Thái Cốc kích động nói: “Thế này mà được sao?! Chúng ta đều định hợp đồng rồi, cô phải biết rõ Vân Băng vì chuyện này mà gần như cắt hết các phim sang năm rồi… Bồi thường tiền? Chúng tôi không cần bồi thường tiền! Cô đi nói một chút về “Sao không chia li” đi! Cô…”

Đại khái là bên kia trực tiếp cúp điện thoại, vẻ mặt Vương Thái Cốc xám ngoét, Kha Việt gõ gõ bàn, nói: “Anh vì giành nhân vật này, nhận phim có thù lao cực thấp, cho nên có lẽ tiền cũng không nhiều, bên kia đương nhiên đồng ý trực tiếp bồi thường hợp đồng để giải trừ rồi.”

Vương Thái Cốc chợt đứng lên: “Các người… Các người thực sự quá đáng! Các người như vậy sẽ hủy hoại Triệu Vân Băng đấy! Cô ấy còn rất trẻ!”

Kha Việt và Liễu Trạch còn không nói chuyện, Lưu Quyền luôn im lặng bỗng nhiên đứng lên: “Vương Thái Cốc, nhiều năm như vậy, cậu và tiểu Liễu theo tôi, xem như là trợ thủ đắc lực của tôi, hai người thầm đấu đá, tôi cũng hiểu được, răng còn có khi cắn phải đầu lưỡi, tôi luôn cảm thấy chúng ta xem như là người một nhà, cho dù thỉnh thoảng cọ sát cũng không sao. Có thể cậu qua lúc này, cậu lại mang công ti ra để giúp Triệu Vân Băng thêm hợp đồng?! Chính cậu trái với hợp đồng cũng được, còn dẫn theo Triệu Vân Băng trái hợp đồng?!”

Vương Thái Cốc đại khái giờ này muốn lí luận cùng Lâm Ngưỡng và Kha Việt, nhưng Vương Thái Cốc cũng không thể không ngó ngàng tới, chân tay luống cuống nói: “Lưu tổng, tôi cũng là vì cân nhắc Triệu Vân Băng.”

Lưu Quyền: “Vậy cậu cũng không cân nhắc vì tôi!”

Vương Thái Cốc: “Tôi…”

Lưu Quyền: “Được, chúng ta liền theo như lời cậu nói, cậu dẫn Triệu Vân Băng đi, cậu trả tiền vi phạm hợp đồng của cô ấy, ban đầu kí năm năm, phí mới bắt đầu kí là 1 triệu, phí vi phạm là 10 triệu, tôi cũng không coi là cậu vi phạm hợp đồng, chỉ 10 triệu, bây giờ hẳn là cậu đưa ra được.”


Vương Thái Cốc lập tức nói: “Lưu tổng, ngài đừng như vậy, chuyện này còn có thể thương lượng đường sống…”

Lưu Quyền khoát khoát tay: “Không được rồi. Phim của Triệu Vân Băng đều bị cậu cắt lộ ra chuyện như vậy, ai còn dám dùng cô ấy? Tinh Diệu không dám dùng, Lai Hoa không dám dùng, tôi cũng không dám cầm củ khoai lang nóng bỏng tay này, chính cậu gây ra chuyện thì tự mình gánh đi.”

Vương Thái Cốc lắc đầu, giọng điệu hơi tuyệt vọng: “Lưu tổng, tôi không có tiền, tôi cũng không muốn rời  khỏi Cách Mộc.”

Lưu Quyền: “Vậy cũng được, nghệ sĩ dưới tay cậu chuẩn bị xã giao một chút, Triệu Vân Băng… Trước để cho cô ấy quay Hiệp Khách Hành cho tốt, không làm tốt thì tự cô ta xoay sở.”

Lưu Quyền vuốt quần áo, cười với Kha Việt: “Kha tổng, Tinh Diệu và Cách Mộc là thủy chung hợp tác, tôi còn chút chuyện, tôi đi trước, mọi người tiếp tục trò chuyện.”

Kha Việt gật đầu, Lưu Quyền giơ chân đi, có lẽ hơi tức, Vươn Thái Cốc ngồi ở trên sô pha, cả người run rẩy.

Liễu Trạch nhìn hắn, thấy hắn không có ý muốn nói chuyện tiếp, liền đứng dậy, nói: “Chúng ta cũng đi thôi, đi vào phòng làm việc của tôi trước.”

Vương Thái Cốc vẫn ngồi yên, trong tay nắm điện thoại, không biết là muốn gọi cho ai, hay là đang đợi điện thoại gì.

***

Bốn người đến phòng làm việc của Liễu Trạch, Liêu Trạch liền nói: “Chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai người, nhưng… Nhiễm NHiễm, em tới đây với chị một chút.”

Chương NHiễm Nhiễm mờ mịt theo Liễu Trạch đi vào phòng nghỉ của chị, Liễu  Trạch nói: “Nhiễm Nhiễm, chị quyết định nghỉ việc.”

Chương Nhiễm NHiễm kinh ngạc: “Từ chức? Vì sao? Tự nhận trách nhiệm từ chức? Không cần thiết chứ?”

Liễu Trạch nói: “Tự nhận trách nhiệm từ chức… Muốn nói vậy cũng được, nhưng chị muốn, có lẽ chị nên nghỉ ngơi một chút. Em cũng biết đấy, chị mới chia tay với Chu Hạo.”

Chương Nhiễm Nhiễm khó chịu nhìn chị: “Thế nhưng mà…”

“Từ trước đến giờ hắn đều ở một chỗ với Ninh Phẩm Đông.” Liễu Trạch vuốt trán, “Qúa giống phim rồi, ngay cả chính chị cũng không tiếp nhận được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.