Đọc truyện Ảnh Hậu Trọng Sinh – Chương 63: Thật nực cười
Buổi tối Chu Hạ Ninh gọi điện thoại cho Trang Dực: “Trước kia khi quay phim cô ta cũng như vậy sao?”
Trang Dực trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Không phải… Trước kia khi anh quay phim cùng cô ta, nhiều nhất cũng chỉ mang theo ba đến bốn người thôi. Nhưng cũng khá lâu rồi anh chưa quay phim cùng với cô ta.” Trang Dực dừng một chút, sau đó mới nói: “Hạ Ninh, có chuyện này anh vẫn chưa nói với em, em có còn nhớ đạo diễn Trần Hoài Trúc của’Về nhà’ không? Em đã đi thử vai rồi đó?”
Chu Hạ Ninh giật mình: “Đương nhiên nhớ rõ.”
“Kỳ thật lúc đó nhân vật này đạo diễn Trần đã chọn em làm diễn viên chính, nhưng Phạm Duyệt Tân… Thông qua mối quan hệ với đạo diễn Trần để đoạt vai diễn.” Trang Dực chậm rãi nói: “Khi anh biết thì mọi chuyện đều đã định. Anh không biết vì sao cô ta nhằm vào em… Có lẽ là do có quan hệ với anh.”
Trang Dực nói rất cẩn thận, hắn và Phạm Duyệt Tân là bạn bè nhiều năm, giữa Phạm Duyệt Tân và Chu Hạ Ninh chỉ có mối quan hệ bắc cầu duy nhất là hắn. Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, rõ ràng Phạm Duyệt Tân không có tình yêu nam nữ với hắn, nhưng vì sao lại không có phong độ mà nhằm vào Chu Hạ Ninh như vậy.
Chu Hạ Ninh nhất thời không biết nói gì.
“Em đừng hiểu lầm! Tuy rằng trước đây anh có cảm giác rung động với cô ta, nhưng là do khi đó tuổi còn nhỏ, lúc ấy người khác phái có quan hệ tốt nhất với anh chỉ có cô ấy, điều này cũng rất bình thường đúng không?” Giọng điệu của Trang Dực có chút không xác định, sợ Chu Hạ Ninh tức giận ngắt điện thoại: “Anh đã sớm không còn cảm giác gì với cô ta, chỉ vì quen biết đã nhiều năm, cho nên mới coi cô ấy là bạn bè thôi. Đương nhiên, hiện tại ngay cả bạn bè cũng không phải, sau này anh và cô ta cũng sẽ không có liên hệ, thật sự, anh thề!”
Chu Hạ Ninh nghe Trang Dực trịnh trọng thề, nhịn không được nhếch khóe miệng, nhưng ngoài miệng lại không chịu buông tha: “Hừ, ai biết. Em cũng không thể mỗi ngày đều đi theo anh. Anh nói không có quan hệ thì vì sao cô ta lại đối xử với em như vậy? Em đắc tội với cô ta ở chỗ nào? Hơn nữa, hôm nay ánh mắt cô ta nhìn em giống như em có thù với cô ta vậy. Trang Dực, anh có chuyện gì gạt em phải không?”
“Đương nhiên là không có!” Trang Dực hoảng sợ: “Ngày mai anh xin phép nghỉ tới gặp em nhé? Nếu cô ta có làm cái gì không đúng, anh sẽ giáp mặt nói rõ ràng!”
Chu Hạ Ninh nhíu nhíu mày: “Anh tới làm cái gì? Đừng, em chỉ tùy tiện nói một chút thôi. Nếu anh thật sự nói gì với cô ta, em cào chết anh!”
“Được được được, tùy tiện thôi, em muốn thế nào thì như thế đấy.” Trang Dực vội vàng đồng ý sợ Chu Hạ Ninh ghét bỏ hắn lắm chuyện, dừng một chút, hắn nói thêm: “Vương Vũ Thần mặc dù là đệ tử đắc ý của Trần Hoài Trúc, nhưng tính cách của hắn em cũng biết, hơn nữa… Dù sao, nếu Phạm Duyệt Tân làm gì quá phận, em cũng không cần khách khí. Có chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Chu Hạ Ninh cúp điện thoại, nhớ tới thái độ ngày hôm nay của Phạm Duyệt Tân, cảm thấy có lẽ Vương Vũ Thần cũng đang rất đau đầu. Diễn viên như vậy, rõ ràng là không để đạo diễn vào mắt.
Ngày thứ hai, dự cảm của Chu Hạ Ninh đã trở thành sự thật.
Hôm nay khi cô vừa đến trường quay, đã thấy Tiêu Điều nháy mắt với cô, cô đi qua dùng khẩu hình hỏi: Làm sao?
Tiêu Điều hất hàm về phía đám người của Phạm Duyệt Tân đang đứng nói chuyện với Vương Vũ Thần cách đó không xa, quay đầu nhìn người đến người đi xung quanh, cúi đầu bắt đầu gửi tin nhắn.
Chu Hạ Ninh vội vàng lấy điện thoại di động ra, chỉ chốc lát đã nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Điều gửi đến.
Vừa rồi Phạm Duyệt Tân đưa biên kịch tư của mình đi tìm Vương đạo diễn, tôi nghe lén được một chút, hình như là bảo cô ta không hài lòng với kịch bản này, cho nên muốn sửa chữa một chút.
Chu Hạ Ninh nhìn trợn mắt há mồm, ngẩng đầu nhìn Phạm Duyệt Tân cách đó không xa, Vương Vũ Thần bị cô t ache mất nên không thấy vẻ mặt, nhưng cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Vương Vũ Thần.
Vương đạo diễn cũng không phải là đạo diễn nhỏ để có thể tùy tiện thay đổi như vậy, cô ta thật đúng là phách lối mà!
Cô nhắn tin trả lời Tiêu Điều.
Tiêu Điều ngẩng đầu cười cười với cô, nụ cười đầy châm chọc.
Phạm Duyệt Tân chỉ tham gia giới giải trí sớm hơn bọn họ vài năm mà thôi, còn tự coi mình là chị lớn trong giới giải trí hay sao?
Chỉ chốc lát sau Đoàn Thuần cũng đã tới, vẻ mặt hắn cũng không quá tốt, đang nói chuyện với trợ lý, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Phạm Duyệt Tân và Vương Vũ Thần.
Chu Hạ Ninh và Tiêu Điều liếc nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu Đoàn Thuần đã nghe được tiếng gió.
Đầu mày Chu Hạ Ninh khẽ nhướn, nghe tiếng được tiếng mất không rõ ràng từ phía bên kia truyền lại. Trong lòng cô có chút tò mò, Phạm Duyệt Tân muốn sửa như thế nào? Chẳng lẽ là muốn lược bỏ bớt vai diễn của mình?
“Chị Hạ Ninh, có người tìm!” Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhậm cười đi tới, phía sau cô ấy là Lê Huyền.
“Chị họ.” Chu Hạ Ninh vui vẻ cười bước nhanh khoác tay Lê Huyền.
“Xế chiều hôm nay chị quay phim gần đây nên thuận tiện ghé thăm em một chút.” Khi nói câu này vẻ mặt Lê Huyền vẫn cao ngạo như cũ.
Từ lần trước, sau khi hai người trò chuyện cởi mở, quan hệ cũng tiến triển tích cực, tuy rằng sự thân mật không bằng lúc còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn đã khôi phục tình cảm chị em tốt.
“À, mẹ chị làm điểm tâm.” Lê Huyền buông hộp đồ ăn trong tay, quay đầu quan sát một chút, sau đó khẽ cau mày liếc mắt nhìn, cằm hất về hướng Vương Vũ Thần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Hạ Ninh nhìn đám người Phạm Duyệt Tân mang đến, lôi kéo Lê Huyền ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói nhỏ bên tai cô: “Nghe bảo cô ta muốn sửa kịch bản, tìm Vương đạo diễn bàn bạc lại.”
Lê Huyền nhướn mày, khẽ nhếch khóe môi như cười như không, vẻ mặt châm chọc nói: “Thật nực cười.”
Chu Hạ Ninh xì một tiếng nở nụ cười.
Chị họ của cô cao lãnh như vậy, đáng yêu chết mất thôi!
Nếu so vẻ cạo ngạo thì Phạm Duyệt Tân đã thua Lê Huyền cả một cấp, trông rất kém cỏi.
Tiêu Điều cũng lại đây chào hỏi, nghe được đánh giá của Lê Huyền cũng nở nụ cười: “Chị Huyền nói thật chuẩ!” Nói xong giơ ngón tay cái với Lê Huyền.
“Mọi người cứ để cô ta nháo loạn như vậy?” Lê Huyền trừng mắt nhìn Chu Hạ Ninh, đứng bật dậy bước nhanh tới đó.
Chu Hạ Ninh cùng Tiêu Điều nhanh chóng trao đổi ánh mắt, cũng vội vàng đi theo qua.
Lê Huyền và Vương Vũ Thần từng hợp tác qua vài bộ phim, cũng có giao tình với Vương đạo diễn.
Lê Huyền đi đến bên cạnh, mấy người đó đang nói chuyện thật hăng, hoàn toàn không chú ý đến cô, cô vỗ tay xuống mặt bàn bên cạnh, nháy mắt “Ba” một tiếng, cả đám người đang thảo luận sôi nổi đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Sau đó, Chu Hạ Ninh nhìn thấy vẻ mặt vốn đang cau có không kiên nhẫn của Vương Vũ Thần liếc nhìn thấy Lê Huyền thì hòa hoạn lại.
Cô rất có hứng thú nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt chị họ nhà mình rồi lại chuyển qua vẻ mặt của Vương Vũ Thần.
Lúc này, sự quan tâm của cô không phải là kịch bản sẽ bị thay đổi thành cái dạng gì, mà là mấy lời Trang Dực từng lơ đãng nhắc tới.
Nói hắn và Lê Huyền không hề có quan hệ, cùng lắm chỉ là trao đổi bí mật thôi. Nếu cô ấy dám để lộ bí mật, anh cũng sẽ bật mí ngay.
Lúc ấy Lê Huyền tìm cô ăn cơm, Trang Dực chơi xấu bám dính, sau đó bị Chu Hạ Ninh tung chưởng tách ra, lúc ấy Trang Dực ai oán nói như vậy, khi đó Chu Hạ Ninh sốt ruột muốn đi nên cũng không có truy cứu sâu.
Nhưng vừa rồi, rõ ràng cô đã nhìn thấy sự kinh ngạc vui vẻ xuất hiện trên khuôn mặt luôn luôn trấn định, lạnh lùng cao ngạo của Vương đạo diễn.
Kinh ngạc vui vẻ? Là bởi vì thấy Lê Huyền?
“Vương đạo diễn, hôm nay mọi người không quay phim sao? Không quay thì tôi và Hạ Ninh sẽ đi dạo phố.” Tư thái của Lê Huyền không đổi, ánh mắt tùy ý liếc Phạm Duyệt Tân, sau đó nhìn Vương Vũ Thần.
“Lập tức sẽ quay.” Vương Vũ Thần vội vàng nói.
“Nhưng tôi nghe nói kịch bản còn chưa bàn bạc xong. Đã muốn quay phim, kịch bản còn chưa hoàn thiện, anh đang đùa tôi sao?” Lê Huyền không chút khách khí đối với Vương Vũ Thần.
“Lê Huyền, tôi đang thảo luận chuyện kịch bản với Vương đạo diễn, chuyện này là chuyện cơ mật của đoàn phim chúng tôi, cô có thể tránh đi một chút được không?” Phạm Duyệt Tân cau mày nhìn Lê Huyền.
Cô ta và Lê Huyền mặc dù cùng một công ty, nhưng vẫn không hợp nhau, bình thường khi đối mặt với truyền thông đều giả vờ tươi cười.
Không ai có thể chập nhận trên một địa bàn lại có hai chị cả cả.
“Phạm Duyệt Tân, từ lúc nào cô lại kiêm chức biên kịch nữa vậy? Tôi thật không biết đấy.” Lê Huyền nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng.
Dám bắt nạt em họ cô? Cũng không hỏi thăm một chút xem Lê Huyền cô là người bao che khuyết điểm như thế nào ư?
Phạm Duyệt Tân hừ lạnh một tiếng, không có ý định dây dưa với Lê Huyền, chỉ quay đầu nhìn Vương Vũ Thần nói: “Vương đạo diễn, ý của tôi chính là như vậy, kịch bản có vấn đề, tôi không thể diễn.”
“Kịch bản không thể sửa.” Vương Vũ Thần không nhượng bộ Phạm Duyệt Tân chút nào, vẻ mặt càng ngày càng không kiên nhẫn.
Nói thật, ngay từ đầu nhân vật này hắn không hề chọn Phạm Duyệt Tân, chỉ là cô ta chủ động tới cửa xin diễn, cộng thêm mối quan hệ với sư phụ, cho nên mới sửa đổi nhân vật cho hợp với cô ta.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ đến, Phạm Duyệt Tân dĩ nhiên lại là một diễn viên ngạo mạn như vậy. Có lẽ cô ta ăn chắc hắn vì nể mặt sư phụ mà nhượng bộ cô ta hay sao?!
Hắn nhìn Lê Huyền đang mắt lạnh trừng hắn, trong lòng càng thêm không kiên nhẫn: “Tôi là đạo diễn, tôi quyết định. Nếu cô cảm thấy kịch bản này cô không thể diễn, tôi có thể tìm người khác diễn.”
Lời này của Vương Vũ Thần có chút nghiêm trọng. Ý của hắn là nếu Phạm Duyệt Tân tiếp tục gây sự hắn sẽ không ngại đổi người.
Phạm Duyệt Tân nghẹn khí ở yết hầu, tức giận đến mức sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Lê Huyền lại cười lạnh: “Đúng nha, tôi đang muốn diễn đây, hay là chị Phạm bỏ đi để tôi nhặt lại vậy?”
Cô nói nửa thật nửa giả, vẻ mặt Phạm Duyệt Tân càng thêm khó coi.
Biên kịch bên cạnh càm kịch bản mới in ra không biết phải làm sao, cảm thấy tập giấy trên tay nặng tựa ngàn cân.
Cô cũng chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi, không có quan hệ gì hết a!
“Diễn hay không diễn? Nói một tiếng đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.” Vương Vũ Thần không còn kiên nhẫn, cầm kịch bản trong tay ném lên trên bàn.
Phạm Duyệt Tân cắn răng, chịu đựng nỗi xấu hổ và giận dữ ở đáy lòng, quay đầu đi vào phòng trang điểm riêng giành cho cô ta.
Cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi, trợ lý của cô ta đỏ mặt cúi đầu giải thích với Vương Vũ Thần: “Vương đạo diễn, thật xin lỗi, chị Phạm tỷ cũng là muốn tốt hơn thoi, anh cũng biết cô ấy đối với công việc đều rất chuyên nghiệp.”
Lê Huyền vốn còn muốn châm chọc thêm vài câu, nhưng lại nghĩ trợ lý của Phạm Duyệt Tân là vô tội, nói cho cùng cũng rất đáng thương, cô đã sớm nghe thấy người trong công ty oán giận Phạm Duyệt Tân, người làm việc bên cạnh chắc cũng không dễ chịu gì.
Cô khinh thường bĩu môi.
Mỗi lần đều diễn vẻ hiền lương thục đức, nhưng không thể nào che dấu nổi cái đức hạnh vốn có, nghe nói khi tâm tình cô ta không tốt còn thích xả giận lên người trợ lý bên cạnh!
Người bốn phía dần tan đi làm việc của mình.
Vương Vũ Thần cúi đầu sửa sang lại kịch bản, khóe miệng lại nhẹ nhàng giật giật hỏi nhỏ: “Đến đây lúc nào?”
Lê Huyền quay đầu liếc hắn một cái: “Tới tìm em họ em.” Nghĩ nghĩ, cô thấp giọng nói: “Đã nói với anh rồi, đừng để người ta bắt nạt em họ em!”
Vương Vũ Thần ngẩng đầu lơ đãng đánh giá: “Em không đến, anh cũng không đồng ý.”
Lê Huyền lúc này mới hài lòng cười cười: “Vương đạo diễn quấy rầy rồi.”
Nói xong, cô thoải mái bước về phía Chu Hạ Ninh.