Đọc truyện Ảnh Hậu Trọng Sinh – Chương 60: Nghe máy
Đợi đến khi Chu Hạ Ninh biết được, vai nữa chính còn lại của ‘Kẻ tình nghi’ chính là Phạm Duyệt Tân, trong lòng cô có chút không thoải mái.
Vương Vũ Thần là học trò của Trần Hoài Trúc, mà Phạm Duyệt Tân và Trần Hoài Trúc lại cóquan hệ mập mờ không thể nói ra, Phạm Duyệt Tân có thể có được vai diễn trong phim của Vương Vũ Thần cũng không có gì là khó hiểu.
Lúc trước Phạm Duyệt Tân thông qua quan hệ mờ ám với Trần Hoài Trúc để đoạt lấy vai diễn trong phim ‘Về nhà’ của cô, cộng thêm thái độ ngạo mạn của cô ta khi gặp cô trước đó, và đương nhiên, quan trọng nhất là mối quan hệ giữa Phạm Duyệt Tân và Trang Dực. Nghĩ đến tất cả nhưng chuyện này, trong lòng Chu Hạ Ninh cũng có chút ác cảm.
Cô cảm thấy bản thân có chút suy nghĩ tiêu cực thái quá về Phạm Duyệt Tân, nhưng không thể phủ nhận, cô và Phạm Duyệt Tân có lẽ chính là trời sinh không hợp nhau.
Cô không thể không để ý, cứ như có chiếc xương cá mắc ở họng, dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cứ mắc ở họng, thật khó chịu!
Chu Hạ Ninh thừa nhận, dù cô tự nhận bản thân khá chuyên nghiệp, nhưng khi đối mặt với tình địch, cô vẫn lòng dạ hẹp hòi mà xét nét.
Cô không biết Trang Dực có biết hay không, nhưng năm phút trước chị Đỗ gọi điện báo rằng ‘Kẻ tình nghi’ đã xác nhận danh sách diễn viên chính, cô cau mày nhắn tin cho Trang Dực.
Hai nhân vật chính còn lại của ‘ Kẻ tình nghi’ được xác nhận là Đoàn Thuần và Phạm Duyệt Tân!
Nhắn tin xong, cô lại có chút hối hận. Mấy ngày trước, bản thân còn cười nhạo Trang Dực thích ăn dấm chua bậy bạ, cô hiện tại thì sao? Đây có được tính là ám chỉ bản thân đang ghen tuông hay không?
Nhưng việc này nói đến cùng cũng không hề có quan hệ gì với Trang Dực đâu nhỉ?
Cô nhìn tin nhắn đã gửi đi, tự an ủi bản thân: Phụ nữ khi yêu tất nhiên là có cái quyền cố tình gây sự! Mà đàn ông khi yêu tất nhiên phải có nghĩa vụ bao dung vô điều kiện!
Vừa nghĩ như thế, cô lại cảm thấy thật đúng lý hợp tình nha!
Nửa giờ sau, Trang Dực gọi điện thoại tới.
Chu Hạ Ninh cố ý để chờ một chút mới nhận máy: “Alo.”
Trang Dực vừa nghe giọng điệu lười nhác của Chu Hạ Ninh thì trong lòng bất an: “Hạ Ninh, buổi sáng tốt lành…”
“Buổi sáng cái gì chứ, tôi sắp ăn bữa tối rồi!”
“À, chào buổi chiều.” Trang Dực rất biết nghe lời, vội vàng sửa miệng: “Chuyện đó anh thật sự không biết!”
“Ừm.” Chu Hạ Ninh thản nhiên trả lời bằng âm mũi.
“Nếu em không thoải mái, anh có thể bảo công ty hủy hợp đồng này? Để Phạm Duyệt Tân hủy không nhận vai diễn nữa!” Sau khi Trang Dực nhận được tin nhắn, dùng đúng mười lăm phút để đánh răng rửa mặt và suy xét vấn đề này, cuối cùng chỉ nghĩ ra được một biện pháp như vậy.
Chu Hạ Ninh choáng nên không trả lời.
“Để anh thông báo với công ty, về sau Phạm Duyệt Tân không được ký hợp đồng cùng một bộ phim với em!” Trang Dực tiếp tục cam đoan.
Trang Dực nói nhẹ nhàng bâng quơ cứ như việc hủy một cái hợp đồng cũng giống với việc hắn hắn hẹn cùng ăn tối nhưng lại không đi ăn. Nhưng Chu Hạ Ninh biết, việc đo đương nhiên không đơn giản như vậy. Chỗ Vương Vũ Thần, chỗ công ty Tinh Diệu và phía đại diện của Phạm Duyệt Tân đều không phải là người dễ nói chuyện như vậy, một ngôi sao khi hủy hợp đồng có thể phải bồi thường từ mấy trăm nghìn đến hơn vài triệu tệ, cho dù Trang Dực có là giám đốc cũng không thể dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng cô lại cảm thấy: chỉ cần cô mở miệng, Trang Dực sẽ làm hết khả năng.
“Không cần. em không có ý này.” Trong nháy mắt, Chu Hạ Ninh có chút ngượng ngùng: “Ta chỉ muốn nói với anh…”
“À.” Trang Dực đương nhiên không tin Chu Hạ Ninh nhắn tin này chỉ là muốn báo tin cho hắn biết: “Nếu em thật sự không thích diễn chung với cô ta, không có vấn đề gì, cùng lắm thì anh tự mình đi tìm Vương Vũ Thần, đổi sang Lê Huyền là được.”
“Không cần, thật không có chuyện gì. Lê Huyền bận rộn như vậy, không chắc có thời gian tham gia đâu. Em thật sự chỉ là tùy tiện nói một chút.” Chu Hạ Ninh vội vàng cường điệu.
“Vậy thì được rồi.”
“Anh chừng nào mới trở về?” Chu Hạ Ninh nghĩ đến chuyện Trang Dực đã đi được một tuần, lúc đầu thì chưa cảm thấy gì, nhưng sau một hồi nói chuyện, nghe thấy tiếng nói bên kia điện thoại, mới phát hiện bản thân cũng rất nhớ hắn.
“Buổi chiều ngày mai.” Trang Dực ngáp một cái, sau khi bình tĩnh lại, tiếng nói có vẻ lười nhác: “Vì tiết kiệm kinh phí, mấy ngày nay, mỗi ngày đều phải quay đến rạng sáng, anh lại nhớ đến thời gian khi còn làm nhà sản xuất, khâu nào không đủ tiền, anh chỉ bút vung lên ký vài chữ là ổn thỏa.”
Chu Hạ Ninh bị giọng điệu nhà giàu mới nổi của Trang Dực làm cho tức cười.
Hai người nói chuyện trong chốc lát nói, Trang Dực còn phải quay phim, Chu Hạ Ninh chủ động cúp điện thoại, nghe giọng điệu lưu luyến không muốn tắt điện thoại của Trang Dực ở đầu dây bên kia, cô giật mình, quyết định buổi chiều ngày mai sẽ tự mình đi đón hắn.
Mặc dù có khả năng bị lộ, nhưng chỉ cần cô chuẩn bị thỏa đáng thì vẫn an toàn nhỉ?
Chu Hạ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm, nhất thời tinh thần tỉnh táo, từ trên giường đứng dậy, bắt đầu lục tìm quần áo.
Mặc thế nào để không quá nổi bật, đứng trong đám đông không bị nhận ra đây?
***
Đợi đến khi máy bay hạ cánh, tiếng radio vang lên, Trang Dực đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, tuy rằng ngồi máy bay lâu như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến sắp về tới thành phố H, hắn lại không nhịn được mà cong khóe môi.
Hạ Ninh nhà hắn đang ở đây chờ hắn về.
Mấy ngày nay, Chu Hạ Ninh ngoài quay quảng cáo mất hai ngày, thời gian khác đều ở nhà. Khi hắn trở về sẽ có vài ngày nghỉ ngơi, có lẽ nên tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi.
Hắn vừa nghĩ đến đây thì nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, hắn và Hạ Ninh còn chưa từng đi du lịch chung lần nào!
Hắn quay người lấy ba lô từ trên giá để hành lý xuống, cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Không thể nghĩ! Không thể nghĩ!
Hắn trấn định lại, cất bước đi ra ngoài.
“Tiểu Nhậm, xe đã tới chưa?”
Tiểu Nhậm đi phía sau Trang Dực, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: “Đã tới.” Kỳ thật khóe miệng đã nhếch lên rất cao.
Loại hành động bí mật tạo sự kinh ngạc này thật phấn khích! Hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt vui mừng của anh Trang.
Lần trước anh Trang kiểm tra sức khoẻ, xác định không có bệnh tim hay cao huyết áp đâu nhỉ?
Trang Dực bình thường hay cười, thật ra nụ cười đó của hắn chỉ là giả tạo, chỉ khi nào gặp người nhà hoặc nhìn thấy Chu tiểu thư mới nở nụ cười chân thành. Nói tính cách hắn tốt không bằng nói hắn giả bộ quá đỉnh.
Aiz, thật sự là một diễn viên trời sinh nha! Không giống hắn, hỉ nộ ái ố gì cũng đều biểu hiện hết ở trên mặt.
Tiểu Nhậm lúc cười cười lúc lại nhíu mày lắc đầu, không phát hiện Trang Dực ở phía trước đang quay đầu nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc.
Trang Dực đi lối ra VIP, tuy rằng cũng bị mấy người đi qua phát hiện chụp trộm vài tấm ảnh, nhưng hắn cũng đã quen, đợi đến khi lên xe, hắn quay đầu nói với Tiểu Nhậm: “Tôi về chung cư, vài ngày nữa không có việc gì chứ?”
“Vâng anh Trang, chưa có sắp xếp nào cả, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé!” Nói dứt lời, Tiểu Nhậm cũng cất xong hành lý, bước sang bên cạnh cười híp mắt nhìn hắn.
Trang Dực kỳ quái nhìn cậu: “Cậu vì sao không lên xe?”
Tiểu Nhậm vẫn cười híp mắt lắc đầu: “Em còn có việc, nên anh về một mình đi.”
Trang Dực tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không miễn cưỡng: “Vậy được, chính ngươi coi chừng.” Nói xong, hắn an vị hảo, đóng cửa xe lại.
Xe chầm chậm rời đi trước mắt Tiểu Nhậm, khi Tiểu Nhậm có phản ứng thì lập tức xụ mặt xuống: “Qua sông đoạn cầu! Tôi còn chưa thấy vẻ mặt của anh Trang đâu!”
Tiểu Nhậm ở lại một mình, vẻ mặt thất vọng.
Trang Dực trợn mắt há hốc mồm nhìn người lái xe.
Hất mũ lưỡi trai lên, mái tóc dài hơi rủ xuống, nụ cười tươi quả thực không thể đẹp hơn!
Trang Dực chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, lắp bắp nói không rõ ý: “Lão, lão Chu đâu? Không phải, anh muốn nói, Hạ Ninh tại sao em lại lái xe? Ai nha, anh quá vui mừng rồi!”
Trang Dực nở nụ cười, chống tay lên ghế phụ lái ngây ngốc ngắm gò má của Hạ Ninh.
“Lão Chu hôm nay xin nghỉ, anh còn không biết xấu hổ gọi người ta tăng ca ư?” Thừa dịp đèn đỏ, Chu Hạ Ninh dừng xe, quay đầu cười nhìn Trang Dực.
Tuy rằng lặn lội đường xa, hưng trên tinh thần Trang Dực sáng láng, không chút nào mệt mỏi nào.
“Vậy em làm lái x echo anh, ta phải trả tiền lương là bao nhiêu đây?” Trang Dực cười thật vui vẻ, đôi mắt đào hoa như tỏa sáng lấp lánh: “Vậy anh phải đem toàn bộ tài sản chắp tay dâng lên. Bằng không làm sao có thể trả đủ tiền lương cho em đây.”
Chu Hạ Ninh mím môi cười nhẹ, thấy đèn đỏ phía trước đã chuyển xanh, tầm mắt lại quay về phía trước.
“Sauk hi lấy được giấy phép lái xe em mới thử đi có một lần, anh tốt nhất là đừng có phân tán lực chú ý của em.” Chu Hạ Ninh phải báo trước, cô thật sự không tin tưởng khả năng lái xe của mình cho lắm, gượng tay vô cùng, ngày hôm qua còn cố ý mượn xe của mợ để tập luyện hơn một giờ đồng hồ, vừa rồi từ nội thành đi đến sân bay, đi xe chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ cô lại đi mất cả một tiếng, may mắn cô tự biết khả năng của bản thân nên cô đã xuất phát từ sớm.
Trang Dực hoảng sợ, nhìn nhìn tình hình giao thông phía trước, cẩn thận đề nghị: “Hay là em dừng xe vào lề đường để anh lái xe cho.”
Chu Hạ Ninh liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu: “Anh yên tâm đi, em sẽ nghiêm túc lái xe, chỉ là có hơi chậm một chút, khẳng định sẽ đến được nhà anh.”
Trang Dực vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: “Vậy em tập trung một chút, tập trung một chút!”
Đợi đến khi xe dừng ở chỗ đỗ xe trong chung cư của Trang Dực, hắn mới cảm thấy bản thân mướt mồ hôi. Hắn hạ quyết tâm sau này bản thân sẽ nhận vai trò tài xế, còn Chu Hạ Ninh vãn cứ ngoan ngoãn làm hành khách thôi, không cần phải khổ cực như vậy…
Xuống xe, Chu Hạ Ninh bỏ mũ lưỡi trai, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Trang Dực nhìn mái tóc dài xõa tung của Chu Hạ Ninh, tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Tính toán thì bọn họ đã tám ngày không gặp nhau! Lúc này hắn mới hiểu câu nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu’ là như thế nào.
Hai người đến cửa chung cư của Trang Dực, Chu Hạ Ninh quen thuộc mở cửa giúp Trang Dực, vừa mở cửa ra, Trang Dực mới biết hóa ra còn có sự kinh hỉ thứ hai.
Hắn nhìn một bàn đồ ăn, kinh ngạc đến không khép miệng được: “Đều là em làm?”
Chu Hạ Ninh có vẻ lúng túng dời mắt: “Không phải…” Cô ho nhẹ một tiếng, thành thật khai báo: “Em tới khách sạn Tứ Quý đặt mang về, đều là đồ ăn anh thích.”
Câu cuối cùng, cô cố ý cường điệu lên.
Trang Dực nở nụ cười, đặt hành lý xuống, vươn tay ôm lấy người vào trong lòng, cúi xuống hôn một cái.
“Hạ Ninh, anh rất vui vẻ! Em vì anh mà sáp xếp như vậy khiến anh vui vẻ hạnh phúc hơn bất cứ món quà nào khác!”
Chu Hạ Ninh áp sát thân thể vào người Trang Dực, chỉ cảm thấy nhớ thương trong lòng dần chuyển thành quyến luyến rung động, vươn tay ôm lấy eo hắn, kiễng chân cắn một cái vào cằm hắn.
“Còn vài món ăn em vẫn đang hâm nóng trong phòng bếp, anh chờ một chút.” Nói xong, cô đẩy Trang Dực ra chạy thẳng vào phòng bếp.
Trong lòng cảm động ngọt ngào vì hành động của Chu Hạ Ninh, Trang Dực nhất thời động tình muốn ôm hôn người nào đó một chút, để an ủi nỗi khổ tương tư, không nghĩ đến nhất thời không để ý đã bị Chu Hạ Ninh đẩy lùi hai bước.
Hắn không kịp giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hạ Ninh chạy tới phòng bếp, hắn cúi đầu nhìn hai tay trống không, cảm thấy lòng thật trống trải.
Hạ Ninh! Ăn cơm không cần nóng vội đâu! Nên thỏa mãn một chút khát vọng khác của anh đã chứ!