Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc

Chương 154


Đọc truyện Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc – Chương 154

“Ông nội ơi, cháu và Tử Y vừa mới quen nhau thôi, bây giờ nói về vấn đề kết hôn thì không thích hợp cho lắm.” Trong lời nói của Sở Ngao Dư có chút ý lạnh lùng, rõ ràng Ông nội biết được tình hình cơ thể của anh, sao lại cứ nói những đề tài như thế này chứ, anh và Tử Y, vốn không thể kết hôn được!

“Sao lại không thích hợp chứ, quen nhau không phải để sau này kết hôn sao? Nếu đã như vậy sao lại kêu ca như thế chứ!” Ông chủ Sở không bằng lòng nên phản bác, trong thần sắc lại có chút u buồn, làm sao Ông không biết được tình hình của cháu mình chứ, nhưng với cương vị một người Ông, Ông cũng có chút ít kỷ.

Ông chủ Sở biết Sở Ngao Dư không muốn khiến tâm trạng Hoàng Phủ Tử Y nặng nề, nhưng lại hy vọng cháu mình lúc còn sống được chung sống với người mình yêu thương, tuy làm như vậy rất có lỗi với Hoàng Phủ Tử Y, nhưng Ông và nhà họ Sở sẽ bù đắp thật tốt cho cô, vả lại chẳng phải tụi nó đang yêu nhau đấy sao, hai người yêu nhau thì tự nhiên sẽ sống cùng nhau thôi!

“Ông nội à! Sở Ngao Dư cảm thấy áp bức bất mãn, trong giọng điệu đầy giận dỗi, anh cũng biết cách nghĩ của Ông nội, nhưng làm sao có thể, dù có chết anh cũng không muốn vạ lây khiến Tử Y mệt mỏi!


Ánh mắt Ông chủ sở rưng rưng đầy xin lỗi và bất lực.

“Haiz, Bố, những việc này sau này hãy nói, bữa tối sẵn sàng rồi ạ, chúng ta dùng bữa thôi.” Cha của Sở Ngao Dư xoa dịu tình huống lúc ấy, nhìn ông vốn là một người đàn ông rất nghiêm nghị, ít nhất cũng giống Sở Ngao Dư tới ba phần, nhưng khổ nỗi cá tính mỗi người trong nhà ai nấy đều cố chấp, so ra mà nói, việc giải hòa này, chỉ có thể để ông làm.

“Đúng rồi, ăn cơm trước thôi.” Doãn Nhiễm cũng nói thêm một câu thích hợp vào, ngữ điệu điềm đạm, nhìn không ra thái độ của bà.

Bàn ăn của nhà họ Sở là hình chữ nhật dài, Ông chủ Sở ngồi giữa vị trí chính giữa, ông Sở cùng bà Sở ngồi kế một bên, em trai Sở ngồi kế bà Sở, Sở Ngao Dư dẫn Hoàng Phủ Tử Y ngồi một phía còn lại, trên bàn bày đầy mười món ăn,rất đầy đủ nhưng không quá phô trương.

“Ăn cơm nào.” Sau khi Ông chủ Sở lên tiếng, mọi người bắt đầu ăn, cũng chẳng có ai nói chuyện, đại khái là theo quy tắc ăn cơm không nói chuyện, ngay cả đứa bé năm tuổi cũng biết tự mình cầm đũa lên, cắm mặt nhiệt tình tập trung ăn, không cần khiến ai phải bận lòng lo lắng cả.

Sở Ngao Dư ăn rất ít, nhưng lại muốn Hoàng Phủ Tử Y ăn nhiều thêm, anh ngồi kế bên, tuy không nói gì, nhưng lại luôn bận gắp đồ ăn cho Hoàng Phủ Tử Y, khiến cho những người lặng lẽ ăn cơm còn lại cũng không kiềm được lâu lâu cứ nhìn trộm.


Này là con nhà ai đây, sao lại chu đáo đến thế, không giống người trước kia mà họ từng quen biết chút nào!

“Haiz!” Ông chủ Sở nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng kìm lòng không đặng, đứa cháu này quả nhiên là để cho người khác nuôi, nếu không thì sao lại không biết gắp thức ăn cho Ông chứ! Không thể không nói, Ông chủ Sở thật là người ông hay ganh tị hờn ghen ấy chứ.

Sở Ngao Dư quay qua nhìn lấy ông nội, nhưng chưa đợi ông nội giãi bày xong sự uất ức xong, thì đã quay qua gắp tiếp thịt cho Hoàng Phủ Tử Y, và còn ôn tồn nói: “Món sườn thịt cừu này là món ăn đặc trưng của đầu bếp Tôn, em ăn nhiều một chút.”

Hoàng Phủ Tử Y cũng không ngại thử vài miếng, mùi không tệ chút nào, nên nói rằng: ”Vị rất ngon, anh cũng ăn nhiều vào.” Vốn không thói quen không nói chuyện khi ăn chút nào.


“Ừ.” Sở Ngao Dư nhìn thấy Hoàng Phủ Tử Y thích thú, nên chính anh cũng ăn thêm một ít, cả bữa cơm, gần giống như ăn cả hai bữa cơm, nên anh ấy cũng cảm thấy no căng bụng.

“Sau này Tử Y nên thường xuyên qua đây một chút.” Sau bữa cơm, bà Sở cảm thấy có chút lạc lõng, lại có chút an ủi mà nói, trước giờ vốn biểu cảm nhạt nhẽo, cuối cùng cũng nhiều hơn một chút ấm áp.

“Chị Tử Y đến rồi, anh trai cũng chịu ăn nhiều hơn” Tiểu Đậu Đinh năm tuổi thông minh nhanh nhảu nói một câu, giải thích bổ sung cho suy nghĩ của mẹ mình.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.