Đọc truyện Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng – Chương 28: Ôn nhu
Tiệm cà phê, Cố Sênh Sênh đến sớm hơn giờ hẹn. Trên bức tường gạch trắng treo vài bức tranh theo trường phái trừu tượng, không khí trộn lẫn mùi thơm của các loại bánh tráng miệng mới ra lò, ngọt ngào béo ngậy khiến thực khách không khỏi chép miệng, âm hưởng nhạc jazz nhẹ nhàng gợi lên, cực kỳ giống giai điệu của những người đàn ông ngoại quốc râu quai nón thích ngâm nga trên nông trường.
Trong quán chưa có khách, Cố Sênh Sênh đến dặn dò nhân viên ở quán sau đó chọn vị trí sát cửa sổ. Trên chiếc bàn tròn màu trắng bày một lọ hoa khô, cành lá rõ ràng đã khô héo trắng bệch, hoa kia lại lẳng lặng tỏa hương thơm tinh tế. Bầu trời đã tối đậm, cô nhìn đèn đường ngoài cửa sổ qua cặp kính đen, có một đôi tình nhân nắm tay đi ngang qua, trên cửa kính phản chiếu hai gương mặt tươi tắn.
Cô gái mặc áo liền váy xanh nhạt, một cơn gió thổi đến trông cô tựa như một gốc thông thủy được tưới qua sương mai, cô gái vô tình ngó vào quán, thấy Cố Sênh Sênh đang nhìn mình, cười thẹn thùng rồi quay đầu đi, cô lại nhìn sang nam sinh bên cạnh, bên trong mắt anh chàng hiện giờ là một mảnh ôn nhu có thể chảy ra nước.
Ánh mắt ấy, Cố Sênh Sênh buông hờ mi mắt, nhân viên cửa hàng chuyển sang thể loại nhạc Blues quấn quýt si mê uyển chuyển, Cố Sênh Sênh hơi hơi híp mắt, hốc mắt nóng bỏng, cô cũng đã từng trải qua thời gian rực rỡ cuồng nhiệt như vậy, rồi sau đó vạn vật lưu chuyển khôn lường, ngây ngẩn trong giây lát, tự trào, Cố Sênh Sênh sinh thời vui vẻ nhiệt huyết đã bị mài mòn bởi đoạn thời gian cô quạnh mất rồi.
Trong tầm nhìn dần dần xuất hiện hai người, Tiết Nhu khoát tay mẹ Phó Thanh đang đến gần, cô ấy mặc một bộ váy dài trắng ngà mềm mại, trang điểm tinh xảo sóng mắt lưu chuyển. Cố Sênh Sênh không ngờ Tiết Nhu cũng tới, nhìn tư thế hai người khá giống cảnh Thái Hậu mang theo chính cung nương nương tới thảo phạt yêu nữ là cô vậy.
Nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt Cố Sênh Sênh, Tiết Nhu cười cười biểu thị xin lỗi, ý bảo hôm nay đến không phải chủ ý của cô ấy.
Phó mẹ bảo dưỡng rất tốt, gương mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, khuôn mặt vẫn lưu lại phong tình dù trải qua năm tháng, một chút cũng không giống phụ nữ trung niên gần năm mươi tuổi, bà ngồi xuống đối diện Cố Sênh Sênh, Tiết Nhu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Phó mẹ.
Cố Sênh Sênh kéo rèm cửa sổ, tháo kính đen, lễ phép mở miệng: “Chào bác gái, bác muốn uống gì ạ?”
Phó mẹ trên mặt mang nét cười, bên trong mắt lại chẳng có chút niềm nở, ánh mắt bà nhìn Cố Sênh Sênh tựa như đáy hàn băng, Cố Sênh Sênh biết, những người tiểu thư khuê các như mẹ Phó Thanh từ trong nội tâm luôn xem thường những cô gái xuất thân bình thường như cô, huống chi cô lại là diễn viên, với gia thế của cô trôi vào vùng nước đục của giới giải trí, khó ai tin thân cô trong sạch.
Cô cũng đại khái đoán được chủ đề Hồng Môn yến hôm nay là gì rồi.
Nhân viên cửa hàng tắt nhạc, trong quán nháy mắt im lặng, Phó mẹ dần dần thu liễm ý cười, mở miệng phun ra lời vàng ý ngọc,“Cố tiểu thư, mục đích cô bám lấy Phó Thanh nhà chúng tôi mãi không buông đến cùng là gì? Vì tiền hay vì danh lợi?”Không mở lời chào, trực tiếp cất giọng cao cao tại thượng tra xét, Cố Sênh Sênh hít sâu một hơi, cười nói:“Bác à, con không hiểu bác đang nói gì, con và Phó Thanh yêu nhau thật lòng mà, hy vọng bác có thể hiểu cho tụi con.”
“Yêu nhau thật lòng?” Phó mẫu châm biếm lên tiếng,“Cô không thừa nhận cũng dễ hiểu, nói trắng ra cô muốn tìm kim chủ để được lên hạng thôi chứ gì. Phó Thanh đúng là người thừa kế tập đoàn giải trí Thanh Nịnh, nhưng con tôi tôi hiểu, nó sẽ không vì một con hát mà bỏ rơi Tiểu Nhu của chúng tôi đâu. Gần đây còn chẳng biết nhặt ở đâu ra một đứa bé gái, buồn cười hết sức. “
Phó Thanh là người thừa kế tập đoàn giải trí Thanh Nịnh? Cố Sênh Sênh đột nhiên tường tận mọi chuyện, trách không được cô thuận lợi ký ước với công ty, còn được phân đến tay Trương tỷ, cũng giải thích luôn cho việc Đường Tầm vì cái gì liên tiếp đề cử cô, thì ra Phó Thanh ưu ái cô nhiều như thế cô lại không hay biết một chút gì.
Nhắc tới Phó Thanh, sắc mặt Tiết Nhu có chút khó coi, nhưng vẫn có ý ngăn Phó mẹ, Phó mẹ mỉm cười vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô cứ an tâm đừng nóng vội.
Thấy trên mặt Cố Sênh Sênh gợn sóng, Phó mẹ cho rằng đã nói trúng tâm tư cô, bà đắc ý câu khóe miệng,“Cô là cô gái thông minh, chắc cô biết rõ thứ quan trọng nhất đối với bản thân mình là cái gì rồi, rời xa Phó Thanh đi, tôi có thể cấp cho cô tài nguyên tốt nhất, giúp cô nổi tiếng trong thời gian ngắn nhất, cô muốn leo lên vị trí nào tôi sẽ nâng cô lên vị trí đó.”
“Huống hồ,“ Phó mẹ giương mắt liếc Cố Sênh Sênh một cái, khóe mắt ý cười không dứt,“Tuy rằng Phó Thanh là một đứa trẻ ngoan, nó không đùa giỡn với cô, nhưng sẽ có một ngày nó tỉnh ngộ, đến lúc đó cái gì cô cũng đừng hòng có.”
Dám chắc chẳng có mấy ai có thể cự tuyệt điều kiện mê người như thế, Phó mẹ nhếch miệng, dùng ánh mắt tất thắng nhìn “Con mồi” là cô.
Cố Sênh Sênh cũng nở nụ cười,“Bác à, bác nói không sai chút nào, nếu không có ai giúp đỡ, dù con có dốc sức cày lưng làm việc mười năm trời cũng không đổi được tài nguyên tốt như bác đề nghị. Suy cho cùng con cũng phải cám ơn bác đã nhắc nhở, nhờ vậy mà con mới biết người vẫn luôn âm thầm giúp đỡ sau lưng con nguyên lai là Phó Thanh, vì vậy, con càng không thể nào rời khỏi anh ấy, bù lại con sẽ càng yêu thương ảnh hơn nữa.”
Dù cho người này là mẹ Phó Thanh, cũng không thể tùy ý vũ nhục cô chứ, cô đã cho bà sự tôn trọng lớn nhất rồi mà.
“Cô! quả thực không biết tốt xấu!” Phó mẹ cầm ly nước tạt vào mặt Cố Sênh Sênh, Tiết Nhu cả kinh, nhanh chóng đưa tay chắn nhưng không kịp, Cố Sênh Sênh ngồi yên không né cũng không tránh, chỉ nghiêng đầu sang một bên.
Tiết Nhu vung tay lên đỡ, nửa ly nước còn lại đều rơi lên người Phó mẹ, Phó mẹ lúc này hoa dung thất sắc, Tiết Nhu nhanh chóng trấn an bà,“Dì à, dì vào toilet lau sơ trước đi, ở đây giao cho con xử lý được rồi.”
Phó mẹ khó thở, nhưng lại không thể phát tác, chung quy chuyện này không phải tại Cố Sênh Sênh, bà hừ nhẹ một tiếng, dậm chân, đi vào toilet.
Cố Sênh Sênh dùng khăn tay không nhanh không chậm lau nước đọng trên mặt và trên cánh tay, được Tiết Nhu chắn, nước tạt vào cô cũng không nhiều lắm, phần lớn đều rơi trên tóc, cho nên quần áo rất may mắn chỉ ướt một khối nhỏ nơi cổ áo, không thì với khí trời mùa hạ này, một chiếc áo khoát không đủ chống gió đâu.Tiết Nhu lấy khăn tay giúp Cố Sênh Sênh lau tóc, Cố Sênh Sênh cảm thấy cô ấy không có ác ý, nên không cự tuyệt, động tác Tiết Nhu rất nhẹ, rất ôn nhu, cô gái này làm sao người ta sinh ra phản cảm được chứ.
Tiết Nhu lẳng lặng lau trong chốc lát, đột nhiên thở dài, nói:“Cố tiểu thư, chuyện hôm nay cô đừng quá để ý, dì ấy chỉ vì quá lo lắng cho tôi nên mới hành động quá khích như vậy, nhưng trước giờ dì luôn là người thông tình đạt lý, tôi tin rằng chờ dì tỉnh táo lại dì sẽ hiểu tường tận thôi.”
Phải không, chỉ sợ chỉ đối với cô mới vậy thôi? Cố Sênh Sênh cười khẽ, cô rất muốn hỏi vặn lại, nhưng ngoài mặt thì lắc đầu, nói:“Cô ngồi xuống đi, tôi không sao.”
Loại tâm lý bao che khuyết điểm này chỉ là chuyện thường tình, huống hồ Tiết Nhu quả thật quá tương xứng với yêu cầu con dâu của dòng dõi thư hương nhà Phó Thanh, về tình về lý đều là lựa chọn tốt nhất, đổi lại nếu cô đứng trên góc độ mẹ anh, nói không chừng cũng sẽ làm thế thôi.
Thế nhưng lời đã nói ra cũng như nước tát ra ngoài, Cố Sênh Sênh không phải đầu gỗ, những lời mẹ anh nói cô không thể hoàn toàn không để tâm.
Tiết Nhu xếp khăn tay lại nắm trong tay, mỹ nhân vừa đẹp người vừa đẹp nết, đầu ngón tay tinh tế thon dài giống như mười búp măng non ngọc ngà, móng tay gọn gàng sáng bóng dưới ngọn đèn nhấp nháy. Tiết Nhu quay lại chỗ ngồi, lông mi thon dài buông xuống tựa như cánh quạt nhỏ.
Cô ngập ngừng, nói:“Cố tiểu thư, kỳ thật tôi biết, Phó Thanh chưa từng thích tôi.”
Cố Sênh Sênh động tác trên tay dừng một lát, xem ra Tiết Nhu muốn thẳng thắn đối mặt với cô.
Tiết Nhu đan ngón tay với nhau, tiếp tục nói:“Tôi, Phó Thanh, còn có Đường Tầm, chúng tôi cùng nhau lớn lên, cả ba đều rõ ràng tâm tư của nhau, nhưng tôi không cam lòng, những năm qua Phó Thanh không hề có biểu hiện tình cảm nam nữ với bất kỳ ai, tôi cứ nghĩ nếu tôi vẫn đứng chờ, phải chăng ngày nào đó anh ấy sẽ thấy, phát hiện tôi tốt thế nào.”
“Tôi vốn cảm thấy chúng tôi vẫn bảo trì trạng thái như vậy cũng rất tốt, cho đến khi, anh ấy gặp cô, tôi mới biết Phó Thanh thay đổi rồi, anh hay nở nụ cười hơn trước nhiều, tôi cũng chưa từng thấy anh ấy quan tâm một cô gái nào nhiều như vậy. Sau đó tôi rất hoảng hốt, nhưng tôi cũng rất muốn nhìn thấy Phó Thanh vui vẻ, trong lòng tôi rất mâu thuẫn, tôi không biết đến cùng nên làm thế nào.”
Tiết Nhu hít sâu một hơi, cúi đầu, mái tóc dài theo động tác cô buông xuống che khuất non nửa khuôn mặt, ánh mắt Cố Sênh Sênh dừng trên chiếc cằm thon nhọn của cô, làn da trắng trẻo mà người Đông Phương ít có.
“Cô không biết đâu, hồi còn nhỏ ba đứa tôi chơi trốn tìm, mỗi lần Phó Thanh trốn tôi đều có thể rất nhanh tìm được, đến phiên tôi trốn luôn cố ý lựa chọn những nơi dễ phát hiện nhất để Phó Thanh có thể tìm được tôi, nhưng lần nào cũng là Đường Tầm tìm ra trước, Phó Thanh chưa từng tìm thấy tôi.”
Tiếng nói Tiết Nhu rất bình tĩnh tựa như kể một câu chuyện xa xôi chẳng liên quan, Cố Sênh Sênh lẳng lặng nghe, không nói một lời, đó là quãng thời gian tươi đẹp trong quá khứ của bọn họ, cô không thể nào xen vào.Tiết Nhu ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Sênh Sênh, đôi đồng tử màu cà phê sáng loáng rạng rỡ,“Tôi biết Phó Thanh thật sự thích cô, nguyện vọng lớn nhất của tôi đến bây giờ là anh có thể hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn đều là người khác che chở cho tôi, tôi chưa từng tự mình tranh giành cái gì cả, nhưng một lần này thôi, tôi quyết định cạnh tranh công bằng với cô, tôi tự cho mình một hạn định, nếu đến lúc đó vẫn không có kết quả tôi sẽ buông tay, cuộc đời phía trước vẫn phải tranh thủ mới biết được, không phải sao?”
Nói như vậy, Cố Sênh Sênh cùng Tiết Nhu xem như tình địch rồi, nhưng cô cũng không chán ghét tình địch này, so với tiểu nhân giả nhân giả nghĩa, cô càng thích loại quang minh lỗi lạc này hơn, cầm lên được cũng buông xuống được.
Cố Sênh Sênh cười cười, vén tóc ra sau tai, lộ ra đường cong gương mặt, cô nhìn Tiết Nhu, hai cô gái lẳng lặng đối diện nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Lát sau, Phó mẫu cũng từ toilet đi ra, vệt nước trên áo đã hong khô không còn lưu lại dấu vết, Cố Sênh Sênh cụp mắt ước ai, nếu những lời nói khó nghe lúc nãy cũng có thể tiêu trừ dễ dàng như vết ướt thì tốt biết bao.
“Dì à, chúng con nói xong rồi, mình về thôi.” Tiết Nhu đứng lên kéo cánh tay Phó mẫu, không cho họ có cơ hội nói chuyện phiếm nữa, đây là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, người ngoài không liên quan.
Phó mẹ liếc Cố Sênh Sênh một cái, cô không nhìn bà, cúi đầu uống một ngụm cà phê, vị đắng nháy mắt lan tràn cuống họng, nhưng Cố Sênh Sênh hiểu con người trong lòng đau khổ mới là đắng cay thật sự.
Tiết Nhu kéo mẹ Phó Thanh nhanh nhẹn rời đi, tiếng âm nhạc lại vang lên, Cố Sênh Sênh một lần nữa đeo kính đen, kéo bức màn lên, nâng má ngồi trong chốc lát, mới tính tiền rời khỏi.
Cố Sênh Sênh tản bộ trên đường, cô không bắt xe, cứ đi dọc theo vỉa hè, không biết từ lúc nào trời bắt đầu nổi gió, gió thổi tóc bay tán loạn đầy mặt, đến khi chặn tầm mắt không thể không gỡ ra, Cố Sênh Sênh mới đưa tay sửa sang lại tóc tai.
Tay trái mang bao tay, tay phải nhét vào túi áo, cô rút bàn tay phải ra tiếp xúc với gió, cảm giác cơn gió luồn qua kẽ tay, sau đó cô phát giác cánh tay mình đang run lên bần bật và gần như tê liệt.
Cô đột nhiên không bước nổi nữa, trong đầu luôn văng vẳng câu nói của mẹ Phó Thanh “Tuy rằng Phó Thanh là đứa trẻ ngoan, nó không đùa giỡn với cô, nhưng sẽ có ngày nó tỉnh ngộ, đến lúc đó cái gì cô cũng đừng hòng có.”
Phải không? Cố Sênh Sênh cười khổ một cái, vị cà phê tựa hồ vẫn chưa tan mà vọt thẳng xuống đáy lòng, con người một khi suy nghĩ rơi vào trầm luân, tựa như không cẩn thận để bản thân rơi vào đầm lầy, mình càng giãy dụa sẽ càng lún sâu, cô thôi không dám nghĩ đến nữa.
Một quyển sách từng nói, mười trượng mềm hồng trần, ngã vào khó ra.
“Vào đây uống một ly đi? Một cơn say giải ngàn sầu, say rồi cái gì cũng đều quên hết thôi.”
Giọng nữ khàn khàn, Cố Sênh Sênh ngẩng đầu, thấy một cô gái kẻ viền mắt đen dựa cửa, cô kia mặc áo sơ mi đen, quần sọt cạp cao đen, đầu ngón tay giữ một điếu thuốc tỏa khói lượn lờ, cô thấy trong đôi mắt ấy chứa đầy những thăng trầm.Mà khi nói chuyện với Cố Sênh Sênh, trong mắt không có nửa phần thân thiện, chỉ sạch sẽ, không nhuốm màu dục vọng.
Cố Sênh Sênh lúc này mới phát hiện cô đang đứng trước cửa một quán bar. Quán bar mở ngay khu phồn hoa náo nhiệt, cung cấp cho đàn ông lẫn phụ nữ một nơi tạm thời quên đi những nỗi buồn trong cuộc sống.
Đúng vậy, say rồi còn nhớ gì nữa, Cố Sênh Sênh đến gần một chút, cô kia nhìn cô một cái, nép người sang một bên, âm nhạc và tiếng reo hò tạp nham phía trong truyền ra.
“Hút không?” Cô kia đưa qua một điếu thuốc, ngữ điệu không mang theo ý cười, nhưng Cố Sênh Sênh nghĩ, đã đầy đủ ấm áp lắm rồi, đôi khi tiếp xúc với người xa lạ lại thoải mái hơn đối với người thân quen nữa.
Cố Sênh Sênh lắc lắc đầu, nói không hút, cô kia cũng không giận, nghiêng đầu đặt điếu thuốc trở về hộp thuốc lá, Cố Sênh Sênh đứng ở cửa để gió thổi trong giây lát, mới xoay người vào bar.
Cố Sênh Sênh trực tiếp đến quầy bar lấy rượu, cô không thường uống rượu, cũng uống không quen rượu pha chế, lại muốn tìm một loại khiến cô có thể nhanh say. Cố Sênh Sênh mang theo chai rượu đi đến sô pha đặt trong góc ngồi xuống, phía sàn nhảy dưới ngọn đèn ám muội, vô số bóng người quấn quít một chỗ, cô nhìn nhưng không thấy vẻ mặt của bọn họ.
Một ly rượu vào bụng, thân thể lạnh lẽo bị rượu kích thích nổi một tầng da gà, cô không bước ra sàn nhảy mà chỉ lặng im ngồi một chỗ uống hết ly này đến ly khác, có vài người đàn ông như kẹo cao su muốn sáp lại, có điều, trò chơi thì phải xuất phát từ song phương, nếu một bên bù đầu uống rượu, trò chơi này không thể bắt đầu rồi.
Cố Sênh Sênh uống một lúc, cảm giác quả đầu càng ngày càng nặng, cô tự biết mình không thể uống thêm được nữa mới đứng dậy đi ra ngoài, có ai đó đến kéo cánh tay cô, Cố Sênh Sênh đẩy tay họ ra, xiu vẹo hướng ra phía ngoài, người kia cũng không quấn lấy nữa.
Cô kia đã không còn ở cửa, Cố Sênh Sênh tựa vào cửa hóng chút gió, chốt lát khiến đầu óc thanh tỉnh hơn một chút. Trong bụng có thứ gì đó sục sôi muốn trào lên, cô thất tha thất thểu đến ven đường, ngồi xổm xuống chuẩn bị, nhưng chẳng phun ra được cái gì cả, mọi thứ bị nghẹn lại rất khó chịu.
Cố Sênh Sênh lấy di động ra, lục danh bạ tìm đến số Phó Thanh, nhấn phím gọi, chuông vang vài tiếng Phó Thanh bắt máy.
“Alo? Sênh Sênh?”
“Phó Thanh, Phó Thanh em khó chịu quá.” Giọng nói mang theo vài phần nức nở.
“Alo, Sênh Sênh, Sênh Sênh em đang ở đâu? Đừng đi loạn, anh đến tìm em, nói anh biết xung quanh có cửa tiệm gì không?” Phó Thanh chỉ nghe được tiếng động cơ xe bên Cố Sênh Sênh.
Cố Sênh Sênh nhìn quanh bốn phía.
“Em đang ở trước một quán bar gần quán cà phê Song Lưu.” Nghe giọng anh, Cố Sênh Sênh không khỏi đau xót mũi, nước mắt thiếu chút nữa rơi rớt.
“Sênh Sênh em đừng sợ, anh lập tức tới ngay, đừng đi lung tung, ở yên đó chờ anh, biết không?”
Khoảng chừng hai mươi phút sau, trong tầm mắt Cố Sênh Sênh xuất hiện một đôi giày da, người kia ngồi xổm xuống, vươn đôi tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, trong nháy mắt bị một mùi vị quen thuộc vây quanh, cô từ từ nhắm hai mắt, nỉ non một tiếng,“Phó Thanh.”
Phó Thanh ôm Cố Sênh Sênh vuốt ve đầu cô, nhẹ giọng nói:“Anh đưa em về nhà?”
Anh không hỏi cô có chuyện gì, nếu cô nguyện ý nói, anh sẽ chăm chú nghe, không muốn nói, anh sẽ không ép hỏi.
Cố Sênh Sênh đem mặt vùi trong hõm vai anh, hơi thở cô nhịp nhàng phả vào người anh, ấm áp và ẩm ướt, hầu kết Phó Thanh giật giật. Cô vòng tay ôm eo anh, nỉ non,“Phó Thanh, em không muốn về nhà, anh dẫn em đến nhà anh có được không?”
“Được.” Phó Thanh nhìn Cố Sênh Sênh, bên trong con ngươi tựa hồ có vạn điểm toái tinh xẹt qua, anh đưa tay phải dưới khủy đầu gối cô, bế bổng cô lên.
Cố Sênh Sênh thuận thế vòng tay qua cổ Phó Thanh, cô nằm ngốc trong lòng anh, nghe nhịp tim khẽ khàng của anh, cảm giác an tâm hơn rất nhiều so với một khắc trước.
Phó Thanh đặt cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, rồi khởi động xe rời khỏi. Cố Sênh Sênh hạ cửa kính xe xuống một chút để gió lùa vào, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, âm thanh đó rất sắc sảo lại rất lẳng lặng.
Về đến nhà, dừng xe lại, Phó Thanh ôm Cố Sênh Sênh lên lầu, Tiểu Miên nghe tiếng mở cửa, nhảy xuống giường đến gần cửa chờ, cửa mở ra lại thấy Cố Sênh Sênh say bất tỉnh nhân sự yên vị trong lòng Phó Thanh, rất dè dặt hỏi:“Anh, chị sao vậy?”
“Chị ấy uống hơi nhiều rượu, không có gì đâu, em đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải thi nữa.”
Nghe anh nói vậy, Tiểu Miên không hỏi nhiều thêm, nhón chân sờ sờ mặt Cố Sênh Sênh, rồi ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ của mình.
Vào phòng, đóng cửa, Phó Thanh đỡ Cố Sênh Sênh nằm xuống giường, anh cúi gập thắt lưng vén tóc cô, nhìn chân mày cô khẽ chau lại, anh cúi đầu xuống khẽ hôn, xúc cảm ấm áp khiến ý thức đang hỗn độn của Cố Sênh Sênh tựa hồ tìm được đường giải thoát, cô đưa tay cuốn lấy cổ Phó Thanh, không để anh rời khỏi.
Dưới ngọn đèn, hai má cô ửng đỏ, môi hồng như son, dưới cổ áo rộng mở là cần cổ trắng như tuyết, hô hấp giao hòa, Phó Thanh cơ hồ có thể ngửi được hương vị thản nhiên trên người cô, ánh mắt dừng ở lỗ tai khéo léo như ngọc, vành tai lóng lánh, khiến người ta muốn vươn tay chạm vào.
Thân thể hai người kề sát, cách lớp sơ mi mỏng manh, Phó Thanh rõ rệt có thể cảm nhận được thân hình mềm mại của cô, anh không uống một giọt rượu, lại giống như được tắm trong men say, anh nhìn chằm chằm đôi môi cô, hầu kết giật giật.
“Phó Thanh.” Cô đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt nhập nhòe, mị hoặc lại quyến rũ chết người, cô nương lực nhổm người lên, kề sát vào môi anh, hôn anh.