Ảnh Hậu Tái Sinh

Chương 18: Muốn ở bên nhau


Đọc truyện Ảnh Hậu Tái Sinh – Chương 18: Muốn ở bên nhau

Có lẽ trong lòng thấy thoải mái hơn nên hai ngày sau các nốt mụn trên mặt Minh Vi dần lặn hết. Hôm Lý Trân đến đón cô quay lại công ty, Minh Vi đã lấy lại được hoàn toàn sắc mặt hồng hà ngày trước, trạng thái tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều. Người quản lý hết sức hài lòng khi thấy Minh Vi như vậy, liền bắt tay ngay vào việc xếp lịch cho cô đến dự các bữa tiệc quyên góp từ thiện hoặc lễ trao giải thưởng.

Minh Vi rõ ràng là con cưng của giới giải trí năm nay, bước chuyển ngoặt sau vụ tàng trữ ma túy đã khiến mọi người không tiếc những lời tán dương tốt đẹp dành cho cô. Trải qua chuyện đó, đúng như người xưa nói, sau đại nạn không chết sẽ càng nhiều phúc, mức độ nổi tiếng của Minh Vi càng lớn hơn, thậm chí còn vượt qua cả những nữ minh tinh tiền bối, cô trở thành con cưng của giới kinh doanh, thành nữ thần mà truyền thông theo đuổi.

Sự kiện lớn nhất diễn ra vào dịp cuối năm chính là lễ trao giải phim truyền hình. Tất cả đạo diễn, diễn viên trên toàn quốc tụ hết về một nơi, cùng chia nhau chiếc bánh ga tô lớn. Đối với những người trong cuộc, danh sách được giải đã không còn là điều để thấp thỏm chờ đợi, việc tổ chức bỏ phiếu bình chọn trên mạng thực ra chỉ là động tác làm tăng tính úp mở, gây bất ngờ, giúp thu hút thêm lượng khán giả.

Minh Vi được một đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, ngoài ra sẽ là ứng cử viên của một trong hai giải: Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất và Nữ diễn viên được yêu thích nhất. Vì kinh nghiệm của cô còn ít, nên chắc chắn giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ dành cho một đàn chị khác. Ngoài những điều đó ra, cô được làm khách mời trao giải Đạo diễn xuất sắc nhất.

Lần này Vĩnh Thành dưới sự dẫn dắt của Cố Thành Quân, mấy diễn viên, ca sĩ nổi tiếng đều có mặt đông đủ cả. Chân Tích vẫn còn đang quay phim ở Mỹ nên chỉ ghi một VCR(*). Cố Thành Quân lần này cũng nhận được một giải thưởng hàng năm, còn Đường Hựu Đình nhận được đề cử Nam diễn viên được yêu thích nhất.

(*) VCR: Video Cassette Recording

Minh Vi mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà có đính ngọc trai và pha lê, để lộ bờ vai và hai cánh tay tuyệt đẹp. Cô trang điểm tinh tế và khoáᴬ phơi bày tất cả vẻ đẹp thuần khiết của một cô gái trẻ. Nhằm tạo hiệu ứng truyền thông cho bộ phim “Bạch lộ”, Minh Vi khoác tay Cố Thành Quân bước lên thảm đỏ. Báo chí chạy theo chụp ảnh lia lịa, fan hâm mộ hò reo, Minh Vi lần đầu ngợp trong hào quang như vậy.

Đường Hựu Đình bước lên thảm đỏ một mình. Anh mặc bộ vest vừa với người, thắt cà vạt, trông phong lưu và thanh thoát. Từ khi vào nghề đến nay, đây là lần đầu tiên Đường Hựu Đình xuất hiện trong một lễ trao giải thưởng với tư cách là người được đề cử, thế nên các fan hâm mộ gần như phát cuồng, nhìn đâu cũng thấy những biểu ngữ với cờ quạt in những lời động viên, ủng hộ. Thảm đỏ gần như trở thành sân khấu riêng của Đường Hựu Đình.

Khi ngồi xuống, không biết có phải do được sắp xếp trước hay không mà Minh Vi và Đường Hựu Đình mỗi người ngồi một bên Cố Thành Quân. Ba người trong cuộc vô cùng điềm tĩnh, chỉ có điều, mỗi khi ống kính máy quay zoom vào mặt Cố Thành Quân và Đường Hựu Đình, tất cả khán giả lại cùng hò reo lên ầm ĩ.

Mỗi lần như vậy Minh Vi đều nghĩ, lẽ ra cô nên yêu cầu Đường Hựu Đình cam kết thêm là từ nay về sau không được gây ra những tin đồn liên quan đến đàn ông.

Những giải thưởng không quan trọng luôn được trao trước hết. Không nằm ngoài dự đoán, nhờ vào số lượng khán giả bình chọn qua mạng, Minh Vi giành giải Nữ diễn viên được yêu thích nhất trong năm.

Minh Vi nhận chiếc cúp từ tay khách mời trao giải, nhìn một lượt khắp khán đài. Các fan hâm mộ hò hét cuồng nhiệt, còn bà Vương ngồi cạnh người quản lý của cô lau nước mắt. Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân đều vui vẻ mỉm cười vỗ tay. Đặc biệt là Cố Thành Quân, khi còn là Trương Minh Vi, cô chưa từng thấy ở anh ánh mắt đầy ngợi khen, tán thưởng và xem trọng đó.

Nếu Cố Thành Quân biết người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là Trương Minh Vi, liệu anh có còn bộc lộ cảm xúc như vậy nữa không?

Minh Vi cố kiềm nước mắt, nói lời cảm ơn, vì hơi căng thẳng và xúc động nên cô thể hiện không mấy xuất sắc. Song khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười long lanh ngấn nước của cô được đặc tả trên màn hình khổ lớn khiến cho khán giả không ngừng vỗ tay cổ vũ.

Minh Vi nhận giải thưởng xong, liền đi ra hậu trường chuẩn bị việc trao giải. Đến phòng hóa trang, cô gặp ngay Tô Khả Tinh khi đó cũng đang chuẩn bị đi trao giải cho hạng mục diễn viên nhí.

Lần này Tô Khả Tinh cũng bước lên thảm đỏ, song không phải đi nhận giải mà với tư cách khách mời trao giải.

Nhìn thấy cô ta, Minh Vi chỉ hơi cúi đầu thay cho lời chào, sau đó không để tâm đến nữa. Nhưng Tô Khả Tinh chủ động đi tới, cười nói:

– Nghe nói cô và anh ấy đã giảng hòa rồi phải không?

Minh Vi cảm thấy vô cùng chán ghét, chỉ ừm một tiếng cho xong.

– Quả là đáng ngưỡng mộ. – Tô Khả Tinh đứng lại không chịu đi, nhìn một lượt trang phục và đồ trang sức của Minh Vi. Thảm đỏ xưa nay vẫn luôn là chiến trường cho các nữ minh tinh đua sắc. Minh Vi hiện là một diễn viên nổi như cồn, váy áo và đồ trang sức đều do các thương hiệu có tiếng tài trợ, nên đồ của Tô Khả Tinh tuyệt nhiên không thể sánh bằng.

Tô Khả Tinh thấy chua xót trong lòng, miệng cười mà bụng lạnh tanh:

– Màu sắc viên đá quý của cô đẹp thật. Tôi không đủ may mắn để đeo một thứ đồ trang sức đắt tiền như vậy.

Khi đó Minh Vi mới nhận ra nơi cổ tay Tô Khả Tinh đang để trên đùi có một chiếc lắc bạc rất quen mắt.

Minh Vi bỏ quyển kịch bản xuống, nói lạnh lùng:

– Cô là như vậy chẳng có ý nghĩa gì đâu, Khả Tinh. Chiếc lắc bạc đó do Triệu Thừa Trác tặng Hựu Đình, nó có ý nghĩa đặc biệt với anh ấy, tốt nhất cô nên trả lại.

– Dựa vào cái gì chứ? – Tô Khả Tinh nói ngang. – Cô nên khuyên người của cô ấy. Đề nghị của tôi thực sự nhất cử lưỡng tiện, tốt nhất cho tất cả mọi người, chỉ một lần là dùng được cả đời, không nên vì chút tình cảm với một người phụ nữ như cô mà lãng phí một cơ hội lớn.

– Nhưng chúng tôi không nghĩ đó là một cơ hội hay. – Minh Vi nói. – Tôi hy vọng sau này cô sẽ không chen vào giữa chúng tôi như vậy nữa.

Tô Khả Tinh liếc nhìn Minh Vi với vẻ căm ghét, sau đó uể oải đứng dậy. Minh Vi tiếp tục xem kịch bản sân khấu, không buồn ngước mắt lên. Những ngón tay của Tô Khả Tinh bấm chặt vào lòng bàn tay. Cô ta hừ một tiếng rồi quay người đi.

– Người kiểu gì vậy. – Lý Trân nói khinh miệt. – Sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao.

Tô Khả Tinh đi ra phía sau cánh gà sân khấu. Bên ngoài đang là một tiết mục ca nhạc, sau khi trao giải Nam diễn viên được yêu thích nhất xong mới đến giải dành cho diễn viên nhí mà cô ta đảm nhiệm.

Tô Khả Tinh đang nghịch điện thoại di động chợt nghe thấy tiếng đạo diễn nói với ai đó:

– Sao giờ anh Tống vẫn chưa đến? Các anh làm ăn kiểu gì vậy, cả người dự phòng cũng không có. Thế ai trao giải Nam diễn viên được yêu thích nhất bây giờ?

Người kia gạt mồ hôi đáp:

– Cấp trên nói để Chu Minh Vi trao giải hạng mục này, để tôi đi hỏi lại xem.

Tô Khả Tinh lập tức nói ngay:

– Em vừa gặp cô ấy trong kia, xúc động quá nên còn đang khóc, trôi hết phấn son rồi.

Tiết mục trên sân khấu đã bước vào đoạn kết, đạo diễn lo toát cả mồ hôi. Tô Khả Tinh liền cười đứng dậy, nói:

– Thôi để em mặt dày tự giới thiệu mình vậy, đạo diễn. Nếu như không chê để em trao giải này cũng được.

Khi nghe thấy người dẫn chương trình đọc tên khách mời sẽ lên trao giải, cả Cố Thành Quân và Đường Hựu Đình đều ngẩn người ra. Lúc này Tô Khả Tinh đã nhấc chiếc váy đầm màu tím đỏ uyển chuyển bước ra ngoài sân khấu, chuẩn bị mở phong bì tên người được giải.

– Sao có thể là cô ta? – Cố Thành Quân lập tức hỏi thư ký đang ngồi sau lưng.

Thư ký cũng mù mờ không biết gì.

Tên các nam diễn viên được đề cử lần lượt hiện lên trên màn hình lớn. Khi khuôn mặt Đường Hựu Đình xuất hiện, những tiếng vỗ tay hò hét tưởng như làm sập trần nhà.

Tô Khả Tinh nở nụ cười quyến rũ, mở chiếc phong bì ra rồi đọc: “Chủ nhân của giải Nam diễn viên được yêu thích nhất năm nay là Đường Hựu Đình. Chúc mừng anh Hựu Đình!”.

Cùng lúc đó, Lý Trân cũng tất tả vào kéo Minh Vi ra sau sân khấu:

– Chị mau ra đây xem, Tô Khả Tinh đang làm trò gì vậy?

Minh Vi ngạc nhiên nhìn ra đó. Trong tiếng nhạc và tiếng vỗ tay, Đường Hựu Đình bước lên sân khấu nhận giải với nụ cười trên khuôn mặt. Tô Khả Tinh tươi cười bước tới đón. Đường Hựu Đình hơi ngập ngừng một chút, sau đó mới nhận chiếc cúp cô ta đưa lại và giơ tay kia định bắt tay. Tuy nhiên Tô Khả Tinh hoàn toàn không khách sáo, tiến đến gần hơn rồi ôm chặt lấy lưng Đường Hựu Đình, chạm môi vào má anh ngay trước mắt các khách mời và người hâm mộ cũng như đông đảo người xem truyền hình.

– Mẹ! – Lý Trân bật ra tiếng chửi.

Không chỉ Lý Trân mà phía dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng kêu gào tức tối của fan hâm mộ.

Đường Hựu Đình lập tức đẩy Tô Khả Tinh ra, nhìn xuống khán đài một cách thiếu tự nhiên.

Song Tô Khả Tinh hoàn toàn không để ý đến những tiếng kêu gào bên dưới, thậm chí còn cười nói: “Anh Hựu Đình là tiền bối của tôi, bình thường quan hệ của chúng tôi rất tốt. Tôi là người hiểu rõ nhất anh ấy đã cố gắng đến thế nào cho bộ phim này, điều đó quả thực khiến cho người ta cảm động và kính phục. Vậy nên hôm nay chúng tôi đều vô cùng vui mừng khi anh ấy nhận được giải thưởng này”.

Người dẫn chương trình nhìn thấy vẻ bối rối của Đường Hựu Đình lập tức tới giải nguy, đẩy Tô Khả Tinh sang một bên để cho Đường Hựu Đình nói.

Đường Hựu Đình không còn vẻ hào hứng như khi bước lên sân khấu, chỉ nói cho xong những lời cảm ơn đã được chuẩn bị sẵn, sau đó nói vài lời với fan hâm mộ và vẫy tay, quay người đi xuống. Vừa xuống đến nơi, anh đã vứt chiếc cúp vào tay Lưu Triệu, sau đó tháo cà vạt ra, rút khăn mùi soa lau mặt.

– Anh Hựu Đình, xin hãy dừng bước. – Tô Khả Tinh đuổi theo sau, vung tay ném một món đồ lại phía Hựu Đình.

Đường Hựu Đình bắt lấy, là sợi dậy bạc đeo tay.

– Như vậy tức là chúng ta đã xong việc?

Tô Khả Tinh bật cười như thể nghe thấy một câu chuyện khôi hài:

– Thời gian còn dài, trò chơi mới chỉ xong bài một.


Đường Hựu Đình siết chặt sợi dây trong lòng bàn tay, im lặng hồi lâu. Xung quanh lại rộn lên tiếng vỗ tay và hò hét, thêm một người nữa lên nhận giải. Trong cái thế giới phù hoa này, tất cả mọi người đều mỉm cười sau đó khóc thầm.

Khi lễ trao giải kết thúc đã là nửa đêm. Ngồi trong xe cùng Đường Hựu Đình, Lưu Triệt ra sức chửi Tô Khả Tinh:

– Con nhãi đó chắc chắn đã ghi hình hoặc chụp ảnh lại rồi, nếu không làm sao nó có thể mạnh mồm thế được.

– Dựa vào nội dung cuộc ngã giá ngày hôm đó hả? – Đương Hựu Đình bực dọc nói. – Cô ta muốn làm gì cứ để cô ta làm. Tôi phải sợ cô ta sao?

– Đừng cáu giận vậy. – Minh Vi an ủi. – Nếu sự việc này bị làm ầm lên, thì dù phía người đàn ông có đúng cũng vẫn phải chịu thiệt thòi hơn. Chúng ta không có chứng cứ cô ta dùng thuốc ngủ.

– Cô ta vẫn luôn cầm đằng chuôi. – Đương Hựu Đình nói. – Cô ta vẫn thường qua lại với Lý Kỳ Vân. Lý Kỳ Vân dùng ma túy, liệu cô ta có dính dáng không?

– Việc này để tôi đi tìm hiểu. – Lưu Triệt nói. – Thời gian này cậu cũng phải cẩn trọng hơn, Hựu Đình.

Đường Hựu Đình hừ một tiếng, hạ giọng nói với Minh Vi:

– Tết năm nay em có về quê không?

– Không, sao vậy?

Đường Hựu Đình cười cười:

– Anh định đưa em đến gặp một người này.

– Ai thế?

– Bố anh.

Minh Vi ngẩn người.

Hóa ra bố Đường Hựu Đình vẫn còn khỏe mạnh. Hơn nữa, anh muốn đưa cô về gặp người lớn sao?

– Nói gì đi. – Đường Hựu Đình chọc chọc Minh Vi. – Sợ quá đờ ra rồi à? Bố anh thích làm ra vẻ, nhưng không khó tính, đặc biệt rất mềm mỏng với đàn bà con gái. Mẹ kế của anh cũng rất dễ chịu.

Mặt Minh Vi nóng bừng, mãi sau mới hỏi:

– Vậy… khi nào?

Đường Hựu Đình hài lòng véo véo má Minh Vi:

– Đợi sau này anh sẽ nói với em.

Hơn một tuần sau đó, công ty thuê khách sạn tổ chức cho nhân viên và nghệ sĩ gặp nhau, ăn bữa cơm thân mật. Cố Thành Quân lên bục phát biểu, cảm ơn tất cả mọi người đã cố gắng phấn đấu suốt một năm. Ngay sau đó là chương trình rút thăm trúng thưởng vô cùng sôi động. Cố Thành Quân kế thừa phong cách của Trương Minh Vi, đặt giải rất thoáng tay, thấp nhất là giải an ủi cũng được một chiếc điện thoại di động cao cấp. Các nhân viên đều hết sức vui mừng.

Chung Thiên Dao cùng Minh Vi cầm ly rượu ngồi một bên nhìn cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt. Chung Thiên Dao đột nhiên hỏi:

– Chuyện của Tô Khả Tinh với Đường Hựu Đình nhà cậu chưa giải quyết xong à?

Minh Vi ngạc nhiên:

– Cậu nghe thấy chuyện đó ở đâu?

– Chỉ là nghe hơi nồi chõ thôi. – Chung Thiên Dao nói. – Sau lễ trao giải hôm trước, các tin đồn rộ lên vài ba ngày. Cứ tưởng đã êm rồi, hôm qua lại bùng lên tiếp. Đường Hựu Đình nhà cậu hôm qua có lên trang Weibo nói mình vừa hoàn tất một hợp đồng, đang uống cà phê với bạn bè rất vui. Gần như ngay sau đó Tô Khả Tinh cũng đẩy lên tài khoản của mình một bức ảnh tự chụp, chính là trong quán cà phê ấy.

Minh Vi hiểu ngay ý của Chung Thiên Dao:

– Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

– Một hai lần còn có thể nói là trùng hợp, chứ nhiều như vậy khó nói thế lắm. – Chung Thiên Dao tỏ ra khinh miệt. – Nhưng fan hâm mộ của Đường Hựu Đình cũng ghét cô ta, lên mạng chửi kinh lắm. Cậu nói xem, vì sao cô ta phải làm vậy? Sao cứ nhất định phải làm kẻ ác, để đắc tội với cả người bên trong lẫn bên ngoài? Cứ cho là Lý Kỳ Vân bật bãi rồi, cô ta không còn chỗ dựa nữa, nhưng cũng không nên tới mức ăn vồ ăn vập như hổ đói vậy.

– Chẳng phải cậu cũng nói còn gì, nhiều lần tình cờ sẽ thành thật. Chắc cô ta nghĩ tới lúc đó dù Đường Hựu Đình không thừa nhận, cô ta cũng sẽ có thể kiếm được cái danh phận người bị hại.

– Anh Hựu Đình cũng khổ thật, ngay cả quan hệ với cậu cũng không thể nói được ra… – Chung Thiên Dao lắc đầu. – Không nói chuyện đó nữa. Thấy bảo các cậu đã xem thử phim “Bạch lộ” rồi đúng không? Thế nào?

Minh Vi hài lòng nói:

– Đúng là rất tuyệt. Mình tự chấm cho mình tám mươi điểm. Cố Thành Quân có thể được chín mươi lăm điểm.

– Anh ấy lại tấn công ngôi vị ảnh đế rồi. – Chung Thiên Dao và Minh Vi chạm ly. – Khi nào chúng ta đăng quang ảnh hậu đây?

– Nhất định là có ngày như vậy.

Dù Đường Hựu Đình chưa lần nào hưởng ứng lại, song Tô Khả Tinh vẫn đơn phương lấn tới ngày một mạnh bạo hơn. Trong những bức hình cô ta tự chụp đã xuất hiện nhẫn, dây chuyền cặp đôi giống hệt của Đường Hựu Đình. Cô ta xuất hiện ở những địa điểm nơi anh có mặt gần như cùng một thời điểm với nhau. Đường Hựu Đình nói loại trà nào uống ngon, lập tức không lâu sau đó Tô Khả Tinh cũng tải lên mạng hình ảnh mình đang uống loại trà ấy. Đường Hựu Đình nói phải thu thanh muộn, Tô Khả Tinh lập tức viết lên Weibo: “Người ấy lại phải làm việc đến nửa đêm, gọi điện chẳng nói gì, chỉ hỏi mình xem đã đọc hết cuốn sách đó chưa”. Sách, đương nhiên là cuốn sách trước đó không lâu Đường Hựu Đình giới thiệu với các fan trên trang Weibo của mình.

Cái kiểu ám muội cứ ăn không nói có đó khiến Đương Hựu Đình cảm thấy hết sức phiền toái, đành phải dừng lại không đưa bất cứ thứ gì lên Weibo nữa. Fan hâm mộ của anh dĩ nhiên cũng cực kỳ căm ghét Tô Khả Tinh, nên chửi bới không tiếc lời. Tô Khả Tinh ấm ức trả lời lại một lời bình luận của fan hâm mộ dùng hình ảnh Minh Vi làm avatar, nói chúng tôi là đồng nghiệp cùng công ty, cũng là bạn tốt của nhau, nhưng không hề có chuyện gì ám muội, hy vọng mọi người đừng mắng nhiếc như vậy nữa.

Số lượng fan hâm mộ của Tô Khả Tinh dù ít nhưng sức chiến đấu cũng không hề yếu, lập tức chuyển họng súng sang phía Minh Vi. Cũng may fan hâm mộ của Minh Vi chiến đấu đã nhiều nên kinh nghiệm phong phú, đối phó lại một cách ung dung, cho nên không xảy ra đại chiến trên không gian mạng

Cứ như vậy một thoáng trôi qua, thoắt cái đã đến Tết. Theo đúng hẹn, Đường Hựu Đình đưa Minh Vi về nhà mình ăn cơm.

Vì buổi gặp mặt này mà Minh Vi mua riêng một bộ Channel, khi mặc vào trông vô cùng hiền thục. Đường Hựu Đình đã giúp cô mua xong quà tặng, lái xe đến đón. Thấy Minh Vi ăn mặc như vậy, Đường Hựu Đình cười lăn.

– Em ăn mặc thế này giống như chuẩn bị được gả cho hoàng tử Anh vậy.

Minh Vi trừng mắt nhìn anh:

– Anh bớt nói đi, đi thôi.

Nhà Đường Hựu Đình nằm trong khu quân đội, phải là sĩ quan rất cao cấp mới đủ tiêu chuẩn ở trong một căn nhà lớn như vậy. Các ngả đường trong khu đều có cảnh vệ đứng gác, ngay cả Đường Hựu Đình cũng phải báo danh xong mới được đi qua.

– Anh cũng không thường về. – Đường Hựu Đình ngại ngùng giải thích. – Nên cảnh vệ không biết mặt.

Tuy Đường Hựu Đình chưa bao giờ nói ra nhưng Minh Vi biết anh và bố mình không mấy gần gũi nhau. Chuyện đó chắc có liên quan đến người mẹ mất sớm của anh. Riêng về chuyện này Đường Hựu Đình luôn giấu kín, vì tôn trọng anh nên Minh Vi cũng không hỏi nhiều.

Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà tứ hợp viện(*) ít nhất cũng phải tới một trăm năm tuổi, một người phụ nữ trung niên hiền từ dẫn theo một thanh niên cao lớn cùng ra đón. Thấy Đường Hựu Đình gọi dì La, Minh Vi biết ngay là người mẹ kế của Đường Hựu Đình.

(*) Nhà xâykiến trúc cổ của Bắc Kinh, bốn mặt là nhà, ở giữa có sân.

Dì La hiền lành, thân thiện, trông rất có phong thái của một bà chủ gia đình nề nếp. Cậu con trai Diệp Mẫn trông to cao vạm vỡ, nhưng tính tình rất hiền lành. Hai người nhiệt tình chào hỏi, xua tan sự căng thẳng của Minh Vi.

Đây là lần đầu tiên Minh Vi đến ra mắt bố mẹ bạn trai. Bố mẹ Cố Thành Quân mất sớm, bọn họ chỉ đến dâng hoa thắp hương trước mộ. Minh Vi hồi đó còn cảm thấy mình hơi may mắn, vì tâm lý tự ti luôn thường trực trong cô, cô sợ mình không xứng đáng với Cố Thành Quân, sợ nếu bố mẹ anh còn sống cũng sẽ không thích mình. Song khi ấy cô chưa từng nghĩ được rằng có một ngày, chính Cố Thành Quân cũng sẽ không thích cô.

Đường Kính Quốc vừa nghỉ hưu năm ngoái, nhàn rỗi ở nhà chỉ viết chữ vẽ tranh, nuôi chim, tập thái cực quyền, nhưng nhìn phong thái tướng mạo, nhiều nhất cũng chỉ ngoài năm mươi tuổi, hoàn toàn không giống một người đã sáu mươi.

Đường Hựu Đình được thừa hưởng vóc dáng cao ráo của bố, còn khuôn mặt thanh tú là từ mẹ. Cho tới tận khi học trung học, anh cũng vẫn xinh xắn hệt như một cô gái, nên thường xuyên bị bạn bè chọc ghẹo. Sau này đến tuổi dậy thì, hormone đàn ông mới bắt đầu bộc phát, dáng người cao lớn, các đường nét cũng rõ ràng hơn. Tính nết Đường Hựu Đình giống bố, tuổi trẻ ngang tàng, không sợ bất cứ điều gì, thường xuyên xảy ra những vụ đánh lộn mà một mình anh cầm tuýp sắt đánh lại cả bảy, tám nam sinh lớp lớn. Ở trường xác lập được ngôi vị bá vương, nhưng khi về nhà vẫn bị bố trói vào gốc cây quế trong sân dùng thắt lưng da đánh cho một trận tơi bời.

– Cái cây đó đây. – Đường Hựu Đình vỗ vỗ vào thân cây to bằng thùng nước. – Nhìn này, trên đó còn có ký hiệu đánh dấu chiều cao của anh nữa.

Đường Hựu Đình kéo Minh Vi đến đo thử rồi đứng đó cười với nhau. Đường Kính Quốc hiền từ đứng một bên nhìn hai con. Sau khi nghỉ hưu, càng ngày ông càng giống một người cha nhân hậu. Riêng điểm này đến cả bản thân Đường Hựu Đình cũng hết sức ngạc nhiên.

Khi Đường Hựu Đình xuống bếp giúp dì La chuẩn bị làm gà, Minh Vi theo Đường Kính Quốc vào thư phòng uống trà.

– Chuyện xảy ra với cháu lần trước Hựu Đình đã nói hết với ta. – Đường Kính Quốc nói giọng trầm trầm. – Ta vốn là người bảo thủ, hồi đầu cũng đã kịch liệt phản đối việc Hựu Đình đi theo lĩnh vực giải trí. Vì vậy mà mấy năm nay hai cha con cũng không có quan hệ gì. Thằng bé này vốn cao ngạo, người khác đều gọi nó là thiếu gia, là con quan, nhưng quả thực ta chưa từng giúp đỡ nó một chút nào để có được những thành công trong sự nghiệp như hiện nay. Hựu Đình nói cháu rất giống nó, tay không bắt giặc. Nó khen cháu rất nhiều, nên ta tin rằng cháu cũng là một cô gái tốt.


Minh Vi không biết những chuyện khúc mắc giữa hai cha con họ nên không dám nói lung tung, chỉ đáp:

– Cháu cũng cảm thấy việc gặp được Hựu Đình ở thế giới này là một may mắn lớn trong cuộc đời mình.

Diệp Mẫn mang một đĩa bánh điểm tâm lên, nói với Minh Vi:

– Anh Hựu Đình đối với chị khỏi phải nói nữa. Khi chị gặp sự cố, anh ấy đã chạy ngay về đây nhờ dượng giúp. Em biết anh ấy bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ thấy anh ấy lại hạ giọng cầu xin như vậy.

Minh Vi ngẩn người.

– Cháu vẫn chưa biết sao? – Đường Kính Quốc mỉm cười. – Tính Hựu Đình là như vậy, có rất nhiều chuyện nó luôn giấu kín trong lòng.

– Dượng, đó là vì anh Hựu Đình xấu hổ, ngượng ngùng không dám nói với bạn gái thôi. – Diệp Mẫn pha trò. – Tuy nhiên anh Hựu Đình thực sự là người tốt, đã yêu thương ai thì dốc hết ruột gan. Còn nhớ mối tình đầu của anh ấy, cô bé Hứa Tình Tình…

– Mày không nói nhiều thì chết à? – Đúng lúc đó Hựu Đình đi lên, gõ vào đầu Diệp Mẫn một cái. Diệp Mẫn cười ha ha rồi chạy biến.

Đường Kính Quốc hơi xúc động. Lâu lắm trong nhà không có tiếng cười vui vẻ thoải mái như vậy.

Đường Hựu Đình đưa Minh Vi đi một vòng quanh khu. Quầy tạp hóa anh thường ra mua đồ ăn vặt mỗi khi tan học về vẫn còn đó, chỉ có điều đã được sửa thành một siêu thị mini. Sân bóng rổ đã được trải một lớp mặt nền plastic, có một đám trẻ con đang chơi đùa. Cái cây hồi nhỏ anh cùng các bạn hay trèo vẫn đứng thẳng ngay bên lề sân vận động, mấy chú bé nghịch ngợm đang trèo lên trèo xuống. Một cô bé tết tóc đuôi sam chạy đến nhặt bóng, nhận ra Đường Hựu Đình bèn gọi:

– Anh Hựu Đình.

– Phải gọi là chú. – Đường Hựu Đình giả bộ nghiêm trang chỉnh lại.

Minh Vi cười, gõ cho Đường Hựu Đình một cái.

Trời tối dần, đám trẻ con lần lượt về nhà. Minh Vi và Đường Hựu Đình mỗi người ngồi trên một chiếc xích đu, nhìn mặt trời giống như lòng đỏ trứng gà đang đậu lại trên ngọn cây trụi lá.

Đường Hựu Đình đột nhiên nói:

– Em nói xem, nếu như chúng ta có con, sau này chúng nó có chơi ở đây không?

Trong khoảnh khắc, trái tim Minh Vi bỗng trở nên mềm nhũn.

– Có chứ. – Cô khẽ nói. – Con chúng ta chắc chắn sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong đám trẻ con.

Đường Hựu Đình đưa tay sang nắm lấy tay Minh Vi, cùng cô đẩy chiếc xích đu.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Đường Hựu Đình lấy máy ra xem, là một số lạ. Lúc này anh đang trong tâm trạng thoải mái nên dù là công ty bảo hiểm hay tiếp thị gì đó gọi tới, chắc cũng sẽ vui vẻ đáp lại vài câu.

– Là tôi đây. – Giọng nói của Tô Khả Tinh ngay lập tức khiến cho những cảnh sắc tươi đẹp xung quanh trở nên ảm đạm.

Thấy sắc mặt Đường Hựu Đình thay đổi, Minh Vi hỏi:

– Là ai thế?

Tô Khả Tinh cười nói:

– Hai người đang ở bên nhau hả. Thật có lỗi, đã làm phiền.

Đường Hựu Đình lạnh lùng nói:

– Cô có việc gì không?

– Tôi muốn gặp anh, anh đến chỗ tôi một lát.

Đường Hựu Đình không khách khí:

– Hôm nay tôi không có thời gian.

Minh Vi đã đoán được người gọi đến là ai, bèn cau mày hỏi:

– Cô ta lại định làm gì nữa thế?

– Không có gì. – Đường Hựu Đình an ủi Minh Vi rồi nói với Tô Khả Tinh. – Có chuyện gì tìm người quản lý của tôi nói đi.

Tô Khả Tinh im lặng một lát rồi buông thõng một câu:

– Tôi có thai rồi.

Đường Hựu Đình cảm thấy như cả một tảng tuyết trên cây vừa đổ ập xuống đầu, lạnh tới mức da anh tê dại, còn tim gần như ngừng đập.

Minh Vi còn đang lo lắng nhìn anh, trong điện thoại đã vang lên tiếng cười đắc ý của Tô Khả Tinh.

– Anh không đến gặp tôi cũng không sao, tôi sẽ lập tức gọi điện cho Minh Vi, chẳng phải cô ta đang ở bên cạnh anh sao? Chắc chắn bây giờ đang anh giải thích xem tôi đang nói gì. Để tôi tự nói với cô ta, đỡ cho anh phải chần chừ không quyết được.

– Không cần. – Bàn tay cầm điện thoại của Đường Hựu Đình siết chặt tới mức các khớp ngón tay đều trắng bệch. – Phòng họp số một của công ty, một giờ nữa gặp.

Sau đó anh dứt khoát ngắt điện thoại luôn.

– Cô ta nói gì? – Minh Vi hỏi. – Cô ta lại lấy gì ra uy hiếp anh?

Đường Hựu Đình nhìn đôi mát sáng long lanh ánh tuyết của Minh Vi, một cảm giác tội lỗi dâng đầy trong lòng khiến anh không sao lên tiếng được. Anh quả thực rất sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau buồn vỡ vụn trong đôi mắt đó. Anh không thể tiếp tục làm tổn thương cô.

– Hình như là cô ta uống rượu say, đang rêu rao sẽ gọi báo chí, anh sợ Lưu Triệu cũng không giải quyết được chuyện đó. Anh đi một lát rồi về, em yên tâm đợi ở đây nhé.

Thấy Đường Hựu Đình lảng tránh ánh mắt của mình, Minh Vi đoán chắc anh ấy đang giấu chuyện gì. Cô ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi quyết định không truy hỏi.

– Tô Khả Tinh hiện đang chiếm ưu thế, nói không chừng sẽ trở mặt với chúng ta. Anh cũng đừng ép cô ta quá, tránh để cô ta lên cơn kích động làm bừa.

Đường Hựu Đình ừm một tiếng, dắt tay Minh Vi quay về nhà. Con ngõ vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của hai người. Minh Vi ngoan ngoãn đi sau Đường Hựu Đình, hơi thở khẽ khàng.

Đường Hựu Đình chợt dừng lại, quay người kéo cô sát vào mình, nâng cằm lên rồi hôn đắm đuối. Sau mấy giây giật mình giãy giụa, Minh Vi cũng buông lỏng cơ thể, phối hợp với anh.

Nụ hôn đó dù đầy lo lắng bất an nhưng vẫn cuồng si và nồng nhiệt, dường như muốn cuốn trôi đi tất cả. Môi Đường Hựu Đình lạnh ngắt, thậm chí còn run lên khe khẽ. Một nỗi thương xót trào dâng, Minh Vi nhẹ nhàng đáp lại, muốn sưởi ấm cho anh. Đường Hựu Đình cảm thấy sự bao dung của cô nên càng ngang ngược sục tìm khiến cô cảm giác như không thở nổi.

Mãi lâu sau Đường Hựu Đình mới bỏ cô ra. Hai người đều thở gấp, Minh Vi còn thấy khóe môi hơi đau.

Đường Hựu Đình nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút, những ngón tay khẽ khàng vuốt ve trên đôi môi đã tấy đỏ của cô. Minh Vi cảm thấy hơi xấu hổ:

– Nếu để người nhà anh nhìn thấy chắc chắn sẽ chê cười em.

– Không sao. – Đường Hựu Đình nói. – Họ đều rất thích em mà.

Về đến cửa, Minh Vi tiễn Đường Hựu Đình lên xe. Đường Kính Quốc tỏ ra mất vui, còn dì La thở ngắn than dài:

– Không về ăn cơm thật à? Dì để phần cho con nhé, nhớ về sớm mà đón Minh Vi.


Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi lần cuối, sau đó khởi động xe lái vụt đi.

Đường Hựu Đình đi vào phòng họp rồi khóa cửa lại. Tô Khả Tinh đã ngồi trong đó, cười mỉa mai:

– Vẫn còn sợ người khác nghe trộm sao?

– Có chuyện gì nói mau đi. – Đường Hựu Đình tỏ ra sốt ruột. – Người nhà tôi đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, đang chờ tôi về ăn.

– Chuyện chính cũng đã nói qua điện thoại rồi. – Tô Khả Tinh nhún vai. Cô ta hóa trang rất đậm, một lớp phấn dày cộm cùng đường lông mày dài vút, khiến cho khuôn mặt trông xinh đẹp hơn ngày thường. Thực ra Tô Khả Tinh cũng rất đẹp, nhưng tiếc là những cô gái đẹp trong giới nghệ thuật rất nhiều, nên cô ta buộc phải dùng đến thủ đoạn riêng để nổi danh.

– Tô Khả Tinh. – Đường Hựu Đình để tay lên bàn, nhìn thẳng vào cô ta. – Chuyện đêm đó tôi chỉ nhớ láng máng, nhưng rốt cuộc chúng ta đã làm đến mức độ nào cả cô và tôi đều không nói rõ được. Hơn nữa, căn cứ vào tác phong, lối sống của cô, ai đảm bảo đứa trẻ trong bụng cô là của tôi?

– Anh không nhận cũng chẳng sao. – Tô Khả Tinh nhướn mày cười. – Cứ đợi đến lúc sinh ra đi kiểm tra ADN là được.

– Nếu như không phải của tôi…

– Cứ coi như không phải của anh thì đã làm sao? Mang thai mười tháng, đẻ có một ngày, suốt mười tháng đó ngày nào tôi cũng vác cái bụng đi khóc lóc kêu anh trở mặt bạc tình, anh có thể chịu đựng được bao lâu? Cứ cho là anh có thể chịu đựng được, liệu Minh Vi có cần anh nữa không?

Đường Hựu Đình mím chặt môi, mãi sau mới bật cười:

– Cô không định kết hôn với tôi thật đấy chứ?

Tô Khả Tinh đứng dậy, đặt tay lên cái bụng vẫn phẳng lì, trông đúng dáng vẻ của một người phụ nữ đã mang thai. Cô ta đưa cho Đường Hựu Đình một tờ biên lai của bệnh viện, sau đó nói:

– Nếu tính thời gian chắc chắn đứa trẻ đó là của anh. Anh nói xem, nếu tôi vác cái bụng bầu đến tìm bố anh, sẽ thế nào?

Đường Hựu Đình tự nhiên lại thấy hơi vui:

– Ngay cả Minh Vi cũng chỉ miễn cưỡng lọt vào mắt bố tôi, cô thì là cái quái gì.

– Tôi có cái thai. – Tô Khả Tinh nghiến răng.

Đường Hựu Đình càng vui hơn:

– Tôi có thể làm cô to bụng, đương nhiên cũng có thể làm cho một người con gái khác to bụng. Huống hồ có đứa trẻ đó là vì cô đã đánh thuốc mê cho tôi. Tôi có ăn sống nuốt tươi, cũng không bao giờ thèm ngó đến cô đâu.

– Đây đúng là con của anh.

– Cũng chưa chắc chắn. – Đường Hựu Đình không chút nể nang. – Còn Lý Kỳ Vân thì sao, mấy tay giám đốc với đạo diễn đó nữa? Những người đàn ông có thể làm cô có thai quá nhiều. Tô Khả Tinh, cô sử dụng ma túy được bao lâu rôi? Hai năm, ba năm? Nếu tôi là cô, chắc chắn không có đủ gan để sinh đứa bé đó ra. Cô không sợ đứa bé đó sẽ bị dị dạng, tàn tật hay sao? Hay căn bản cô không cần nghĩ cho nó? Cô chỉ cần nghĩ cho bản thân mình, dùng đứa bé này để giành được lợi thế, uy hiếp tôi.

Tô Khả Tinh không nhịn nổi nữa, vung tay lên định tát Đường Hựu Đình, song Đường Hựu Đình đã nhanh nhẹn giữ bàn tay đó lại.

– Mẹ tôi đoản mệnh không may mất sớm, cho nên tôi luôn có sự thương xót đối với mọi phụ nữ, luôn nhún nhường họ vài phần. Song bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ. Tô Khả Tinh, cô chính là ngoại lệ đó. – Đường Hựu Đình hất tay Tô Khả Tinh ra. – Cô năm lần bảy lượt khiêu khích sự nhẫn nhịn của tôi, Đường Hựu Đình đã đạt đến vị trí này trong ngành giải trí, thì không phải thánh nhân đâu.

Tô Khả Tinh sợ đến mức mặt trắng bệch, nghiến răng:

– Anh muốn trở mặt với tôi, vậy tôi sẽ trở mặt với anh.

– Được thôi. – Đường Hựu Đình cười nhạt. – Thực ra ngày hôm đó, trợ lý của tôi thấy tình trạng tôi không ổn, cho rằng tôi say quá nên đã đưa tôi đến phòng cấp cứu để truyền dịch. Bác sĩ sau khi khám đã đưa ra kết luận tôi bị đánh thuốc mê. Hiện giờ trong tay tôi vẫn còn tờ giấy ghi kết luận của bác sĩ làm bằng chứng. Tô Khả Tinh, dù cô có làm ầm lên, tôi cũng có đủ chứng cứ để minh oan cho bản thân mình. Huống hồ các fan hâm mộ của tôi đều biết rằng cô đã cưỡng dâm tôi, điều này đúng là như vậy. Đến khi đó dư luận đứng về phía nào ai mà biết được.

Đêm hôm đó Đường Hựu Đình không đi bác sĩ, cũng không hề có giấy khám gì. Nhưng việc này Tô Khả Tinh không hề biết.

– Tôi… tôi chẳng qua chỉ muốn vạch mặt Minh Vi.

– Vậy cô chính là kẻ thứ ba chen chân vào. – Đường Hựu Đình cười giễu. – Đến khi đó tôi và Minh Vi tình cảm sâu đậm, cô thì tiến thoái lưỡng nan, lại còn bị người khác chê cười.

Tô Khả Tinh bật khóc:

– Tôi không gạt anh. Đúng là tôi có thai thật.

Đường Hựu Đình lạnh lùng nhìn cô ta:

– Việc này cô tự làm tự chịu, tôi không có lý do gì gánh vác giúp cô. Tôi không dễ bị uy hiếp đâu, Tô Khả Tinh. Con của cô, cô muốn giải quyết thế nào mặc cô. Đừng làm phiền tôi và Minh Vi nữa.

Đường Hựu Đình quay người đi ra cửa. Tô Khả Tinh không cam tâm gọi với theo:

– Rốt cuộc cô ta có gì hay chứ?

Đường Hựu Đình quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tô Khả Tinh:

– Cô ấy biết cách làm người tử tế, còn cô thì không. Vậy nên không bao giờ cô có thể vượt qua được cô ấy.

Ăn cơm xong. Minh Vi giúp dì La dọn xuống bếp. Mỗi món dì La đều để lại một chút trong nồi cho Đường Hựu Đình, đợi tới lúc anh về sẽ ăn.

– Chồng trước của dì là chiến hữu của Kính Quốc. Mẹ Hựu Đình mất sớm, ông ấy dù gì cũng là đàn ông vụng về, không biết chăm sóc con cái, khi đó một tuần Hựu Đình ăn cơm ở nhà dì đến bốn bận. Con trai dì, Diệp Mẫn, từ nhỏ đã gọi Hựu Đình là anh trai, hai đứa cũng thân thiết với nhau không khác gì anh em ruột. Sau này chồng dì bị bệnh qua đời, tổ chức cũng có ý tác hợp cho dì và ông ấy, thế nên hai bên mới quyết định tái hôn.

Khi nói đến chuyện đó, dì La có vẻ ngại ngùng.

Minh Vi cười nói:

– Hựu Đình nói dì không khác gì người ruột thịt, đối xử với anh ấy rất tốt.

– Thằng bé đó rất đáng thương, có thể xử tệ với nó được hay sao? – Dì La thở dài. – Hựu Đình rất giống mẹ, từ nhỏ đã thích âm nhạc, lại hát rất hay. Nhưng Kính Quốc không thích con trai học thanh nhạc, ông ấy mong sau này Hựu Đình sẽ theo nghiệp bố, trở thành một quân nhân. Hựu Đình tính tình bướng bỉnh, hai bố con cãi nhau mấy năm liền, sau này Hựu Đình lẳng lặng ghi tên dự thi vào học viện Nghệ thuật mà không nói với bố một lời. Kính Quốc tức giận đánh cho nó một trận, sau đó đuổi ra khỏi nhà.

– Cháu nghe nói khi Hựu Đình học đại học, dì đã giấu chú Đường để gửi tiền cho anh ấy.

– Hựu Đình khi đó đúng là phải trải qua không ít khó khăn. –Dì La nghĩ lại vẫn còn thấy thương. Bà đưa mắt nhìn lên gian thư phòng đang sáng đèn, cười nói với Minh Vi. – Thực ra Kính Quốc tính tình cứng rắn như vậy, nhưng việc dì gửi tiền cho Hựu Đình ông ấy đều biết. Tất cả các chương trình biểu diễn của Hựu Đình mấy năm qua A Mẫn đều thu lại hết đưa cho ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy vẫn xem trộm.

Minh Vi bật cười. Cô vừa cảm động vì tấm lòng thương con của ông Đường, vừa không khỏi nghĩ thầm, ông Đường là một người bảo thủ như vậy, nếu nhìn thấy con trai mình để cả tay trần, lộ cả ngực đứng trên sân khấu hát, còn bên dưới là cả đám đông hò hét điên cuồng, sau đó còn anh anh em em với mấy nam sinh khác, có lẽ phát tác bệnh tim mất.

– Dì thực rất vui vì Hựu Đình gặp được một người con gái tốt như cháu. – Dì La vui vẻ nhìn Minh Vi. – Dì thấy ngay là cháu có ảnh hưởng rất lớn đối với Hựu Đình. Lần này về nhà nó đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn nhiều, có thể bình tĩnh trò chuyện với bố mình như vậy. Kính Quốc không nói ra miệng, nhưng trong lòng chắc chắn rất vui. Suy cho cùng, nó vẫn là một đứa con quý giá mà.

Minh Vi thẹn thùng cúi đầu:

– Mấy năm qua Hựu Đình cũng chăm sóc cháu rất nhiều.

– Vậy là gặp được đúng người rồi. – Dì La nói. – Hai người hợp nhau ở cạnh nhau sẽ biết chăm sóc lẫn nhau, cùng giúp nhau hàng ngày trở nên tốt đẹp hơn. Hai người các cháu phải đối xử với nhau cho thật tốt.

Đang nói chuyện bỗng Diệp Mẫn ở bên ngoài gọi toáng lên:

– Mẹ, chị Minh Vi, anh Hựu Đình về rồi.

Minh Vi bỏ chiếc khăn lau bát xuống, đi ra cửa đón. Đường Hựu Đình xuống xe, nhìn thấy Minh Vi mặc tạp dề, hệt như một cô vợ nhỏ đứng tựa cửa chờ chồng về, bất giác toét miệng cười. Tất cả sự khó chịu và bực bội nãy giờ tan biến hết.

– Đói rồi phải không? – Minh Vi nhẹ nhàng nói. – Dì La đã hâm nóng đồ ăn cho anh rồi, xuống bếp ăn luôn đi.

Đường Hựu Đình đi theo Minh Vi vào trong sân. Xung quanh không có ai, anh liền ôm lấy Minh Vi từ phía sau rồi hôn một cái rõ kêu lên má cô.

– Anh yêu em.

Đường Hựu Đình buông Minh Vi ra rồi chui tọt vào trong bếp. Minh Vi lặng lẽ đứng trong sân, bóng cây lay động bao phủ lên cô.

Cô lấy điện thoại ra, trong đó có một tin nhắn được Chung Thiên Dao gửi đến từ 10 phút trước: “Kinh thiên động địa, mình nghe nói Tô Khả Tinh có thai?”.

Khi từ nhà Đường Hựu Đình quay về, trời đã rất khuya. Đường Hựu Đìn uống khá nhiều rượu, tuy chưa say nhưng Minh Vi không yên tâm, nên lái xe đưa anh về.

Bất động sản của Đường Hựu Đình có khá nhiều, căn hộ chung cư anh thường ở nằm trên đường vành đai hai phía đông, một khu có môi trường rất tốt. An ninh trong tiểu khu cực kỳ nghiêm ngặt, Minh Vi hoàn toàn có thể yên tâm.

Khi xe đã đỗ trong tầng hầm, Đường Hựu Đình vẫn ngồi yên không động đậy.

– Em có muốn lên nhà ngồi chơi một chút không?

Lúc đó đã là nửa đêm, nam nữ đều đơn thân, Minh Vi không tin anh chỉ đơn thuần mời cô lên nhà để uống trà.

Điện thoại di động vẫn để trong túi, nặng hệt như một khối chì khiến cô không ngồi thẳng người lên được. Dù vậy cô vẫn từ từ tắt đèn xe, rút chìa khóa điện ra.

Đường Hựu Đình cầm lấy chìa khóa, thuận thế cầm luôn lấy tay cô kéo lại sát người mình. Minh Vi ngoan ngoãn để yên, lập tức bị anh ôm gọn.

Hai người loạng choạng đi lên lầu, Đường Hựu Đình dùng chân đá cửa ra, sau đó ấn Minh Vi vào tường, hôn ghì lên môi, lên cổ cô. Minh Vi cũng nhận ngay ra anh kích động tới mức gần như phát điên, nhưng cô cũng thích như vậy. Cô thích người đàn ông này, cô muốn làm cho anh vui.


Hai người tháo giày vứt chỏng chơ rồi kéo nhau vào phòng khách. Minh Vi liếc mắt nhìn căn phòng lộn xộn – căn phòng điển hình của một người đàn ông độc thân, rõ ràng là người quét dọn chưa hề ghé qua. Dù đang tập trung hết vào Đường Hựu Đình song cô không thể không bật cười.

Đường Hựu Đình xấu hổ xoay người cô lại:

– Em nghiêm túc một chút có được không?

Tiếng cười của Minh Vi như tiếng chuông bạc, trong đôi mắt ướt long lanh của cô đầy những tia sáng quyến rũ. Minh Vi chủ động ghé đến gần, giúp anh cởi cúc áo, kiễng chân hôn vào cằm anh rồi ngậm lấy cả vành tai.

Cổ họng Đường Hựu Đình phát ra một tiếng kêu thỏa mãn, anh bế bổng Minh Vi lên. Cô khẽ cười, quặp chân vào lưng anh, tay ôm lấy cổ rồi hôn liên tiếp lên mặt anh.

Đường Hựu Đình đạp cửa phòng ngủ ra, sau đó vứt Minh Vi lên giường. Minh Vi trông thấy anh cởi phăng chiếc áo sơ mi mà mình mãi vẫn không cởi được chỉ bằng một động tác nhanh gọn, rồi tiện tay vứt luôn xuống sàn. Làn da rám nắng của anh trơn mịn, các cơ rắn chắc, đường nét hoàn hảo kéo từ đôi vai rộng xuống đến phần lưng gọn ghẽ sau đó biến mất dưới thắt lưng.

Đánh giá thật công bằng thì cơ thể Đường Hựu Đình gầy hơn Cố Thành Quân, song đường nét lại đẹp hơn, mềm dẻo và tràn đầy sức sống hơn. Thêm vào đó, Cố Thành Quân căn bản không bao giờ hừng hực như ngọn lửa vứt cô lên giường rồi cởi phăng áo ra vậy. Anh ta không có nhiều ham muốn, hoặc ít khi bộc lộ ham muốn với vợ. Vậy nên trong suốt 6 năm, chuyện phòng the luôn bình bình ở mức không nóng không lạnh, nghĩ lại đúng không có gì để nói.

Lúc này Đường Hựu Đình bắt đầu mở cánh cửa tủ đầu giường ra. Lục lọi bên phải rồi lật tung bên trái, sau đó ngẩng đầu lên mặt đầy thất vọng.

Minh Vi đưa mắt hỏi. Đường Hựu Đình hỏi lại cô với ánh mắt kỳ quái:

– Em không có cái nào à?

Phải khó khăn lắm Minh Vi mới hiểu anh nói cái nào là cái gì, đờ miệng ra. Sao cô lại mang thứ đó bên người được?

Đường Hựu Đình thất vọng duỗi tay ra:

– Anh cũng không có.

Anh đã sống một mình từ rất lâu, lại chưa bao giờ đưa người về nhà nên không có thứ đang cần.

Minh Vi lặng người. Cả hai đều trên người không mảnh vải, hôn đã hôn rồi, vuốt ve đã vuốt ve rồi, chỉ còn cách đúng một bước chân mà không thể nào đi tiếp. Cảm giác đó giống như cầm súng lao ra chiến trường nhưng lại được thông báo chiến tranh đã kết thúc.

Họ cứ ngồi nhìn nhau một lát, sau đó không hẹn mà cùng bật cười rũ rượi rồi ôm lấy nhau. Làn da trần trụi áp sát vào nhau, rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, một dòng điện lưu chạy xẹt qua. Cảm giác đụng chạm mềm mại, ấm áp và tinh tế ấy khiến cả hai đều ngây ngất.

Song Minh Vi đã lấy chân đạp thẳng Đường Hựu Đình xuống dưới giường:

– Nếu không đi mua thì hôm nay anh sẽ ngủ ở sa-lông.

Đường Hựu Đình vò vò đầu, đưa ra quyết định nhanh chóng, lấy chăn đắp cho Minh Vi rồi mặc quần áo lao nhanh ra cửa.

Minh Vi chui vào trong chăn cười sằng sặc, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

– Anh định đi thật hả? Đại minh tinh Đường Hựu Đình canh ba nửa đêm đến cửa hàng tiện ích mua bao cao su hả?

Đường Hựu Đình quay lại lấy ví, nhân tiện cắn một phát vào má Minh Vi:

– Em cứ đợi đấy, hôm nay anh nhất định phải giải quyết một lần cho xong.

– Lại còn cắn người ta nữa, đúng là tuổi Tuất không oan! – Minh Vi xoa xoa mặt, nghe tiếng bước chân người đó tất tả đi xa dần.

Bên ngoài tiểu khu có một cửa hàng siêu thị 24h. Cô gái bán hàng đang mơ màng tựa vào quầy ngủ gật, nghe thấy tiếng chuông cửa bèn uể oải mở mắt ra. Ngay lúc đó hai con ngươi của cô ta gần như trồi hẳn ra ngoài.

Đường Hựu Đình!

Ngôi sao lớn đó đi thẳng đến truóc quầy hàng, lấy một chiếc hộp từ trên giá xuống bằng một động tác nhanh gọn rồi đưa đến trước mặt nhân viên thu ngân. Cô gái đỏ bừng mặt tính tiền cho anh, ánh mắt đầy ai oán khiến cho Đường Hựu Đình sém chút nữa tưởng mình vừa làm bậy rồi bỏ rơi cô gái đó.

Khi quay về chung cư, phòng ngủ đã yên tĩnh không còn tiếng động nào. Minh Vi vẫn giữ nguyên tư thế co tròn, mắt nhắm nghiền, ngủ thiếp đi.

Đường Hựu Đình ngồi xuống cạnh giường, dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, tay khẽ vuốt ve trên đó. Cô ngủ khá say, song anh không ngủ được. Anh đóng cửa phòng ngủ lại rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Dọn sạch sẽ xong xuôi đến hai giờ sáng, nhưng anh vẫn không buồn ngủ.

Đường Hựu Đình đi tắm, mang nguyên cơ thể vẫn còn hơi nước nằm xuống bên cạnh Minh Vi. Anh cẩn thận mở chăn ra rồi đắp cho cả hai, sau đó ôm trọn Minh Vi vào lòng.

Minh Vi khẽ cựa quậy trong lòng anh rồi mở mắt. Hàng mi dài cong vút của cô khẽ quệt vào ngực anh như có lông vũ sượt vào. Đường Hựu Đình cúi đầu hôn lên trán cô, hỏi: “Dậy rồi à?”.

Minh Vi vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ ừm một tiếng theo bản năng.

Chỉ một giây sau đó trời đất như đảo lộn, cô bị cả một cơ thể đè sấp lên người mình. Cơ thể đàn ông mạnh mẽ, rắn chắc và nóng bỏng đè nặng lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Cơ thể Minh Vi cuối cùng cũng thức dậy hoàn toàn, tim đập thình thịch. Cô quàng tay ra sau lưng Đường Hựu Đình, cảm thấy từng nhịp chuyển động của các búi cơ bên dưới lớp da mềm mại trơn nhẵn của anh, sung sướng nhắm mắt lại.

Minh Vi nằm xoài giữa đống chăn, chầm chậm giữ đều nhịp thở. Đường Hựu Đình ngồi bên cạnh cô, lật chăn rồi dùng một chiếc khăn bông ướt lau người cho cô. Minh Vi vừa mỏi vừa đau, nhưng trong lòng vui hết mức. Cảm giác đè nặng trên ngực lúc nãy tạm thời tan biến hết.

Trong lúc lơ mơ, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô: Hóa ra đêm đầu tiên lại có thể khiến người ta kích động đến mức này. Chẳng trách Cố Thành Quân ngoại tình, nếu là cô, cô cũng khó tránh được việc ăn vụng đó. Suy cho cùng, nếu so với mức độ của ngày hôm nay, thì trong suốt sáu năm trời cô ngủ với Cố Thành Quân, chưa bao giờ có một lần được như vậy. Vậy mới nói, không thỏa mãn được phần bên dưới của người đàn ông, sẽ không bao giờ giữ được phần trên của anh ta. Cố Thành Quân kiềm nén được tới sáu năm trời mới ngoại tình cũng đáng để phong anh hùng.

– Cười gì vậy? – Đường Hựu Đình lật Minh Vi ra, tiếp tục lau người cho cô. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ khiến cho làn da trơn nhẵn của anh phủ một lớp ánh sáng lung linh. Minh Vi không thể không đưa tay ra vuốt ve cánh tay và vòm ngực rắn chắc đang phập phồng.

– Ngủ đi em. – Đường Hựu Đình cầm lấy tay cô, nhét vào trong chăn, sau đó vứt chiếc khăn ra rồi nằm xuống cạnh cô.

Minh Vi bỗng nhớ lại đêm đầu tiên với Cố Thành Quân, trong phòng ngủ tối om, những cái hôn lặng lẽ, họ quấn lấy nhau trong im lặng. Động tác của Cố Thành Quân rất nhẹ nhàng, nhưng cô căng thẳng tới mức không làm gì được, lại đau tới mức chân tay tê dại hết, song cô vẫn cố nín để không kêu lên tiếng. Đến khi kết thúc, Cố Thành Quân bật đèn lên, giật thót vì vết máu dính trên giường. Minh Vi cắn môi đến sứt cả ra, mấy ngày sau vẫn còn sưng.

Khi đó cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, dù trong niềm hạnh phúc ấy là sự lo lắng bất an, hạnh phúc tới mức không dám yên tâm là mình đang có. Lúc này cô lại có cùng cảm giác như vậy, niềm hạnh phúc cô đang giữ trong tay hết sức mong manh, nếu siết chặt quá sẽ vỡ tan, nếu buông lỏng tay sẽ bị gió cuốn trôi đi mất.

Khi Đường Hựu Đình tỉnh dậy trời đã sáng bạch, Minh Vi không còn nằm bên cạnh anh. Anh đi về phía phát ra tiếng động, liền trông thấy cô đang bận rộn trong bếp.

Đúng dáng vẻ mà người đàn ông nào cũng mong được trông thấy, cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, bên dưới để trần. Trong nhà bật máy sưởi nên rất ấm, vì vậy Minh Vi hoàn toàn có thể mặc một cách mong manh gợi cảm thế này.

Đường Hựu Đình ngồi xuống bên cạnh quầy bar, nhìn Minh Vi cười ngớ ngẩn. Minh Vi liếc xéo anh một cái, đẩy bát cháo thịt và trứng gà đã luộc chín ra cho anh. Đường Hựu Đình ăn một thìa cháo, đột nhiên kêu lên:

– Sao lại có tóc trong cháo thế này?

– Làm sao thế được. – Minh Vi nói. – Anh vu cáo em hả?

– Thật mà, em nhìn xem. – Đường Hựu Đình đưa tay lên. Minh Vi ghé đến xem, lập tức bị túm láy hệt như con muỗi nhỏ rơi vào mạng nhện.

Một nụ hôn dinh dính, trên môi còn vị mặn của cháo. Minh Vi rất muốn cắn một cái vào đầu lưỡi ngang ngược của Đường Hựu Đình, song cô lại không nỡ.

Mãi lâu sau hai người mới buông nhau ra. Đường Hựu Đình cười cười với bộ dạng của kẻ thắng cuộc, chỉ vào bát cháo:

– Đủ mặn rồi nhưng còn thiếu vị ngọt.

Minh Vi đỏ mặt trừng mắt lên với Hựu Đình.

Đường Hựu Đình múc một thìa cháo rồi đưa đến trước mặt Minh Vi:

– Em không tin thì nếm thử xem.

Minh Vi cố nén cười, vẫn cúi đầu ăn cháo.

– Linh tinh, ăn ngon mà.

– Đương nhiên là ngon. – Nụ cười của Đường Hựu Đình đầy vẻ trẻ con. – Minh Vi nhà chúng ta nấu một nồi cháo yêu thương, trong thiên hạ này chỉ có mình mình là được ăn. Có thể không ngon hay sao?

– Không nghiêm túc gì cả. – Minh Vi quay mặt đi cười.

– Nghiêm túc? Em nghiêm túc, vậy mà đêm qua em có thể làm thế với anh….

Đường Hựu Đình vừa nói nửa chừng, Minh Vi đã nhào đến bịt miệng anh lại. Tay cô vẫn còn mùi hành, vừa mát vừa mềm, trong lòng bàn tay còn ươn ướt. Đường Hựu Đình cụp mi mắt xuống, hôn vào lòng bàn tay cô. Minh Vi lập tức buông tay xuống, bị anh ôm chặt lấy, sau đó thì nhấc bổng lên ngồi trên đầu gối anh.

Đường Hựu Đình cởi cúc áo sơ mi, chiếc áo rộng thùng thình tuột khỏi bờ vai trần của Minh Vi rơi xuống đất.

Minh Vi túm lấy áo hỏi khẽ:

– Anh không ăn sáng à?

– Ăn em trước đã.

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ sát trần dần dần chạy khỏi sàn nhà, kim giờ chỉ đúng số 12, tiếng tích tắc của kim giây được khuếch đại hết cỡ trong căn phòng tĩnh lặng.

Minh Vi nằm trong lòng Đường Hựu Đình, cùng anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc áo sơ mi mỏng manh chỉ che lấy phần eo lưng của hai người bọn họ, vì vừa rồi toát mồ hôi nên không cảm thấy lạnh chút nào.

Những ngón tay của Đường Hựu Đình nghịch ngợm mấy lọn tóc của Minh Vi, còn đôi môi thì dán chặt lên vầng trán mịn màng của cô.

– Anh thực sự rất vui, Minh Vi. – Giọng anh thấp trầm nhưng vui vẻ. – Vì có thể ở bên em thế này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.