Đọc truyện Ảnh Hậu Tái Lâm – Chương 65: Thiếu
Edit: Um-um
Cố Nam thấy Phùng Văn, hơi ngạc nhiên, gãi gãi đầu, hỏi: “Đây có phải là… là …. là…”
“Phùng Văn.” Tưởng Lily tiếp lời cậu.
“Đúng vậy!” Hai mắt Cố Nam toả sáng. Lúc tuổi mới lớn, cậu cực kỳ thích xem phim hành động của nước ngoài nên nhìn thấy Phùng Văn sẽ cảm thấy hơi quen mắt.
Triển Dương tỏ vẻ không có gì đáng ngạc nhiên, tự mình rót một ly nước, gật đầu chào Phùng Văn rồi nói với Cố Nam: “Để anh kêu bưu điện gửi đến đây rồi báo em nhé.”
“Cám ơn anh rể!” Cố Nam nhìn anh với vẻ sùng bái.
“Anh rể?” Đột nhiên Phùng Văn lên tiếng, liếc Triển Dương, lại liếc sang Cố Tương, trên mặt xuất hiện vẻ cau có.
Cố Tương nhún nhún vai, thấy thà mình vào bếp coi chừng nồi canh còn hơn.
Không khí trong phòng khách có vẻ ngượng ngùng kì lạ.
“Klaus,” Một lúc sau, Phùng Văn lên tiếng: “Nghe nói anh có bạn gái.”
“Rất đẹp đúng không?” Triển Dương mỉm cười hỏi lại.
Mọi người: “………”
Tưởng Lily ngồi gần Văn Tĩnh, theo bản năng khoác lấy tay cô ấy. Không biết cánh đàn ông thì sao nhưng phụ nữ luôn có trực giác nhạy cảm đối với thái độ thù địch của người khác. Phùng Văn không hổ là một nghệ sĩ chuyên đóng phim hành động, mọi cử chỉ đều mang theo sát khí. Từ khi Triển Dương hỏi lại xong, nhiệt độ trong phòng liền giảm đi mấy độ.
Đường Duệ hắng giọng khùng khục, hỏi: “Sao Kevin còn chưa về nhỉ?”
Nói chưa dứt câu liền thấy cánh cửa khép hờ bị mở ra, Kevin đã xách hai túi cháo đậu đỏ trở lại. Trong bầu không khí mừng năm mới, hiếm có lúc anh ta thay đổi kiểu tóc loè loẹt thành bình thường, nhìn gọn gàng hơn hẳn. Thế nhưng vừa thấy Phùng Văn liền phát điên, giọng nói lạnh lùng: “Sao cô về rồi? Bây giờ Klaus đã không còn là người độc thân nữa đâu.”
Những lời anh ta nói có vẻ hơi đột ngột, vốn dĩ, mọi người đều ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả đều bị một câu nói của Kevin đâm thủng, không biết nên nói Kevin không có đầu óc hay vô tâm nữa. Phùng Văn trợn mắt nhìn Kevin, Kevin không hề yếu thế, trợn mắt lại cô ta.
Trong lòng Văn Tĩnh thoáng an ủi, thật tốt, ban đầu cô ấy còn nghĩ, giả vờ yêu đương trong nhà Tương Tương thôi mà sao lại xuất hiện một tình địch thế này, nào ngờ chưa kịp bày tỏ thái độ thì Kevin đã lên tiếng. Cảm giác tất cả mọi người đồng lòng ghét bỏ một người thật vui.
“Ai mua cháo đậu đỏ?” Phùng Văn cau mày hỏi.
“Mua cho Klaus, cô không cần ăn, Klaus muốn ăn.” Kevin nói.
“Khi nào thì Klaus lại ăn cháo đậu đỏ rồi?” Phùng Văn nhìn chăm chăm lqd.d.i.e.n.d.a.n Triển Dương, giọng có chút kỳ quái: “Không phải ghét ăn ngọt nhất à?”
“Trước đây đúng thật Klaus ghét ăn ngọt…” Cuối cùng Kevin cũng bắt được cơ hội nói chuyện, giống như đang chiến đấu với kẻ thù, không nên quá phô bày binh lực, anh ta nói: “Nhưng ở nhà Tương Tương thường hay làm món ngọt, cô có biết là sau một thời gian dài tất nhiên vị giác cũng sẽ thay đổi theo luôn không?”
Phùng Văn im lặng, Triển Dương mỉm cười, lấy cháo đậu đỏ ra, nói: “Có ai muốn thử không?”
Tưởng Lily vội giơ tay: “Tôi tôi tôi!” Cuối cùng đã có cơ hội làm dịu đi tình hình căng thẳng hiện tại. Phùng Văn rõ ràng là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ.
“Tôi đi vệ sinh.” Phùng Văn đứng lên nói.
Sau khi Phùng Văn đi, Cố Nam không nhịn được nữa, dáng vẻ nghiêm túc hỏi: “Chị ta là ai thế anh rể?”
Văn Tĩnh đỡ trán, sao anh hai tôi đi đánh ghen còn phải gọi nhau thân thiết vậy? Thật là không đỡ nổi.
“Một người bạn bình thường.” Triển Dương ăn một miếng cháo đậu đỏ: “Cậu thích dạng người đó à?”
“Cái loại con gái mạnh bạo đó có gì tốt mà thích?” Kevin không nhịn được cắt ngang, giọng nói lộ rõ chán ghét: “Đúng là không có mắt nhìn.”
“Không phải đâu Kevin, dù gì cũng lớn lên với nhau, nể mặt chút đi.” Đường Duệ nói.
“Lớn lên với nhau?” Mặt Văn Tĩnh tò mò: “Chẳng phải là thanh mai trúc mã ư?”
“Có thể coi là vậy.” Đường Duệ cười giải thích: “Học chung tiểu học, trung học rồi đại học. Sau khi về nước lại cùng gia nhập làng giải trí, có được xem như bạn nối khố không đây?”
“Làm gì có bạn nối khố nào như vậy?” Một lần nữa Kevin chen vào: “Từ nhỏ đến lớn chỉ thích giành nhau với Klaus. Lúc đi học giành hạng nhất, khi học đại học nhất định phải học kiến trúc còn giành học bổng, Klaus tham gia hội sinh viên cũng tham gia theo, còn phải giành làm hội trưởng. Rõ là không thích thú gì với nghiệp diễn nhưng vì Klaus vào làng giải trí nên cũng tham gia. Do Klaus không quan tâm chứ nếu như gặp người khác thì ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa là.”
“Đợi đã….” Tưởng Lily nghe xong cảm giác như mình bị lạc trong sương mù, hỏi: “Người đó…. Tôi cảm thấy người đó rất thích Klaus, nhưng sao nghe anh nói lại giống như có thù hằn gì với Klaus vậy?”
“Mỗi người đều có cách biểu hiện tình cảm khác nhau.” Đường Duệ phân tích: “Lòng hiếu thắng của Tiểu Văn rất mạnh, dienddanleequyddon Klaus ưu tú như thế khiến cô ta cảm thấy nếu mình không đuổi theo kịp thì sẽ cách Klaus ngày càng xa. Nên tốt nhất là phải cạnh tranh với anh ấy.”
“Quả là suy nghĩ của siêu sao không thể giống với người thường.” Tưởng Lily ngại ngùng đáp.
“Siêu sao gì chứ? Tomboy tom boy.” Kevin tức giận: “Người xui xẻo nào chấp nhận được cách biểu hiện tình cảm như vậy? Không thể hiểu được.”
“Nhưng mà,” Cố Nam nghe một hồi cũng nắm được trọng tâm, nghiêm túc hỏi Triển Dương: “Anh thích chị ta à?”
Triển Dương đang dồn hết tâm trí vào tô cháo đậu đỏ, nghe thế cắn muỗng ngẩng đầu lên, liếc Cố Nam, lắc đầu: “Không hề.”
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn – d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
…………..
Cố Tương đang canh chừng nồi canh.
Trước kia khi còn ở Lương gia, mỗi ngày phải đối diện với nồi niêu xoong chảo, cô có cảm giác mình như bà cô già có chồng ở độ tuổi mãn kinh. Ở kiếp này thời gian ở nhà ít đi lại khiến cô cảm thấy thích thú đối với bếp núc.
Dù gì đi nữa, thức ăn vẫn là thứ xứng đáng được trân trọng.
Cô quá tập trung nên có thêm một người đứng phía sau lưng cô vẫn không hay biết.
Cho đến khi người phía sau gọi cô: “Cố Tương.”
Cố Tương quay đầu lại, thấy Phùng Văn đứng ngay cửa, tay thọc vào trong túi áo, nhìn cô soi mói.
Cố Tương: “…………”
Dáng vẻ Phùng Văn rất xinh đẹp, loại xinh đẹp này không giống với thẩm mỹ về cái đẹp trong nước. Dân chúng trong nước thích dd.um-um đường nét gương mặt mềm mại, da thịt trắng noãn, phong cách không quá mạnh mẽ. Nhưng có lẽ do Phùng Văn diễn cảnh hành động quá nhiều nên dù không hề cử động cũng làm cho người ta có cảm giác giây tiếp theo cô ta sẽ móc súng ra bắn nát xung quanh. Cô ta đặc biệt rất thích hợp với vai nữ gián điệp, bây giờ cô ta giống như cảnh sát nữ đang đứng trong phòng bếp, nhìn không phù hợp chút nào.
Cố Tương đang dùng ánh mắt nhìn đồng nghiệp để thưởng thức người đối diện, đồng thời đối phương cũng đang dùng ánh mắt bắt bẻ đồng nghiệp để bới móc cô.
“Hiện cô đang là bạn gái của Klaus?” Phùng Văn gằn mạnh chữ “hiện”.
“Đúng vậy.” Cố Tương cười cười: “Có chuyện gì không?”
“Cô biết tôi à?” Phùng Văn hỏi.
“Biết. Tôi có xem qua phim cô đóng. Tôi rất thích nhân vật trong “Long hổ quyết đấu”. Động tác võ thuật của cô rất đặc sắc, cô cũng rất biết chọn kịch bản.”
Đây là sự thật. Là một diễn viên người Hoa có thể phát triển tốt như vậy ở thị trường nước ngoài, tất nhiên Phùng Văn phải có chỗ đặc biệt. di3nd4nl3quyd0n Sở trường của cô ta chính là vai hành động nên truyền thông nước ngoài gọi cô là “Đả nữ người Hoa đẹp nhất”. Cảm giác vẻ mặt biến đổi, chớp mắt trở lên hung ác và mạnh mẽ khiến người xem trong thoáng chốc cũng cảm thấy kích thích. Cô ta đã tạo nên rất nhiều vai phụ để đời, phải nói rằng, sự nghiệp tương lai một đường thẳng tiến.
“Tôi cũng biết cô.” Dù Cố Tương khen tặng nhưng Phùng Văn không hề vui vẻ, cô ta vẫn hất cằm lên như cũ, soi mói: “Vai diễn của cô hoàn toàn không có gì khó khăn, đều chỉ là những cảnh đối thoại bình thường. Cô với Klaus đóng phim như đang loè thiên hạ, chỉ biết yêu đương nhắng nhít.”
Cố Tương: “……” Ở đâu ra lớp phụ đạo của giáo viên chủ nhiệm vậy nè?
“Tôi biết Klaus từ rất lâu.” Cô chủ nhiệm vẫn còn đang phát biểu: “Giờ cô thật sự không đủ tư cách làm bạn gái của ảnh, cho nên tôi muốn quyết đấu với cô.”
Cố Tương: “………” Trời ạ, hoá ra không chỉ có đứa trẻ tự kỷ mang vóc dáng siêu sao cao lớn mà còn có nữ sinh trung học nữa à? Đây là muốn đánh một trận với cô sao? Cô không thể nào hiểu nổi não của những vị thần này đâu.
“Cô đừng sợ.” Hình như Phùng Văn cảm thấy Cố Tương bối rối, trong mắt hiện lên tia khinh thường: “Tôi sẽ không đánh nhau với cô, với cơ thể yếu đuối này của cô chỉ cần vài chiêu là tiêu ngay.”
“Chờ đã…” Cố Tương cắt ngang câu nói của cô chủ nhiệm: “Cô là người đeo đuổi Triển Dương sao?”
“Tất nhiên là không.” Mắt Phùng Văn loé lên, lập tức khôi phục vẻ mặt kiêu căng: “Tôi chỉ cảm thấy bây giờ người như cô thật sự không hợp ở bên cạnh ảnh.”
Hiểu, một cô gái kiêu ngạo, d.d..u.m.u.m khó mở miệng nói yêu người khác nên chọn cách vòng vo này, đánh bại tất cả tình địch bên cạnh nam thần! Đúng là hành vi ngây thơ của nữ sinh trung học, khó có thể tưởng tượng đây lại là hành động bày tỏ tình cảm của “Đả nữ người Hoa đẹp nhất”. Khó trách mỗi khi quay phim Phùng Văn không có cảnh tình cảm, thì ra không phải vì hãng phim có vấn đề, cơ bản là vì cô ta không có cảm xúc.
Cho dù là “36 kế theo đuổi nam giới” tải trên mạng thì tư duy vẫn khá hơn suy nghĩ của bạn học sinh tiểu học này đây.
“Bớt nói nhảm, tôi với cô thi đua.” Mặt Phùng Văn tỉnh bơ: “Bây giờ cô đã ký hợp đồng với Thịnh Đường, cô có dám cạnh tranh kịch bản của Tư Khải với tôi không?”
Cố Tương cạn lời. Cô cảm thấy mặc dù Phùng Văn chủ yếu phát triển ở nước ngoài nhưng có lẽ xem không ít phim thần tượng được đánh giá khá tốt trong nước. Cô nghĩ, không phải câu tiếp theo của Phùng Văn sẽ là “Thua thì cô phải chia tay ảnh” chứ?
“Thua thì cô phải chia tay ảnh” Phùng Văn nói.
Cố Tương: “…………..”
“Sao? Sợ rồi à?” Phùng Văn cười lạnh: “Sợ mà cô còn dám vào Thịnh Đường? Chén cơm của làng giải trí không dễ ăn vậy đâu, giấc mơ của cô không phải suốt đời quay quanh cái bếp này chứ? Loại phụ nữ như cô tôi đã gặp hơi bị nhiều, vì một người đàn ông chuyện gì cũng làm được…”
“Ngưng…” Cố Tương buông cái xẻng trong tay, hít một hơi thật sâu, nói: “Thế nào? Cô nhịn ăn giữ dáng không có nghĩa là người khác không ăn. Ở đâu ra cái suy luận cô diễn được tôi cũng diễn được, tôi biết nấu cơm vậy cô biết không?”
“Cô mới chính là người vì đàn ông có thể bất chấp thủ đoạn. [email protected] Khiêu chiến của cô, tôi nhận. Không phải vì đàn ông mà là vì bản thân tôi. Chén cơm làng giải trí này ngon hay không phải xem là chén của ai mới được. So với đàn ông mờ ảo gì đó, tôi có hứng thú với cô hơn. Dù sao thắng được “Đả nữ người Hoa đẹp nhất” là một chuyện rất tự hào.” Thôi, trung học thì trung học, đối với cô gái học cấp hai này, biện pháp tốt nhất chính là lấy độc trị độc.
“Diễn xuất là một nghề nghiệp không phải là thủ đoạn cạnh tranh, cô lợi dụng diễn xuất để đạt được mục đích, vậy mà trả lời tạp chí rằng diễn xuất là linh hồn trong cuộc sống của cô. Đúng là nghĩ một đường nói một nẻo, bịt tai trộm chuông.”
“Phụ nữ như cô, tôi cũng đã gặp rất nhiều.” Cô nói