Đọc truyện Ảnh Hậu Tái Lâm – Chương 61: Tương Tương hắc hoá (*)
Edit: Um-um
(*) Hắc hoá: Hai chữ này mình không thể đổi thành từ thuần việt được nên tạm thời để vậy. Hắc hoá nghĩa là tâm hồn, tính cách con người biến đổi theo chiều hướng xấu đi.
Nửa người Cố Tương chậm rãi bò ra từ trong đống hỗn loạn. Trước kia cô từng đóng phim hành động, khi không có diễn viên đóng thế cô đều tự mình thực hiện. Vì đề phòng nguy hiểm, chỉ đạo võ thuật luôn hướng dẫn họ nhất định phải bảo vệ cổ. Lúc nãy khi cô nhảy xuống xe, cô cố gắng ôm đầu. Dù vậy vẫn rơi không nhẹ, tay chân đau rát tựa hồ như bị gãy vụn.
Một bóng người chạy như bay đến. Cô còn chưa kịp nhìn rõ là ai liền rơi vào một lồng ngực ấm áp. Ngay sau đó, Cố Tương cảm giác có một người ôm lấy mình, giọng Triển Dương từ đỉnh đầu vang lên: “Gọi cấp cứu!”
Cô nắm chặt áo người đối diện theo bản năng. Chàng trai trẻ chạy rất nhanh, có thể nghe được nhịp tim vội vã của anh, tiếng động của sự sống vang lên giúp Cố Tương cảm thấy yên tâm. Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh như có tác dụng thôi miên. Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ nghe được tiếng người ấy nhẹ nhàng an ủi, đôi khi còn có giận dữ.
Cuối cùng cô thiếp đi.
Làng giải trí xảy ra một sự kiện tai nạn va chạm cháy xe lớn như thế, diễn viên chính chưa biết sống chết, đoàn phim “Đao Mã Đán” muốn bưng bít cũng không có cách nào bưng bít được. Chỉ trong vòng 10 phút, trên mạng tràn đầy các tít về việc này. Bên ngoài bệnh viện dày đặc các phóng viên vừa mới nghe tin chạy tới, có phóng viên giải trí, cũng có phóng viên thời sự. Loại chuyện nguy hiểm như tai nạn xe cộ, nếu đổi lại là người bình thường thì đây cũng là một tin tức sốt dẻo, huống chi đây là minh tinh điện ảnh đang ăn khách hiện nay.
Tần Hạo nổi điên. Đám phóng viên đến phỏng vấn chặn người của đoàn phim tại phim trường, ai nấy thay phiên nhau đặt câu hỏi càng ngày càng sắc bén.
“Xin hỏi đạo diễn Tần, vì sao xảy ra vụ tai nạn xe cộ này?”
“Có phải vì không làm tốt công tác bảo vệ an toàn không? Đây là sự cố gây nguy hiểm lớn nhất trong làng giải trí trong vòng vài năm nay, xin hỏi phương án giải quyết của mọi người là gì?”
“Có thể miêu tả chi tiết tình huống khi đó không?”
“Nghe nói hai diễn viên chính đều bị thương nặng, nhất là Lương Quý. Ông có ý kiến gì về việc này?”
Ý kiến gì? Nhìn vào quả bóng (*)! Tần Hạo cẩn thận giữ mình trong sạch nhiều năm qua, lần đầu tiên bị đội lên tội danh “không đảm bảo an toàn phòng hộ”. Thật giống như một quán ăn nổi tiếng về vệ sinh an toàn thực phẩm lại có ngày bị Cục Công Thương niêm phong vì sử dụng dầu bẩn, trái tim già nua của ông không thể chịu đựng nổi!
(*) Nhìn vào quả bóng: là một bộ phim hoạt hình 3D trực tuyến do Quảng Châu Interstellar Animation Design Co., Ltd. sản xuất, được phát hành độc quyền trong thế kỷ của người Mỹ gốc Á kể về những câu chuyện xảy ra trong thế giới những quả bóng. Trong thế giới này, các nhân vật chính với những tính cách khác nhau thể hiện giấc mơ của mình thông qua những cảm xúc của chính họ. Với quả bóng là hình ảnh và giấc mơ là chủ đề, nó cho thấy thái độ tích cực và lành mạnh đối với cuộc sống, phẩm chất đạo đức của việc thúc đẩy sự thật, lòng tốt và theo đuổi giá trị giấc mơ (Nguồn: baidu)
Hơn nữa chính ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chiếc xe kia rất tốt, mỗi lần trước khi sử dụng đều kiểm tra, không thể nào hư được. Nhưng lần tai nạn xe này thật sự quá dữ dội, chẳng lẽ Lương Quý không biết lái xe?
Sau khi khó khăn đuổi đám phóng viên đi, trợ lý báo: “Đạo diễn Tần, người đại diện Lương Quý gọi điện tới, nói…. Chuẩn bị yêu cầu bồi thường.”
“Hừ!” Tần Hạo nghe xong liền nổi cơn: “Hắn ta còn không biết nhục mà đòi bồi thường. Mẹ nó, còn chưa rõ ở đây xảy ra chuyện gì, chưa biết chừng là do anh ta giở trò quỷ.”
“Nhưng……” Trợ lý hơi khó xử: “Nghe nói anh ta bị phỏng nặng.”
…………
Trong bệnh viện, Đường Duệ vừa nghe tin đã chạy tới, đang cố gắng khuyên Triển Dương.
“Klaus, trước tiên ông hãy bình tĩnh. Chuyện này không hề đơn giản. Hiện trường không có người khác. Lúc đó họ còn ở góc chết của camera, không ai quay lại được chuyện gì đã xảy ra. Ông không thể manh động được.”
“Kích động gì chứ?” Mắt của Triển Dương rất đẹp, mỗi lần cười khiến cho gương mặt trở nên dịu dàng, ôn hoà và ấm áp. [email protected]_um_um Nhưng lúc này đây, vẻ mặt anh không hề gợn sóng, ánh mắt lạnh lùng khiến nhiều người không dám nói câu nào. Anh hờ hững nói: “Không có chứng cứ thì tạo chứng cứ, bình thường không phải mấy ông đều dùng mấy cái thủ đoạn đen tối này sao?”
Câu nói của anh có vẻ như đang châm chọc Đường Duệ, anh ta vội nói: “Tôi biết ông đang nhớ lại ngày xưa dì…”
“Câm miệng.” Lời vừa chưa dứt, cổ áo anh ta đã bị người ta nắm lấy, mặt Triển Dương không có cảm xúc nhìn anh ta: “Không được nói.”
Cố Tương vừa tỉnh lại đã nghe tiếng Đường Duệ và Triển Dương cãi nhau, cô ho mạnh hai tiếng, hai người vẫn đang giằng co lập tức dừng lại. Triển Dương buông lỏng cổ áo Đường Duệ ra, đứng im không nhúc nhích.
Đường Duệ bước đến, hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”
“Không sao.” Cố Tương cố gắng ngồi dậy.
“May quá.” Đường Duệ an ủi cô: “May nhờ cô thông minh nhảy xuống xe nên chỉ bị trầy xước ngoài da, cổ không bị sao. Còn tên kia thì không thể may mắn như vậy.”
Cố Tương hiểu ý anh ta nói “tên kia” là Lương Quý, liền hỏi: “Anh ta thế nào?”
“Phỏng nặng, hiện giờ còn nằm trong phòng ICU.” Đường Duệ hơi do dự: “Hơn nữa có chút phiền phức, thương tật của Lương Quý quá nặng, cô chỉ bị thương nhẹ. Người đại diện Lương Quý nghi ngờ đây không phải tai nạn bình thường. Cố Tương, cuối cùng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cố Tương cười lạnh: “Dĩ nhiên không phải tai nạn bình thường. Đây là mưu sát bất thành.”
…………
Trên truyền hình tràn ngập hình ảnh hiện trường tai nạn phim “Đao Mã Đán”, hình ảnh tai nạn thảm khốc làm cho khán giả nhìn thấy ghê rợn.
Kiều Ánh Tinh tắt tivi, hơi hoảng hốt cầm điện thoại lên, lòng muốn gọi điện thoại nhưng lại thôi.
Cuối cùng, cô ta thay quần áo, vội vàng ra ngoài.
Trong bệnh viện, Đường Duệ đau đầu nhức óc, Triển Dương thì thôi đi, còn thêm Cố Tương nữa là thế nào. Đường Duệ luôn cảm thấy Cố Tương là một người rất thông minh. Từ việc khi cô ra mắt đến nay chịu bao nhiêu hãm hại của người khác vẫn có thể bình tĩnh thoát thân là có thể thấy được điểm này, thế mà bây giờ thái độ rất kiên quyết, Cố Tương có ý muốn kiện, cho dù Lương Quý chết trong tai nạn xe này cô vẫn phải kiện.
Đường Duệ vẫn không hiểu vì sao Cố Tương lại quyết tâm đến vậy. Anh ta cố gắng can ngăn: “Tôi biết bây giờ cô bị uất ức, chuyện này không thể để yên như thế. Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ nên sẽ rất phiền phức, nếu như kiện sẽ gây bất lợi cho cô. Hiện nay quan trọng là phải tìm cách giải quyết tốt nhất.”
“Cần gì chứng cứ?” Cố Tương cắt đứt lời anh ta, trong giọng nói có sự chấp nhất mà không ai có thể hiểu được: “Nếu ai nấy đều không có chứng cứ, hắn có thể bịa, tôi cũng có thể bịa, muốn chứng cứ kiểu nào thì cứ tạo ra một cái là được.”
“Tôi thua.” Đường Duệ choáng váng, lời nói của Cố Tương và Triển Dương đều giống y đúc, không uổng là một cặp. Đạo lý này anh ta biết nhưng vì sao hai người đều bắt buộc như vậy?
Cố Tương liếc nhìn Triển Dương, từ khi tỉnh lại đến nay, Triển Dương không hề nói với cô câu nào. Có thể thấy được hiện nay tâm trạng của anh không được tốt, nhưng Cố Tương cũng không biết mình đã chọc gì đến vị đại gia này rồi.
Cô nhìn Triển Dương đứng một mình ở cửa hút thuốc lá, khều Đường Duệ hỏi nhỏ: “Anh ấy sao thế?”
“À.” Đường Duệ nhìn Triển Dương một cái: “Mỗi tháng đều có vài ngày như vậy. Đừng chọc vào.”
Hiện nay Cố Tương cũng không có tâm trạng, cô kéo kéo bộ quần áo bệnh nhân to lớn trên người mình: “Thay đồ, tôi muốn đi về.”
“Bây giờ cô vẫn chưa khoẻ…” Đường Duệ tức muốn điên, ngay lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Văn Tĩnh tiến vào, đầu tiên khi thấy Cố Tương là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó gấp gáp nói: “Tương Tương…”
“Xin lỗi.” Một giọng nam chen vào. Mọi người trong phòng ngẩng đầu nhìn lên, phía sau Văn Tĩnh còn có một chàng trai trẻ tuổi mang đôi kính gọng vàng, có vẻ là một người hào hoa phong nhã.
“Tôi là Hứa Sâm, người đại diện của Lương Quý. Cô Cố, tôi có một số thắc mắc về sự việc lần này, cô có thể dành thời gian nói chuyện với tôi chứ?”
Cả phòng chìm trong yên lặng.
Cố Tương chăm chú nhìn người đàn ông này, bỗng nhiên chậm rãi cười.
“Rất sẵn lòng.”
Hai bên đấu nhau, quan trọng nhất là không thể thua khí thế.
Triển Dương đứng tựa vào cửa, d(d(l(q(d(um(um Đường Duệ và Văn Tĩnh ngồi hai bên Cố Tương, Cố Tương và Hứa Sâm ngồi đối diện nhau, trên bàn bày hai tách trà.
Đường Duệ nháy mắt với Triển Dương: còn không mau qua đây lấy mặt mũi giúp em gái ông? Nhưng anh ta chỉ nhận lại sự hờ hững bèn chuyển hướng nhìn người đối diện.
Tuổi Hứa Sâm không lớn lắm, chừng độ 28 hoặc 29 tuổi, mặc tây trang đeo kính, nhìn qua rất có cảm giác chuyên nghiệp. Đường Duệ cũng biết Hứa Sâm hoàn toàn không dễ đối phó. Từ khi ra mắt đến nay, Lương Quý tiến lên không ngừng tất nhiên không khỏi nhờ vào sự hỗ trợ chặt chẽ từ người đại diện này. Huống chi dưới ánh mắt nhìn người của mình, anh ta có thể khẳng định người này rất giỏi giao tiếp.
Tất nhiên hôm nay người này đến cũng chẳng phải tốt lành gì.
Mặc dù anh ta và Văn Tĩnh ngồi kế bên Cố Tương nhưng Hứa Sâm cũng chỉ mặt đặt tên rồi, người cậu ta muốn nói chuyện là Cố Tương mà Cố Tương cũng đã đồng ý. Nhưng đàm phán với người như vậy, Đường Duệ rất lo lắng Cố Tương không ứng phó nổi.
Cố Tương lẳng lặng nhìn chằm chằm người đối diện. Đối với Hứa Sâm, cô không xa lạ gì. Lúc cô và Lương Quý kết hôn với nhau không tránh được việc phải giao tiếp với Hứa Sâm. Nói cho cùng thì Hứa Sâm đối xử với cô rất tốt, ít nhất so với tính tình lạnh lùng của Lương Quý, Hứa Sâm thân thiện hơn nhiều, luôn thuần thục mở miệng gọi “chị dâu” nên Cố Tương cũng rất thích hắn.
Nhưng cũng chính người này, sau khi cô ly hôn với Lương Quý, mua chuộc truyền thông đăng những tin tức bôi xấu cô. Hứa Sâm là người có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, hắn giỏi về việc lợi dụng mọi đường dây và quan hệ dàn xếp mọi việc rất ổn thoả. Ngoài việc xây dựng hình tượng “người chồng quốc dân” thật cao cả cho Lương Quý, Hứa Sâm còn dùng mối quan hệ xã hội của mình ép Cố Tương đến đường cùng. Khi đó, cô giận dữ tìm Hứa Sâm mắng hắn vong ơn phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng, hắn chỉ đáp: “Chị dâu, tôi cũng không phải là bỏ đá xuống giếng gì. Đây chỉ là thuận theo thời thế. Chị và Lương Quý ly hôn rồi, đã là người dưng. Bây giờ nài nỉ nhờ vả có phải quá buồn cười không đây?”
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn – d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
Hứa Sâm cảm nhận được ánh mắt Cố Tương nhìn hắn có chút kỳ lạ, thậm chí làm hắn thấy nổi da gà. Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, hắn mau chóng nói: “Cô Cố, bây giờ Lương Quý còn đang nằm phòng ICU, cô chỉ bị thương nhẹ. Ngoài bệnh viện phóng viên rất nhiều, cô có thể giải thích một chút về chuyện xảy ra lúc đó được không?”
Phong cách Hứa Sâm vẫn trước sau như một, lúc nào cũng là đổi trắng thay đen, không hề xấu hổ mà chụp mũ người khác.
“Có thể giải thích. Lúc đó tình huống là thế này, Lương Quý cố ý mưu sát, tôi phát hiện ra nên bắt anh ta dừng xe nhưng anh ta không chịu nên tôi đành nhảy xuống. Anh ta mưu sát chưa thành lại tự mình hại mình.”
Cô nói rất lưu loát rõ ràng, lời nói mạnh mẽ, nói liền một hơi, gần như làm cho Hứa Sâm nghẹn họng.
Hứa Sâm nói tiếp: “Những việc này chỉ là lời nói một phía của cô, tôi rất lấy làm lạ vì sao Lương Quý muốn mưu sát cô, mưu sát một người cũng không đến nỗi không quan tâm đến tính mạng của mình thế chứ?”
Đường Duệ hết sức đồng ý, mặc dù không biết lý do Cố Tương nhất mực khẳng định như vậy nhưng ở góc độ người ngoài cuộc rất khó chấp nhận. Người mưu sát nằm ở phòng ICU mà người bị mưu sát chỉ bị thương nhẹ. Lương Quý bị thiểu năng à?
“Anh không biết thật sao?” Cố Tương từ tốn hỏi.
Triển Dương thay đổi tư thế tựa cửa hút thuốc, một tay đút vào túi quần, một tay vất tàn thuốc vào thùng rác, chuẩn bị rút ra một điếu khác.
Hứa Sâm đẩy kính: “Tôi không hiểu ý của cô Cố.”
“Tôi nghi ngờ, Lương Quý chơi thuốc.” Cố Tương gằn từng chữ.
Văn Tĩnh và Đường Duệ ngơ người, động tác móc thuốc của Triển Dương chững lại.
“Không thể nào có chuyện này.” Hứa Sâm nói.
“Đúng vậy, đúng là không thể nào có.” Cố Tương cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh lùng: “Nhưng trừ lý do này ra, tôi không có cách nào giải thích việc bỗng nhiên anh ta nổi điên. Lúc anh ta trên xe thường xuyên nói với tôi là anh ta có một cơn ác mộng. Tôi cảm thấy quái dị nên muốn anh ta dừng xe lại. Đáng tiếc là,” cô buông tay: “Anh ta cố chấp đi tìm chết còn muốn kéo tôi theo làm miếng lót cho mình.”
Hứa Sâm lắc đầu: “Tất cả chỉ là suy đoán của cô.”
“Không sai, suy đoán nào cũng cần có chứng cứ đúng không?” dd.um-um Cố Tương cười như không nhìn hắn: “Nên tôi quyết định báo cho cảnh sát, dù là người bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc kiểm tra nước tiểu.” Cô nhìn Hứa Sâm với vẻ khiêu khích: “Chúng ta đi qua phòng xét nghiệm đi. Tôi còn nôn nóng được biết nguyên nhân tai nạn hơn anh nữa đấy.”
Nói xong câu đó, cô đứng phắt dậy, làm bộ phải đi. Hứa Sâm vội vàng nói: “Chờ đã.”
Trong mắt Cố Tương loé lên tia châm chọc. Con người Hứa Sâm này rất có năng lực, đáng tiếc tính lại đa nghi. Có lẽ người càng thông minh thì càng không dễ tin ai. Cô nghi ngờ Lương Quý chơi thuốc không phải là giả vì kiếp trước cô cũng từng đoán qua. Nhưng không có kết quả nên chẳng ai biết đúng sai thế nào, nếu làm cho Hứa Sâm hoài nghi thì tương lai Lương Quý sống không thoải mái rồi.
Bởi vì Hứa Sâm là người thông minh.
Trước nay người thông minh luôn cân nhắc thiệt hơn.
Hứa Sâm nói: “Cô Cố, Cô làm thế là không đúng. Hiện nay Lương Quý đang bị phỏng nặng, cô mập mờ đòi kiểm tra nước tiểu có thể tạo nên dư luận xấu. Đều là nghệ sĩ bị thương trong một sự cố, không chung tay tìm hiểu nguyên nhân tai nạn mà lại đi hoài nghi lẫn nhau làm gì?” Trong lòng hắn không đưa ra được hướng giải quyết thoả đáng. Cố Tương nói chắc chắn như vậy, nếu quả thật chơi thuốc thì tương lai sáng chói của Lương Quý sẽ bị phá huỷ. Nếu không phải chơi thuốc, việc kiểm tra nước tiểu bị tung ra, cho dù kết quả không phải cũng khó tránh dân mạng suy đoán lung tung.
“Tôi chỉ là muốn tìm hiểu sự thật thôi.” Cố Tương cười: “Không quan tâm kết quả là gì, tôi sẽ kháng cáo tới cùng. Tội cố ý mưu sát nghe có vẻ rất hay.”
“Cô Cố, chúng ta bàn bạc thử, nhất định sẽ có cách tốt hơn.”
Đường Duệ hơi giật mình, thái độ Cố Tương kiên quyết như vậy thế mà khiến Hứa Sâm sợ hãi?
“Có một cách” Cố Tương nhìn vào mắt Hứa Sâm, giống như chú mèo đang nhìn con mồi trong tay.
“Xin cứ nói.”
“Như vầy đi.” Hai tay Cố Tương chống lên bàn, nhìn chằm chặp vào mắt Hứa Sâm. “Tôi có thể không kiện anh ta, dù gì cũng từng đóng phim chung với nhau, nhưng…. Anh ta phải tự mình đưa ra bằng chứng chứng minh anh ta mắc bệnh tâm thần phân liệt. Tôi chả muốn làm khó người mắc bệnh tâm thần làm gì cả, có giấy xác nhận này rồi, tôi sẽ không yêu cầu kiểm tra nước tiểu, cũng không kháng cáo, thế nào?”
Triển Dương cười khẽ, quay đầu nhìn Cố Tương, cuối cùng ánh mắt cũng lộ ra một tia khen ngợi.
Đường Duệ và Văn Tĩnh nói không nên lời. Tất cả đều ngớ người.
Cao nha! Con mẹ nó đúng là ép người!
Muốn một nghệ sĩ nổi tiếng cả nước thừa nhận mình mắc bệnh tâm thần phân liệt có nghĩa là sau khi xuất viện anh ta phải khóc chào tạm biệt làng giải trí rồi. [email protected] Nhưng kháng cáo và kiểm tra nước tiểu thì cái nào không phải gạt lệ tạm biệt làng giải trí nào? Khác nhau ở chỗ lý do của người trước là khách quan, người sau là chủ quan. Bất kể trước hay sau, danh tiếng và tương lai chả khác nào đống rác phải vất đi cả.
Hứa Sâm có chút nóng giận, hắn nói: “Đều là diễn viên lại còn từng hợp tác với nhau. Bây giờ tình trạng Lương Quý vẫn chưa rõ ra sao. Cô Cố đây chẳng lẽ muốn bỏ đá xuống giếng?”
“Ái chà, lời này sao quen tai thế nhỉ?” Cố Tương vểnh đầu ngón tay lên xoa lỗ tai, mắt từ trên cao nhìn xuống Hứa Sâm, cười khanh khách: “Tôi không hề bỏ đá xuống giếng, chẳng qua là thuận theo thời thế thôi. Vốn tôi và anh Lương cũng chả có quan hệ gì. Bây giờ nài nỉ nhờ vả có phải quá buồn cười không đây?”
“Chính anh ta muốn chết, cũng không thể trách tôi.”