Đọc truyện Ảnh Hậu Tái Lâm – Chương 29: Tranh diễn
Edit: Um-um
Chờ đến khi Cố Tương hoá trang xong thì Lương Quý và Kiều Ánh Tinh cũng đã tập thoại được hai lần.
Nhắc đến cũng lạ, nhân vật Chu Thanh Hoan này, theo tiến độ kịch bản, vì chứng tỏ thân phận và tính cách nữ chính biến hoá, ngoại hình đến giai đoạn này đã là vô cùng xinh đẹp diễm lệ. Có lẽ theo định luật ngược chó nên phải trang điểm nhấn mạnh tình yêu đẹp đẽ của phụ nữ. Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần sau khi hoá trang xong, nếu không đứng gần Cố Tương thì thôi, lỡ đứng kế Cố Tương thì dù trước đó có thể xem là một mỹ nhân cũng sẽ trở nên lôi thôi như một nha hoàn.
Đặc biệt là khi bắt đầu tập 25, tình cảm Thẩm Diệu thất bại, hình ảnh bắt đầu tiều tuỵ tái nhợt, sắc vóc Cố Tương vốn xinh đẹp tinh xảo, càng mộc mạc lại càng thêm kiều diễm. Kết quả hai người tạo thành một loại hình ảnh kỳ quái, Cố Tương trang điểm trang nhã nhưng xinh đẹp, Kiều Ánh Tinh trang điểm trau chuốt nhưng nhạt nhẽo.
Ôn Lâm Dự hỏi Cố Tương: “Chuẩn bị xong chưa?”
Cố Tương cũng không đọc lại lời thoại. Rất kỳ lạ, bộ phim này từ lúc bắt đầu đến nay, bất kể lời thoại nhiều hay ít, Cố Tương cũng chưa bao giờ quên thoại. Xem như diễn viên mới có tâm lý vững vàng, nhưng loại lời thoại này ít nhiều gì cũng sẽ có lúc quên, ấy mà Cố Tương chưa quên lần nào. Người khác suy đoán sau khi về nhà ngày ngày cô học kịch bản, chỉ có bản thân cô biết, đời trước diễn 80 chương trình thì đã có 50 chương trình đợi sẵn, nghỉ hè đang diễn cho xong thì đã có lịch diễn của nghỉ đông, sáng sớm đang diễn thì lịch chiều đã chuẩn bị sẵn, là một người có thể nhìn là thuộc như cháo, sao có thể quên thoại được?
Cô gật đầu: “Đã sẵn sàng.”
Mọi bộ phận đã chuẩn bị ổn thoả, tất cả ok, Ôn Lâm Dự làm một động tác tay.
Ban đêm trong bụi rậm u ám ở rừng cây, ánh trăng soi sáng cả mặt đất, soi bóng hai người thành một đôi.
Chàng có tình, thiếp có ý, chỉ hận gặp nhau không đúng lúc. Bất kỳ một bộ tiểu thuyết nào chỉ cần mang tên “Người tình của tôi là chị dâu”, “Người đàn ông trong lòng tôi là em chồng” phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp. Đừng nói là nữ nhân Đại hoàng đế đang cưng chiều, cho dù đã biếm lãnh cung, chỉ cần chưa chết thì vẫn là người của Đại hoàng đế.
Bên kia, tiểu cung nữ chính nghĩa cầm một ngọn đèn lồng trong tay, chạy chậm mở đường cho Minh Quận vương phi. Bước chân hơi nhún nhảy, vẻ mặt vui sướng biểu hiện quyết tâm phá hoại tình cảm đôi uyên ương của nàng ta.
Hai tay Thẩm Diệu xách váy áo, chân bước dồn dập đi theo sau lưng tiểu cung nữ. Cảnh tượng mỹ nữ gấp gáp nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ ưu nhã. Lqd.d.i.e.n.d.a.n Dù sao cũng là khuê nữ xuất thân từ gia đình giàu có, tính tình có ương ngạnh liều lĩnh thế nào thì những lễ nghi tốt đẹp mà nàng đã được nuôi dạy từ nhỏ cũng khiến nàng có biểu hiện hơi khác biệt.
Triển Dương nhíu mày.
Cố Tương vẫn diễn xuất tính cách nhân vật này có chút lơ đãng, bề ngoài của cô, khí chất của cô, động tác và tư thái của cô đã ngăn chặn ác cảm của khán giá đối với sự hung hăng của nhân vật này. Cho dù là nhân vật phản diện nhưng cũng là nhân vật phản diện ưu nhã xinh đẹp, khác biệt rất lớn với hình tượng một người đàn bà ghen tuông chanh chua và đáng thương. Bản thân người trước không hề toả sáng, người sau chỉ là vận số hơi kém một chút mà thôi.
Tiểu cung nữ dừng lại sau rừng cây, e dè nhìn Thẩm Diệu, trong mắt như cổ vũ: “Đi đi, đi đánh chết đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ ấy đi.”
Rừng cây cách bóng người dưới tàng cây không đến mười mét, kể cả phản khoa học đến thế nào, hai người cũng không phát hiện sau rừng cây có nhiều người.
Ống kính quay đến sau lưng Thẩm Diệu, có thể thấy được Thẩm Diệu khẽ nhướn cổ, biến thành một tư thế thám thính, hình như nóng lòng muốn nghe rõ họ đang nói gì.
Mây đen dần che lấp ánh trăng.
Đôi bóng người dưới tàng cây có lẽ tình cảm đã dâng cao không còn phân rõ là ai với ai, đôi tay nam nhân ôm nữ nhân vào lòng, nhẹ nhàng đọc mấy câu thơ. Đàn ông dỗ dành phụ nữ thường có hai loại hành động, quẹt thẻ và thề thốt. Dạo này lời thề mười cân một xu cũng chê đắt, Minh Quận vương là thành phần trí thức, thành phần trí thức ra vẻ nho nhã lấy thơ đưa tình. Minh Quận vương tỏ rõ dù núi Himalaya không còn, trời có sập xuống thì ta cũng không muốn rời xa nàng, Chu Thanh Hoan đáp dù tuyết rơi mùa hè hay sét đánh mùa đông ta cũng không thay lòng đổi dạ với chàng.
Sau khi ôm ôm ấp ấp phát thệ, hai người bắt đầu hôn môi.
Vì là bộ phim lịch sử cổ trang hoành tráng, hiện tại [email protected] Cục Điện Ảnh xét duyệt rất nghiêm khắc, sau khi xây dựng đất nước động vật không thể thành tinh, đóng cảnh hôn không thể quá nhiều. Toàn bộ phim trừ Chu Thanh Hoan và Đại hoàng đế có vài cảnh mờ ảo ra, nam nữ chính đều là dạng tình yêu Plato(1), cảnh này tuy diễn ra hơi trễ nhưng cũng là một trong số ít cảnh hấp dẫn trong phim của nam nữ chính, không, phải nói là cảnh nóng mới đúng.
(1) Tình yêu Plato: một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt. (Nguồn Google)
Minh Quận vương đến gần Chu Thanh Hoan, ôm Chu Thanh Hoan vào lòng, hôn nàng.
Ôn Lâm Dự sửng sốt.
Cảnh này có đặc tả, vì duy mỹ động lòng người còn phải dùng hiệu ứng xoay tròn. Trong màn ảnh, Minh Quận vương và Chu Thanh Hoan hôn đến quên trời đất, tất nhiên là vì biểu đạt tình cảm nhưng bọn họ lại hôn đặc biệt nóng bỏng, trong một bộ phim thuần khiết thế này thì hình ảnh đó cũng đủ bốc lửa.
Lương Quý và Kiều Ánh Tinh đã ra nghề nhiều năm, diễn không ít cảnh hôn nhau nhưng không có bộ nào nóng bỏng như bộ này, thậm chí còn giống như tình nhân thật sự. Đạo diễn Ôn Lâm Dự trước nay đều gặp qua không ít cảnh tượng nhưng vẫn không nhịn nổi mà nuốt nước miếng.
Mẹ nó, hai người thế nào lại bùng nổ rồi? Hôn đến… Đây là đang khoe khoang hả?
Bỗng nhiên mặt ông tỏ vẻ hưng phấn, Ôn Lâm Dự là một thương nhân, thương nhân luôn muốn nắm được cơ hội buôn bán. Cảnh diễn này của Lương Quý và Kiều Ánh Tinh có thể làm thành chiêu trò, tập này tỷ lệ người xem TV mà không tăng vọt thì đúng là chó chết! Quan tâm khỉ gió gì đến nhẹ nhàng hay nóng bỏng, càng * càng tốt! Nghĩ như vậy, Ôn Lâm Dự kéo dài phần đặc tả ống kính của nụ hôn này.
Triển Dương nhíu nhíu mày.
Bất kể trong một bộ phim nào đều có một điểm trọng tâm vượt trội. Trọng tâm của cảnh này tất nhiên có cảnh hôn, nhưng quan trọng nhất là tình tiết tạo nên bước ngoặt xung đột to lớn về sau. Bây giờ Lương Quý và Kiều Ánh Tinh làm như vậy, nhiều đặc tả nhưng tất nhiên đã làm sai lệch trọng tâm của cảnh diễn.
Nói dễ nghe là diễn động tình không thể quá nhiều, [email protected]_um_um nói chính xác là cố ý giọng khách lấn giọng chủ, giành ống kính. Hai diễn viên lâu năm sao có thể phạm vào sai lầm cơ bản thế này, không cần nghĩ cũng biết là nhằm vào Cố Tương.
Ánh mắt Triển Dương chăm chú nhìn màn ảnh, sau khúc đặc tả khá dài, cuối cùng hình như Ôn Lâm Dự nhớ đến bộ phim này có một tình tiết xung đột, ống kính quay lên người Thẩm Diệu phía sau rừng cây.
Trong bụi cây, mỹ nhân trơ trọi hơi ngồi, hai tay nắm cây khô, móng tay dùng sức bấu chặt vỏ cây, khớp xương hơi trắng bệch. Nhìn kỹ, hình như cơ thể lảo đảo muốn ngã.
Nhìn phía trên, mặt tái nhợt.
Trong tròng mắt chứa một tầng lệ nhưng không rớt xuống, đôi môi khẽ run, ánh mắt trừng to. Vẻ mặt đó, nói thế nào nhỉ, thật sự là khổ sở đến tận cùng, tức giận đến tận cùng, bi ai đến tận cùng, oán hận cũng đến tận cùng.
Nhiều năm sau đó, Ôn Lâm Dự nhớ đến cảnh này cũng không khỏi thất thần.
Ông chưa bao giờ gặp qua một diễn viên có cảm xúc phức tạp giãy giụa trong ánh mắt như vậy, giống như không phải là diễn mà là bộ phim phóng sự thực tế. Qua ống kính, qua các kỹ thuật công nghệ bên ngoài, vậy mà ông vẫn bị cảm động bởi cảm giác bi phẫn ấy, giống như chính mình bị phản bội, trong một buổi sáng phát hiện tình yêu và niềm tin nhiều năm bị ruồng rẫy, trong lòng tuyệt vọng vì hiểu cả đời này cũng không đạt được người đó.
Đây là loại cảm giác gì?
Trong màn ảnh, gương mặt ấy bừng nở đoá hoa trong màn đêm, khổ sở nhanh chóng biến thành chất dinh dưỡng, ánh mắt tràn đầy điên cuồng đến cực hạn, đẹp đến nỗi trong đêm tối cũng phát ra ánh sáng kiều diễm.
Chính Ôn Lâm Dự cũng không biết ống kính mình dừng ở gương mặt của Cố Tương bao lâu, giống như một giấc mộng dài,.um.um cho đến khi cảnh này quay xong, người kế bên nhắc nhở, Ôn Lâm Dự thấy mắt kiếng hơi mờ, lấy mắt kiếng xuống nhìn mới phát hiện tròng kiếng có hơi sương.
Triển Dương cười, Cố Tương sửa lại tóc, nhanh nhẹn bước ra từ bụi cây.
Cô cũng không liếc nhìn hai người dưới tàng cây cái nào.
Hôn đến như vậy, Kiều Ánh Tinh và Lương Quý đúng là càng già càng không nên nết, họ tưởng là đang đóng phim AV trong rừng cây ở hoàng cung sao?
Trong giới nghệ sĩ, tất nhiên phải dùng thực lực nói chuyện. Thấp kém như vậy, không bằng đổi qua nghề đóng phim cấp 3 cho rồi.