Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 43: Gặp báo ứng, đáng đời!
Sát ý giương cung bạt kiếm vây quanh Hứa Tụ, Lạc Huyền Ca hơi nhướng mày nhìn bọn họ, lại thấy Lý Điềm sợ hãi trốn sau lưng An Nhược Thủy.
Lạc Huyền Ca muốn tiến lên chào hỏi, nhưng nghĩ tới những lời mà Giang Ý Hàm nói, chuyển sang bên cạnh hỏi Lý Điềm: “Từ Gia không đến sao?”
Lý Điềm ngẩn ra, không hiểu lý do lắc đầu. Biểu tình bất biến trên mặt An Nhược Thủy cũng sắp giữ không nổi nữa, liếc nhìn Lạc Huyền Ca một cái, thấy đối phương không có dấu hiệu muốn trò chuyện cùng mình, nàng liền trực tiếp đi tìm đạo diễn thương lượng.
Sau khi An Nhược Thủy rời khỏi, Lạc Huyền Ca lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thật sợ bản thân nhịn không nổi.
Thấy sếp lớn nhà mình đi rồi, Lý Điềm lại không theo sau, mà tới trước mặt Hứa Tụ sợ hãi chào hỏi: “Ha ha, thật trùng hợp…… Gần đây sống tốt không?”
“Không có cô, tôi so với bất cứ ai cũng đều thoải mái hơn!” Hứa Tụ nghiến răng nghiến lợi, làm Lý cục cưng lại càng nhát.
“Ha ha, chuyện trước kia tôi cũng đã gặp báo ứng rồi. Chúng ta còn có thể trở lại như trước hay không?” Lý Điềm tựa như mấy đứa trẻ mẫu giáo, hết sức cẩn thận: Chúng ta đừng tuyệt giao được chứ, cậu chơi với mình, mình cho cậu đường ăn a.
Hứa Tụ không nuốt nổi, lạnh lùng nhìn đối phương, cười ra tiếng: “Trở lại như trước? Nếu không có sự kiện kia, Lý Điềm cô chính là người đại diện kim bài trong giới, tôi chỉ như cọng hành mà thôi.”
“Tôi……” Lý Điềm muốn giải thích nhưng nghĩ đến chuyện cố nhân nhờ vả, nàng hơi hơi hé miệng nuốt xuống đầy bụng ủy khuất: “Được được được, tôi không tranh cãi với ngài nữa. Ngài cũng đừng tức giận làm gì, dù sao hiện tại tôi bất quá chỉ là một trợ lý bé nhỏ, sao so được với ngài.”
“Hừ, miệng lưỡi trơn tru.” Hứa Tụ trừng mắt, sau đó giơ tay gọi Lạc Huyền Ca: “Tiểu Lạc, cùng tôi qua đó diễn thử một chút.”
“Ừm.” Lạc Huyền Ca cầm kịch bản đi theo.
Dọc đường, Hứa Tụ trầm mặc hồi lâu, sau đó giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng bước: “Này, cô…… Rốt cuộc cô và An Nhược Thủy có thân thiết hay không?”
“Thân.” Lạc Huyền Ca gật đầu nói.
Hứa Tụ dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá đối phương, cũng không thể trách nàng không tin, dù sao thì biểu hiện vừa rồi giữa Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy chính là một chút quen thuộc cũng không có.
Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca né tránh, cũng không hỏi thêm nữa, nhắc nhở: “Về sau thấy Lý Điềm thì tránh xa một chút.”
“Ừm.” Lạc Huyền Ca có cảm giác người đại diện nhà mình rất kỳ quái, rõ ràng sau lưng đánh giá Lý Điềm rất cao, nhưng mà tại sao khi gặp mặt liền trở nên xung khắc như nước với lửa?
Chuyện riêng tư của người khác, Lạc Huyền Ca cũng sẽ không quản, lập tức đi theo Hứa Tụ tới địa điểm thử vai. Ngoại trừ diễn viên chính Hứa Như, Hàn Dục và nữ phụ phái thực lực không đến đây, thì toàn bộ diễn viên khác trong đoàn đều đã có mặt. Theo như ý của đạo diễn, trước tiên diễn thử vài cảnh, sau đó căn cứ vào thực lực của từng người để tiến hành huấn luyện ngắn hạn.
Cũng may là không nhiều thời gian, hơn nữa đạo diễn lại nổi danh trong nghề, vì vậy có không ít nghệ sĩ cam lòng từ bỏ những công việc có thể kiếm tiền khác, chạy tới đoàn phim đảm nhận vai phụ. Dù sao, nếu để lại ấn tượng tốt trong mắt đạo diễn nổi tiếng, con đường về sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Lạc Huyền Ca đến nơi thử vai, Hứa Tụ lại dò hỏi: “Nhớ kỹ lời thoại chưa?”
“Ừm, tôi nhớ hết rồi.” Lạc Huyền Ca đưa kịch bản trong tay cho Hứa Tụ, sau đó đứng ở giữa sân, bắt đầu chuẩn bị màn diễn.
Đạo diễn đang trò chuyện cùng An Nhược Thủy, phó đạo đột nhiên tới gọi hắn, nói là nữ chính đã sẵn sàng diễn thử, đạo diễn liền mời An Nhược Thủy cùng tới đó xem.
Chờ tất cả mọi người có mặt, phó đạo làm một động tác tay mời Lạc Huyền Ca bắt đầu.
Đoạn phim cần diễn, là cảnh sau khi thiên kim Phong Thanh thuộc gia đình phú thương ở Giang Nam phát hiện cả nhà bị sát hại, nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng tìm kiếm tỷ tỷ mất tích, trong lúc vô tình lần theo manh mối nửa thật nửa giả, đi tới thanh lâu nổi danh chốn kinh thành.
Ở đó, nàng gặp hoa khôi Liễu Phượng Nhi, thấy trên đầu hoa khôi mang cây trâm của tỷ tỷ, Phong Thanh liền nhận định đó là tỷ tỷ đã mất tích nhiều năm của mình, sau đó dịch dung giả làm gã sai vặt ở lại thanh lâu. Vốn định tìm một cơ hội để nói rõ với tỷ tỷ, rồi mang nàng rời đi, lại không ngờ vì mấy kẻ con quan mà chọc đến đại môn phái thế gia, bị vướng vào trong ân thù chốn giang hồ tinh phong huyết vũ.
Cảnh này thật sự rất khó diễn, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một câu thoại, nếu muốn diễn được, đều phải dựa vào kỹ thuật diễn xuất của bản thân.
Đoàn phim có không ít kẻ đang chờ chế giễu, rốt cuộc Lạc Huyền Ca không được đào tạo chính quy, hơn nữa trong cuộc thi được phát sóng trực tiếp lần đó, Lạc Huyền Ca luôn trưng ra vẻ mặt giống như diện than. Vì vậy, chẳng ai tin cô có kỹ thuật diễn xuất.
Chỉ là trong giới giải trí cũng không phải không có người diện than phát huy được kỹ thuật diễn, ảnh hậu An Nhược Thủy chính là một trường hợp đặc biệt. Ngày thường nhìn như người sống chớ gần, trên màn ảnh lại có thể làm ra đủ loại biểu tình, thật sự là nữ diễn viên mặt than phái thực lực.
Lạc Huyền Ca nhìn động tác mời của phó đạo, giây tiếp theo, đôi mắt liền trở nên vô thần, trống rỗng nhìn ra xa. Mặc dù ở đó chỉ có một đống đạo cụ đã lâu không được xử lý, nhưng trong mắt Lạc Huyền Ca lại chính là một mảnh phong tuyết giang hồ. Còn có thanh lâu, có một vị cô nương cực kì quen thuộc mà xa lạ, liếc mắt một cái liền thất thần.
Ở kiếp trước, Lạc Huyền Ca chính là khách quen của lầu xanh, không phải vì phong hoa tuyết nguyệt mà là các điểm tình báo của Ma Giáo đa số đều thành lập ở nơi này, còn cả một nguyên nhân nữa, là trong giáo có tiểu nha đầu tên gọi Tuyên Dương, thường ngày thích nữ phẫn nam trang tới đây đùa giỡn. Mỗi lần Lạc Huyền Ca luyện công xong đều phải hao tổn tâm sức đến lần xanh kéo nàng trở về.
Hôm đó, thanh lâu không ồn ào náo động như ngày thường, đi vào lát sau liền truyền đến tiếng kêu cứu từ tầng hai. Lạc Huyền Ca xông lên liền thấy một nam nhân kéo vạt áo của Tuyên Dương, cô liền nổi giận lập tức quăng hắn xuống lầu. Từ đó về sau, trong võ lâm lại mất đi một môn phái.
Giờ phút này, Lạc Huyền Ca nhập tâm vào vai diễn, ánh mắt giống như ngày đó, hàm chứa cảm xúc cực kỳ phức tạp, nhìn người mà bản thân tìm kiếm đã lâu, đang ở lầu xanh gảy đàn ngâm khúc. Trong mắt Lạc Huyền Ca toát lên hận ý, bất giác bước vào thanh lâu, mỗi một bước đều mang theo lo lắng chờ đợi cùng vội vàng vui mừng.
Trước cửa, Lạc Huyền Ca móc ra ngân lượng ném vào lồng ngực tú bà: “Thưởng cho các cô nương tiền son phấn, cầm đi.”
Hết thảy động tác của Lạc Huyền Ca như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt liền hoàn thành, nếu không phải mọi người biết rõ cô là diễn viên, sợ sẽ thật sự lầm tưởng đây là vị khách quen nơi thanh lâu cổ đại, kẻ ăn chơi trong chốn giang hồ.
Lạc Huyền Ca diễn xong, liền chờ đám người đạo diễn bình luận.
Lý Điềm đứng một bên kinh hãi sắp rớt cằm, kỹ thuật diễn quả thực hiếm có, nàng khẩn trương nhìn An Nhược Thủy: “Sếp, là cô lén lút giúp đỡ người ta luyện tập phải không?”
An Nhược Thủy còn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ, một lúc lâu sau mới phản ứng, lắc đầu nói: “Trước đây tôi dự định giúp Tiểu Lạc diễn thử để tìm cảm giác, nhưng cô ấy từ chối. Nói là đã có ai đó chỉ điểm, bảo rằng cứ dựa vào cảm giác mà diễn, không cần tìm người hỗ trợ phân tích. Tôi chỉ cho rằng cô ấy cậy mạnh, không ngờ lại có kinh hỉ ngoài ý muốn như thế.”
Lý Điềm như suy tư điều gì, gật gật đầu, Tiểu Lạc là một nhân tài a, nếu có thể đào đến…… Phi phi phi, nghĩ gì vậy? Giáo huấn 5 năm trước còn chưa đủ sao?! Bất quá, hiện tại mình chỉ mang theo An Nhược Thủy, cho dù đào thêm Tiểu Lạc tới đây cũng không có vấn đề…… phải không?!
Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca đột nhiên bùng nổ diễn xuất, trong lòng càng thêm cảm thán, thật sự nhặt được bảo bối a. Lát sau nàng lại dùng ánh mắt sắc bén quét về phía Lý Điềm đứng cách đó không xa, thấy đối phương đang trầm tư suy nghĩ.
Lý Điềm bị Hứa Tụ trừng mắt, giật mình một cái, chột dạ đem tầm mắt chuyển qua một bên, không dám đối mặt Hứa Tụ nữa.
Chuyện bảy năm trước, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Năm đó Lý Điềm và Hứa Tụ là đồng nghiệp, đều làm người đại diện cùng công ty, thậm chí khi ấy Hứa Tụ nhờ vào năng lực ưu tú, còn mơ hồ đè ép Lý Điềm.
Thời điểm các nàng dẫn dắt một số thực tập sinh, Hứa Tụ và Lý Điềm lén thương lượng, mỗi người mang theo bốn nam bốn nữ. Kết quả không nghĩ tới, phút cuối cùng công ty lại quyết định Lý Điềm dẫn dắt tám sao nữ, mà Hứa Tụ mang theo tám sao nam. Hứa Tụ liền tìm Lý Điềm chất vấn lý do, Lý Điềm không trả lời rõ ràng, chỉ nói là công ty sắp xếp. Loại chuyện hoang đường như vậy, Hứa Tụ đương nhiên sẽ không tin, cho dù là công ty sắp xếp thì cũng sẽ yêu cầu các nàng đưa ra kế hoạch phương án, hiện giờ lại thành đường rẽ, chắc chắn nguyên nhân là ở chỗ Lý Điềm.
Bất quá sự đã thành, kết cục đã định, Hứa Tụ cũng không muốn tính toán chi li, lại không ngờ tám nam nghệ sĩ dưới trướng của nàng, cuối cùng chỉ còn duy nhất Hàn Dục ở trong giới giải trí. Mấy người kia bởi vì hút ma túy, chơi gái, say rượu lái xe đâm chết người, đắc tội đại gia, còn cả phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, đủ vấn đề khác nữa, hoàn toàn rời khỏi showbiz.
Trong nháy mắt, Hứa Tụ trở thành chuyện cười trong giới giải trí. Ngắn ngủi một năm, những sao nam từng phong quang vô hạn kia lại bị vạn người giẫm đạp, mà Hứa Tụ cũng bị công ty thất sủng. Nếu không cũng sẽ không phải dẫn dắt Lạc Huyền Ca, một diễn viên quần chúng luôn đảm nhận mấy vai thi thể ma nữ.
Lúc ấy Lý Điềm tới tìm nhưng Hứa Tụ thà chết không gặp, bất luận là ai cũng sẽ không muốn thấy Lý Điềm. Trước đây còn là bạn tốt, cùng nhau phấn đấu cùng nhau đổ mồ hôi cùng nhau khóc cùng nhau cười, bởi vì Lý Điềm không nói rõ ràng nguyên nhân, khiến sự nghiệp của Hứa Tụ rơi xuống vực thẳm. Vì vậy người trong giới giải trí chỉ nhớ rõ Lý Điềm năm đó, rất ít kẻ có thể nhớ ra bạn tốt của nàng, Hứa Tụ.
Nhưng một năm sau, thời điểm Hứa Tụ đã nhận mệnh, nhà nước ban bố luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Không đến mấy ngày, showbiz liền truyền nhau thông tin tám nữ minh tinh đồng thời giải nghệ đi lãnh chứng.
Nhìn kỹ lại, tám sao nữ kia chính là tám tiểu hoa đán trong tay Lý Điềm, thời điểm các nàng nổi tiếng, toàn bộ giới giải trí đều đau đầu, sao nữ nhà mình nên dẫn dắt như thế nào đây? Luận nhan sắc không bằng, luận kỹ thuật diễn không hơn, thậm chí luận về người đại diện, thực lực còn kém nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Điềm cũng trở thành chuyện cười trong giới, mấy ngày sau Lý Điềm tới tìm Hứa Tụ. Ngày đó Hứa Tụ thấy nàng, ha hả cười lạnh, mắng một câu: “Ai bảo cô xảo quyệt làm gì, đáng đời! Chịu báo ứng đi!”
Lý Điềm cũng không giải thích nhiều, cầm toàn bộ tiền tích góp mở một số cửa hàng thực phẩm. Sau này không biết vì sao lại lần nữa xuất đạo, làm người đại diện của An Nhược Thủy.
Lý Điềm nhìn bóng lưng Hứa Tụ, thở dài thật sâu. Chuyện năm đó, nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ a, nhưng lại không thể nói ra ủy khuất trong lòng, thật đúng là làm người ta bực bội.
Trong đoạn thời gian ngắn, giới giải trí còn truyền nhau một chuyện cười khác, phàm là nữ diễn viên trong tay Hứa Tụ, một khi bị Lý Điềm coi trọng, rất có khả năng sẽ bị sao nữ dưới trướng Lý Điềm kéo đi lãnh chứng!
Bất quá hiện giờ nghệ sĩ mà Lý Điềm dẫn dắt chính là An Nhược Thủy, chuyện cười trước đây cũng không ai dám nhắc lại, dù gì bọn họ cũng không tin An Nhược Thủy sẽ kéo Lạc Huyền Ca đi lãnh chứng!
Nhìn từ việc này mà nói, bởi vì sự tồn tại của Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy, tin đồn năm đó xem như tự sụp đổ, nhưng cũng không biết về sau sẽ phát triển thành cái dạng gì.