Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 25: Cố nhân cố vật


Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 25: Cố nhân cố vật

Đám người Lạc Huyền Ca chờ chủ tiệm mang đàn ra, bởi vì thực chất hôm nay không tính kết quả thi đấu, các thí sinh không tụ lại giống lần trước, cho nên kênh livestream cũng quạnh quẽ hơn nhiều.
Màn hình vẫn luôn phát tin Lạc Huyền Ca ngắm nghía mấy nhạc cụ, vì vậy dân mạng đều cảm thấy quá mức nhàm chán. Trừ chuyện giấu cây sáo lần đó, nếu không nội dung buồn tẻ đơn điệu như vậy thật sự là không có chút nào đáng xem.
Đa số khán giả đều chuẩn bị đi làm cơm trưa, hoặc là tranh thủ ăn cơm hộp, chờ tiết mục hấp dẫn hơn sẽ quay lại theo dõi, bất quá không nghĩ rằng trên kênh trực tiếp đột nhiên hiện ra một thông báo rất dài, vì vậy bọn họ vừa mới đứng dậy khỏi ghế, mắt choáng váng lại ngồi xuống lần nữa.
[Kênh livestream]
Võng hữu 1: Giải thích trước một chút, tôi không phải chuyên gia, chỉ là thấy cửa hàng này thực quen mắt, giống như đã nhìn qua ở nơi nào. Vì vậy tôi đã đi kiểm tra trên mấy trang âm nhạc, các thím còn nhớ cây cổ cầm không có tiếng vang dạo gần đây không? Tương truyền tám trăm năm trước, Tuyên Dương nữ đế thời trẻ tìm được một chiếc đàn, trừ bỏ một vị nhạc sư thì bất luận kẻ nào cũng không thể dùng nó tấu nhạc. Nghe nói bảo vật trấn giữ tiệm này chính là cổ cầm trong truyền thuyết.
Võng hữu 2: Giống lầu trên, tôi cũng vừa tra xong, thời điểm đó là tháng 11 năm ngoái. Lúc ấy có rất nhiều chuyên gia tới giám định đàn cổ, còn cả mấy công ty khổng lồ đưa ra giá cao để thu mua, chẳng qua chủ tiệm không chịu. Bọn họ vẫn giữ ý định cường mua cường bán, nhưng sau khi chuyện này bị lộ, ông chủ liền cất đi cổ cầm, không ai còn nhìn thấy nó nữa.
Võng hữu 3: Vậy ý các thím chính là, chủ quán hiện tại lại muốn đem cây đàn kia ra?
Võng hữu 4: Lầu trên chú ý, đàn cổ nên để người ta chiêm ngưỡng đánh giá, bất quá cũng không quan trọng, quan trọng là Lạc phúc hắc có thể đàn được sao?

Võng hữu 5: Dù gì cũng chỉ là chụp ảnh thôi, đâu phải yêu cầu cô ấy diễn tấu một bản nhạc.
Võng hữu 6: Ha ha, đừng làm vấy bẩn đàn cổ. Không hiểu về đàn còn chạy tới mượn, thật là mất mặt mấy người làm âm nhạc như chúng tôi.
Võng hữu 7: Lầu trên chú ý tố chất, trả mặt lại cho thím đây, ha ha…… Cũng muốn hỏi một câu, thím thổi tay huân được không vậy?
Võng hữu 8: Mấy anti fan các thím biết thổi tay huân sao? Đừng mắt mù như thế, kẻo lát nữa bị Lạc phúc hắc của chúng tôi làm cho hoảng sợ a. Cứ cẩn thận, trở tay chính là một cái tát, đánh đến mức khiến các thím về sau cứ nhìn bàn phím liền bị bóng ma tâm lý.
Võng hữu 9: Đừng tiếp tục nói nhảm, chủ tiệm cầm đàn ra rồi kìa. Phiền thím nào phổ cập khoa học một chút, là cây cổ cầm nổi tiếng gần đây sao?!
Võng hữu 10: Không sai, chính là nó. Aish…… Sắc mặt Lạc phúc hắc có chút không thích hợp, lần đầu tiên thấy cô ấy lộ ra loại vẻ mặt này, tôi đau lòng đến mức không thể diễn tả, Lạc~
………………..
Nhìn thấy chủ tiệm mang đàn ra, Lạc Huyền Ca vô cùng sửng sốt, đôi mắt dán chặt vào cây đàn cổ kia, phảng phất như muốn xuyên thấu sang một thế giới khác, gặp lại một người khác.

“Huyền Ca? Làm sao vậy?” Giang Ý Hàm nhận thấy được biến hóa của người bên cạnh, nàng cũng nhìn nhìn cổ cầm, tuy rằng thoạt nhìn có chút độc đáo kỳ lạ nhưng cũng không đến mức làm người ta phải hóa đá.
Lạc Huyền Ca suýt nữa thì đỏ bừng hốc mắt, may mắn nguyên thân là diễn viên chuyên nghiệp, nếu không thì hẳn đã phải rơi lệ.
“Ông chủ có thể nói một chút về cây đàn này hay không?” Lạc Huyền Ca nói thật sự thong thả, trừ bỏ Giang Ý Hàm đang đứng sát bên cạnh thì những người khác thậm chí khán giả đang xem trực tiếp cũng không phát hiện, thanh âm của Lạc Huyền Ca phát run.
Chủ tiệm vô cùng đắc ý, tự hào nói: “Tám trăm năm trước, thiên hạ có cường đạo khởi binh tạo phản, tiểu công chúa Tuyên Dương của Minh Hiên Đế mang binh dẹp loạn, tìm thấy được cây đàn này. Về sau Tuyên Dương công chúa kết giao bằng hữu với một vị nhạc sư nổi danh, còn đem cổ cầm này tặng cho vị đó, đến khi nàng qua đời liền truyền lại cho đệ tử, không nghĩ tới 300 năm sau Đại Minh quốc không còn tồn tại, chiếc đàn bị những đệ tử kia mang tới hiệu cầm đồ, tổ tiên của tôi chính là ở thời điểm đó có được nó, truyền lại cho đời sau. Chỉ tiếc, ngoại trừ vị nhạc sư kia thì không người nào có thể đàn được.”
“Ông nói không sai, đúng thế, là Tuyên Dương nha đầu kia.” Lạc Huyền Ca vô cùng kích động, tiến đến đặt tay lên cổ cầm, có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lạc Huyền Ca lần này rốt cuộc cũng khóc, từ trong hốc mắt tuôn ra giọt lệ nóng hổi.
Chiếc đàn này so với ngày đó không hề thay đổi, Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ chua xót mỉm cười, không ai có thể nắm rõ lai lịch của nó hơn mình.
Chính cô đã trộm cây đàn cổ này từ trong quốc khố Đại Minh, vốn định làm lễ vật tặng cho Hữu Hộ Pháp nhân dịp sinh thần, không ngờ nửa đường lại gặp Tuyên Dương, nha đầu kia một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ cầm đàn đi luôn. Suy cho cùng thì đó cũng là quốc bảo nhà nàng, nếu người ta đã muốn, vậy đưa cho nàng cũng được.
Kết quả mấy ngày sau Hữu Hộ Pháp tổ chức sinh thần, Tuyên Dương liền đem cổ cầm tặng cho nàng coi như thọ lễ. Vốn dĩ cây đàn đó cũng chỉ là nhạc cụ bình thường mà thôi, nhưng Hữu Hộ Pháp và Thánh Nữ đã cải tạo lại, không có nội lực cường đại căn bản không thể làm nó vang lên được.

Bởi vì giờ khắc này Lạc Huyền Ca cực kỳ xúc động cho nên không ít người đều chú ý tới cô, nhưng bọn họ cũng e ngại vì còn đang phát sóng trực tiếp, không thích hợp dò hỏi.
Chủ tiệm đánh giá bộ quần áo trên người Lạc Huyền Ca, sờ sờ cằm, vui vẻ thầm nghĩ: Thân y phục này cũng thật sự xứng đôi với cổ cầm.
Giang Ý Hàm nhìn đồng hồ trong tiệm, đã tới 12 giờ trưa rồi, phải nhanh chóng bắt đầu tiến hành chụp ảnh. Vì vậy nàng chuyển một cái ghế đến bảo Lạc Huyền Ca ngồi cạnh cây đàn kia.
Lạc Huyền Ca yên vị, nhìn lại cố vật trước mắt, ký ức che trời lấp đất ùa về, cùng Hữu Hộ Pháp học tập âm luật, ngày đêm nghe nàng dùng ma âm đánh vào tai, còn cả loạn chiến huyết án năm đó Hữu Hộ Pháp khiến cho giang hồ cầu xin tha mạng.
Thật muốn khóc, rốt cuộc cũng không thể trở về quá khứ; lại muốn cười, không nghĩ tới giờ này ngày này còn có thể nhìn đến cố nhân cố vật. Nhiều suy nghĩ trong lòng không thể nói rõ, cách một cái màn hình nhưng Lạc Huyền Ca vẫn khiến người xem cảm giác được nỗi bi thiết thê lương.
An Nhược Thủy đang xem trực tiếp, đau lòng đến nỗi không dám dán mắt vào màn hình di động, bởi vì không đành lòng thấy kẻ kia lộ ra xúc cảm bi thương như thế. Rõ ràng không ít người đứng xung quanh Lạc Huyền Ca, nhưng An Nhược Thủy lại có thể cảm giác được đối phương cực kỳ cô độc.
Vòng thi đầu tiên rất nhanh đã phải kết thúc, ngày mai là trận cuối cùng, mà hôm nay bộ phim của nàng cũng đóng máy, ngày mai liền có thể đi xem.
Nhìn cảm xúc của Lạc Huyền Ca, không thể nghi ngờ An Nhược Thủy chính là người đau lòng nhất, còn võng hữu trên kênh trực tiếp lại không nghĩ như vậy.
[Kênh Livestream]

Võng hữu 1: Ha ha, thật đúng là cây đàn này. Đàn gì mà không vang, còn không biết xấu hổ đem ra chụp ảnh, tôi đoán cô ta sẽ phải sửa lại mặt, tiết mục này không chừng còn có nội tình trong đó. Để lừa các thím fan não tàn thôi.
Võng hữu 2: Làm người qua đường Giáp, nhịn không được nói thêm câu nữa, đàn cổ có lượng từ của riêng nó! Thím có thể nói một trương hoặc là một cây, đừng lại một thanh một thanh, kẻ bị chứng cưỡng bách thời kì cuối như tôi thật muốn theo dây mạng bò đi tấu thím!
Võng hữu 3: Fan não tàn lầu trên hảo bổng bổng, khắp thiên hạ các thím đúng là thông minh nhất học thức nhất, có cái rắm mà dùng, người nào đó thật sự đàn được mới bản lĩnh.
Võng hữu 4: Anti có bệnh sao, mấy ngày trước có tin hot phải chứ? Cổ cầm này căn bản đàn không nổi, lúc đó còn có bao nhiêu đại lão của giới âm nhạc đến thử mà vẫn không ai có thể đàn được, vậy Lạc Huyền Ca đàn không vang không phải chuyện bình thường sao?
Võng hữu 5: Nếu cô ta không đàn được thì cũng đừng tự chuốc lấy mất mặt xấu hổ như thế. Ghê tởm nhất mấy loại người tự tìm đường chết cho bản thân, thật là làm bẩn cổ cầm này.
Võng hữu 6: Tôi cũng chỉ có thể cười ha ha, lấy chuyện mà tất cả mọi người không thể đi yêu cầu một cô gái phải làm được, mặt các thím thật đúng là rất lớn. Khó trách anti fan luôn khiêu khích người ta, trước kia không hiểu, hiện tại tôi đã thông rồi, các thím căn bản không hề có mặt mũi!
Võng hữu 7: Ha ha, bất luận nói thế nào thì thí sinh nào đó không thể chơi đàn là được rồi.
…… Một trận chiến bàn phím kịch liệt bởi vậy mà bắt đầu, nhưng ở thời điểm đông đảo dân mạng tập trung tinh thần, mười ngón bay nhanh đánh bàn phím thì trên kênh livestream đột nhiên truyền ra tiếng đàn thanh thúy.
Đúng thế, thật sự không nghe lầm, chính là thực tùy ý tùy tính gảy lên tiếng đàn cổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.