Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 187: Hoàn toàn lĩnh cơm hộp
Ngày hôm sau, An Nhược Thủy tỉnh lại liền nhìn thấy Lạc Huyền Ca ngồi một chỗ, dáng vẻ thầm suy tính nhân sinh.
“Sao vậy? Sáng sớm đã mặt mày ủ dột, hay là kịch bản có chỗ khó hiểu?” An Nhược Thủy hỏi.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: “Không có.”
Hai người cũng chỉ đối thoại đơn giản như vậy, sau đó Lạc Huyền Ca liền đắm chìm trong thế giới riêng, suy tính vấn đề con cái.
An Nhược Thủy không biết Lạc Huyền Ca rốt cuộc gặp chuyện gì, nàng bất đắc dĩ lật kịch bản một cái, có chút tâm phiền ý loạn nhìn về phía đối phương.
Muốn hỏi Lạc Huyền Ca rốt cuộc là thế nào nhưng nàng còn chưa đến bên cạnh, Lạc Huyền Ca đã bị chuyên viên trang điểm kéo đi.
Lạc Giáo Chủ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, liền khó mà nhớ tới những chuyện khác.
Đến tối, An Nhược Thủy đá lăn ghế nhỏ, khiến Lạc Huyền Ca chú ý, cau mày: “Làm sao vậy?”
“Làm sao vậy làm sao vậy? Em tự hỏi xem hôm nay em làm sao vậy?!” An Nhược Thủy nói xong, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Còn lại một mình, Lạc Huyền Ca không hiểu ra sao nhìn bóng lưng phu nhân rời khỏi.
Gãi gãi đầu, thật sự không rõ mình rốt cuộc làm sai ở đâu a.
Lý Điềm vừa lúc đi chuẩn bị bữa tối, trở lại thấy một màn này, tiến lên nói: “Mau đi xin lỗi a.”
“Nhưng tôi không biết đã làm sai chuyện gì a?” Lạc Giáo Chủ buồn rầu, cả ngày quay phim yên ổn, không phạm sai lầm cũng không gây họa, sao An Nhược Thủy lại tức giận chứ?
Lý Điềm trầm mặc một hồi, sau đó ý vị thâm trường khuyên nhủ: “Con người không phải bậc thánh hiền, trước đi xin lỗi rồi nói.”
Lạc Huyền Ca chỗ hiểu chỗ không đuổi theo, An Nhược Thủy thấy người kia chạy đến, lạnh mặt: “Làm sao vậy?”
“Em sai rồi! Sáng nay em không nên bỏ bữa.” Lạc Giáo Chủ thập phần thành khẩn nghiêm túc nhận sai.
An Nhược Thủy ngẩn người, ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm, đưa tay nhéo tai Lạc Huyền Ca: “Tăng bản lĩnh a? Ai cho em bỏ bữa sáng?”
“Em……” Lạc Huyền Ca thấy đối phương không bớt giận mà nộ khí còn lớn hơn, nuốt một ngụm nước miếng: “Em, khi đó em mải nghĩ chuyện, quên ăn.”
An Nhược Thủy nhẫn nhịn cơn giận, cong môi cười một tiếng, tốt tính hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn có…… Thời điểm kết thúc quay phim, em không nên ăn vụng quà vặt mà bỏ bữa trưa.” Lạc Giáo Chủ ngoan ngoãn nhận lỗi, thái độ rất tốt, đáng tiếc An Nhược Thủy không chỉ không nguôi giận ngược lại càng thêm mãnh liệt.
“Lạc Huyền Ca!” An Nhược Thủy hung hăng nhéo tai đối phương một cái, sau đó thả ra khoanh tay nhìn Lạc Giáo Chủ: “Được rồi, chị không giận nữa. Đứng lên đi.”
An Nhược Thủy ban đầu còn tưởng Tiểu Lạc có đại sự gì gạt nàng, hoặc là bị ủy khuất gì đó không chịu tâm sự, bây giờ xem ra, tên này chỉ là đầu óc lại rút gân quên phản ứng mình.
“Trở về ăn cơm đi. Bữa tối còn không ăn thì đêm nay em tìm cây ôm lá mà ngủ.” An Nhược Thủy duỗi tay nắm lấy tay người kia, Lạc Huyền Ca lập tức gật đầu đáp ứng.
Trên đường trở về, An Nhược Thủy nghĩ một chút vẫn không nhịn được, hỏi lên nghi hoặc trong lòng.
“Sáng sớm lúc chị tỉnh dậy, em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Lạc Huyền Ca cẩn thận nhớ lại: “Khi đó em suy ngẫm lời Ý Hàm nói.”
An Nhược Thủy không hiểu được gì từ câu nói kia, vì vậy lại hỏi cụ thể, Giang Ý Hàm rốt cuộc nói cái gì?
Lạc Huyền Ca nghĩ một chút liền đưa điện thoại cho nàng, An Nhược Thủy nghi hoặc mở ra di động, tùy tay lướt lướt tìm tin nhắn đêm qua trò chuyện cùng Giang Ý Hàm.
Xem nội dung tin nhắn, trước giờ vẫn luôn bày ra hình tượng thanh lãnh, An Nhược Thủy vào giờ phút này cũng không nhịn được bật cười.
Nàng dựa vào trong ngực Lạc Huyền Ca, cười run rẩy: “Tiểu Lạc, em……”
An Nhược Thủy cười ra nước mắt, kéo áo Lạc Huyền Ca xoa xoa giọt lệ, sau đó hít sâu vài lần ổn định tâm tình, mở miệng hỏi: “Em nói vậy, không sợ dọa đến nàng sao?”
“Nói thật mà thôi.” Lạc Huyền Ca cất đi điện thoại di động: “Chị thật sự rất thích trẻ nhỏ?”
Lạc Huyền Ca giả vờ không thèm để ý, thuận miệng hỏi một chút, An Nhược Thủy cười cười: “So với em, toàn thế giới đều không là gì. Đừng nghĩ chuyện này nữa, theo chị đi ăn cơm.”
“Được!”
Lạc Huyền Ca cũng quyết định thuận theo tự nhiên, loại chuyện này không cần phải rối rắm, huống chi các nàng đều còn trẻ, không cần nghĩ mấy vấn đề kia sớm như vậy.
……
Hôm nay đoàn phim của Hứa Như đóng máy, Mạnh Tiểu Manh tựa hồ được giải thoát thu dọn đồ đạc, chuẩn bị theo Hứa Như rời khỏi.
Trong phòng, Mạnh Tiểu Manh ngồi trên sô pha nhìn tỷ tỷ thu thập hành lý, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, như thể trong đầu có chuyện gì nghĩ không ra.
“Sao vậy? Hôm nay được về mà em lại không vui?” Hứa Như cười khẽ, muội muội từ một tháng trước đã bắt đầu lải nhải, muốn biết khi nào mới có thể về nhà, kết quả hôm nay toại ý, lại bày ra biểu tình ủ dột.
Mạnh Tiểu Manh từ sô pha chạy đến bên cạnh Hứa Như, nhẹ. giọng nói: “Chị, vừa rồi em ở hành lang thấy một nữ nhân rất kỳ quái bước vào thang máy. Em luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc ấy em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, trở về thu dọn đồ đạc đi. Lát nữa tiệc mừng công kết thúc chúng ta trực tiếp về nhà.” Hứa Như mỉm cười.
Mạnh Tiểu Manh hé miệng, thấy tỷ tỷ không có ý muốn phản ứng mình, liền im lặng không nói nữa
Chờ Mạnh Tiểu Manh đi khỏi, Hứa Như lấy di động nhắn tin cho người đại diện, sau đó lại gọi điện thoại, xong xuôi liền từ từ thu thập hành lý.
Tiệc mừng công không phát sinh chuyện dư thừa nào, Hứa Như dựa theo quy củ kính rượu đám người đạo diễn, sau đó liền muốn đưa Mạnh Tiểu Manh rời đi, lại bị một nhà đầu tư ngăn cản.
“Này, Hứa tiểu thư. Thời gian còn sớm, mọi người còn chưa ăn tận hứng, lúc này cô về thật không hợp quy củ.”
Hứa Như câu môi mỉm cười: “Thời điểm tôi còn ở nhà trẻ đã lăn lộn trong giới, bàn về quy củ, còn chưa đến phiên ngài thuyết giáo a.”
Người kia bị nghẹn họng, còn muốn nói gì, đạo diễn đã buông đũa trong tay, lấy lòng Hứa Như cười cười: “Cô trở về gấp như vậy, công ty có chuyện gì sao?”
“Có một vài quy củ tôi không hiểu, nhưng giám đốc An chỉ kêu tôi đến quay phim. Cũng không nói phải lưu lại ăn đến rạng sáng mới trở về.” Hứa Như lạnh lẽo nhìn đám người này.
Mạnh Tiểu Manh khẩn trương đi theo bên cạnh tỷ tỷ, vươn tay nắm lấy tay nàng, sao một màn này lại giống như đã từng quen biết?
Mạnh Tiểu Manh đau đầu nghĩ, sợ hãi nhìn về phía chị gái, hy vọng có thể sớm một chút rời khỏi.
Nhắc tới An tổng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy không khí lạnh thêm vài phần.
An Tuấn Phong là ông chủ tốt, mấy năm trước có một người đại diện muốn mang nghệ sĩ ra ngoài kiếm thêm thu nhập, kết quả nghệ sĩ phát hiện mình bị bán, rơi vào đường cùng liền gọi điện thoại cho An Tuấn Phong.
An Tuấn Phong mang theo bảo vệ đến, để lại mấy câu tàn nhẫn, chuyện này cũng xem như truyền khắp trong giới.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao một số nghệ sĩ sứt đầu mẻ trán cũng muốn chen chân vào công ty giải trí An Thị, bất quá sau lần đó, nhân viên An Thị cũng đàng hoàng, loại chuyện này cũng không phát sinh thêm.
Người nọ thấy nàng kéo ra cả An Tuấn Phong, cũng không tiện nói gì nữa.
Sợ hãi nâng ly lên, mời rượu những người khác để hóa giải lúng túng.
Hứa Như dẫn Mạnh Tiểu Manh rời khỏi, sau khi vào thang máy, nàng liền liên lạc người đại diện tới dọn hành lý.
Giờ phút này Mạnh Tiểu Manh kinh hỉ nhìn mình cùng chị gái mười ngón tay giao nhau, có chút kích động đến nói không nên lời.
“Chị, em……” Mạnh Tiểu Manh nhìn hai bàn tay nắm chặt một chỗ, vui vẻ mà lại có chút muốn khóc: “Chị……”
Hứa Như khẽ cười, tuy vẫn có chút bài xích nhưng trong tiềm thức cũng có thể từ từ tiếp nhận.
Chuyện này khả năng phải quy công cho Bạch Liễu. Ai bảo gia hỏa kia lâu lâu lại tới quấy rầy một hồi.
Nàng từng muốn cự tuyệt nhưng so với bản thân khó chịu, nàng càng không muốn thấy bộ dáng bi thương của Bạch Liễu.
Thang máy mở ra, Hứa Như đưa Mạnh Tiểu Manh rời khỏi khách sạn.
Bảo vệ mà người đại diện phái tới đã chờ sẵn bên ngoài.
“Chị? Sao đột nhiên lại gọi bảo vệ? Chị không phải là……” Luôn rất điệu thấp sao? Khuya như vậy còn phiền toái bảo vệ, không giống phong cách của chị lắm.
Hứa Như không đợi nàng nói hết câu, cười đáp: “Là người đại diện đặc biệt an bài, nghe nói lịch trình của chị bị lộ ra, sợ có fan tới ngăn cản. Mau lên xe đi, chúng ta về nhà sớm một chút.”
Thời điểm các nàng đang muốn lên xe trở về, đột ngột có ai đó từ chỗ tối vọt ra, cầm trong tay một chai chất lỏng không rõ là gì, hướng về hai người hắt lên.
Bảo vệ trong nháy mắt hoàn hồn, lại vẫn chậm một bước, cũng chính lúc này một bóng người vọt đến, đẩy ra Hứa Như cùng Mạnh Tiểu Manh.
Mạnh Tiểu Manh bị đẩy mạnh ngã xuống đất, quay đầu nhìn người vừa đẩy mình, kinh ngạc phát hiện lại là bằng hữu nàng quen thuộc nhất.
Cánh tay Cố Tầm Tuyết bị vẩy lên một ít axít, vết thương làm nàng không nhịn được cắn môi.
Thấy người nọ đã bị bảo vệ khống chế, nàng tiến lên gỡ bỏ khẩu trang mũ mão của nữ nhân trước mặt.
“Trương Mạn Mạn! Cuối cùng đã đợi được cô.” Cố Tầm Tuyết bắt giữ lấy người nọ, phất tay kêu bảo vệ buông đối phương ra.
Trương Mạn Mạn được thả, trong nháy mắt cả người giống như điên dại nhào về phía Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết khẽ giơ chân đá ngã người xuống đất, lại đến gần đạp cánh tay Trương Mạn Mạn, cúi đầu nhìn nữ nhân chật vật bên dưới.
“Cho cô một con đường sống mà vẫn không biết tự quý trọng, cứ cố tình muốn đến đây tự tìm đường chết.” Cố Tầm Tuyết cười lạnh: “Trương Minh Trung gục ngã, Từ Hạo cũng bị hủy hoại rồi. Cô còn muốn nháo cái gì?”
“Đều là các cô hại tôi! Tôi muốn các cô sống không bằng chết! Sống không bằng chết!”
Cố Tầm Tuyết ngoáy ngoáy lỗ tai, lại lần nữa đạp một cước, cho tới khi Trương Mạn Mạn đau đến kêu không thành tiếng, nàng mới thu chân, mất kiên nhẫn nói: “Thật là ồn ào.”
Mạnh Tiểu Manh đứng từ xa, ngơ ngác nhìn một hồi, thấy Cố Tầm Tuyết quay đầu mỉm cười với mình một tiếng, Mạnh Tiểu Manh lúc này mới kịp phản ứng lại.
Chảy nước mắt nhào về phía Cố Tầm Tuyết, đến khi Cố Tầm Tuyết ôm nàng vào trong ngực, Mạnh Tiểu Manh mới sợ hãi khóc ra: “Thật đáng sợ.”
“Ngoan, đừng sợ. Tôi ở đây.” Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng an ủi, Mạnh Tiểu Manh lại khóc lớn tiếng hơn: “Năm năm trước tại sao chị không ở đây, hu hu~”
“Là lỗi của tôi. Không thể gặp em sớm một chút. Xin lỗi, Tiểu Manh.”
Hứa Như nhìn Trương Mạn Mạn ngã trên đất, suy nghĩ của nàng cũng trở về buổi tối năm năm trước đó. Hiện tại đáy lòng đã bình tĩnh rất nhiều, ít nhất sẽ không giống trước kia, thấy Trương Mạn Mạn liền sợ hãi muốn chạy.