Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 147


Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 147

“Được rồi, trước hết cùng tôi đem hành lý tới nhà dân. Tôi giúp cô dọn dẹp một chút, rồi về đoàn phim xem tình huống sau.” Hứa Tụ giúp đỡ vận chuyển một rương hành lý, nhìn rất nặng, xách lên lại không nặng lắm.
“Bên trong chứa cái gì vậy?” Hứa Tụ nhíu mày, thực tò mò hỏi.
Lạc Huyền Ca bĩu môi một cái: “Đồ ăn.”
“Cô định từ bỏ cái dáng người kia?! Nghệ sĩ nhà nào quay phim lại mang một cái rương tràn đầy đồ ăn tới?” Hứa Tụ đang muốn phát hỏa, liền nghĩ tới đây là khu núi lớn hẻo lánh, sau khi bình ổn lại dặn dò Lạc Huyền Ca: “Ăn ít một chút, buổi tối giữ tốt cái miệng. Tuy hiện giờ cô vẫn trẻ tuổi, nhưng dáng người là thứ không cho phép coi nhẹ nhất trong phát triển sự nghiệp của cô.”
“Biết rồi.” Giọng Lạc Huyền Ca mơ hồ mang theo ủy khuất, sao đã ở đây rồi còn nhấn mạnh với mình chuyện này. Đã nói thân thể mình rất tốt, không cần khống chế những thứ này để giữ dáng. Tới lúc cần, đánh hai bộ quyền so với người khác vật lộn uống thuốc giảm cân còn tác dụng hơn.
Hứa Tụ biết tính tình đối phương quật cường, cho nên bây giờ cũng không nghĩ tiếp tục thuyết giáo trong lúc người ta không vui vẻ.

“Đi thôi.” Hứa Tụ ý bảo, nhanh đuổi kịp nàng.
Lạc Huyền Ca cầm túi lớn túi nhỏ, không nhanh không chậm đi theo sau.
Mấy thứ này đều là An Nhược Thủy chuẩn bị cho Tiểu Lạc của nàng, biết đường xá xa xôi mà nơi này cũng thập phần hẻo lánh, nàng sợ Lạc Huyền Ca đi đóng phim thiếu thốn, vì vậy liền giúp người kia thu thập không ít đồ dùng hằng ngày, hy vọng Lạc Huyền Ca được sống thoải mái hết mức có thể.
Cũng may Lạc Huyền Ca là Giáo Chủ Ma Giáo, nếu không những thứ này bằng vào diễn viên bình thường, hẳn không thể một mình vác đi.
Hứa Tụ căn cứ theo tin tức lấy được chỗ đạo diễn, đưa Lạc Huyền Ca tới một hộ gia đình, ở cửa có một phụ nữ đang thu thập nông sản, Hứa Tụ nhìn qua cũng không để ý nhiều, Lạc Huyền Ca lại lưu ý một hồi lâu.
“Đừng thất thần, mau tới đây đi. Hiện tại thời gian còn sớm, tôi giúp cô thu dọn đồ đạc, sáng mai liền phải bắt đầu quay rồi. Sợ một mình cô lo không hết quá nhiều việc.” Hứa Tụ tiến lên giúp đỡ.

Lạc Huyền Ca cũng vội theo nàng, sau đó đến gần Hứa Tụ, nhỏ giọng hỏi: “Hứa tỷ, người thôn này dựa vào cái gì mà sống?”
“Cái gì dựa vào cái gì mà sống?” Hứa Tụ bị câu này làm không hiểu ra sao, hỏi ngược lại: “Cô nghĩ tới gì rồi?”
Lạc Huyền Ca cười yếu ớt: “Vùng núi này không thích hợp trồng trọt những thứ nông sản kia, mà dọc đường đi tới cơ hồ nhà nào cũng đang bận cầm mấy thứ lương thực không nhiều lắm đó, nữ nhân ở cửa cũng vậy. Hơn nữa thủ pháp của nàng mới mẻ vô cùng, không giống như tiếp xúc những thứ này từ nhỏ, ngược lại có loại cảm giác đột nhiên không trâu bắt chó đi cày bắt chước đùa nghịch. Nơi này nhìn có gì sai sai a.”
“Tôi thấy cô sai thì có, tuy nơi này hơi vắng vẻ nhưng cũng không đến mức phản nhân loại. Có lẽ bọn họ đột nhiên hứng khởi, trồng loại nông sản mới. Nhanh thu dọn đồ đạc.” Hứa Tụ thúc giục, dù sao đã hơn bốn giờ chiều, còn không thu dọn xong liền nhịn luôn bữa tối.
Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: “Hứa tỷ, nơi này hẻo lánh vô cùng, chỉ có vài gia đình có điện, di động còn không có sóng.”
“Đừng nghĩ linh tinh. Có phải cô tham dự show thực tế quá lâu, nhìn ai cũng giống kẻ thù? Thôn này trước kia tôi từng đến một lần, cũng là đem người mới tới quay tiết mục, thôn dân đều đã thành quen, trước kia cũng không có gì không đúng. Tôi thấy là cô quá nhạy cảm rồi.”
Lạc Huyền Ca không cùng nàng tranh luận nữa, giống như Hứa Tụ kịp thời dừng lại không nói chuyện đồ ăn vậy. Trước mắt đối phương đều không chịu nghe bản thân, nhiều lời vô ích.
Bốn rưỡi chiều, Hứa Tụ cùng Lạc Huyền Ca rốt cuộc đã bày đồ đạc xong xuôi.
Hứa Tụ lại giúp đỡ thu dọn vệ sinh nơi này một chút, sau đó nói với Lạc Huyền Ca: “Lấy cho tôi chút nước, bận rộn cả buổi, khát chết rồi.”
“À, được. Tôi ra hỏi chị gái kia một chút.” Lạc Huyền Ca buông xuống khăn lau trong tay, ra cửa liền thấy người phụ nữ kia ngây ngẩn ngồi ở ngưỡng cửa tiếp tục duy trì động tác vừa rồi, lặp đi lặp lại giống như trước.
Lạc Huyền Ca tiến lên: “Đại tỷ, xin hỏi có nước ấm không? Chúng tôi khát, có thể xin chị chút nước uống không??”
“Đại tỷ?!” Lạc Huyền Ca hỏi dò mấy câu, nữ nhân không phản ứng gì, ngơ ngẩn nhìn Lạc Huyền Ca, tiếp tục thu dọn nông sản, sau bỗng hướng về phía Lạc Huyền Ca nhếch môi cười cười.
Lạc Huyền Ca đang muốn giơ tay lên bắt lấy cổ tay nữ nhân, đột nhiên bị một giọng nam quát bảo ngưng lại.

Lạc Giáo Chủ quay đầu nhìn, là một nam nhân trung niên đang vác cuốc, xem ra đã ngoài bốn mươi, tóc dầu mỡ bết dính thành một cục, mặt đen nhẻm râu ria xồm xoàm, Lạc Huyền Ca ngược lại cũng không chán ghét, đứng lên nhìn nam nhân: “Đại thúc, trong nhà anh có nước ấm không? Chúng tôi bận rộn làm việc một buổi chiều có hơi khát, xin ngài chút nước uống.”
Nam nhân chậm rãi đặt cuốc xuống ven tường, túm nữ nhân ngồi dưới đất, lại chỉ vào một căn phòng nhỏ bên cạnh: “Lăn đi vào.”
Nữ nhân vội vàng dọn dẹp đồ vật, khập khiễng bò qua đó.
“Cô là tới quay phim?” Nam nhân hỏi, đáy mắt toát ra tham lam khiến Lạc Huyền Ca cực kỳ hưng phấn, loại nhãn cầu này moi ra để nuôi tiểu trùng mà mình tự dưỡng, khẳng định rất mỹ vị.
Nam nhân háo sắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca thì hưng phấn chăm chú nhìn mắt hắn. Có lẽ bọn họ đều cho rằng đối phương là con mồi, bất quá rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng, còn phải xem bọn họ ai có năng lực hơn.
“Uống nước? Tới đây. Cô theo tôi.”
Nam nhân vẫy tay kêu Lạc Huyền Ca vào, đó là căn nhà chính của gia đình bọn họ, còn phòng Lạc Huyền Ca ở nhờ, là một gian nhà cũ bên ngoài.
Lạc Huyền Ca đứng trước cửa, nhìn trong phòng hỗn loạn không chịu nổi, nhíu mày một cái: “Không được, tôi không vào.”
Không phải là sợ hãi nam nhân kia sẽ làm gì mình, mà là sợ mùi gì khó chịu trong phòng kia, còn có lời dặn của An Nhược Thủy lúc trước.
“Hừ, vậy chịu khát đi.”
Nam nhân xách cuốc đi vào nhà, dù sao nhóm người này phải ở đây tầm dăm ba tháng, hắn chẳng sợ tìm không ra cơ hội.

Lạc Huyền Ca nhìn bóng lưng nam nhân, ánh mắt khẽ biến, dù sao còn ở chỗ này mấy tháng nữa, nam nhân này không tới trêu chọc mình thì thôi, một khi tới rồi mình liền có thể lấy đôi nhãn cầu kia.
Cái gọi là không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, đại khái chính là nói hai vị này.
Lạc Huyền Ca hai tay trống rỗng trở về căn phòng nhỏ của mình, Hứa Tụ đang ngồi bên cửa sổ nghỉ ngơi, thấy đối phương không mang nước về, nàng hỏi: “Sao vậy? Không xin được nước?”
“Ngược lại không phải, trong nước có con chuột chết, tôi nghĩ chắc cô uống không trôi.” Lạc Huyền Ca xòe tay, bất đắc dĩ nói.
Hứa Tụ lập tức nôn khan một trận: “Dừng, đề tài này không cần tiếp tục nữa.”
“Hứa tỷ, trước kia cô tới nơi này mấy ngày?” Lạc Huyền Ca định hỏi một chút tình huống, thôn này cũng không yên bình như trong tưởng tượng.
Hứa Tụ nhíu nhíu mày: “Buổi sáng theo đoàn phim xem tình huống, buổi chiều liền rời đi. Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy nơi này quá hẻo lánh, giống như địa phương tôi bị lừa bán hồi nhỏ.” Lạc Huyền Ca nhắc tới điểm này, Hứa Tụ liền biết một ít: “Có phải trong lòng giữ lại bóng ma sợ hãi?”
“…… Ừm. Buổi tối cô tới đi cùng tôi. Dù gì cái giường này lớn như vậy, nếu cô không yên tâm, tôi nằm trên đất cũng được. Hơn nữa, cô cũng chỉ một mình tới đây. Buổi tối rất không an toàn a, ngộ nhỡ trong núi sâu rừng già có quỷ làm sao bây giờ?” Giọng điệu Lạc Huyền Ca lộ vẻ cầu khẩn, sợ hãi trong mắt làm Hứa Tụ không nhịn được thương tiếc.
Không biết làm sao liền gật đầu, Hứa Tụ hậu tri hậu giác kịp phản ứng, vô cùng oán trách: “Xùy xùy xùy, trên thế giới này lấy đâu ra quỷ. Thôi được…… Tôi ở cùng cô vài ngày. Chờ cô quen thuộc tình huống hẳn sẽ không sợ nữa.”
“Hắc hắc, cảm ơn Hứa tỷ!” Lạc Huyền Ca ngây ngô cười cười, cô không sợ ở một mình, nhưng sợ Hứa Tụ ở một mình buổi tối. Dù sao tổ tiết mục tôn trọng Hứa Tụ, sắp xếp cho nàng một phòng đơn. Lạc Huyền Ca cảm thấy thôn này không được yên ổn, buổi tối vẫn là để cho Hứa Tụ tới ngủ chung với mình sẽ tương đối an toàn.
Lạc Huyền Ca biết rõ đối phương sẽ không vì mấy lần mình nói thôn bất ổn liền tin ngay, dù sao lúc trước Hứa Tụ đã tới, hơn nữa nơi này thường xuyên có đoàn phim đến lấy cảnh quay, cho nên nàng đối với nơi này xem như có một loại tín nhiệm xa lạ.
Nhưng Lạc Huyền Ca đối toàn thế giới lại đều có hoài nghi và đề phòng, vì vậy cô có thể đoán được rất rõ dị thường ở nơi này.
Bất quá, Lạc Huyền Ca cũng không định mãi mãi che chở Hứa Tụ, khả năng đến ngày mai, liền có thể để Hứa Tụ biết thôn này rốt cuộc có bao nhiêu cặn bã.
Dù sao hôm nay Hứa Tụ bận rộn cả ngày, cô muốn để Hứa Tụ nghỉ ngơi một buổi tối cho lại sức.

Cũng muốn để cho tương lai, Hứa Tụ có thể cảnh giác thêm vài phần, dù sao hồi tưởng lại tình huống buổi chiều, sau lưng đều phát rét, đáy lòng không ngừng tuôn lên cảm giác nghĩ mà sợ.
Lúc chạng vạng, Hứa Tụ ngáp một cái, nói với Lạc Huyền Ca: “Đi thôi. Trước dùng cơm chiều, tối nay nghỉ sớm một chút.”
“Ừm, vậy cô đi cùng tôi.” Lạc Huyền Ca diễn xuất lo sợ vô cùng thuần thục, giống như rời khỏi Hứa Tụ là tựa như trẻ con rời khỏi cha mẹ, lập tức phải gào khóc.
Hứa Tụ bất đắc dĩ gật đầu: “Yên tâm. Vẫn luôn trông chừng cô. Tuyệt đối sẽ không rời khỏi tầm mắt.”
Cũng không biết đây là mang theo nghệ sĩ, hay là mang theo một đứa con nít lớn tuổi.
Lạc Huyền Ca ngượng ngùng cười: “Kỳ thực tôi cũng không sợ hãi lắm.”
Câu giải thích này bị Hứa Tụ trực tiếp bỏ qua, bởi vì mấy người bình thường luôn bị người ta chê nhát, đều sẽ phản bác đôi câu, loại phản ứng này của Lạc Huyền Ca cũng rất bình thường.
“Đi tìm Khổng Nhiên trước.” Hứa Tụ vừa nói vừa lấy ra ổ khóa chìa khóa mới, đưa chìa khóa cho Lạc Huyền Ca: “Người nơi này cũng không thể tin tưởng toàn bộ, đồ vật của mình vẫn là phải giữ kỹ.”
Hứa Tụ khóa cửa, sau đó dẫn Lạc Huyền Ca ra ngoài ăn cơm.
Cả tổ đạo diễn đều tụ họp bên nhau, nhân viên thì kê bếp, thoạt nhìn có chút giống như cắm trại dã ngoại. Khổng Nhiên như cũ hứng thú bừng bừng ở trong đám người đi tới đi lui, nơi này nhìn một chút nơi đó nhìn một chút.
Tuy rằng nàng hoạt bát như vậy, cũng không ai nói gì nhiều, dù sao muội tử này cũng thật khả ái.
Chờ Khổng Nhiên chú ý tới Lạc Huyền Ca cùng Hứa Tụ, nàng cầm mấy xâu thịt nướng đưa tới.
“Hứa tỷ, Huyền Ca. Nếm thử một chút, đạo diễn nói đây là ngày đầu tiên, để mọi người ăn đồ tốt. Về sau sẽ phải theo đoàn phim ăn chung nồi.” Khổng Nhiên cũng biết hoàn cảnh nơi này thực gian khổ, cho nên giải thích trước với hai người bọn họ.
Sợ Hứa Tụ hiểu lầm nghệ sĩ ngày ngày ở chỗ này ăn thịt nướng, sợ Lạc Huyền Ca hiểu lầm nơi này ngày ngày đều có thịt nướng để ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.