Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 127
Từ Gia nghe Lạc Huyền Ca nói, lại nhìn kỹ xem đối phương có phải khẩu thị tâm phi, liền phát hiện ánh mắt Lạc Giáo Chủ không hề giả vờ, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái. Quan trọng ở tham dự, vậy là tốt rồi, nàng cũng vui vẻ ra sân.
“Tới! Hữu nghị đứng thứ nhất, thi đấu chỉ là thứ hai.” Giang Ý Hàm cùng Từ Gia vỗ tay, nhìn Từ Gia sảng khoái ra trận, thành viên liên minh các nàng cũng bớt mấy phần khẩn trương.
Lạc Huyền Ca vừa rồi kỳ thực cũng có thể kiếm cớ bắt tay Từ Gia, sau đó truyền cho nàng chút nội lực, nhưng Lạc Huyền Ca suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ, dù gì bản thân tồn tại đã là nghịch thiên, nếu để Từ Gia cũng rất dễ dàng đánh bại những địch nhân thập phần mạnh mẽ đó, phỏng chừng sẽ dẫn tới không ít oanh động, mà về sau Từ Gia e rằng cũng sống không yên ổn, chi bằng làm nàng trực tiếp bỏ phần thi này.
Cùng Từ Gia thi đấu chính là diễn viên võ thuật, là một thành viên trong đội ngũ của Từ Hạo, thời điểm hắn nhìn đến Từ Gia còn khẩn trương một hồi, tiếp đó hòa hoãn lại, đưa tay mời nàng: “Mau tới thôi.”
“Được!” Bộ dáng Từ Gia dũng cảm.
Ngoài ý liệu, Từ Gia kiên trì ba giây, rất nhanh ở giây thứ ba bỗng hô ngừng: “Ngừng! Rút lui! Yêu cầu đổi đội trưởng liên minh dự thi.”
Diễn viên võ thuật lập tức trợn tròn mắt, vừa rồi ra sân đột nhiên nghĩ Từ Gia là muội muội Từ Hạo, hiện giờ Từ Hạo tham gia show thực tế, có tin đồn muốn lại lần nữa tái xuất, cho nên hắn không muốn làm muội muội Từ Hạo thua quá thảm, vì vậy chuẩn bị cố ý nhường năm giây, không nghĩ tới sẽ xảy ra việc này.
Hắn đúng là có thể ngay lập tức hạ gục Từ Gia, nhưng đối mặt Cổ Võ đại đệ tử Lạc Huyền Ca có thể một mình đấu Trịnh Húc kia, hắn không có tự tin đó.
Dưới đài, Từ Hạo mịt mờ nhìn nhìn nam nhân kia, sau lại lộ ra nụ cười nhạt khán giả quen thuộc nhất.
Lạc Huyền Ca đưa máy tính bảng cho An Nhược Thủy: “Em rất nhanh sẽ trở lại.”
Lạc Huyền Ca xuất chiến, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, trận này liên minh Lạc Giáo Chủ nhất định sẽ nắm chắc trong tay.
Kết quả cũng như bọn họ dự liệu, Lạc Huyền Ca ra sân không hề che giấu thực lực, chỉ là không sử dụng tới nội lực mà thôi, rất nhanh liền thắng được một điểm.
“Cuối cùng đã đến vòng thứ tư, trước mắt chúng ta có ba điểm, lấy được điểm thứ tư thì mùa ba này chúng ta liền có thể tất thắng.” Bạch Liễu hết sức vui mừng, dù sao tổng cộng chỉ có sáu ván, mà trước mắt những đội ngũ khác số điểm theo thứ tự là âm 2, âm 1, 0.
“Một ván cuối cùng…” Lạc Huyền Ca nhìn hình thức thi đấu màn này, cảm thấy thực kỳ quái: “Thỉnh các liên minh tìm kiếm cái đẹp trong cảm nhận, hơn nữa phơi bày ra. Thời gian là một giờ. Kết quả do dân mạng chấm điểm, người điểm cao nhất chiến thắng.”
“Đẹp? Cái này là chỉ người, hay là chỉ vật, hay là chỉ một khái niệm?” An Nhược Thủy không hiểu lắm cái đẹp mà tổ tiết mục nhắc đến.
“Tôi nghĩ là một khái niệm. Người cũng không phải tiên nữ, không thể nào tất cả đều cảm thấy người kia đẹp, vật thể cũng giống vậy. Tôi cảm thấy vẫn là khái niệm đáng tin, chỉ cần đưa ra một vài thứ, người đồng cảm hẳn là có rất nhiều. Tiểu Lạc, cô thấy thế nào?”
Hứa Như nói xong liền phát hiện mọi người đều đang trầm mặc, đành hỏi đội trưởng liên minh.
Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: “Tôi đại khái đã hiểu một chút, nếu không có vật hoàn mỹ, vậy thì dùng thiếu sót tới đền bù, tôi cần bút mực để vẽ tranh, sắp xếp giúp tôi trong thời gian ngắn nhất.”
Rất nhanh mọi người chuẩn bị đầy đủ bút mực Lạc Huyền Ca cần, cũng chính bởi vì những thứ này, An Nhược Thủy tin Lạc Huyền Ca đúng là biết vẽ tranh.
“Huyền Ca, cô định vẽ cái gì?”
Mạnh Tiểu Manh rất tò mò, nghe nói có lần truyền trực tiếp, Lạc Huyền Ca ở ngay cửa tiệm nhà người ta vẽ tranh, tiếc là nàng không thể tận mắt chứng kiến, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội.
Lạc Huyền Ca cười khẽ: “Đương nhiên là vẽ mỹ nhân.”
“Mỹ nhân? Chẳng phải nói cái đẹp lần này, chỉ là một khái niệm sao?” Bạch Liễu chưa hiểu, nàng lại cảm thấy âm nhạc mới là sự tồn tại đẹp nhất thế gian.
“Lý giải của mỗi người về cái đẹp không giống nhau, có người nghĩ là chân bản tính, chân thiện mỹ của nhân gian. Có người chỉ nhìn thân xác, lại có người cảm thấy những thứ bản thân sở hữu mới chính là cái đẹp.” Lạc Huyền Ca bày biện giấy mực: “Bởi vậy đem những thứ này dung hợp một chỗ, rốt cuộc có đẹp hay không thì phải xem thế nhân dùng tâm cảnh gì đối đãi tác phẩm.”
Rất nhanh trên bức họa hiện ra mấy hộ gia đình cổng cửa đóng chặt, tiếp đó vẽ ra một người bán rong kẹo hồ lô, mặt đầy thống khổ ngã xuống, kẹo hồ lô của hắn rải đầy đất.
Ngay sau đó là một tiểu cô nương đứng bên người bán hàng, khuôn mặt treo giọt lệ, thoạt nhìn giống như đang khóc.
Tất cả đều cho rằng tiểu cô nương là vì người bán hàng mà khóc thút thít, là bởi kẹo hồ lô rơi đầy đất.
Bất quá rất nhanh lại vẽ một người túm chặt cánh tay tiểu cô nương, cường ngạnh muốn lôi kéo nàng. Ngay lúc tất cả mọi người nín thở lo lắng cho tiểu cô nương, đột nhiên lại vẽ ra mấy tên nam nhân hung thần ác sát, mặt đầy thống khổ ngã trên đất.
Rất nhanh trên bức vẽ xuất hiện một cô bé chỉ có thể thấy được bóng lưng, ước chừng hơn mười tuổi, một thân hồng bào. Mọi người kinh hồn táng đảm, vốn tưởng rằng người này là lệ quỷ đòi mệnh, rồi lại bởi vì mấy nét bút thoáng qua của Lạc Huyền Ca, biến thành thiếu nữ trẻ tuổi cứu tiểu cô nương khóc thút thít.
Cuối cùng Lạc Huyền Ca nâng bút, ở trên mặt tiểu cô nương vẽ lên đôi môi, liền thấy trên mặt nàng tuy vương giọt lệ nhưng biểu cảm lại vui cười.
Một bức họa còn chưa hoàn thành, tuy rằng không ai thấy được vẻ mặt thật của thiếu nữ áo đỏ nhưng đều nghĩ đến đó là một giang hồ hiệp nữ phong hoa tuyệt đại. Nội tâm tất cả đều không khỏi hướng về vị thiếu nữ kia, rất nhanh mọi người liền dâng lên cảm giác đẹp.
Bức họa này của Lạc Huyền Ca là đẹp, nhân vật trong tranh là đẹp, mà hết thảy thể hiện ra trong tranh cũng là đẹp.
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, Lạc Huyền Ca lại không hề ngừng bút, tiếp tục miêu tả bức tranh, rất nhanh toàn thân kẻ dữ tợn trên đất liền tràn đầy huyết dịch, trong tay thiếu nữ xuất hiện một thanh kiếm sắc, thân kiếm còn lưu lại giọt máu.
Người bán hàng đáy mắt đắc ý, dưới cảnh tượng này liền trở thành sợ hãi.
Lạc Huyền Ca buông bút, cầm bức họa trên tay, không do dự xé thành hai nửa, khi tất cả mọi người đang kinh ngạc, Lạc Huyền Ca lại đảo ngược bức họa nửa bên rồi ghép cùng một chỗ, bày trên bức họa chính là thiếu nữ áo đỏ nằm trên đất, tiểu cô nương khóc lóc chạy về phía nàng, bị người sau lưng gắt gao túm chặt, nhìn về người bán hàng, lại thấy trong mắt hắn chính là đồng tình hết thảy những chuyện này, cùng thái độ hết cách với người trọng thương.
Bức họa xem như đã thật sự vẽ xong, Lạc Huyền Ca lại nhanh chóng vò nát, đem bức vẽ hoàn chỉnh này ném vào sọt rác.
Tuy Lạc Giáo Chủ đã kết thúc biểu diễn, mà những người khác tựa hồ còn đắm chìm trong đoạn thủ pháp kể chuyện đặc thù kia, tựa hồ còn đắm chìm trong vận mệnh hai nữ hài.
Cầm kiếm lên, thiếu nữ áo đỏ tội không thể tha, buông kiếm, nàng cơ khổ bất lực khiến người đồng cảm, tiểu cô nương lúc khóc lúc cười càng khiến người thương tiếc lo lắng. Người bán hàng lạnh lùng và ánh mắt bất đắc dĩ, làm người hận hắn nhưng lại hiểu hắn.
Bức họa này là cảnh tượng trong ký ức của Lạc Huyền Ca, Tuyên Dương trộm xuống núi dây dưa với tên bán hàng, gặp kẻ buôn người.
Sau đó là cảnh tượng bản thân trước khi chết, Tuyên Dương đổi y phục dân thường, bị quân lính áp giải đi.
Một phần liên quan đến kiếp trước của Lạc Huyền Ca chỉ còn rất mơ hồ trong tiềm thức, dù sao một người không thể nào nhớ rõ tất cả mọi chuyện của bản thân từ đầu đến cuối, nhưng duy chỉ có hai chuyện này, Lạc Huyền Ca khắc thật sâu trong tâm khảm.
Mười mấy phút sau, tất cả mọi người chậm rãi hồi phục tinh thần, muốn nhìn lần nữa, lại đột nhiên kinh ngạc phát giác Lạc Huyền Ca đã làm hỏng bức tranh.
Bọn họ muốn có dư vị lần thứ hai cũng chẳng còn cơ hội, kỳ thực hết thảy chuyện này đều rất ngắn ngủi a, bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Lạc Huyền Ca duỗi tay một cái, bức vẽ hai cảnh tượng liền không còn.
Mà để lại cho bọn họ suy nghĩ sâu xa lại có thể là thời gian cả nửa đời. Tất cả mọi người đều kinh ngạc họa pháp của Lạc Huyền Ca, cũng đều yên lặng bỏ phiếu cho Giáo Chủ.
[Kênh livestream]
Ấm áp: Tại sao Lạc nhà tôi luôn có khả năng mang đến đủ loại kinh hỉ?
Mạch: Bởi vì Lạc vả mặt theo kỳ 2333
Mộ Hi: Kỳ thực rất không hy vọng nhìn Lạc Huyền Ca như vậy a, dù sao để có thể vẽ ra được mấy thứ này, nội tâm cô ấy phải trải nghiệm mài giũa bao nhiêu mới có thể nhìn thấu?
Thuốc viên: Đưa tới cho tôi cảm xúc rất sâu đậm, trước kia vẫn luôn nghĩ Lạc là cô gái trẻ tuổi may mắn, hiện giờ nhìn lại, kỳ thực có lẽ chúng ta so với cô ấy càng sống may mắn tự tại hơn.
“Sao vậy?” Lạc Huyền Ca chú ý tới biểu tình An Nhược Thủy rất không thích hợp, liền lập tức dò hỏi, An Nhược Thủy bỗng bật khóc ôm lấy đối phương: “Thực xin lỗi.”
“Hả?” Lạc Huyền Ca không rõ vì cái gì nàng đột nhiên nói như vậy, bất quá An Nhược Thủy ôm lấy mình, bản thân chỉ cần ôm lại nàng là được, khẽ vỗ về sau lưng An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca nhỏ giọng an ủi: “Sao vậy? Đừng sợ, không có việc gì. Em vẫn luôn ở đây, bất kể gặp chuyện lớn thế nào, em vẫn luôn bồi ở bên cạnh chị.”
“Ừm.” An Nhược Thủy nhẹ giọng hồi đáp, chỉ là nàng cảm thấy nhân vật trong tranh kia thực bi thảm, mà đó là Lạc Huyền Ca tự tay vẽ, cho dù không phải chuyện Tiểu Lạc từng trải qua, người trong bức họa kia cũng nhất định là người Tiểu Lạc quen biết, nếu không sẽ không thể nào vẽ chân thực cảm động như vậy.
[Kênh livestream]
Điên cuồng mê luyến Bạch Thiển Dư: Vãi! Là tôi nhìn lầm, là tôi mù mắt, nữ thần của tôi đang làm gì vậy?!
Nghiện bánh đã một năm: Nữ thần của tôi và Lạc Huyền Ca thật sự không phải tiểu tình nhân đang yêu cuồng nhiệt chứ? Vì cái gì tôi càng nhìn càng thấy giống a? Hic, nữ thần của tôi và người tôi muốn gả tiến tới với nhau? Vậy tôi làm sao bây giờ~
……
Giang Ý Hàm ở hiện trường cảm thấy tình huống có điểm không đúng, nàng nhỏ giọng ho khan hai tiếng: “Cổ họng có chút khó chịu.”
Từ Gia lập tức cầm nước đưa cho nàng, Giang Ý Hàm cười khẽ tiếp nhận, uống hai ngụm sảng khoái nói: “Cảm ơn.”
Mà An Nhược Thủy cũng bởi vì động tác của các nàng mà hoàn hồn, yên lặng rời khỏi lồng ngực Lạc Huyền Ca, ngày thường ở nhà nàng cũng thường xuyên chui vào trong lòng Tiểu Lạc, nhưng bởi khi đó trong nhà chỉ có hai người, hiện tại tuy rằng xung quanh đều là bằng hữu quen thuộc, nàng lại không cách nào tiếp tục ở lại trong lòng Lạc Huyền Ca, dù gì cũng chưa công khai, cũng không biết chuyện này sẽ bị dân mạng lan truyền đồn thổi thành cái gì.
Bất quá cũng coi như trải chút chăn đệm cho về sau đi.
An Nhược Thủy tìm vài cái cớ, để thoát khỏi tình huống bởi vì thẹn thùng mà không tiếp tục ở trong lòng Lạc Huyền Ca.
Rất nhanh một giờ trôi qua, đến lượt dân mạng bỏ phiếu, rất nhiều người chuẩn bị đút phiếu cho thần tượng, đột nhiên kinh ngạc hệ thống nhắc nhở đã bình chọn rồi. Bọn họ cẩn thận hồi tưởng, đúng là lúc nhìn Lạc Huyền Ca vẽ tranh, bất tri bất giác lấy phiếu bỏ vào.
Mục Lăng thấy số lượng dân mạng bỏ phiếu, quay đầu nhìn anh trai mỉm cười: “Xem ra, gia hỏa Lạc Huyền Ca đó, lần này lại thắng trên vạch xuất phát.”
“Ha hả, An tổng đặc biệt phân phó đặc biệt chiếu cố. Từ thời điểm tham dự tiết mục này, cô ấy so với người khác cũng đã đứng ở khởi điểm cao hơn. Ít nhất anh còn chưa nhận được nhắc nhở của giám đốc, kêu chúng ta đặc biệt chiếu cố An Nhược Thủy.”