Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 117: Bỗng nhiên gọi mẹ
“Thật sao? Tiểu Hi biết rửa chén?” Lạc Huyền Ca ngồi xổm xuống, vô cùng kinh ngạc hỏi bé gái kia, Tiểu Hi khẳng định gật gật đầu: “Dạ, cháu biết!”
Lạc Huyền Ca đột nhiên mất mát nói: “Nhưng dì còn không biết a, Tiểu Hi có thể dạy dì một chút hay không?”
Tiểu Hi giống như làm ra bảo đảm, ôm chặt gấu bông trong ngực: “Được ạ.”
Sau đó Tiểu Hi cùng Lạc Huyền Ca ở lại trong phòng bếp, Lạc Huyền Ca tay chân luống cuống nhìn chén đũa trước mặt, hỏi Tiểu Hi bên cạnh: “Hiện tại nên rửa thế nào?”
“Mở nước, đừng để chảy quá nhiều a. Sẽ lãng phí, được rồi… Được rồi!” Tiểu Hi khẩn trương nhắc nhở.
Lạc Huyền Ca kịp thời dừng tay, tiếp đó dưới sự chỉ đạo của Tiểu Hi, chậm rãi rửa sạch toàn bộ chén bát.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Tiểu Hi bắt đầu đề nghị Lạc Huyền Ca dọn dẹp phòng bếp, nói rằng mỗi ngày đều phải sạch sẽ mới được. Lạc Giáo Chủ thập phần tán đồng, tiếp tục cùng bé gái thu dọn phòng bếp.
An Nhược Thủy chờ ở cửa phòng bếp, đột nhiên có một loại ảo giác không thể tiến vào thế giới hai người bên kia.
Nàng biết Lạc Huyền Ca đang bảo vệ lòng tự trọng của một cô bé, cũng muốn để cho tiểu cô nương trở nên tự tin hơn, mà không phải mỗi lần thấy các nàng ánh mắt đều có trốn tránh.
Có thể người khác làm như vậy, An Nhược Thủy sẽ cảm thấy họ tương đối cẩn thận thiện lương, bất quá Lạc Huyền Ca có thể làm ra những việc này lại khiến nàng thập phần cảm động. Dù sao người này đã từng là Giáo Chủ Ma Giáo, theo như lời kể thì bảy tuổi giết người mười tuổi thành ma đầu gieo rắc tai họa trong võ lâm.
“Rốt cuộc cũng rửa xong, Tiểu Hi rất tuyệt.” Lạc Huyền Ca vừa rửa tay vừa khen bé gái.
Biểu tình trên mặt Lạc Huyền Ca không còn lạnh lùng như lần đầu gặp gỡ, hiện tại rốt cuộc đã lây nhiễm chút ý cười, tuy rằng không đậm nhưng lại khiến người ta không còn tiếp tục cảm thấy mình là người sống chớ gần.
Chờ hai người ra khỏi phòng bếp, An Nhược Thủy nói với Lạc Huyền Ca: “Em bận rộn cả ngày, đi tắm nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tiếp đó hướng về kênh livestream: “Thời gian quy định truyền trực tiếp đã hết, hiện giờ có thể dừng quay. Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
Khán giả kênh trực tiếp một trận kêu rên ngăn cản, nhưng An Nhược Thủy vẫn là nhanh chóng nhấn đóng mắt kính quay chụp.
Lạc Huyền Ca chậm rãi khôi phục dáng vẻ diện than, hướng về kênh trực tiếp nhẹ giọng nói: “Ngày mai gặp, ngủ ngon.”
Ngay sau đó cũng đóng mắt kính của mình.
Tiểu Hi nhìn hai người trước mặt, không rõ các nàng đang nói chuyện với ai. Chớp chớp mắt nhìn hai người, tựa hồ đang chờ giải đáp.
Lạc Huyền Ca xác thật có chút mệt nhọc, lúc trước An Nhược Thủy xem kịch bản cảm xúc trở nên phức tạp, làm cô cũng lo theo, làm nàng cũng lo theo, sau đó bản thân lại gặp ác mộng, tâm tình bất ổn một thời gian dài. Vì vậy bây giờ An Nhược Thủy thúc giục đi tắm, Lạc Huyền Ca cũng không từ chối, trực tiếp đến phòng ngủ cầm quần áo vào phòng tắm trước.
Tiểu Hi nghi hoặc không được Lạc Huyền Ca giải đáp, liền ngẩng đầu nhìn An Nhược Thủy. An Nhược Thủy đang cầm máy tính bảng xem sắp xếp ngày mai, cho nên không chú ý tới tầm mắt tò mò của nữ hài.
Lúc sau Tiểu Hi không hiếu kỳ nữa, ngược lại ngoan ngoãn ngồi lên sô pha, cầm điều khiển từ xa hỏi An Nhược Thủy: “Dì, cháu muốn xem TV một lát.”
“Ừm, được. Để dì mở giúp TV.” An Nhược Thủy buông máy tính bảng xuống, mở TV lên, lại chọn phim hoạt hình tiểu nha đầu vẫn xem ban ngày.
Tiểu nha đầu xem rất cẩn thận rất nghiêm túc, thấy chỗ thú vị sẽ vui vẻ bật cười.
“Tiểu Hi thích nơi này không?” An Nhược Thủy hỏi Tiểu Hi, nàng cảm thấy ban đầu bé gái này gặp các nàng, hoàn toàn không phải là khiếp đảm đối với người xa lạ, mà tựa như cảnh giác sợ hãi đối với kẻ xấu.
Tiểu Hi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật gật đầu: “Thích, Tiểu Hi rất thích. Tiểu Hi thích nhất.”
An Nhược Thủy cảm thấy bé gái này thật ngoan, ít nhất so với Nam Nam ngoan ngoãn hơn trăm ngàn lần.
Lát sau Lạc Huyền Ca rửa mặt xong, chuẩn bị gọi An Nhược Thủy tiến vào nhưng nàng lại nói giúp Tiểu Hi tắm trước.
Mà Tiểu Hi lại trả lời sẽ tự mình tắm rửa, cầm quần áo vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng tiểu gia hỏa tung tăng nhảy nhót, An Nhược Thủy cảm thấy có một đứa trẻ ở bên kỳ thực cũng rất tốt.
Bất quá nhìn về phía Lạc Huyền Ca, phát hiện người kia đang ngồi trên ghế ôm đồ ăn vặt xem hoạt hình, thậm chí nghiêm trang nghiên cứu, còn nói mấy kẻ xấu trong phim quá mức nhân từ.
An Nhược Thủy đột nhiên đỡ trán, có lẽ người yêu của nàng cũng còn chưa lớn lên.
Một đêm này trôi qua khá bình lặng, An Nhược Thủy không hề nửa đêm lén lút đến phòng Lạc Huyền Ca, mà Lạc Giáo Chủ cũng quy củ ở lại giường mình.
Ở giữa phòng hai người chính là Tiểu Hi, sau khi Tiểu Hi tắm xong rất nhanh liền ngủ. Tuy rằng ở một hoàn cảnh lạ lẫm, mà cô bé ngủ so với ngày thường còn an ổn hơn.
Sáng hôm sau, An Nhược Thủy vốn tưởng rằng mình sẽ là người dậy sớm nhất, không nghĩ tới ra phòng khách liền thấy Tiểu Hi đã rửa mặt xong.
“Tiểu Hi? Cháu tỉnh bao lâu rồi? Sao không gọi các dì, đói bụng chưa?” An Nhược Thủy tiến lên xoa đầu cô bé, Tiểu Hi nhỏ giọng nói: “Không đói bụng. Cháu cũng vừa mới dậy thôi.”
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Lạc Huyền Ca mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn đến chính là nụ cười ngập tràn ôn nhu của An Nhược Thủy với bé gái.
“Chào buổi sáng.” Thời điểm dậy sớm, tâm tình Lạc Huyền Ca có chút lạnh lẽo, hơn nữa suốt đêm qua không có An Nhược Thủy bên người, bực bội lúc rời giường của Giáo Chủ càng trở nên sâu hơn.
An Nhược Thủy ở trước mặt đứa trẻ cũng không tiện cùng Lạc Huyền Ca biểu hiện quá mức thân mật, chỉ có thể sắm vai tuyển thủ cùng tuyển thủ thường ngày sống chung với nhau.
Nghe thấy Lạc Huyền Ca chào hỏi mình, An Nhược Thủy liền đứng dậy, hết sức lãnh đạm gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Lạc Giáo Chủ ngẩn người, giống như không ngờ được nàng sẽ lạnh lùng với mình như thế, bất quá rất nhanh liền hiểu là đang quay chụp tiết mục, ủy khuất bĩu môi, xoay người chui vào phòng tắm.
Hỗ động này của hai người, Tiểu Hi đều thấy ở trong mắt, chỉ là nhìn không hiểu các nàng rốt cuộc đang biểu đạt gì mà thôi.
An Nhược Thủy nhìn động tác của Lạc Huyền Ca, không nhịn được cười ra tiếng, nói với Tiểu Hi: “Chúng ta đi ra ngoài tản bộ. Chờ một hồi trở về, là có thể ăn bữa sáng.”
“Dạ.” Tiểu Hi còn chưa từng thử qua tản bộ sáng sớm, ôm gấu con hưng phấn đi theo bên cạnh An Nhược Thủy.
Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, ôm đồ chơi lông nhung đứng dưới mặt trời chói chang đúng là một phong cảnh bắt mắt, An Nhược Thủy muốn khuyên Tiểu Hi để gấu bông ở nhà, cứ như vậy mang ra ngoài thật sự không thích hợp.
Bất quá nhìn Tiểu Hi ôm gấu bông vào lòng, bộ dáng gắt gao che chở, lời đến bên miệng liền dừng lại.
Vươn một tay tới trước mặt Tiểu Hi, cười nói: “Đi thôi.”
Một lớn một nhỏ rời nhà, thời điểm Lạc Huyền Ca ra khỏi phòng tắm cũng không vội đi nấu điểm tâm, mà là ngồi trên sô pha oán hận nhân sinh một hồi.
An Nhược Thủy cùng Tiểu Hi nhàn nhã tản bộ, đại khái mười phút sau nàng nghe được nhắc nhở của hệ thống, liền mở ra mắt kính truyền trực tiếp.
“Mọi người, buổi sáng tốt lành.”
Không ít người bày tỏ vừa tỉnh lại liền thấy nữ thần chào buổi sáng, bọn họ còn có thể nuốt mấy viên thuốc ngủ yên tĩnh ngủ hơn nửa tháng.
Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh lần nữa, không rõ lắm An Nhược Thủy tại sao phải lẩm bẩm một mình.
Nơi này không chỉ có tuyển thủ tham gia tiết mục, còn có vài nhà đầu tư cùng một bộ phận thương nhân khách hàng tham dự chương trình, cho nên toàn bộ tiểu khu trang trí giống như khu vực sinh sống đã lâu.
“Chúng ta đến công viên trước mặt chơi đi. Nói không chừng còn có thể gặp được những người bạn nhỏ khác.”
Tiểu Hi gật đầu, yên lặng đi theo An Nhược Thủy. Kỳ thật cô bé muốn về nhà, bụng đã đói rồi nhưng lại chịu đựng không dám lên tiếng.
An Nhược Thủy cũng không biết tâm tư của cô gái nhỏ, nàng dắt Tiểu Hi bước vào công viên.
Tới công viên, An Nhược Thủy bỗng hối hận, bởi vì nàng ở chỗ này thấy được Hàn Dục cùng Nam Nam.
Tiểu Hi thấy Nam Nam, theo bản năng trốn đến bên cạnh An Nhược Thủy, trong ấn tượng của cô bé, tiểu ca ca này làm người ta cảm thấy sợ hãi giống như anh trai mình vậy.
An Nhược Thủy cảm giác được Tiểu Hi sợ hãi, liền cúi người xoa xoa tóc bé gái: “Đừng sợ, có dì ở đây.”
Tiểu Hi vâng dạ gật đầu, lại thấy Hàn Dục dẫn Nam Nam về phía mình.
An Nhược Thủy nhìn đến dáng vẻ suy sút tinh thần của Hàn Dục, thầm may mắn bản thân ngày hôm qua đổi cộng sự, nếu không buổi tối nhất định sẽ bị Nam Nam dây dưa đến uể oải ỉu xìu như hắn.
Hàn Dục gượng cười, nói với An Nhược Thủy: “Chào buổi sáng a, không nghĩ đến lại ở nơi này gặp được cô.”
An Nhược Thủy chưa trả lời, Nam Nam đột nhiên vọt tới, đoạt gấu trong lòng Tiểu Hi, thuận tiện gõ lên đầu cô bé một cái, lúc sau Tiểu Bàn Đôn vừa cười vừa chạy ra xa.
“Đại ngu ngốc, đại đần độn, mày đến mà đuổi tao này đồ xấu xí.” Nam Nam ở trong công viên chạy khắp chỗ, Tiểu Hi ngã ngồi trên đất, đau đến mức lệ tràn hốc mắt.
An Nhược Thủy lắp bắp kinh hãi, lập tức đỡ Tiểu Hi lên, nàng lạnh lùng nhìn về phía Hàn Dục: “Việc này giải quyết thế nào?”
Hàn Dục sợ tới mức bắp chân như nhũn ra, tuy rằng đây chỉ là một tiết mục nhưng dáng vẻ bao che con cái này của An Nhược Thủy lại chân thật hết sức.
Hắn quay đầu nhìn tiểu tử mập kia, lập tức hoảng sợ không biết nên làm cái gì. Đó là một đứa nhỏ, hắn cũng không thể ngay trước mặt mọi người đánh trẻ em một trận.
Cho dù là sau lưng cũng không được, cha người ta là cổ đông An Thị, tuy nói không có thực quyền mà cổ phần cũng rất ít, nhưng hắn lại đắc tội không nổi.
Chỉ có thể tay chân luống cuống nhìn An Nhược Thủy, lại nhìn đứa nhỏ mơ hồ muốn khóc thút thít, Hàn Dục đột nhiên cúi người dỗ Tiểu Hi: “Đừng khóc được không, để chú mua đồ ăn ngon cho cháu a.”
“Tôi sẽ mua đồ ăn cho cô bé! Anh nói chuyện này giải quyết thế nào đi.” Nếu như đổi một người khác, An Nhược Thủy khả năng cũng sẽ không gây khó dễ như vậy, dù sao chuyện con nít đánh nhau vớ vẩn, nàng không cần thiết phải đi khó xử một tuyển thủ tham gia tiết mục.
Nhưng người này là Hàn Dục thì lại khác, chỉ bằng vào Hàn Dục liên tiếp đối nghịch Lạc Huyền Ca, An Nhược Thủy cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.