Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 105: An đại ca dò hỏi


Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 105: An đại ca dò hỏi

“Còn show thực tế của An Thị? Cô muốn rời khỏi không?” Lý Điềm không yên tâm lắm, dù gì hiện tại vẫn chưa rõ Giang Hải Khê an bài thế nào.
An Nhược Thủy lắc đầu: “Hẳn là tôi có thể tham dự mùa hai, dù sao phần lớn diễn viên của《 Manh Tâm 》 chưa xác định, mà phó đạo diễn cũng vì chuyện gia đình nên đã xuất ngoại xử lý, cùng Giang Đạo trao đổi kĩ càng xong lại nói. Chuyện này tạm thời chưa cần xếp lịch.”
“Được rồi, ngày mai tôi hẹn Giang Đạo. Mà nếu cô thật sự nhận phim này, tốt nhất nên chuẩn bị trước, dù sao kịch bản của biên kịch Tiếu khiến người ta có cảm giác nhập vai quá sâu, tôi sợ đi vào thế giới trong kịch liền không thể thoát ra trong chốc lát.”
Lý Điềm không yên tâm giao phó, An Nhược Thủy nhíu mày, nàng cũng thật do dự chuyện này.
“Bất quá hẳn là vấn đề không lớn, dù sao cô cũng không phải ngày đầu làm diễn viên. Từ trước đến giờ cô xuất nhập diễn rất nhanh, chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt là được. Đừng tự tạo cho mình áp lực quá nhiều, đến lúc đó ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.”
An Nhược Thủy gật đầu: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực.”
Chờ An Nhược Thủy cùng Lý Điềm thương lượng xong, Lạc Huyền Ca đeo tạp dề từ phòng bếp bước tới: “Được rồi, tạm dừng trò chuyện đã, đến ăn cơm đi.”
“Rốt cuộc có thể chính miệng nếm thử đồ ăn Tiểu Lạc làm, lần này sẽ không lén lút gọi cho tôi cơm hộp chứ.” Lý Điềm cười ha ha.
Lạc Huyền Ca chần chừ một hồi, hơi nhíu mi nói: “Tôi có thể giúp cô gọi cơm hộp.”
“Này, đừng! Tôi chỉ đùa chút thôi.” Lý Điềm vội vàng xua tay cự tuyệt, khó khăn lắm mới có cơ hội thưởng thức tay nghề của Lạc Huyền Ca, sao có thể bởi một câu vui đùa mà chuyển thành ăn cơm hộp?
Lý Điềm ngồi xuống, nhìn món ăn trên bàn đầy đủ sắc vị hương, vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: “Tiểu Lạc, cô học tay nghề ở đâu a?”
“Không thầy dạy cũng hiểu, tự học thành tài.” Lạc Huyền Ca nghiêm trang nói, dù gì nơi này thật sự có mấy món ăn do chính mình nghiên cứu sáng tạo, nói là tự học cũng không quá.

Lý Điềm giơ ngón tay cái lên: “Ngắn ngủi nửa năm, cô đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của tôi về cực hạn của con người.”
Nếu là trước đây, Lý Điềm tuyệt đối sẽ cho rằng Lạc Huyền Ca không xứng với An Nhược Thủy. Dù gì lúc đó Lạc Huyền Ca trừ có một gương mặt làm nữ nhân hâm mộ ghen tị ra, tựa hồ không còn ưu điểm nào.
Mà hiện giờ Lạc Huyền Ca lại trở thành toàn thân bảo vật, ưu điểm sở trường, người bình thường đếm trên đầu ngón tay đều đếm không hết.
Dùng xong cơm chiều, Lý Điềm lại cùng An Nhược Thủy hàn huyên chút chuyện công việc, sau đó nói tạm biệt các nàng rồi rời đi.
“Khi nào bắt đầu show thực tế?” Lạc Huyền Ca tò mò hỏi, cô cảm thấy mùa thứ hai hẳn sẽ đổi địa điểm quay, dù gì cái đảo nhỏ kia đã xảy ra chuyện.
An Nhược Thủy trầm mặc một hồi, nàng tạm thời còn chưa nhận được thông báo, cũng không biết sắp xếp của công ty. Lạc Huyền Ca dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, bước ra liền thấy An Nhược Thủy ngồi trên sô pha thất thần.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Đi rửa mặt trước.” Thấy Lạc Huyền Ca thúc giục, An Nhược Thủy đang ngẩn người liền có chút hốt hoảng đi vào phòng tắm.
Chờ An Nhược Thủy rời khỏi, Lạc Huyền Ca cầm kịch bản trên bàn lên xem sơ qua, lập tức mất hồn ngây ngẩn, nhưng cô rất nhanh phục hồi tinh thần nhìn kỹ lại kịch bản này.
An Nhược Thủy rửa mặt ra tới, Lạc Huyền Ca liền giơ lên kịch bản hỏi: “Chị muốn nhận bộ phim này sao?”
“Ừm. Có lẽ sẽ nhận, đã cùng Giang Đạo trao đổi bước đầu.” An Nhược Thủy không chắc chắn lắm bởi nàng phát hiện chỉ cần đọc kịch bản liền có chút nhập vai, nàng không xác định đến lúc diễn thật sẽ như thế nào.
Lạc Huyền Ca không quá tán đồng, nhíu mày nhưng cũng không mở miệng ngăn cản, chỉ nói một câu: “Có chuyện gì nhất định phải nói cho em, ngàn vạn lần đừng giữ trong lòng.”
“Ừm, yên tâm đi.” An Nhược Thủy từ trong tay Lạc Huyền Ca lấy lại kịch bản, tiếp tục nghiên cứu.

“Đây chỉ là kịch bản, chuyện các nàng trải qua tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người chị, không cần để ở trong lòng.” Lạc Huyền Ca cảm thấy bộ phim này để lại cho người ta cảm xúc quá sâu đậm trong nội tâm, sợ rằng An Nhược Thủy sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng.
“Chị biết, em không cần lo lắng đâu. Chị sẽ điều tiết tốt cảm xúc của mình.” Những lời này của Lạc Huyền Ca thật ấm lòng, tâm trạng An Nhược Thủy cũng không tiếp tục chìm đắm trong kịch bản nữa: “Nghỉ ngơi sớm một chút, em cũng mau tắm rửa đi. Chị về phòng ngủ trước.”
“Dạ……” Lạc Huyền Ca không yên tâm nhìn bóng lưng An Nhược Thủy rời khỏi, lại cầm xấp kịch bản kia lên xem một chút, sơ lược nhìn một lần cũng có thể chấn động tâm linh, khó có thể tưởng tượng An Nhược Thủy cẩn thận đọc hiểu tìm cảm giác nhập vai thì sẽ thống khổ thế nào.
Lạc Huyền Ca muốn khuyên An Nhược Thủy đừng nhận bộ phim này, bất quá lấy thái độ của An Nhược Thủy đối với đóng phim mà nói, sợ rằng đây không phải chuyện mình có thể khuyên được.
Lạc Huyền Ca than nhẹ một hơi, sau đó cầm y phục chuẩn bị đi tắm. Thời điểm rửa mặt xong bước vào phòng ngủ, liền thấy An Nhược Thủy đã say giấc.
Lạc Huyền Ca tận lực thả nhẹ động tác nằm xuống bên cạnh nàng, liếc thấy An Nhược Thủy nhíu chặt chân mày, liền vươn tay ôm người vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng An Nhược Thủy, giọng nói cực kỳ ôn nhu: “Có em ở đây, an tâm ngủ. Sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, em sẽ luôn bồi ở bên cạnh chị.”
Sáng sớm hôm sau, An Nhược Thủy liền theo Lạc Huyền Ca đến Cổ Võ, dưới sự an bài của tộc trưởng hoàn thành nghi thức tế tổ. Sau đó lại cùng An Nhược Thủy ra ngoài đi dạo, dù gì An Nhược Thủy đêm qua gặp ác mộng cả đêm, giờ phút này thoạt nhìn trạng thái tinh thần cực kém.
……
Sáng sớm, Lạc Huyền Ca tỉnh lại, phát hiện An Nhược Thủy đã rời giường.
Duỗi người ngồi dậy, liền nhìn trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, đáy lòng Lạc Huyền Ca dâng lên một tia tức giận.
[An Nhược Thủy: Nhận được lời mời của Giang Đạo, chị đi trước, có thể sẽ trở về rất khuya, không cần chờ chị.]

Lạc Huyền Ca vò nát tờ giấy ném sang một bên, kéo chăn tiếp tục ngủ.
An Nhược Thủy đúng là nhận được lời mời của Giang Đạo từ sáng sớm, bất quá thời gian Giang Đạo hẹn nàng khoảng tầm hai giờ chiều, mà An Nhược Thủy lại ra cửa trước là bởi mấy ngày qua ác mộng quấy nhiễu, làm trạng thái tinh thần của nàng rất tệ.
Nàng sợ Lạc Huyền Ca thấy dáng vẻ mình như vậy, sẽ khuyên nàng từ bỏ chuyện nhận bộ phim kia, cũng sợ bản thân vì Lạc Huyền Ca khuyên nhủ mà dao động, đành phải dậy sớm tìm cớ rời khỏi.
An Nhược Thủy không có bất cứ địa điểm muốn đến nào, dự định lái xe về nhà cũ, kết quả nửa đường lại quay đầu về hướng đoàn phim.
Ở trong đoàn phim xoay mấy vòng, An Nhược Thủy rốt cuộc bình phục lại tâm tình, nàng ở chỗ này nhận biết rất rõ bản thân chỉ là một diễn viên, cũng không phải nhân vật trong kịch bản.
Tới giữa trưa, ngoài ý muốn phát hiện có đoàn phim ở gần đó quay chụp. An Nhược Thủy đi tới đoàn phim kia, thời điểm thấy được tên phim trong lòng không khỏi kích động, đây là một bộ phim của Hứa Thiến, không biết đi vào có thể gặp Hứa Thiến hay không.
An Nhược Thủy còn chưa đi đến đoàn phim, bỗng có người gọi nàng.
Nghe giọng nói quen thuộc, An Nhược Thủy quay đầu liền thấy Mạnh Tiểu Manh.
“Tiểu Manh? Sao cô lại ở nơi này?” An Nhược Thủy rất tò mò, dù sao cũng không nghe nói nàng nhận phim.
Mạnh Tiểu Manh chỉ chỉ đoàn phim: “Tôi tới học tập một chút.”
An Nhược Thủy đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa Mạnh Tiểu Manh và Hứa Thiến, liền hiểu ra.
Trên mặt Mạnh Tiểu Manh vĩnh viễn treo lên tươi cười, An Nhược Thủy nhìn liền cảm thấy nội tâm được chữa lành, chuẩn bị hỏi có thể cùng nhau đi vào hay không, Mạnh Tiểu Manh đã giành trước một bước:
“An tỷ là muốn qua đó sao? Tôi cũng vậy, đi cùng nhau được chứ?” Mạnh Tiểu Manh mỉm cười đơn thuần.
An Nhược Thủy phát hiện Mạnh Tiểu Manh đặc biệt vui vẻ, nàng cũng không có tâm tư suy đoán bí mật nhỏ của người khác quá nhiều, đối với lời mời của Mạnh Tiểu Manh, liền vui vẻ đón nhận.

Theo Mạnh Tiểu Manh vào trong đoàn, An Nhược Thủy xuất hiện khiến cho đám người trố mắt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở nơi này.
Người kịp phản ứng trước nhất chính là đạo diễn, hắn đi tới bên cạnh An Nhược Thủy, nhưng còn chưa lên tiếng thì An Nhược Thủy đã dẫn đầu mở miệng.
“Tôi tới xem, học tập chút kinh nghiệm. Hẳn là không quấy rầy chứ.”
“Không quấy rầy không quấy rầy. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh.” Đạo diễn cười đến sắp ngoác cả miệng, phất phất tay kêu nhân viên: “Chỗ đó…… Tiểu Vương, dọn dẹp một chút.”
An Nhược Thủy nhìn theo hướng ngón tay hắn, tuy nơi đó hiện tại nhìn hơi bừa bộn, nhưng nhìn ra được đó là nơi nghỉ ngơi có điều kiện tốt nhất của cả đoàn phim, nàng liền vội vàng từ chối: “Không cần phiền toái. Mọi người tiếp tục đi, đừng để ý tôi, tôi theo Tiểu Manh là tốt rồi.”
“À, được được. Vậy chúng ta tiếp tục, cô cần gì cứ việc nói. Tiểu Manh a, cô dẫn tiền bối tham quan một chút.” Thái độ đạo diễn tốt đến mức không cách nào mò được xương trong canh gà.
Mạnh Tiểu Manh bên cạnh nhìn An Nhược Thủy mà mắt sáng lấp lánh, hóa ra già vị của nữ thần trong giới lớn như vậy a.
An Nhược Thủy cẩn thận xem Hứa Thiến diễn xuất, ở giới giải trí này, nữ diễn viên nàng kính nể nhất chính là Hứa Thiến, chỉ bằng vào diễn xuất của Hứa Thiến liền đủ làm An Nhược Thủy tâm sinh khát vọng.
An Nhược Thủy vừa quay đầu liền thấy Mạnh Tiểu Manh si mê nhìn mình, nàng không khỏi đỡ trán: “Nhìn nhiều một chút xem tiền bối diễn xuất thế nào, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì chứ?”
“A, tôi…… Buổi tối có thể về nhà học……” Xuẩn Tiểu Manh nhìn thoáng qua mẹ nàng, bản thân đúng là có thể về nhà học, không hiểu liền hỏi, vô cùng tiện lợi, hiện giờ vẫn là nên hoa si nữ thần nhiều một chút.
An Nhược Thủy âm thầm tự nói với mình, Tiểu Manh vẫn là đứa trẻ mà thôi!
An Nhược Thủy đối với Mạnh Tiểu Manh cũng là một trận tâm tắc, trên mạng đều nói nàng có gia thế tốt, kỳ thực đó là vì thân thế bối cảnh của Mạnh Tiểu Manh còn chưa bị tiết lộ.
Bỏ qua thân phận minh tinh ba đời không nói, chỉ bàn riêng tỷ tỷ nàng Hứa Như cũng đã là một huyền thoại truyền kỳ trong nghề, mà Mạnh Tiểu Manh trong chuyện diễn xuất này, tựa hồ không có nửa điểm cầu tiến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.