Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 103
Lạc Giáo Chủ vui tươi hớn hở cười cười, nhẹ giọng thì thầm với dây chuyền kia: “Vật nhỏ phải ngoan ngoãn đó.”
“Được rồi, mau ăn một chút đi.” An Nhược Thủy đưa đồ ăn của Cố Tầm Tuyết tới trước mặt Lạc Huyền Ca: “Những thứ này là Cố tiểu thư đưa tới, còn nóng, mau ăn chút gì đi.”
Lạc Huyền Ca duỗi tay tiếp nhận, lại thoáng nhìn dây chuyền đang lóe sáng trên cổ An Nhược Thủy, nhất thời buông tay khiến toàn bộ thực phẩm rơi xuống đất, Lạc Giáo Chủ chân tay luống cuống ngồi trên giường nhìn đối phương: “Em, không phải em cố ý.”
Đây là cố ý!
An Nhược Thủy nghĩ Lạc Huyền Ca vừa kết thúc thi đấu, rất có thể thật sự tay chân vô lực, vì vậy cũng không nghĩ quá nhiều, bảo Lạc Huyền Ca mau đứng dậy, đổi y phục đến từ đường tiếp nhận thân phận đại đệ tử.
Lạc Huyền Ca nhìn bát thức ăn trên đất, cười cười: “Hắc, đáng tiếc, không được ăn.”
“Cố tiểu thư nói sau khi tiếp nhận thân phận đại đệ tử, chúng ta có thể đi về, chỉ cần sáng mai chạy tới nạp vào gia phả liền không còn vấn đề gì nữa.” An Nhược Thủy cũng không muốn ở lại Cổ Võ, tuy rằng nơi này chiêu đãi vô cùng an toàn, nhưng luôn có một loại cảm giác có người núp trong bóng tối nhìn chằm chằm các nàng.
Lạc Huyền Ca ngược lại rất thích Cổ Võ, chỉ tiếc nơi này cũng có không ít chuột già, chờ Cố Tầm Tuyết từ từ quét sạch đám chuột kia, mình lại tìm thời gian tới ở tạm mấy ngày.
Thời điểm An Nhược Thủy đưa Lạc Huyền Ca rời đi, tộc trưởng cử hành một ít nghi thức ở từ đường, An Nhược Thủy cầm thẻ thân phận đệ tử nội môn có chút sững sờ.
Lạc Huyền Ca bởi vì nàng mà gia nhập Cổ Võ, nàng bởi vì Lạc Huyền Ca mà tiến vào nội môn, có đôi khi ông trời chính là thích khơi ra đủ loại đùa giỡn.
“Được rồi, hy vọng về sau các cô có thể ghi nhớ thân phận đệ tử Cổ Võ.”
Thấy tộc trưởng giao phó, Lạc Huyền Ca hơi gật đầu, lại hỏi: “Nghi thức đã cử hành, tôi có thể rời khỏi hay chưa?”
“Sáng mai lại đến đây một lần, đi mộ tộc Cổ Võ bái tế tổ tiên.” Tộc Trưởng lấy ra gia phả: “Hơn nữa còn phải nạp vào gia phả.”
Lạc Huyền Ca bày tỏ đã biết, thời điểm cả hai chuẩn bị rời khỏi Cổ Võ, đột nhiên có đệ tử xông vào, hoang mang rối loạn nói với đám người tộc trưởng: “Không xong!”
“Chậm một chút, đừng hoảng. Chuyện lớn gì làm như trời sập không bằng.” Tộc Trưởng vô cùng bình tĩnh, hắn cho rằng mối họa lớn của Cổ Võ vừa rồi đã được giải quyết.
Đệ tử kia đầu đầy mồ hôi, ngay cả thở dốc đều không kịp, ấp úng nói: “Trịnh, Trịnh sư huynh cùng hai nam nhân đó đều không thấy nữa.”
“Tôi sẽ đuổi theo!” Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, Lạc Huyền Ca đã dẫn đầu chạy ra ngoài.
Cố Tầm Tuyết thấy vậy cũng ra hiệu bằng mắt với tộc trưởng rồi đi theo.
Từ lúc thi đấu đến giờ bất quá mới hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Trịnh Húc bị trọng thương nhất định trốn không thoát, hai nam nhân kia lại không quen thuộc địa hình nơi này, cho dù có Trịnh Húc dẫn lối, bọn họ cũng đi không nhanh.
Lạc Huyền Ca ở trên đỉnh núi nhìn xuống chân núi, cô không vội trực tiếp xuống núi chặn đường, mà nghĩ đến có thể ở trong núi dạy dỗ ba người kia một chút.
Lại thấy trên ngọn cây phía xa có vài con chim khi thì bay lên khi thì rơi xuống, Lạc Huyền Ca thầm sáng tỏ, thi triển khinh công chạy tới.
Đến nơi này, Lạc Huyền Ca nghe động tĩnh trong bụi cỏ, cũng không định trực tiếp bỏ qua, chậm rãi đẩy ra đám cỏ dại.
Trịnh Húc cùng hai nam nhân kia lập tức hiện thân trong đám cỏ.
“Muốn chạy?” Lạc Huyền Ca hơi nâng cao ngữ khí, ba người kia nghe vậy đáy lòng hốt hoảng.
“Lạc Huyền Ca! Tôi và cô không oán không thù, tại sao cô hành xử với tôi như vậy?” Một cánh tay của Trịnh Húc trong lúc cùng Lạc Huyền Ca tỷ thí đã bị đánh gãy, giờ phút này nói chuyện với Lạc Huyền Ca, cánh tay kia đau đến mức khuôn mặt hắn run rẩy.
Hai người của tổ chức nghiên cứu, bản năng muốn xuất ra thân phận để cảnh cáo uy hiếp Lạc Huyền Ca, nhưng nhìn núi rừng trước không thôn sau không quán, bọn họ nghĩ một chút liền quyết định chờ Trịnh Húc cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện.
“Không oán không thù?” Lạc Huyền Ca ngồi xổm trước mặt hắn: “Mỗi lần anh thấy tôi, đáy mắt ngập sát ý lại đánh đấm thật máu lửa, dù chúng ta không thù không oán, là tôi nhìn anh không vừa mắt thì sao?!”
“Cô!” Trịnh Húc bị tức giận đến nói không nên lời.
Lạc Huyền Ca cười khẽ: “Hai chúng ta không oán không thù, nhưng anh cũng không nên cấu kết với đám người đó, là Cổ Võ muốn phế bỏ anh. Tôi cũng là bị người ta xem như vũ khí mà sử dụng thôi.”
“Cổ Võ?!” Trịnh Húc toát mồ hôi lạnh đầy trán, cũng không biết là vết thương trên người phát đau hay là bị Lạc Huyền Ca làm khó thở.
Trịnh Húc liên tục lắc đầu, đáy mắt tràn ngập không thể tin nổi: “Chuyện này không có khả năng, tôi là đệ tử Cổ Võ, bọn họ không thể nào muốn phế bỏ tôi được! Muốn phế cũng là phế Cố Tầm Tuyết loại dã tạp chủng kia!”
Dã tạp chủng?!
Dã tạp chủng?!
Bình thường mắng chửi sẽ không mắng ra lời như vậy, xem ra Cố Tầm Tuyết còn có một đoạn thân thế đầy kịch tính.
Lạc Huyền Ca trào phúng nhìn nhìn, không chút nào che giấu: “Tôi đối với nội tình Cổ Võ các anh cũng không có hứng thú, chỉ là Cổ Võ hứa hẹn, chỉ cần phế anh đi, tôi sẽ trở thành đại đệ tử chính thức của Cổ Võ. Cuộc mua bán tốt như vậy, không đạo lý nào mà tôi cự tuyệt a.”
Trịnh Húc đứng tại chỗ không nói thêm lời nào.
Lạc Huyền Ca quét mắt về phía hai nhân viên tổ chức nghiên cứu, cô ngược lại không quá mức uy hiếp hai người này, chỉ hỏi nhẹ nhàng bâng quơ: “Các ông cùng Từ Hạo như thế nào ở cùng một chỗ?”
“Từ đại thiếu hắn, chúng tôi……”
Lạc Huyền Ca đột nhiên vươn tay giữ chặt cằm người nọ, lại từ trong túi tìm ra một con tiểu trùng thả vào trên mặt hắn, tiểu trùng chậm rãi theo cái miệng đang mở của người nọ leo vào trong.
Trịnh Húc và một người khác bị dọa sợ toàn thân run rẩy.
Lạc Huyền Ca chờ tiểu trùng bò vào thân thể người kia xong, mới buông tay để hắn tự mình lăn lộn trên đất.
Lạc Giáo Chủ vỗ vỗ tay, ngay sau đó nhìn về phía thành viên tổ chức nghiên cứu còn lại: “Tôi biết, để các ông nghiêm túc trả lời, nhất định các ông sẽ không thành thật khai báo. Đành giết gà dọa khỉ trước.”
“Tôi, tôi tôi……”
“Đừng nóng, cứ chậm rãi trả lời. Ngàn vạn lần đừng để sót thứ gì quan trọng, nếu không……” Lạc Huyền Ca cười lạnh vỗ vỗ tay, người trên đất kia đột ngột rên rỉ thành tiếng.
“Trong thân thể hắn chính là cổ trùng, mẫu cổ ở trên người tôi, nếu tôi phát sinh cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng phải xảy ra chuyện cùng với tôi. À phải, ngày thường tốt nhất nên giữ chút khoảng cách với hắn, cẩn thận tử cổ bò vào trong thịt ông, ở trong thân thể ông cắm rễ sinh sản.”
Chờ ba người sợ hãi toàn thân run rẩy, Lạc Huyền Ca rất vui vẻ đứng lên, mắt nhìn xuống ba người trên đất: “Chuyện này có liên quan tới Từ Hạo không?”
“Có, có có có! Hắn bỏ tiền cung cấp cho chúng tôi thiết bị nghiên cứu, vốn dĩ cô là người trong Cổ Võ, chúng tôi không dự định đến tìm cô, nhưng Từ Hạo nói cô hoàn toàn không phải đệ tử Cổ Võ, là An Gia ra mặt giúp cô, bởi vậy… bởi vậy chúng tôi mới tới điều tra!”
Lạc Huyền Ca liền từ túi tiền lấy thẻ thân phận đại đệ tử Cổ Võ, quơ quơ trước mặt hai người kia: “Thấy rõ chứ, hiện tại tôi là đại đệ tử Cổ Võ!”
“Dạ! Chúng tôi đã biết, ngài là Cổ Võ đại đệ tử.”
“Đừng sợ, này…… Chớ có run, hôm nay tôi không chỉ không tổn hại các người, còn sẽ thả các người đi. “Lạc Huyền Ca hứa hẹn vô cùng chắc chắn, nhưng mà giây tiếp theo lại nói ra lời làm nhân tâm run sợ.
“Bất quá, các ông phải ăn những thứ này.” Lạc Huyền Ca lấy ra mấy viên thuốc, đưa tới trước mặt ba người: “Thứ này có độc, ăn vào sẽ không lập tức chết ngay, chỉ là mỗi tối sẽ đau đớn một trận.”
Sau đó lại lấy ra một bình nhỏ, bên trong nhìn qua có một vài viên thuốc màu sắc bất đồng.
“Đây là thuốc giải có thể giảm bớt đau đớn cho các ông, ba tháng uống một viên để tiếp tục sống, nếu ngừng thuốc vậy thì toàn thân từ từ thối rữa mà chết.” Lạc Huyền Ca cười rất vui vẻ, dược này mới nghiên cứu không lâu, hôm nay rốt cuộc tìm được tiểu bạch thỏ thử thuốc.
Một người trong đó hai tay run rẩy nhận lấy viên thuốc, cực kỳ khẩn trương: “Nếu, nếu uống hết mấy loại dược này rồi……”
“Hết rồi lại đến tìm tôi. Tâm trạng tôi tốt liền giúp các ông giải độc, nếu tâm trạng không tốt, các ông tốt nhất lựa chọn mấy miếng đất phong thủy mà xây mộ đi.”
Lạc Huyền Ca đã rất lâu không chơi đùa như vậy, nhìn ánh mắt sợ hãi của ba người kia, lại âm thầm trào phúng bản thân trở nên nhân từ rồi.
“Được rồi, nhanh cút đi.” Lạc Huyền Ca không nghĩ cứ như vậy giết ba người kia, mà muốn giữ lại bọn họ để đối kháng tổ chức nghiên cứu. Dù gì bản thân không thể trắng trợn hạ cổ với toàn bộ tổ chức nghiên cứu, không nói đến cổ trùng trân quý khó nuôi, chỉ bằng vào ảnh hưởng của tổ chức nghiên cứu ở thế giới này, cô cũng không thể trực tiếp ra tay đối chọi gay gắt.
Một số việc chỉ có thể tiến hành âm thầm lặng yên không tiếng động.
Lạc Huyền Ca nhìn ba người chậm rãi biến mất không còn bóng dáng, liền hát vài câu thong thả chạy đến Cổ Võ thế gia.
……
Tới Cổ Võ thế gia, thấy An Nhược Thủy lòng như lửa đốt đứng ở cửa đi qua đi lại, nội tâm Lạc Giáo Chủ tuôn trào một dòng nước ấm, đi tới bên cạnh nàng: “Em về rồi.”
“Em rốt cuộc đã trở lại, tìm được bọn họ không? Không bị thương chứ?!” An Nhược Thủy hết sức lo lắng, nếu tổ chức nghiên cứu bởi vì chuyện này hoàn toàn ghi hận Lạc Huyền Ca thì làm sao bây giờ.
Lạc Giáo Chủ duỗi hai tay chuyển động một vòng: “Không tìm được bọn họ, em lật tung núi rừng lên mà vẫn không biết ba con chuột kia lẻn đến nơi nào.”
“Trước không quản mấy chuyện này nữa, chúng ta về nhà đi.” An Nhược Thủy không nghĩ tiếp tục ở lại Cổ Võ, nàng luôn cảm thấy nơi này đầy rẫy thị phi.
Lạc Huyền Ca khẽ cười, dắt tay An Nhược Thủy chuẩn bị xuống núi.
“Chúng ta đi bộ xuống đi.” An Nhược Thủy sợ Lạc Huyền Ca sử dụng khinh công quá mức sẽ hao tổn khí lực, dù gì Tiểu Lạc vừa trải qua một trận đánh chiến.
Lạc Giáo Chủ vốn định nói thân thể mình một chút cũng không vấn đề, bất quá thấy được lo lắng trong mắt An Nhược Thủy, cô đành bất đắc dĩ cười cười: “Đi thôi, chúng ta chậm rãi xuống núi.”
Chờ hai người đều rời khỏi Cổ Võ, Cố Tầm Tuyết đã đổi lại quần áo bình thường đi vào đại sảnh Cổ Võ.
Nơi này chỉ có tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão sắp phải thoái vị rời đi.
“Này, hiện giờ Trịnh Húc mà các ông coi trọng đã hoàn toàn đi rồi. Mấy người các ông có phải cũng nên thu dọn đồ đạc cút đi?” Cố Tầm Tuyết không chút khách khí với đám người trước mặt.
Trong nhận thức của nàng, có thể kính già yêu trẻ, nhưng bất kể là ai, trước tiên phải xem bọn họ có đáng để nàng tôn trọng hay không.
Gặp người lớn tuổi ngang ngược vô lý, cùng tiểu thí hài trẻ trâu làm người khác ngứa răng, Cố Tầm Tuyết hoàn toàn không thèm để ý bốn chữ kính già yêu trẻ, làm cách nào thống khoái thì cứ vậy mà làm.
Giờ phút này bảy vị trưởng lão nhìn tộc trưởng, một vị trong đó đứng ra nói: “Tôi không hề dùng dược vật, hy vọng trong tộc có thể tra xét rõ ràng. Đừng để một người tốt bị oan.”
“Các ông cũng xem như người tốt?” Cố Tầm Tuyết trào phúng: “Các ông là người tốt, thì trên đời này còn có ác nhân sao? Ba năm trước Trịnh Húc uống thuốc tham gia thi đấu, các ông vung tiền hại tôi suýt nữa bỏ mạng, mặc dù không biết là ai trong số các ông, nhưng đám các ông đều là cá mè một lứa, không một kẻ nào tốt lành.”
Mấy người tựa hồ đã quen Cố Tầm Tuyết ở trong tộc khắc khẩu, bọn họ cũng không tiếp tục phản bác nàng, bởi vì trong tộc có quy củ, ngôn ngữ bất hòa lên lôi đài gặp.
Nếu bọn họ còn dám nhiều lời, Cố Tầm Tuyết có thể phát ra khiêu chiến, trực tiếp ở trên lôi đài đánh một trận.
Nếu là lúc trước hẳn sẽ không có loại tình huống này, nhưng hôm nay Cố Tầm Tuyết đã trở thành trưởng lão, mấy người đều cùng bối phận, Cố Tầm Tuyết hoàn toàn có thể hướng bọn họ phát ra khiêu chiến.