Đọc truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Chương 1: Giáo Chủ trọng sinh
Giờ phút này Lạc Huyền Ca đang ngồi ở trên giường cầm di động, hết sức tò mò về vật thể trong tay.
Lạc Huyền Ca là Giáo Chủ Ma Giáo, cho nên tác phong hành sự bất đồng với chính đạo, lại bởi vì công pháp kỳ lạ độc bộ giang hồ, khiến võ lâm chính đạo bất mãn. Sau đó giới chính đạo cùng triều đình liên thủ, Lạc Huyền Ca bị người hạ độc ám sát.
Bất quá tỉnh dậy, cô vô cùng ngạc nhiên phát hiện mình đã trọng sinh sang một thế giới khác, thông qua ký ức của nguyên thân (chủ thể ban đầu).
Từ lúc trọng sinh tỉnh dậy, 3 tiếng đồng hồ đã trôi qua, ngoại trừ thời điểm nhớ lại những chuyện trước đó, cô liền ngồi ở trên giường chơi điện thoại – thứ mà cô cảm thấy cực kỳ thú vị.
Khi Lạc Huyền Ca nhìn đến hình nền trên màn hình di động, đó là một nữ nhân với diện mạo kinh diễm, những đoạn ký ức từ sâu trong trí nhớ lập tức hiện lên…
Cô gái trên hình nền điện thoại là vợ mới cưới của chủ nhân thân thể này, tên là An Nhược Thủy. Nguyên thân vốn dĩ không tiền không thế, mồ côi cha mẹ, lại kết hôn với cô gái kia là bởi vì An Nhược Thủy mệnh cách đặc thù, thầy bói nói nàng sống không quá hai mươi lăm tuổi. Thấy rằng sinh nhật lần thứ 25 sắp tới, nhà họ An liền phái người khắp nơi tìm kiếm ai đó có thể phá bỏ số mệnh giúp An Nhược Thủy.
Cuối cùng liền tìm được nguyên thân. Nguyên thân vốn dĩ không tin vào chuyện phản khoa học này, nhưng lại không từ chối được khoản tiền lớn mà nhà họ An đưa ra.
Nguyên thân nhận tiền xong, đương nhiên nguyện ý kết hôn. Ngày thành thân hôm đó, An Nhược Thủy liền đưa ra hôn ước, cả hai chỉ có thể hữu danh vô thực, không thể nói với người ngoài, thậm chí trước mặt ngoại nhân phải coi như không quen biết nhau.
Nguyên thân là một fan hâm mộ của An Nhược Thủy, đối với lời thần tượng nói, đương nhiên là trăm phần trăm nghe theo.
Vì thế nguyên thân được gả vào nhà giàu, bất quá cuối cùng lại bị chết đói trong một căn phòng trọ bé nhỏ.
Còn khoản tiền mà nhà họ An đền bù, vì lúc ấy trong cô nhi viện có hai đứa bé gặp phải tai nạn, phí chữa bệnh và thuốc thang rất cấp bách, nguyên thân liền đem số tiền kia quyên góp cho trại mồ côi.
Lạc Huyền Ca nằm ở trên giường, lười biếng duỗi eo một cái, kỳ thật nguyên thân bởi vì diện mạo không tồi nên đã đầu quân cho một công ty giải trí, cũng coi như là một công việc tốt. Nhưng nguyên thân vận khí đen đủi, đụng phải người đại diện đáng khinh. Cả ngày hắn ta nghĩ mọi cách ép nguyên thân đi ra ngoài bán mình kiếm tiền. Trong cơn tức giận, nguyên thân cùng hắn vung tay đánh nhau, kết quả cuối cùng đương nhiên là không chiếm được bất kì lợi ích nào cả.
Lạc Huyền Ca đọc ghi chú viết trong di động, đều là mấy câu chữ đơn giản ghi lại quá trình nguyên thân từ lạc quan phóng khoáng, cuối cùng đành chấp nhận thỏa hiệp.
22/11/2042
Hôm nay cuối cùng cũng nhận được một vai diễn rồi, mặc dù chỉ là tên ăn mày nhưng ít nhất đã được lộ mặt. Mình cách ước mơ lại gần thêm một bước. Cố lên!!!
23/11/2042
Hổ Tử cùng Tiểu Nguyệt đều bị bệnh, viện trưởng nói rất cần tiền để mua thuốc, làm sao bây giờ? Mình có thể bán mọi thứ, chỉ còn thiếu điều bán thân nữa thôi. Nhưng cho dù như thế thì chính là tiền vẫn không đủ…
24/11/2042
Thiếu tiền thiếu tiền!!!
25/11/2042
Hôm nay có người tìm mình, nói về một giao dịch không thể tưởng tượng được. Nên đồng ý hay không đây? Nếu đáp ứng thì có thể trả đủ tiền thuốc của Hổ Tử và Tiểu Nguyệt. Nhưng mình lại không muốn kết hôn với một người chưa bao giờ gặp nhau. Huống chi đối phương còn là một nữ nhân nữa.
26/112042
A a a! Hôm nay nhìn thấy đối tượng kết hôn rồi, thật không ngờ được, hóa ra là nữ thần của mình. Chuyện này quá có lợi nhuận! Gả gả gả, nhất định phải gả! Không cho tiền cũng muốn gả!
27/11/2042
Đã nhận được khoản tiền An Gia hứa hẹn, buổi sáng đưa Hổ Tử và Tiểu Nguyệt đi bệnh viện, buổi chiều cùng nữ thần đi đăng ký thủ tục. Mình cầm Hồng Thư trên tay mà vẫn có chút không thể tin được, bất quá nữ thần lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói: Công việc của tôi đặc thù, nên nếu có thể, tôi hy vọng chuyện chúng ta kết hôn sẽ không lộ ra bên ngoài. Hơn nữa, trước mặt người khác, tôi muốn cả hai chúng ta có thể bảo trì trạng thái như trước kia.
… là coi như không quen biết nhau hay sao?
Buồn thật, bất quá không sao! Mình đã cùng nữ thần cầm Hồng Thư, đây chính là chuyện mấy ngàn vạn fan cầu mà không được, mình còn có gì phải buồn chứ. Tỉnh táo và làm việc chăm chỉ, trở thành một ngôi sao điện ảnh đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí nhìn xuống chúng sinh! Có chút ảo tưởng, bất quá đây là ước mơ của mình!
27/11/2042
Thực sự mình và nữ thần không có nửa điểm liên quan, nàng đóng vai nữ chính trong đoàn làm phim hạng nhất, mình lại chỉ là kẻ chạy cờ trong đoàn hạng ba. Cố lên! Một ngày nào đó, mình có thể sánh vai cùng nữ thần!
23/12/2042
Hổ Tử cùng Tiểu Nguyệt đã xuất viện, thật vui vẻ. Giữa trưa nay ăn nhiều chân gà, chúc mừng một chút.
24/12/2042
Hôm nay đóng thế cho Hứa Như, bị người ta đánh đau thật sự. Bất quá nữ thần đã nhìn đến mình, còn hỏi mình có ổn không. Rất vui!!! Nếu mỗi lần đều được nữ thần đến thăm hỏi, vậy cứ đánh mình thêm vài lần nữa đi.
25/12/2042
Lớn lên có nhan sắc quả nhiên là sai, hôm nay lại gặp phải một tên tiểu thịt tươi muốn ăn mình. Quyết đoán cho hắn một cái tát, sau đó tiêu sái xoay người rời đi. ( Hu hu~ trong lòng hơi sợ, hắn sẽ không trả thù mình chứ? Thật phiền phức!!! Rốt cuộc mình làm gì sai, lớn lên có nhan sắc đại khái là chuyện sai lầm duy nhất của mình đời này. )
26/12/2042
…… Vận khí không tốt, hôm nay chẳng hiểu sao bị người ta đánh một đòn. Đừng để mình biết là đứa cháu nội nào, không thì… Bất quá không tiền không thế, mình có thể làm sao bây giờ? Thật đau khổ~
27/12/2042
Chân bị thương từ hôm qua, hôm nay vẫn chưa khỏi, cảm giác ngày càng nghiêm trọng, sẽ không tàn phế đấy chứ. Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, thật sự chịu không nổi, đành tìm thím chủ nhà mượn một ít tiền đến bệnh viện xem sao.
…………
30/12/2042
Hôm nay đêm giao thừa, mình rất đói bụng! Ngoài cửa sổ nhà nào cũng sáng đèn, nhìn thật ấm áp a.
Chịu không nổi nữa, mình lại gọi điện cho thím chủ nhà. Người nhận điện thoại là con dâu của thím ấy, thời điểm mình vừa mới nói vay tiền xong, liền bị mắng một hồi. Cũng đúng, mình nghèo khó như thế, trừ bỏ chịu khổ, bị người ta khi dễ thì còn có thể làm cái gì đây?
Trước khi chết, cô bé bán diêm còn được ăn uống no bụng, được gặp lại người bà hiền lành.
Mình cũng muốn nhìn thấy những cảnh đẹp đẽ đó. Bất quá bản thân là ai mình cũng không biết, sinh ra được ba tháng đã bị bỏ lại trước cửa cô nhi viện.
Thật muốn có một gia đình a……
1/1/2043
Rốt cuộc năm 2043 cũng tới rồi, vừa mới gửi cho nữ thần một tin nhắn Chúc mừng năm mới. Nhưng chưa thấy nữ thần trả lời mình……
Trả lời nhanh một chút được không?
An Nhược Thủy, tôi yêu em! Vẫn luôn yêu em rất nhiều, mặc dù tôi đồng ý kết hôn là bởi vì tiền bạc, nhưng tôi tuyệt đối không tham hư vinh. Nếu tôi có thể sống tiếp, về sau hy vọng em đừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi được không. Mỗi lần tôi bị em nhìn bằng loại ánh mắt đó, tôi thật sự rất khổ sở.
Ba giờ sáng, di động sắp hết pin. Mình liền tắt máy trước, nếu đã muốn ra đi, mình phải đi một cách lặng lẽ.
Tạm biệt, thế giới này tốt đẹp như vậy, nhưng mình lại không thể chịu đựng được nó.
Tạm biệt, nữ thần của tôi, tôi dường như có thể nhìn thấy em ngay trước mắt.
……………………………..
Lạc Huyền Ca rời khỏi ghi chú, click mở WeChat, bên trong có tin nhắn của An Nhược Thủy, gửi vào lúc 3 giờ 15 phút sáng.
An Nhược Thủy: [ Chúc mừng năm mới. ]
Tâm trạng Lạc Huyền Ca có chút nặng nề, kỳ thực thời điểm cô sở hữu cơ thể này, hồn phách của nguyên thân vẫn chưa hoàn toàn rời đi, khi đó nếu nguyên thân muốn đoạt lại, vẫn hoàn toàn có thể.
Nhưng nguyên thân nói với Lạc Huyền Ca: “Tôi mệt mỏi nên mới lựa chọn rời đi, thân thể này giao lại cho cô, hãy thay tôi sống thật tốt.”
Lạc Huyền Ca đương nhiên đồng ý, cô luôn khát khao được sống. Hơn nữa, đây còn là một thế giới kỳ lạ và đầy thú vị.
Hồn phách của nguyên thân có lẽ cũng giống như cô, sống trong một thế giới khác, hoặc có lẽ đã hoàn toàn biến mất trong vũ trụ, tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dù kết quả thế nào thì đó là lựa chọn của nguyên thân, vào thời điểm không có ai để nhờ giúp đỡ, cô ấy hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho An Nhược Thủy, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc loại chuyện này. Nhưng nguyên thân vì cái gì lại không gọi, đại khái cũng chỉ có cô ấy mới biết được lý do.
……
Thời tiết năm mới, tuyết rơi nhẹ ngoài cửa, Lạc Huyền Ca đang ở trong phòng ăn sủi cảo nóng hổi mà thím chủ nhà vừa đưa tới. Trên tay cô vẫn nắm chặt mấy trăm đồng, là do đêm qua thím chủ nhà hỏi con dâu, sáng sớm liền sang đưa tiền, còn xin lỗi cô vì chuyện đó.
Lạc Huyền Ca ăn hết sủi cảo, uống canh nóng xong, cả người thoải mái hơn nhiều. Số tiền bị cô nắm ở trong tay, cũng được bao phủ bởi nhiệt độ cơ thể.
Lạc Huyền Ca không có ý định đến bệnh viện, nguyên thân chỉ là bị nội thương, hiện tại cô đã ăn uống no đủ, hoàn toàn có thể dùng nội lực để khôi phục sức khỏe.
Lạc Huyền Ca ngồi xếp bằng ở trên giường, nhớ lại những công pháp kiếp trước, cả những người những chuyện xảy ra ở kiếp trước cũng dần hiện ra trong tâm trí.
Từ nay về sau, cô chính là Lạc Huyền Ca của thế giới này. Ma Giáo Giáo Chủ độc ngạo giang hồ đã là giấc mơ tiêu sái lùi về quá khứ xa xăm.
“Nếu đã sở hữu thân thể của cô, tôi sẽ thay cô sống thật tốt, bao gồm cả ước mộng kia, tôi cũng sẽ giúp cô hoàn thành.”
…………………………………….
Ở một thế giới khác, thi thể người thiếu nữ đột nhiên xác chết vùng dậy.
Các giáo đồ đang quỳ gối bên cạnh lập tức mừng rỡ như điên, dập đầu hô to: “Giáo Chủ rốt cuộc đã tỉnh lại, Giáo Chủ vạn phúc!”
Thiếu nữ lộ ra biểu cảm vô cùng ngây ngốc, nhìn một đám người áo quần lố lăng, quơ chân múa tay trước mặt.
“Tình huống này là thế nào? Không phải mình chết đói rồi sao?”