Đọc truyện Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu – Chương 7: Tay nghề
Editor: An Hàn23
Vu Văn Diệu là người trẻ tuổi nhất trong nhóm binh lính này, những người khác đều quen biết với Cao Lãng rất lâu rồi, bắt đầu từ một binh lính nhỏ, nhìn Cao Lãng từng bước từng bước lên làm đội trưởng.
Tuy rằng biết Cao Lãng có viết báo cáo xin kết hôn, nhưng mà đối với nửa kia của anh, bọn họ vẫn rất quan tâm.
【 Tính tình của đội trưởng xấu xa như vậy, phải xem xem tính tình của chị dâu như thế nào. 】
【 Nghe nói chị dâu cũng rất mạnh mẽ, ngộ nhỡ hậu viện nhà đội trưởng có cháy, bọn họ có thể cứu hỏa. 】
Đoàn người ồn áo náo nhiệt nói chuyện, có cha Cao ở lại trong phòng, còn Ứng Uyển Dung và Trương Kim Hoa đi xuống dưới phòng chứa nước ở dưới tầng lấy nước để cho cha Cao giúp con trai lau người.
Tuy rằng Cao Lãng có thể tự mình làm, nhưng mà lại bị thương ở phía sau lưng, lúc trước đều có đồng đội giúp anh xử lý, hôm nay cha Cao vung tay lên, muốn trước khi về giúp con trai làm chút chuyện cũng tốt.
Ông cũng lo lắng một mình Ứng Uyển Dung sẽ không vui khi làm chuyện này, ngược lại giúp cô tránh khỏi tình cảnh xấu hổ trước nhiều ánh mắt trực diện như vậy.
“Đội trưởng, anh ăn cơm không? Em có mang theo thịt kho tàu của căn tin, chốc nữa chúng ta cùng ăn đi.” Thiệu An chỉ chỉ chỗ thức ăn để thành đống trong cái cặp lồng cơm bằng inox, bọn họ đến đây còn chưa có ăn cơm đâu.
Bọn họ lo lắng đến khả năng ba mẹ Cao Lãng có thể sẽ không mua cơm, liền cùng nhau lấy vài món ăn tới đây, đảm bảo ăn no uống đủ, đồ uống là loại nước ngọt có ga mà bọn họ vẫn hay uống ở căn tin, cuối cùng tiền lương đều tiêu phân nửa.
“Mấy cháu khách khí quá, bình thường tiểu Lãng đã phải để các cháu quan tâm nhiều, tiêu uổng chỗ tiền nay làm gì? Uống nước là được rồi.” Đương nhiên cha Cao biết nước có ga, năm xu một chai, quá lãng phí.
Đôi lông mày đen của Trương Kiến Nguyên nhíu lại, “Ai u, chú đừng có khách khí mà, thật sự bình thường mới là do đội trưởng quan tâm đến chúng cháu, bọn cháu huấn luyện cũng mệt chết đi được. Nếu không phải là không thể đi ra ngoài, bọn cháu có thể trực tiếp mời các bác ra ngoài ăn một bữa rồi.”
“Đúng vậy đó chú, chỗ đồ uống này cũng không đáng bao tiền, chúng cháu có thể bỏ tiền mua được. Chốc nữa chị dâu trở lại, mọi người cũng nhau uống, không đủ thì mua thêm.” Phạn Vĩ Kỳ đang ngồi trên ghế nhựa gọt táo cũng xen vào nói.
Cha Cao chưa từng thắng khi cãi nhau, nghe vậy còn thầm nghĩ sau này muốn con trai mời lại, dù sao cũng là mấy đứa trẻ chưa lấy vợ, không thể tiêu tiền phung phí, phải để dành cưới vợ.
Mọi người xúm lại cùng nhau kể tội Cao Lãng, còn không ngừng kể khổ với cha Cao, nói sau khi về không thể thiếu chạy hai vòng, mỗi lần huấn luyện dã ngoại đều ăn không ngon.
Cao Lãng nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Vậy có muốn mỗi ngày đều được nghỉ ngơi không? Tôi thấy trận đấu mấy ngày nữa cũng không cần so tài, phí sức. Cứ để cho đội ba thắng là được.”
“Không không, đội trưởng, bọn em sai rồi!” Vu Văn Diệu tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương, mặt anh vẫn còn non nớt, đứng lên làm mấy chuyện này tương đối hiệu quả, một đám đàn ông đứng phía sau cũng giả bộ đáng thương không có tình người.
Ứng Uyển Dung và Trương Kim Hoa đẩy cửa đi vào, lập tức bị một đám đàn ông cao lớn chặn đường, đang nghĩ xem có phải đồng đội của Cao Lãng hay không, chợt nghe Trương Kim Hoa lên tiếng.
“Ôi, các cháu đều đến rồi hả.” Trương Kim Hoa nhận ra vài người trong đó, hai năm trước còn đến nhà cùng nhau ăn tết, cho nên hiện tại nhìn thấy cũng không xa lạ.
Đám người xoay người lại, Trương Kim Hoa đi tới che Ứng Uyển Dung, một hình ảnh đan xen, bọn họ liền nhìn thấy một bóng dáng mộc mạc, khuôn mặt trầm tĩnh của Ứng Uyển Dung —— bà xã có tính khí nóng nảy trong truyền thuyết của đội trưởng…
【 Đây tuyệt đối không phải sự thật… 】 —— đều là tiếng lòng của đám chiến hữu.
Ứng Uyển Dung hướng bọn họ vuốt cằm, mái tóc trượt ra sau lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, lông mày như vẽ, đôi môi không tô mà thắm. Một đám đàn ông nhất thời tay chân luống cuống, lắp bắp hô “Chị dâu”.
Ứng Uyển Dung nhoẻn miệng cười, có một loại cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra, “Đều ngồi đi, mấy anh đều là chiến hữu của Cao Lãng, đây cũng là lần đầu tiên thấy các anh, không biết là mấy anh muốn tới, cũng không chuẩn bị được gì ăn cả. Lát nữa để tôi đi nấu chút gì đó để ăn.”
Lời này thành công khiến cho vẻ mặt ba người họ Cao trở nên quái dị, rối rít ghé mắt, cũng khiến cho bọn Vu Văn Diệu thầm cảm thấy bà xã của đội trưởng thật sự rất dịu dàng, còn có thể nấu cơm nữa! Bộ dáng còn đẹp như vậy, thật sự là đội trưởng có số tốt đến mức nào đây hả?
“Chị dâu, không cần phiền phức vậy đâu, bọn em cũng có mang theo đồ ăn, lát nữa chúng ta cùng ăn, uống nước có ga là được rồi.” Phan Vĩ Kỳ đứng lên nói, chiều cao này với cơ bắp khắp người, áp lực vẫn là rất lớn nha.
Ứng Uyển Dung đặt bình nước cánh tường, đứng thằng nói: ” Không phiền mà, mấy anh cứ ngồi nói chuyện, tôi phải đi làm mấy món ăn, sẽ rất nhanh thôi. Mấy ngày tới tôi sẽ ở lại để chăm sóc Cao Lãng, cơ hội gặp mặt còn rất nhiều, đừng khách khí với tôi.”
Đám người đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ để nhìn đội trưởng, nội tâm thì điên cuồng gào thét: đội trưởng à, nếu có người vợ như vậy để cãi nhau, chúng tôi cũng muốn, cho dù mỗi ngày đều cãi nhau tôi cũng vui!
“Để mẹ đi cùng con.” Trương Kim Hoa cũng chuẩn bị qua giúp một tay, nếu con dâu nguyện ý cho Cao Lãng mặt mũi trước mặt người khác, bà cũng sẽ không cố ý đi soi mói làm gì.
“Mẹ, người cứ ở đây tiếp Cao Lãng và chiến hữu của anh ấy đi.” Ứng Uyển Dung nhìn nhìn Cao Lãng, vốn muốn nói chút gì đó, cuối cùng vẫn là hướng anh cong cong khóe mắt, bên môi nở nụ cười, thật sự ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Cao Lãng ho nhẹ một tiếng, “Đều ngồi xuống đi, mới vừa nói chuyện huấn luyện…” Mặc dù đã nói chuyện xong, nhưng đoan người vẫn cảm thấy đội trưởng đang mất hồn!
Bọn họ nháy mắt ra hiệu, ngại có mặt ba mẹ Cao Lãng ở đây cũng không dám nói thẳng chuyện gì, nhưng trong lòng cũng biết, đội trưởng có vấn đề lớn nha!
Qủa đúng là người vợ hợp ý, người vừa mới muốn xuống bếp làm bữa cơm, đội trưởng liền nhớ thương, chậc chậc chậc, chua quá!
Bữa trưa Ứng Uyển Dung cũng không ăn được gì mấy, vốn tính buổi tối xuống mượn phòng bếp của căn tin nấu chút đồ ăn, bây giờ có chiến hữa của Cao Lãng đến đây, cho dù là cái gì, cô cũng phải thể hiện một chút.
Người của căn tin rất dễ nói chuyện, phần lớn người nằm viện đều là quân nhân, cũng có rất nhiều người nhà có yêu cầu như thế, nghĩ muốn làm chút thức ăn ngon cho người bệnh. Dù sao căn tin cũng phải phục vụ mọi người, không có khả năng làm thập toàn thập mỹ*.
*Thập toàn thập mỹ: mười phân vẹn mười.
Ứng Uyển Dung mượn được phòng bếp, liền đi mua ít rau, dưa với thịt bán ngoài bệnh viện của mấy sạp hàng. Tuy rằng nói không am hiểu phương thức nấu ăn của Trung Hoa, nhưng không có nghĩa là cô không biết làm đồ ăn nóng, làm chừng này cũng đủ một bữa cơm rồi.
Đổ nước vào trong nồi, đun sôi rồi bỏ ba cân thịt ba chỉ vào, đậy nắp nồi đun sôi lần nữa. Thịt chín thì vớt ra, dùng tăm tre vót nhọn đầu chọc đều trên phần bì lợn, sau đó lau sạch phần bì đã chọc.
Còn dưa muối được Trương Kim Hoa mang từ nhà đến thì rửa sạch rồi thái nhỏ.
Làm nóng chảo rồi đổ dầu vào, đun dầu sôi tám phần rồi bỏ phần thịt ba chỉ đã chuẩn bị vào chảo, rán cho tới khi phần bì lợn có màu đỏ thẫm thì vớt ra. Mùi thịt tỏa ra phiêu đãng trong phòng bếp, mọi người chung quanh đều cố rướn cổ lên xem cô đang làm món ngon gì.
Ứng Uyển Dung không có để ý, tiếp tục gắp phần thịt trên tay bỏ vào bát ngâm nước lạnh rồi vớt ra xắt miếng. Lấy một cái nồi khác, bỏ gừng, hành, tỏi vào phi đến khi dậy mùi rồi bỏ phần dưa muối đã vắt khô nước vào xào lên, nêm thêm gia vị.
Đổ phần thịt đã xắt thành miềng vào đảo lên, cho thêm các loại gia vị gồm đường trắng, bột ngọt, nước tương, rượu Erguotou, thêm một chút nước rồi đun sôi là có thể tắt bếp.
Gắp miếng thịt ra đặt chỉnh tề vào một cái bát, dưa muối xếp vào giữa các miếng thịt, còn lại thì trải ở phía trên, tiếp tục cho vào nồi hấp một giờ là được.*
*Bên trên cách làm món Khâu nhục dưa muối, ai muốn tìm hiểu có thể lên hỏi thăm google ca ca.
Trong lúc chờ đợi thì Ứng Uyển Dung xử lý đậu phụ, đây chính là món ăn ưa chuộng của cô, gồm có nấm hương, cà rốt, măng nước, rong biển, thịt nạc, đậu phụ.
Toàn bộ nguyên liệu được thái nhỏ, băm thêm chút rau thơm. Măng nước, cà rốt, nấm hương được thái nhỏ cho vào nấu chín. Cho dầu vào nồi, đổ thêm chút nước rồi đun sôi, cho nguyên liệu đã được chuẩn bị tốt vào, đun tầm một phút, sau đó cho thêm rong biển rồi đun sôi. Đợi chúng được đun đặc sệt lại thì cho đậu phụ, rau thơm thái nhỏ vào, thêm chút dầu vừng là có thể bắc ra.
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Ứng Uyển Dung thoăn thoắt, động tác nhanh chóng, trong chốc lát liền làm ra một món đậu phụ có hương vị và cấu trúc hoàn chỉnh. Mặc dù những người có mặt nhìn không hiểu, nhưng chỉ nhìn bề ngoài cũng biết món này không đơn giản.
Đậu phụ được thái sợi, trộn lẫn với màu của các loại rau dưa khác, nhìn đã thấy mới lạ.
Tiện tay làm thêm một món rau xào, coi như là có đủ mặn chay, món khâu nhục dưa muối cũng đã xong, chỉ cần bày lên mâm là được. Chết, nơi này không có mâm. Suy nghĩ một chút Ứng Uyển Dung liền dùng vài cái bát để bày ra, lúc này Trương Kim Hoa cũng đến tìm cô.
Khi bà nhìn thấy Ứng Uyển Dung thực sự nấu ra vài món ăn, sự bất ngờ này khó từ ngữ nào có thể miêu tả, thiếu chút nữa là hỏi Ứng Uyển Dung xem cô có phải bị bệnh không?
Lúc Ứng Uyển Dung đi lên cũng không biết bọn họ lấy ra một cái bàn lớn từ đâu, trực tiếp đặt ở trong phòng bệnh, một đám người ngồi vây quanh, chính giữa bày bảy tám cái cặp lồng cơm bằng inox, bên cạnh đặt mấy chai nước ngọt có ga màu vàng, mọi người rướn cổ lên chờ mong tay nghề của chị dâu.
Cao Lãng mặc quần áo bệnh nhân cũng ngồi một bên chờ Ứng Uyển Dung đi lên, chờ Trương Kim Hoa thật sự đem đồ ăn đăt lên bàn, ánh mắt đoàn người đều trợn trắng rồi.
Ứng Uyển Dung được sắp xếp ngồi cạnh Cao Lãng, người đàn ông này trực tiếp chuẩn bị bát đũa cho cô, trước tiên gắp cho cô một chút thức ăn, đang múc canh thì thấy cô nhìn lại, vẻ mặt như thường nói: “Em không biết bọn họ so với người đã đói bụng mấy bữa chưa ăn không khác gì nhau, em không cướp được của bọn họ đâu. Em mà ăn chậm liền sẽ bị đói bụng đó.”
Rốt cuộc đám người cũng không nhịn được, đều ồn ào trầm trồ khen ngợi, “Đội trưởng, chính là anh đau lòng cho chị dâu đó chứ!”
“Chao ôi, chị dâu, chị làm miếng thịt này ngon quá, ăn với bánh bao thì hương vị không chê vào đâu được.”
“Em thích món canh đậu phụ này, đặc biệt non mềm, ăn ngon!”
Ứng Uyển Dung hạ thấp mắt hướng Cao Lãng nói cảm ơn, không có chú ý tới tia sáng lóe lên trong mắt Cao Lãng, cái miệng nhỏ uống một ngụm canh đậu phụ.
Phịch một tiếng, Cao Lãng đưa cho cô một chai nước ngọt đã mở nắp, bình tĩnh như trước nói: “Em thích uống nước có ga, uống đi.”
Ứng Uyển Dung: “…” Thật sự là cô không có thích uống nước ngọt có ga…
Buông thìa, hai tay đặt trên đầu gối, Ứng Uyển Dung hướng Cao Lãng cười nhẹ một tiếng, mắt hạnh khẽ cong, “Anh Lãng, anh giúp em uống đi, em không có khát.”
Khó từ chối nhất chính là người đẹp, hơn nữa người đẹp này lại là chính là bà xã của mình, còn mềm mại gọi anh…
Cao Lãng trực tiếp uống chai nước, cơm cũng chưa ăn được hai miếng.