Đọc truyện Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu – Chương 156: Ai Ích Kỷ
Kỹ thuật nhảy của Ứng Uyển Dung tất nhiên là động lòng người rồi.
Rượu uống vào cũng là lúc tai nóng lên.
Vẻ xinh đẹp này giống như được mở rộng ra thêm vô số lần.
Nghe giai điệu du dương nhẹ nhàng chậm chạp ở trong ti vi, rượu không làm cho người say mà lòng người lại như say.
Một khúc múa hoàn tất, Ứng Uyển Dung hơi có chút thở hổn hển, trên người túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cao Lãng trực tiếp tiến lên cho cô đưa cho một bộ quần áo, bao lại kỹ lưỡng, sau đó mang Ứng Uyển Dung đi xuống thay quần áo rồi.
Lý Hữu Đạo chậm rãi vỗ tay hoan hô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, từng hồi những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.
Một mình làm khách ở xứ xa, hôm nay lại là đoàn viên ngày, có thể ở cùng nhau sum vầy thế này, âu cũng là duyên phận.
Chờ Ứng Uyển Dung đổi quần áo xong xuôi trở về, trên bàn mỗi người đều đã có nhiều hơn một bình rượu.
Lý Hữu Đạo vỗ vỗ tay, lộ ra một nụ cười hiếm khi có được.
“Mấy ngày nay mọi người đã phải quay phim cực khổ, ngày mai là ngày mồng một đầu năm mới, tôi cho phép mọi người được nghỉ một ngày.
Đêm nay chúng ta không say không về.
Nếu ai không nể mặt tôi mà không uống một chén, về sau cũng đừng trách tôi tại sao lại làm khó dễ cho bản thân mình nhé.”
Đạo diễn Lý vốn là người nghiêm túc,Dienddanlequuydon, lúc bắt đầu vui đùa nhìn cũng rất có hình có dáng.
Ứng Uyển Dung cùng Viên Dĩ Lam đều nở nụ cười, thật nể tình uống hết một chén nhỏ.
Đều là người mình, lại đang ở trung tâm điện ảnh truyền hình thế này, có say cũng có đám người trợ lý khiêng trở về, những thứ khác đều không cần phải lo lắng.
Đinh Văn Ngạn bưng ly rượu bắt đầu kính rượu với tất cả đoàn người, cái ly cũng nho nhỏ, nồng độ rượu cũng không cao, cho nên Tào Tinh cũng không phản ứng gì với Đinh Văn Ngạn.
Cô ở bên này ăn ăn uống uống với Ứng Uyển Dung, lòng dạ cũng không để ý gì.
“Uyển Dung, em nói em muốn mời chúng ta đi đến nhà em để ăn cơm, cuối cùng em lại không chịu gọi chị.
Chị đây ở nhà thật là nhàm chán.” Tào Tinh nhanh chóng giải quyết tôm thịt trong chén, nói đầy vẻ oán giận.
Ứng Uyển Dung cười mỉm, “Chẳng lẽ không phải là vì do chị cứ cả ngày ngồi ngốc ở nhà để sáng tác hay sao?”
Đinh Văn Ngạn cũng không biết là Tào Tinh đang giả vờ rất hoàn hảo hay là như thế nào, mà trong ngôn ngữ khó tránh khỏi mang theo một dòng u oán.
Cô vợ nhỏ này của anh mỗi ngày ở nhà buồn, bất quá cũng đến xem anh quay phim, anh cả người cũng chưa mạnh mẽ.
Viên Dĩ Lam cũng nói vô giúp vui: “Đến lúc đó kêu thêm chị đây nữa nhé., Lần sau thời điểm đạo diễn Lý cho nghỉ phép thì chúng ta liền cùng nhau đi qua nhà của Ứng Uyển Dung đi.”
Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười, nhà cô nhỏ như vậy, có cái gì đẹp mắt kia chứ?
“Nhà cửa nơi em thuê tương đối nhỏ, chung quanh đều là dân cư.
Mọi người cùng nhau tới đó, phóng viên phỏng chừng đều có thể nghe tin, sẽ lập tức hành động đó.” Ứng Uyển Dung cười trêu, nói.
Viên Dĩ Lam buồn bực nói: “Tại sao em lại không chịu mua nhà ở kinh đô hả? Không từ mà biệt, chờ bộ phim này của đạo diễn Lý được phát hành, đưa ra công chiếu, đến lúc đó cho dù là em có ở đâu, khẳng định đều sẽ bị người ta đào ra đó.
Chớ có coi thường năng lực của phóng viên và người hâm
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.