Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 62: Trả thù


Đọc truyện Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày – Chương 62: Trả thù

“Nghe nói trong bộ phim này, Tạ Duyên còn dành cho cô nụ hôn màn ảnh đầu tiên, sau đó hai người còn hợp tác với nhau đóng một bộ phim truyền hình, vậy quan hệ của cô và Tạ Duyên có phải là rất thân thiết không?”

Ánh đèn flash chớp nháy tứ phía, Tô San đã cảm thấy cơ thể của mình đông cứng vì lạnh, nhưng vẫn mỉm cười cầm microphone nói:

“Tạ lão sư là một tiền bối rất tốt, chúng tôi hợp tác với nhau rất vui vẻ.”

Đây đều là kiểu trả lời tiêu chuẩn không có kẽ hở, nữ MC cũng không hy vọng cô có thể nói được chuyện gì thú vị, nên cũng buông tha cô, sau đó phỏng vấn Vương Trừng. Khi MC hỏi hắn có quan hệ tốt nhất với ai trong đoàn phim, thì hắn cũng mỉm cười:

“Mọi người đều là tiền bối tốt của tôi, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ.”

Tô San: “….”

Cô hơi liếc mắt nhìn, Lý Hách ở bên cạnh hắn vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười.

“Mọi người không hổ là cùng một đoàn phim, chỉ có đạo diễn Hoàng là thành thật nhất!”

Nam MC cười cười, sau đó đưa tay hướng về phía thảm đỏ:

“Được rồi, trời lạnh như vậy, mời mọi người đi vào trong, chúc cho bộ phim đột phát phòng vé nhé!”

Tà váy của cô rất dài, Tô San chỉ có thể vừa đi lấy tay kéo kéo, nhưng khi kéo, thì thấy làn váy giống như bị kẹt ở đâu, kéo không được, cô quay đầu lại thì vừa thấy chân đi giày cao gót của Phạm Mộng vừa rời khỏi làn váy của cô.

“Cô cứ đi lên đi, tôi sẽ kéo giúp cô.”

Vương Trừng thấy cô vẫn đang kéo tà váy, không nhịn được đi ra đằng sau cô giúp cô nâng làn váy.

Do phía sau vẫn còn người đi tới, cho nên tụi cô không thể dừng lại quá lâu, Tô San nhìn theo Phạm Mộng hiện đã đi lên trước, không nói gì, cũng đi lên.

Bộ lễ phục này của cô là váy cúp ngực, may là lúc nãy cô tiện tay kéo kéo làn váy mới để ý, nếu mà cô cứ như vậy tiến lên phía trước thì váy sẽ tụt xuống. Muốn để cô bị lộ hàng trước bao nhiêu máy quay, máy chụp hình như vậy, không biết là Phạm Mộng đã hận cô tới mức nào rồi a!

Khi vào trong hội trường, vị trí của mọi người trong đoàn phim là gần nhau, một nhân viên lễ tân dẫn đường tụi cô tới ghế ngồi. Lúc này toàn bộ hội trường cũng đã ngồi đầy người, trong này hơi tối, hiện tại trên sân khấu vẫn chưa có động tĩnh gì, do vẫn chưa tới giờ.

Cô ngồi cạnh Vương Trừng, Lý Hách thì ngồi phía bên kia đột nhiên ló đầu ra nhìn cô nói:

“Cô nói xem, Tạ Duyên cũng thật là…, ham quay phim quá giờ cả lễ trao giải cũng không tới, ít nhất thì cũng phải về nhìn bạn gái của cậu ta một cái a.”

Vương Trừng ngồi giữa hai người cũng mỉm cười xen vào:


“Nói không chừng anh ấy ở bên Châu Phi đã tìm được một cô bạn gái da đen nữa rồi.”

Tô San: “……”

Cô quét mắt liếc hai người, giọng nói bình thản:

“Tôi nhất định sẽ chuyển lời lại cho anh ấy.”

“Khụ khụ, chỉ đùa chút thôi.”

Vương Trừng xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó lại cười hì hì đưa tay ra so sánh với tay cô:

“Cô xem cô trắng như vậy, lại còn nấu ăn ngon, giống như tiểu tiên nữ thế này thật là hiếm có khó tìm a.”

Tô San bất đắc dĩ liếc hắn một cái, siết chặt lại vạt áo choàng, không thèm để ý anh ta.

Lúc này lễ trao giải cũng đã bắt đầu rồi, trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục múa mở màn, còn có một ca sĩ đang hát. Trên màn ảnh lớn trên sân khấu thỉnh thoảng sẽ quay tới những nghệ sỹ ngồi dưới khán đài, quay tới ai thì người đó sẽ cười một cái để chào hỏi.

Đến lúc tiết mục mở màn kết thúc, MC mới bước lên sân khấu nói lời mở đầu chương trình. Đây cũng là một giải thưởng khá danh giá trong giới giải trí, nhưng do vào thời điểm đề cử các hạng mục trao giải thì phim điện ảnh “Loạn thế chi ca” còn chưa chính thức công chiếu nên không có tên trong danh sách đề cử, vì vậy đoàn phim của tụi cô hôm nay cũng chỉ là tới đây góp mặt mà thôi.

Dù sao cũng không liên quan gì tới cô, Tô San liền cúi đầu lướt điện thoại. Lễ trao giải này hiện cũng đang phát sóng trực tiếp trên mạng, kể cả khúc bước trên thảm đỏ lúc nãy cũng vậy. Nhưng không ngờ là đoàn phim của tụi cô cũng lên hot search.

Cư dân mạng A: “Vương Trừng cùng với Lý Hách đúng là kiểu đàn ông ấm áp ga lăng, cả đoạn đường thảm đỏ đều xách tà váy giúp Tô San, đoàn phim này thật là tình thương mến thương nha!”

Cư dân mạng B: “Ha ha ha! Một mình Phạm Mộng xấu hổ!”

Cư dân mạng C: “Có cảm giác cả đoàn phim cô lập một mình Phạm Mộng, là do tôi suy nghĩ quá nhiều sao *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng D: “Tôi cũng có cảm giác này *vừa cười vừa khóc* cả hai đều mặc váy dài, vì sao không xách váy cho Phạm Mộng một chút, có lẽ là do ăn ở…”

Cư dân mạng E: “Tô Tô thật là xinh đẹp! Thật sự là trắng tới mức gần như phát sáng!”

Cư dân mạng F: “Người có gương mặt như cương thi nào đó, cổ chữ V sắp trễ tới rốn rồi *mỉm cười*”

Cư dân mạng G: “Có cảm giác trong đoàn phim còn có rất nhiều chuyện mọi người không biết a *vừa cười vừa khóc*”

Nhớ tới chuyện Phạm Mộng dẫm vào váy của cô lúc nãy, Tô San cũng sẽ không tìm cô ta cãi nhau tranh luận làm gì. Nếu người ta đã ác độc tới mức muốn cô bị lộ hàng, mà cô vẫn ngồi yên không làm gì thì sẽ khiến cô ta nghĩ là cô rất dễ bắt nạt.


Người đoạt giải ảnh đế hôm nay là một sao hạng A chuyên đóng phim hành động, ảnh hậu cũng là một nữ diễn viên gạo gội. Buổi trao giải lần này cũng không có gì là bất ngờ. Lý Hách cũng có nằm trong danh sách đề cử giải Nam phụ xuất sắc nhất trong vai diễn của một bộ phim đóng trước đây nhưng lại không đoạt giải.

Đến lúc kết thúc, ở bên ngoài đã vây kín paparazzi, ở sân bay chắc chắn cũng có rất nhiều. Vương Trừng còn phải có lịch trình nên vội vã rời khỏi. Tô San thì đi thay đồ, nên cũng không đi cùng chuyến bay với Lý Hách.

Chị Lưu cũng không đi theo cô tới lễ trao giải, chỉ thuê cho cô mấy vệ sỹ đi theo. Đến lúc cô trở lại Thương Hải thì đã qua nửa đêm. Tắm rửa xong xuôi, cô không biết Hạ Hoa đã ngủ hay chưa, vẫn quyết định thử gọi cho anh ta một cuộc.

Điện thoại vang lên ba tiếng thì bên kia bắt máy, sau đó giọng nói nhanh nhẹn của Hạ Hoa vang lên:

“Giờ đã hơn nửa đêm mà gọi điện cho tôi làm gì vậy, không phải là muốn qua đó thăm Tạ Duyên nữa hả? Tôi nói nha, tôi không đi đâu, cô muốn đi thì tự đi một mình đi.”

Tô San: “……”

“Không phải chuyện đó, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Cô ngồi đó vừa lau khô tóc, bật loa ngoài rồi nói.

Nghe vậy, bên đầu dây bên kia liền không còn tiếng đánh máy vang lên nữa:

“Sao, cô nhắm được bộ phim nào sao? Đã nói cô đầu quân qua bên này thì cô cứ một mực ở lại Ánh Sao, cô xem Ánh Sao có thể giúp gì cho cô đâu?”

Tô San ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:

“Có phải anh quen biết rất nhiều phóng viên không? Có thể giúp tôi theo dõi một người được không?”

Nghe vậy, đầu dây bên kia yên lặng, sau đó giọng nói Hạ Hoa nghiêm túc lên:

“Theo dõi ai?”

Tô San ngồi trên sô pha lau khô tóc, giọng nói không nhanh không chậm:

“Phạm Mộng.”

Nghe vậy, bên kia cũng chưa phát ra âm thanh gì, có vẻ anh ta không ngờ Tô San lại đề ra một yêu cầu thế này. Đều là người trong giới giải trí, theo dõi một người là có ý gì, Hạ Hoa tất nhiên là hiểu rất rõ, nhưng đúng là không ngờ mâu thuẫn cảu Tô San và Phạm Mộng đã lớn tới mức độ này.


“Cô muốn đề tài ở mức độ nào?”

Tô San không do dự nói:

“Nếu đã muốn theo dõi, thì không thể là đề tài ở mức độ quá bình thường.”

Cô không hề cho rằng mình là người thanh cao, người khác đã cố ý hãm hại cô, chắc chắn cô phải đáp trả lại.

“Thật ra tôi có quen một paparazzi, anh ta có khá nhiều tư liệu chuyện riêng tư của Phạm Mộng, cô ta có quan hệ mờ ám với một người ở cấp cao trong công ty. Nếu cô đồng ý thì ít nhất phải tốn một ngàn vạn, cô chắc chắn muốn vạch mặt cô ta sao?”

Ngữ điệu của Hạ Hoa hơi kỳ lạ, có vẻ không ngờ được là cô lại tàn nhẫn như vậy.

“Không cần giáng một đòn quá mạnh, chỉ cần để mọi người hoài nghi là được.”

Tô San nói.

Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì vĩnh viễn không phải chuyện gì lớn.

Nghe vậy, Hạ Hoa lại có chút băn khoăn, không giới này không có gì là bí mật. Nếu lần này hắn giúp Tô San giật dây, vậy coi như Tô San đã đắc tội Phạm Mộng rồi.

“Được, tôi sẽ nói chuyện thương lượng giá cả với bên kia, chắc chắn sẽ không để cô tốn nhiều tiền như vậy.”

Hạ Hoa liền đồng ý.

Ở đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, Tô San biết, chuyện này khác hẳn với chuyện đề cử giúp cô thử vai lần trước, nếu Hạ Hoa giúp cô làm chuyện này, thì chắc chắn cô thiếu anh ta một ân tình.

Cúp máy, cô lại tiếp tục lau khô tóc. Nếu Hạ Hoa thực sự tìm ra được một đề tài đủ mạnh, thanh danh của Phạm Mộng chắc chắn sẽ bị phá hủy, chỉ cần là quy tắc ngầm hay là chuyện làm tình nhân của ông lớn nào đó cũng đủ để khiến thanh danh của một nữ nghệ sỹ tụt dốc trong chốc lát. Nhưng cô sẽ không mềm lòng, Phạm Mộng đã nhiều lần muốn cô mất mặt trước giới truyền thông như vậy, cô ta cũng chưa bao giờ suy xét tới thanh danh của cô sẽ bị mất hết.

Ngày hôm sau cô tới phim trường, thấy những tin tức về buổi trao giải ngày hôm qua tràn ngập khắp các trang báo mạng và mạng xã hội, nhưng thực chất thì vẫn là so sánh các nữ nghệ sỹ, rồi fan nhà này tranh luận với fan nhà kia, ai cũng nói thần tượng của mình là xinh đẹp nhất. Nhìn mới thấy, ở khía cạnh này thì giữa các nam nghệ sỹ không kịch liệt như vậy, bởi vì mặc đi mặc lại thì ai cũng chỉ có âu phục mà thôi.

Hôm nay sẽ phải đóng một cảnh vây bắt tội phạm quy mô lớn. Cảnh hành động của cô cũng rất nhiều, còn có một cảnh nhảy ra khỏi một chiếc xe sắp nổ, cảnh này cần phải lộ mặt trước ống kính. Cũng biết là không thể dùng diễn viên đóng thế, Lý Hách cũng không ngăn cản cô nữa.

Nguyên một đoạn đường cái đều bị đoàn phim bao vây lại, lát nữa cảnh làm nổ xe sẽ làm nổ xe thật, nhưng bề ngoài xe thì vẫn mới vậy thực ra xe này đều sắp hết đời rồi. Đạo diễn đang ở bên kia hướng dẫn cảnh quay với Lý Hách, Tô San sờ sờ trang bị bảo hộ đeo trên khuỷu tay, cô thực tế cũng có hơi lo lắng.

“Được, mọi người chuẩn bị!”

Đạo diễn cầm loa hô, Tô San lập tức ngồi vào ghế phụ trên xe, Lý Hách thì ngồi ở ghế lái, công tác hậu kỳ sẽ thêm vào hiệu ứng, hiện giờ khi quay thì hai người chỉ cần ngồi trong xe nói chuyện với nhau là được, đến lúc đạo diễn ra hiệu có thể nhảy ra thì cô nhảy ra là xong.

“Máy quay bên kia dịch sang một chút, đúng rồi!”

Đạo diễn ngồi ở sau máy theo dõi nhìn chằm chằm màn hình, hô:

“Action!”


Trong xe cũng có lắp máy quay, nghe được tiếng của đạo diễn, Tô San liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt căng thẳng:

“Vì sao anh tạ lại chạy theo con đường ngược hướng chạy trốn như vậy?”

Nói xong, Lý Hách đang lái xe nhíu mày lại, nhanh chóng chuyển động tay lái:

“Cô xem phía sau có ai bám theo không?”

Nghe vậy, Tô San lập tức quay đầu, nhíu mày:

“Không có.”

Nói tới đây, Lý Hách không biết nghĩ tới điều gì, Tô San cũng cùng lúc quay đầu lại, hai người nhìn nhau, sắc mặt biến đổi, Tô San lập tức khom người nhảy ra khỏi xe theo ô cửa sổ nhỏ hẹp, cả người lăn mạnh trên mặt đất mấy vòng, ở đằng sau ngay lập tức vang lên một tiếng nổ kịch liệt vang vọng, một luồng khí nóng theo áp lực của vụ nổ đánh tới khiến đầu của Tô San hơi choáng váng.

Cũng không biết đạo diễn hô “Cắt!” từ khi nào. Đến lúc Tô San ngồi dậy, cánh tay và cẳng chân đều bị trầy da, trong tai cũng ù ù. Nhìn thấy đằng sau chiếc xe đang cháy hừng hực, phim kiểu thế này cần rất nhiều kinh phí cho đạo cụ, cho nên cần cố gắng không bị NG, thành công ngay từ lần quay đầu tiên. Không biết cảnh này có cần làm lại không, Tô San đứng dậy tìm đạo diễn.

Tiểu Chu lập tức chạy qua xem cô có bị thương chỗ nào không. Dù sao quần áo trên người cô cũng bị nhàu nát hết cả, vài chỗ bị rách, còn ôm lấy một bên cánh tay, nhìn là biết có chuyện. Đến khi Tô San nói không sao, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường, toàn bộ nhân viên đoàn đang tập trung dùng bình cứu hỏa để dập lửa. Do chỗ này khá hẻo lánh, cũng ít có xe đi qua, lửa cũng không lan rộng nhiều.

Đạo diễn đang ngồi sau máy theo dõi, còn có vài người đang đứng xung quanh. Ông ấy đang ngẩng đầu nói gì đó với một người đàn ông đội mũ đen đứng bên cạnh, Lý Hách cũng đang ở đó nói chuyện, thấy Tô San qua đây lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

“Đạo diễn, cảnh này còn cần quay lại hay không?”

Cô tới phía máy theo dõi muốn xem lại cảnh lúc nãy mình đóng thế nào.

Thấy cô xuất hiện, đạo diễn sửng sốt, sau đó cười nói:

“Một lần đã thành công rồi.”

Nghe vậy, Tô San lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng sợ sẽ phải quay thêm một lần nữa, cảnh nguy hiểm như vậy, nếu không cẩn thận một chút thì sẽ bị thương.

“Tôi có thể xem lại một lần nữa không? Tôi sợ lúc nhảy ra chưa đúng chỗ.”

Tô San nói, tiến lên gần máy theo dõi muốn nhìn.

Nghe vậy, đạo diễn đang tính nói gì, người đàn ông đội một chiếc mũ đen bên cạnh bỗng nhiên trầm giọng nói:

“Vậy là em còn muốn làm thêm một lần nữa?”

—Hết Chương 61—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.