Đọc truyện Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày – Chương 45: Lại tới đưa canh gà
“Trùng hợp thật!” Tống Nham bỗng nhiên chỉ vào Kim Khánh Châu đứng bên cạnh:
“Kim lão sư của chúng tôi trước đây cũng là đầu bếp!”
“Vấn đề không nằm ở tài nấu nướng, nếu không có nguyên liệu nấu ăn, thì cho dù có nấu ngon như thế nào cũng vô dụng.”
Đạo diễn nói.
Nghe vậy, biểu cảm của mọi người đều khó hiểu, sau đó đạo diễn lại nói:
“Tiếp theo, mọi người hãy chia ra theo đội để trả lời câu hỏi, trò chơi này chỉ chơi để làm nóng người chứ không dùng để thi đấu.”
Nghe vậy, mọi người chia theo đội ngồi vào hai cái bàn dài, mỗi đội một bên, trên bàn mỗi đội có một cái bảng và một cây bút lông, có lẽ là để dùng để trả lời câu hỏi.
Đến lúc máy quay đã chuẩn bị tốt, sau đó đạo diễn nói:
“Câu hỏi thứ nhất: Xin hỏi ‘em gái của mẹ vợ của ông xã của chị của con trai của chị của ba’ là ai?”
“……”
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, nhưng có vẻ đạo diễn cũng không tính nói lại một lần nữa.
Thấy đám Tống Nham cũng đã sôi nổi thảo luận, bên đội của Tô San thì không hiểu tí gì, chủ yếu là do đạo diễn nói quá nhanh, trong đó còn nghe thấy hai lần “chị”, rất khó phân biệt quan hệ họ hàng trước sau.
“Tôi nghĩ là con dâu.”
Trương Tịnh nghiêm trang cầm bút tính viết lên bảng.
Tô San kéo kéo tay cô ấy:
“Tôi nghĩ là mợ.”
Trịnh Lạc ở bên cạnh vẻ mặt cũng ngơ ngác:
“Cái chuyện mà tôi dở nhất là nhớ quan hệ họ hàng thân thích gì đó.”
Chỉ có một phút suy nghĩ, không còn cách nào, Tô San cuối cùng để Trương Tịnh ghi là ‘con dâu’.
Đạo diễn: “Được rồi, mọi người hãy giơ bảng trả lời lên!”
Đội bên kia trả lời là ‘dì’, đội của Tô San trả lời là ‘con dâu’, cả hai bên đều có vẻ không ai nhớ được câu hỏi là gì.
Đạo diễn: “Cả hai đội đều sai, đáp án là ‘cô’.”
“A? Đạo diễn, anh nói nhanh như vậy, chúng tôi làm sao nhớ được!”
Vương Trừng nói với vẻ mặt đau khổ:
“Mấy quan hệ thân thích này nọ còn khó hiểu hơn cả thiên văn học.”
“Đúng vậy, mỗi lần tới dịp về nhà ăn Tết, họ hàng tới nhà tôi cũng không dám ra ngoài gặp, sợ gọi sai.”
Trương Tịnh cũng than thở có vẻ thật bất đắc dĩ.
Đạo diễn: “Được rồi, bắt đầu câu hỏi thứ hai, xin hỏi, vì sao người ta lại thích sau khi ăn cơm xong thì hút một điếu thuốc?”
Nói xong, đội bên kia ba người đàn ông đã bắt đầu đặt bút ghi xuống, Tô San cùng Trương Tịnh đồng loạt nhìn qua Trịnh Lạc, Trịnh Lạc nhún nhún vai:
“Tôi không hút thuốc lá.”
Rõ ràng mới nãy ở hậu trường còn đứng hút thuốc, giờ lại nói mình không hút thuốc, còn không phải muốn trên truyền hình trở thành hình tượng người đàn ông tốt không hút thuốc sao. Trương Tịnh ném cho hắn một ánh mắt xem thường, vừa quay đầu lại, thấy Tô San đang cầm bảng viết viết. Trương Tịnh ghé đầu lại gần, trước mắt lập tức sáng ngời, có chút không tin được nhìn Tô San.
Đạo diễn: “Đã hết giờ, mời hai đội giơ bảng.”
Tô San vừa lúc viết xong, có điều cô viết hơi ngoáy, chỉ có thể tự mình giải thích cho đạo diễn:
“Tôi cảm thấy người bình thường sau khi ăn cơm xong thích hút thuốc, là bởi vì khi đó vị giác đã thả lỏng, thần kinh cũng ở trạng thái thoải mái nhất. Sau khi ăn xong, máu tuần hoàn nhanh hơn, lúc này nicotin sẽ thúc đẩy thần kinh ở trạng thái hưng phấn, do đó sinh ra cảm giác thoải mái kích thích hơn so với bình thường.”
Ba người đàn ông đội đối diện cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc, có vẻ không ngờ Tô San còn nghiên cứu vấn đề này.
“Tô San, cô hút thuốc sao?”
Tống Nham không nhịn được hỏi.
Màn ảnh lúc này cũng chiếu tới cô, Tô San cười cười nói:
“Bởi vì gần đây có nhận vai một bộ phim, nhân vật tôi thủ vai rất thích hút thuốc, nên tôi cũng có tìm hiểu một chút.”
Nghe vậy, Tống Nham gật gật đầu, đáp án của cả hai đội không khác nhau lắm, nhưng đáp án của đội Tống Nham ngắn gọn hơn chút.
“Tất cả mọi người đều biết, sau khi ăn xong hút một điếu thuốc, sung sướng tựa thần tiên vậy, cũng giống như sáng sớm hút một điếu thuốc, hoặc ‘xong việc’ hút một điếu thuốc cũng thế.”
Kim Khánh Châu nghiêm túc giải thích đáp án của đội mình.
Những người khác nghe vậy lấy tay che mặt la ó lên, ngay cả đạo diễn cũng không nhịn được cười cười ái muội sâu xa, mấy nam nhân viên trong đội sản xuất chương trình cũng đều thể hiện vẻ mặt “tôi hiểu mà”.
Ngay cả Vương Trừng không nhịn được nghiêng người ngó qua nói:
“Kim lão sư, chúng tôi vẫn còn nhỏ tuổi ah!”
Hiện giờ nội dung gameshow chương trình cũng ngày càng táo bạo hơn, nhưng khi phát sóng thì sẽ cắt bớt, mấy chữ “xong việc” lúc nãy chắc chắn sẽ bị hậu kỳ làm mất tiếng hoặc cắt mất.
Tô San cũng không nhịn được bụm mặt cúi đầu, may là Tạ Duyên sẽ không nói mấy chuyện hài hước thô tục trước mặt cô.
Đạo diễn: “Được rồi! Vậy câu hỏi này mỗi đội đều được một điểm, chúng ta bắt đầu câu hỏi thứ ba. Xin hỏi phía dưới chiếc cúp của danh hiệu Ảnh đế, Ảnh hậu của giải Kim Hoa có khắc chữ hay không?”
“Đây là đang kì thị chúng tôi! Chúng tôi sao biết được có khắc chữ hay không!”
Trương Tịnh nhìn đạo diễn nói, vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng đội bên kia đã nhanh chóng viết đáp án, chuyện này Tô San thực sự không biết, cô cũng chưa nhìn thấy cúp của Tạ Duyên bao giờ.
Đến lúc hết giờ, khi hai đội giơ bảng lên, đội Tô San ghi là “có”, còn đội đối diện ghi là “không”, cuối cùng đạo diễn công bố đáp án “không có khắc chữ”.
Mặc dù bên đội kia đều nói là đoán mò, nhưng Tô San biết, bọn họ chắc chắn đã từng nhìn qua chiếc cúp giải thưởng rồi, thậm chí còn cẩn thận quan sát, nếu không sẽ không thể nào lúc nãy lại viết đáp án lên bảng một cách dứt khoát nhanh chóng vậy. Lúc sau hai đội còn trả lời thêm mấy câu hỏi nữa, cuối cùng đội Vương Trừng thắng vòng này, nhưng dù sao đây chỉ là trò chơi làm nóng người, lúc sau ban tổ chức yêu cầu các cô ra ngoài đến những khu phố nổi tiếng với những món ngon để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.
Ngoài trời hiện giờ vô cùng lạnh, lại đi qua toàn chỗ bán đồ ăn ngon, cuối cùng Trương Tịnh lôi kéo cô cùng với cả người quay phim đi theo ăn món này món kia, Tô San biết sau ngày hôm nay mình lại phải ăn kiêng giảm cân rồi. Tìm cả ngày trời, tụi cô mới tìm được hai củ cà rốt, một củ hành tây. Có một câu nói rất đúng, không bột đố gột nên hồ. Tô San cũng chưa tự tin tới mức có thể biến hai củ cà rốt thành mỹ vị nhân gian gì đó, mà bên đội Vương Trừng thì tìm được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tài nghệ nấu nướng của Kim Khánh Châu đúng là không tồi, không cần phải bày biện đồ ăn quá mức đẹp mắt mà rất bình dân thân thuộc, cuối cùng bên đội đó thắng cuộc.
Kết thúc ghi hình cũng đã hơn 9 giờ tối, Tống Nham nói muốn mời mọi người ăn cơm, nhưng Tô San quá bận phải suốt đêm chạy về phim trường nên chỉ có thể vắng mặt.
Đến lúc về tới khách sạn đã rạng sáng, cô quá mệt mỏi, nên đi tắm rửa xong liền ngủ luôn.
Bởi vì hôm qua ăn quá nhiều, buổi sáng hôm nay Tô San chỉ uống một ly sữa đậu nành, cô cũng không phải quá béo, thực ra nhìn khá gầy, nhưng khi lên màn ảnh thì thường người sẽ béo hơn so với ngoài đời cho nên tuyệt đối cô không được ăn nhiều.
May là hôm nay là quay trong nhà, cũng không phải chịu lạnh nhiều, nhưng Tô San vẫn run run bọc áo khoác kín mít ngồi trên chiếc ghế bành gỗ của Tạ Duyên, Tiểu Chu mang qua cho cô một ly nước nóng.
Lúc này đang quay cảnh của Tạ Duyên và Lý Tuyết. Ở đoạn này, nữ phụ gọi nam chính tới khách sạn, sau đó gọi nữ chính tới để nữ chính hiểu lầm nam chính, lúc này Lý Tuyết đang đóng cảnh thổ lộ với Tạ Duyên, tiếp theo mới là cảnh của cô.
“Chị Tô, lúc nãy chị Lưu có gọi điện thoại, nói chị nhớ thứ Bảy tuần này phải đi chụp ảnh bìa tạp chí.”
Tiểu Chu vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô.
Tô San nhận lấy điện thoại, nhìn tin nhắn trên đó, sau đó lại ngồi nhắn tin trả lời chị Lưu ý nói cô đã biết, sau đó lại cúi đầu đọc kịch bản. Theo như bình thường, thì phải nửa tháng nữa cô mới có thể đóng máy bộ phim này, nhưng theo tiến độ quay gấp rút như hiện tại, chắc là chỉ trong vòng một tuần nữa là có thể đóng máy rồi.
“Ghế không lạnh sao?”
Cho đến khi có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Tô San chưa kịp ngẩng đầu, thì Tạ Duyên đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh băng của cô:
“Chiều nay nói Triệu Đồng đi mua một cái đệm lót để lên ghế, như vậy sẽ ấm hơn một chút.”
Tiểu Chu đứng một bên đột nhiên phải nhìn hai người khoe ân ái, chỉ có thể yên lặng tránh ra.
Tô San thấy hắn vẫn đang mặc áo thun ngắn tay để đóng phim, không khỏi ló đầu ra khỏi mũ áo khoác:
“Anh không sợ lạnh sao?”
Vì sao cô lại sợ lạnh thế nhỉ? Không lẽ tập thể hình cũng có thể chống lạnh sao?
“Người nào gầy thì đều sợ lạnh.”
Hắn khẽ cười một tiếng, còn nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh của cô.
Tô San rụt tay lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn:
“Em như thế này gọi là thon thả.”
Giới giải trí có một câu nói thế này: Nếu người không thể gầy được thì đi tự sát luôn đi!
Mập mạp là thiên địch của nữ diễn viên, chỉ cần ăn nhiều thêm một cái bánh bao nhân thịt đã là xa xỉ, Tô San cảm thấy mình như thế này đã tốt lắm ròi, có người mỗi ngày chỉ biết đến canh suông nước lọc. Bình thường, con gái khoảng 50kg là vừa, nhưng ở giới giải trí, thế này đã là béo rồi, mấy nữ diễn viên thường chỉ tầm 45kg, nếu quá 50kg thì phải lập tức đi ăn kiêng giảm cân, thậm chí còn phải phẫu thuật hút mỡ, chỉ để lúc lên hình trông gầy một chút.
“Em như vậy thật quá dễ nuôi, sau này mỗi ngày anh chỉ cần cho em ăn một bữa cơm là đủ.”
Tạ Duyên nhướng mày, trong giọng nói còn thể hiện sự không vui với hành động của cô.
Tô San đỏ mặt, không nhịn được bĩu môi nói:
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, ai cần anh nuôi chứ!”
“Chẳng lẽ em muốn để người khác nuôi?”
Tạ Duyên ghé đầu lại gần, giọng nói nghiêm túc.
Tô San đẩy hắn ra, hung ác trừng mắt:
“Vậy anh cố gắng từ bây giờ để dành nhiều tiền một chút, em còn muốn mua biệt thự, mua xe thể thao, thật nhiều quần áo, túi xách này nọ nữa!”
Đạo diễn đứng bên kia đã gọi hai ba lần đều không có ai đáp lại rốt cuộc nhịn không được cầm loa hô lớn:
“Đóng phim!”
Mấy nhân viên đoàn phim gần đó thấy vậy rất muốn cười nhưng phải cố nhịn, Tạ ảnh đế của bọn họ đang đắm chìm trong tình yêu, đã không còn tâm trí để đóng phim rồi.
Nghe thấy tiếng của đạo diễn, Tô San lập tức hoàn hồn, ngượng ngùng đứng lên, cởi áo khoác, ngay lập tức da thịt tiếp xúc với không khí lạnh nổi hết cả da gà.
Chật vật quay xong những cảnh buổi sáng, cô chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm với Tạ Duyên thì lại nhận được điện thoại của mẹ cô, nói là có nhờ Đàm Hạo Chi mang canh gà tới cho cô!
Người ta đã tới nơi, cô giờ mới từ chối thì cũng vô dụng, đành khoác áo kín mít đi ra cổng lấy canh gà.
“Em còn đi đâu vậy?’
Tạ Duyên hiện cũng đang sửa soạn để đưa cô ra ngoài ăn, thấy cô khoác áo vội vàng chuẩn bị ra ngoài thì hỏi.
Trong phòng hóa trang giờ chỉ có hai người, Tô San xấu hổ không biết nói sao, chỉ trùm mũ lên đầu kín mít hết cả khuôn mặt, trả lời:
“Mẹ….mẹ em đưa canh gà tới đây, em phải ra lấy, nếu không anh ở đây chờ em một chút nhé?”
“Anh cùng đi với em.”
Tạ Duyên nói, lại cầm lên đôi bao tay hồng nhạt trên bàn, ngồi xổm xuống, đeo bao tay vào cho cô.
Thấy hắn không phải nói giỡn, Tô San lập tức giải thích:
“Không cần đâu, một mình em đi là được rồi, mẹ em cũng không có tới mà nhờ một người hàng xóm gần nhà em đưa tới.”
Thanh âm cô nhỏ nhẹ, tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn có một tia hơi hoảng hốt, ánh mắt cũng đảo loạn, đây là đặc điểm của Tô San, mỗi lần nói chuyện không tự tin thì đều không dám nhìn thẳng hắn.
Thấy vậy, Tạ Duyên không khỏi nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói trầm thấp:
“Là nam?”
—Hết Chương 44—