Đọc truyện Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày – Chương 27: Gặp mặt
Một bộ phim nhỏ thì thù lao đóng phim cũng không cao, hơn nữa đội chế tác cũng không quá mức xa hoa, Dương Chỉ hoàn toàn không cần phải hạ mình đi đóng mấy phim kiểu này.
“Chuyện này chị cũng không rõ lắm, chắc phải đi hỏi thăm người khác xem sao, có điều nếu thực sự là phía Dương Chỉ chủ động liên hệ đoàn làm phim, chắc chắn bộ phim này có lợi ích gì đó mà chúng ta không biết, cho nên chúng ta nhất quyết không thể từ bỏ bộ phim này, cứ để thăm dò đã rồi tính, xem thái độ bên phía nhà sản xuất như thế nào.”
Chị Lưu nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Tô San cũng không nói gì, chỉ trầm mặc ngồi trong xe.
Cho đến lúc Tiểu Chu ở ngoài xe gọi cô ra ngoài, Tô San mới hồi thần lại, nói với chị Lưu đầu dây bên kia:
“Chị cứ xem xét lại cẩn thận nhé, em giờ phải ra đóng phim.”
Nghe vậy, chị Lưu vội vàng nói:
“Từ từ, còn có chuyện cần nói với em, chị đã liên hệ với người đại diện của Giang Dần, giờ do em không nổi tiếng lắm, không thuận lợi cho việc tuyên truyền phim, nên muốn lăng xê để thu hút fan couple của hai người trước đã, tối ngày mốt em ra ngoài ăn cơm với Giang Dần, lúc đó sẽ có paparazzi chụp hình, mọi chuyện đã bàn bạc xong rồi, em nhớ phối hợp một chút là được.”
Nghe vậy, Tô San im lặng suy tư một hồi mới “À” một tiếng.
Cúp điện thoại, cô lại xuống khỏi xe bảo mẫu qua bên kia quay phim, hôm nay là cảnh quay cuối cùng quay tại đây, ngày mai sẽ phải chuyển qua địa điểm quay ở Thượng Hải.
Đi vào khu vực quay chụp, Tô San nhìn lướt qua một vòng, thấy Chu Cầm Cầm đang ngồi bên cạnh Giang Dần, cười cười nói gì đó, thoạt nhìn rất nhiệt tình, nhưng Giang Dần vẫn không có biểu tình gì, không mặn không nhạt.
“Chị Tô, chị không biết đâu, Chu Cầm Cầm giống như trò cười vậy, giờ Giang Dần chỉ cần đăng gì đó lên Weibo, cô ta liền vào bình luận, làm giống như bọn họ thân thiết lắm vậy á, rốt cục chỉ muốn bám vào để được người ta chú ý mà thôi, bị fan của Giang Dần mắng thê thảm vẫn bám riết không buông, chị thấy không, Giang Dần nãy giờ chẳng nói gì, có khi trong lòng anh ấy đang mắng chửi cũng nên!”
Tiểu Chu nhìn qua bên phía đó cười nhạo.
Tô San cũng không nói gì thêm, đi qua dưới tán cây ngồi chờ quay.
Trong chốc lát, Giang Dần cũng đi qua bên này, thấy trong tay cô còn đang cầm một cây sáo, nhìn có vẻ lát nữa quay định tự thổi sáo, không khỏi tò mò ngồi xuống cạnh cô:
“Cô học thổi sáo lâu chưa?”
Thấy Giang Dần qua đây, Tô San cũng khẽ gật đầu chào rồi trả lời:
“Cũng tạm.”
Không biết nghĩ tới điều gì, cô bỗng nhiên nghiêm túc, tò mò nhìn Giang Dần hiện đang mặc một bộ đồ hiệp khách:
“Tôi…nghe nói…..hồi trước anh có đề cử tôi, vì sao vậy?”
Chuyện này cô đã sớm muốn hỏi.
Nghe vậy, Giang Dần cũng chỉ cười cười, không cố kỵ gì ngồi xuống cạnh cô, tùy ý nhặt một viên đá ném vào dòng suối nhỏ không xa phía trước:
“Cô cảm thấy là vì sao?”
“Do tôi xinh đẹp sao?”
Cô cười cười nói đùa.
Quay đầu qua, nhìn thấy mấy sợi tóc bên tai cô bị gió thổi nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mang theo ý cười thản nhiên, ý cười lại không tới đáy mắt, Giang Dần bỗng nhiên ghé đầu qua nói:
“Đúng vậy, cô xinh đẹp.”
Hai người nhìn nhau, do Giang Dần ghé vào gần quá, Tô San theo bản năng ngồi dịch xa ra chút, cũng cười cười:
“Vậy phải cảm ơn mẹ của tôi rồi.”
Dứt lời, Giang Dần đang tính nói gì đó, đạo diễn đứng bên kia đã hô lớn bắt đầu quay.
…
Đẩy mở cửa biệt thự, Hạ Hoa cầm một túi văn kiện đi vào trong, ở lầu một chỉ có dì giúp việc quét nhà, nhìn thấy Hạ Hoa tới, lập tức cười tiếp đón:
“Dì Chu, Tạ Duyên đâu?”
Hạ Hoa nhìn lướt toàn bộ đại sảnh, lại ngẩng lên nhìn trên lầu.
Nghe vậy, dì Chu lập tức chỉ lên lầu hai nói:
“À, cậu ấy đang ở trong phòng huấn luyện trên lầu hai.”
Dứt lời, Hạ Hoa không nhịn được nhíu mi, có vẻ không vui nhìn lên lầu, cuối cùng vẫn bước lên cầu thang xoắn ốc đi lên.
Đi hết hành lang, đi tới gian phòng cuối cùng, cửa đang khép hờ, đẩy ra, khi hắn đi vào, thấy một cái bao cát như muốn bay ra.
“Khụ khụ!”
Hạ Hoa ho nhẹ hai tiếng.
Người ở trong phòng có vẻ đã thấy hắn, tháo xuống bao tay đánh quyền, lấy khăn lông đang vắt trên vai lau mồ hôi trên trán, người huấn luyện da đen đứng bên cạnh cũng làm một động tác tay xin chào, rồi nói một câu tiếng Thái, thấy Tạ Duyên giơ tay ra hiệu OK liền xách quần áo đi ra.
Hạ Hoa nghiêng người tránh cho người huấn luyện da đen đi ra, lại đi tới bên cạnh Tạ Duyên, giơ tay đấm vài phát lên cánh tay của Tạ Duyên hỏi:
“Cậu đang tính đi thi quyền anh à?”
Tạ Duyên liếc hắn một cái, lại lấy khăn lông lau mồ hôi, rồi đi ra khỏi phòng.
Thấy vậy, Hạ Hoa vẫn đứng im, không mặn không nhạt cười nói:
“Phim thần tượng của cậu, có lẽ sẽ phải đổi người đóng nữ chính.”
Quả nhiên, Tạ Duyên dừng bước chân, quay đầu lại:
“Anh có ý gì?”
Biết ngay là Tạ Duyên đã bị mê thần hồn điên đảo, Hạ Hoa cũng không đùa hắn, mà nói thẳng:
“Trên đời này không có tường nào không lọt gió, cậu muốn đóng bộ phim kia, thể nào cũng có người nghe được phong phanh, hơn nữa Tô San lại không quá nổi tiếng, chỉ cần Dương Chỉ chủ động liên hệ nhà sản xuất, là một người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào, hơn nữa Dương Chỉ người ta còn muốn giảm thù lao đóng phim xuống một nửa, nhà sản xuất tất nhiên là mong còn không được.”
“Này, đây là hợp đồng, cả bộ phim thù lao là tám ngàn vạn, cộng với 10% hoa hồng, cậu có ký không?”
Hạ Hoa tiến lên một bước, giơ ra túi văn kiện, làm một người đại diện, hắn cũng không để Tạ Duyên đóng phim truyền hình với thù lao lẹt đẹt.
Tạ Duyên: “Anh nghĩ sao?”
Biết ngay hắn sẽ như thế, Hạ Hoa thở dài:
“Được rồi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu, đảm bảo cuối cùng cậu có thể cùng cô Tô San kia ngọt ngọt ngào ngào đóng phim thần tượng của cậu.”
Nói tới đây, thấy Tạ Duyên chuẩn bị đi tắm, Hạ Hoa lập tức nhanh chân theo sau:
“Cậu nói thật với tôi đi, có phải cậu vẫn chưa theo đuổi được Tô San?”
Đi qua hành lang, tới phòng của mình, Tạ Duyên đặt tay lên cửa, quay đầu lại nhìn Hạ Hoa:
“Chỉ là tạm thời thôi.”
Cửa phòng sau khi bị đóng lại, Hạ Hoa hừ lạnh một tiếng, hắn muốn nhìn xem, Tạ Duyên khi nào sẽ chán cô Tô San kia.
…
Tối nay đoàn phim kết thúc công việc khá sớm, theo kế hoạch là sẽ cùng Giang Dần ra ngoài ăn cơm, Tô San thật sự không muốn đi, địa điểm ăn tối do Giang Dần quyết định, là một nhà hàng Thái.
Cả hai đều không đi cùng trợ lý, đi vào một phòng riêng, Tô Sang đang tính đi qua kéo lại rèm cửa, nhưng nhớ tới lời chị Lưu lại thôi.
“Cô muốn ăn gì?”
Giang Dần ngồi nhìn menu.
Tô San ngồi xuống phía đối diện Giang Dần, tùy ý nói:
“Tôi thì tùy tiện.”
Đối với quyết định này của chị Lưu, Tô San tất nhiên là không thích, có điều đây là ý muốn của đoàn phim, do cô không nổi tiếng lắm, không nhiều người chú ý, khó có thể tuyên truyền phim, chỉ cần cố gắng phối hợp chút để có đề tài để đăng lên, điều này khi ký hợp đồng thực ra trong lòng mọi người đều biết nhưng không nói ra, giờ không thể nói ký xong hợp đồng rồi cô muốn qua cầu rút ván từ chối tuyên truyền.
Có điều cũng không quá tệ, so với Khúc Văn, Giang Dần cũng khá khách sáo, hơn nữa chỉ cần phim bắt đầu phát sóng là có thể làm sáng tỏ.
“Không có món nào tên tùy tiện.”
Giang Dần ngẩng đầu, hơi mỉm cười.
Thấy vậy, Tô San cũng khẽ cười một tiếng, cuối cùng vẫn cầm lấy menu từ bên Giang Dần, nhìn lướt qua:
“Tôm nướng tiêu tỏi kiểu Thái, cà ri thịt bò, được rồi, còn lại anh gọi đi.”
Tô San đưa lại menu cho hắn.
Giang Dần cũng chọn thêm mấy món, sau đó gọi người phục vụ, mặc dù chung quanh phim trường có mấy nhà hàng thường có người nổi tiếng tới ăn cơm, nhưng người phục vụ cũng khá kích động xin chữ ký của Giang Dần, Giang Dần còn chụp hình chung với cô ấy.
Tô San lâu lâu sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng có biết bên ngoài nhất định có paparazzi để chụp bọn cô.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, giờ đang trong quá trình quay, Tô San tất nhiên không dám ăn quá nhiều, cho đến lúc di động đột nhiên có âm báo tin nhắn, cô cầm lên mở ra thì thấy là tin nhắn của Tạ Duyên.
Tạ Duyên: “Đã kết thúc công việc chưa?”
Tô San nhíu mi, theo bản năng ngước lên nhìn Giang Dần phía đối diện, sau đó lại cúi xuống nhắn tin.
Tô San: “Ừhm.”
“Cô không ăn hả?”
Tô San ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dần gắp vào chén cô một con tôm, sau đó còn cầm một mảnh giấy ăn định lau khóe miệng cho cô, Tô San theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, nghĩ tới gì đó, đành nhận lấy miếng giấy ăn tự lau, hơi xấu hổ.
Người con gái đối diện mặc dù chỉ để mặt mộc, nhưng lại tạo cảm giác thanh khiết sạch sẽ như vậy, Giang Dần nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên hỏi:
“Cô có bạn trai chưa?”
Hắn đột nhiên hỏi như vậy khiến Tô San hơi kinh ngạc, đúng lúc âm báo tin nhắn của di động vang lên, Giang Dần thì ngồi phia đối diện mỉm cười nhìn cô, da Giang Dần không trắng lắm, ngũ quan cũng không quá tuấn mỹ như Vương Trừng, nhưng kết hợp lại thì lại tạo cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, lúc này bình tĩnh nhìn cô, cũng không rõ là đang nói giỡn hay nghiêm túc.
Vẻ mặt Tô San không thay đổi hỏi lại.
“Sao vậy?”
Dứt lời, Giang Dần ghé đầu lại gần phía cô, cười cười nói:
“Cô có muốn làm tiết mục này trở thành sự thật luôn không?”
Tô San: “…..”
Cô cười một tiếng, sau đó bưng ly nước lên uống một ngụm.
“Câu nói đùa của anh không buồn cười chút nào.”
“Cô cảm thấy tôi đang nói đùa sao?”
Vẻ mặt của Giang Dần trở nên nghiêm túc hơn.
Đặt ly nước xuống bàn, cô cũng vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Dần ngồi đối diện, trả lời uyển chuyển:
“Hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung phát triển sự nghiệp.”
Tô San chưa từng yêu đương, đời trước cũng rất ít khi tiếp xúc với nam giới, tới đời này mặc dù cũng tiếp xúc với khá nhiều người khác phái, nhưng cũng không có suy nghĩ vấn đề thích hay không, hiển nhiên là cô không có cảm xúc gì với Giang Dần.
Bình tĩnh nhìn cô, Giang Dần bỗng nhiên cười lên một tiếng, cũng khá sảng khoái, uống một ngụm nước, nói:
“Không ngờ là lần đầu tiên tôi chủ động lại bị từ chối, do hôm nay ra khỏi nhà không xem lịch hoàng đạo sao?”
Tô San cười cười bất đắc dĩ nói:
“Anh rất tốt….”
“Dừng dừng dừng, cô không cần phát thẻ người tốt cho tôi, cô có phải tính nói là, tôi rất tốt nhưng chúng ta không thích hợp? Vậy cô thích người như thế nào?”
Giang Dần cũng không vì vậy mà khó chịu, vẫn khách sáo như trước.
Nghe vậy, Tô San cũng không biết trả lời như thế nào, đời trước cũng không để ý tới chuyện thích hay không thích, một cô nương khuê các chưa thành thân thì sao có thể thích một nam tử xa lạ, cho dù có thích, cũng là do thích quyền thế của họ, giờ cũng vậy, cô thực sự không biết mình thích người như thế nào, mấy chuyện yêu đương gì đó, trong đầu cô đều không có một tý ý niệm gì.
“Lý tưởng là một chuyện, hiện thực lại là chuyện khác, giờ anh hỏi vậy, tôi thực sự không biết.”
Tô San nói với giọng bình bình.
Tuy rằng không suy nghĩ nhiều lắm, nhưng cô vô cùng rõ ràng, cô mong muốn người đó phải là người chung thủy với cô tới già, đối tốt với cô, còn những chuyện khác thì cô cũng không nghĩ tới.
“Haizz dù vậy, chắc tôi cũng không phải hình mẫu lý tưởng của cô, nhưng thực tế cũng có tình huống lâu ngày sinh tình mà, giờ cô không thích không có nghĩa là sau này cô không thích, đúng không?”
Giang Dần nhướng mày, có vẻ nhất định phải thuyết phục cô.
Thực ra từ khi debut tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn chủ động ngỏ lời với người ta.
Nghe vậy, Tô San cười khổ một tiếng:
“Tôi chỉ xem anh như bạn bè.”
Thấy cô chuẩn bị lại phát thẻ người tốt, Giang Dần vội ngăn cô đừng nói nữa, sau đó ăn cơm cho xong.
Tô San nhìn xuống điên thoại trong tay, thấy Tạ Duyên đã nhắn lại hai tin.
Tạ Duyên: “À.”
Tạ Duyên: “Ngủ ngon.”
Tô San cảm thấy buồn cười, nói chuyện như vậy đúng là tác phong của Tạ Duyên, hơn nữa hắn ngủ sớm vậy hả?
Tô San lại trả lời lại, hỏi hắn có định đi phòng thu để phối âm không.
Bởi vì vài cảnh quay khi đóng ở phim trường có một số câu thoại nghe không rõ, cho nên cần diễn viên đến thu âm hậu kỳ bổ sung. Đoàn phim này cũng còn tốt chán, phần lớn đều là sử dụng lời thoại nguyên bản của diễn viên khi quay phim luôn, một số đoàn phim khác, rất nhiều diễn viên phải đi thu âm lồng tiếng lại toàn bộ.
Cô vừa mới gửi qua 30 giây, thấy có tin nhắn đã trả lời lại.
Tạ Duyên: “Có.”
Tô San: “Mấy bữa nay anh luyện thái quyền sao rồi?”
Tạ Duyên: “Cũng tạm, chỉ là gần đây ăn uống không tốt.”
Tô San hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, cô cũng không thể nói mời người ta ăn cơm, dù sao khác biệt nam nữ, nếu Tạ Duyên có ý gì với cô, cô càng phải duy trì khoảng cách.
Tô San: “Vận động cơ thể như vậy tiêu hao rất nhiều năng lượng, anh nên uống nhiều canh bổ, cũng không nên kén ăn, thực ra thịt ăn cũng rất ngon, anh không thể không ăn thịt, phải kết hợp thịt cá rau củ mới đúng đắn.”
Không suy nghĩ gì gửi tin nhắn xong, Tô San đột nhiên cảm thấy hình như mình hơi lo chuyện bao đồng, lập tức xóa tin nhắn, hy vọng Tạ Duyên vẫn chưa nhìn thấy.
Có điều đáng tiếc là, vài giây sau có tin nhắn trả lời.
Tạ Duyên: “Tôi không ăn quen đồ ăn người khác làm.”
Tô San: ……
“Cô đang nói chuyện với ai vậy, không ăn à? Cô gầy như vậy, còn giảm cân nữa chắc thành cái que.”
Giang Dần nghiêm túc nói.
Tô San lập tức ngẩng đầu, cười nói:
“Lên màn hình nhìn sẽ béo hơn ngoài đời, diễn viên nữ tụi tôi không giống như nam diễn viên các anh.”
Nói xong, cô lại cúi đầu gửi tin nhắn trả lời lại.
Tô San: “Vậy từ trước tới giờ anh sống thế nào?”
Tạ Duyên: “Tôi cũng không biết trước giờ tôi sống như thế nào.”
Tô San cũng không biết phải nói gì, có điều thấy Giang Dần ăn xong rồi, cô cũng đi theo hắn thanh toán tiền rồi đi khỏi nhà hàng.
Đương nhiên Giang Dần là người thanh toán, thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của hắn, Tô San cũng không tranh giành, sau đó hai người lên xe quay về khách sạn.
Ngồi trên xe, nhìn qua kính chiếu hậu, Tô San rõ ràng có nhìn thấy một chiếc xe đi theo tụi cô, cũng không biết lúc nãy họ chụp được cái gì.
Sau khi về tới khách sạn, cô liền tắm rồi đi ngủ, có thể đoán được là mai sẽ có chuyện gì đang chờ cô.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm đi đến phim trường quay cảnh đầu tiên, rốt cục cô là nữ chính nên cảnh diễn khá nhiều, bận rộn quay cả buổi sáng, cô phát hiện mấy nhân viên đoàn nhìn cô với ánh mắt là lạ, vất vả mới đến giờ trưa nghỉ ngơi, lại thấy trên mạng lại nổi bão.
Mấy nhà truyền thông thích nhất là tạo ra đề tài để bàn luận, có điều cũng chỉ là chụp mấy tấm ảnh cùng nhau ăn cơm, liền giật tít #Giang Dần, Tô San bí mật hẹn hò lúc đêm khuya, phim giả tình thật?#
Trong bài viết còn nói tụi cô cùng ra vài khách sạn, cử chỉ thân mật, nhất định là phim giả tình thật, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, phía dưới bình luận đã lên tới hai mươi vạn, bao nhiêu fan hâm mộ cũng bùng nổ rồi.
Cư dân mạng A: “Không! Couple Tô – Trừng của tui!” (*Ý nói couple Tô San, Vương Trừng)
Cư dân mạng B: “Ha ha, diễn viên hạng ba lại lăng xê, đang muốn học theo Mục Dao sao? Đáng tiếc là, sao cô có thể so với Mục Dao, cô chỉ là diễn viên hạng ba diễn xuất thì nát *mỉm cười*”
Cư dân mạng C: “Có người thật buồn cười, hai người nam nữ cùng ăn cơm, vì sao lại nói phái nữ lăng xê? Bọn anti-fan cứ việc ghen tị đi! Người ta giờ đóng nữ chính, còn Mục Dao bây giờ còn đang scandal mâu thuẫn với Lý Tuyết kìa!”
Cư dân mạng D: “A a a! Tôi không tin! Ông xã là của tôi!”
Cư dân mạng E: “Ẹc, cái này vừa nhìn là thấy là chiêu trò tuyên truyền của đoàn làm phim nha, vì sao lại có người tin mấy chiêu trò tuyên truyền này không biết!”
Cư dân mạng F: “Trừ phi ông xã nhà tui chính miệng thừa nhận, nếu không tui tuyệt đối không tin *mỉm cười*”
Gần như toàn bộ cư dân mạng đều trao đổi chuyện này, mấy trang báo mạng cũng liên tục đăng bài suy đoán, fan thì nháo nhào, chị Lưu nói, cô không cần để ý tới, cứ tiếp tục đóng phim cho tốt là được.
Chuyện này phải đến tối mới hạ nhiệt, đến khi quay lại khách sạn, Tô San còn phát hiện có paparazzi bám theo cô, chắc là lại muốn túm được gì đó, có điều đáng tiếc là, chuyện này vốn dĩ là giả.
Trước khi ngủ, bình luận trong Weibo của cô đã lên tới năm mươi vạn, cũng có thêm rất nhiều người theo dõi, hiện tại trên mạng đều đang suy đoán liệu cô và Giang Dần có phải đang quen nhau hay không, bởi vì Giang Dần có quá nhiều người hâm mộ, hơn nữa còn là đối thủ cạnh tranh với Vương Trừng, lúc trước cũng có rất nhiều fan của couple cô và Vương Trừng, gần đây lại như vậy làm rất nhiều fan hâm mộ tứ phía nháo nhào.
Có điều Vương Trừng cũng không hỏi cô là có phải thật hay không, kiểu cách thức marketing như vầy, chỉ cần là người trong giới giải trí đều biết là giả.
Đề tài vẫn còn hot thêm mấy ngày sau, chị Lưu nói trong mấy ngày nay cô lại nhận được lời mới đóng mấy bộ phim, nói là cô cần xem xét lựa chọn thật kỹ.
Cho đến khi có lịch đến phòng thu âm để thu bổ sung phần lời thoại phim “Loạn thế chi ca”, chị Lưu mới đến trao đổi với cô mấy việc.
“Chị có thăm dò rồi, hóa ra là bộ phim thần tượng tình yêu đô thị kia do Tạ Duyên muốn đóng, cho nên Dương Chỉ mới cư xử khác thường như vậy, có điều bên phía nhà sản xuất hiện đang lập lờ nước đôi, bởi vì giờ có rất nhiều người nghe tin này, cả người đại diện của Mục Dao cũng đi mời bên phía nhà làm phim đi ăn cơm, hơn nữa cũng có một số nữ diễn viên trẻ có chút tên tuổi cũng có ý đồ, dù sao lực kêu gọi của Tạ Duyên cũng không tồi, còn là người lấy hai lần giải ảnh đế, những nghệ sỹ cùng tuổi không có ai được như cậu ấy, còn những người lớn tuổi hơn mặc dù cũng có thực lực nhưng dần cũng phải lui về hậu đài, tiềm lực của Tạ Duyên sẽ ngày càng tăng cao hơn, nếu như Dương Chỉ có thể hợp tác với hắn, chắc chắn là sẽ càng hot.”
Chị Lưu vừa lái xe, vừa giải thích với cô:
“Hơn nữa giờ cả hai đều độc thân, nếu quen biết Tạ Duyên, Dương Chỉ còn có thể dễ dàng tiến vào mảng điện ảnh.”
Tô San ngồi ghế sau vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không có phản ứng gì đối với chuyện chị Lưu nói, chỉ hơi tò mò Tạ Duyên sao đột nhiên lại đóng phim thần tượng.
“Quan hệ của em và cậu ấy như thế nào?”
Chị Lưu đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Tô San cũng chỉ thản nhiên nhìn chị ấy:
“Cũng tạm.”
“Em cố gắng thường xuyên liên hệ với hắn một chút, việc này sẽ giúp em sau này dễ dàng tiến vào lĩnh vực điện ảnh hơn, có điều giờ mức nổi tiếng của em còn chưa đủ, chưa có được tác phẩm nào đặc biệt xuất sắc nổi bật, tốt nhất giờ vẫn nên cố gắng hoạt động ở mảng truyền hình để tích lũy kinh nghiệm.”
Chị Lưu trong đầu luôn chỉ nghĩ tới công việc, Tô San cứ tưởng tượng lịch trình của cô bị lấp đầy một đống chương trình truyền hình, gameshow tùm lum cô lại thấy nhức đầu.
“Bộ phim này cũng khoảng hơn một tháng nữa sẽ đóng máy, nếu bộ phim thần tượng tình yêu đô thị kia không lấy được thì cũng chịu, coi như cho em được nghỉ ngơi chút, tiện thể có thời gian học lái xe.”
Tô San nhắm mắt dưỡng thần nói.
Nghe vậy, chị Lưu cũng không nói gì nữa, tuy rằng giờ cát xê của Tô San đã cao thêm nhiều hơn trước nhưng dù sao thân thể sức khỏe cũng là quan trọng nhất.
—Hết chương 26—