Bạn đang đọc Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều – Chương 57: Chăm Sóc Chúng Cho Tốt Vào
Mất một lúc lâu mà chiếc xe kia vẫn không có dấu hiệu di chuyển, ba tên người xấu ngồi trong xe dây thần kinh càng lúc càng căng chặt.
Thà là nhào xuống bắt bọn chúng luôn đi, đằng này không nói không rằng thì bọn chúng làm sao chịu nổi.
“Khốn kiếp, để tao lái xe cho!” Một tên do không thể chịu thêm nữa, hắn đã xông lên giành lấy vô lăng từ đồng bọn.Hắn nhanh chóng rít ga lách sang một bên tránh đi chiếc xe kia, rồi một đường lao thẳng ra đường lớn.
“…”
“Vậy là thoát rồi sao, bọn chúng không bắt ta sao?”
“Chắc là kẻ nào đó muốn dọa mình thôi, đi nhanh đi, ông chủ chắc còn đang chờ!”
“Cũng may là không sao, nếu bị b…”
“Rầm.” Ngay lúc bọn chúng tưởng chừng như có thể cao chạy xa bay, thì một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe màu đen khi nãy không biết từ lúc nào đã vượt lên và đâm mạnh vào hông xe của chúng.
“Cmn, cái quái gì vậy chứ?” Tên kia suýt thì mất lái, may mắn là hắn hành động nhanh, mới không để chiếc xe lao vào dải phân cách trên đường.
“Chạy đi, nó lại đâm đến kìa, cái tên ở trong xe hắn bị điên rồi!” Vì quá kinh hãi, bọn chúng không ngừng la hét.
…!
Bên này ở trên xe, Âu Dương Tư Thần có một loại cảm giác thích thú, đã lâu rồi ông ấy mới lái xe, hôm nay nhất định phải làm một cuộc rượt đuổi hoành tráng mới được.
“Lũ chuột nhắt, lá gan nhỏ như vậy mà cũng dám động vào A.D sao?”
Vừa nói ông ấy lại vừa đạp mạnh chân ga, tiếp tục đâm sầm vào đuôi xe của bọn chúng.
“Rầm.”
Bọn người kia bây giờ như ngồi trên đống lửa, mặc dù tên lái xe đã cố tăng tốc để cắt đuôi nhưng mãi vẫn không thành, dù cho đã chạy qua vài ngã tư.
Ở thành phố Nam Vương này đường nằm trong lòng bàn tay Âu Dương Tư Thần, ông ấy lại còn là một tay đua hạng nặng, cỡ bọn chúng thì làm sao mà đấu lại được.
Dù cho bây giờ đã có tuổi, nhưng tay nghề của ông ấy vẫn còn rất chắc.
“Két.” Trên đường, tiếng phanh xe kêu lên rất to, làm mọi người đang lưu thông đều cảm thấy sợ hãi, có người còn cầm điện thoại gọi cảnh sát giao thông đến.
Hai chiếc xe màu đen lúc này lại như mèo vờn chuột, lạng lách kinh hoàng trên đường lớn.
Không chỉ có Âu Dương Tư Thần, mà ngay cả Khương Bạc cũng nhập cuộc vui, ông ta còn dọa cho bọn chúng một phen muốn đi ra quần.
“Két.” Chiếc xe hơi mui trần của Khương Bác xuất hiện, ông ta lái xe trực diện chặn ngay đầu chúng, sau đó liền không thèm nhìn mà lái xe đi lùi về sau, ánh mắt như hổ đói đang rình mồi.
Bọn chúng bây giờ là tiến thoái lưỡng nan, trên có Khương Bạc chặn lại, phía sau thì là Âu Dương Tư Thần, hiện tại chỉ có mọc cánh mới may ra thoát được.
Ba xe rượt đuổi nhau giống hệt như phim hành động, mà ba tên kia chính là diễn viên phụ như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể lãnh cơm hộp.
Bọn chúng ban đầu còn có ý định tẩu thoát, nhưng sau nhiều lần bị Âu Dương Tư Thần suýt tiễn đến quỷ môn quan, ý chí của bọn chúng cũng dần lụi tàn.
Xe vừa chạy đến đoạn đường vắng, bọn chúng đã dừng lại và xuống xe đầu hàng.
“Cầu xin các người tha cho chúng tôi đi, bọn tôi vẫn chưa lấy được tư liệu gì hết, tha cho chúng tôi một mạng với.”
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ làm công ăn lương thôi, các người muốn tính sổ thì hãy đi tìm gã chủ mưu kia đi.”
“Chỉ cần tha cho chúng tôi, tôi sẽ khai ra người đứng sau là ai, cũng sẽ cho các ông cách liên lạc.”
Bị dồn đến đường cùng, bọn chúng hiện tại chỉ có thể quỳ gối xin tha, cũng không quên bán đứng người kia để cứu mạng mình.
Khương Bạc và Âu Dương Tư Thần bây giờ mới xuống xe, cả hai đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn chúng, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, lâu lắm rồi hai người mới được vận động vui như vậy.
Âu Dương Tư Thần tâm trạng tốt lên trông thấy, bực bội trong lòng ông ấy cũng đã được giải toả.
“Khương Bạc, cậu đưa chúng về đi, chăm sóc chúng cho tốt vào, để còn hỏi thăm sức khoẻ cái tên chủ mưu nữa.”
Ông ấy ra lệnh xong liền lên xe rời đi, để lại Khương Bạc với đống chiến trường này.
…!
Bến tàu cũ.
Tô Đàm Vân hôm nay có hẹn với người đàn ông kia, cô ta lén lút chạy đến đây, gương mặt trang điểm đậm để ngụy trang, tránh người khác vô tình nhận ra mình.
Người đàn ông ấy vẫn ngồi trên xe, ông ta chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, càng không để lộ ra thân phận của bản thân.
Ngay cả Tô Đàm Vân cũng chỉ biết mặt, nhung cô ta lại không hề biết danh tính của người đàn ông này.
“Tô Đàm Vân, cô làm tôi thất vọng đấy, đã qua bao lâu rồi mà cô vẫn chưa tiếp cận được Âu Dương Tư Duệ là thế nào?” Nhìn thấy cô ta, người đàn ông ngữ khí mang theo sự tức giận nói.
“Tôi xin lỗi ngài, tôi vẫn đang cố gắng đây nhưng cái tên đó hình như đang tỏ ra đề phòng tôi.” Tô Đàm Vân thở dài đáp, đâu phải cô ta không muốn, chỉ là Âu Dương Tư Duệ không phải người dễ dãi.
“Hừ, lúc trước cô nói nghe hay lắm cơ mà, bây giờ lại đổ thừa tại cái này cái nọ, thật là nực cười.
Tiền tôi đổ cho cô không ít, nếu cô không làm được, thì tôi sẽ để cô đến bar làm việc để trả nợ đấy.” Người đàn ông kia không hài lòng với lời biện minh của cô ta, ông ấy gằn giọng nhấn mạnh.
“Xin ông cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, giúp ông lật đổ cả Âu Dương gia và Lục gia!” Tô Đàm Vân bất giác sợ hãi, cô ta không muốn phải bán thân trả nợ, người này nói được thì sẽ làm được.
“Được, tôi sẽ cho cô thêm một tháng nữa, nếu cô vẫn không thể tạo mối quan hệ tốt với thằng nhãi ranh đó, thì tự biết mà chuẩn bị đi.”
“Vâng, cảm ơn ông!”
“À, còn đứa em gái kia của cô nữa, mau giải quyết nó đi, nhốt nó chỉ tổ tốn cơm!”
“Tôi đã biết nên giải quyết nó thế nào, giờ tôi đi đây, chào ông!”
Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc.
Tô Đàm Vân không thể ở đây lâu, cô ta đội lên một chiếc mũ rộng vành, đeo kính lên để cố gắng che đi khuôn mặt, sau đó liền gấp gáp rời khỏi đó.
“Ông chủ, có điện thoại gọi đến!” Lúc này tên tài xế đưa điện thoại cho người đàn ông kia, hắn ta nói.
Ông ta nhanh chóng nhận lấy điện thoại nhưng sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại, vì giọng nói bên kia là của Khương Bạc.
“Này, cái tên chuột cống chết tiệt kia, ông đây biết ngươi ở đâu rồi, chờ mà nộp mạng đi!”
“Tút.” Ông ta lập tức cúp máy, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại rồi vứt mạnh nó ra ngoài cửa sổ xe.
Thế mà bị lộ rồi, ông ta còn chưa có được thông tin gì, vậy mà cứ thế bị phát hiện.
“Khốn kiếp, toàn một lũ ăn hại, bọn bây đều đi chết hết đi!” Ông ta phẫn nộ rống lên.
Từ ánh sáng mờ nhạt bên ngoài hắt vào trong xe, có thể nhìn thấy lờ mờ được đôi mắt của ông ta đang long lên sòng sọc.
“Ông chủ, có chuyện gì vậy?” Tên tài xế cảm thấy có chuyện, hắn ta lên tiếng hỏi.
“Mày còn không mau chạy đi, là muốn ở đây chờ bọn nó đến bắt tao à?” Ông ta không có trả lời hắn, mà lớn tiếng quát mắng giục hắn chạy đi.
“Mẹ nó, Âu Dương Tư Thần, Lạc Ninh Hinh, bọn bây cứ ở đó chờ tao!”
Tên tài xế kia biết ông ta đang không vui, hắn không hỏi nữa mà khởi động xe rời đi.
Bến cảng lại trở về sự yên tĩnh của nó, chỉ còn tiếng sóng nhỏ rì rào vỗ vào bờ.
_____????To Be Continued????_____.