Đọc truyện Anh Hận Anh Yêu Em – Chương 97
Huống hồ, cuộc sống của anh mười năm qua đều do Hình Dục chăm sóc lo
lắng, mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, anh sẽ dốc toàn
tâm toàn lực chăm sóc cho Hình Dục. Cho dù Hình Dục có chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt của người khác thì anh cũng không thể giao bảo bối lớn của nhà mình vào tay người lạ.
Lời “yêu” chót lưỡi đầu môi ai cũng có
thể nói được, nhưng chẳng mấy người có thể làm đến nơi đến chốn. Có điều Hình Khải anh, tuyệt đối có thể làm được. Cho dù Hình Dục có trở thành
người thế nào, anh cũng không vứt bỏ cô, bởi vì anh đã nói, cô là hạnh
phúc nửa phần đời còn lại của anh, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy,
và mãi mãi về sau cũng vậy.
Trở thành người duy nhất cô có thể dựa dẫm, là vinh hạnh của anh.
***
Mùa hè, sau buổi trưa oi ả nóng bức, họ ngồi dưới giàn nho hóng mát, Hình
Dục dựa vào lòng Hình Khải ngủ trưa, gió mát thổi tới, khiến những tán
lá nho rung rinh hoan hỉ.
Hình Khải ngồi trên chiếc ghế tựa thoải
mái, một tay ôm Hình Dục, một tay cầm chiếc quạt giấy quạt cho cô, chăm
chú ngắm nhìn khuôn mặt say sưa ngủ của cô, miệng anh nở một nụ cười vui sướng.
Vào giây phút anh sung sướng biết tin Hình Dục đã tỉnh lại
sau cơn hôn mê, anh đã không muốn gì thêm nữa, chỉ cần cô không nằm im
bất động trên giường như một cái xác, đối với anh đã là quá mãn nguyện
rồi. Từ đó về sau, anh tin với sự nỗ lực không ngừng của mình, cuối cùng sẽ có ngày, cô nói với anh rằng: Hình Khải, việc đúng đắn nhất trong
đời mà Hình Dục em làm, là yêu anh.
Hình Khải cúi đầu, khe khẽ hôn
lên trán cô, Hình Dục của anh vẫn xinh đẹp như thế, chính vì cô quá xinh đẹp quá thông minh, khiến ông trời phải đố kị, vì vậy mới vô tình vạch
một đao trên trán cô. Nhưng trong mắt anh cô vẫn xinh đẹp như thế, xinh
đẹp khiến trái tim anh rung động.
Trong giấc mơ Hình Dục thấy mình
đang lắc lắc chân, chân cô đi một đôi giày màu trắng sạch sẽ, bây giờ
trong tủ giày của cô có mười mấy đôi màu trắng, không cần phải vì mất
một đôi mà buồn bã khóc lóc nữa.
Cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, như một chú mèo con lười biếng, dụi dụi vào má Hình Khải.
“Đói chưa?” Hình Khải khẽ hỏi.
Hình Dục lắc lắc đầu, mở đôi mắt to long lanh, trong mắt lóng lánh nước và
cả sự bất an: “Em lúc nào cũng cáu gắt với anh, liệu một ngày nào đó anh có vứt bỏ em không?”
Hình Khải phì cười, vòng tay qua cổ cô ép cô
nằm xuống vai mình, rồi vỗ vỗ lên lưng, trêu: “Đương nhiên là không, anh sinh ra là để làm người cho em trút giận, em thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng.”
Hình Dục lúc này mới yên tâm mỉm cười, cô ôm chặt cổ Hình Khải: “Đợi khi em lớn, chúng ta sẽ kết hôn nhé…”
Hình Khải sững lại, đây là lần đầu tiên Hình Dục nói về vấn đề này, bất luận là khi cô còn khỏe mạnh hay thần chí bất định như bây giờ, đều là lần
đầu tiên. Anh đưa tay lên bịt miệng, cố gắng khống chế cảm xúc, tránh để Hình Dục kích động.
Hình Dục lại nôn nóng muốn câu trả lời, thấy bộ
dạng của Hình Khải khác lạ, nhưng không hiểu được suy nghĩ của anh. Thế
là, cô tách những ngón tay trên miệng Hình Khải ra, chu môi lên, chạm
chạm vào môi Hình Khải, sau đó lén cười.
“Ai, ai dạy em?”
“Mấy cô mấy chú trong ti vi dạy em… anh không thích à?”
Hình Khải sững sờ mất một giây, rồi liên tục gật đầu: “Thích, thích, rất thích.”
Hình Dục cười khúc khích, ngả đầu vào vai anh, im lặng lắng nghe nhịp đập
của trái tim anh, cô cảm thấy trái tim Hình Khải đập rất nhanh, vì vậy
cô nhấc chân lên, ngồi lên người Hình Khải, vít cổ anh xuống, áp tai anh vào ngực mình: “Anh mau nghe xem…”
“Nghe gì? Sao, sao hôm nay em lại không mặc áo ngực thế?” Khi đầu mình chạm vào phần ngực mềm mại của cô, phần sinh lý của anh nhanh chóng xuất hiện phản ứng.
“Nghe tiếng tim đập, có thể nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch không?” Hình Dục
trả lời xong câu hỏi thứ nhất, sau đó bất mãn bĩu môi, giống như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt, ấm ức nói: “Mặc áo lót không thoải mái chút nào,
cài khuy cũng khó, anh lại chẳng cài giúp em…”
Hình Khải tưởng tượng tới cảnh ấy thôi cũng đã muốn chảy máu mũi rồi, đúng là một cảnh tượng… thông tục.
Hình Dục không biết Hình Khải có nghiêm túc nghe nhịp tim mình hay không,
chỉ biết anh ôm cô rất chặt, dùng môi cọ cọ vào ngực cô.
Hình Dục đẩy vai anh ra, mím môi cười: “Đừng đùa đừng đùa nữa, buồn lắm.”
Hình Khải nhìn nụ cười ngây thơ của cô, những suy nghĩ đen tối lập tức biến mất.
Anh vòng tay ôm eo Hình Dục, chầm chậm đung đưa cái ghế, buồn bã thở dài:
“Haizz, bao giờ em mới lớn, không phải em định bắt anh chờ tới tận ngày
tóc bạc trắng đấy chứ…”
Hình Dục đưa tay lên miệng suỵt một tiếng,
khum hai ngón tay lại đưa sát vào tóc anh, bựt, cô nhổ được một sợi tóc
bạc trong mái tóc đen nhánh của anh.
Hỏng rồi hỏng rồi, anh mới ba mươi tuổi đầu đã vì Hình Dục mà u sầu tới bạc cả đầu.
Hình Dục thấy anh mặt nhăn mày nhó, cười ngọt ngào, thổi bay sợi tóc bạc
trên tay, vuốt vuốt má Hình Khải, cười an ủi anh: “Hết rồi hết rồi, anh
đừng lo.”
Nói xong, cô hôn vào má Hình Khải một cái.
“Phải rồi giờ anh đang làm phó chánh văn phòng.” Hình Khải nhướn nhướn mày.
“Phó chánh văn phòng là làm gì? Lớn hơn lớp trưởng không?” Hình Dục hoang
mang, cô chỉ nhớ chức vụ cao nhất trong lớp là lớp trưởng.
“Ồ, lớn hơn một chút.”
“Thật không? Anh giỏi quá!” Cô vỗ vỗ tay, niềm vui lấp lánh trong ánh mắt.
“Hôn anh cái nữa đi.” Hình Khải chỉ chỉ vào môi.
“Vâng.” Hình Dục rất nghe lời, áp sát lại hôn anh một cái thật kêu, sau đó giơ
ngón cái lên tỏ ý khen ngợi. Mặc dù cô không hiểu phó chánh văn phòng là làm gì, nhưng Hình Khải đã nói là quan lớn thì chắc là quan lớn.
Hình Khải nhìn điệu bộ thơ ngây của cô, ánh mắt anh không còn thoáng buồn
thương nữa, anh nở một nụ cười mãn nguyện. Nói thật, anh thích Hình Dục
bây giờ hơn, một người con gái hoàn toàn dựa dẫm vào anh, một người con
gái chỉ chịu ngủ khi nghe anh kể chuyện cổ tích, cho dù cả đời này cô
như vậy, anh cũng không oán thán.
Vì anh yêu cô, mỗi lần cô nở nụ cười, chỉ khiến anh càng yêu cô hơn.
Chờ đợi mười lăm năm, anh mãi vẫn chưa đợi được cô nói một câu “em yêu anh”.
Nhưng, ít nhất anh còn có hai lần mười lăm năm nữa để đợi, quá tam ba bận, cứ quyết định thế đi!