Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 63


Đọc truyện Anh Hận Anh Yêu Em – Chương 63

“Cô giáo người Hàn đó rõ ràng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sao anh lại nói hơn ba mươi chứ?”

“Anh làm thế chẳng phải là vì sợ em suy nghĩ linh tinh hay sao? Hơn nữa cô
ta mới thay đổi kiểu tóc cho nên nhìn mới trẻ thế thôi.” Hình Khải thở
hắt ra. Thật sự anh không phải không biết An Dao hay để ý, lúc đầu khi
An Dao hỏi tuổi của cô giáo người Hàn, anh đúng là cố ý nói quá lên, chỉ vì muốn duy trì sự bình yên của gia đình mình, có gì là sai?

“Anh đừng vờ ngốc nữa Hình Khải! Cô ta thích anh, chỉ phụ nữ là hiểu phụ nữ nhất, anh tưởng em không biết à?”

Vẻ mặt Hình Khải mệt mỏi, anh ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, bóp bóp
hai bên thái dương, bất lực nói: “Nghe anh nói đây đại tiểu thư, học
hành đã khiến anh mệt mỏi quá đỗi rồi, vì muốn bớt chút thời gian ở bên
em ngày Lễ tình nhân, suốt ba ngày liền anh ngủ không đến mười tiếng,
coi như em thương xót nể mặt chồng em vất vả khổ sở, chúng ta đừng cãi
nhau nữa được không?”

Nghe xong, An Dao càng lửa giận bốc cao ba
trượng, ấm ức chất vấn: “Tại sao lại nói vì muốn ở cạnh em nên mới bớt
thời gian? Nếu anh không muốn kỉ niệm Lễ tình nhân thì cứ nói thẳng, giờ anh nói nghe như em sắp ép anh chết vậy, anh còn chưa trả lời câu hỏi
trước của em. Tại sao anh không nói với người ta anh đã đính hôn rồi?”

“Nghe em nói cứ như là anh đây quyến rũ lắm ấy, hễ đàn bà phụ nữ nhìn anh
cười một cái là anh lập tức phải nói với người ta rằng mình đã kết hôn?
Thế chẳng khác nào bị điên à? Huống hồ sao cô ta lại thích anh được
chứ?”

“Anh đừng lảng tránh. Hôm nay em mới chỉ gặp có hai

người thôi đấy, vậy thì còn bao nhiêu người em chưa bắt gặp nữa? Nhẫn
cưới anh không thèm đeo, thế mà em cũng ngây ngốc tin. Em thấy anh muốn
để những cô gái khác hiểu lầm rằng anh vẫn còn là chàng trai vàng chưa
vợ thì đúng hơn?”

Hình Khải chẳng muốn cãi nhau. Đúng là anh từ nhỏ đã không quen đeo nhẫn.

Hình Khải im lặng, không giải thích, mặc cô lẩm bẩm không ngớt. Nhưng, sự
trầm mặc của anh chẳng đổi lại được sự tha thứ của vợ, lửa giận càng lúc càng bốc cao, những chuyện vô nghĩa liên tiếp được đào bới ra nói suốt
hai mươi phút…

Hình Khải chỉ cảm thấy tai mình lùng bùng,
trước khi đính hôn, An Dao là một cô gái thấu tình đạt lý biết bao, sau
khi đính hôn lại biến thành một người chuyện gì cũng có thể đưa ra cân
đong đo đếm, nói sai một câu thì đừng hòng sống yên ngày hôm đó.

“Thôi đi. Em không hiểu cho anh thì thôi, giờ anh chỉ hỏi em một câu, chuyện
này kết thúc được chưa?” Hình Khải đưa ra thông điệp cuối cùng.

“Chưa!”

“Thế thì được, tùy em.” Hình Khải đứng dậy bỏ đi, lên xe, phóng vụt qua người An Dao.

An Dao liền nghệt mặt ra, cô mới cằn nhằn vài câu anh đã bỏ đi rồi? Cô bèn ném cặp sách theo chiếc xe, khóc rống lên chửi rủa: “Mẹ kiếp Hình Khải! Lần này tôi sẽ khiến anh phải chủ động làm lành với tôi, mẹ kiếp, tôi
mà chủ động tôi là kẻ khốn.”


***

Có thể An Dao hiểu, cũng có thể
cô không hiểu, nhưng dù cô hiểu hay không, thì hôn nhân không phải là
một cuộc đua, nếu đã lựa chọn rồi thì ít nhất cũng phải giữ lại cho nhau một chút không gian cũng như tin tưởng, anh kính tôi một thước tôi
nhường anh một trượng, bất luận là nam hay nữ, ra sức đàn áp, gây sự vô
lý cũng chỉ khiến hôn nhân đi vào con đường cùng mà thôi.

Sau trận
cãi vã đó, An Dao chuyển về nhà mẹ đẻ ở một tuần. Hình Khải không hề gọi điện cho cô, cho dù nhạc phụ nhạc mẫu ở bên cạnh ra sức khuyên giải
khích bác, Hình Khải vẫn án binh bất động.

Dỗ cô một lần, hai lần…
thậm chí một trăm lần một nghìn lần cũng chẳng sao, nhưng đừng quên
rằng, sự chịu đựng của mỗi người là có giới hạn, sau khi bình tĩnh lại
họ đều sẽ nghĩ đến việc liệu cuộc hôn nhân này có còn ý nghĩa để mà níu
kéo hay không?

Vào một buổi chiều sau khi chuyện này qua đi n ngày.

Hình Dục nhận được điện thoại của mẹ An Dao. Bà mẹ An Dao thấy con gái buồn
bã âu sầu thì không tránh khỏi lo lắng, vì vậy bà hi vọng Hình Dục có
thể khuyên giải để Hình Khải sang đón An Dao về. Bố mẹ An Dao thời gian
đầu chỉ nghĩ Hình Khải chính là lựa chọn tốt nhất cho con gái họ, nhưng
lại quên mất rằng tuổi đời của cả hai đều còn rất trẻ. Họ càng quên mất

một điểm rằng, Trung Quốc đang ở giai đoạn đầu của thời kỳ mở cửa, đám
thanh niên nam nữ sẽ không chịu đựng nhẫn nhịn mà sống với nhau cho tới
hết cuộc đời giống những người ở thế hệ trước như họ.

“Ai gọi điện
cho em thế?” Đặng Dương Minh ngồi trên ghế sô pha hỏi. Mỗi lần anh đi là gần bốn tháng, đang đoán có lẽ nhà cửa đã bị bụi phủ đầy, nhưng khi vừa mở cửa nhà thấy Hình Dục đang quét dọn, cảm giác đó, thật sự ấm áp tới
mức khiến anh không thốt nên lời.

“Mẹ của An Dao.”

Hình Dục chau mày, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bởi vì An Dao
cứ năm ba ngày lại bỏ học đã không còn là chuyện lạ nữa, còn Hình Khải
ngày nào cũng tới gặp cô, hi hi ha ha một lúc rồi đi. Hình Dục chẳng
thấy anh có gì khác lạ.

“Hai người đó sớm muộn gì cũng chia tay thôi, vẫn là chú Hình nhìn xa trông rộng, chỉ đồng ý cho sống chung chưa đăng ký.”

Đặng Dương Minh có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng của cuộc hôn nhân này, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nghĩ gì, yên định đoàn kết sống trăm năm,
nhưng hễ cãi vã là sẽ đứt phựt ngay, người sụp đổ trước hết luôn là
người đàn ông.

Hình Dục chầm chậm thở dài, vừa cúp máy, bố An Dao lại gọi đến, nghe nói An Dao tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi, bố mẹ gọi thế nào cũng không ra, nhà họ lại ở tầng năm, không gọi được
di động cho Hình Khải, họ sợ con gái xảy ra chuyện.

Nói thật lòng
thì, Hình Dục không muốn can dự vào việc này, nhưng bố mẹ An Dao cứ nài
nỉ cô, nên cô mềm lòng đành qua đó xem sao.

“Em đi đâu?” Đặng Dương Minh thấy cô ngồi thay giày, liền hỏi.

“Em sang thăm An Dao.”


“Anh đưa em đi.” Đặng Dương Minh lấy chìa khóa xe, vẻ mặt cương quyết không cho cô cơ hội từ chối.

Một lúc sau, họ đã đứng dưới khu nhà An Dao. Đặng Dương Minh ngồi đợi trong xe, một mình Hình Dục lên trên.

Hình Dục vào trong, nhìn vợ chồng họ An với mái đầu hoa râm, lòng cô xót xa.

Hình Dục đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ của An Dao, nói: “Chị dâu, nếu anh trai em có sai chỗ nào, thì em thay anh ấy xin lỗi chị trước. Cho dù
chị không nghĩ đến anh trai em, thì hãy nghĩ cho sức khỏe của bố mẹ
chị.”

Cả ba người đợi một lúc, An Dao giật mạnh cửa phòng ngủ, khi cô và Hình Dục bốn mắt nhìn nhau, một cơn giận từ từ bốc lên đầu.

“Cô đến đây làm gì? Hình Khải làm sai đều do đứa em gái hờ như cô đứng ra giải quyết sao?”

“Dao Dao, con ăn nói kiểu gì thế? Là bố mẹ gọi điện bảo Hình Dục đến…” Mẹ An Dao lo lắng nói.

“Mẹ cứ mặc kệ con!” An Dao chỉ thẳng vào Hình Dục, sau đó quay sang bố mẹ:
“Bố mẹ, bố mẹ tưởng cô ta là em ruột của Hình Khải sao? Con nhổ vào! Cô
ta là đứa con hoang do nhà họ Hình nhặt về! Và ưu điểm duy nhất của cô
ta là làm bộ làm tịch đáng thương trước mặt đàn ông. Cho tới bây giờ con cũng không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đàn ông bị con tiểu hồ ly này
làm cho mất hồn mất vía nữa. Giờ con cũng không muốn giấu bố mẹ nữa, nói thẳng ra thì, Hình Khải cũng từng qua lại với cô ta một thời gian rồi,
nhưng Hình Khải vì con nên mới ép đuổi cô ta ra khỏi nhà, vì vậy nên cô
ta mới hận con! Thực ra trong lòng cô ta đang sung sướng phát điên ấy.
Cô ta là loại đàn bà tiện nhân nhất mà con từng gặp!”

Nghe xong, bố mẹ An Dao không kịp nhìn Hình Dục với “con mắt khác”, mà chỉ
cảm thấy mồ hôi ròng ròng trước những lời hà khắc của con gái. Gia đình
họ An nhiều đời làm nghề y, con cái ông bà nuôi dạy vốn nên có cách cư
xử rộng lượng tử tế với người khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.